Khi thanh kiếm lạnh lẽo đi qua đùi, một luồng nhiệt cao vút xuyên thủng các dây thân kinh của tôi.
"U-uwAAAAHH!!"
Nhận ra phần đầu của thanh kiếm mảnh đã chém vào mình, tôi hét lên và ngã bệch xuống.
“Oi! Mọi người! Có một tên chơi đơn ở đây nè! Rút đi! Ta sẽ nhường nó cho tên này!”
Thủ lĩnh của nhóm người bắt đầu kêu gọi xung quanh.
Tôi không thể thông được ý nghĩa đằng sau câu nói kia, hay đúng hơn—Tôi không muốn.
Đầu tiên là người phụ nữ cầm cây trượng: cô ta nhìn xuống tôi rồi chạy qua với chẳng một lời nào. Tiếp đến tên chiến binh vừa bị đánh bay đi, rồi đến những người còn lại trong nhóm—Họ đều ngưng việc chiến đấu chạy về phía sau tôi.
Đương nhiên, con sói không lồ với trận chiến đang dang dở sẽ đuổi theo mấy người kia.
Nhưng lại có một kẻ đang cản đường nó tiến tới chỗ họ.
Nói cách khác, con sói chạy thẳng phía tôi, rồi—
"U-UWAAaaaaaAAAAhhhHH!!"
Hoảng loạn, tôi cố gắng nhảy sang bên phải, nhưng cơn đau ở miếng đùi bị chém quá dữ dội khiến tôi chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất.
Bị lùa theo tiếng hét và chuyển động, con sói khóa hoàn toàn tầm nhìn của nó về phía tôi.
Và nó bắt đầu rút nước chạy.
Mình sẽ chết.
Mình sẽ bị ăn thịt bởi con sói dữ tợn kia và chết.
Không, tôi không muốn chết.
Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi kO MUỐN CHẾT, TÔI KHÔNG MUỐN-
Đầu tôi quay cuồng.
Toàn bộ các kiểu điềm báo xấu rải rác vào trong suy nghĩ.
Cả cuộc đời thoáng hiện lên trong chớp mắt.
Nhưng—
【Kĩ năng 『???』 mất kiểm soát】
Cảm xúc đã bị lấy đi đổi lại cho sự ổn định của tinh thần.
Hỗn loạn đã được chỉnh sửa +1.0.
Một loại『Màn hình』nào đó hiện lên tầm nhìn.
Giờ thực sự không phải là lúc cho nó, nên tôi không tìm hiểu về ý nghĩa đằng sau cái hiện tượng kia.
Nhưng vào cùng lúc cái màn hình hiện lên, tôi thấy đầu mình nhẹ đi.
Những dòng suy nghĩ dồn dập lắng xuống, những điềm báo xấu tan biến đi, và tôi đã có thể hoàn toàn tập trung vào việc mình đang làm.
Đứng dậy bằng cái chân phải, không dùng đến cái chân đã bị thương.
Ngay khoảnh khắc ấy, con sói vồ vào.
"!!"
Tôi nhảy về phía con sói theo hướng chéo.
Tuy nhiên, đã quá, quá chậm. Ngay cả với lượng Andrenline được giải phóng, tôi vẫn không thể theo kịp tốc độ của con sói. Móng vuốt của nó xé rách bắp tay phải tôi khi cả hai lướt qua nhau.
Cùng lúc tôi nghe được giọng nói từ những kẻ đã thoát ra phía sau lưng mình.
“—Được rồi! Vào hướng đó! Bắn đi! Đóng con đường lại!”
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Con sói không phải là kẻ thù duy nhất.
Cả con người cũng đang chống lại tôi.
Các ngươi đã dùng tôi làm mồi nhử để chạy đi!
Và thế vẫn là chưa đủ à?!
Khi tôi nghoảnh ra đằng sau theo cơn ơn lạnh, có thể thấy rõ một ngọn lửa lớn đang bao chùm toàn bộ hành lang.
Con sói cũng nhận ra ngọn lửa, nhưng đã quá trễ. Sinh vật vừa cố gắng nhảy lên để cắn xé tôi đến chết đã không tránh khỏi được ngọn lửa hung tàn. Tất nhiên là tôi cũng tương tự.
—Lũ chó chết! Chúng nó đang cố thiêu chết mình cùng với con sói!
Tôi chửi rủa trong thâm tâm.
Ngọn lửa ngay sau đó phân tán ra—và phát nổ.
Tôi dùng hai tay bảo về phần đầu và cúi mặt xuống, cố nhảy ra khỏi vụ nổ xa nhất có thể. Dù vậy, dư chấn từ vụ nổ khiến lửa bám vào lưng và thổi bay tôi đi.
Ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ thân thể.
Như thể bị quẳng vào một cái lò thiêu.
Cơn đau dữ dội khiến cho lí trí tắt đi trong khoảnh khắc.
Tôi lợi dung cơn đau này như một sự phân tâm để khiến cái đầu của mình tiếp tục suy nghĩ.
Nỗi đau giờ lại là mồi lửa đề cho ý chí của tôi tiếp tục bùng cháy.
Sau khi thôi bay đi và hạ cánh xuống mặt đất, tôi từ từ mở mắt và quan sát.
Ngọn lửa vây quanh hành lang đã biến mất.
Tuy nhiên, một bức tường lửa vẫn được dưng nên ngay ngắn ở con đường mà đám người kia đã thoát ra.
“R-ra… ack…”
Ra đó là mục đích của bọn ngươi.
Cái cổ họng đã bị bỏng không cho phép tôi có thể hoàn thành được câu nói.
Rồi, tôi đánh giá lại tình hình.
Cái tường lửa đã bịt lối ra; bỏ lại con sói và tôi.
Tôi chậm chầm nuốt xuôi cái sự thật cay đắng vào miệng.
Con sói đứng dậy, và tôi cũng vậy.
Từ bề ngoài, trông có vẻ nó đã phải tiếp xúc với ngọn lửa nhiều hơn.
Có thể là do kích thước cộng với việc nó đang nhảy chồm vào lúc đấy, làm nên một tấm chắn tạm thời cho tôi.
Dính nhiều thương tổn hơn, đã yếu đi.
Hơi thở con sói nặng nề và dáng đi loạng choạng.
Tuy nhiên, con mắt vẫn không đánh mất đi sát khí.
Tinh thần của nó chưa hề lay chuyển. Nó gầm lên như lời cảnh báo rằng “những con sói bị thương mới là những con nguy hiểm nhất” trước khi lao về phía này.
Tôi đúc lại quyết tâm của bản thân.
Vị trí tôi đang đứng là rất tốt theo lí thuyết.
Con sói không thể thấy nó, nhưng sau lưng tôi chính là thanh đại kiếm mà tên chiến binh khi nãy đã dùng. Nếu như tôi dụ con thú vào đây và sử dụng thanh kiếm, dù rất mỏng manh… tôi sẽ có cơ hội chiến thắng.
Ngay lập tức, tôi quay gót và rút nước chạy.
Khi ngoảnh lại, hình ảnh con sói vồ đến đã chạm đến khóe mắt.
Cơn đau ở đùi trái của quay lại, và tiếng chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên.
Tuy nhiên, tôi vẫn chạy.
Mỗi bước đi đều khó khăn khi tôi đang phải ép cái chân bị tê dại của mình phải di chuyển.
Không có thời gian để tính toán cho đòn phản công.
Cũng không thể đoán được thế nào và khi nào con sói sẽ với đến mình.
Dù vậy, tôi vẫn chạy bằng toàn bộ sức lực, nắm lấy thanh đại kiếm, rồi xoay người và dùng quán tính để vung nó.
Thanh đại kiếm nặng tới nỗi tôi còn không thể hoàn toàn nâng nó lên bằng cả hai tay, nhưng tôi vẫn dùng đà của bản thân và vung với toàn bộ ý chí, đặt cược tất cả vào đòn đột kích.
Sau một âm thanh thô ráp, buồn tẻ, tôi thấy thanh kiếm đang vùi mình vào cổ con sói.
“M-mình làm—! gh-ghUAck!!”
Đúng là đòn phản công đã thành công. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, con sói đè lên người tôi, mặc cho đang có một thanh đại kiếm găm chặt vào cổ.
Tôi suýt soát né được những chiếc móng vuốt và hàm răng đang hướng đến, nhưng bị đè xuống bởi một sinh vật cao hơn hai mết là một đòn trí mạng.
Sức nặng khó tin của con sói đè vào bụng, khiến mọi thứ trong đó trào lên và nôn ra khỏi miệng.
Hơn cả, nó vẫn tiếp tục cố gắng ăn thịt tôi, dù cho cổ đã gần như bị xé toạc.
"AAa, aaAAAAaaAAAHHH—!!"
Tôi hét lên và vẫy tay, cố gắng đẩy con quái vật cao hai mét ra khỏi mình.
Rồi, có một khoảng trống nhỏ giữa con sói và tôi.
Tôi lợi dụng khoảng trống để bò xuống phía dưới con sói. Cảm giác như không thể nào đâm thanh kiếm vào sâu thêm được nữa, tôi thả nó ra và bỏ đi.
Con sói không đuổi theo.
Không, nó đã cố…
Nhưng cơ thể của nó không nghe lệnh.
Con sói mất rất nhiều máu, cơ thể thì đã bị đốt cháy và tơi tả.
Vì giờ đã có thể tập trung nhìn con sói, tôi nhận ra.
Một mắt của nó đã bỏng và mù. Có mũi tên được cắm vào chân sau; khiến nó đứng khập khiễng. Thanh trường kiếm hẳn đã chạm đến ống thở; tiếng thở nó giờ nghe y như tiếng còi. Rõ ràng là nó bị thương nặng hơn tôi rất nhiều.
“Haa… Mày đã…”
Những lời nói lắp bắp rơi ra từ miệng tôi.
Con sói khập khiễng tiến về phía này, lê thanh kiếm theo.
Tôi đề phòng hết mức bằng cách giữ mình trong điểm mù để không bị nó bắt gặp.
Không tốn nhiều thời gian trước khi con sói ngã xuống.
Cơ thể nó tan biến, để lại tia sáng màu xanh lục bảo nhạt.
Kèm theo một tiếng cạch, thanh đại kiếm và mũi tên rơi xuống mặt đất.
“Ể…?”
Chỉ như vậy, nó biến mất.
Không bỏ lại cái gì dù chỉ là một mảnh xác. Con sói biến mất như thể một ảo ảnh.
Tôi choáng váng trước điều bản thân vừa chứng kiến.
Sau sự biến mất của con sói, một viên đá xanh lục lung linh rớt xuống.
【Bạn đã nhận được danh hiệu『Khởi đầu của Màu Lục Sâu Thẳm』】
Sức mạnh đã được chỉnh sửa +0.1.
Cái『Màn hình』hiển thị.
"U-uwAAAAHH!!"
Nhận ra phần đầu của thanh kiếm mảnh đã chém vào mình, tôi hét lên và ngã bệch xuống.
“Oi! Mọi người! Có một tên chơi đơn ở đây nè! Rút đi! Ta sẽ nhường nó cho tên này!”
Thủ lĩnh của nhóm người bắt đầu kêu gọi xung quanh.
Tôi không thể thông được ý nghĩa đằng sau câu nói kia, hay đúng hơn—Tôi không muốn.
Đầu tiên là người phụ nữ cầm cây trượng: cô ta nhìn xuống tôi rồi chạy qua với chẳng một lời nào. Tiếp đến tên chiến binh vừa bị đánh bay đi, rồi đến những người còn lại trong nhóm—Họ đều ngưng việc chiến đấu chạy về phía sau tôi.
Đương nhiên, con sói không lồ với trận chiến đang dang dở sẽ đuổi theo mấy người kia.
Nhưng lại có một kẻ đang cản đường nó tiến tới chỗ họ.
Nói cách khác, con sói chạy thẳng phía tôi, rồi—
"U-UWAAaaaaaAAAAhhhHH!!"
Hoảng loạn, tôi cố gắng nhảy sang bên phải, nhưng cơn đau ở miếng đùi bị chém quá dữ dội khiến tôi chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất.
Bị lùa theo tiếng hét và chuyển động, con sói khóa hoàn toàn tầm nhìn của nó về phía tôi.
Và nó bắt đầu rút nước chạy.
Mình sẽ chết.
Mình sẽ bị ăn thịt bởi con sói dữ tợn kia và chết.
Không, tôi không muốn chết.
Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi kO MUỐN CHẾT, TÔI KHÔNG MUỐN-
Đầu tôi quay cuồng.
Toàn bộ các kiểu điềm báo xấu rải rác vào trong suy nghĩ.
Cả cuộc đời thoáng hiện lên trong chớp mắt.
Nhưng—
【Kĩ năng 『???』 mất kiểm soát】
Cảm xúc đã bị lấy đi đổi lại cho sự ổn định của tinh thần.
Hỗn loạn đã được chỉnh sửa +1.0.
Một loại『Màn hình』nào đó hiện lên tầm nhìn.
Giờ thực sự không phải là lúc cho nó, nên tôi không tìm hiểu về ý nghĩa đằng sau cái hiện tượng kia.
Nhưng vào cùng lúc cái màn hình hiện lên, tôi thấy đầu mình nhẹ đi.
Những dòng suy nghĩ dồn dập lắng xuống, những điềm báo xấu tan biến đi, và tôi đã có thể hoàn toàn tập trung vào việc mình đang làm.
Đứng dậy bằng cái chân phải, không dùng đến cái chân đã bị thương.
Ngay khoảnh khắc ấy, con sói vồ vào.
"!!"
Tôi nhảy về phía con sói theo hướng chéo.
Tuy nhiên, đã quá, quá chậm. Ngay cả với lượng Andrenline được giải phóng, tôi vẫn không thể theo kịp tốc độ của con sói. Móng vuốt của nó xé rách bắp tay phải tôi khi cả hai lướt qua nhau.
Cùng lúc tôi nghe được giọng nói từ những kẻ đã thoát ra phía sau lưng mình.
“—Được rồi! Vào hướng đó! Bắn đi! Đóng con đường lại!”
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Con sói không phải là kẻ thù duy nhất.
Cả con người cũng đang chống lại tôi.
Các ngươi đã dùng tôi làm mồi nhử để chạy đi!
Và thế vẫn là chưa đủ à?!
Khi tôi nghoảnh ra đằng sau theo cơn ơn lạnh, có thể thấy rõ một ngọn lửa lớn đang bao chùm toàn bộ hành lang.
Con sói cũng nhận ra ngọn lửa, nhưng đã quá trễ. Sinh vật vừa cố gắng nhảy lên để cắn xé tôi đến chết đã không tránh khỏi được ngọn lửa hung tàn. Tất nhiên là tôi cũng tương tự.
—Lũ chó chết! Chúng nó đang cố thiêu chết mình cùng với con sói!
Tôi chửi rủa trong thâm tâm.
Ngọn lửa ngay sau đó phân tán ra—và phát nổ.
Tôi dùng hai tay bảo về phần đầu và cúi mặt xuống, cố nhảy ra khỏi vụ nổ xa nhất có thể. Dù vậy, dư chấn từ vụ nổ khiến lửa bám vào lưng và thổi bay tôi đi.
Ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ thân thể.
Như thể bị quẳng vào một cái lò thiêu.
Cơn đau dữ dội khiến cho lí trí tắt đi trong khoảnh khắc.
Tôi lợi dung cơn đau này như một sự phân tâm để khiến cái đầu của mình tiếp tục suy nghĩ.
Nỗi đau giờ lại là mồi lửa đề cho ý chí của tôi tiếp tục bùng cháy.
Sau khi thôi bay đi và hạ cánh xuống mặt đất, tôi từ từ mở mắt và quan sát.
Ngọn lửa vây quanh hành lang đã biến mất.
Tuy nhiên, một bức tường lửa vẫn được dưng nên ngay ngắn ở con đường mà đám người kia đã thoát ra.
“R-ra… ack…”
Ra đó là mục đích của bọn ngươi.
Cái cổ họng đã bị bỏng không cho phép tôi có thể hoàn thành được câu nói.
Rồi, tôi đánh giá lại tình hình.
Cái tường lửa đã bịt lối ra; bỏ lại con sói và tôi.
Tôi chậm chầm nuốt xuôi cái sự thật cay đắng vào miệng.
Con sói đứng dậy, và tôi cũng vậy.
Từ bề ngoài, trông có vẻ nó đã phải tiếp xúc với ngọn lửa nhiều hơn.
Có thể là do kích thước cộng với việc nó đang nhảy chồm vào lúc đấy, làm nên một tấm chắn tạm thời cho tôi.
Dính nhiều thương tổn hơn, đã yếu đi.
Hơi thở con sói nặng nề và dáng đi loạng choạng.
Tuy nhiên, con mắt vẫn không đánh mất đi sát khí.
Tinh thần của nó chưa hề lay chuyển. Nó gầm lên như lời cảnh báo rằng “những con sói bị thương mới là những con nguy hiểm nhất” trước khi lao về phía này.
Tôi đúc lại quyết tâm của bản thân.
Vị trí tôi đang đứng là rất tốt theo lí thuyết.
Con sói không thể thấy nó, nhưng sau lưng tôi chính là thanh đại kiếm mà tên chiến binh khi nãy đã dùng. Nếu như tôi dụ con thú vào đây và sử dụng thanh kiếm, dù rất mỏng manh… tôi sẽ có cơ hội chiến thắng.
Ngay lập tức, tôi quay gót và rút nước chạy.
Khi ngoảnh lại, hình ảnh con sói vồ đến đã chạm đến khóe mắt.
Cơn đau ở đùi trái của quay lại, và tiếng chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên.
Tuy nhiên, tôi vẫn chạy.
Mỗi bước đi đều khó khăn khi tôi đang phải ép cái chân bị tê dại của mình phải di chuyển.
Không có thời gian để tính toán cho đòn phản công.
Cũng không thể đoán được thế nào và khi nào con sói sẽ với đến mình.
Dù vậy, tôi vẫn chạy bằng toàn bộ sức lực, nắm lấy thanh đại kiếm, rồi xoay người và dùng quán tính để vung nó.
Thanh đại kiếm nặng tới nỗi tôi còn không thể hoàn toàn nâng nó lên bằng cả hai tay, nhưng tôi vẫn dùng đà của bản thân và vung với toàn bộ ý chí, đặt cược tất cả vào đòn đột kích.
Sau một âm thanh thô ráp, buồn tẻ, tôi thấy thanh kiếm đang vùi mình vào cổ con sói.
“M-mình làm—! gh-ghUAck!!”
Đúng là đòn phản công đã thành công. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, con sói đè lên người tôi, mặc cho đang có một thanh đại kiếm găm chặt vào cổ.
Tôi suýt soát né được những chiếc móng vuốt và hàm răng đang hướng đến, nhưng bị đè xuống bởi một sinh vật cao hơn hai mết là một đòn trí mạng.
Sức nặng khó tin của con sói đè vào bụng, khiến mọi thứ trong đó trào lên và nôn ra khỏi miệng.
Hơn cả, nó vẫn tiếp tục cố gắng ăn thịt tôi, dù cho cổ đã gần như bị xé toạc.
"AAa, aaAAAAaaAAAHHH—!!"
Tôi hét lên và vẫy tay, cố gắng đẩy con quái vật cao hai mét ra khỏi mình.
Rồi, có một khoảng trống nhỏ giữa con sói và tôi.
Tôi lợi dụng khoảng trống để bò xuống phía dưới con sói. Cảm giác như không thể nào đâm thanh kiếm vào sâu thêm được nữa, tôi thả nó ra và bỏ đi.
Con sói không đuổi theo.
Không, nó đã cố…
Nhưng cơ thể của nó không nghe lệnh.
Con sói mất rất nhiều máu, cơ thể thì đã bị đốt cháy và tơi tả.
Vì giờ đã có thể tập trung nhìn con sói, tôi nhận ra.
Một mắt của nó đã bỏng và mù. Có mũi tên được cắm vào chân sau; khiến nó đứng khập khiễng. Thanh trường kiếm hẳn đã chạm đến ống thở; tiếng thở nó giờ nghe y như tiếng còi. Rõ ràng là nó bị thương nặng hơn tôi rất nhiều.
“Haa… Mày đã…”
Những lời nói lắp bắp rơi ra từ miệng tôi.
Con sói khập khiễng tiến về phía này, lê thanh kiếm theo.
Tôi đề phòng hết mức bằng cách giữ mình trong điểm mù để không bị nó bắt gặp.
Không tốn nhiều thời gian trước khi con sói ngã xuống.
Cơ thể nó tan biến, để lại tia sáng màu xanh lục bảo nhạt.
Kèm theo một tiếng cạch, thanh đại kiếm và mũi tên rơi xuống mặt đất.
“Ể…?”
Chỉ như vậy, nó biến mất.
Không bỏ lại cái gì dù chỉ là một mảnh xác. Con sói biến mất như thể một ảo ảnh.
Tôi choáng váng trước điều bản thân vừa chứng kiến.
Sau sự biến mất của con sói, một viên đá xanh lục lung linh rớt xuống.
【Bạn đã nhận được danh hiệu『Khởi đầu của Màu Lục Sâu Thẳm』】
Sức mạnh đã được chỉnh sửa +0.1.
Cái『Màn hình』hiển thị.
Danh sách chương