Sau giờ nghỉ trưa, tiếp theo là đến buổi giới thiệu về các hoạt động câu lạc bộ ở quảng trường lớn nơi toàn bộ tân sinh năm nhất đều tới tham dự.
Trường THPT Kenran có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau, nên các hoạt động câu lạc bộ được giới thiệu một lát nữa cũng sẽ dài dằng dặc, và tôi chắc rằng sẽ có nhiều hoạt động không được giới thiệu vì không có đủ thời gian.
Chà, tôi muốn gia nhập một câu lạc bộ nào mà trông thú vị một chút.
Tiện thể, danh hiệu câu lạc bộ nhiều thành viên nhất thuộc về câu lạc bộ của môn thể thao phổ biến nhất thế giới, ‘Super Arts’
Có vẻ trường Kenran cũng có các cơ sở dành cho Super Arts, và tôi cũng nghe nói rằng có rất nhiều người tới xin gia nhập câu lạc bộ này mỗi năm.
Khi tôi bước vào đại sảnh và ngồi vào chỗ được phân, Maizumi, mà tôi đang nghi ngờ rằng cô ấy đang giả tạo, cũng ngồi kế bên chỗ tôi.
“Chà, chà! Một chàng hoàng tử ngồi kế bên em, thật là vinh dự!”
Thân phận của tôi đã chuyển từ thiên sứ sang hoàng tử rồi…
Thế rồi tôi nhìn kĩ Maizumi…
Mái tóc vàng cùng những lọn xoăn kinh điển của một cô tiểu thư. Nhìn trông rất hào nhoáng…… Nhưng cô ấy tỏa một bầu không khí khá ‘dân thường’, ý tôi là cô ấy trông khá thân thiện.
Tôi nhìn được một lúc, mặt của Maizumi đỏ hẳn lên.
“Nếu… nếu chàng cứ nhìn em như thế, làm em thấy hơi ngượng…”
Cô ấy vừa lắc mạnh đầu vừa kiểu ‘Không, không, dừng lại đi’, vừa lấy tay véo má mình.
……Tôi nghĩ, nếu cô ấy đã vào vai nhân cách giả rồi, thì không phải cũng nên diễn cho khớp sao? Đúng chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, tôi không biết liệu Maizumi có thật sự là một ‘nhà giàu mới nổi’ hay không, nhưng cô ấy vẫn là con gái của chủ tịch một công ty.
…Hừm? Tôi không sai đâu, đúng không?
Hẳn rồi, cô ấy chưa từng nói cho tôi biết gia cảnh của cô, nhưng tôi thật sự rất kinh hãi nếu tôi đoán sai đấy.
“Tớ xin lỗi, tóc của cậu đẹp quá làm tớ cứ muốn nhìn mãi.”
Tôi nói vậy rồi nâng một lọn tóc của Maizumi lên tay và nhẹ nhàng mơn trớn.
……Hành động của tôi có hơi bạo, nhưng tôi thắc mắc tự hỏi không biết Maizumi sẽ làm ra phản ứng gì đây.
……..Hử? Sao không có phản ứng gì hết?
Tôi hơi khó hiểu, và
“Maizumi?”
Tôi thử gọi cô ấy, nhưng cô không đáp lại. Thế là tôi ghé sát mặt cô ấy mà nhìn,
Cô ấy đỏ mặt đến nỗi mà bạn còn có thể thấy khói bốc lên từ trên khuôn mặt ấy.
……Tôi có hơi quá đáng không?
“Nàà-y, Maizumi ơi.”
Tôi vừa gọi cô ấy thêm lần nữa vừa vỗ vào má cô ấy.
Hình như vì thế, Maizumi đã lấy lại được ý thức.
“Anh yêu”
Này, tôi không phải Anh yêu của cậu! Cậu bị ảo tưởng đến mức nào thế!?
Người vừa nói xong câu đó bỗng trở nên ngượng chín, mặt đỏ au lên và càng lúc càng đỏ hơn nữa, hình như cô ấy vừa nhận ra được mình vừa nói gì.
Sau một lúc, cuối cùng cô ấy cũng trở lại bình thường. Rồi cô ấy hắng giọng và quay qua nói chuyện với tôi.
“Trường THPT Kenran có rất nhiều câu lạc bộ nhỉ? Tớ hào hứng muốn biết quá.”
Chủ đề nói chuyện đột nhiên bị lái qua hướng khác. Rõ ràng là cuộc nói chuyện mới đây….
Cô ấy muốn tôi quên nó đi.
“Cái ‘Anh yêu’ mới nãy là gì thế…”
“Tớ hào hứng muốn biết quá!”
“Cái mới nãy…”
“Tớ h~ào hứng muốn biết quá!”
Chắc hẳn cậu ấy không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy thêm lần nào nữa.
Mắt cô rưng rức như sắp khóc, nên tôi sẽ dừng lại không hỏi thêm điều gì.
Nhưng mà, dù có trở nên giận dữ, cậu ấy cũng tỏ vẻ ngại ngùng về việc này……
Chờ đã, đây có phải cũng là một phần kế hoạch cho việc làm giả nhân cách của cậu ấy không?
“Xin lỗi, quên những gì tớ mới nói đi.”
Maizumi nhẹ nhõm hẳn đi khi nghe vậy.
“Nhưng đúng thật là có rất nhiều câu lạc bộ, nên tớ cũng hào hứng nữa.”
“Đúng thế!”
“Maizumi, cậu đã chọn được câu lạc bộ nào chưa?”
“Chưa, tớ vẫn chưa quyết định. Tớ nghĩ sẽ thử hết qua một lượt các câu lạc bộ đã.”
Mải trò chuyện với Maizumi, đã đến giờ cho buổi giới thiệu hoạt động câu lạc bộ.
Đại diện của từng câu lạc bộ bước lên sân khấu, đưa ra một số minh chứng, rồi giới thiệu về hoạt động của câu lạc bộ bọn họ và các điểm tốt của nó.
Mọi câu lạc bộ đều có vẻ rất thú vị. Ngay cả Maizumi, mà đang ngồi cạnh tôi, cũng phải thành thật cảm thán, như là ‘Oa’ hay ‘tuyệt quá’. Để nói thêm, vẫn còn rất nhiều câu lạc bộ nữa, nên thật khó để biết được toàn bộ câu lạc bộ trong trường.
Câu lạc bộ Super Arts, vốn đã rất nổi tiếng, có vẻ họ tổ chức các trận đấu xếp hạng trong nội bộ câu lạc bộ vì họ có rất nhiều thành viên. Và hình như người đạt hạng đầu của trận xếp hạng sẽ được phép sử dụng máy hỗ trợ. Không hiểu sao, điều này làm tôi nhớ lại một bộ truyện tranh đấm đá.
Nhưng, khi tôi xem trận đấu có sử dụng máy, tiếng reo hò vang lên từ khắp hội trường. Tôi có thể thấy được độ phổ biến của môn này…. Tôi chắc rằng vài người lớp tôi sẽ tham gia.
Cuối cũng, sau khi toàn bộ các hoạt động câu lạc bộ đều được giới thiệu xong, tôi quay lại phòng học, và giờ tôi chỉ còn về nhà nữa thôi.
“Tớ cực kì mệt dù còn chưa bắt đầu vào học nữa…”
Ai đó nói vậy phía sau tôi, tôi cũng không biết cô ấy đang tự nói một mình hay nói với ai khác.
“Đúng thế, tớ cũng mệt lắm.”
“Ồ, là Shino và Yuzuka….”
“Kohaku đã chọn được câu lạc bộ nào chưa?”
“Tớ nghĩ là, chắc vẫn chưa? Sau cùng thì có nhiều quá….. Còn hai cậu thì sao?”
“Bọn tớ cũng chưa quyết định, Nhưng tớ rất hứng khởi vì trường ta có rất nhiều câu lạc bộ trông khá vui.”
Rồi, một giọng nói chen ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Còn tớ, tớ đã quyết định rồi đó.”
“Cậu hẳn tên là Saegusa nhỉ?”
“Đúng thế, hân hạnh được gặp, cậu Toukain và cậu Seikagu.”
“Hân hạnh được gặp! Cậu có thể gọi tớ là Shino.”
“Hân hạnh. Và, cứ gọi tớ bằng tên đi.”
Cả hai đều mỉm cười đáp lại. Như để đáp trả, Saegusa cũng mỉm cười mà trả lời.
“Được rồi. Thế hãy gọi tớ là Minori.”
Hai người họ đều đáp, “Được!”,
……Sau một khoảng lặng, Saegusa quay qua tôi,
“Cả Hatano nữa, xin hãy gọi tớ là Minori.”
Cô ấy nói vậy vừa mỉm cười.
Trường THPT Kenran có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau, nên các hoạt động câu lạc bộ được giới thiệu một lát nữa cũng sẽ dài dằng dặc, và tôi chắc rằng sẽ có nhiều hoạt động không được giới thiệu vì không có đủ thời gian.
Chà, tôi muốn gia nhập một câu lạc bộ nào mà trông thú vị một chút.
Tiện thể, danh hiệu câu lạc bộ nhiều thành viên nhất thuộc về câu lạc bộ của môn thể thao phổ biến nhất thế giới, ‘Super Arts’
Có vẻ trường Kenran cũng có các cơ sở dành cho Super Arts, và tôi cũng nghe nói rằng có rất nhiều người tới xin gia nhập câu lạc bộ này mỗi năm.
Khi tôi bước vào đại sảnh và ngồi vào chỗ được phân, Maizumi, mà tôi đang nghi ngờ rằng cô ấy đang giả tạo, cũng ngồi kế bên chỗ tôi.
“Chà, chà! Một chàng hoàng tử ngồi kế bên em, thật là vinh dự!”
Thân phận của tôi đã chuyển từ thiên sứ sang hoàng tử rồi…
Thế rồi tôi nhìn kĩ Maizumi…
Mái tóc vàng cùng những lọn xoăn kinh điển của một cô tiểu thư. Nhìn trông rất hào nhoáng…… Nhưng cô ấy tỏa một bầu không khí khá ‘dân thường’, ý tôi là cô ấy trông khá thân thiện.
Tôi nhìn được một lúc, mặt của Maizumi đỏ hẳn lên.
“Nếu… nếu chàng cứ nhìn em như thế, làm em thấy hơi ngượng…”
Cô ấy vừa lắc mạnh đầu vừa kiểu ‘Không, không, dừng lại đi’, vừa lấy tay véo má mình.
……Tôi nghĩ, nếu cô ấy đã vào vai nhân cách giả rồi, thì không phải cũng nên diễn cho khớp sao? Đúng chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, tôi không biết liệu Maizumi có thật sự là một ‘nhà giàu mới nổi’ hay không, nhưng cô ấy vẫn là con gái của chủ tịch một công ty.
…Hừm? Tôi không sai đâu, đúng không?
Hẳn rồi, cô ấy chưa từng nói cho tôi biết gia cảnh của cô, nhưng tôi thật sự rất kinh hãi nếu tôi đoán sai đấy.
“Tớ xin lỗi, tóc của cậu đẹp quá làm tớ cứ muốn nhìn mãi.”
Tôi nói vậy rồi nâng một lọn tóc của Maizumi lên tay và nhẹ nhàng mơn trớn.
……Hành động của tôi có hơi bạo, nhưng tôi thắc mắc tự hỏi không biết Maizumi sẽ làm ra phản ứng gì đây.
……..Hử? Sao không có phản ứng gì hết?
Tôi hơi khó hiểu, và
“Maizumi?”
Tôi thử gọi cô ấy, nhưng cô không đáp lại. Thế là tôi ghé sát mặt cô ấy mà nhìn,
Cô ấy đỏ mặt đến nỗi mà bạn còn có thể thấy khói bốc lên từ trên khuôn mặt ấy.
……Tôi có hơi quá đáng không?
“Nàà-y, Maizumi ơi.”
Tôi vừa gọi cô ấy thêm lần nữa vừa vỗ vào má cô ấy.
Hình như vì thế, Maizumi đã lấy lại được ý thức.
“Anh yêu”
Này, tôi không phải Anh yêu của cậu! Cậu bị ảo tưởng đến mức nào thế!?
Người vừa nói xong câu đó bỗng trở nên ngượng chín, mặt đỏ au lên và càng lúc càng đỏ hơn nữa, hình như cô ấy vừa nhận ra được mình vừa nói gì.
Sau một lúc, cuối cùng cô ấy cũng trở lại bình thường. Rồi cô ấy hắng giọng và quay qua nói chuyện với tôi.
“Trường THPT Kenran có rất nhiều câu lạc bộ nhỉ? Tớ hào hứng muốn biết quá.”
Chủ đề nói chuyện đột nhiên bị lái qua hướng khác. Rõ ràng là cuộc nói chuyện mới đây….
Cô ấy muốn tôi quên nó đi.
“Cái ‘Anh yêu’ mới nãy là gì thế…”
“Tớ hào hứng muốn biết quá!”
“Cái mới nãy…”
“Tớ h~ào hứng muốn biết quá!”
Chắc hẳn cậu ấy không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy thêm lần nào nữa.
Mắt cô rưng rức như sắp khóc, nên tôi sẽ dừng lại không hỏi thêm điều gì.
Nhưng mà, dù có trở nên giận dữ, cậu ấy cũng tỏ vẻ ngại ngùng về việc này……
Chờ đã, đây có phải cũng là một phần kế hoạch cho việc làm giả nhân cách của cậu ấy không?
“Xin lỗi, quên những gì tớ mới nói đi.”
Maizumi nhẹ nhõm hẳn đi khi nghe vậy.
“Nhưng đúng thật là có rất nhiều câu lạc bộ, nên tớ cũng hào hứng nữa.”
“Đúng thế!”
“Maizumi, cậu đã chọn được câu lạc bộ nào chưa?”
“Chưa, tớ vẫn chưa quyết định. Tớ nghĩ sẽ thử hết qua một lượt các câu lạc bộ đã.”
Mải trò chuyện với Maizumi, đã đến giờ cho buổi giới thiệu hoạt động câu lạc bộ.
Đại diện của từng câu lạc bộ bước lên sân khấu, đưa ra một số minh chứng, rồi giới thiệu về hoạt động của câu lạc bộ bọn họ và các điểm tốt của nó.
Mọi câu lạc bộ đều có vẻ rất thú vị. Ngay cả Maizumi, mà đang ngồi cạnh tôi, cũng phải thành thật cảm thán, như là ‘Oa’ hay ‘tuyệt quá’. Để nói thêm, vẫn còn rất nhiều câu lạc bộ nữa, nên thật khó để biết được toàn bộ câu lạc bộ trong trường.
Câu lạc bộ Super Arts, vốn đã rất nổi tiếng, có vẻ họ tổ chức các trận đấu xếp hạng trong nội bộ câu lạc bộ vì họ có rất nhiều thành viên. Và hình như người đạt hạng đầu của trận xếp hạng sẽ được phép sử dụng máy hỗ trợ. Không hiểu sao, điều này làm tôi nhớ lại một bộ truyện tranh đấm đá.
Nhưng, khi tôi xem trận đấu có sử dụng máy, tiếng reo hò vang lên từ khắp hội trường. Tôi có thể thấy được độ phổ biến của môn này…. Tôi chắc rằng vài người lớp tôi sẽ tham gia.
Cuối cũng, sau khi toàn bộ các hoạt động câu lạc bộ đều được giới thiệu xong, tôi quay lại phòng học, và giờ tôi chỉ còn về nhà nữa thôi.
“Tớ cực kì mệt dù còn chưa bắt đầu vào học nữa…”
Ai đó nói vậy phía sau tôi, tôi cũng không biết cô ấy đang tự nói một mình hay nói với ai khác.
“Đúng thế, tớ cũng mệt lắm.”
“Ồ, là Shino và Yuzuka….”
“Kohaku đã chọn được câu lạc bộ nào chưa?”
“Tớ nghĩ là, chắc vẫn chưa? Sau cùng thì có nhiều quá….. Còn hai cậu thì sao?”
“Bọn tớ cũng chưa quyết định, Nhưng tớ rất hứng khởi vì trường ta có rất nhiều câu lạc bộ trông khá vui.”
Rồi, một giọng nói chen ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Còn tớ, tớ đã quyết định rồi đó.”
“Cậu hẳn tên là Saegusa nhỉ?”
“Đúng thế, hân hạnh được gặp, cậu Toukain và cậu Seikagu.”
“Hân hạnh được gặp! Cậu có thể gọi tớ là Shino.”
“Hân hạnh. Và, cứ gọi tớ bằng tên đi.”
Cả hai đều mỉm cười đáp lại. Như để đáp trả, Saegusa cũng mỉm cười mà trả lời.
“Được rồi. Thế hãy gọi tớ là Minori.”
Hai người họ đều đáp, “Được!”,
……Sau một khoảng lặng, Saegusa quay qua tôi,
“Cả Hatano nữa, xin hãy gọi tớ là Minori.”
Cô ấy nói vậy vừa mỉm cười.
Danh sách chương