Tôi càng đến gần trường, số học sinh nữ tôi thấy cũng ngày càng nhiều, trong khi đó, tôi chưa hề thấy một nam sinh nào khác ngoài Maegashira.

Lúc tôi đi tới, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tất nhiên là tôi biết điều đó, Maegashira đang đi bên cạnh tôi cũng đang có một tâm trạng tồi tệ. Má của cậu ta vốn đã phúng phính giờ lại càng phồng lên. Để tôi phải miêu tả trong một từ thì, cậu ta đang nổi đoá.

“Tệ hại, mình ghét nó! Bọn họ thật là một lũ vô liêm sỉ… họ không thể cư xử đàng hoàng chút sao!? Mình điên lên mất!”

Cậu ta cứ tự lẩm bẩm một mình!

Trước giờ tôi không để ý, nhưng rõ ràng là Maegashira đang cố trở nên dễ thương hơn… Dù cậu ta ghét phụ nữ, nhưng cậu ta vẫn cố quyến r… à mà không…

…Đừng nói đó là tôi nhá?

Sau đó, tôi bước vào dãy nhà học trong khi vẫn đang thu hút lấy sự chú ý của các nữ sinh, và bỗng dừng lại khi nghe thấy một giọng nói thanh khiết khi đang đi tới phòng học.

“Hanato ơi”

Chủ nhân của giọng nói đó là Mishima Yuri, một bạn cùng lớp với tôi và cũng là lớp trưởng. Vẻ ngoài của cô là một cô gái với một phần tóc mái ở phía trước và tóc được buộc hình đuôi ngựa ở phía sau lưng. Nhưng điểm ấn tượng nhất với tôi là cái nốt ruồi đen láy phía dưới đôi mắt nghiêng kia, cô thật là một cô nàng xinh đẹp và quyến rũ.

“Chào buổi sáng, lớp trưởng”

“Hả, à, chào, chào buổi sáng”

“? Có vấn đề gì sao?”

Cô ấy khá ngạc nhiên khi tôi chào buổi sáng cô, nên khi tôi đang trò chuyện với cô ấy, Maegashira, đang đứng bên cạnh tôi, bắt đầu tỏ ra hậm hực.

“Cô ta bất ngờ vì Hatano chào cô ta đó, dù cho cậu có thể lờ cô ta đi như thường lệ cũng được.”

Hả, thật á? Tại cách cư xử của tôi sao? Xin lỗi nhé.

“Tôi đã nói rồi mà, tôi đã trưởng thành rồi, nếu chỉ là một lời chào thì tôi sẽ đáp lại.”

“Hatano, tớ sẽ ghi nhớ ngày hôm nay cho đến mãi về sau!”

Rồi cô ấy nói mê sảng gì đó trong khi tỏ ra cực kì hạnh phúc.

“Tớ, tớ sẽ chào cậu tiếp vào ngày mai mà, đừng quá bận tâm…”

Tôi nhìn thẳng vào cô và nói với một nụ cười.

Tôi muốn thử nghiệm một chút về hiệu quả mà nụ cười của tôi mang lại, nếu thành công, tôi sẽ dùng nó thật nhiều.

Sau cùng thì một nụ cười của tôi cũng chả mất tí tiền nào. Mà khoan, ở Arhenheim người ta dùng loại tiền nào nhỉ…..

Và tồi, mặt cổ chuyển đỏ, người thì sững ra.

“…Lớp trưởng ơi?”

Cô ấy không động đậy gì cả, nên tôi cố gọi cô ấy, nhưng rồi một dòng máu lại trào ra từ mũi cô.

Hẳn là máu dồn lên đầu cô quá nhiều gây vỡ mao mạch mũi.

Nụ cười của tôi có hiệu quả rồi.

Ngay sau đó, rồi lấy ra cho cô một chiếc khăn giấy, rồi nhét vào mũi cô để cầm máu.

Một cô gái xinh đẹp cùng một chiếc khăn giấy trong mũi…. Tôi cũng không biết phải nói gì…

Và cô gái kia đang bước đi một cách loáng choáng như thể đầu óc đã lên mây, như thế là nguy hiểm lắm đó.

Maegashira thì hờn dỗi thắc mắc vì sao tôi lại đối xử tốt với cổ vậy.

Tôi lấy làm lạ khi Maegashira lại hờn dỗi vậy, nhưng điều khiến tôi bận tâm hơn là lớp trưởng đang định nói gì với tôi? Chắc là cổ quen béng mất rồi, có thể điều này sẽ gây rắc rối lớn đây.

Khi ba chúng tôi bước vào lớp, Những cô gái thấy tôi tới liền kéo tới xung quanh tôi, và họ có vẻ rất lo cho tình trạng cơ thể tôi.

“Hanato, cậu ổn chứ?”

“Cậu biết không, ai cũng lo cho cậu hết…”

“Nhưng tớ mừng là cậu trông vẫn ổn.”

Trong khi bọn họ đang hỏi thăm tôi, cô lớp trưởng lại đang ôm đầu lẩm bẩm rằng tôi sẽ nói điều đó cho mà xem.

“Cảm ơn mọi người, Tớ xin lỗi vì đã làm mấy cậu phải lo lắng, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn khoẻ lại rồi.”

Cả lớp im lặng hẳn đi một lúc rồi bắt đầu huyên náo.

“Tuyyyêệt vời! Hanato nói chuyện với tớ kìa!”

“Hả, cậu nói gì thế!? Cậu ấy là đang nói với tôi! Đừng có ảo tưởng!”

“Mắt mấy cậu sao kém thế? Rõ ràng cậu ấy nhìn vào tôi và nói chuyện với tôi!”

“…Không phải, cậu ấy nói với tớ, không nhầm lẫn gì nữa. Tử vi của tớ nói rằng hôm nay tớ sẽ gặp chuyện may, chính là bây giờ đó.”

“Mấy cậu bị điên hả!? Mấy cậu thực sự điên rồi! Thật vớ vẩn! Nhìn rõ ràng là cậu ấy đang nói với tôi!”

Và tất cả bọn họ cùng tranh nhau xem tôi nói chuyện với ai, không ai chịu nhường ai cả.

Họ còn không thèm hiểu là tôi nói câu đó với tất cả…

“Hatano à, cứ để mặc lũ con gái điên rồ này và vào chỗ thôi.”

Maegashira, người đang nhìn một cách khinh bỉ vào trận đấu khẩu của những cô gái, lên tiếng.

Tôi gật đầu đồng tình, quyết định đi rời đi, và hướng tới chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi của tôi nằm ở phía cuối bên cạnh cửa sổ. Và tiếp bên chỗ của tôi là chỗ của Maegashira, sự sắp xếp này là vì giáo viên phụ trách đã chú ý tới việc có quá ít học sinh nam. Và ngoài ra, những chỗ xung quanh chúng tôi cũng rất được ưa chuộng, với mức giá với cao ngất ngưởng là 30,000 Jenny cho một chỗ. Tôi rợn cả người khi mà biết được một nữ học sinh trung học bình thường lại có thể chi trả một khoản tiền cao đến như vậy chỉ để giành một cái chỗ ngồi. Tiện thể thì, giá trị của một đồng Jenny, đồng tiền của đất nước Arhenheim, lại có giá trị tương đương với đồng tiền trong kiếp trước của tôi, Yên Nhật.

Khi tôi mở cặp lấy quyển tập và đặt lên bàn, tôi đã nhận ra một điều khá tồi tệ.

“Ối……”

Hình như là đã nghe thấy tiếng tôi phát ra, Maegashira, hiện đang ngồi kế tôi, lên tiếng hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

“Tôi quên mua bữa trưa mất rồi…”

“Vậy sao, tôi đoán là, bình thường, cậu toàn mua bữa trưa ở cửa hàng tiện lợi phải chứ!”

“Ugh, chắc hôm nay tôi phải mua ở ‘nơi đó’ rồi…”

“Vào bữa trưa, chỗ đó sẽ chật kín cho xem, chúc may mắn nhé.”

Ngôi trường cấp hai này không phát bữa trưa, tất nhiên là có căn tin trường, nên các học sinh không chuẩn bị bữa trưa tại nhà sẽ buộc phải ăn trưa với bánh mì ở đó. Và cũng lạ thay, bánh mì được bán tại nơi đó lại rẻ và ngon hơn rất nhiều so với bánh mì tại mấy cửa hàng tiện lợi, nên vào giờ ăn trưa, nơi đó sẽ chật kín người.

“Thật là, tôi không muốn tới đó đâu!”

Hét lên một tiếng, tôi nằm gục xuống bàn.

Sau đó, khi mà lớp học sáng kết thúc và tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, các cô gái trong lớp chạy ùn ùn ra khỏi lớp như sắp có chiến tranh vậy.

Họ vội vàng thế làm gì không biết….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện