Một vùng đồng cỏ rộng lớn. Những ngọn cỏ bao phủ cả mặt đất, cũng như những bông hoa dại, chúng nhảy múa cùng với cơn gió nhẹ thổi qua cả cánh đồng

Trên đồng cỏ là một con đường thẳng tắp. Con đường trắng nối dài đến tận chân trời. Con đường này dẫn đên đâu, không ai biết.

Một chiếc xe máy đang lăn bánh trên con đường, nó chất đầy đồ đạc.

Người lữ khách thấy gì đó và chạy chậm lại. Đó là một đứa trẻ bên đường, tay giơ cao.

Chiếc xe máy dừng lại. Đứa trẻ nói,

“Cho tôi theo với”

“Không được! Hết chỗ rồi,” Chiếc xe máy trả lời thẳng thừng.

Người lái xe hỏi.

“Em từ đâu đến?”

Đứa trẻ không trả lời

“Em đang đi đâu”

Đứa không trả lời

“Tên em là gì?”

“xxxxx”



Nó trả lời rồi nói lại lần nữa.

“Cho tôi theo với.”

“Không được! Hết chỗ rồi,” chiếc xe máy trả lời thẳng thừng.

Người lữ khách nói, như gằn giọng,

“Tôi không thể quyết định số phận của người khác. Tôi nghĩ tự chăm sóc chính mình cũng là một việc quá đủ đối với bản thân của tôi rồi. Vì thế, tôi không thể mang em theo, em nên ngưng cái ý định ấy lại đi. Tôi ích kỉ… tôi rất ích kỉ.”

“Có muốn cũng chẳng thể chở được hai người” Chiếc xe máy tiếp lời.

Người lữ khách tiến tới đứa bé, ngồi xuống, và trong lúc đang nhìn vào mặt nó, cất tiếng,

“Tạm biệt, xxxxx.”

Và rồi, người lữ khách leo lên chiếc xe máy và lái đi.

Một vùng đồng cỏ rộng lớn. Thảm cỏ và hoa dại nhảy múa cùng cơn gió nhẹ thổi qua cả cánh đồng

Trên đồng cỏ là một con đường thẳng tắp. Con đường trắng nối dài đến tận chân trời. Con đường này dẫn đên đâu, không ai biết.

Tại đấy, có một đứa trẻ bị bỏ lại.

Tại đấy, có một đứa trẻ bị bỏ lại vĩnh viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện