Nào rồi ngày họp lớp đã đến. Địa điểm tổ chức là tại sảnh karaoke to nhất nội thành, một nơi sở hữu nhiều gian phòng có thể chứa được số lượng người rất lớn.

Bất ngờ thay, tất cả bạn bè lớp sơ trung của tôi đều sẽ tham gia buổi họp lớp. Tôi cứ tưởng đâu sẽ vắng mất vài người. Mọi người háo hức thật đấy chứ.

Mà chỉ là một buổi họp lớp thôi mà…. đúng vậy, một buổi họp lớp thôi… chắc nếu một bạn nam tham gia thì họ sẽ tìm mọi cách để sắp xếp đi ấy chứ…?

Tôi quyết định sẽ đi chung với Maegashira, nên giờ đang tới điểm hẹn.

Một mối bận tâm của tôi là không biết liệu vị nam tiền bối đã trả lời điện thoại tôi lần ấy có làm điều gì không cần thiết hay không…

Đúng là tôi đã trao đổi qua điện thoại được một lúc, nhưng tôi có cảm giác rằng vị tiền bối này có cái gì đó ‘không bình thường’.

Bản thân tôi linh cảm có máy nghe lén được cài trong đồ của Maegashira, hoặc có thể anh ta sẽ bám theo Maegashira suốt cả đường… Này này, anh ta sẽ không làm mấy thứ như vậy đâu đúng chứ? Chắc sẽ ổn thôi phải không?

…Rồi tôi đã tới điểm hẹn. Maegashira thì vẫn chưa thấy đâu nên tôi lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, nom cũng đã sắp đến giờ hẹn rồi.

Khi tôi nghịch điện thoại và tưởng rằng Maegashira sẽ còn lâu mới đến thì hóa ra cậu ta đã đến trong vòng chưa đầy ít phút.

“Hatano-kun!”

Khi Maegashira thấy tôi đợi ở điểm hẹn, cậu ta mừng rỡ chạy tới và vẫy tay gọi tôi.

Này này, cậu là kiều nữ đấy à?!

Thấy Maegashira như vậy, tôi đã không kìm được lòng mà nói như thế… trong đầu… nhưng có lẽ hành động của cậu ta không phải là một điều gì đó quá kỳ lạ trong thế giới này, một thế giới mà giá trị của đàn ông và phụ nữ trái ngược nhau. Mặc dù thế… nhưng độ nữ tính của cậu ta, theo tôi cảm thấy, hình như có cao hơn hồi Sơ Trung.

Độ nữ tính… À không, phải gọi là ‘độ nam tính’ mới đúng nhỉ? Chà, tôi không biết kiểu hành động kia trong thế giới này là của nam hay nữ nữa…

Có lẽ mẫu hành vi của cậu ta quyến rũ tụi con trai trong trường Seimei.

Khi tôi đang ngẫm nghĩ về hành vi của Maegashira, vị tiền bối hướng dẫn cho cậu ta xuất hiện trong đầu tôi mặc cho việc tôi còn không biết mặt mũi anh ta thế nào.

Thế có nghĩa là anh tiền bối kia đang bị nắm thóp trong lòng bàn tay của đàn em?... Và khi thằng đàn em chán anh tiền bối thì sẽ đá anh ta đi và tìm niềm vui mới…

Thật là một anh tiền bối đáng thương!

Tôi thấy Maegashira đang chạy lại phía tôi.

“Xin lỗi, cậu đợi lâu không?”

“Không đâu, tớ cũng vừa tới thôi."

Tôi kiểm tra đồng hồ thì… vẫn còn năm phút nữa mới đến giờ hẹn.

“Đã đến giờ hẹn đâu, cậu làm gì phải vội vậy.”

Tôi nói với Maegashira rằng cậu ta không cần phải chạy nhanh như thế.

“Nhưng lâu ngày mới gặp lại Hatano-kun làm tớ hạnh phúc quá, nên…”

“À, vậy à…”

Nhưng bọn mình mới gặp bữa Tuần Lễ Vàng mà?!

“À đúng rồi! Để tớ đưa cái này cho cậu.”

“Cái gì vậy?”

Khi tôi hỏi, Maegashira lục tìm thứ gì đó trong túi và đưa cho tôi một thứ trông như một đoạn ống dài.

“Là bình xịt hơi cay.”

“...”

“Dù trước đây bọn nó có học chung lớp với cậu hay thế nào đi nữa thì cậu cũng không được chủ quan!”

Maegashira nói vậy rồi cười nhẹ.

Dù điều Maegashira làm quả thực là một điều tốt, nhưng tôi không nhận.

“Cảm ơn cậu, nhưng tớ không cần.”

Maegashira nghe tôi nói thì giật mình, và cậu ta bắt đầu sốt sắng: “Nhưng…”, đáp lại cậu ta, tôi chậm rãi lắc đầu. Một cái lắc đầu thật chậm để cho cậu ta thấy rõ tôi thực sự không cần…

Trong thế giới này, tôi nghĩ cậu ta lo thế cũng có lý, nhưng thực lòng tôi không cần…

Ý tôi là… trong túi tôi đã có một cái rồi.

“Tớ có rồi”, vừa nói tôi vừa lấy bình xịt hơi cay trong túi ra cho Maegashira xem.

Khi Maegashira thấy bình xịt, cậu ta trông nhẹ nhõm hẳn đi.

“Ồ! Đúng thế đấy! Dù ta có muốn đi chơi với bọn nữ nhân như thế nào thì cũng luôn phải mang theo dụng cụ phòng thân! Hatano-kun, đôi khi thấy cậu rất thiếu phòng bị làm tớ lo lắm, nhưng giờ thì tớ yên tâm rồi!”

“Hahaha, tất, tất nhiên.”

Maegashira trông khá lo cho tôi, và cậu ta cảm thấy yên tâm khi biết tôi đã mang theo phòng bị.

Nhưng thực chất thì tôi đâu có tự nguyện mang cái bình xịt này đâu, là tác phẩm của hầu gái nhà tôi đấy. Chị ấy bảo tôi mang theo, và cũng đâu phải chỉ mỗi cái bình xịt này…

“Thực ra tớ còn mang cả còi an ninh nữa cơ.” (Maegashira)

“À, ồ, ra thế, ra thế…”

“Hatano-kun, cậu có mang theo gì khác không?”

“A-À thì, để phòng thôi…”

“Thật hả? Cho tớ xem đi! Năn nỉ đó!”

“À! Ừ…”

Tôi cho cậu ta xem trang thiết bị phòng thân của tôi.

“Wow! Cậu mang nhiều ghê! Ngoài cái bình xịt hơi cay ra thì… một cái ba-tông, một khẩu súng điện, và còn hai bình xịt nữa? Hai cái bình này là gì vậy?”

Maegashira cầm bình xịt màu lam và màu đỏ lên hỏi tôi.

“...Bình gây mê và bình gây ảo giác.”

Chị hầu gái bảo tôi chỗ ấy đều là đồ tự làm… Chị ta làm bằng thế quái nào vậy?!

Maegashira ấn tượng nhìn đống vật dụng.

“Mừng quá, tớ cứ tưởng Hatano-kun toàn cả tin người ta không chứ, nhưng hoàn toàn không phải vậy… thật tình!”

Không không, tớ tin họ thật mà! Không phải ra vẻ đâu!

Tôi biết Maegashira đang thật lòng khen tôi chứ không có ý móc mỉa, nhưng vì vài lý do nào đó nên những suy nghĩ ấy mới chạy vào đầu tôi.

“Tớ cũng được tiền bối lo lắng cho nữa, anh ấy muốn tớ mang thêm chút đồ.”

“À–, khổ cho cậu rồi.”

“Ừ vậy—, nhưng tớ mừng vì được anh ấy lo…”

“Mà cả thế,” Maegashira nói tiếp.

“Tiền bối của tớ ấy, anh ấy còn bảo tớ cẩn thận với Hatano-kun nữa cơ.”

“Hở?”

“Không không, anh ấy chỉ vô tình nói thế thôi, hình như tiền bối tưởng cậu đang nhắm vào tớ.”

“Ờ, xách anh ta tới đây gặp chút đi.”

Tôi muốn đấm thằng cha đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện