Translator: Drake

__________________________

Hắc Long Aelin Pritani tìm thấy chỗ khoai lang được giấu kĩ ở trong một góc hang động của Sejun. Sau một hồi đe dọa kiên trì thuyết phục, nó cuối cùng cũng nhận được 3 củ khoai và ít lá từ tên con người thông qua một dạng nhiệm vụ và bắt đầu nướng chỗ khoai đó trên lửa.

Nhìn qua quả cầu pha lê thì trông nướng khoai cực kì dễ dàng, tất cả những gì cần làm chẳng qua chỉ là bọc nó trong lá rồi cho vào lửa.

- Không đời nào một Hắc Long vĩ đại như ta lại không thể làm thứ mà con người có thể!

Aelin cực kì tự tin kêu lên. Tuy nhiên…

Củ khoai đầu tiên bị cháy thành than. Thứ vật chất bóng tối đen ngòm đến mức không ăn được mà phải tiễn vô thùng rác.

Củ thứ hai thì không đến mức thành than. Nhưng mà vì bị lôi ra quá sớm nên thành ra phần bên trong chưa chín.

Có vẻ như nướng khoai là món ăn thử thách lòng kiên nhẫn của người nấu nhiều hơn nó tưởng.

- Hehehe, thành công chưa nhỉ?

Aelin với đôi mắt đầy hy vọng nhìn về phía củ khoai cuối cùng còn lại đang tỏa ra mùi khói ngọt ngào. Sau hai lần thất bại, lần này nó dám chắc là đã thành công.

Nghĩ rồi, Aelin cẩn thận cầm củ khoai lên bằng hai tay rồi bẻ nửa ra.

- Huh?

Có hơi khác với lúc nó bẻ nửa củ khoai mà con người cho nó nhỉ? Sao lạ thế ta?

Nhưng khi nhìn xuống phần thịt khoai ươm lộ ra trước mắt, nó nhanh chóng quên mất chuyện đó.

- Thành công rồi! Thành công rồi!

Aelin vui vẻ hình thành quả của mình là một củ khoai lang đã được nướng chín thành công. Nó tự hào kêu lên.

- Hehehe, thấy chưa tên con người kia! Ta, Hắc Long Aelin Pritani vĩ đại, đã nướng củ khoai lang này đó!

Và rồi

- Ah.

Nó bóc vỏ và cho nửa củ khoai nướng vào miệng.

Có thể khoai ăn sẽ ngon hơn nếu nó cắn từng miếng như con người đó, nhưng nó là rồng cơ mà! Nó không cho phép bản thân mình lại đi bắt chước ngoại hình của một con người như vậy! Điều đó sẽ hạ thấp danh phẩm của nó mất!

Rốp

- Gì vậy?!

Cái này… không đúng!

Đáng lẽ răng của nó phải không bị cái gì cản lại chứ? Vậy mà mấy thứ lợn cợn này là gì đây?

Củ khoai cũng không mềm mượt và mịn như cái mà con người đã dâng cho nó!

Hơn nữa, vị ngọt của củ khoai này cũng không giống với vị đậm đà của củ khoai đầu tiên mà nó đã ăn!

- Sao có thể như thế được? Lửa của ta mạnh hơn, tuyệt hơn… vậy mà tại sao… của ta lại không ngon bằng được…?

Hắc Long vĩ đại không thể chấp nhận được sự thật rằng nó nướng khoai còn dở hơn cả con người.

Một con rồng như ta vậy mà lại không điều khiển lửa giỏi bằng một con người sao?!

Aelin cảm thấy bối rối.

- Ugh! Lòng tự tôn của ta… đau quá…

Aelin lại buồn.

- Hừ, ta cáu rồi! Xem tên con người đó đang làm gì nào!

Aelin bắt đầu xem động của Sejun thông qua quả cầu pha lê.

***********

Chít!

Chii!

Sejun tỉnh dậy trước âm thanh bận rộn của cặp vợ chồng nhà thỏ.

- Được rồi! Dậy nào!

Như mọi khi, vừa tỉnh dậy là cậu lại đi đến bên bức tường để ghi lại số ngày đã lạc vào đây.

Và rồi.

Xoẹtttt

Cậu vẽ thêm một đường lên tường bằng xương cá, hoàn thành thêm một chữ “Chính” 正nữa.

Trên tường, có hai hàng được lấp đầy bởi 10 chữ “Chính” và một hàng dưới cùng tức hàng thứ ba đã có 4 chữ “Chính” hoàn chỉnh.

Tương đương đã trải qua 120 ngày.

“Gần 4 tháng rồi cơ à…”

Sejun nhìn bức tường một hồi rồi đi đến bên cái hồ nhỏ để rửa mặt rồi ăn bữa sáng.

Sau đó, cậu bắt đầu công việc đồng áng buổi sáng của mình.

Tap. Tap.

[Bạn đã thu hoạch Cà Chua Bi Ma Thuật]

[Kinh nghiệm Thu hoạch Lv.2 của bạn tăng nhẹ]

[Kinh nghiệm nghề nghiệp của bạn tăng nhẹ]

[Bạn nhận được 10 điểm kinh nghiệm]



..

.

Woosh, woosh.

Yip, yip.

Khi Sejun đang mải mê thu hoạch cà chua thì lũ thỏ con chạy đến bên cậu và làm vẻ mặt đáng thương.

- Heh~ nếu mấy đứa nghĩ rằng làm mặt đáng thương sẽ khiến chú đây cho mấy đứa cà chua thì nhầm to rồi nhá~

Yip, yip?

Yip?

Chú à, chú bị làm sao vậy? – Lũ thỏ con không hiểu được lời của cậu nên nghiêng nghiêng đầu khó hiểu và lùi lại…

Khiếu hài hước của Sejun do bị cô lập nên đã không thể phát triển cùng với cái thế giới này mà rẽ ra hướng khác để phát triển độc lập, như quần đảo Galapagos[note51453] vậy. Hoặc có lẽ là nó vẫn còn đang phát triển.

- Nếu mấy đứa cọ mặt vào má chú thì chú sẽ cho mấy đứa vài quả.

Ngay khi tụ nhóc con chuẩn bị chạy đi thì Sejun ngay lập tức vào thẳng vấn đề.

Yip…

Yip…

Bọn nhóc thở dài với biểu cảm có phần tức giận. Có vẻ như bọn nhóc càng ngày càng không còn yêu thích cậu như lúc trước nữa rồi.

Chú xin lỗi nhé. Chú không biết đòi hỏi thế là quá đáng…

- Rồi rồi, chú đùa thôi mà. Đây…

Ngay khi Sejun định đưa cho tụ nhỏ chỗ cà chua vừa mới hái.

Hop, hop.

Một trong số mấy đứa nhóc nhảy từ trên mặt đất lên đầu gối của cậu rồi trèo lên vai Sejun. Chỉ riêng bé con này là vẫn còn thích cậu.

Và rồi…

Cọ cọ~

Bé thỏ con cọ cọ mặt nó vào má Sejun. Cảm xúc mềm lại của lông thỏ nhồn nhột trên da mặt làm cậu rùng hết cả mình vì sung sướng.

- Oh~! Được lắm! Nhóc sẽ được hai quả!

Sejun đưa hai quả cà chua bi cho con thỏ mà nghe lời cậu, còn mấy đứa khác thì mỗi đứa một quả.

Yip!

Yip!

Mấy đứa nhóc chỉ được một quả kêu lên phản đối nhưng cậu nhất quyết không cho chúng nó thêm nữa.

- Hehehe. Đây là hậu quả khi làm chú buồn đấy nhé.

Nghe vậy, chúng nó phồng má giận dỗi (*`ω´*) =3 rồi chạy ra chỗ mắt ngồi ăn.

Khi Sejun hoàn thành việc thu hoạch chỗ cà chua bi, cậu ngồi nghỉ một lúc rồi chuẩn bị piranha nướng cho bữa trưa.

Rồi,

[Quản lý tòa tháp tức giận với bạn]

- Lại nữa? Tại sao?!

Sejun thường mặc kệ mấy cái tin nhắn từ quản lý tòa tháp, ai bảo ông ấy lúc nào cũng cáu giận vô lí làm gì?

Ban đầu cậu còn tưởng là chuyện quan trọng lắm nên cậu cứ lo sợ các kiểu, nhưng giờ thì sau vài lần trải nghiệm “cơn tức giận” của quản lý, cậu đế*h care nữa luôn.

- Bộ ổng có vấn đề gì với khả năng quản lý cảm xúc à?

Đến giờ cho bữa trưa,

Buzz, buzz.

Ong độc lại đến làm việc, tiếp tục hút mật như mọi khi.

- Chào mày.

Cọ cọ

Nó đậu xuống trên vai Sejun khi cậu đang tưới nước cho ruộng cà rốt và cọ cọ thân mình vào má cậu như thể đang chấm công.

Và rồi

Nó bay đến những nụ hoa để hút mật. Tuy nhiên lần này nó không đi đến ruộng cà chua bi nữa mà thay vào đó là ruộng hành.

Cây hành lá bị bỏ lại không được cắt cuối cùng cũng đã nở hoa. Con ong độc ăn mật từ hoa hành trước, rồi sau đó thì chuyển sang chỗ hoa bên ruộng cà chua.

- Hôm nay phải ngắt hoa hành mới được.

Cũng đã đến lúc để thu hạt giống rồi mà.

Sau bữa trưa, Sejun nhổ ra cả cây hành lá có nụ hoa đang nở ngay sau khi ong độc hút hết mật và rời đi.

Cây hành này sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ của nó và nghẻo thôi, vậy nên phải nhanh mà thu hoạch rồi ăn mới được. Vậy nên việc nướng cả cây hành được thêm vào thực đơn của ngày hôm nay.

Sejun tách hoa hành ra và phơi khô dưới ánh mặt trời. Một khi bông hoa hoàn toàn khô hết thì hạt giống cũng sẽ lấy ra dễ hơn.

Cậu bắt đầu công việc buổi chiều sau khi hoa hành đã được phơi khô.

Buzz buzz.

Khi tối đến, ong độc sẽ lại đến, cho cậu chút mật ong và rồi lại về nhà, công việc buổi chiều diễn ra trơn tru.

- Hai ngày nữa là Lam Nguyệt rồi.

Sejun đang đi đi lại lại cho tiêu cơm bớt thì chợt nhìn tường mà nhận ra.

Lần này đã là đợt Lam Nguyệt thứ 5 mà cậu bị mắc kẹt bên trong tòa tháp rồi.

Lam Nguyệt lần 4 trôi qua khá là êm đẹp, nhưng như lần thứ 3 thì quái vật cũng có khả năng xuất hiện nên cậu không thể buông lỏng cảnh giác được.

“Hi vọng là lần này cũng sẽ ổn…”

Sejun ngồi xuống ghế riêng của cậu và lo lắng.

Nhưng nhìn cánh đồng của cậu đang đung đưa trong gió, lấp lánh trong ánh mặt trời khiến cho mọi lo lắng của cậu bay đi đâu mất.

Nếu lấy trung tâm là cái ghế riêng aka tảng đá của cậu thì cả mảnh ruộng được chia làm 4 phần. Một phần là ruộng hành, một là ruộng cà chua bi, một mảnh là ruộng cà rốt và còn lại là ruộng khoai lang, tất cả đều mồ hôi xương máu mà Sejun bỏ ra.

Thêm một ngày nữa trôi qua và tính đến là ngày thứ 121 bị mắc kẹt trong tháp.

Hôm nay mọi thứ vấn như những ngày khác. Tuy nhiên bé ong độc nào đó lại không đến vào bữa trưa như mọi khi. Có vẻ như nó cũng đang chuẩn bị cho Lam Nguyệt sắp đến.

Khi đêm dần đến, Sejun dập tắt đống lửa và chuẩn bị cho Lam Nguyệt lần thứ 5 với bộ bịt tai làm từ lá hành và cà chua bi.

Cậu kiếm lấy một chỗ ngồi trong góc của hang động và chuẩn bị tinh thần đối đầu với màn đêm xanh đáng sợ chuẩn bị ập đến. Và cũng tại nơi này, cậu nhìn thấy cảnh tượng khác với mọi khi.

- Sao chúng nó vẫn chưa đi vậy?

Cặp thỏ đặt 6 đứa con của mình trên chỗ ngồi riêng của Sejun và buộc chặt chân chúng vào nhau bằng lá hành.

Và rồi,

Chii…

Chii…

Cặp thỏ quay lại tổ của chúng, nhìn những đứa con lần cuối rồi kêu ra một âm thanh giống như tiếng khóc của loài thỏ trước khi đóng cửa tổ lại.

- Chuyện gì vậy chứ?! Mấy đứa làm cái quái gì vậy?!

Byeya!

Bye!

Byeng!

Khi Sejun vội vàng đứng dậy và tiến về chỗ mấy đứa thỏ con thì chúng giơ bàn tay mềm mại đầy lông của mình lên nhìn về phía cậu bằng ánh mắt nghiêm túc. Đừng lại gần đây!

Không lâu sau, Lam Nguyệt chính thức bắt đầu.

******************

Có một truyền thống trong tộc của Nông dân Thỏ trắng. Vào đêm Lam Nguyệt lần thứ 5 kể từ khi chúng được sinh ra, chúng chỉ có thể thực sự trở thành người lớn khi nhận được ánh sáng từ mặt trăng xanh.

Vậy nên, hôm nay chính là ngày quan trọng nhất trong đời của thỏ con.

Chúng nhìn lên trời với tinh thần đã được chuẩn bị sẵn, chờ đợi Lam Nguyệt xuất hiện.

Và khi vầng thái dương trên bầu trời chuyển sang màu xanh, năng lượng của Lam Nguyệt dần hạ xuống, xuyên qua cái lỗ trên trần hang, hạ xuống trên người những bé thỏ.

Byeak!

Byea!

Mặc dù bề ngoài thì giống thỏ, nhưng sự thật không thể chối cãi rằng quái vật vẫn là quái vật. Nhìn thấy ánh sáng của Lam Nguyệt, những chú thỏ con hét lên.

Oof. Oof.

Phần cơ trên thân chúng bắt đầu phồng lên. Những con thỏ con, từng nhỏ hơn cả lòng bàn tay người, đã biến thành những con thỏ cơ bắp cao khoảng 30cm. Thậm chí trên bụng của chúng còn hiện lên chữ “Vương” 王.

Nếu thỏ đã như thế khi xảy ra Lam Nguyệt… Sejun còn không dám tưởng tượng ra những con quái khác sẽ như thế nào nữa.

Pyea!

Pye!

Những chú thỏ con vẫn tiếp tục nhìn trời mà hét lên. May mắn thay là không có con quái vật nào tới trước tiếng hét của chúng.

Và rồi… Lam Nguyệt một lần nữa êm đẹp mà qua đi.

Pyea…

Pye…

Khi hiện tượng dị thường kia kết thúc, cơ bắp của mấy chú thỏ cũng xìu xuống như quả bóng bị xì hơi, và các bé thỏ con trở lại hình dạng dễ thương cute moe phô mai que của chúng. Tuy nhiên kích cỡ của tụ nhỏ có hơi khác so với trước đây, và phải nói là trở nên tương đương với bố mẹ chúng.

Các bé con đã chính thức trở thành người lớn rồi! ヾ(☆▽☆)

Sau đó

Pah

Một quầng sáng xanh tỏa ra từ bên trong người mấy con thỏ.

- Huh?!

Sejun sau khi quan sát từ đầu đến giờ vẫn cảm thấy kì lạ và khó hiểu trước cảnh tượng ấy. Ánh sáng xanh di chuyển đến đầu tay của lũ thỏ, dần dần ngưng tụ lại và chuyển thành vật phẩm.

“Vậy ra đó là lí do tại sao mình không dùng được bình tưới của thỏ chồng.”

Cậu nhớ lại lúc mượn dùng bình tưới của bố tụ nhỏ thì chẳng có giọt nước nào chảy ra cả. Có vẻ như những nông dân thỏ sẽ có những dụng cụ của riêng mình.

Những ánh sáng xanh ấy ngưng tụ lại lần lượt thành 2 cái xẻng, 1 cái liềm, một can tưới nước, một cái xe đẩy cút kít



“Búa?”

Trông như nó được làm từ sắt vậy, có khi nào là búa rèn không?

Đột nhiên có một chủng loại vật phẩm khác hẳn khiến cậu bối rối.

Nhìn kĩ lại thì chỉ có con thỏ đang cầm búa là chuyển sang màu đen. Và cái tên trên đầu nó cũng thay đổi luôn.

[Chiến binh thỏ đen]

- Chiến binh thỏ đen?

Pyang!

Nhảy!

Cọ cọ cọ

Con thỏ mang tên chiến binh thỏ đen trèo lên vai Sejun, nó nghĩ là cậu đang gọi nó, và cọ cọ mặt vào má cậu. Nó là con thỏ được cậu cho 2 quả cà chua bi.

Khi trời sáng, những bé thỏ con đã trưởng thành cũng không chơi đùa nữa. Từng đứa từng đứng sử dụng những công tụ của riêng mình mà giúp đỡ bố mẹ chúng công việc đồng áng.

Con thỏ có can tưới nước thì giúp thỏ chồng tưới ruộng, và con thỏ có lưỡi liềm thì giúp thỏ vợ cắt hành lá.

Con có xe đẩy cút kít thì mang hành lá đã cắt và chuyển nông sản đã thi hoạch đến kho dự trữ, còn hai con thỏ có xẻng thì hỗ trợ việc mở rộng nông trại và trồng thêm hạt giống.

Về mặt kĩ năng thì tụ nhỏ có thể vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng về những công cụ mà chúng sở hữu thì thực sự giúp rất nhiều cho cái nông trại này đấy!

Và chú thỏ đen kia thì không có công cụ làm nông nào, vậy nên nó sẽ giúp Sejun việc săn bắt.

Tùm!

Khi cậu lắc ngọn đuốc gần mặt hồ, một con cá piranha nhảy lên.

- Nhanh!

Ppiya!

Theo tín hiệu của Sejun, chú thỏ đen đã chờ đợi từ nãy giờ nhảy lên và đập mạnh vào con cá bằng cây búa của nó.

Tuy nhiên…

Pye?!

Nó căn thời gian dở quá…

Nó đập mặt vào con cá ngay trên không trung trước khi kịp vung búa, một vụ tai nạn hàng không đáng tiếc.

Bịch!

Nhưng may mắn thay là thỏ đen cùng với con cá rơi ra ngoài vùng hồ do vụ va chạm đó.

Nhảy.

Thỏ đen nhanh chóng đứng dậy ngay khi nó vừa hôn đất.

Và rồi

Ppiya!

Nó chạy đến chỗ con piranha đang mắc cạn và đập con cá bằng cả cây búa.

Bang! Bang! Bang!

Mặc dù không hiểu tại sao một cây búa lại phát ra âm thanh như nhựa cao su vậy được, nhưng mà hiệu quả lại cực kì rõ ràng. Con cá piranha đã chết, và nó bị nghiền nát đến mức không thể ăn được…

Ppiya!

Thỏ đen vác búa lên vai, bày ra tư thế chiến thắng rồi nhìn về phía Sejun đầy tự hào. Chú thấy bé thế nào!?

Nhưng

“Đừng nhìn chú, nhìn ra kia kìa.”

Ppieek!

Thỏ mẹ nhanh chóng tiến lại, nhìn con cá đáng lẽ sẽ trở thành bữa ăn cho cả nhà giờ đã biến thành một đống hỗn độn.

Ppieek!

Pye…

Thỏ đen phải chịu 1 giờ đồng hồ nghe cải lương từ mẹ nó.

Và khi những chú thỏ trưởng thành dần quen với dụng cụ chuyên dụng của chúng,

[30 ngày đã trôi qua kể từ lần cuối bạn sử dụng Cửa hàng Hạt giống]

[Cửa hàng Hạt giống Lv.1 được kích hoạt]

Ngày thứ 125 bị kẹt trong tóa tháp, cửa hàng hạt giống lại mở ra thêm lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện