Những người đằng sau cứ tiếp tục tung hô tôi, cái áp lực đó sẽ giết chết tôi mất…
Và nếu tôi không trúng được giải lớn thì còn phát sinh nhiều vấn đề hơn nữa… Dù sao đi nữa, tôi đã có thế nghe tiếng nói đằng sau lưng.
– “Nếu cậu không lấy được giải thưởng lớn, tôi sẽ đưa cậu vé của tôi!”
Thế đó!
Hơn nữa, không chỉ một, mà rất nhiều người cũng nói, số lượng thì ngày càng tăng, cứ như đang tung hô vậy…
Làn sóng cứ lan khắp xung quanh, hừ… đáng sợ quá!
Thế nhưng mà nói thật…
Tôi đâu có quan tâm chuyện thắng thua gì đó đâu!
Vì sao việc lại thành ra thế này chứ…
Liệu bọn họ sẽ cứ đưa vé cho tôi đến tận khi tôi thắng giải nhất mới thôi ư?...
Bỏ cuộc giữa chừng thì có sao không nhỉ?... Tôi có cảm giác bọn họ sẽ nói: “Không!”
Tôi có thể kéo mình ra khỏi tình thế này chứ? Mấy người không biết đây chỉ là một trò xổ số thôi hả! Trời ạ!
… Chà, giờ liệu tôi có nên gạt cần quay số không đây?
Tôi quay cái máy xổ số, và một quả bóng rớt ra.
Màu… vàng!
Tôi, dì nhân viên trong quầy, và những người xung quanh, cùng trở nên im lặng. Rồi độ vài giây sau, dì mỉm cười và rung chiếc chuông lên. Đồng loạt, những tiếng hô vang chúc mừng rộ lên… và họ đột nhiên bảo: “Nâng cậu ấy lên nào”!
…Chờ một chút! Mấy người đó chỉ muốn sờ soạng người tôi thôi phải không?!
– Này! Chờ đã…
– Dừng lại đó!
Một giọng nói rất to gắt lên khi bọn họ sắp chạm vào tôi. Và những người đang tiến lại gần tôi đã dừng lại.
Giọng nói đó là từ dì tiếp tân… Dì ấy nhìn những người đã đứng lại, rồi…
– Này mấy người, mấy người có biết là mình đang định làm gì không hả? Mấy người đang định chạm vào một người con trai khi chưa được phép đấy!
– Ư-Ừm, cái đó…
Những người xung quanh đã tỉnh ngộ rằng họ đã định làm những điều tồi tệ với tôi, ngay chốc họ trông choáng váng đến nơi.
Những, dì tiếp tân vẫn tiếp tục nói mặc kệ mấy người đó.
– Đúng là dịp này rất đáng để chúc mừng, tôi cũng biết là các cô đều muốn ăn mừng cho điều này.
– Đúng thế! Tôi chỉ muốn ăn mừng thôi!
– Rồi sao?!... chỉ với cái lí do đó, tất cả các cô đều muốn trở thành một con biến thái lăm le sàm sỡ một người con trai trái phép ư?
– T-Tôi không hề có ý đ…
– Không cần biết! Nếu cô chạm vào cậu ta và khiến cậu ta bị chứng sợ phụ nữ thì sao hả?!
– Ư…
Mọi người bị dì tiếp tân mắng.
Bất ngờ thật, dì tiếp tân chẳng hề nói câu nào với tôi – người thắng giải – trong suốt một hồi lâu.
…Giờ tôi đi về được không?
Khi tôi bắt đầu nghĩ thế, dì tiếp tân quay qua bảo tôi:
– Xin lỗi, mọi người thật ra không có ý gì xấu đâu, nên xin đừng nghiêm trọng quá nhé?...
– Hửm, được rồi… Chà, cháu cũng chưa bị gì…
– Cảm-cảm ơn cháu. Vậy sau đây sẽ đến phần trao giải.
Dì tiếp tân nói thế rồi đi đâu mất. Để lại tôi cùng với đám người kia.
…Tôi có nên mặc kệ bọn họ không?
Tôi đã quyết như thế, nhưng rồi những người đang u óc cứ lần lượt xin lỗi tôi.
Khi mà tôi bỏ qua cho bọn họ, một người xin tôi bắt tay.
– Một cái bắt tay?
– Đ-Đúng!... À không phải! tôi không có động cơ đen tối nào hết! Tôi chỉ muốn chúc mừng người siêu may mắn đã thắng giải nhất thôi! Nên là, không phải tôi muốn đụng chạm gì đâu! Thật đấy! Không phải thế đâu!
Bỏ qua một bên, nhưng thế chẳng khác nào cô đang có một động cơ thầm kín nào ấy. Sau cùng, không hiểu sao như có một luồng khí muốn chạm vào tôi tỏa ra từ người bọn họ.
Đây có phải cái người ta gọi là dục niệm không…?
Khi tôi cố nhìn quanh, có thể thấy rằng những người khác xung quanh cô này cũng rất nao nức thèm muốn cái bắt tay ấy. Nên, tôi quyết định sẽ đáp lại rằng…
– Tôi từ chối.
– Hết, hết thật rồi–!!
Mọi người, nghe tôi đáp lại thì đều suy sụp cả xuống.
…Chà, cũng kha khá người đã sụp đổ, mà tôi lại chẳng định làm thần tượng hay gì.
Khi chúng tôi đang trao đổi qua với nhau như vậy, dì tiếp tân đã quay lại và đưa tôi giải thưởng. Lúc đó dì ấy đã hơi nghiêng đầu một chút khi thấy những người đang khóc lóc và suy sụp thế, nhưng dì lại chẳng có vẻ gì là quan tâm.
– Rồi, đây là giải nhất. Một vé tiền khai trương đặc biệt, và xin hãy cẩn thận chú ý ngày hết hạn.
– Cảm ơn nhiều ạ.
Khi tôi nhận lấy giải thưởng, dì tiếp tân mỉm cười và còn mời tôi tiếp tục ghé phố mua sắm kể từ bây giờ nữa.
Tôi cảm ơn dì ấy rồi đi về nhà… Nhưng tôi lại mệt mỏi đến lạ dù tôi chỉ đi rút có mấy cái vé số.
Nhân tiện, tôi đã mua và thưởng thức gà nướng trên đường về nhà. Thật là ngon.
Khi tôi về nhà, tôi báo rằng mình đã thắng giải nhất trong buổi xổ số, và chúng tôi nhanh chóng lên kế hoạch cho chuyến đi và thống nhất sẽ đi trong tuần tới, lúc mà chúng tôi có ba ngày nghỉ liên tiếp. Tôi đã đặt phòng tại ryokan[note49113] sớm nhất có thể, và sau đó tôi chỉ cần chờ cho đến ngày lên đường, nhưng khi mà vé mời là dành cho bốn người, nên ngoài gia đình ra tôi có thể mời thêm một người nữa, nhưng mẹ lại gợi ý tôi nên mời cô hàng xóm. Nên Kikusui-san sẽ đi cùng nếu cô ấy không bận vào những ngày đó.
…
Không biết công việc của cái người đó có ổn không nhỉ? Mà cô ấy là nhà văn, nên chắc cô ấy có thể tiếp tục sáng tác khi đang đi du lịch cũng nên.
Hà, tôi không biết khi nào cô ấy muốn làm việc dù là đang đi du lịch.
Tôi thử tìm kiếm về điểm đến của chúng tôi, có vẻ sẽ có nhiều nơi chúng tôi có thể đi, những địa điểm và món ăn nổi tiếng, và từ những thông tin tôi thu thập được, ở đó sẽ có rất nhiều những gian hàng địa phương ngon lành, những món cá và thịt tuyệt hảo. Còn nữa, thông tin cho biết quang cảnh nơi đó rất đẹp, một nơi có thể thư giãn tâm thần.
Tôi chỉ mong rằng tới đó mẹ tôi sẽ không xỉn… và cả tôi cũng thế.
Nhưng, đi du lịch mà lại bị mệt quá mức thì không hay, nên điều có chắc là được phép! Đó là lí do vì sao, người ta có thể thoải mái uống say, đúng không? Chà, tôi nghĩ thế! Hơn nữa, vốn mục đích của việc đi du lịch là để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống mà phải không?
Với sự phấn khích, tôi đang mong chờ đến ngày cho chuyến đi của tôi.
Và nếu tôi không trúng được giải lớn thì còn phát sinh nhiều vấn đề hơn nữa… Dù sao đi nữa, tôi đã có thế nghe tiếng nói đằng sau lưng.
– “Nếu cậu không lấy được giải thưởng lớn, tôi sẽ đưa cậu vé của tôi!”
Thế đó!
Hơn nữa, không chỉ một, mà rất nhiều người cũng nói, số lượng thì ngày càng tăng, cứ như đang tung hô vậy…
Làn sóng cứ lan khắp xung quanh, hừ… đáng sợ quá!
Thế nhưng mà nói thật…
Tôi đâu có quan tâm chuyện thắng thua gì đó đâu!
Vì sao việc lại thành ra thế này chứ…
Liệu bọn họ sẽ cứ đưa vé cho tôi đến tận khi tôi thắng giải nhất mới thôi ư?...
Bỏ cuộc giữa chừng thì có sao không nhỉ?... Tôi có cảm giác bọn họ sẽ nói: “Không!”
Tôi có thể kéo mình ra khỏi tình thế này chứ? Mấy người không biết đây chỉ là một trò xổ số thôi hả! Trời ạ!
… Chà, giờ liệu tôi có nên gạt cần quay số không đây?
Tôi quay cái máy xổ số, và một quả bóng rớt ra.
Màu… vàng!
Tôi, dì nhân viên trong quầy, và những người xung quanh, cùng trở nên im lặng. Rồi độ vài giây sau, dì mỉm cười và rung chiếc chuông lên. Đồng loạt, những tiếng hô vang chúc mừng rộ lên… và họ đột nhiên bảo: “Nâng cậu ấy lên nào”!
…Chờ một chút! Mấy người đó chỉ muốn sờ soạng người tôi thôi phải không?!
– Này! Chờ đã…
– Dừng lại đó!
Một giọng nói rất to gắt lên khi bọn họ sắp chạm vào tôi. Và những người đang tiến lại gần tôi đã dừng lại.
Giọng nói đó là từ dì tiếp tân… Dì ấy nhìn những người đã đứng lại, rồi…
– Này mấy người, mấy người có biết là mình đang định làm gì không hả? Mấy người đang định chạm vào một người con trai khi chưa được phép đấy!
– Ư-Ừm, cái đó…
Những người xung quanh đã tỉnh ngộ rằng họ đã định làm những điều tồi tệ với tôi, ngay chốc họ trông choáng váng đến nơi.
Những, dì tiếp tân vẫn tiếp tục nói mặc kệ mấy người đó.
– Đúng là dịp này rất đáng để chúc mừng, tôi cũng biết là các cô đều muốn ăn mừng cho điều này.
– Đúng thế! Tôi chỉ muốn ăn mừng thôi!
– Rồi sao?!... chỉ với cái lí do đó, tất cả các cô đều muốn trở thành một con biến thái lăm le sàm sỡ một người con trai trái phép ư?
– T-Tôi không hề có ý đ…
– Không cần biết! Nếu cô chạm vào cậu ta và khiến cậu ta bị chứng sợ phụ nữ thì sao hả?!
– Ư…
Mọi người bị dì tiếp tân mắng.
Bất ngờ thật, dì tiếp tân chẳng hề nói câu nào với tôi – người thắng giải – trong suốt một hồi lâu.
…Giờ tôi đi về được không?
Khi tôi bắt đầu nghĩ thế, dì tiếp tân quay qua bảo tôi:
– Xin lỗi, mọi người thật ra không có ý gì xấu đâu, nên xin đừng nghiêm trọng quá nhé?...
– Hửm, được rồi… Chà, cháu cũng chưa bị gì…
– Cảm-cảm ơn cháu. Vậy sau đây sẽ đến phần trao giải.
Dì tiếp tân nói thế rồi đi đâu mất. Để lại tôi cùng với đám người kia.
…Tôi có nên mặc kệ bọn họ không?
Tôi đã quyết như thế, nhưng rồi những người đang u óc cứ lần lượt xin lỗi tôi.
Khi mà tôi bỏ qua cho bọn họ, một người xin tôi bắt tay.
– Một cái bắt tay?
– Đ-Đúng!... À không phải! tôi không có động cơ đen tối nào hết! Tôi chỉ muốn chúc mừng người siêu may mắn đã thắng giải nhất thôi! Nên là, không phải tôi muốn đụng chạm gì đâu! Thật đấy! Không phải thế đâu!
Bỏ qua một bên, nhưng thế chẳng khác nào cô đang có một động cơ thầm kín nào ấy. Sau cùng, không hiểu sao như có một luồng khí muốn chạm vào tôi tỏa ra từ người bọn họ.
Đây có phải cái người ta gọi là dục niệm không…?
Khi tôi cố nhìn quanh, có thể thấy rằng những người khác xung quanh cô này cũng rất nao nức thèm muốn cái bắt tay ấy. Nên, tôi quyết định sẽ đáp lại rằng…
– Tôi từ chối.
– Hết, hết thật rồi–!!
Mọi người, nghe tôi đáp lại thì đều suy sụp cả xuống.
…Chà, cũng kha khá người đã sụp đổ, mà tôi lại chẳng định làm thần tượng hay gì.
Khi chúng tôi đang trao đổi qua với nhau như vậy, dì tiếp tân đã quay lại và đưa tôi giải thưởng. Lúc đó dì ấy đã hơi nghiêng đầu một chút khi thấy những người đang khóc lóc và suy sụp thế, nhưng dì lại chẳng có vẻ gì là quan tâm.
– Rồi, đây là giải nhất. Một vé tiền khai trương đặc biệt, và xin hãy cẩn thận chú ý ngày hết hạn.
– Cảm ơn nhiều ạ.
Khi tôi nhận lấy giải thưởng, dì tiếp tân mỉm cười và còn mời tôi tiếp tục ghé phố mua sắm kể từ bây giờ nữa.
Tôi cảm ơn dì ấy rồi đi về nhà… Nhưng tôi lại mệt mỏi đến lạ dù tôi chỉ đi rút có mấy cái vé số.
Nhân tiện, tôi đã mua và thưởng thức gà nướng trên đường về nhà. Thật là ngon.
Khi tôi về nhà, tôi báo rằng mình đã thắng giải nhất trong buổi xổ số, và chúng tôi nhanh chóng lên kế hoạch cho chuyến đi và thống nhất sẽ đi trong tuần tới, lúc mà chúng tôi có ba ngày nghỉ liên tiếp. Tôi đã đặt phòng tại ryokan[note49113] sớm nhất có thể, và sau đó tôi chỉ cần chờ cho đến ngày lên đường, nhưng khi mà vé mời là dành cho bốn người, nên ngoài gia đình ra tôi có thể mời thêm một người nữa, nhưng mẹ lại gợi ý tôi nên mời cô hàng xóm. Nên Kikusui-san sẽ đi cùng nếu cô ấy không bận vào những ngày đó.
…
Không biết công việc của cái người đó có ổn không nhỉ? Mà cô ấy là nhà văn, nên chắc cô ấy có thể tiếp tục sáng tác khi đang đi du lịch cũng nên.
Hà, tôi không biết khi nào cô ấy muốn làm việc dù là đang đi du lịch.
Tôi thử tìm kiếm về điểm đến của chúng tôi, có vẻ sẽ có nhiều nơi chúng tôi có thể đi, những địa điểm và món ăn nổi tiếng, và từ những thông tin tôi thu thập được, ở đó sẽ có rất nhiều những gian hàng địa phương ngon lành, những món cá và thịt tuyệt hảo. Còn nữa, thông tin cho biết quang cảnh nơi đó rất đẹp, một nơi có thể thư giãn tâm thần.
Tôi chỉ mong rằng tới đó mẹ tôi sẽ không xỉn… và cả tôi cũng thế.
Nhưng, đi du lịch mà lại bị mệt quá mức thì không hay, nên điều có chắc là được phép! Đó là lí do vì sao, người ta có thể thoải mái uống say, đúng không? Chà, tôi nghĩ thế! Hơn nữa, vốn mục đích của việc đi du lịch là để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống mà phải không?
Với sự phấn khích, tôi đang mong chờ đến ngày cho chuyến đi của tôi.
Danh sách chương