Em gái nhà tôi là dễ thương nhất trần đời.
Trước lúc tiết sinh hoạt chính thức bắt đầu, tôi quyết định sẽ dùng phần thời gian còn lại để ngắm nhìn hình ảnh của Soyoka.
Hãy chiêm ngưỡng đi, đây là tấm hình mới được chụp sáng nay đó!
Cặp má căng phồng thức ăn của em trông cứ như một chú sóc ấy. Đã thế, bờ trán của em lại còn dính mứt nữa, quả là một hiện tượng siêu nhiên. Mình là thiên tài sao?
“Hè hè hè… Hôm nay Soyoka vẫn thật đáng yêu quá đi…”
Là thiên sứ. Thiên sứ đang mỉm cười với tôi. Ôi, nhất định tiết trời mùa xuân có thể ấm áp nhường này là nhờ có nụ cười của em gái nhà tôi. Ngay từ thời khắc được sinh ra, Soyoka đã thật dễ thương, nhưng sự dễ thương ấy lại còn đang tăng dần theo số tuổi của em.
Kuremoto Soyoka, 3 tuổi. Là cô em gái sẽ nhập học trường mẫu giáo kể từ năm nay của tôi. Còn tôi, Kuremoto Kyouta, 16 tuổi, chỉ vừa mới lên năm hai cao trung.
Rốt cuộc thì trong 3 năm mẫu giáo, con bé sẽ trưởng thành thế nào đây, chỉ nghĩ thế thôi mà tôi đã không khỏi ngóng chờ tương lai. Đồng thời, tôi cũng mong muốn con bé vẫn sẽ cứ mãi như ở thời điểm hiện tại.
“Nhìn kìa, Akiyama-san đấy.”
“Đúng là vẫn xinh như thường ngày…”
Trong lúc người tôi vẫn đang dạt dào những cảm xúc về Soyoka, căn phòng học bỗng trở nên xôn xao.
Thật to gan, kẻ nào dám làm gián đoạn khoảnh khắc âu yếm giữa hai anh em trong lồng ngực của ông đây thế hả.
Tôi ngẩng đầu lên để quan sát tình hình, và ngay lập tức hiểu được vấn đề.
Bởi vì có một cô nữ sinh đã đến lớp học.
“Đến giờ tôi vẫn không tin nổi là mình lại cùng lớp với Akiyama-san đấy.”
“Akiyama-san ngầu quá…”
Những tiếng trầm trồ cảm thán bắt đầu vang lên từ các góc của phòng học.
Từ cánh cửa đằng trước, cô thiếu nữ hiên ngang bước vào lớp. Khoảnh khắc ấy, bầu không khí trong lớp hoàn toàn đổi thay. Mỗi nhịp bước chân của cô dường như đang biến vùng không gian xung quanh trở thành chốn mộng mơ.
“Cứ như là người mẫu ấy…”
Làn tóc đen trải dài đến tận hông của cô mượt mà đu đưa qua lại. Trên gương mặt của cô là cặp mắt hạnh nhân, đi cùng phong thái đĩnh đạc, không chút nao núng. Dù cho đang là trung tâm của sự chú ý, cô cũng chẳng có lấy một chút bận tâm.
Dáng người cao cao, đôi chân thon dài, thân hình mảnh mai, khuôn mặt đoan trang. Ở cô, tất cả những yếu tố ấy được cân bằng một cách hài hòa đến tuyệt diệu, tạo nên vẻ đẹp đầy kiêu hãnh tựa như của một tác phẩm nghệ thuật. Thậm chí, ngay cả bộ ngực có phần khiêm tốn ấy, cũng lại đang làm cho người ta không thể không hướng ánh nhìn vào nhan sắc vẻ hư ảo của cô.
Akiyama Sumi, đó là tên của người con gái ấy. Tại ngôi trường tôi theo học, không ai là không biết đến cô thiếu nữ này. Chẳng những sở hữu dung nhan trời phú, cô còn không ngừng thống trị vị trí dẫn đầu toàn trường trong những bài kiểm tra định kì. Quả đúng là tài sắc vẹn toàn. Một cô mỹ nữ mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Những lời đánh giá ấy tuyệt nhiên là không ngoa chút nào.
Tuy tiếng đồn về cô nàng đã vang đến tai tôi từ hồi còn học năm nhất, nhưng giờ đây, khi đã trở thành bạn cùng lớp với Akiyama, tôi vẫn không khỏi cảm thấy bị ngợp trước sự hiện diện ấy. Quả thực, cô nàng xinh đẹp đúng như lời đồn.
Tuy nhiên, tôi không thực sự có hứng thú với cổ…
Ngay sau khi liếc nhìn bộ dạng của Akiyama, tôi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình chiếc điện thoại.
“Hay là hôm nay, tao thử bắt chuyện với cô ấy xem sao nhể.”
“Nghỉ đi, nghỉ đi. Chú mi chưa đủ tầm đâu.”
“Phải ha. Cổ chẳng thân với ai cả, cứ như là sống ở thế giới khác ấy.”
Học kỳ mới đã bắt đầu được vài hôm, và gần như ngày nào tôi cũng nghe thấy những cuộc trò chuyện kiểu này.
Tuy vậy, vẫn chưa có ai trực tiếp bắt chuyện với Akiyama. Và cả việc Akiyama không thân thiết với ai cũng đã trở nên nổi tiếng.
Dù cho cổ vẫn giao tiếp với mọi người ở một mức tối thiểu, nhưng về cơ bản, thái độ mà Akiyama dành cho những người xung quanh phải nói là lạnh nhạt.
Bộ dạng lúc nào cũng đơn độc của cô khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một đóa hoa nằm ngoài tầm với.
Nhưng sự bí ẩn ấy lại càng làm tăng thêm độ nổi tiếng của cô, đúng là chỉ đẹp thôi cũng đã là một lợi thế.
Nếu nói tôi không có chút quan tâm gì đến cổ thì quả là dối lòng. Người thường, ai chả thích mỹ nhân. Nên tôi hoàn toàn thông cảm cho đám con trai đang xì xào chung quanh.
Tuy nhiên, tôi hiện tại lại đang quá bận bịu với việc ngắm hình ảnh của em gái.
“Soyoka ơi… Cớ sao anh lại phải làm nam sinh cao trung thế này. Phải chi anh là vong linh theo sát sau lưng Soyoka. Chỉ cần vậy thôi là anh sẽ mãi được ở bên em.”
Lúc này, tâm trí tôi chẳng còn chừa chỗ trống nào cho Akiyama gì gì đó nữa. Trên thế gian này, liệu có tồn tại một thứ xếp trên Soyoka trong thang bậc ưu tiên không?
Trong lúc tôi đang tự chất vấn bản thân câu hỏi ấy, một gã điển trai tiến đến đứng trước bàn học của tôi.
“Chào buổi sáng, Kyouta. Lại làm cái mặt khiến người ta phải phát ớn như thường ngày nhỉ.”
“Là Mizuki à. Thì cũng đâu có thể khác, vì Soyoka dễ thương quá mà.”
“Còn không cả phủ định cái vế phát ớn à.”
Hai bả vai của Amaya Mizuki run run trong lúc cười khúc khích.
Một gã điển trai, điển trai tới nỗi hào quang chói lòa toát ra từ vẻ tươi rói của hắn cũng đủ để nghiền nát cặp mắt của những người xung quanh. Nếu Akiyama là nữ sinh nối tiếng nhất trường, thì trong cánh nam sinh, Mizuki chính là người nổi bật hơn tất thảy. Và trùng hợp thay, cả hai lại cùng học chung một lớp…
“Ờ, dù gì thì chứng yêu em gái của Kyouta cũng có phải bây giờ mới phát tác đâu…”
“Sinh ra tôi đã vậy rồi.”
“Này anh bạn, còn nhớ Soyaka mới có mấy tuổi không thế.”
Không chần chừ lấy một khắc, Mizuki ngay lập tức chọc ngoáy lại lời đáp của tôi. Nhưng sự thật là, ngay cả trước khi Soyoka chào đời, số phận hiện tại vốn đã được định đoạt phải thành như thế này rồi.
Thiệt tình, dù Mizuki có là bạn cùng lớp với tôi từ năm ngoái, nhưng xem chừng cậu ta vẫn chưa nhận ra được mị lực của Soyoka thì phải.
Cậu ta tự tiện ngồi xuống chiếc ghế ở trước mặt tôi, hai chân vắt chéo.
Thường thì tôi sẽ cùng hắn tán gẫu, nhưng bây giờ, tôi lại không tài nào có tâm trạng ấy. Để tránh cho Mizuki thấy diện mạo tăm tối của bản thân, tôi bèn lảng tránh ánh nhìn tới từ phía hắn.
“Mizuki này. Tôi thấy giờ không phải là lúc để tôi đến trường.”
“…Để chắc ăn thì tôi sẽ hỏi lại, tại sao?”
“Ông hiểu đúng không? Ngày mai là lễ nhập học của Soyoka đấy! Cuối cùng ngày em gái tôi đi học mẫu giáo cũng đã đến rồi đấy. Nhẽ ra tôi phải nghỉ học để mà còn chuẩn bị cho ngày mai, đúng không.”
“Ừm, chẳng hiểu tẹo nào.”
Tôi mở tấm hình Soyoka đang diện trên mình bộ đồng phục mới toanh cho Mizuki xem. Hơn 20 tấm, đủ mọi loại tạo dáng. Mà đống ảnh này là đã được tôi chọn lọc rồi đấy. Sẵn tiện, tôi cũng khoe luôn với cả đám bạn cùng lớp ở chung quanh. Dẫu sao thì sự đáng yêu của Soyoka cũng là báu vật của Nhật Bản mà. Tôi phải có trách nhiệm phổ cập báu vật ấy tới đại chúng.
“À rế, Soyoka-chan chẳng quay về phía camera tẹo nào cả? Đừng bảo là chụp lén…”
“Tại tôi chụp nhiều quá nên con bé đâm ra khó chịu…”
“Giời ạ. Đúng là lolicon.”
“Ít nhất cũng phải bảo là siscon chứ.”
Tuy hết mực yêu thương Soyoka, song tôi tuyệt đối không phải là lolicon. Trong thâm tâm tôi chỉ có một mình Soyoka mà thôi.
Từ điểm nhìn của cánh chị em nữ sinh, tôi thường được người ta bình phẩm là, “Hình như Kuremoto Kyouta là lolicon đấy”, “Tướng tá cũng có đến nỗi nào đâu mà lại là lolicon”, “Ngoại trừ việc là lolicon thì bản tính cậu ta cũng ổn đấy”. Thiệt tình, những kẻ không thấu hiểu được sự dễ thương của Soyoka thì đúng là không có con mắt thẩm mỹ.
“Ha ha ha. Bình thường nom Kyouta cũng ra dáng phết, nhẽ ra, nếu chịu khó giấu đi cái thói loli… siscon thì có khi lại cánh chị em để ý không chừng.”
“Nghe những lời đấy từ một gã điển trai chính hiệu như ông thì tôi chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu thôi.”
Hơn nữa, tôi chẳng việc gì phải giấu giếm cả!
Cái sự thật Soyoka là cô bé dễ thương vốn đã là thường thức trên khắp cõi đời này rồi.
“Cơ mà đúng là hay được để ý đâu phải lúc nào cũng đi kèm với điều tốt nhỉ.”
Nhún vai, Mizuki cười gượng gạo.
Tôi vốn học cùng lớp với hẳn từ hồi năm ngoái, nhưng nói đi vẫn phải nói lại, gã này nổi tiếng ứ chịu nổi… Tới nỗi mà đến chính đương sự cũng phải cảm thấy khó chịu.
Tướng mạo điển trai, thân hình cao lớn, tác phong dịu dàng, tư duy tinh tế, ở gã hội tụ đầy đủ bốn tiêu chí trên. Như vầy mà lại không nổi tiếng mới là khiến người ta bất ngờ ấy. Thêm nữa, trong đám nam sinh, hắn cũng là một nhân vật được nhiều người tin tưởng. Dù gì thì hắn cũng đã có thành tích ở đại hội các Câu lạc bộ Tennis mà. Có cảm giác như chúa đã ban tặng cho gã này nhiều quá mức cần thiết.
“À đúng rồi, ê Mizuki---“
Đang tính nói về tiết thể dục ngày hôm nay, thì ngay lúc ấy, tôi chợt cảm nhận được một ánh nhìn nào đó đang chĩa vào sau lưng, khiến tôi phải ngừng lên tiếng.
Coi bộ không phải là điềm lành.
Tôi dè dặt quay mặt ra phía sau, đang đứng ở đó là cô thiếu nữ xinh đẹp, luôn kiêu hãnh một mình một cõi, Akiyama Sumi.
Cô ấy nhìn vào tôi… không, phải là nhìn vào màn hình chiếc điện thoại mà tôi đang cầm trên tay, đoạn cau mày.
“…Đồ cuồng bé gái.”
“Cái!?”
Bằng giọng nói nhỏ nhẹ tưởng chừng như đang dần dần hòa tan vào trong không khí, Akiyama thờ thẫn lẩm bẩm. Tông giọng cô lạnh lùng như băng giá, không có lấy một nhịp lên xuống.
Tới khi tôi đứng dậy tính phản bác lại, cô ta đã quay lưng mà rời khỏi mất rồi.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông báo hiệu tiết học sắp bắt đầu reo lên, khiến tôi bỏ lỡ mất cơ hội để phàn nàn về thái độ của cô nàng.
Ngẩn người ra mà nhìn vào tấm lưng đang dần rời xa ấy, tôi chỉ đành bỏ cuộc mà quay trở lại ghế ngồi.
Hiếm khi nào tôi thấy Akiyama lại chủ động lên tiếng với người khác. Dù cho sẽ là bạn cùng lớp trong suốt một năm tới, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình dây dưa tới cô ta. Quả là một trải nghiệm có phần hiếm gặp.
Tuy nhiên, cái mà cô ta vừa nói là không thể chấp nhận được.
Tôi không phải là đứa cuồng bé gái. Chỉ đơn giản là một người anh hai đang dành trọn tình yêu cho đứa em gái của bản thân thôi!
Trước lúc tiết sinh hoạt chính thức bắt đầu, tôi quyết định sẽ dùng phần thời gian còn lại để ngắm nhìn hình ảnh của Soyoka.
Hãy chiêm ngưỡng đi, đây là tấm hình mới được chụp sáng nay đó!
Cặp má căng phồng thức ăn của em trông cứ như một chú sóc ấy. Đã thế, bờ trán của em lại còn dính mứt nữa, quả là một hiện tượng siêu nhiên. Mình là thiên tài sao?
“Hè hè hè… Hôm nay Soyoka vẫn thật đáng yêu quá đi…”
Là thiên sứ. Thiên sứ đang mỉm cười với tôi. Ôi, nhất định tiết trời mùa xuân có thể ấm áp nhường này là nhờ có nụ cười của em gái nhà tôi. Ngay từ thời khắc được sinh ra, Soyoka đã thật dễ thương, nhưng sự dễ thương ấy lại còn đang tăng dần theo số tuổi của em.
Kuremoto Soyoka, 3 tuổi. Là cô em gái sẽ nhập học trường mẫu giáo kể từ năm nay của tôi. Còn tôi, Kuremoto Kyouta, 16 tuổi, chỉ vừa mới lên năm hai cao trung.
Rốt cuộc thì trong 3 năm mẫu giáo, con bé sẽ trưởng thành thế nào đây, chỉ nghĩ thế thôi mà tôi đã không khỏi ngóng chờ tương lai. Đồng thời, tôi cũng mong muốn con bé vẫn sẽ cứ mãi như ở thời điểm hiện tại.
“Nhìn kìa, Akiyama-san đấy.”
“Đúng là vẫn xinh như thường ngày…”
Trong lúc người tôi vẫn đang dạt dào những cảm xúc về Soyoka, căn phòng học bỗng trở nên xôn xao.
Thật to gan, kẻ nào dám làm gián đoạn khoảnh khắc âu yếm giữa hai anh em trong lồng ngực của ông đây thế hả.
Tôi ngẩng đầu lên để quan sát tình hình, và ngay lập tức hiểu được vấn đề.
Bởi vì có một cô nữ sinh đã đến lớp học.
“Đến giờ tôi vẫn không tin nổi là mình lại cùng lớp với Akiyama-san đấy.”
“Akiyama-san ngầu quá…”
Những tiếng trầm trồ cảm thán bắt đầu vang lên từ các góc của phòng học.
Từ cánh cửa đằng trước, cô thiếu nữ hiên ngang bước vào lớp. Khoảnh khắc ấy, bầu không khí trong lớp hoàn toàn đổi thay. Mỗi nhịp bước chân của cô dường như đang biến vùng không gian xung quanh trở thành chốn mộng mơ.
“Cứ như là người mẫu ấy…”
Làn tóc đen trải dài đến tận hông của cô mượt mà đu đưa qua lại. Trên gương mặt của cô là cặp mắt hạnh nhân, đi cùng phong thái đĩnh đạc, không chút nao núng. Dù cho đang là trung tâm của sự chú ý, cô cũng chẳng có lấy một chút bận tâm.
Dáng người cao cao, đôi chân thon dài, thân hình mảnh mai, khuôn mặt đoan trang. Ở cô, tất cả những yếu tố ấy được cân bằng một cách hài hòa đến tuyệt diệu, tạo nên vẻ đẹp đầy kiêu hãnh tựa như của một tác phẩm nghệ thuật. Thậm chí, ngay cả bộ ngực có phần khiêm tốn ấy, cũng lại đang làm cho người ta không thể không hướng ánh nhìn vào nhan sắc vẻ hư ảo của cô.
Akiyama Sumi, đó là tên của người con gái ấy. Tại ngôi trường tôi theo học, không ai là không biết đến cô thiếu nữ này. Chẳng những sở hữu dung nhan trời phú, cô còn không ngừng thống trị vị trí dẫn đầu toàn trường trong những bài kiểm tra định kì. Quả đúng là tài sắc vẹn toàn. Một cô mỹ nữ mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Những lời đánh giá ấy tuyệt nhiên là không ngoa chút nào.
Tuy tiếng đồn về cô nàng đã vang đến tai tôi từ hồi còn học năm nhất, nhưng giờ đây, khi đã trở thành bạn cùng lớp với Akiyama, tôi vẫn không khỏi cảm thấy bị ngợp trước sự hiện diện ấy. Quả thực, cô nàng xinh đẹp đúng như lời đồn.
Tuy nhiên, tôi không thực sự có hứng thú với cổ…
Ngay sau khi liếc nhìn bộ dạng của Akiyama, tôi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình chiếc điện thoại.
“Hay là hôm nay, tao thử bắt chuyện với cô ấy xem sao nhể.”
“Nghỉ đi, nghỉ đi. Chú mi chưa đủ tầm đâu.”
“Phải ha. Cổ chẳng thân với ai cả, cứ như là sống ở thế giới khác ấy.”
Học kỳ mới đã bắt đầu được vài hôm, và gần như ngày nào tôi cũng nghe thấy những cuộc trò chuyện kiểu này.
Tuy vậy, vẫn chưa có ai trực tiếp bắt chuyện với Akiyama. Và cả việc Akiyama không thân thiết với ai cũng đã trở nên nổi tiếng.
Dù cho cổ vẫn giao tiếp với mọi người ở một mức tối thiểu, nhưng về cơ bản, thái độ mà Akiyama dành cho những người xung quanh phải nói là lạnh nhạt.
Bộ dạng lúc nào cũng đơn độc của cô khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một đóa hoa nằm ngoài tầm với.
Nhưng sự bí ẩn ấy lại càng làm tăng thêm độ nổi tiếng của cô, đúng là chỉ đẹp thôi cũng đã là một lợi thế.
Nếu nói tôi không có chút quan tâm gì đến cổ thì quả là dối lòng. Người thường, ai chả thích mỹ nhân. Nên tôi hoàn toàn thông cảm cho đám con trai đang xì xào chung quanh.
Tuy nhiên, tôi hiện tại lại đang quá bận bịu với việc ngắm hình ảnh của em gái.
“Soyoka ơi… Cớ sao anh lại phải làm nam sinh cao trung thế này. Phải chi anh là vong linh theo sát sau lưng Soyoka. Chỉ cần vậy thôi là anh sẽ mãi được ở bên em.”
Lúc này, tâm trí tôi chẳng còn chừa chỗ trống nào cho Akiyama gì gì đó nữa. Trên thế gian này, liệu có tồn tại một thứ xếp trên Soyoka trong thang bậc ưu tiên không?
Trong lúc tôi đang tự chất vấn bản thân câu hỏi ấy, một gã điển trai tiến đến đứng trước bàn học của tôi.
“Chào buổi sáng, Kyouta. Lại làm cái mặt khiến người ta phải phát ớn như thường ngày nhỉ.”
“Là Mizuki à. Thì cũng đâu có thể khác, vì Soyoka dễ thương quá mà.”
“Còn không cả phủ định cái vế phát ớn à.”
Hai bả vai của Amaya Mizuki run run trong lúc cười khúc khích.
Một gã điển trai, điển trai tới nỗi hào quang chói lòa toát ra từ vẻ tươi rói của hắn cũng đủ để nghiền nát cặp mắt của những người xung quanh. Nếu Akiyama là nữ sinh nối tiếng nhất trường, thì trong cánh nam sinh, Mizuki chính là người nổi bật hơn tất thảy. Và trùng hợp thay, cả hai lại cùng học chung một lớp…
“Ờ, dù gì thì chứng yêu em gái của Kyouta cũng có phải bây giờ mới phát tác đâu…”
“Sinh ra tôi đã vậy rồi.”
“Này anh bạn, còn nhớ Soyaka mới có mấy tuổi không thế.”
Không chần chừ lấy một khắc, Mizuki ngay lập tức chọc ngoáy lại lời đáp của tôi. Nhưng sự thật là, ngay cả trước khi Soyoka chào đời, số phận hiện tại vốn đã được định đoạt phải thành như thế này rồi.
Thiệt tình, dù Mizuki có là bạn cùng lớp với tôi từ năm ngoái, nhưng xem chừng cậu ta vẫn chưa nhận ra được mị lực của Soyoka thì phải.
Cậu ta tự tiện ngồi xuống chiếc ghế ở trước mặt tôi, hai chân vắt chéo.
Thường thì tôi sẽ cùng hắn tán gẫu, nhưng bây giờ, tôi lại không tài nào có tâm trạng ấy. Để tránh cho Mizuki thấy diện mạo tăm tối của bản thân, tôi bèn lảng tránh ánh nhìn tới từ phía hắn.
“Mizuki này. Tôi thấy giờ không phải là lúc để tôi đến trường.”
“…Để chắc ăn thì tôi sẽ hỏi lại, tại sao?”
“Ông hiểu đúng không? Ngày mai là lễ nhập học của Soyoka đấy! Cuối cùng ngày em gái tôi đi học mẫu giáo cũng đã đến rồi đấy. Nhẽ ra tôi phải nghỉ học để mà còn chuẩn bị cho ngày mai, đúng không.”
“Ừm, chẳng hiểu tẹo nào.”
Tôi mở tấm hình Soyoka đang diện trên mình bộ đồng phục mới toanh cho Mizuki xem. Hơn 20 tấm, đủ mọi loại tạo dáng. Mà đống ảnh này là đã được tôi chọn lọc rồi đấy. Sẵn tiện, tôi cũng khoe luôn với cả đám bạn cùng lớp ở chung quanh. Dẫu sao thì sự đáng yêu của Soyoka cũng là báu vật của Nhật Bản mà. Tôi phải có trách nhiệm phổ cập báu vật ấy tới đại chúng.
“À rế, Soyoka-chan chẳng quay về phía camera tẹo nào cả? Đừng bảo là chụp lén…”
“Tại tôi chụp nhiều quá nên con bé đâm ra khó chịu…”
“Giời ạ. Đúng là lolicon.”
“Ít nhất cũng phải bảo là siscon chứ.”
Tuy hết mực yêu thương Soyoka, song tôi tuyệt đối không phải là lolicon. Trong thâm tâm tôi chỉ có một mình Soyoka mà thôi.
