Như thế, tương lai tôi đã được quyết định. Vài ngày sau, cô Maki liên lạc lại và trở lại trường. Và trước khi cô ấy rời đi, cổ nói rằng cổ muốn chào bố mẹ tôi, rồi hỏi ngày nào thì cô ấy đến được.

Và tôi cũng đã thưa chuyện với mẹ rồi. Lúc mới nghe chuyện, tôi cứ bị nói rằng nên chọn Seimei, nhưng sau một hồi cuối cùng tôi cũng thuyết phục được bà ấy.

Tôi không muốn cuộc sống học đường cấp ba của tôi ngập tràn các câu chuyện tình yêu đồng tính nam, nên tôi đã dốc hết trí lực lẫn thể lực để thuyết phục mẹ. Và sau đó, việc phải làm từ bây giờ là, mỗi ngày phải ôn tập lại kiến thức cho các lớp THPT.

Tôi nhớ là tôi đã tốt nghiệp THCS một lần, nhưng tôi đã quên sạch những gì được học ở trường THPT sau khi tôi đi làm….

Do đó, nếu tôi không học hành nghiêm túc, tôi chắc chắn sẽ không theo nổi lớp.

…. Bạn biết đó, bận chỉ có thể hiểu được tầm quan trọng của việc học khi bạn lớn lên.

Ừm,

vì tôi đã chọn được trường để nhập học, từ giờ, tôi có thể thư thả chút rồi. Nên tôi muốn hỏi chị Koujou liệu chị ấy có thể dạy tôi các kĩ thuật tự vệ mà tôi đã đề cập khi trước.

Khi tôi xuống phòng khách, chị Koujou đang dọn dẹp nhà bếp.

“Ồ chị Koujou. Sau khi xong việc, em hỏi chị cái này được chứ?”

“Cậu Kohaku, cậu không cần phải gọi tôi bằng kính ngữ. Cứ gọi tôi là Maria được rồi.”

Chị ấy nói thế với khuôn mặt vô cảm thường lệ. Nhưng, tôi có thể cảm nhận được sự bất mãn đang tỏa ra.

Thực ra, tôi đã từng được yêu cầu gọi chị ấy bằng biệt danh. Nhưng mà lần đó chúng tôi chỉ mới vừa gặp nhau, tôi đã không gọi chị ấy bằng biệt danh vì như thế quá ư là bất lịch sự. Nhưng giờ, tôi cảm thấy cô ấy sẽ nổi cáu nếu tôi không làm thế.

“Được rồi, em hiểu rồi. Từ giờ trở đi, em sẽ gọi chị là Maria.”

“Ừ, hãy gọi tôi như thế.”

Khuôn mặt vẫn vô cảm như vậy, nhưng giọng nói của chị lại nghe có chút hào hứng. Chắc là vì tôi đã chọn câu trả lời chính xác.

“Em xin lỗi đã làm phiền chị, nhưng em muốn chị dành chút thời gian với em sau khi xong việc.”

“Được, không vấn đề gì. Việc này sẽ mất khoảng năm phút để làm xong, nên xin hãy chờ một lát.”

“Cảm ơn chị.”

Nghe bảo thế, tôi nằm lên sofa trong phòng khách và bật TV lên. Trên màn hình đang chiếu ‘Super Arts’, một môn thể thao phổ biến trên thế giới này.

‘Super Arts’, đó là một môn võ thuật thi đấu trên một khu vực giới hạn và sử dụng một số trang bị đặc biệt. Khu vực thi đấu thường là một hình tròn đường kính khoảng 100 mét.

Môn võ thuật này, khác biệt lớn nhất so với cái trong kiếp trước của tôi hẳn là việc trận đấu không chỉ là một trận đối kháng thông thường, mà là một trận đấu mà bằng cách nào đó trông giống như là đang sử dụng cả ma thuật. Các võ sĩ sẽ được trang bị các thiết bị đặc biệt trên người và sẽ tung hoành trong cả một khu vực rộng lớn. Điểm tuyệt nhất là họ giống như đang sử dụng ma thuật, như tôi đã nói trước đó. Vì việc các tuyển thủ ‘Super Arts’ có thể nghiền nát cả tảng đá lớn bằng tay không và chạy trên những bức tường dựng đứng là điều rất đỗi bình thường. Vài tuyển thủ còn có thể phóng ra lửa hoặc nước để tấn công. Giống y như là có phép thuật vậy. Và ‘Super Arts’ cũng cho phép sử dụng vũ khí. Điều này thực sự quá khác biệt so với kiếp trước của tôi.

Môn ‘Super Arts’ này cực kì nổi tiếng với con trai, và các tuyển thủ thể thao giỏi cũng rất nổi tiếng với con trai.

Đó là lí do tại sao nhiều phụ nữ đang theo đuổi việc trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp của môn thể thao này.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên từ TV, và trận đấu đã kết thúc với việc một tuyển thủ bị hạ đo ván.

Lúc cuối trận, tuyển thủ kia bị đấm vào bụng và bay đi hàng chục mét. Quá mạnh! Tôi có thể hiểu được tại sao môn thể thao này lại phổ biến đến thế, kể cả tôi, cũng rất hâm mộ môn này…..

Nhưng có một điều tôi chưa từng để ý trước đây, làm sao mà người ta có thể vẫn còn sống sau cú đó cơ chứ…… Cái thiết bị đặc biệt đó thật sự quá tuyệt vời.

Khi tôi đang chìm trong suy tư, Maria gọi tôi tỉnh lại. Nhìn lại thời gian, đúng là đã qua năm phút.

“Tôi xin lỗi vì bắt cậu đợi. Tôi có thể giúp gì cho cậu đây?”

“Ừmm, Maria có trình độ là một sĩ quan hộ tống hạng nhất, phải chứ?”

“Vâng, tôi xin thề sẽ toàn lực bảo vệ thân thể của cậu Kohaku.”

“Vậy, cảm ơn chị….”

“Điều đó là hiển nhiên thôi.”

“Nhưng chúng ta không thể ở với nhau mọi lúc được, nên em muốn có thể tự bảo vệ bản thân, và em muốn nắm bắt vài cách tự vệ.”

“Đúng là việc này rất quan trọng nhằm giữ an toàn cho cậu. Tôi hiểu rồi, nếu cậu thấy ổn khi để tôi dạy cậu thì, tôi sẽ dạy cậu.”

“Cảm ơn chị. À, em có chạy bộ mỗi sáng, nên em nghĩ mình có một chút thể lực.”

“Được rồi, vậy hãy di chuyển ra vườn, tôi sẽ dạy cậu ở đó.”

“Đã rõ.”

Khi tôi ra vườn, Maria dạy cho tôi mấy điều quan trọng.

“Cậu nghĩ để bảo vệ bản thân, thì thứ gì quan trọng nhất?”

“Ừm, em đoán nhé? Là Sức mạnh hoặc Kĩ năng?”

“Không, là cái đầu. Cậu có thể gọi chúng là sự sẵn sàng. Thường được cho là gồm ba điều, tâm trí, cơ thể, và kĩ năng, nhưng thứ quan trọng nhất là tâm trí.”

Tất nhiên, hai vế sau khá quan trọng, tôi nói với Maria.

“Nói cách khác, chị muốn em phải củng cố tâm trí của mình?”

“Đúng.”

“Nhưng em muốn chị dạy em cách để hạ gục kẻ thù tấn công em…..”

“Một người bình thường nếu phải đánh người hoặc làm bị thương người khác, cậu sẽ bị ám ảnh tâm lí, nên rèn luyện tâm trí là rất quan trọng…. Ừm, điều này rất quan trọng, nhưng cũng rất dễ tập. Đừng do dự và cứ nghĩ đinh ninh trong đầu “kết liễu kẻ thù”, là tất cả những gì cậu cần.”

“Thế thôi ư?”

“Vâng, nếu cậu chần chừ khi điều đó xảy ra, cậu chỉ đang tạo sơ hở cho kẻ thù. Vậy nên, nếu cậu bị tấn công, đừng do dự khi phải giết người.”

“Đã hiểu.”

“Vậy, hãy luyện tập thôi. Xin cậu nhận cái này trước.”

Nói xong, chị ấy đưa cho tôi một thứ chị lấy được ở đâu đó.

Tôi cảm thấy thứ này nặng hơn vẻ ngoài.

“.............”

“...? Có chuyện gì thế?”

“Cái gì đây…”

Có vẻ khi hỏi câu đấy, mắt tôi đã hơi trố lên.

“Chà, chỉ là một con dao thôi mà?”

Đúng thế, con dao tôi được đưa cho là một con dao dài khoảng 30cm.

“.........”

Maria đã không hiểu tại sao tôi lại im lặng, nhưng rồi chị ấy “Ồ” lên một tiếng như là đã hiểu được vấn đề.

“Có phải con dao quá to để mang theo?”

Không! Đó không phải là trọng điểm!

Maria tiếp tục nói mà không quan tâm đến cảm nhận của tôi.

“Nếu, nếu cậu bị một cô gái man rợ tấn công, đừng do dự mà đánh trả.”

“.....Ể?”

“Nếu cậu có một món vũ khí, một vài sự chênh lệch về kĩ năng không phải là vấn đề.”

“Hả? Nói cách khác, nếu tôi bị tấn công, thì tôi sẽ phải đâm người đó…..”

“Đúng, như tôi đã nói, đừng do dự khi đánh trả. Dù cho cậu đánh trượt, nếu cậu biết rõ bản thân đang làm gì, đối thủ của cậu sẽ nao núng. Sau đó cậu có thể chọn chạy trốn hoặc lùng theo người đó.”

“......”

“...?...À, đừng lo, nam giới được phép mang theo các vật sắc nhọn để phòng thân. Nhưng tất nhiên là các đồ ‘nóng’ thì bị cấm.”

Khi nói vậy, Maria người luôn giữ một khuôn mặt vô cảm. Hình như đã nở một nụ cười chua chát trong khoảnh khắc.

……Không, điều này sao quá khác với các kĩ thuật tự vệ mà tôi đã nghĩ tới.

Cuối cùng, tôi cũng đã thuyết phục được chị ấy dạy tôi cách tự vệ chính thống…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện