Trận đấu bắt đầu.
Là một cuộc đối đầu giữa lớp 1 và lớp 2, trận đấu thu hút được một lượng rất đông người xem, bởi đây là trận đấu của hai lớp ở thứ hạng cao, đã thế lại còn là kình địch của nhau nữa. Dự báo trận đấu sẽ rất đáng xem.
“Hãy để cho lũ lớp 1 thấy hiện thực là gì…”
Trận đấu bắt đầu bằng một cú giao bóng; người giao bóng là một cậu đeo kính trông rất tự tin.
Nhân tiện thì đây là trận đấu với một hiệp duy nhất dùng hệ thống tính điểm theo lượt trong trận bóng chuyền sáu người, theo luật được nhà trường đưa ra. Các trận đấu từ tứ kết trở đi sẽ kéo dài hơn với 3 hiệp thi đấu.
“Tới đây!”
Cậu đeo kính hét lớn đầy máu chiến, thu tay đánh một cú dứt khoát.
…Là phát thấp tay.
Cậu ta phát bóng từ dưới lên, quả bóng bay lên cao dần, từ từ bay sang phần sân bọn tôi. Cú phát bóng chẳng có gì đặc biệt, đường bóng rơi đúng vị trí đang có một thành viên đôi tôi đang đứng. Vị trí rơi ở phía đối diện tôi nên bản thân tôi chỉ đành nhìn theo quả bóng mà nghĩ đội lớp 2 có phần tự cao quá thì phải, cú đánh cũng chẳng có mấy phần lực.
Cầu thủ bên đội tôi thủ thế đỡ bóng. Bỗng ngay chốc, cậu ta hét lên như sắp chết đến nơi.
“Aaa…!”
Quả bóng còn chẳng nảy lên nổi mà rớt xuống ngoài sân.
…Hử?
Nhìn thấy thế, trong lòng tôi không khỏi cảm giác khó hiểu.
Đúng là đỡ bóng cũng khó chứ chẳng đùa, nếu không phải dân chuyên thì bị thành như thế cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Được rồi, tôi cũng phải cẩn thận mới được.
Tôi nghe tiếng nói từ phía đội mình:
“Cậu sao không?”
“Pha lúc nãy nguy hiểm thật. Nhìn cổ tay của cậu đỏ hết cả này. Chắc cú đó phải mạnh lắm.”
“Ờ, cậu nói đúng, đỏ cả tay luôn. Này, ổn thật không đấy?”
“Ừ, chắc vẫn ổn…”
“Cả đội tin vào cậu đấy, nếu cứ tiếp tục thế này thì bên lớp 2 sẽ lại ra vẻ khoác lác cho xem.”
“Biết rồi. Hãy cho bọn nó biết thế nào là lễ độ…”
…Hử?!
Tôi lặng cả người.
Nếu những gì họ nói là thật thì cú đó quá mạnh rồi, đúng là không nên đánh giá thứ gì qua vẻ bề ngoài mà. Tốc độ không quá nhanh, nhưng có lẽ sức mạnh của nó được gia tốc khi rơi từ trên xuống… Mà cũng không phải, bóng có bay cao lắm đâu… Và còn đánh bóng xong tay hơi đỏ một chút thì có sao đâu nhỉ?
Rồi bóng lại về tay cậu đeo kính, trận đấu lại tiếp tục.
“Ha…, lũ con trai lớp 1 chỉ thế thôi sao?”
Cậu đứng nơi vạch phát bóng hình như đang móc mỉa bọn tôi.
Chẳng có thằng đàn ông nào lại bị mắc vào một trò khiêu khích rõ rà…
“Mày nói gì cơ?! Ăn hên mà khoác!”
Ừ, thế đấy. Dù sao bọn con trai ở thế giới này danh dự cao lắm, chẳng có tí đề kháng nào với mấy trò khiêu khích cả. Này, bình tĩnh đi.
“Này, bình tĩnh lại đi, hắn đang cố khiêu khích cậu đấy.”
Tôi bảo cậu bạn nóng tính kia.
“Khỏi nói! Tôi còn lâu mới mắc vào mấy trò tiểu nhân như thế!”
Nói dối trắng trợn! Rõ ràng là cậu bị cuốn theo hoàn toàn!
「Các bạn nam khi nghiêm túc trông dễ thương chưa kìa?」
「Ừ nhỉ—」
「Tay cậu ấy có sao không vậy? Trông đỏ lên rồi kìa…」
「Lo quá.」
「Giá mà tớ được tới đó thổi cho….」
Tôi nghe được tiếng bàn tán trên khán đài. Rõ ràng bọn họ có cái nhìn rất lạc quan.
Cũng chẳng mấy bất ngờ, dù sao mấy cô gái cũng khá nuông chiều bọn con trai mà! Nhưng tôi không nghĩ kiểu nói báng bổ kia là dễ thương chút nào.
Cứ thế này bọn tôi sẽ thua mất…
“Sẵn sàng chưa?!”
Lại một cú phát bóng nữa từ cậu đeo kính. Lại một đường bóng chậm chẳng khác gì cú đầu. Bóng lại bay tới chỗ lần đầu nó từng bay đến.
Lần này thì sao?
“Đừng nghĩ ăn được lần hai!”
Ồ! Lần này bóng đã bay qua sân đúng cách.
“Được lắm! Tới đi!”
“Tớ tới đây!”
Quả bóng bay lên, một cơ hội tốt để đập bóng.
“Hây!”
Và cú đập đã được tung ra!... Nhưng xui là cậu ta nhảy thấp quá, bóng chỉ vừa đủ chạm đầu ngón tay.
Quả bóng bay qua sân bên kia. Trùng hợp thay bóng lại rơi tại vị trí không có cầu thủ bên đội kia đứng, thế là ăn được một điểm.
Ồ, đội mình có điểm này. Chơi tốt lắm? Ừ, chắc vậy…
Rồi cậu con trai bên đội tôi khi trước bị khiêu khích lúc trước giờ thách thức ngược lại đối thủ.
“Haha, thấy rồi chứ, bọn đây mà nghiêm túc thì thắng là cái chắc. Quả đầu tiên chẳng qua cố ý nhả cho tụi bây thôi.”
“Hừ! Chẳng lại ăn may ấy…”
Cậu đeo kính chẳng giấu sự tiếc rẻ mà đáp trả ngay. Đúng là chẳng có tí đề kháng nào.
Bọn họ đều giống nhau cả…
Ấy chết, tôi phải di chuyển thôi…
Quyền phát bóng được chuyển cho đội tôi, thế nên chúng tôi phải đổi vị trí cho nhau theo chiều kim đồng hồ. Giờ tôi đang ở vị trí tấn công, mắt chạm mắt với một cầu thủ đội kia thông qua tấm lưới.
“Hừ hừ! Hatano Kohaku…”
Tôi chẳng đáp, chỉ nhìn qua ‘Gì?’.
“Có vẻ mi đang giả bộ làm Vua nhỉ, nhưng tao sẽ cho mi tỉnh ngộ!”
“Này cái—”
“Dù mi là vua thì cũng chỉ là ‘Vua Không biết xấu hổ’, thật giễu cợt!”
“Này, tôi bảo là khoan.”
“Hừ! Bóng đã phát rồi. Định xao nhãng tao à, vô ích thôi.”
Cậu trước mặt tôi bắt đầu tập trung vào quả bóng.
Tôi nói là khoan đã! Tôi có giả bộ làm Vua đâu!
Cái gì vậy…? Sao cậu lại nói thế, cho tôi biết đi!