Cô ấy là một người xuất chúng, nhưng mà… Tôi thật sự, thật sự không muốn dính líu đến cổ đâu…
“Em…..”
“Được thôi! Tôi cho phép cô.”
Em xin lỗi phải nói điều này, nhưng chị nên từ bỏ ý định của mình đi. Khi tôi chuẩn bị nói vậy, mẹ tôi xen vào nói lớn làm át cả giọng tôi.
“Mẹ à?”
‘Mẹ đang nói cái quái gì vậy?’, là những gì trong tim tôi đang gào lên.
“Tôi đã luôn trăn trở rằng sẽ tốt hơn nếu có một người vệ sĩ cho Kohaku. Cô thấy đó, sẽ chẳng biết khi nào mà sự dễ thương của Kohaku sẽ khiến một con ả bám đuôi nào đó làm liều đâu, phải không? Và sẽ an tâm hơn khi để một sĩ quan hộ tống hạng nhất làm người hầu cho Kohaku.”
“Phu nhân nói đúng. Vẻ đẹp tuyệt mĩ của cậu Kohaku là có một không hai trên khắp cả Arhenheim này. Và như phu nhân đã nói, các mối hiểm hoạ sẽ có thể ập đến bất kì lúc nào. Nhưng thật không may khi mấy hiểm hoạ đó lại gặp phải tôi. Kẻ hầu Koujou này, sẽ làm mọi thứ có thể loại bỏ chúng.”
“Ừm, ừm, đúng như thế.”
Mẹ tôi và chị Koujou đang tung hứng với nhau cực kì ăn ý.
“Khoan! Đợi chút đã! Con không tán thành việc bị hộ tống mọi lúc mọi nơi! Con hoàn toàn phản đối!”
Tôi nghĩ họ sẽ không chịu nghe tôi nói trừ khi tôi nói thật rõ ràng với họ. Vậy tôi sẽ phải làm rõ việc này ngay tại đây.
Chị Koujou mặt tái lại vì sốc trước những lời lẽ của tôi.
“Nhưng Kohaku à, việc những người con trai cùng trang lứa với con ở các gia đình khác có người hộ tống là điều rất đỗi bình thường….Khi con phải đi đâu xa, hoặc là khi đi học và quay về, mẹ cực kì lo cho con và rất muốn làm gì đó…… Nếu có thể đi cùng con, mẹ sẽ đi cùng con!”
“Không không, xin mẹ đừng có đi theo con ạ.”
Mẹ tôi tối sầm mặt lại khi thấy tôi nói vậy.
“Nếu là thế, mẹ cũng cần thuê một vệ sĩ cho con.”
“Ugh, nhưng mẹ à, còn việc nhà thì sao? Từ đầu, không phải mẹ cần thuê một người để giúp việc nhà sao, chứ không phải một tháp tùng cho con, không phải sao?”
“Thế thì, nếu mẹ sắp xếp các công việc nhà cho cô ấy, và chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ khi cần thiết. Như vậy sẽ không vấn đề gì chứ?”
“Tôi hiểu rồi, tôi cũng đã rèn luyện khả năng quản gia của bản thân đến độ ai ai cũng phải gật đầu thoả mãn, nên xin làm ơn thưa cậu chủ.”
“Thấy chưa, cả chị Koujou cũng đã mở lời rồi, và hơn nữa, không dễ để thuê một sĩ quan hộ tống hạng nhất đâu, con hiểu chứ.”
“Nếu tôi được nhận, tôi sẽ lập tức nộp đơn nghỉ việc ở công ti, và đặt sự an nguy của cậu chủ Kohaku làm ưu tiên hàng đầu.”
“Hay-hay đó!”
Mẹ tôi rất tán thành ý tưởng của chị Koujou.
Như tôi đoán, mẹ tôi đang bất chấp thuyết phục tôi nhận chị ấy vào làm.
Tôi ngán ngẩm thở dài, rồi đồng ý.
“Con hiểu rồi. Con biết rằng chị Koujou rất xuất chúng, và con cũng mừng vì chị ấy rất nhiệt thành với công việc nữa…”
Tôi bày tỏ môt chút cảm kích, thoạt nhìn thẳng vào mắt cô và nói một cách chắc chắn.
