Nhưng, con người này… thật tuyệt.
Dù các học sinh khác hãy còn đang ở xung quanh, cô ấy vẫn dám làm như thế. Không biết trong đầu cô ấy nghĩ gì nữa…
Nhìn hành động đột ngột của người phụ nữ, các thành viên của hội học sinh im không thành tiếng.
May là họ vẫn bình tĩnh…
– Hatano-hun, tại sao… cái cô này lại đột nhiên ‘dogeza' thế?
Chủ tịch hội học sinh hỏi một câu hỏi mà thường ai cũng sẽ hỏi.
Cái kiểu chen ngang gì thế?
Có lẽ đến cả Chủ tịch Hội Học sinh cũng không nhớ tên cô này? Nhưng, nếu đã là hội trưởng hội học sinh thì… chị phải nhớ tên nhân viên công vụ chứ…?
– Em được mời làm người mẫu cho một tờ cẩm nang giới thiệu.
– Tờ cẩm nang? À, là đợt tuyển sinh năm tới…
– Đúng thế ạ.
– Theo lẽ thường thì thuê một người mẫu nam cũng phải tốn một khoản kha khá đấy…
– Nếu, chỉ lần này thôi, thì em cũng chấp nhận được, nhưng mà…
Tôi không muốn cô ấy cứ tới đòi tôi thêm suốt.
Hình như cảm nhận được thái độ của tôi, cái cô đang cúi lạy bỗng bật dậy nói:
–
Ổn cả! Chỉ lần này thôi! Xin hãy tin cô!
… Tôi nên làm gì đây? Những kẻ nói vậy thường sẽ đòi hỏi thêm tăng hai.
Không phải là kiếp trước tôi đã trải điều gì như thế đâu… nên những gì tôi nói cũng chỉ là giả thuyết.
Nhưng không hiểu sao… có gì đó khiến tôi cảm thấy trong chuyện này, cô ấy đang chìm trong tuyệt vọng… Đúng thật là, đi làm thật không dễ gì.
– Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi đấy.
Tôi quyết định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của người phụ nữ đang tuyệt vọng.
Có lẽ là do tôi quá tốt bụng… Thật lòng, tôi muốn mình có thể sử dụng ‘cây gậy và củ cà rốt' rành rõi hơn…
Nhưng thật khó! Tôi cảm giác như tôi vẫn chưa nắm được cách làm. Hừm…
Chà, hiện tại, hãy làm công việc đã.
Người phụ nữ nghe tôi đáp thì nhìn tôi với vẻ sửng sốt như thể nói ‘không thể tin được'.
Và, người phụ nữ đan tay vào nhau nắm thật chặt.
– Ôi thần linh ơi…
Cô phụ nữ bắt đầu cầu nguyện.
Tôi không phải thần linh…
Các học sinh xung quanh tôi cũng nhìn người phụ nữ đang cầu nguyện với ánh mắt kì quặc… Tôi nghĩ thế là bình thường.
– Giờ, chà, ừm… xin hãy đứng dậy đi ạ.
– Đúng đó,... đúng rồi, đứng dậy ngồi đây đi. Em sẽ chuẩn bị trà.
Hai Phó Hội trưởng nói thế với người phụ nữ đang cầu nguyện, và giục cô ngồi lên ghế.
Phản ứng của họ… như thể “Ồ, mình nhớ có gặp người này, nhưng lại chẳng nhớ tên là gì".
Nhưng chẳng có ai gọi tên người phụ nữ ấy cả… Nên tôi quyết định sẽ hòa theo không khí mà đi…
– Cảm ơn rất nhiều. À, và xin đừng lo cho cô.
Đáp lại hai vị phó hội trưởng, người phụ nữ đứng đậy ngồi lên ghế. Vị trí ghế ngồi đối diện tôi.
Người phụ nữ ngồi xuống, nhìn vào tôi mỉm cười.
– Cảm ơn lần nữa vì đã đồng ý lời năn nỉ của cô.
– À, vâng…
– Với thế này, số lượng thí sinh năm tới sẽ tăng! Tăng vọt! Cô đảm bảo luôn!
Người phụ nữ thúc nắm đấm lên để nhấn mạnh.
Chỉ trên tờ cẩm nang mà đã như thế thì liệu có phải là hiệu quả quá rồi sao?
Tôi nghĩ lượng thí sinh sẽ tăng một ít. Ý tôi là, có những lần bạn nhận được một tờ cẩm nang và thậm chí còn chẳng thèm đoái hoài…
Tôi quyết định hỏi người phụ nữ.
– Số lượng thí sinh sẽ tăng rất nhiều ư?
– Tất nhiên! Cô không nghĩ có ai lại không tới trường này sau khi thấy hình của Hatano-san trên tờ cẩm nang.
– Th-thật thế ư…?
– Đúng thế! Những cô thiếu nữ thấy hình của Hatano-san trên tờ cẩm nang sẽ nghĩ thế này này… ‘Nếu mình tới Trường Cao trung Kenran thì mình có thể gặp được chàng trai trong tờ cẩm nang! Mình thậm chí có khi còn có thể có một mối quan hệ thân mật với chàng ấy không chừng!’
– Không, đời nào lại thế, không thể nào~
– Sao lại không thể nào! Nếu cô ở vị trí của họ thì cô sẽ nghĩ thế đấy! Nên cô chắc chắn các cô gái cũng sẽ nghĩ vậy cho xem!
Vừa nói, người phụ nữ vừa đứng phắt dậy, dang tay ra nói rằng những cô gái ở trong Hội Học sinh cũng như thế.
Khi tôi nhìn xung quanh các thành viên, họ đều gật gù.
…Nếu thế thì không phải là những cô gái trong thế giới này đơn giản quá sao? Các cậu đều chấp nhận thế ư…
Tôi lo làm sao những cô gái sẽ sống tiếp đời mình kể từ giờ…
Người phụ nữ ngồi lại lên ghế tiếp tục nói.
– Chà, với cả nếu họ có nhập học, thì trường này rộng lớn lắm, đừng có lo là họ sẽ làm thân làm quen với em, đến cả thấy được em còn khó nữa là… nhưng nhiêu đấy chẳng nhằm nhò gì mấy đâu, nhỉ?
– …
…Quá tệ hại.
Họ học hành chăm chỉ và trả một khoản học phí lớn để nhập học. Nhưng cuối cùng thì sự thật lại như cô nói như thế kia… những đứa trẻ năm nhất ấy sẽ khóc đấy…
…Chờ đã, kể cả nếu tôi đồng hành cùng cô ấy tới buổi giao ban thì mọi chuyện cũng vẫn sẽ thành ra thế ư? Không, chờ đã… không như tờ cẩm nang, không có quá nhiều buổi giao ban, nên sẽ ổn thôi, tôi đoán vậy? Chà, tôi chỉ cần diễn giải sự hấp dẫn của trường này thôi.
– Lịch chụp đã lên chưa ạ?
– Không, ý cô là, cô không biết Hatano-san có đồng ý hay không, nên cô vẫn chưa quyết định. Nếu là về thiết kế của tờ cẩm nang không có Hatano-san thì cô đã làm rôi. Nhưng giờ Hatano-san đã đồng ý, nên cô phải chỉnh lại thiết kế đã. Nên khi nào lịch chụp được quyết thì cô sẽ báo cho em.
Người phụ nữ rời phòng khi được tôi đáp lại là đã hiểu.
– Không biết tớ có được lấy một tờ giới thiệu không ta…
– Không biết nữa, nhưng tớ nghĩ nó sẽ được đăng lên trang chủ của trường đấy, lấy ở đấy mà lưu về đi!
Những người khác bị thuyết phục bởi lời chị phó hội trưởng nói.
Khi tôi đang còn luống cuống vì cảnh ấy, có ai đó vỗ vai tôi, nên tôi quay lại nhìn quanh.
Đó là hội trưởng với ánh mắt dịu dàng.
Tôi có thể thấy mắt chị ấy đang nói “Cố lên nhé.”
Có lẽ tôi đã không nên đồng ý chuyện này.
Dù các học sinh khác hãy còn đang ở xung quanh, cô ấy vẫn dám làm như thế. Không biết trong đầu cô ấy nghĩ gì nữa…
Nhìn hành động đột ngột của người phụ nữ, các thành viên của hội học sinh im không thành tiếng.
May là họ vẫn bình tĩnh…
– Hatano-hun, tại sao… cái cô này lại đột nhiên ‘dogeza' thế?
Chủ tịch hội học sinh hỏi một câu hỏi mà thường ai cũng sẽ hỏi.
Cái kiểu chen ngang gì thế?
Có lẽ đến cả Chủ tịch Hội Học sinh cũng không nhớ tên cô này? Nhưng, nếu đã là hội trưởng hội học sinh thì… chị phải nhớ tên nhân viên công vụ chứ…?
– Em được mời làm người mẫu cho một tờ cẩm nang giới thiệu.
– Tờ cẩm nang? À, là đợt tuyển sinh năm tới…
– Đúng thế ạ.
– Theo lẽ thường thì thuê một người mẫu nam cũng phải tốn một khoản kha khá đấy…
– Nếu, chỉ lần này thôi, thì em cũng chấp nhận được, nhưng mà…
Tôi không muốn cô ấy cứ tới đòi tôi thêm suốt.
Hình như cảm nhận được thái độ của tôi, cái cô đang cúi lạy bỗng bật dậy nói:
–
Ổn cả! Chỉ lần này thôi! Xin hãy tin cô!
… Tôi nên làm gì đây? Những kẻ nói vậy thường sẽ đòi hỏi thêm tăng hai.
Không phải là kiếp trước tôi đã trải điều gì như thế đâu… nên những gì tôi nói cũng chỉ là giả thuyết.
Nhưng không hiểu sao… có gì đó khiến tôi cảm thấy trong chuyện này, cô ấy đang chìm trong tuyệt vọng… Đúng thật là, đi làm thật không dễ gì.
– Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi đấy.
Tôi quyết định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của người phụ nữ đang tuyệt vọng.
Có lẽ là do tôi quá tốt bụng… Thật lòng, tôi muốn mình có thể sử dụng ‘cây gậy và củ cà rốt' rành rõi hơn…
Nhưng thật khó! Tôi cảm giác như tôi vẫn chưa nắm được cách làm. Hừm…
Chà, hiện tại, hãy làm công việc đã.
Người phụ nữ nghe tôi đáp thì nhìn tôi với vẻ sửng sốt như thể nói ‘không thể tin được'.
Và, người phụ nữ đan tay vào nhau nắm thật chặt.
– Ôi thần linh ơi…
Cô phụ nữ bắt đầu cầu nguyện.
Tôi không phải thần linh…
Các học sinh xung quanh tôi cũng nhìn người phụ nữ đang cầu nguyện với ánh mắt kì quặc… Tôi nghĩ thế là bình thường.
– Giờ, chà, ừm… xin hãy đứng dậy đi ạ.
– Đúng đó,... đúng rồi, đứng dậy ngồi đây đi. Em sẽ chuẩn bị trà.
Hai Phó Hội trưởng nói thế với người phụ nữ đang cầu nguyện, và giục cô ngồi lên ghế.
Phản ứng của họ… như thể “Ồ, mình nhớ có gặp người này, nhưng lại chẳng nhớ tên là gì".
Nhưng chẳng có ai gọi tên người phụ nữ ấy cả… Nên tôi quyết định sẽ hòa theo không khí mà đi…
– Cảm ơn rất nhiều. À, và xin đừng lo cho cô.
Đáp lại hai vị phó hội trưởng, người phụ nữ đứng đậy ngồi lên ghế. Vị trí ghế ngồi đối diện tôi.
Người phụ nữ ngồi xuống, nhìn vào tôi mỉm cười.
– Cảm ơn lần nữa vì đã đồng ý lời năn nỉ của cô.
– À, vâng…
– Với thế này, số lượng thí sinh năm tới sẽ tăng! Tăng vọt! Cô đảm bảo luôn!
Người phụ nữ thúc nắm đấm lên để nhấn mạnh.
Chỉ trên tờ cẩm nang mà đã như thế thì liệu có phải là hiệu quả quá rồi sao?
Tôi nghĩ lượng thí sinh sẽ tăng một ít. Ý tôi là, có những lần bạn nhận được một tờ cẩm nang và thậm chí còn chẳng thèm đoái hoài…
Tôi quyết định hỏi người phụ nữ.
– Số lượng thí sinh sẽ tăng rất nhiều ư?
– Tất nhiên! Cô không nghĩ có ai lại không tới trường này sau khi thấy hình của Hatano-san trên tờ cẩm nang.
– Th-thật thế ư…?
– Đúng thế! Những cô thiếu nữ thấy hình của Hatano-san trên tờ cẩm nang sẽ nghĩ thế này này… ‘Nếu mình tới Trường Cao trung Kenran thì mình có thể gặp được chàng trai trong tờ cẩm nang! Mình thậm chí có khi còn có thể có một mối quan hệ thân mật với chàng ấy không chừng!’
– Không, đời nào lại thế, không thể nào~
– Sao lại không thể nào! Nếu cô ở vị trí của họ thì cô sẽ nghĩ thế đấy! Nên cô chắc chắn các cô gái cũng sẽ nghĩ vậy cho xem!
Vừa nói, người phụ nữ vừa đứng phắt dậy, dang tay ra nói rằng những cô gái ở trong Hội Học sinh cũng như thế.
Khi tôi nhìn xung quanh các thành viên, họ đều gật gù.
…Nếu thế thì không phải là những cô gái trong thế giới này đơn giản quá sao? Các cậu đều chấp nhận thế ư…
Tôi lo làm sao những cô gái sẽ sống tiếp đời mình kể từ giờ…
Người phụ nữ ngồi lại lên ghế tiếp tục nói.
– Chà, với cả nếu họ có nhập học, thì trường này rộng lớn lắm, đừng có lo là họ sẽ làm thân làm quen với em, đến cả thấy được em còn khó nữa là… nhưng nhiêu đấy chẳng nhằm nhò gì mấy đâu, nhỉ?
– …
…Quá tệ hại.
Họ học hành chăm chỉ và trả một khoản học phí lớn để nhập học. Nhưng cuối cùng thì sự thật lại như cô nói như thế kia… những đứa trẻ năm nhất ấy sẽ khóc đấy…
…Chờ đã, kể cả nếu tôi đồng hành cùng cô ấy tới buổi giao ban thì mọi chuyện cũng vẫn sẽ thành ra thế ư? Không, chờ đã… không như tờ cẩm nang, không có quá nhiều buổi giao ban, nên sẽ ổn thôi, tôi đoán vậy? Chà, tôi chỉ cần diễn giải sự hấp dẫn của trường này thôi.
– Lịch chụp đã lên chưa ạ?
– Không, ý cô là, cô không biết Hatano-san có đồng ý hay không, nên cô vẫn chưa quyết định. Nếu là về thiết kế của tờ cẩm nang không có Hatano-san thì cô đã làm rôi. Nhưng giờ Hatano-san đã đồng ý, nên cô phải chỉnh lại thiết kế đã. Nên khi nào lịch chụp được quyết thì cô sẽ báo cho em.
Người phụ nữ rời phòng khi được tôi đáp lại là đã hiểu.
– Không biết tớ có được lấy một tờ giới thiệu không ta…
– Không biết nữa, nhưng tớ nghĩ nó sẽ được đăng lên trang chủ của trường đấy, lấy ở đấy mà lưu về đi!
Những người khác bị thuyết phục bởi lời chị phó hội trưởng nói.
Khi tôi đang còn luống cuống vì cảnh ấy, có ai đó vỗ vai tôi, nên tôi quay lại nhìn quanh.
Đó là hội trưởng với ánh mắt dịu dàng.
Tôi có thể thấy mắt chị ấy đang nói “Cố lên nhé.”
Có lẽ tôi đã không nên đồng ý chuyện này.
Danh sách chương