Từ điểm nhìn của cánh chị em nữ sinh, tôi thường được người ta bình phẩm là, “Hình như Kuremoto Kyouta là lolicon đấy”, “Tướng tá cũng có đến nỗi nào đâu mà lại là lolicon”, “Ngoại trừ việc là lolicon thì bản tính cậu ta cũng ổn đấy”. Thiệt tình, những kẻ không thấu hiểu được sự dễ thương của Soyoka thì đúng là không có con mắt thẩm mỹ.
“Ha ha ha. Bình thường nom Kyouta cũng ra dáng phết, nhẽ ra, nếu chịu khó giấu đi cái thói loli… siscon thì có khi lại cánh chị em để ý không chừng.”
“Nghe những lời đấy từ một gã điển trai chính hiệu như ông thì tôi chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu thôi.”
Hơn nữa, tôi chẳng việc gì phải giấu giếm cả!
Cái sự thật Soyoka là cô bé dễ thương vốn đã là thường thức trên khắp cõi đời này rồi.
“Cơ mà đúng là hay được để ý đâu phải lúc nào cũng đi kèm với điều tốt nhỉ.”
Nhún vai, Mizuki cười gượng gạo.
Tôi vốn học cùng lớp với hẳn từ hồi năm ngoái, nhưng nói đi vẫn phải nói lại, gã này nổi tiếng ứ chịu nổi… Tới nỗi mà đến chính đương sự cũng phải cảm thấy khó chịu.
Tướng mạo điển trai, thân hình cao lớn, tác phong dịu dàng, tư duy tinh tế, ở gã hội tụ đầy đủ bốn tiêu chí trên. Như vầy mà lại không nổi tiếng mới là khiến người ta bất ngờ ấy. Thêm nữa, trong đám nam sinh, hắn cũng là một nhân vật được nhiều người tin tưởng. Dù gì thì hắn cũng đã có thành tích ở đại hội các Câu lạc bộ Tennis mà. Có cảm giác như chúa đã ban tặng cho gã này nhiều quá mức cần thiết.
“À đúng rồi, ê Mizuki---“
Đang tính nói về tiết thể dục ngày hôm nay, thì ngay lúc ấy, tôi chợt cảm nhận được một ánh nhìn nào đó đang chĩa vào sau lưng, khiến tôi phải ngừng lên tiếng.
Coi bộ không phải là điềm lành.
Tôi dè dặt quay mặt ra phía sau, đang đứng ở đó là cô thiếu nữ xinh đẹp, luôn kiêu hãnh một mình một cõi, Akiyama Sumi.
Cô ấy nhìn vào tôi… không, phải là nhìn vào màn hình chiếc điện thoại mà tôi đang cầm trên tay, đoạn cau mày.
“…Đồ cuồng bé gái.”
“Cái!?”
Bằng giọng nói nhỏ nhẹ tưởng chừng như đang dần dần hòa tan vào trong không khí, Akiyama thờ thẫn lẩm bẩm. Tông giọng cô lạnh lùng như băng giá, không có lấy một nhịp lên xuống.
Tới khi tôi đứng dậy tính phản bác lại, cô ta đã quay lưng mà rời khỏi mất rồi.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông báo hiệu tiết học sắp bắt đầu reo lên, khiến tôi bỏ lỡ mất cơ hội để phàn nàn về thái độ của cô nàng.
Ngẩn người ra mà nhìn vào tấm lưng đang dần rời xa ấy, tôi chỉ đành bỏ cuộc mà quay trở lại ghế ngồi.
Hiếm khi nào tôi thấy Akiyama lại chủ động lên tiếng với người khác. Dù cho sẽ là bạn cùng lớp trong suốt một năm tới, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình dây dưa tới cô ta. Quả là một trải nghiệm có phần hiếm gặp.
Tuy nhiên, cái mà cô ta vừa nói là không thể chấp nhận được.
Tôi không phải là đứa cuồng bé gái. Chỉ đơn giản là một người anh hai đang dành trọn tình yêu cho đứa em gái của bản thân thôi!
Danh sách chương