Vào ngày hôm đó, trời nắng chang chang, những tia nắng nóng rực chiếu thẳng xuống đất, là một ngày nóng kỉ lục trong năm với nhiệt độ dự báo trên bản tin lên tới 39 độ Celcius. Thật đúng là địa ngục cho những ai phải ra ngoài làm việc.
Hơn nữa, tôi đã phải làm việc thâu đêm suốt ba ngày liền rồi, nên tôi đã rất kiệt sức rồi, và còn buồn ngủ nữa.
Àiii, cũng tại tôi đã lỡ chọn nhầm cái nơi tệ hại chuyên bóc lột sức lao động đó.
Tôi cũng là một người bình thường, có cuộc sống bình thường như bao người khác, cố hết sức tận hưởng tuổi trẻ lúc học đại học, rồi sau đó làm việc tại một công ty đen. Đừng lấy làm lạ, đó cũng chỉ là một điều bình thường trong xã hội Nhật Bản hiện thời mà thôi.
Cha mẹ tôi đã mất và tôi cũng chả có ai thân thích để dựa vào cả.
…Vì thế, tôi không thể bỏ công việc này dù cho lương vô cùng thấp và tôi cũng chẳng có tí tiền tiết kiệm nào trong tài khoản. Và cũng nhờ cái công việc này đeo bám mà tôi cũng chẳng có thời gian để đi tìm mấy công việc khác.[note45889]
“Tắc đường à….”
Quá mệt mỏi và buồn ngủ, nhận thức xung quanh tôi còn không rõ ràng. Và có lẽ tôi đã bỏ qua mấy tiếng la hét xung quanh.
Và khi tôi nhận thức lại… thì… có gì đó…có gì đó khác thường…Cơ thể tôi…vặn vẹo…
“Cái gì…Xe tải…”[note45890][note45891]
Đầu chiếc xe tải nằm ngay trước mặt tôi, tôi có thể thấy tài xế bên trong…ông ta đang cứng đơ người.[note45892]
Ah tôi còn bị kẹp nát giữa chiếc xe tải và một bức tường, nhưng…chẳng có chút cảm giác đau đớn..
“Không thể….. nào cứu …được…. nữa….”
Tôi bắt đầu buông xuôi, mí mắt từ từ khép lại.
“Được rồi,… kết thúc… thôi nào”
…
…Và đó là những kí ức tôi đã nhớ lại.
“Làm thế nào? Làm thế nào mình lại nhớ chúng? Cái cuộc đời nhạt nhẽo đáng thương kia là sao?”
Có thể nói là, cuộc sống trước kia của tôi thật vô vị. Tôi cũng không biết miêu tả thế nào cho đúng nữa.
“Úi”
Bằng cách nào đó, tôi có vẻ đã bị thương ở đầu.
Trong lúc này, tôi vẫn đang cố quan sát xung quanh.
Tôi chẳng biết đây là chỗ nào… nhưng nó lại trông khá quen thuộc… À, tôi đang ở trong một cái bệnh viện.
Tôi đang nằm trên một cái giường bệnh.
Tại sao tôi lại ở đây á?
Tại tôi bị trượt ngã tại cầu thang trường học đó.
Ừm, sao tôi biết hả, thì tôi chỉ nhớ lại kí ức tiền kiếp thôi mà, có phải là nhập hồn đoạt xác gì đâu mà lại mất đi kí ức của kiếp này được!
Theo những gì tôi nhớ, thì tôi bị ngã cầu thang, ngã dập đầu luôn, và rồi kí ức tiền kiếp ùa về, kiểu kiểu vậy… nhưng ở kiếp trước, tôi chưa từng gặp những tình huống như thế này bao giờ, cũng không gặp thứ gì đặc biệt cả. Cái diễn biến này, có phải là do ‘điều đó’? Do kiếp trước tôi không tập trung học hành? Hay do tôi đã không đủ cố gắng? So với những điều đó thì tôi bây giờ… chả khác gì cả, tôi cũng chưa từng làm được cái gì ra hồn ở thế giới này.[note45893]
Nhưng, tôi đoán rằng, lí do chính là ‘Thế giới này’.
…Trong ‘Thế giới này’, số lượng nam giới là cực kì thấp, do đó đực rựa ở đây nhận được khá nhiều đặc quyền và được đối xử cực kì là thiên vị, cái mà đã vượt xa giấc mơ của mọi thằng đàn ông ở thế giới cũ(Gen: thế mà lúc trước tôi còn có ảo tưởng là đàn ông chết hết còn mỗi bản thân nữa cơ). Về độ ‘hiếm’ của đàn ông ở đây, tỉ lệ nam nữ ở đây là 1 nam - 20 nữ… ở kiếp trước, tôi còn không dám nghĩ đến nữa. Ngạc nhiên hơn là nhân loại chưa bị diệt vong, có vẻ còn vô cùng ổn định nữa..
Xuyên suốt lịch sử thế giới này, chênh lệch nam - nữ rõ ràng là ngày càng tăng.
Và như một điều tất yếu, đàn ông từ lâu đã luôn được bảo vệ và hậu đãi, và có thể không làm mà vẫn có ăn. Thậm chí còn có câu nói như là, ‘sinh ra là đàn ông, và bạn là người chiến thắng.’ [note45894]
Do đó, đàn ông ở thế giới này càng lớn càng hư hỏng và cực kì coi thường phụ nữ.
[note45895]
Thực ra thì, bản thân tôi ở ‘thế giới này’ cũng tương tự.
Từ lúc tôi nhớ lại kí ức tiền kiếp, tôi nhận ra điều đó tệ đến thế nào. Tôi trong ‘thế giới này’ không bao giờ gọi mẹ là ‘mẹ’, mà luôn là “Ê” hoặc là “Này”.
“Vô, vô vọng rồi…”
Tôi vô thức thốt ra những lời đó.
…Phải thay đổi thôi.
Tôi - người có kí ức từ tiền kiếp - không thể nào chấp nhận thế này được.
Bố mẹ tôi ở kiếp trước đã mất khi tôi còn học đại học, vì thế tôi chưa thể làm gì để cho tròn được chữ hiếu…
…Nhưng bây giờ thì khác, tôi có thêm một cơ hội thứ hai để thực hiện cái nghĩa vụ đó, Ở đây, tôi chắc chắn sẽ làm tròn chữ hiếu của mình.
Đầu tiên, tôi phải chăm chú vào việc học của bản thân. Tôi muốn vào một trường đại học hàng đầu thay vì một trường hạng ba. Sau đó tôi sẽ có thể kiếm được một việc làm tốt.
Không cần biết tôi được nhà nước cấp cho bao nhiêu tiền trợ cấp, thật nhục nhã khi là một thằng thất nghiệp ăn không ngồi rồi. [note45896]
Thường thì đàn ông ở thế giới này chả thèm làm việc đâu! Họ được nhà nước và phụ nữ bao hết.
Nếu tôi vẫn tiếp tục như vậy ở thế giới này, tôi chắc hẳn cũng sẽ đi ăn bám như thế thôi. Nhưng bây giờ, từ ‘thất nghiệp’ nó lại đáng sợ thế nào ấy… Chắc tôi nên nghĩ cách để tạo mối quan hệ với nữ giới ở đây đã… So với thế giới trước đây của tôi, thế giới này cũng tương tự thế. Ở đây có máy tính cá nhân, điện thoại thông minh, cả mấy món ăn cũng giống nốt. Nói đơn giản thì tôi giống như đã tái sinh vào một ‘thế giới song song’ hơn là ‘dị giới’. Tất nhiên, tên của các quốc gia thì khác hoàn toàn, nhưng…
…Mấy điểm khác biệt rõ ràng nhất chính là tỉ lệ giới tính, màu tóc, và ngoại hình của giới nữ.
Có đủ màu tóc ở thế giới này, từ vàng và đen cho đến hồng và lục, thậm chí cả ‘màu cầu vồng’ cũng có nốt.[note45897]
Còn về chỉ số trung bình về diện mạo của nữ giới, cũng cao đến bất thường. Trước kia thì tôi chẳng quan tâm lắm, nhưng bây giờ có kí ức tiền kiếp rồi nó phải khác, tôi phải kiềm chế bản thân để không hét lên…
… Thế giới này toàn gái xinh không à![note45899]
Tất nhiên là gái cũng có nhiều loại nữa, loại dễ thương này, loại quyến rũ này, nhưng đa số họ đều tốt cả, từ vẻ ngoài lẫn tâm hồn. Có lẽ, trong suốt thời cổ đại, chỉ có phụ nữ đẹp mới được lòng đàn ông ở đây. Và theo cơ chế chọn lọc tự nhiên, chỉ những phụ nữ ưa nhìn được ‘chấm’ thì mới có thể duy trì được dòng dõi của mình.[note45900]
….Phụ nữ ở thế giới này đẹp, thì đàn ông cũng tương tự, phải không? Nhưng thực tế lúc nào cũng phũ phàng, chả có thằng nào trông ra hồn cả. SAO LẠI NHƯ VẬY?... À nhưng chờ chút đã, tôi nên biết ơn mới đúng. Vì gương mặt tôi lại khá là đẹp. Dù cho có bị đem so sánh với các cô gái xinh đẹp của thế giới này, tôi cũng tự tin mình nhìn vẫn rất được.
Vì thế cho nên, tôi đã luôn khinh bỉ mọi thứ xung quanh, dù là đàn ông cũng không ngoại lệ.
Vì lẽ đó, tôi đã từng có một bài phát biểu hùng hồn khi giới thiệu bản thân hồi mới vào THCS:
『”Các người, từng người ở đây đều là một lũ xấu xí. Tôi chắc rằng các người nên bôi một ít phân ngựa lên mặt, như thế mỗi người có thể dễ nhìn hơn một chút”』
Tin được không cơ chứ? Tôi từng dõng dạc phát biểu câu đó đó. Chắc tôi trước đây là một thằng tự luyến nặng rồi…
Hơn hết, tôi còn chả nhắc tới một chữ về bản thân trong khi chủ đề tôi cần nói lại chính là ‘giới thiệu bản thân’, thay vào đó tôi lại dồn hết văn để chửi mọi người xung quanh.
Nghiêm túc mà nói, tôi cực kì sốc và sang chấn tâm lí, muốn tát cái bản thân cục súc ở quá khứ vài phát quá.
Tuy nhiên, ở thế giới này, dù là một thằng tâm thần, tự luyến như tôi cũng sẽ được tôn trọng chỉ với câu ‘Tôi là đàn ông’.
Nói thật thì, cuộc sống sẽ là quá dễ dàng nếu được sinh ra là đàn ông. Bạn sẽ có tiền mà không cần lao động, phụ nữ sẽ tự tìm đến và chăm sóc cho bạn.
Nhưng đó lại là lí do tại sao tôi phải nỗ lực hơn để có một cuộc sống tốt và một người vợ thảo hiền.
Tôi hiểu rõ những gì bản thân cần làm để có cuộc sống tốt hơn.
Tôi chỉ cần cố gắng học tập hơn, sau đó xin vào một công ty nào đó tốt, gây dựng sự nghiệp của bản thân…
Vấn đề là làm sao để có một cô gái tốt? Tôi có cần đi làm đẹp không? Hoặc diện vài bộ quần áo mốt? Hay tập tành làm việc nhà, nấu ăn chẳng hạn?
…Hừm… thì, đúng là thế, nhưng còn có thứ quan trọng hơn nữa.
Chính là thái độ ứng xử của tôi đó! Ví dụ nhé, tôi muốn bản thân cần biết cách đọc vị người khác, hành động một cách khéo léo và tinh tế, nắm bắt và dẫn dắt được mọi người theo ý mình. Đây chính là một kĩ năng sống cực kì cần thiết với tôi. À đúng rồi, kiếp trước tôi cũng có biết về loại người này.
Một người phụ nữ có thể dắt mũi và sai khiến đàn ông theo ý muốn chỉ bằng cử chỉ và thái độ của họ.
Sau đó cô ta sẽ lấy được một thằng giàu và đẹp trai.
