Đánh giá dựa trên kết quả của cuộc chạm mặt, họ chẳng hơn gì một đám người tự cao tự đại.
Suy nghĩ ấy cắm rễ trong đầu tôi, hẳn là kết quả từ việc bị quẳng đi làm mồi nhử khi trước.
Nhưng dù là vậy thì nhóm người đó vẫn tỏa ra một cảm giác bất an khó tả (Chủ yếu là do cái cô gái tên Lastiara kia).
Tôi quyết định hùa theo câu chuyện mà đám người tự cao tự đại đã thêu nên và trơ trẽn tiếp bước trên『Chính lộ』.
Không lâu sau, tôi giáp mặt với nhóm hai người phụ nữ.
Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra.
Dù đã ngập ngừng việc hỏi họ xem liệu có con đường đang đi có phải lối ra hay không nhưng tôi quyết định là ngậm miệng lại, vì bản thân không còn nghi ngờ gì từ lượng người đang đi trên con đường này.
Trên đó, tôi đã lướt qua vô số nhóm người.
Một trong số đó quay lại nhìn tôi như thể muốn đánh giá, nhưng cuối cùng thì không có gì nảy sinh cả.
Rồi, sau vài phút guốc bộ trên『Chính lộ』, tôi đã đến được lối ra.
“Làm được rồi… Mình làm được rồi…!”
Ánh nắng chiếu rọi mắt tôi.
Cùng làn gió nhẹ mang theo mùi hương của bốn mùa.
Một hương vị trong veo không đời nào được phép đem ra so sánh với cái mùi hôi thối của Mê Cung từng sập vào mũi.
Tôi đã sống sót trở lại mặt đất.
Cùng sự vui sướng đang tràn trề trong cơ thể mình, một người đàn ông chỉnh tề trông giống như lính canh cất tiếng gọi.
“Này, phản ứng thái quá đấy.”
Người đàn ông mỉm cười với tôi một cách hòa nhã.
Nhưng ngay khi nhận ra ông ta có mang theo kiếm, một vũ khí sát thương, ở phía hông mình, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tệ nhất.
Ông ta dường như không có biểu hiện đáng nghi gì.
Từ cái cách ông chỉ đứng chừng chực ở lối ra, có thể đoán rằng ông là một người lính canh. Trang phục ông ta cũng không giống bọn đầu đường xó chợ. Tôi ngay lập tức vứt đi thành kiến cùng cái sự căng thẳng trong mình.
“Dạ thì, do cháu cũng đã trải qua kha khá chuyện dưới kia…“
Tôi đáp nhạt lại một câu, thử xem phản ứng của người đàn ông.
“Hừm, đúng là cậu trông y như một cái rẻ rách thật. Chà vào khoảng thời gian này thì chắc máng nước vẫn còn đủ cho cậu dùng đấy…“
Người đàn ông trỏ vào đằng xa với ngón tay cái của mình.
“…Cảm ơn ông rất nhiều. Cháu đi ngay đây.”
Khi nghe được từ “máng nước“, tôi cúi đầu cảm ơn người lính gác cùng với sự phấn khích trong lòng.
“Không có chi. Ta chỉ làm việc của mình thôi.”
Tôi đi về hướng ông ấy đã chỉ.
Trong khi bước đi, tôi nhận ra rằng lẽ ra mình nên trò chuyện với người đó nhiều hơn. Ông ấy nói là đang làm việc của mình. Không rõ liệu đó có phải là một công việc chính thức hay không, nhưng khả năng là ông ấy sẽ có thể giúp tôi.
Sau một hồi đi bộ, cái giếng đã được tìm thấy.
Tôi đã tưởng tượng ra một thứ gì đấy hiện đại hơn khi người đàn ông dùng từ『máng nước』. Tất nhiên, nó vẫn là một vật cứu tinh tuyệt vời.
Cơ chế của cái giếng hoạt động y như ở thế giới cũ, vì vậy không cần tốn nhiều công sức để đưa nước lên.
Điều đầu tiên tôi làm là đổ đầy nước vào chiếc bình da trống mà tôi đã lấy từ『Túi đồ』của mình. Bùn trên quần áo của thì được làm sách bằng cách lau đi với cái khăn ướt. Tôi không chắc rửa một lưới kiếm sắt qua nước có đúng không, nhưng vì cái mùi của nó quá tởm, thanh kiếm cũng đã được quẳng vào xô.
Trong lúc đang vệ sinh bản thân, tôi nghĩ về cuộc nói chuyện giữa mình và người lính gác.
Đang không có nhiều người di chuyển trên đường, nên ít có khả năng cuộc trò chuyện của bọn tôi bị nghe lỏm.
Tính cách và ngoại hình của người ông cũng không có vẻ xấu xa, do đó tôi kết luận rằng ông ấy sẽ là đối tượng tốt để nói chuyện nếu tôi muốn nhanh chóng thu thập thông tin.
Sau khi mô phỏng qua một vài tình huống trong đầu, tôi lại gần người đàn ông, giả vờ tự nhiên nhất có thể.
“… Cháu thấy khá hơn nhiều rồi. Cái máng nước kia tuyệt thật.”
“Phải không. Chỉ có lối vào Mê Cung ở đây là có máng nước thôi, ở Whoseyards của phía Bắc này.”
“Heeh. Cháu không biết điều đó đấy. Vậy là những nơi khác không có một cái ạ?”
“Không, hãy cảm ơn Quốc gia Hiệp sĩ vì điều đó đi. Chúng ta giờ đang là quốc gia giàu có nhất trong số năm quốc gia đeo bám Mê cung.”
Những từ ngữ mà tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây cứ ngẫu nhiên được tung ra từng cái một.
Thành thật thì tôi muốn được nghe về một nơi hiện đại — nói cách khác, thế giới cũ của tôi. Tuy nhiên, đây là một thế giới có ma thuật và mọi thứ đều bay lượn trên không trung. Sẽ chẳng có nhiều hy vọng về việc sẽ được nghe kể về đất nước của mình, và việc hỏi về nó sẽ chỉ khiến tôi trông có vẻ khả nghi. Vẫn chưa phải lúc để tôi đánh cược mọi thứ của mình.
Tôi giả vờ như mình thấu hiểu được tất cả những gì ông ấy nói và cố gắng thu thập thêm thông tin.
“Sống ở Whoseyards có cần nhiều tiền không ạ?”
“Chà, đúng vậy. Vì chúng ta có rất nhiều cơ sở đặc biệt được xây dựng dành riêng cho Mê Cung. Cái gì, đây là lần đầu tiên cậu đến đất nước này sao, nhóc?”
“Dạ, cũng đại loại vậy.”
“Trời, thời nay di chuyển giữa năm quốc gia dễ dàng thật.”
“Thế nên, ông có thể cho cháu biết mình có thể đến đâu để tìm hiểu về quốc gia này được không?”
“Chà, được rồi. Hừm, cứ đi thẳng từ đây và hướng về phía quảng trường trung tâm trước. Có một cái bản đồ với các bảng chỉ dẫn ở đấy. Rồi, nhóc có thể chọn đi đến Thư viện Quốc gia hoặc Cơ quan Công cộng để tìm hiểu thêm. Sau khi tìm được nơi ở thì ta nghĩ nhóc nên ghé thăm hội quán hoặc nhà thờ.
“
“Ra vậy. Cảm ơn ông nhiều.”
Khi tôi cúi đầu, người đàn ông gãi má ngượng ngùng và bảo rằng không cần phải cảm ơn.
“Không có chi. Ta chỉ làm việc của mình thôi.”
Rời đi khi nghĩ rằng bản thân không thể kéo dài cuộc trò chuyện thêm được nữa.
Có thể cơ hội khác để nói chuyện với ông ấy sẽ sớm đến, từ cái cách ông quan tâm tới tôi như thế nào — mặc cho công việc của ông có là gì. Tôi quyết định rời khỏi nơi này trước khi ông ấy bắt đầu nghi ngờ.
“Hẹn gặp ông lần sau…“
“Ừ, lần sau nhé.”
Tôi vẫy nhẹ tay và đi theo lời khuyên của ông ấy, hướng thẳng đến quảng trường trung tâm.
Trên đường đi, tôi ngoảnh lại.
Vì đang đứng ở khoảng cách xa, tôi có thể chứng kiến sự hùng vĩ của cái Mê Cung đằng sau lưng mình.
Thứ mà tôi đã chui ra từ chính là một tàn tích khổng lồ.
Ở trung tâm của tàn tích, sừng sững một cái cây to lớn trông như có thể xuyên thủng cả thiên đàng. Các nhánh của nó được trang trí bằng những viên đá quý vẩn đục cũng khổng lồ tương tự. Có lẽ bên trong chúng tồn tại hẳn một không gian mở, hoặc cũng có thể là cả một Mê Cung khác, từ tất cả những gì tôi biết.
Quay đầu lại và bước đi khỏi cái tàn tích kỳ lạ.
Tôi tôn vinh cái sự thật rằng mình đã sống sót mà đi ra khỏi đó—
◆◆◆◆◆
—Vậy, tôi đã đến thành phố.
Cảnh quan nơi đây là viễn cảnh của một tựa game nhập vai điển hình.
Nền văn hóa thiên về phương Tây vào khoảng tầm thời kỳ Trung cổ.
Điều đặc biệt con đường được bảo trì tốt một cách kỳ lạ.
Các cạnh của chúng dường như được trang trí bằng những khoáng chất tuyệt đẹp trông giống đá quý.
Y như『Chính lộ』trong Mê Cung, những đường đá quý trải dài không ngừng nghỉ.
Có lẽ đá quý cũng không quá quý hóa lắm ở thế giới bên này.
Đi dọc theo con đường, tôi tìm thấy nhiều ngôi nhà.
Chúng thay đổi từ gỗ đến gạch và được sắp xếp lộn xộn.
Người dân trên thành phố vô cùng sôi động và đa dạng. Một số vận bộ đồ da bình dị, trong khi số thì đi lại lạch cạch xung quanh với đống trang bị bằng thép nặng trịch. Vô số người với những màu da khác nhau nhau đan xen vào, thi thoảng thì có vài người với những đặc điểm của loài thú trộn lẫn bên trong — tôi nhấn mạnh, họ là chủng tộc nửa người nửa thú đó. Một số nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn, một số sở hữu tai dài, một số lại có đuôi rậm rạp, một số con khác thì lại trên mình một đôi cánh tuyệt đẹp — tôi đã được chứng kiến đủ mọi loại tộc viễn tưởng mình biết được đang sinh sống ở đây.
Sự cách biệt giữa hai thế giới là rất lớn.
Đương nhiên, nhìn thấy cảnh tượng này giống như ném cả lẽ thường và ảo tưởng vào cùng một máy và xay chúng thành một ly sinh tố thập cẩm. Cùng lúc, tôi có thể nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó quan trọng trong mình đang dần vỡ vụn.
Dù có rất nhiều người, tôi vẫn cảm thấy lạc lõng, như thể chẳng còn ai khác trên thế giới này.
Bầu trời trông thật rộng lớn, vậy mà lại có cảm giác tù đọng.
Giống với lần tôi đi lạc vào một cửa hàng bách hóa lớn khi còn nhỏ.
A, đây không phải là thế giới mà mình đến …
Bây giờ, mình-mình là … ——
【Kĩ năng 『???』 mất kiểm soát】
Cảm xúc đã bị lấy đi đổi lại cho sự ổn định của tinh thần.
Hoảng loạn được chỉnh sửa +1.0.
“A…“
Cái『Màn hình』hiện lên những từ đó.
Tôi nhìn chúng với tâm trí tĩnh lặng kỳ lạ.
Triệu chứng này chính xác như những gì được nói trên『Màn hình』.
Tôi đã có thể suy nghĩ thông suốt với cái giá là sự chống đối và lo lắng.
Cái thứ『???』này như cái gai trong lòng tôi, nhưng tất cả những gì tôi có thể kết luận chỉ là chính cái kỹ năng này đã cứu mình. Nếu không phải nhờ nó, tôi hẳn giờ đã nằm yên ở trong bụng của con sói rồi.
Với cái đầu tỉnh táo hơn bao giờ, tôi kiểm tra xung quanh thêm lần nữa.
Không có bất kỳ khuôn mặt lần tòa nhà quen thuộc nào gần đây.
Một dự án công trình khổng lồ, chân thực và sống động, một địa điểm du lịch hút khách của nước ngoài, hoặc một vùng đất chưa được khám phá nào đó trên Trái đất – tất cả những giả thuyết viển vông đó đều bị gạch đi.
Ừ, sao khác được chứ.
Mình đã chuẩn bị cho điều này rồi mà.
Điều quan trọng hơn là phải xem xét tới tương lai của mình ngay cả khi cái này không có thật.
Sẽ chẳng đạt được điều gì cả nếu mình cứ chỉ ngồi đây và cảm thấy có lỗi với bản thân.
Tôi bình tĩnh đưa ra nước đi tiếp theo trong đầu.
“Trước tiên thì, bản đồ.”
Tôi lấy lại năng lượng và đi bộ qua thành phố với một phong thái táo bạo.
May thay, bộ đồ tôi đang vật trông cũng không lạc lõng khỏi chốn này.
Một số người ăn mặc chỉnh tề, nhưng cũng có nhiều nhà thám hiểm phối đồ giống tôi với kiếm và áo choàng.
Sau một vài phút đi bộ, tôi đã tìm thấy quảng trường.
Quảng trường có kích thước to bằng một cái vòm của sân bòng chày, nhưng được trang trí thêm đài phun nước cùng vài chiếc ghế đá.
Đài phun nước lớn tọa lạc ở trung tâm của nơi đây, bên cạnh chính là cái bảng chỉ dẫn.
Không ai sử dụng nó. Hay đúng ra, không có ai dừng chân tại quảng trường cả. Có lẽ đây là loại khu vực dành cho các sự kiện công cộng và chỉ là một con đường bình thường vào các ngày khác.
Bảng chỉ dẫn có một số bản đồ trên mình; cũng như là một chút về lịch sử quốc gia.
Trong đài phun nước
là một bức tượng của một người đàn ông. Có lẽ người đó là biểu tượng của quốc gia này.
Tôi bắt đầu nhìn vào bảng chỉ dẫn, cố gắng ghi nhớ mọi thông tin trên đó.
—Từ những gì có thể thu thập được, có vẻ như quốc gia này được gọi là『Quốc gia của Mê Cung』.
Nói chính xác hơn, đây là một quốc gia liên minh.
Bức chân dung toàn cảnh là năm quốc gia có cùng một tôn giáo đang tuân theo lời răn của mình bằng cách vây quanh cái Mê Cung khổng lồ và cố gắng chinh phục nó. Theo truyền thuyết trong tôn giáo của họ, nếu bạn có thể vượt qua được『Thử thách thứ 100』của Mê Cung, thì『mọi điều ước đều sẽ trở thành hiện thực』.
Tôi nghĩ cái đó giống như một là lời khẳng định chắc nịch.
Nếu muốn về nhà, thì hãy lặn xuống tầng 100 của Mê Cung.
Lông mày hơi nhíu lại, nhưng tôi vẫn tiếp tục đọc.
Quốc gia tôi đang ở được gọi là Whoseyards, nằm ở phía Bắc của Mê cung.
Là một quốc gia tập trung xoay quanh giới quý tộc, coi trọng tinh thần hiệp sĩ, với một vị hiệp sĩ vĩ đại là người sáng lập.
Bản đồ cho thấy chi tiết vị trí của tôi ở Whoseyards.
Dường như theo truyền thống của Whoseyards, thành phố sẽ được chia ra thành hàng trăm quận được đánh số, số càng nhỏ thì càng có nhiều thành viên quý tộc ở đấy. Tôi hiện đang đứng ở quận 21. Có một khu mua sắm ở quận 22, trong khi Cơ quan Công cộng thì nằm ở quận 20.
“Được rồi…
“
Dựa vào thông tin có được, tôi quyết định trước tiên mình sẽ đi đến thư viện, nơi dường như nằm ở quận 20.
Thư viện rất dễ tìm; nó nổi bật y như là biểu tượng của thành phố.
Nhờ vậy, tôi đã không bị lạc mà có thể đến được đấy ngay lập tức.
Bước vào tòa nhà, tôi giấu nhẹm đi sự bồn chồn của mình.
Người phục vụ nhìn thoáng nhìn qua nhưng cũng không ngăn tôi lại.
Đó là một tòa nhà lớn, làm bằng gỗ, kiến trúc kiểu phương Tây.
Bên trong vô cùng yên tĩnh không khác gì những khu thư viện công cộng mà tôi từng biết.
Tôi chọn ra vài cuốn sách có khả năng sẽ giúp giải quyết vấn đề của mình và ngồi xuống một trong những chiếc bàn được cấp sẵn.
Mở cuốn sách và bắt đầu đọc… trước khi bản thân bắt đầu tự hỏi về chính cái hành động đọc này.
Nói chính xác hơn, một sự thật mà tôi đã hằng ngó lơ trong sự vui mừng của bản thân đã quay lại.
“Làm sao... mình lại có thể đọc được...”
Tôi lẩm bẩm.
Đáp lại, những người đang lặng lẽ đọc sách ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Xin lỗi ạ.”
Tôi hơi lắc đầu.
Họ nhanh chóng mất hứng thú và quay trở lại với việc đọc của mình.
Cũng thật kỳ lạ khi lời xin lỗi của tôi có thể được truyền tới họ.
Một số là người da trắng tóc vàng; những người khác có tai và đuôi thú bông. Họ không giống như là những người có hiểu biết gì về tiếng Nhật, nhưng họ lại hiểu được tiếng Nhật của tôi.
Cuốn sách mà tôi cầm tay mới là điều đặc biệt kỳ lạ.
Nếu nhìn kỹ, nó được tạo nên từ hàng loạt các ký hiệu không thể nào là tiếng Anh hay tiếng Nhật. Tuy nhiên, ngay từ đầu nó được nhặt lên vì tâm trí tôi đinh ninh rằng nó là thứ có thể giúp bản thân hiểu rõ hơn về thế giới hơn.
Tiếng Nhật tôi nói ra đã được thông dịch sang một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó, và thứ ngôn ngữ kỳ lạ đó cũng đã được dịch ngược lại sang tiếng Nhật cho tôi.
Ma thuật — có lẽ sẽ là lời giải thích tốt nhất.
Nhưng nếu nó mà xảy ra ở thế giới ban đầu, đây sẽ là một điều đáng báo động.
Vì nó có nghĩa là não bộ của tôi đã phải trải qua một sự thay đổi lớn. Bộ não tôi đã bị can thiệp, ký ức và tính cách của tôi đã được thêm vào và loại bỏ. Sau đó, viễn cảnh về một thí nghiệm khoa học hiện ra. Kinh khủng. Thật kinh khủng—
【Kĩ năng 『???』 mất kiểm soát】
Cảm xúc đã bị lấy đi đổi lại cho sự ổn định của tinh thần.
Hoảng loạn được chỉnh sửa +1.0.
Lại nữa…
Nỗi sợ hãi đang quanh quẩn trong đầu đột ngột bị tẩy sạch. Tôi không còn được phép hối tiếc vì những thất bại lặp đi lặp lại, đầu tôi lần nữa trở nên sáng suốt.
Chắc rằng cái kỹ năng kia đã giúp tôi rất nhiều, nhưng cái『màn hình』vẫn đem lại cho tôi cảm giác khó chịu.
Điều kiện kích hoạt có lẽ liên quan đến tâm lí.
Thế thì tôi cần hạn chế tối thiểu suy nghĩ của mình để không để bị các cảm xúc mãnh liệt lấn át…
“Phù ...”
Hít thở sâu và bình tĩnh lại.
Nhưng sự bình tĩnh đó chưa chắc là tốt, mà có lẽ, là thứ gì đó hoàn toàn khác.
Trên『Hiển thị』, chỉ số『Hoảng loạn』nằm dưới cột『Tình trạng Bất thường』ngày càng tăng lên. Tuy nhiên, trái ngược cụm từ『Hoảng loạn』được ghi, đầu óc tôi lại vô cùng tỉnh táo. Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Bản thân kỹ năng『???』có thể có khả năng vô hiệu hóa『Hoảng loạn』, nhưng dòng『Tình trạng』,『Hoảng loạn: 2.99』trên『Màn hình』vẫn rất đáng quan ngại.
Nói là vậy, không cần gì phải nghĩ quá về nó.
Tôi ổn định lại cái tâm trí tĩnh lặng của mình.
Rồi lật ra cuốn sách mà bản thân vừa lấy.
Thế giới này, đất nước này, nên văn minh này, Mê Cung này... tôi cần biết hết về tất cả.
Tôi quyết tâm sẽ không ngừng tìm hiểu về chúng, miễn thời gian vẫn còn.
Suy nghĩ ấy cắm rễ trong đầu tôi, hẳn là kết quả từ việc bị quẳng đi làm mồi nhử khi trước.
Nhưng dù là vậy thì nhóm người đó vẫn tỏa ra một cảm giác bất an khó tả (Chủ yếu là do cái cô gái tên Lastiara kia).
Tôi quyết định hùa theo câu chuyện mà đám người tự cao tự đại đã thêu nên và trơ trẽn tiếp bước trên『Chính lộ』.
Không lâu sau, tôi giáp mặt với nhóm hai người phụ nữ.
Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra.
Dù đã ngập ngừng việc hỏi họ xem liệu có con đường đang đi có phải lối ra hay không nhưng tôi quyết định là ngậm miệng lại, vì bản thân không còn nghi ngờ gì từ lượng người đang đi trên con đường này.
Trên đó, tôi đã lướt qua vô số nhóm người.
Một trong số đó quay lại nhìn tôi như thể muốn đánh giá, nhưng cuối cùng thì không có gì nảy sinh cả.
Rồi, sau vài phút guốc bộ trên『Chính lộ』, tôi đã đến được lối ra.
“Làm được rồi… Mình làm được rồi…!”
Ánh nắng chiếu rọi mắt tôi.
Cùng làn gió nhẹ mang theo mùi hương của bốn mùa.
Một hương vị trong veo không đời nào được phép đem ra so sánh với cái mùi hôi thối của Mê Cung từng sập vào mũi.
Tôi đã sống sót trở lại mặt đất.
Cùng sự vui sướng đang tràn trề trong cơ thể mình, một người đàn ông chỉnh tề trông giống như lính canh cất tiếng gọi.
“Này, phản ứng thái quá đấy.”
Người đàn ông mỉm cười với tôi một cách hòa nhã.
Nhưng ngay khi nhận ra ông ta có mang theo kiếm, một vũ khí sát thương, ở phía hông mình, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tệ nhất.
Ông ta dường như không có biểu hiện đáng nghi gì.
Từ cái cách ông chỉ đứng chừng chực ở lối ra, có thể đoán rằng ông là một người lính canh. Trang phục ông ta cũng không giống bọn đầu đường xó chợ. Tôi ngay lập tức vứt đi thành kiến cùng cái sự căng thẳng trong mình.
“Dạ thì, do cháu cũng đã trải qua kha khá chuyện dưới kia…“
Tôi đáp nhạt lại một câu, thử xem phản ứng của người đàn ông.
“Hừm, đúng là cậu trông y như một cái rẻ rách thật. Chà vào khoảng thời gian này thì chắc máng nước vẫn còn đủ cho cậu dùng đấy…“
Người đàn ông trỏ vào đằng xa với ngón tay cái của mình.
“…Cảm ơn ông rất nhiều. Cháu đi ngay đây.”
Khi nghe được từ “máng nước“, tôi cúi đầu cảm ơn người lính gác cùng với sự phấn khích trong lòng.
“Không có chi. Ta chỉ làm việc của mình thôi.”
Tôi đi về hướng ông ấy đã chỉ.
Trong khi bước đi, tôi nhận ra rằng lẽ ra mình nên trò chuyện với người đó nhiều hơn. Ông ấy nói là đang làm việc của mình. Không rõ liệu đó có phải là một công việc chính thức hay không, nhưng khả năng là ông ấy sẽ có thể giúp tôi.
Sau một hồi đi bộ, cái giếng đã được tìm thấy.
Tôi đã tưởng tượng ra một thứ gì đấy hiện đại hơn khi người đàn ông dùng từ『máng nước』. Tất nhiên, nó vẫn là một vật cứu tinh tuyệt vời.
Cơ chế của cái giếng hoạt động y như ở thế giới cũ, vì vậy không cần tốn nhiều công sức để đưa nước lên.
Điều đầu tiên tôi làm là đổ đầy nước vào chiếc bình da trống mà tôi đã lấy từ『Túi đồ』của mình. Bùn trên quần áo của thì được làm sách bằng cách lau đi với cái khăn ướt. Tôi không chắc rửa một lưới kiếm sắt qua nước có đúng không, nhưng vì cái mùi của nó quá tởm, thanh kiếm cũng đã được quẳng vào xô.
Trong lúc đang vệ sinh bản thân, tôi nghĩ về cuộc nói chuyện giữa mình và người lính gác.
Đang không có nhiều người di chuyển trên đường, nên ít có khả năng cuộc trò chuyện của bọn tôi bị nghe lỏm.
Tính cách và ngoại hình của người ông cũng không có vẻ xấu xa, do đó tôi kết luận rằng ông ấy sẽ là đối tượng tốt để nói chuyện nếu tôi muốn nhanh chóng thu thập thông tin.
Sau khi mô phỏng qua một vài tình huống trong đầu, tôi lại gần người đàn ông, giả vờ tự nhiên nhất có thể.
“… Cháu thấy khá hơn nhiều rồi. Cái máng nước kia tuyệt thật.”
“Phải không. Chỉ có lối vào Mê Cung ở đây là có máng nước thôi, ở Whoseyards của phía Bắc này.”
“Heeh. Cháu không biết điều đó đấy. Vậy là những nơi khác không có một cái ạ?”
“Không, hãy cảm ơn Quốc gia Hiệp sĩ vì điều đó đi. Chúng ta giờ đang là quốc gia giàu có nhất trong số năm quốc gia đeo bám Mê cung.”
Những từ ngữ mà tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây cứ ngẫu nhiên được tung ra từng cái một.
Thành thật thì tôi muốn được nghe về một nơi hiện đại — nói cách khác, thế giới cũ của tôi. Tuy nhiên, đây là một thế giới có ma thuật và mọi thứ đều bay lượn trên không trung. Sẽ chẳng có nhiều hy vọng về việc sẽ được nghe kể về đất nước của mình, và việc hỏi về nó sẽ chỉ khiến tôi trông có vẻ khả nghi. Vẫn chưa phải lúc để tôi đánh cược mọi thứ của mình.
Tôi giả vờ như mình thấu hiểu được tất cả những gì ông ấy nói và cố gắng thu thập thêm thông tin.
“Sống ở Whoseyards có cần nhiều tiền không ạ?”
“Chà, đúng vậy. Vì chúng ta có rất nhiều cơ sở đặc biệt được xây dựng dành riêng cho Mê Cung. Cái gì, đây là lần đầu tiên cậu đến đất nước này sao, nhóc?”
“Dạ, cũng đại loại vậy.”
“Trời, thời nay di chuyển giữa năm quốc gia dễ dàng thật.”
“Thế nên, ông có thể cho cháu biết mình có thể đến đâu để tìm hiểu về quốc gia này được không?”
“Chà, được rồi. Hừm, cứ đi thẳng từ đây và hướng về phía quảng trường trung tâm trước. Có một cái bản đồ với các bảng chỉ dẫn ở đấy. Rồi, nhóc có thể chọn đi đến Thư viện Quốc gia hoặc Cơ quan Công cộng để tìm hiểu thêm. Sau khi tìm được nơi ở thì ta nghĩ nhóc nên ghé thăm hội quán hoặc nhà thờ.
“
“Ra vậy. Cảm ơn ông nhiều.”
Khi tôi cúi đầu, người đàn ông gãi má ngượng ngùng và bảo rằng không cần phải cảm ơn.
“Không có chi. Ta chỉ làm việc của mình thôi.”
Rời đi khi nghĩ rằng bản thân không thể kéo dài cuộc trò chuyện thêm được nữa.
Có thể cơ hội khác để nói chuyện với ông ấy sẽ sớm đến, từ cái cách ông quan tâm tới tôi như thế nào — mặc cho công việc của ông có là gì. Tôi quyết định rời khỏi nơi này trước khi ông ấy bắt đầu nghi ngờ.
“Hẹn gặp ông lần sau…“
“Ừ, lần sau nhé.”
Tôi vẫy nhẹ tay và đi theo lời khuyên của ông ấy, hướng thẳng đến quảng trường trung tâm.
Trên đường đi, tôi ngoảnh lại.
Vì đang đứng ở khoảng cách xa, tôi có thể chứng kiến sự hùng vĩ của cái Mê Cung đằng sau lưng mình.
Thứ mà tôi đã chui ra từ chính là một tàn tích khổng lồ.
Ở trung tâm của tàn tích, sừng sững một cái cây to lớn trông như có thể xuyên thủng cả thiên đàng. Các nhánh của nó được trang trí bằng những viên đá quý vẩn đục cũng khổng lồ tương tự. Có lẽ bên trong chúng tồn tại hẳn một không gian mở, hoặc cũng có thể là cả một Mê Cung khác, từ tất cả những gì tôi biết.
Quay đầu lại và bước đi khỏi cái tàn tích kỳ lạ.
Tôi tôn vinh cái sự thật rằng mình đã sống sót mà đi ra khỏi đó—
◆◆◆◆◆
—Vậy, tôi đã đến thành phố.
Cảnh quan nơi đây là viễn cảnh của một tựa game nhập vai điển hình.
Nền văn hóa thiên về phương Tây vào khoảng tầm thời kỳ Trung cổ.
Điều đặc biệt con đường được bảo trì tốt một cách kỳ lạ.
Các cạnh của chúng dường như được trang trí bằng những khoáng chất tuyệt đẹp trông giống đá quý.
Y như『Chính lộ』trong Mê Cung, những đường đá quý trải dài không ngừng nghỉ.
Có lẽ đá quý cũng không quá quý hóa lắm ở thế giới bên này.
Đi dọc theo con đường, tôi tìm thấy nhiều ngôi nhà.
Chúng thay đổi từ gỗ đến gạch và được sắp xếp lộn xộn.
Người dân trên thành phố vô cùng sôi động và đa dạng. Một số vận bộ đồ da bình dị, trong khi số thì đi lại lạch cạch xung quanh với đống trang bị bằng thép nặng trịch. Vô số người với những màu da khác nhau nhau đan xen vào, thi thoảng thì có vài người với những đặc điểm của loài thú trộn lẫn bên trong — tôi nhấn mạnh, họ là chủng tộc nửa người nửa thú đó. Một số nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn, một số sở hữu tai dài, một số lại có đuôi rậm rạp, một số con khác thì lại trên mình một đôi cánh tuyệt đẹp — tôi đã được chứng kiến đủ mọi loại tộc viễn tưởng mình biết được đang sinh sống ở đây.
Sự cách biệt giữa hai thế giới là rất lớn.
Đương nhiên, nhìn thấy cảnh tượng này giống như ném cả lẽ thường và ảo tưởng vào cùng một máy và xay chúng thành một ly sinh tố thập cẩm. Cùng lúc, tôi có thể nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó quan trọng trong mình đang dần vỡ vụn.
Dù có rất nhiều người, tôi vẫn cảm thấy lạc lõng, như thể chẳng còn ai khác trên thế giới này.
Bầu trời trông thật rộng lớn, vậy mà lại có cảm giác tù đọng.
Giống với lần tôi đi lạc vào một cửa hàng bách hóa lớn khi còn nhỏ.
A, đây không phải là thế giới mà mình đến …
Bây giờ, mình-mình là … ——
【Kĩ năng 『???』 mất kiểm soát】
Cảm xúc đã bị lấy đi đổi lại cho sự ổn định của tinh thần.
Hoảng loạn được chỉnh sửa +1.0.
“A…“
Cái『Màn hình』hiện lên những từ đó.
Tôi nhìn chúng với tâm trí tĩnh lặng kỳ lạ.
Triệu chứng này chính xác như những gì được nói trên『Màn hình』.
Tôi đã có thể suy nghĩ thông suốt với cái giá là sự chống đối và lo lắng.
Cái thứ『???』này như cái gai trong lòng tôi, nhưng tất cả những gì tôi có thể kết luận chỉ là chính cái kỹ năng này đã cứu mình. Nếu không phải nhờ nó, tôi hẳn giờ đã nằm yên ở trong bụng của con sói rồi.
Với cái đầu tỉnh táo hơn bao giờ, tôi kiểm tra xung quanh thêm lần nữa.
Không có bất kỳ khuôn mặt lần tòa nhà quen thuộc nào gần đây.
Một dự án công trình khổng lồ, chân thực và sống động, một địa điểm du lịch hút khách của nước ngoài, hoặc một vùng đất chưa được khám phá nào đó trên Trái đất – tất cả những giả thuyết viển vông đó đều bị gạch đi.
Ừ, sao khác được chứ.
Mình đã chuẩn bị cho điều này rồi mà.
Điều quan trọng hơn là phải xem xét tới tương lai của mình ngay cả khi cái này không có thật.
Sẽ chẳng đạt được điều gì cả nếu mình cứ chỉ ngồi đây và cảm thấy có lỗi với bản thân.
Tôi bình tĩnh đưa ra nước đi tiếp theo trong đầu.
“Trước tiên thì, bản đồ.”
Tôi lấy lại năng lượng và đi bộ qua thành phố với một phong thái táo bạo.
May thay, bộ đồ tôi đang vật trông cũng không lạc lõng khỏi chốn này.
Một số người ăn mặc chỉnh tề, nhưng cũng có nhiều nhà thám hiểm phối đồ giống tôi với kiếm và áo choàng.
Sau một vài phút đi bộ, tôi đã tìm thấy quảng trường.
Quảng trường có kích thước to bằng một cái vòm của sân bòng chày, nhưng được trang trí thêm đài phun nước cùng vài chiếc ghế đá.
Đài phun nước lớn tọa lạc ở trung tâm của nơi đây, bên cạnh chính là cái bảng chỉ dẫn.
Không ai sử dụng nó. Hay đúng ra, không có ai dừng chân tại quảng trường cả. Có lẽ đây là loại khu vực dành cho các sự kiện công cộng và chỉ là một con đường bình thường vào các ngày khác.
Bảng chỉ dẫn có một số bản đồ trên mình; cũng như là một chút về lịch sử quốc gia.
Trong đài phun nước
là một bức tượng của một người đàn ông. Có lẽ người đó là biểu tượng của quốc gia này.
Tôi bắt đầu nhìn vào bảng chỉ dẫn, cố gắng ghi nhớ mọi thông tin trên đó.
—Từ những gì có thể thu thập được, có vẻ như quốc gia này được gọi là『Quốc gia của Mê Cung』.
Nói chính xác hơn, đây là một quốc gia liên minh.
Bức chân dung toàn cảnh là năm quốc gia có cùng một tôn giáo đang tuân theo lời răn của mình bằng cách vây quanh cái Mê Cung khổng lồ và cố gắng chinh phục nó. Theo truyền thuyết trong tôn giáo của họ, nếu bạn có thể vượt qua được『Thử thách thứ 100』của Mê Cung, thì『mọi điều ước đều sẽ trở thành hiện thực』.
Tôi nghĩ cái đó giống như một là lời khẳng định chắc nịch.
Nếu muốn về nhà, thì hãy lặn xuống tầng 100 của Mê Cung.
Lông mày hơi nhíu lại, nhưng tôi vẫn tiếp tục đọc.
Quốc gia tôi đang ở được gọi là Whoseyards, nằm ở phía Bắc của Mê cung.
Là một quốc gia tập trung xoay quanh giới quý tộc, coi trọng tinh thần hiệp sĩ, với một vị hiệp sĩ vĩ đại là người sáng lập.
Bản đồ cho thấy chi tiết vị trí của tôi ở Whoseyards.
Dường như theo truyền thống của Whoseyards, thành phố sẽ được chia ra thành hàng trăm quận được đánh số, số càng nhỏ thì càng có nhiều thành viên quý tộc ở đấy. Tôi hiện đang đứng ở quận 21. Có một khu mua sắm ở quận 22, trong khi Cơ quan Công cộng thì nằm ở quận 20.
“Được rồi…
“
Dựa vào thông tin có được, tôi quyết định trước tiên mình sẽ đi đến thư viện, nơi dường như nằm ở quận 20.
Thư viện rất dễ tìm; nó nổi bật y như là biểu tượng của thành phố.
Nhờ vậy, tôi đã không bị lạc mà có thể đến được đấy ngay lập tức.
Bước vào tòa nhà, tôi giấu nhẹm đi sự bồn chồn của mình.
Người phục vụ nhìn thoáng nhìn qua nhưng cũng không ngăn tôi lại.
Đó là một tòa nhà lớn, làm bằng gỗ, kiến trúc kiểu phương Tây.
Bên trong vô cùng yên tĩnh không khác gì những khu thư viện công cộng mà tôi từng biết.
Tôi chọn ra vài cuốn sách có khả năng sẽ giúp giải quyết vấn đề của mình và ngồi xuống một trong những chiếc bàn được cấp sẵn.
Mở cuốn sách và bắt đầu đọc… trước khi bản thân bắt đầu tự hỏi về chính cái hành động đọc này.
Nói chính xác hơn, một sự thật mà tôi đã hằng ngó lơ trong sự vui mừng của bản thân đã quay lại.
“Làm sao... mình lại có thể đọc được...”
Tôi lẩm bẩm.
Đáp lại, những người đang lặng lẽ đọc sách ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Xin lỗi ạ.”
Tôi hơi lắc đầu.
Họ nhanh chóng mất hứng thú và quay trở lại với việc đọc của mình.
Cũng thật kỳ lạ khi lời xin lỗi của tôi có thể được truyền tới họ.
Một số là người da trắng tóc vàng; những người khác có tai và đuôi thú bông. Họ không giống như là những người có hiểu biết gì về tiếng Nhật, nhưng họ lại hiểu được tiếng Nhật của tôi.
Cuốn sách mà tôi cầm tay mới là điều đặc biệt kỳ lạ.
Nếu nhìn kỹ, nó được tạo nên từ hàng loạt các ký hiệu không thể nào là tiếng Anh hay tiếng Nhật. Tuy nhiên, ngay từ đầu nó được nhặt lên vì tâm trí tôi đinh ninh rằng nó là thứ có thể giúp bản thân hiểu rõ hơn về thế giới hơn.
Tiếng Nhật tôi nói ra đã được thông dịch sang một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó, và thứ ngôn ngữ kỳ lạ đó cũng đã được dịch ngược lại sang tiếng Nhật cho tôi.
Ma thuật — có lẽ sẽ là lời giải thích tốt nhất.
Nhưng nếu nó mà xảy ra ở thế giới ban đầu, đây sẽ là một điều đáng báo động.
Vì nó có nghĩa là não bộ của tôi đã phải trải qua một sự thay đổi lớn. Bộ não tôi đã bị can thiệp, ký ức và tính cách của tôi đã được thêm vào và loại bỏ. Sau đó, viễn cảnh về một thí nghiệm khoa học hiện ra. Kinh khủng. Thật kinh khủng—
【Kĩ năng 『???』 mất kiểm soát】
Cảm xúc đã bị lấy đi đổi lại cho sự ổn định của tinh thần.
Hoảng loạn được chỉnh sửa +1.0.
Lại nữa…
Nỗi sợ hãi đang quanh quẩn trong đầu đột ngột bị tẩy sạch. Tôi không còn được phép hối tiếc vì những thất bại lặp đi lặp lại, đầu tôi lần nữa trở nên sáng suốt.
Chắc rằng cái kỹ năng kia đã giúp tôi rất nhiều, nhưng cái『màn hình』vẫn đem lại cho tôi cảm giác khó chịu.
Điều kiện kích hoạt có lẽ liên quan đến tâm lí.
Thế thì tôi cần hạn chế tối thiểu suy nghĩ của mình để không để bị các cảm xúc mãnh liệt lấn át…
“Phù ...”
Hít thở sâu và bình tĩnh lại.
Nhưng sự bình tĩnh đó chưa chắc là tốt, mà có lẽ, là thứ gì đó hoàn toàn khác.
Trên『Hiển thị』, chỉ số『Hoảng loạn』nằm dưới cột『Tình trạng Bất thường』ngày càng tăng lên. Tuy nhiên, trái ngược cụm từ『Hoảng loạn』được ghi, đầu óc tôi lại vô cùng tỉnh táo. Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Bản thân kỹ năng『???』có thể có khả năng vô hiệu hóa『Hoảng loạn』, nhưng dòng『Tình trạng』,『Hoảng loạn: 2.99』trên『Màn hình』vẫn rất đáng quan ngại.
Nói là vậy, không cần gì phải nghĩ quá về nó.
Tôi ổn định lại cái tâm trí tĩnh lặng của mình.
Rồi lật ra cuốn sách mà bản thân vừa lấy.
Thế giới này, đất nước này, nên văn minh này, Mê Cung này... tôi cần biết hết về tất cả.
Tôi quyết tâm sẽ không ngừng tìm hiểu về chúng, miễn thời gian vẫn còn.
Danh sách chương