Lúc mà tôi đến chào Hội trưởng thì chẳng có ai khác cả, nên tôi quyết định sẽ chào họ vào dịp khác.

Tôi được nghe rằng kể cả khi không có việc gì làm, tôi cũng sẽ phải tới Hội Học sinh vào thời gian rảnh sau giờ tan trường it nhất một lần, nên tôi đã quyết định tới ghé qua lần nữa.

Thế là, lần tiếp tôi đến, toàn thể Hội học sinh đều có mặt ở đó và chào mừng tôi.

Hội học sinh có khoảng 20 người tổng cộng. Tôi có chút ngạc nhiên vì số thành viên đông đến vậy, nhưng nhớ lại rằng đây là một ngôi trường lớn, nên có lẽ cũng là lẽ thường tình. Nhiều thành viên tôi được giới thiệu cho đều có vẻ thuộc dạng người nghiêm túc.

Có một chức vụ khá hiếm có như là người phụ trách sự kiện và lễ hội. Chị ấy bảo rằng những người giữ chức vụ này đóng một vai trò quan trọng trong các Lễ hội Trường và Lễ hội Thể thao.

… Nhân tiện, việc của tôi với vai trò là một thực tập sinh là sẽ đi giúp những ai cần giúp và làm một số việc vặt.

Vài ngày sau khi tôi ra mắt, lúc tôi đến phòng Hội Học sinh sau giờ học.

“Xin chào”

Tôi mở cửa vào phòng, vừa bước vào vừa chào các thành viên khác. Những người nghe thấy tôi chào cũng chào lại tôi rồi lần lượt quay lại vào việc.

… Không phải chị ấy có nói thời điểm này Hội Học sinh không quá bận rộn sao?

Lúc trước tôi đến, chỉ có mỗi mình Hội trưởng, mà mấy ngày nay trong phòng lúc nào cũng có rất nhiều người.

… Hầu như lần nào mọi cũng có mặt gần như đông đủ. Nói thật thì tôi vẫn chưa nhớ mặt mọi người, nhưng rồi đâu cũng vào đó thôi. Công việc của tôi đang ngày càng bận rộn hơn chăng, hay là bọn họ ghim tôi rồi nhỉ... Nhưng trong đây nếu có ai có tiềm năng thành tai to mặt lớn trong tương lai, tôi chắc chắn cũng muốn làm thân với người đó lắm! ... Chà, nếu họ không phải thật sự để mắt tới tôi, tôi sẽ xấu hổ chết mất… Ừm, tôi không bao giờ được để những suy nghĩ đó tuột ra khỏi miệng.

Giờ thì hãy đi hỏi Hội trưởng về công việc hôm nay của tôi nào.

Hội trưởng đang thư thả nhâm nhi tách trà ở trên ghế.

“Hội trưởng, chị vất vả rồi.”

“Ồ, chào, em cũng thế.”

“Gần đây công việc bận rộn hơn ạ?

Vào khoảng này mấy ngày nay có nhiều người quá.”

“Không, không phải đâu.”

“...”

“...”

“Không phải?”

“Ừm, chúng ta vẫn chưa đến giai đoạn cao điểm đâu.”

Tôi nghe chị ấy nói rồi quay qua nhìn các thành viên của Hội Học sinh. Trong tầm mắt tôi, ai ai cũng nghiêm túc làm việc cả… Thế thì họ đang làm cái quỷ gì kia?

Hình như Hội trưởng đã thấy được vẻ mặt đầy mâu thuẫn của tôi, chị ấy bắt đầu nói.

“Bây giờ họ đang viết bài.”

“Viết bài?”

“Đúng thế, là bài đăng lúc trước chị cho em xem ấy, ‘Ngày của Hội Học sinh’.”

“Thế sao… Mọi người viết chăm chỉ thật đó. Họ đang viết gì thế?”

“Là viết về em.”

“… Em á?”

“Chị phải đăng bài về việc mới nhận thực tập sinh, nhưng chị không biết nên nhờ ai viết bài. Nên chị đã nói rằng có ai muốn viết bài thì cứ thử viết một bản, rồi chị sẽ chọn một bài để đăng.”

Nghe thế, tôi nhìn xung quanh lần nữa.

… Loại bài nào sẽ được tạo ra từ cái sự hăng máu và nghiêm túc này chứ? Có lẽ thành viên của Hội Học sinh thật sự “điên” rồi à?

“Đ-được rồi… Thế việc hôm nay của em là gì?”

“Hmmm… Được, thế em hãy bê xấp giấy của hai năm trước vào nhà kho giùm chị.”

“Vâng, em biết rồi. Mà nhà kho ở đâu vậy chị?”

“Chà, để chị đi cù…”

“Vậy để chị dẫn em đi.”

Một nữ sinh nhã nhặn chen ngang lời hội trưởng trước khi chị ấy kịp nói hết câu.

“Ashiya?… Thế tớ giao việc hướng dẫn em ấy cho cậu được không?”

Nữ sinh này là một trong hai phó hội trưởng của Hội Học sinh. Có vẻ Phó Hội trưởng kia, Katsurakawa-san, người tôi đã gặp ở cái lần họ tới mời tôi vào hội, vẫn chưa tới. Ashiya-san là một cô gái dịu dàng và đức hạnh. Sự trù phú của cái thiên chức làm mẹ của chị ấy phản ánh rõ ràng trên cơ thể…

Ha… Nói đơn giản, chị ấy ngực khủng.

“Thế, lấy xe đẩy mà dùng. À, hãy để của năm ngoái lại nhé.”

“Đã hiểu.”

Lúc tôi đáp lời Hội trưởng, Ashiya-san cũng cất tiếng.

“Thế, đi thôi nào~”

Ashiya-san nói rồi cầm cánh tay của tôi. Và bộ ngực đầy đặn của chị ấy ép vào cánh tay tôi.

…Quá đáng! Thật quá đáng! Nhưng cảm ơn chị rất nhiều!

Trong thế giới này, con gái có thể dễ dàng chạm vào con trai nếu muốn, và người khác có thể nghĩ cô gái ấy là bạn gái bạn, nếu thế bạn mới là người gặp rắc rối. Nhưng vì thông thường, các cô gái sẽ cố tránh tiếp xúc vật lý vì sợ cánh đàn ông ghét bỏ, nên loại chuyện như thế này rất hiếm khi xảy ra.

Đó là lí do tại sao tim tôi không khỏi có chút xao động.

“Thế, chị sẽ đi lấy mấy xấp giấy, nên cứ đứng xem nha~”

“…Sao lại thế được?!”

“Sao lại không~?”

“Không! Em sẽ làm!”

“Nhưng nó nặng lắm~”

“Đây là việc của em mà.”

“Nhưng~, ai lại để con trai làm mấy việc này bao giờ~?”

“Thế thì cùng nhau làm đi.”

Tôi đã đề xuất như thế và quyết định sẽ làm việc cùng nhau, nhưng tôi không muốn chị ấy quá quan tâm tôi. Ý tôi là, tôi muốn thực sự giúp đỡ Hội Học sinh chứ không phải chỉ ở bên làm gánh nặng. Nên, hãy nói rõ ra ở đây luôn nào.

“Hmm, chị không cần quá bảo bọc em đâu, em sẽ làm việc đàng hoàng, nên đừng lo lắng.”

Ashiya-san đờ mắt ra trống rỗng một khắc, nhưng rồi lập tức trả lời, “ Chị hiểu rồi.”

“Hatano-kun thật quá khác biệt so với những người con trai khác ha ~”

“Em khác biệt sao?”

Chà, chuyện này tự em cũng rõ mà, nhưng ở đây em cứ hỏi chị vậy.

“Ừm, đúng thế~. Lúc hè về, con trai lớp chị sẽ nói, ‘Nóng quá đi’, rồi lấy giấy ra quạt.”

…Nhưng tôi nghĩ trường đã trang bị đầy đủ điều hòa và máy sưởi rồi mà, đông với hè thì cũng có sao đâu chứ?

Tôi vừa làm việc vừa tán gẫu như thế.

Nhưng mà, tận hưởng việc vừa làm việc vừa nói chuyện với một cô gái xinh đẹp thế này… Cảm giác thật tuyệt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện