Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên trên loa của lớp học.
Giáo viên nghe thấy tiếng chuông, bèn tổ chức một buổi sinh hoạt ngắn và đưa ra một số lời dặn dò cuối như vai trò của một giáo viên chủ nhiệm, và với đó, lớp học hôm nay đã kết thúc. Bây giờ chỉ còn về nhà nữa là xong.
Rồi một cậu nam sinh với dáng người hơi mập mạp nói với một cậu nam sinh khác, một nam sinh với vẻ đẹp mà ai cũng biết là ai.
“Oáp, cuối cùng cũng xong. Về nhà thôi chứ?”
“Ừ. Về thôi.”
Trao đổi với nhau một chút, cả hai bọn họ rời khỏi phòng học.
Sau khi họ rời khỏi phòng học một lúc, một nữ sinh cùng lớp ló đầu ra khỏi cửa ngó nghiêng khắp hành lang.
“Bọn họ đã đi thật rồi chứ?”
“Ừm, hình như họ đã xuống cầu thang rồi…”
Khi những người khác nghe thấy thế, một nữ sinh đứng dậy và bước lên bục giảng.
Cô bắt đầu nói với các học sinh nữ kia, những người chẳng có vẻ gì là chuẩn bị đi về nhà.
“Tớ có vài điều muốn nói cho tất cả mọi người nghe.”
Người nói là Mishima Yuri, lớp trưởng lớp này.
Các học sinh khác nghe vậy liền trả lời lại.
“Ừ, việc đó ai cũng biết rồi. Vì thế tất cả mới ở lại đây…..”
Đúng, có các cuộc xì xào về một yêu cầu rằng chỉ các bạn nữ hãy ở lại lớp, vì lớp trưởng có chuyện quan trọng cần nói, được lan truyền xung quanh các nữ sinh trong lớp.
Tuy nhiên, không ai biết lớp trưởng muốn nói về cái gì.
“Ừ, đúng. Thế thì tớ cũng xin được nói thẳng…”
Mishima hít một hơi thật sâu. Sự căng thẳng hiện rõ trên những nữ sinh kia, bầu không khí ngày càng nặng nề hơn.
“...Chắc chắn, Hatano sẽ không nhập học Seimei.”
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng đẩy ghế vang lên ồ ạt rung chấn cả phòng học và cả lớp bắt đầu náo lên. Bởi vì tất cả mọi người đều đang ngồi trên ghế bỗng đột nhiên đứng phắt dậy.
“Gì cơ!? Cậu không giỡn đó chứ?”
“...Nhân tiện, tại buổi họp báo, cậu ấy cũng nói là vẫn chưa quyết định.”
“Thế, thế thì! Chúng ta hoàn toàn có thể nhập học cùng trường THPT với cậu ấy!?”
Khi lớp học đang huyên náo, Mishima tạt một gáo nước lạnh.
“Có vẻ Hatano chọn nhập học tại trường THPT Kenran.”
Nghe thấy vậy, lớp học đang ồn ào liền trở nên yên ắng.
“... Kenran.”
“Kenran, hở…”
“Nếu tớ gắng hết sức tớ có thể đậu vào đó…”
Tất cả mọi người khi nghe đến từ ‘Kenran’, đều thơ thẩn đâm ra nghĩ ngợi. Bởi vì ngôi trường này rất lớn, số lượng chỉ tiêu tuyển sinh tại THPT Kenran cũng rất cao, nên chỉ cần học tập chăm chỉ, thì đều có cơ hội đậu vào trường.
Nhưng vấn đề là…
“Học phí quá cao…”
Đúng vậy, học phí quá cao.
“Chờ chút đã, Hatano sẽ vào Kenran thật sao?”
“Đúng thế, tớ đã vô tình đi ngang qua chỗ giáo viên và cậu ấy nói chuyện và nghe lỏm được.”
“Nhưng sao cậu phải nói cho mọi người?”
Các cô gái trong lớp nói ra điều họ đang thắc mắc.
Chủ tịch của lớp, Mishima, trả lời câu hỏi kia trong khi nhắm nghiền mắt lại.
“Bởi vì, tôi rất bực…”
“Bực?”
“Gần đây, Hatano thật quá tốt bụng, nụ cười đó, khuôn mặt tuyệt đẹp đó, cậu ấy trò chuyện với tớ, giúp tớ trong công việc. Những điều mà con trai sẽ không bao giờ chịu làm cậu ấy đều làm hết mà không hề có thái độ bực dọc hay ghê tởm.”
Hẳn vậy rồi, mọi người đều đồng tình. Thời gian gần đây, một nam sinh tên là Hatano bỗng trở nên tốt tính đến bất ngờ, và hầu hết các nữ sinh có thể trải qua quãng thời gian cuối cấp hai này như ở trên thiên đàng.
“Tớ rất bực bội khi niềm hạnh phúc này sẽ bị lấy đi bởi những người mà cậu ấy sẽ quen khi lên cấp ba.”
Và đột ngột cô đập bàn một cái….RẦMM!
“Mấy cậu không thấy bực sao? Chúng ta đã chung lớp với nhau trong ba năm, và chỉ mới gần đây chúng ta mới có thể nói chuyện với cậu ấy, trong khi đó thì mấy người mà cậu ấy gặp ở cấp ba, có thể tận hưởng cuộc sống học đường với một Hatano tốt bụng ngay từ khi mới vào trường!”
‘Tôi không thể bỏ qua cho bọn họ!”, nhủ thầm như thế trong đầu, Mishima kìm giọng lại.
“Để việc như vậy xảy ra, tớ không muốn thế…”
“Đúng rồi, lúc đầu Hatano thậm chí còn không thèm quan tâm chúng ta có tồn tại hay không…”
“Lúc đó, tớ cảm thấy thật hạnh phúc ngay cả khi chỉ nhìn vào cậu ấy… nhưng so với Hatano bây giờ thì…”
Ai cũng thấy rằng đó là sự khác biệt giữa trời và đất.
“Nhưng chúng ta có làm gì được đâu, phải chứ?”
Khi một cô nàng hỏi vậy, Mishima đáp lại.
“Mỗi năm trường Cao trung Kenran sẽ chọn ra ba suất học bổng toàn phần dưới hình thức là học sinh diện học bổng…… và bảy suất học bổng nửa phần dưới hình thức học bổng khuyến học.”
“Có thể…”
“Ừm, tại sao chúng ta không đặt mục tiêu như thế đi?”
“Nhưng, sau cùng, không có vẻ gì là tất cả mọi người sẽ đậu….”
“Đúng thế… nhưng tớ cho là, dù chỉ có một người trong lớp chúng ta đạt được mục tiêu đề ra, như vậy thôi cũng đủ để đại diện cho cảm giác của các học sinh khác tại trường cấp hai này rồi.”
“Nói cách khác, ý cậu là tất cả chúng ta sẽ cùng cố gắng cho bài kiểm tra đầu vào?”
“Đúng thế, nếu có lúc tớ mất niềm tin vào bản thân, nhưng tớ biết được mọi người đều đồng hành cùng tớ, thì tớ nghĩ mình có thể vững bước mà làm hết sức mình.”
Mọi người nghe Mishima nói, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.
Người trả lời đầu tiên là Saegusa Minori.
“Tớ sẽ làm được. Nếu tớ có thể trở thành một học sinh diện học bổng, tớ chắc chắn có thể học cùng lớp với Hatano.”
Hẳn rằng ai cũng biết chắc điều đó. Nhiều nguồn tin cho rằng các nam sinh tại Kenran được xếp lớp theo ngoại hình.
Từ những thông tin đó, như một lẽ tất nhiên, vì ngoại hình của cậu nam sinh tên là Hatano, cậu ta sẽ được xếp ở lớp hạng đầu, vậy nên nếu là một học sinh diện học bổng, chắc hẳn người đó sẽ chung lớp với cậu. Dĩ nhiên là thế.
Tưởng tượng ra một tương lai như thế, tất cả mọi người trong lớp đều nhất ý đồng lòng.
Ý chí của cả lớp đã được định ra tại đây, đó là những thành viên trong lớp phải giành được càng nhiều suất học bổng càng tốt.
Sau tất cả, nếu họ có một người được nhận, dù bản thân không được cùng lớp với Hatano, họ cũng có thể duy trì mối quan hệ với Hatano thông qua người đó làm trung gian….
“Nếu dù chỉ một người được cùng lớp với Hatano, xin hãy tổ chức một buổi họp lớp, và tất nhiên, đừng quên rủ Hatano theo cùng.”
Với lời hứa đó trong tim, tất cả thể rằng sẽ sống sót qua kì chiến trận thi cử tàn khốc này.
Giáo viên nghe thấy tiếng chuông, bèn tổ chức một buổi sinh hoạt ngắn và đưa ra một số lời dặn dò cuối như vai trò của một giáo viên chủ nhiệm, và với đó, lớp học hôm nay đã kết thúc. Bây giờ chỉ còn về nhà nữa là xong.
Rồi một cậu nam sinh với dáng người hơi mập mạp nói với một cậu nam sinh khác, một nam sinh với vẻ đẹp mà ai cũng biết là ai.
“Oáp, cuối cùng cũng xong. Về nhà thôi chứ?”
“Ừ. Về thôi.”
Trao đổi với nhau một chút, cả hai bọn họ rời khỏi phòng học.
Sau khi họ rời khỏi phòng học một lúc, một nữ sinh cùng lớp ló đầu ra khỏi cửa ngó nghiêng khắp hành lang.
“Bọn họ đã đi thật rồi chứ?”
“Ừm, hình như họ đã xuống cầu thang rồi…”
Khi những người khác nghe thấy thế, một nữ sinh đứng dậy và bước lên bục giảng.
Cô bắt đầu nói với các học sinh nữ kia, những người chẳng có vẻ gì là chuẩn bị đi về nhà.
“Tớ có vài điều muốn nói cho tất cả mọi người nghe.”
Người nói là Mishima Yuri, lớp trưởng lớp này.
Các học sinh khác nghe vậy liền trả lời lại.
“Ừ, việc đó ai cũng biết rồi. Vì thế tất cả mới ở lại đây…..”
Đúng, có các cuộc xì xào về một yêu cầu rằng chỉ các bạn nữ hãy ở lại lớp, vì lớp trưởng có chuyện quan trọng cần nói, được lan truyền xung quanh các nữ sinh trong lớp.
Tuy nhiên, không ai biết lớp trưởng muốn nói về cái gì.
“Ừ, đúng. Thế thì tớ cũng xin được nói thẳng…”
Mishima hít một hơi thật sâu. Sự căng thẳng hiện rõ trên những nữ sinh kia, bầu không khí ngày càng nặng nề hơn.
“...Chắc chắn, Hatano sẽ không nhập học Seimei.”
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng đẩy ghế vang lên ồ ạt rung chấn cả phòng học và cả lớp bắt đầu náo lên. Bởi vì tất cả mọi người đều đang ngồi trên ghế bỗng đột nhiên đứng phắt dậy.
“Gì cơ!? Cậu không giỡn đó chứ?”
“...Nhân tiện, tại buổi họp báo, cậu ấy cũng nói là vẫn chưa quyết định.”
“Thế, thế thì! Chúng ta hoàn toàn có thể nhập học cùng trường THPT với cậu ấy!?”
Khi lớp học đang huyên náo, Mishima tạt một gáo nước lạnh.
“Có vẻ Hatano chọn nhập học tại trường THPT Kenran.”
Nghe thấy vậy, lớp học đang ồn ào liền trở nên yên ắng.
“... Kenran.”
“Kenran, hở…”
“Nếu tớ gắng hết sức tớ có thể đậu vào đó…”
Tất cả mọi người khi nghe đến từ ‘Kenran’, đều thơ thẩn đâm ra nghĩ ngợi. Bởi vì ngôi trường này rất lớn, số lượng chỉ tiêu tuyển sinh tại THPT Kenran cũng rất cao, nên chỉ cần học tập chăm chỉ, thì đều có cơ hội đậu vào trường.
Nhưng vấn đề là…
“Học phí quá cao…”
Đúng vậy, học phí quá cao.
“Chờ chút đã, Hatano sẽ vào Kenran thật sao?”
“Đúng thế, tớ đã vô tình đi ngang qua chỗ giáo viên và cậu ấy nói chuyện và nghe lỏm được.”
“Nhưng sao cậu phải nói cho mọi người?”
Các cô gái trong lớp nói ra điều họ đang thắc mắc.
Chủ tịch của lớp, Mishima, trả lời câu hỏi kia trong khi nhắm nghiền mắt lại.
“Bởi vì, tôi rất bực…”
“Bực?”
“Gần đây, Hatano thật quá tốt bụng, nụ cười đó, khuôn mặt tuyệt đẹp đó, cậu ấy trò chuyện với tớ, giúp tớ trong công việc. Những điều mà con trai sẽ không bao giờ chịu làm cậu ấy đều làm hết mà không hề có thái độ bực dọc hay ghê tởm.”
Hẳn vậy rồi, mọi người đều đồng tình. Thời gian gần đây, một nam sinh tên là Hatano bỗng trở nên tốt tính đến bất ngờ, và hầu hết các nữ sinh có thể trải qua quãng thời gian cuối cấp hai này như ở trên thiên đàng.
“Tớ rất bực bội khi niềm hạnh phúc này sẽ bị lấy đi bởi những người mà cậu ấy sẽ quen khi lên cấp ba.”
Và đột ngột cô đập bàn một cái….RẦMM!
“Mấy cậu không thấy bực sao? Chúng ta đã chung lớp với nhau trong ba năm, và chỉ mới gần đây chúng ta mới có thể nói chuyện với cậu ấy, trong khi đó thì mấy người mà cậu ấy gặp ở cấp ba, có thể tận hưởng cuộc sống học đường với một Hatano tốt bụng ngay từ khi mới vào trường!”
‘Tôi không thể bỏ qua cho bọn họ!”, nhủ thầm như thế trong đầu, Mishima kìm giọng lại.
“Để việc như vậy xảy ra, tớ không muốn thế…”
“Đúng rồi, lúc đầu Hatano thậm chí còn không thèm quan tâm chúng ta có tồn tại hay không…”
“Lúc đó, tớ cảm thấy thật hạnh phúc ngay cả khi chỉ nhìn vào cậu ấy… nhưng so với Hatano bây giờ thì…”
Ai cũng thấy rằng đó là sự khác biệt giữa trời và đất.
“Nhưng chúng ta có làm gì được đâu, phải chứ?”
Khi một cô nàng hỏi vậy, Mishima đáp lại.
“Mỗi năm trường Cao trung Kenran sẽ chọn ra ba suất học bổng toàn phần dưới hình thức là học sinh diện học bổng…… và bảy suất học bổng nửa phần dưới hình thức học bổng khuyến học.”
“Có thể…”
“Ừm, tại sao chúng ta không đặt mục tiêu như thế đi?”
“Nhưng, sau cùng, không có vẻ gì là tất cả mọi người sẽ đậu….”
“Đúng thế… nhưng tớ cho là, dù chỉ có một người trong lớp chúng ta đạt được mục tiêu đề ra, như vậy thôi cũng đủ để đại diện cho cảm giác của các học sinh khác tại trường cấp hai này rồi.”
“Nói cách khác, ý cậu là tất cả chúng ta sẽ cùng cố gắng cho bài kiểm tra đầu vào?”
“Đúng thế, nếu có lúc tớ mất niềm tin vào bản thân, nhưng tớ biết được mọi người đều đồng hành cùng tớ, thì tớ nghĩ mình có thể vững bước mà làm hết sức mình.”
Mọi người nghe Mishima nói, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.
Người trả lời đầu tiên là Saegusa Minori.
“Tớ sẽ làm được. Nếu tớ có thể trở thành một học sinh diện học bổng, tớ chắc chắn có thể học cùng lớp với Hatano.”
Hẳn rằng ai cũng biết chắc điều đó. Nhiều nguồn tin cho rằng các nam sinh tại Kenran được xếp lớp theo ngoại hình.
Từ những thông tin đó, như một lẽ tất nhiên, vì ngoại hình của cậu nam sinh tên là Hatano, cậu ta sẽ được xếp ở lớp hạng đầu, vậy nên nếu là một học sinh diện học bổng, chắc hẳn người đó sẽ chung lớp với cậu. Dĩ nhiên là thế.
Tưởng tượng ra một tương lai như thế, tất cả mọi người trong lớp đều nhất ý đồng lòng.
Ý chí của cả lớp đã được định ra tại đây, đó là những thành viên trong lớp phải giành được càng nhiều suất học bổng càng tốt.
Sau tất cả, nếu họ có một người được nhận, dù bản thân không được cùng lớp với Hatano, họ cũng có thể duy trì mối quan hệ với Hatano thông qua người đó làm trung gian….
“Nếu dù chỉ một người được cùng lớp với Hatano, xin hãy tổ chức một buổi họp lớp, và tất nhiên, đừng quên rủ Hatano theo cùng.”
Với lời hứa đó trong tim, tất cả thể rằng sẽ sống sót qua kì chiến trận thi cử tàn khốc này.
Danh sách chương