“Em rất mong chờ được làm việc cùng chị. Em rất vui vì chị Koujou nguyện ý phục vụ cho gia đình này, em sẽ cố gắng để trở thành vị Chúa tể mà chị hằng mong ước.”
Rồi, tôi nở một nụ cười, thứ đã tạo ra hiệu quả vượt sức mong đợi ở trường, hướng về chị Koujou.
Với nụ cười đó trên khuôn mặt, những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống trên đôi mắt màu bạc tuyệt đẹp của chị Koujou.
“Cảm ơn em. Chị chưa bao giờ nhận được ý tốt như vậy từ một người đàn ông bao giờ, và nhũng lời đó còn đến từ người mà chị đã quyết sẽ phụng sự cả đời. Chị nghĩ, cuộc sống này của chị đã bắt đầu có ý nghĩa của nó rồi. Chị thề rằng sẽ cống hiến hết sức mình để xứng đáng với những lời này của Kohaku.”
Cô ấy cúi đầu chào trong khi lấy tay gạt nước mắt.
Cái quái, sao lại nghiêm trọng thế, Tôi chắc rằng từ “nịnh nọt” cũng tồn tại ở thế giới này mà… phải không?
Giờ thì, tôi có hơi lo sợ về sự nghiêm trọng trong lời nói của mình.
……Theo dòng chảy thường thức thì hành động của chị ấy không thuộc thời đại này. Vậy bây giờ là thời đại của hiệp sĩ và samurai chăng?
…… Không, chắc là tại cô ấy là hầu gái nhỉ? Thôi kệ đi.
“Vậy, giờ chúng ta sẽ bàn tiếp về công việc của cô, vì thế Kohaku nên đi về phòng đi.”
“Hả, tại sao chứ?”
“Con để ý làm gì, đi về phòng đi!”
Nói xong, mẹ tôi cố đẩy tôi đi.
“Được rồi, được rồi mà. Đừng đẩy con nữa, con sắp té khỏi ghế rồi này.”
Sao mẹ lại không cho con nghe, mẹ có bí mật gì cần uỷ thác cho chị ấy à?.. Mà, thôi bỏ đi.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa quay lại phòng mình.
Tôi quay trở về phòng, ngả người lên ghế sofa và suy nghĩ lại những gì mẹ bảo lúc nãy.
Ai đó sẽ tấn công tôi, sao,… . Arhenheim là một đất nước có trị an rất tốt, nên tôi cũng không quá lo lắng, nhưng tôi vẫn nên chuẩn bị để đề phòng.
Khi chị Koujou tới đây làm, chị ấy có thể dạy tôi cách tự vệ không nhỉ? Nếu chị ấy dạy được, tôi sẽ nhờ.
Và rồi, vào một ngày nào đó, tôi sẽ có thể tự mình đi chu du tới các nước khác.
…… Tôi sẽ được phép đi, nhỉ?
◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆
“Vậy thì, cô Koujou, tôi nghĩ cô đã hiểu từ cuộc nói chuyện vừa xong rồi, nhưng Kohaku lại có những giác ngộ hơi dị biệt về bản thân mình.”
“Vâng, đúng thế. Cậu ấy đã đối xử quá tốt với một người phụ nữ xa lạ như tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi có trải nghiệm như thế. Những gì tôi nhận được cho đến bây giờ chỉ là bị lờ đi hoặc bị khinh bỉ.”
“Kohaku cũng đã giống như thế cho đến mãi gần đây. Nó đã từng rất cảnh giác khi trông thấy phụ nữ, nhưng bây giờ nó không còn như thế nữa. Tôi nghĩ điều đó không hẳn là xấu. Nhưng đó cũng là điều mà tôi lo lắng, rằng nó sẽ bị một con ả ở đâu đó dụ dỗ mất.”
Yoko nhấp tiếp một ngụm trà.
“Vì thế nên cô Koujou, tôi muốn cô chú ý đến việc này.”
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ để mắt đến cậu chủ Kohaku, nếu tôi nhận thấy cậu ấy có điều gì bất thường, Tôi sẽ báo cáo lại ngay lập tức, nếu tôi nhận thấy xung quanh cậu có gì nguy hiểm, tôi cũng sẽ xử lí bằng các biện pháp thích hợp nếu cần thiết.”
Nhìn vào ánh mắt sắc lẹm của cô hầu gái trước mặt cô, Yoko gật đầu trông rất hài lòng.
“Em…..”
“Được thôi! Tôi cho phép cô.”
Em xin lỗi phải nói điều này, nhưng chị nên từ bỏ ý định của mình đi. Khi tôi chuẩn bị nói vậy, mẹ tôi xen vào nói lớn làm át cả giọng tôi.
“Mẹ à?”
‘Mẹ đang nói cái quái gì vậy?’, là những gì trong tim tôi đang gào lên.
“Tôi đã luôn trăn trở rằng sẽ tốt hơn nếu có một người vệ sĩ cho Kohaku. Cô thấy đó, sẽ chẳng biết khi nào mà sự dễ thương của Kohaku sẽ khiến một con ả bám đuôi nào đó làm liều đâu, phải không? Và sẽ an tâm hơn khi để một sĩ quan hộ tống hạng nhất làm người hầu cho Kohaku.”
“Phu nhân nói đúng. Vẻ đẹp tuyệt mĩ của cậu Kohaku là có một không hai trên khắp cả Arhenheim này. Và như phu nhân đã nói, các mối hiểm hoạ sẽ có thể ập đến bất kì lúc nào. Nhưng thật không may khi mấy hiểm hoạ đó lại gặp phải tôi. Kẻ hầu Koujou này, sẽ làm mọi thứ có thể loại bỏ chúng.”
“Ừm, ừm, đúng như thế.”
Mẹ tôi và chị Koujou đang tung hứng với nhau cực kì ăn ý.
“Khoan! Đợi chút đã! Con không tán thành việc bị hộ tống mọi lúc mọi nơi! Con hoàn toàn phản đối!”
Tôi nghĩ họ sẽ không chịu nghe tôi nói trừ khi tôi nói thật rõ ràng với họ. Vậy tôi sẽ phải làm rõ việc này ngay tại đây.
Chị Koujou mặt tái lại vì sốc trước những lời lẽ của tôi.
“Nhưng Kohaku à, việc những người con trai cùng trang lứa với con ở các gia đình khác có người hộ tống là điều rất đỗi bình thường….Khi con phải đi đâu xa, hoặc là khi đi học và quay về, mẹ cực kì lo cho con và rất muốn làm gì đó…… Nếu có thể đi cùng con, mẹ sẽ đi cùng con!”
“Không không, xin mẹ đừng có đi theo con ạ.”
Mẹ tôi tối sầm mặt lại khi thấy tôi nói vậy.
“Nếu là thế, mẹ cũng cần thuê một vệ sĩ cho con.”
“Ugh, nhưng mẹ à, còn việc nhà thì sao? Từ đầu, không phải mẹ cần thuê một người để giúp việc nhà sao, chứ không phải một tháp tùng cho con, không phải sao?”
“Thế thì, nếu mẹ sắp xếp các công việc nhà cho cô ấy, và chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ khi cần thiết. Như vậy sẽ không vấn đề gì chứ?”
“Tôi hiểu rồi, tôi cũng đã rèn luyện khả năng quản gia của bản thân đến độ ai ai cũng phải gật đầu thoả mãn, nên xin làm ơn thưa cậu chủ.”
“Thấy chưa, cả chị Koujou cũng đã mở lời rồi, và hơn nữa, không dễ để thuê một sĩ quan hộ tống hạng nhất đâu, con hiểu chứ.”
“Nếu tôi được nhận, tôi sẽ lập tức nộp đơn nghỉ việc ở công ti, và đặt sự an nguy của cậu chủ Kohaku làm ưu tiên hàng đầu.”
“Hay-hay đó!”
Mẹ tôi rất tán thành ý tưởng của chị Koujou.
Như tôi đoán, mẹ tôi đang bất chấp thuyết phục tôi nhận chị ấy vào làm.
Tôi ngán ngẩm thở dài, rồi đồng ý.
“Con hiểu rồi. Con biết rằng chị Koujou rất xuất chúng, và con cũng mừng vì chị ấy rất nhiệt thành với công việc nữa…”
Tôi bày tỏ môt chút cảm kích, thoạt nhìn thẳng vào mắt cô và nói một cách chắc chắn.
“Em rất mong chờ được làm việc cùng chị. Em rất vui vì chị Koujou nguyện ý phục vụ cho gia đình này, em sẽ cố gắng để trở thành vị Chúa tể mà chị hằng mong ước.”
Rồi, tôi nở một nụ cười, thứ đã tạo ra hiệu quả vượt sức mong đợi ở trường, hướng về chị Koujou.
Với nụ cười đó trên khuôn mặt, những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống trên đôi mắt màu bạc tuyệt đẹp của chị Koujou.
“Cảm ơn em. Chị chưa bao giờ nhận được ý tốt như vậy từ một người đàn ông bao giờ, và nhũng lời đó còn đến từ người mà chị đã quyết sẽ phụng sự cả đời. Chị nghĩ, cuộc sống này của chị đã bắt đầu có ý nghĩa của nó rồi. Chị thề rằng sẽ cống hiến hết sức mình để xứng đáng với những lời này của Kohaku.”
Cô ấy cúi đầu chào trong khi lấy tay gạt nước mắt.
Cái quái, sao lại nghiêm trọng thế, Tôi chắc rằng từ “nịnh nọt” cũng tồn tại ở thế giới này mà… phải không?
Giờ thì, tôi có hơi lo sợ về sự nghiêm trọng trong lời nói của mình.
……Theo dòng chảy thường thức thì hành động của chị ấy không thuộc thời đại này. Vậy bây giờ là thời đại của hiệp sĩ và samurai chăng?
…… Không, chắc là tại cô ấy là hầu gái nhỉ? Thôi kệ đi.
“Vậy, giờ chúng ta sẽ bàn tiếp về công việc của cô, vì thế Kohaku nên đi về phòng đi.”
“Hả, tại sao chứ?”
“Con để ý làm gì, đi về phòng đi!”
Nói xong, mẹ tôi cố đẩy tôi đi.
“Được rồi, được rồi mà. Đừng đẩy con nữa, con sắp té khỏi ghế rồi này.”
Sao mẹ lại không cho con nghe, mẹ có bí mật gì cần uỷ thác cho chị ấy à?.. Mà, thôi bỏ đi.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa quay lại phòng mình.
Tôi quay trở về phòng, ngả người lên ghế sofa và suy nghĩ lại những gì mẹ bảo lúc nãy.
Ai đó sẽ tấn công tôi, sao,… . Arhenheim là một đất nước có trị an rất tốt, nên tôi cũng không quá lo lắng, nhưng tôi vẫn nên chuẩn bị để đề phòng.
Khi chị Koujou tới đây làm, chị ấy có thể dạy tôi cách tự vệ không nhỉ? Nếu chị ấy dạy được, tôi sẽ nhờ.
Và rồi, vào một ngày nào đó, tôi sẽ có thể tự mình đi chu du tới các nước khác.
…… Tôi sẽ được phép đi, nhỉ?
◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆
“Vậy thì, cô Koujou, tôi nghĩ cô đã hiểu từ cuộc nói chuyện vừa xong rồi, nhưng Kohaku lại có những giác ngộ hơi dị biệt về bản thân mình.”
“Vâng, đúng thế. Cậu ấy đã đối xử quá tốt với một người phụ nữ xa lạ như tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi có trải nghiệm như thế. Những gì tôi nhận được cho đến bây giờ chỉ là bị lờ đi hoặc bị khinh bỉ.”
“Kohaku cũng đã giống như thế cho đến mãi gần đây. Nó đã từng rất cảnh giác khi trông thấy phụ nữ, nhưng bây giờ nó không còn như thế nữa. Tôi nghĩ điều đó không hẳn là xấu. Nhưng đó cũng là điều mà tôi lo lắng, rằng nó sẽ bị một con ả ở đâu đó dụ dỗ mất.”
Yoko nhấp tiếp một ngụm trà.
“Vì thế nên cô Koujou, tôi muốn cô chú ý đến việc này.”
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ để mắt đến cậu chủ Kohaku, nếu tôi nhận thấy cậu ấy có điều gì bất thường, Tôi sẽ báo cáo lại ngay lập tức, nếu tôi nhận thấy xung quanh cậu có gì nguy hiểm, tôi cũng sẽ xử lí bằng các biện pháp thích hợp nếu cần thiết.”
Nhìn vào ánh mắt sắc lẹm của cô hầu gái trước mặt cô, Yoko gật đầu trông rất hài lòng.
Danh sách chương