“Cái quái gì……”
Khi tôi xuống phòng khách, đập vào tầm mắt của tôi là hai kẻ say. Tôi thấy họ đang cười nói với nhau, nhưng rồi một trong hai người đột nhiên bật khóc.
“hức, Uuuaaa, Sao tớ vẫn chưa thể kết hôn chứ?”
“Ugh, Tất nhiên là cậu không thể rồi, cậu đâu biết làm việc nhà.”
Mẹ cũng vậy đó, mẹ à……
“Nhưng, cậu cũng không hẳn là đã kết hôn đâu. Cậu chỉ làm điều ấy có một lần bằng tiền, phải chứ? hức”
“Fufu, nhưng giờ tớ nghĩ mình đã chọn đúng.”
“Nhóc Kohaku…”
“Ừm, đúng thế, nghĩ tới đứa trẻ tốt như thế lại là con tớ, cứ như là một giấc mơ vậy…”
“Hức… Tớ ghen tị với cậu quá….. Cậu biết đó, tớ chưa từng được chạm vào một người đàn ông nào trong đời hết…”
Trong khi đang luyên thuyên vậy, cô múc một muỗng cà ri, món mà có vẻ được chuẩn bị làm mồi nhắm, đưa lên miệng.
Nhưng, cô Etou, cô ấy chưa từng chạm vào đàn ông ư?..... Thật bất hạnh. Tôi đoán là, so với thế giới trước của tôi, thế giới này không có phố đèn đỏ….
Không có nghĩa là họ không có nhu cầu, mà chỉ đơn giản là chẳng có thằng con trai nào muốn làm mấy việc như thế cả.
Không, hơn thế nữa… Tôi chỉ là một đứa trẻ được sinh ra vì đồng tiền, hả!? Ừm thì, trong thế giới này, những trường hợp như thế cũng không hiếm lắm, nếu là trong thế giới cũ của tôi, việc này sẽ có thể ảnh hưởng rất lớn tới tâm lí của một đứa trẻ đang tuổi dậy thì đó, mẹ hiểu chứ!
“Và tớ vẫn đang giữ liên lạc với bố cậu nhóc….”
Hả, thế à? Tôi khá ngạc nhiên đó, tôi nghĩ mẹ tôi đã không còn liên lạc với ông ta thêm lần nào nữa chứ…
“Dù cậu nói là liên lạc, những gì cậu làm chỉ là gửi tiền cho anh ta, phải không?”
“………”
Một mối quan hệ được hình thành bởi đồng tiền, ha… nghĩ tới điều đó làm tôi rơi nước mắt!
Ý tôi là, tôi đáng ra phải nên sốc vì người cha rác rưởi của mình mới đúng, nhưng không biết tại sao, tôi không quá sốc. Chắc là, vì một vài lí do nào đó, tôi cũng đã mường tượng trước được điều này rồi chăng?... nhưng thật lòng, đàn ông ở thế giới này còn tệ bạc hơn tôi tưởng nữa….
Nhưng, thế cũng có nghĩa là nếu nhân cách của tôi tốt hơn mấy kẻ kia, phẩm giá của tôi sẽ càng nâng cao hơn nữa, tôi hi vọng mấy người đàn ông khác cứ như thế mãi giống như hiện tại là ổn.
Trong khi tôi đang nhìn hai bọn họ, Tôi có thể cảm nhận được bây giờ nước mắt tôi cũng đang trào ra…
“Hửm? Gì đây, tớ thấy một Kohaku ở đây này~”
Sau khi cô Etou cuối cùng cũng chú ý đến tôi, cô loạng choạng tiến lại gần tôi.
Và khi cô tới trước mặt tôi
“Ôm cô đi.”
Cô vừa nói vừa dang rộng tay ra.
“Hả?”
“Ôm cô, rồi xoa đầu cô.”
“Hả?”
“Làm đi~, nhanh lên~.”
Hình như cổ say mèm rồi. Tôi rất muốn hét lên rằng dù trông cô có trẻ như thế nào đi nữa, làm ơn xem lại tuổi của mình đi…. Thật đó, xin hãy xem lại tuổi của mình trước đi…
Khi tôi nhìn qua khuôn mặt của cô Etou, cô ấy mới lúc nãy vẫn đang làm một khuôn mặt say đắm, nhưng bây giờ, cô lại trông như thể sắp khóc lần nữa,
“Nhanh lên~, nhanh lên~”
Nói thật, tôi đang rất muốn tạt một xô nước vào cô người đẹp say xỉn đang uốn éo này, nhưng khi nhớ lại những gì tôi nghe vừa nãy, thương xót cho số phận của cô, tôi sẽ chiều cô ấy một chút.
“Hmmm, thế này sao?”
Vừa nói thế, tôi vừa nhẹ nhàng ôm cô và xoa đầu cô ấy. Và cô ấy cũng ghì chặt vào người tôi.
“Ahhh~, hạnh phúc quá~”
Cô ấy nói mấy thứ kiểu vậy rồi khóc.
Tôi đoán đáng ra mẹ tôi phải nhìn chúng tôi với ánh mắt bất bình, nhưng bà ấy lại đứng dậy khỏi chỗ và tiến lại gần đây…
Bà ấy ngã theo một kiểu dáng tuyệt đẹp….
Nắm lấy cạnh bàn đầy bia và đồ ăn vặt. Mẹ tôi loạng choạng đứng dậy, rồi nhảy thẳng tới đây!
“Mẹ nữa~!”
Này, này, giờ không phải lúc nói thế đâu! Mẹ ơi!!
Tất nhiên, vì đã cho cô Etou ôm, nên tôi không thể cứ phớt lờ mẹ tôi được, sau khi đáp lấy cú nhảy của mẹ tôi, cùng với cô Etou, cả ba chúng tôi ngã lăn xuống sàn. Và…
“Ahhh, Kohaku, mềm quá~!”
“sát lại~sát lại đây~”
Má tôi đang bị bọn họ cọ xát trong lúc ôm tôi.
Tình huống này thật đáng ghen tị trong kiếp trước của tôi, sau cùng, tôi đang được người phụ nữ trông vẫn rất trẻ này ôm vào lòng, nhưng, không, tôi cũng sẽ chẳng thể vui nổi dù là trong kiếp trước của tôi chăng nữa. Vì thực sự thì tôi đang bị quấn lấy bởi một người say xỉn chết tiệt. Không hề có dấu hiệu của cái bầu không khí lãng mạn kia. Tôi muốn cổ bỏ tôi ra càng sớm càng tốt, cả người cô ấy nồng nặc mùi cồn.
“Được rồi, được rồi, giờ thì, làm ơn bỏ cháu ra nhanh lên……”
“Khôôông~”
“Xoa đầu tiếp đi~…..”
Này, này, mấy người xỉn kia!
“Rồi rồi! Con sẽ xoa đầu tiếp nếu hai người chịu bỏ con ra.”
Tôi tằng hắng vơi hai người họ, nhưng họ không phản ứng gì.
“Này, hai người vẫn ổn chứ?”
Khi tôi hỏi lại họ và nhìn lại. Hai mắt họ đang nhắm nghiền… và tôi có thể nghe thấy tiếng họ thở đều qua đôi tai.
“Hử? Này, sao hai người có thể ngủ trong hoàn cảnh này chứ? Lập dị quá vậy?”
Sau đó, dù tôi có hỏi bao nhiêu đi nữa, họ cũng không hề phản ứng, thế nên tôi cố lách ra ngoài, mất một lúc tôi mới thoát ra khỏi được vòng tay của hai người họ. Rồi, tôi đưa cô Etou lên giường trong phòng dành cho khách, và đưa mẹ lên giường trên phòng bà ấy. Và rồi tôi quyết định về lại phòng khách.
“Hai người đó chắc chắn là không bình thường….”
Sau cùng, thói quen nhậu nhẹt như vậy thật xấu…
……Hmm, tôi sai à? Có thể, vì họ không được nổi tiếng với nam giới, nên mới chọn chìm trong men rượu? Hay là ngược lại? Khi đang nghĩ một thứ tương tự như ‘con gà có trước hay quả trứng có trước’, tôi đã đến phòng khách.
Và tôi đã chứng kiến môt khung cảnh hoang tàn đổ nát của phòng khách.
Các thùng bia nằm lăn lóc, bia đổ ra ngoài, đồ ăn thì vung vãi….
Tôi nhắm mắt nghiền lại một lúc rồi mở ra.
Hẳn rồi, phòng khách vẫn chẳng thay đổi gì.
“Hmm, mình phải dọn hết đống này á? Thật hả trời?”
Khi tôi xuống phòng khách, đập vào tầm mắt của tôi là hai kẻ say. Tôi thấy họ đang cười nói với nhau, nhưng rồi một trong hai người đột nhiên bật khóc.
“hức, Uuuaaa, Sao tớ vẫn chưa thể kết hôn chứ?”
“Ugh, Tất nhiên là cậu không thể rồi, cậu đâu biết làm việc nhà.”
Mẹ cũng vậy đó, mẹ à……
“Nhưng, cậu cũng không hẳn là đã kết hôn đâu. Cậu chỉ làm điều ấy có một lần bằng tiền, phải chứ? hức”
“Fufu, nhưng giờ tớ nghĩ mình đã chọn đúng.”
“Nhóc Kohaku…”
“Ừm, đúng thế, nghĩ tới đứa trẻ tốt như thế lại là con tớ, cứ như là một giấc mơ vậy…”
“Hức… Tớ ghen tị với cậu quá….. Cậu biết đó, tớ chưa từng được chạm vào một người đàn ông nào trong đời hết…”
Trong khi đang luyên thuyên vậy, cô múc một muỗng cà ri, món mà có vẻ được chuẩn bị làm mồi nhắm, đưa lên miệng.
Nhưng, cô Etou, cô ấy chưa từng chạm vào đàn ông ư?..... Thật bất hạnh. Tôi đoán là, so với thế giới trước của tôi, thế giới này không có phố đèn đỏ….
Không có nghĩa là họ không có nhu cầu, mà chỉ đơn giản là chẳng có thằng con trai nào muốn làm mấy việc như thế cả.
Không, hơn thế nữa… Tôi chỉ là một đứa trẻ được sinh ra vì đồng tiền, hả!? Ừm thì, trong thế giới này, những trường hợp như thế cũng không hiếm lắm, nếu là trong thế giới cũ của tôi, việc này sẽ có thể ảnh hưởng rất lớn tới tâm lí của một đứa trẻ đang tuổi dậy thì đó, mẹ hiểu chứ!
“Và tớ vẫn đang giữ liên lạc với bố cậu nhóc….”
Hả, thế à? Tôi khá ngạc nhiên đó, tôi nghĩ mẹ tôi đã không còn liên lạc với ông ta thêm lần nào nữa chứ…
“Dù cậu nói là liên lạc, những gì cậu làm chỉ là gửi tiền cho anh ta, phải không?”
“………”
Một mối quan hệ được hình thành bởi đồng tiền, ha… nghĩ tới điều đó làm tôi rơi nước mắt!
Ý tôi là, tôi đáng ra phải nên sốc vì người cha rác rưởi của mình mới đúng, nhưng không biết tại sao, tôi không quá sốc. Chắc là, vì một vài lí do nào đó, tôi cũng đã mường tượng trước được điều này rồi chăng?... nhưng thật lòng, đàn ông ở thế giới này còn tệ bạc hơn tôi tưởng nữa….
Nhưng, thế cũng có nghĩa là nếu nhân cách của tôi tốt hơn mấy kẻ kia, phẩm giá của tôi sẽ càng nâng cao hơn nữa, tôi hi vọng mấy người đàn ông khác cứ như thế mãi giống như hiện tại là ổn.
Trong khi tôi đang nhìn hai bọn họ, Tôi có thể cảm nhận được bây giờ nước mắt tôi cũng đang trào ra…
“Hửm? Gì đây, tớ thấy một Kohaku ở đây này~”
Sau khi cô Etou cuối cùng cũng chú ý đến tôi, cô loạng choạng tiến lại gần tôi.
Và khi cô tới trước mặt tôi
“Ôm cô đi.”
Cô vừa nói vừa dang rộng tay ra.
“Hả?”
“Ôm cô, rồi xoa đầu cô.”
“Hả?”
“Làm đi~, nhanh lên~.”
Hình như cổ say mèm rồi. Tôi rất muốn hét lên rằng dù trông cô có trẻ như thế nào đi nữa, làm ơn xem lại tuổi của mình đi…. Thật đó, xin hãy xem lại tuổi của mình trước đi…
Khi tôi nhìn qua khuôn mặt của cô Etou, cô ấy mới lúc nãy vẫn đang làm một khuôn mặt say đắm, nhưng bây giờ, cô lại trông như thể sắp khóc lần nữa,
“Nhanh lên~, nhanh lên~”
Nói thật, tôi đang rất muốn tạt một xô nước vào cô người đẹp say xỉn đang uốn éo này, nhưng khi nhớ lại những gì tôi nghe vừa nãy, thương xót cho số phận của cô, tôi sẽ chiều cô ấy một chút.
“Hmmm, thế này sao?”
Vừa nói thế, tôi vừa nhẹ nhàng ôm cô và xoa đầu cô ấy. Và cô ấy cũng ghì chặt vào người tôi.
“Ahhh~, hạnh phúc quá~”
Cô ấy nói mấy thứ kiểu vậy rồi khóc.
Tôi đoán đáng ra mẹ tôi phải nhìn chúng tôi với ánh mắt bất bình, nhưng bà ấy lại đứng dậy khỏi chỗ và tiến lại gần đây…
Bà ấy ngã theo một kiểu dáng tuyệt đẹp….
Nắm lấy cạnh bàn đầy bia và đồ ăn vặt. Mẹ tôi loạng choạng đứng dậy, rồi nhảy thẳng tới đây!
“Mẹ nữa~!”
Này, này, giờ không phải lúc nói thế đâu! Mẹ ơi!!
Tất nhiên, vì đã cho cô Etou ôm, nên tôi không thể cứ phớt lờ mẹ tôi được, sau khi đáp lấy cú nhảy của mẹ tôi, cùng với cô Etou, cả ba chúng tôi ngã lăn xuống sàn. Và…
“Ahhh, Kohaku, mềm quá~!”
“sát lại~sát lại đây~”
Má tôi đang bị bọn họ cọ xát trong lúc ôm tôi.
Tình huống này thật đáng ghen tị trong kiếp trước của tôi, sau cùng, tôi đang được người phụ nữ trông vẫn rất trẻ này ôm vào lòng, nhưng, không, tôi cũng sẽ chẳng thể vui nổi dù là trong kiếp trước của tôi chăng nữa. Vì thực sự thì tôi đang bị quấn lấy bởi một người say xỉn chết tiệt. Không hề có dấu hiệu của cái bầu không khí lãng mạn kia. Tôi muốn cổ bỏ tôi ra càng sớm càng tốt, cả người cô ấy nồng nặc mùi cồn.
“Được rồi, được rồi, giờ thì, làm ơn bỏ cháu ra nhanh lên……”
“Khôôông~”
“Xoa đầu tiếp đi~…..”
Này, này, mấy người xỉn kia!
“Rồi rồi! Con sẽ xoa đầu tiếp nếu hai người chịu bỏ con ra.”
Tôi tằng hắng vơi hai người họ, nhưng họ không phản ứng gì.
“Này, hai người vẫn ổn chứ?”
Khi tôi hỏi lại họ và nhìn lại. Hai mắt họ đang nhắm nghiền… và tôi có thể nghe thấy tiếng họ thở đều qua đôi tai.
“Hử? Này, sao hai người có thể ngủ trong hoàn cảnh này chứ? Lập dị quá vậy?”
Sau đó, dù tôi có hỏi bao nhiêu đi nữa, họ cũng không hề phản ứng, thế nên tôi cố lách ra ngoài, mất một lúc tôi mới thoát ra khỏi được vòng tay của hai người họ. Rồi, tôi đưa cô Etou lên giường trong phòng dành cho khách, và đưa mẹ lên giường trên phòng bà ấy. Và rồi tôi quyết định về lại phòng khách.
“Hai người đó chắc chắn là không bình thường….”
Sau cùng, thói quen nhậu nhẹt như vậy thật xấu…
……Hmm, tôi sai à? Có thể, vì họ không được nổi tiếng với nam giới, nên mới chọn chìm trong men rượu? Hay là ngược lại? Khi đang nghĩ một thứ tương tự như ‘con gà có trước hay quả trứng có trước’, tôi đã đến phòng khách.
Và tôi đã chứng kiến môt khung cảnh hoang tàn đổ nát của phòng khách.
Các thùng bia nằm lăn lóc, bia đổ ra ngoài, đồ ăn thì vung vãi….
Tôi nhắm mắt nghiền lại một lúc rồi mở ra.
Hẳn rồi, phòng khách vẫn chẳng thay đổi gì.
“Hmm, mình phải dọn hết đống này á? Thật hả trời?”
Danh sách chương