Và ở thế giới đó, họ được gọi là:
“Yêu nữ - Devilish Woman”
(Gen: Ko biết bên mình gọi là gì, nhưng kiểu như mấy phản diện trong phim Hàn á)
Được rồi, ở thế giới này, tôi cũng sẽ trở thành loại người tương tự, trở thành:
“Quý ông Quỷ quyệt - Devilish Man”
Hơn nữa, tôi đã phải làm việc thâu đêm suốt ba ngày liền rồi, nên tôi đã rất kiệt sức rồi, và còn buồn ngủ nữa.
Àiii, cũng tại tôi đã lỡ chọn nhầm cái nơi tệ hại chuyên bóc lột sức lao động đó.
Tôi cũng là một người bình thường, có cuộc sống bình thường như bao người khác, cố hết sức tận hưởng tuổi trẻ lúc học đại học, rồi sau đó làm việc tại một công ty đen. Đừng lấy làm lạ, đó cũng chỉ là một điều bình thường trong xã hội Nhật Bản hiện thời mà thôi.
Cha mẹ tôi đã mất và tôi cũng chả có ai thân thích để dựa vào cả.
…Vì thế, tôi không thể bỏ công việc này dù cho lương vô cùng thấp và tôi cũng chẳng có tí tiền tiết kiệm nào trong tài khoản. Và cũng nhờ cái công việc này đeo bám mà tôi cũng chẳng có thời gian để đi tìm mấy công việc khác.[note45889]
“Tắc đường à….”
Quá mệt mỏi và buồn ngủ, nhận thức xung quanh tôi còn không rõ ràng. Và có lẽ tôi đã bỏ qua mấy tiếng la hét xung quanh.
Và khi tôi nhận thức lại… thì… có gì đó…có gì đó khác thường…Cơ thể tôi…vặn vẹo…
“Cái gì…Xe tải…”[note45890][note45891]
Đầu chiếc xe tải nằm ngay trước mặt tôi, tôi có thể thấy tài xế bên trong…ông ta đang cứng đơ người.[note45892]
Ah tôi còn bị kẹp nát giữa chiếc xe tải và một bức tường, nhưng…chẳng có chút cảm giác đau đớn..
“Không thể….. nào cứu …được…. nữa….”
Tôi bắt đầu buông xuôi, mí mắt từ từ khép lại.
“Được rồi,… kết thúc… thôi nào”
…
…Và đó là những kí ức tôi đã nhớ lại.
“Làm thế nào? Làm thế nào mình lại nhớ chúng? Cái cuộc đời nhạt nhẽo đáng thương kia là sao?”
Có thể nói là, cuộc sống trước kia của tôi thật vô vị. Tôi cũng không biết miêu tả thế nào cho đúng nữa.
“Úi”
Bằng cách nào đó, tôi có vẻ đã bị thương ở đầu.
Trong lúc này, tôi vẫn đang cố quan sát xung quanh.
Tôi chẳng biết đây là chỗ nào… nhưng nó lại trông khá quen thuộc… À, tôi đang ở trong một cái bệnh viện.
Tôi đang nằm trên một cái giường bệnh.
Tại sao tôi lại ở đây á?
Tại tôi bị trượt ngã tại cầu thang trường học đó.
Ừm, sao tôi biết hả, thì tôi chỉ nhớ lại kí ức tiền kiếp thôi mà, có phải là nhập hồn đoạt xác gì đâu mà lại mất đi kí ức của kiếp này được!
Theo những gì tôi nhớ, thì tôi bị ngã cầu thang, ngã dập đầu luôn, và rồi kí ức tiền kiếp ùa về, kiểu kiểu vậy… nhưng ở kiếp trước, tôi chưa từng gặp những tình huống như thế này bao giờ, cũng không gặp thứ gì đặc biệt cả. Cái diễn biến này, có phải là do ‘điều đó’? Do kiếp trước tôi không tập trung học hành? Hay do tôi đã không đủ cố gắng? So với những điều đó thì tôi bây giờ… chả khác gì cả, tôi cũng chưa từng làm được cái gì ra hồn ở thế giới này.[note45893]
Nhưng, tôi đoán rằng, lí do chính là ‘Thế giới này’.
…Trong ‘Thế giới này’, số lượng nam giới là cực kì thấp, do đó đực rựa ở đây nhận được khá nhiều đặc quyền và được đối xử cực kì là thiên vị, cái mà đã vượt xa giấc mơ của mọi thằng đàn ông ở thế giới cũ(Gen: thế mà lúc trước tôi còn có ảo tưởng là đàn ông chết hết còn mỗi bản thân nữa cơ). Về độ ‘hiếm’ của đàn ông ở đây, tỉ lệ nam nữ ở đây là 1 nam - 20 nữ… ở kiếp trước, tôi còn không dám nghĩ đến nữa. Ngạc nhiên hơn là nhân loại chưa bị diệt vong, có vẻ còn vô cùng ổn định nữa..
Xuyên suốt lịch sử thế giới này, chênh lệch nam - nữ rõ ràng là ngày càng tăng.
Và như một điều tất yếu, đàn ông từ lâu đã luôn được bảo vệ và hậu đãi, và có thể không làm mà vẫn có ăn. Thậm chí còn có câu nói như là, ‘sinh ra là đàn ông, và bạn là người chiến thắng.’ [note45894]
Do đó, đàn ông ở thế giới này càng lớn càng hư hỏng và cực kì coi thường phụ nữ.
[note45895]
Thực ra thì, bản thân tôi ở ‘thế giới này’ cũng tương tự.
Từ lúc tôi nhớ lại kí ức tiền kiếp, tôi nhận ra điều đó tệ đến thế nào. Tôi trong ‘thế giới này’ không bao giờ gọi mẹ là ‘mẹ’, mà luôn là “Ê” hoặc là “Này”.
“Vô, vô vọng rồi…”
Tôi vô thức thốt ra những lời đó.
…Phải thay đổi thôi.
Tôi - người có kí ức từ tiền kiếp - không thể nào chấp nhận thế này được.
Bố mẹ tôi ở kiếp trước đã mất khi tôi còn học đại học, vì thế tôi chưa thể làm gì để cho tròn được chữ hiếu…
…Nhưng bây giờ thì khác, tôi có thêm một cơ hội thứ hai để thực hiện cái nghĩa vụ đó, Ở đây, tôi chắc chắn sẽ làm tròn chữ hiếu của mình.
Đầu tiên, tôi phải chăm chú vào việc học của bản thân. Tôi muốn vào một trường đại học hàng đầu thay vì một trường hạng ba. Sau đó tôi sẽ có thể kiếm được một việc làm tốt.
Không cần biết tôi được nhà nước cấp cho bao nhiêu tiền trợ cấp, thật nhục nhã khi là một thằng thất nghiệp ăn không ngồi rồi. [note45896]
Thường thì đàn ông ở thế giới này chả thèm làm việc đâu! Họ được nhà nước và phụ nữ bao hết.
Nếu tôi vẫn tiếp tục như vậy ở thế giới này, tôi chắc hẳn cũng sẽ đi ăn bám như thế thôi. Nhưng bây giờ, từ ‘thất nghiệp’ nó lại đáng sợ thế nào ấy… Chắc tôi nên nghĩ cách để tạo mối quan hệ với nữ giới ở đây đã… So với thế giới trước đây của tôi, thế giới này cũng tương tự thế. Ở đây có máy tính cá nhân, điện thoại thông minh, cả mấy món ăn cũng giống nốt. Nói đơn giản thì tôi giống như đã tái sinh vào một ‘thế giới song song’ hơn là ‘dị giới’. Tất nhiên, tên của các quốc gia thì khác hoàn toàn, nhưng…
…Mấy điểm khác biệt rõ ràng nhất chính là tỉ lệ giới tính, màu tóc, và ngoại hình của giới nữ.
Có đủ màu tóc ở thế giới này, từ vàng và đen cho đến hồng và lục, thậm chí cả ‘màu cầu vồng’ cũng có nốt.[note45897]
Còn về chỉ số trung bình về diện mạo của nữ giới, cũng cao đến bất thường. Trước kia thì tôi chẳng quan tâm lắm, nhưng bây giờ có kí ức tiền kiếp rồi nó phải khác, tôi phải kiềm chế bản thân để không hét lên…
… Thế giới này toàn gái xinh không à![note45899]
Tất nhiên là gái cũng có nhiều loại nữa, loại dễ thương này, loại quyến rũ này, nhưng đa số họ đều tốt cả, từ vẻ ngoài lẫn tâm hồn. Có lẽ, trong suốt thời cổ đại, chỉ có phụ nữ đẹp mới được lòng đàn ông ở đây. Và theo cơ chế chọn lọc tự nhiên, chỉ những phụ nữ ưa nhìn được ‘chấm’ thì mới có thể duy trì được dòng dõi của mình.[note45900]
….Phụ nữ ở thế giới này đẹp, thì đàn ông cũng tương tự, phải không? Nhưng thực tế lúc nào cũng phũ phàng, chả có thằng nào trông ra hồn cả. SAO LẠI NHƯ VẬY?... À nhưng chờ chút đã, tôi nên biết ơn mới đúng. Vì gương mặt tôi lại khá là đẹp. Dù cho có bị đem so sánh với các cô gái xinh đẹp của thế giới này, tôi cũng tự tin mình nhìn vẫn rất được.
Vì thế cho nên, tôi đã luôn khinh bỉ mọi thứ xung quanh, dù là đàn ông cũng không ngoại lệ.
Vì lẽ đó, tôi đã từng có một bài phát biểu hùng hồn khi giới thiệu bản thân hồi mới vào THCS:
『”Các người, từng người ở đây đều là một lũ xấu xí. Tôi chắc rằng các người nên bôi một ít phân ngựa lên mặt, như thế mỗi người có thể dễ nhìn hơn một chút”』
Tin được không cơ chứ? Tôi từng dõng dạc phát biểu câu đó đó. Chắc tôi trước đây là một thằng tự luyến nặng rồi…
Hơn hết, tôi còn chả nhắc tới một chữ về bản thân trong khi chủ đề tôi cần nói lại chính là ‘giới thiệu bản thân’, thay vào đó tôi lại dồn hết văn để chửi mọi người xung quanh.
Nghiêm túc mà nói, tôi cực kì sốc và sang chấn tâm lí, muốn tát cái bản thân cục súc ở quá khứ vài phát quá.
Tuy nhiên, ở thế giới này, dù là một thằng tâm thần, tự luyến như tôi cũng sẽ được tôn trọng chỉ với câu ‘Tôi là đàn ông’.
Nói thật thì, cuộc sống sẽ là quá dễ dàng nếu được sinh ra là đàn ông. Bạn sẽ có tiền mà không cần lao động, phụ nữ sẽ tự tìm đến và chăm sóc cho bạn.
Nhưng đó lại là lí do tại sao tôi phải nỗ lực hơn để có một cuộc sống tốt và một người vợ thảo hiền.
Tôi hiểu rõ những gì bản thân cần làm để có cuộc sống tốt hơn.
Tôi chỉ cần cố gắng học tập hơn, sau đó xin vào một công ty nào đó tốt, gây dựng sự nghiệp của bản thân…
Vấn đề là làm sao để có một cô gái tốt? Tôi có cần đi làm đẹp không? Hoặc diện vài bộ quần áo mốt? Hay tập tành làm việc nhà, nấu ăn chẳng hạn?
…Hừm… thì, đúng là thế, nhưng còn có thứ quan trọng hơn nữa.
Chính là thái độ ứng xử của tôi đó! Ví dụ nhé, tôi muốn bản thân cần biết cách đọc vị người khác, hành động một cách khéo léo và tinh tế, nắm bắt và dẫn dắt được mọi người theo ý mình. Đây chính là một kĩ năng sống cực kì cần thiết với tôi. À đúng rồi, kiếp trước tôi cũng có biết về loại người này.
Một người phụ nữ có thể dắt mũi và sai khiến đàn ông theo ý muốn chỉ bằng cử chỉ và thái độ của họ.
Sau đó cô ta sẽ lấy được một thằng giàu và đẹp trai.
Và ở thế giới đó, họ được gọi là:
“Yêu nữ - Devilish Woman”
(Gen: Ko biết bên mình gọi là gì, nhưng kiểu như mấy phản diện trong phim Hàn á)
Được rồi, ở thế giới này, tôi cũng sẽ trở thành loại người tương tự, trở thành:
“Quý ông Quỷ quyệt - Devilish Man”
Danh sách chương