Ngày 1 tháng 2 năm 1999.
Đó là lúc bắt đầu năm cuối cùng của thiên niên kỷ cũ, chuẩn bị bước sang một thiên niên kỷ mới. Trước những ước đoán đầy tính ngẫu hứng từ nhiều phía, người ta bắt đầu bám lấy các lời tiên tri hay tiên đoán về thảm họa, bất kể vì lợi ích cá nhân hay do hiệu ứng lây lan của sự hoang mang ngày một gia tăng. Trong thành phố bao trùm bởi bầu không khí lo lắng và tiết trời đông với mức nhiệt khá phổ biến trong những năm gần đây, tôi, Mikiya Kokuto quyết định đi dạo đêm với Shiki.
Giờ đang là giữa mùa đông và những ngày gần đây, mặt trời thường lặn sau 5 giờ chiều, sớm buông màn đêm lên thành phố. Hơi thở của tôi trắng xóa, và Shiki cũng vậy. Tôi cho rằng, cả hai người chúng tôi, đều khá bảo thủ (có người nói dễ đoán) trong cách ăn mặc. Tôi mặc một chiếc áo khoác tối màu bên ngoài áo len cao cổ màu đen, quần thể thao cũng màu đen nốt. Trong khi đó, Shiki mặc một chiếc kimono màu xanh da trời cùng với một chiếc áo khoác da màu đỏ dài ngang eo và đi một đôi bốt quân đội cao cổ. Từ lâu, tôi đã thôi không hỏi rằng Shiki mặc vậy có lạnh không. Tôi thấy cô ấy mặc kiểu trang phục đó từ cách đây ba năm. Trời nóng hay lạnh có vẻ chẳng tác động nhiều đến cô ấy như những người khác.
Shiki nói muốn gặp tôi trên đường về nhà sau khi xong việc, vốn không phải điều cô ấy hay làm, và thường khiến tôi liên tưởng đến một động cơ bí mật nào đó.
“Được rồi, cứ nói thẳng ra đi. Hẳn phải có chuyện rất quan trọng xảy ra nên cậu mới không thể kiên nhẫn chờ tớ quay về chỗ cậu được. Lặn lội đến gặp tớ ngay gần chỗ làm là hơi bị hiếm đấy.”
“Không có gì, thật đấy. Chỉ là dạo này, ngoài đường có vẻ hơi… nguy hiểm, nên tớ nghĩ mình nên đưa cậu về nhà.” Mặt cô ấy đanh lại khi dò xét xung quanh, chẳng bao giờ thực sự nhìn tôi. Một cơn gió cô độc lướt qua chúng tôi, khẽ làm bộ Kimono của Shiki xao động.
Phong cách ăn mặc của Shiki Ryougi luôn như vậy, kể từ ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy ở trường cấp ba. Nó tạo cho cô ấy một vẻ lạ lùng, nhưng tôi phải công nhận kiểu trang phục đó khá hợp với chiều cao của cô ấy (khoảng 1m6). Mái tóc ôm khít lấy khuôn mặt, và luôn có vẻ bị cắt bừa để vừa chạm đến cổ áo. Cũng như tóc, mắt cô ấy đen thẳm đầy đe dọa. Như thể đối lập với tất cả điều này, cô ấy có cách nói khá thô và gần như chẳng để tâm đến lời tiếp theo. Người nào nói chuyện lần đầu cũng phải choáng. Giờ cô ấy vẫn giữ dáng vẻ cao quý và sang trọng hơn là xinh đẹp, kể cả cách cô ấy đi lại và kiểm tra đường phố, phần nào vẫn còn vương đầy ánh nắng đang nhanh chóng rút đi, trông như thể một con thú đang đi săn mồi.
Tôi bắt chuyện. “Shiki, dạo này cậu hành xử buồn cười lắm.”
“Tớ buồn cười đến mức nào khi chính cậu còn chẳng thèm cười?”
Cô ấy đáp một cách lười nhác, thiếu hẳn sinh khí bình thường. Thường thì cô ấy sẽ liếc nhanh về phía tôi, chỉ để tận hưởng vẻ nhăn nhó của tôi trước sự nhanh trí của cô ấy, như hôm nay mắt cô ấy như để ý tận đâu đâu. Thôi được, nếu cô ấy không muốn trò chuyện, thì cứ để yên vậy. Tôi đi bên cạnh và không nói thêm lời nào nữa. Shiki dẫn hai chúng tôi đến ga tàu gần căn hộ của cô ấy, mà giờ này thường khá đông đúc. Đường tới đó, ngược lại hoàn toàn, lặng như tờ, chỉ mỗi tôi và Shiki đi dọc con phố hẹp. Không có đèn cửa hàng và đèn đường, bạn có thể nghĩ đang có vụ gì nghiêm trọng xảy ra. Tôi nghĩ nguyên nhân của việc này cũng chính là lý do Shiki muốn đưa tôi về nhà.
Những người đi một mình buổi đêm đang được báo mất tích hoặc bị giết. Căn cứ vào tỷ lệ tội phạm thấp trong khu vực, chuyện này được xếp vào dạng bất thường. Nếu không kể đến chuyện tương tự xảy ra vào mùa đông ba năm trước.
Năm đầu cấp ba của tôi xuất hiện một tên giết người hàng loạt, đặt người dân thành phố vào thế hoang mang. Hắn chỉ hành động vào ban đêm, và thực hiện các nghi thức giết người tàn bạo mà không vì nguyên do cụ thể nào. Hắn đã giết tổng cộng bảy người. Bất chấp vô số cuộc điều tra và hợp tác với các phương tiện truyền thông đại chúng, mọi nỗ lực của cảnh sát nhằm bắt hắn đều thất bại, và không có thông tin rõ ràng nào về một nghi phạm cụ thể. Do không có vụ giết người nào khác cùng mẫu hình, người ta giả định rằng tên giết người hàng loạt đã dừng tay, và vụ việc bị chôn vùi.
Vụ giết người đầu tiên bắt đầu vào mùa hè bốn năm trước, và kẻ giết người mai danh ẩn tích vào mùa đông ba năm trước. Tôi nhớ khi đó là tháng Hai lạnh giá, tôi và Shiki chuẩn bị bước sang năm hai cấp ba. Chuyện đó chỉ diễn ra sau khi Shiki gặp tai nạn giao thông và bị hôn mê sâu. Sau đó, tôi tốt nghiệp phổ thông và lên cao đẳng, nhưng đã bỏ học sau một tháng, và không lâu sau, tôi làm thuê cho cô Touko. Shiki mới tỉnh lại vào mùa hè năm ngoái. Với tôi, vụ án giết người hàng loạt đã là quá khứ.
Tuy nhiên, tôi nghĩ, với Shiki, mọi chuyện không phải như vậy. Với cô ấy, chuyện như mới xảy ra nửa năm trước. Chuỗi các vụ án lần này hoàn toàn trùng khớp với khuôn mẫu giết người tàn bạo bốn năm trước, và các bản tin truyền hình đang làm rùm beng lên rằng hung thủ trước đây đã trở lại, bằng tất cả những hình ảnh minh hoạ và các hoạt động nhằm tái hiện sự vụ cùng một cốt truyện gay cấn, cứ như thể nhà đài đã phục sẵn để khuấy động lại sự việc cho người xem. Dù vậy, tôi không thể không để ý khi Shiki càng nghe tin về vụ việc thì trông càng u ám hơn. Tôi từng nhìn thấy cô ấy thế này ba năm trước, trước khi tai nạn xảy ra.
Đó là khi Shiki Ryougi, vẫn còn chứa phần nhân cách khác, SHIKI nam, bảo tôi rằng, cô ấy là một kẻ giết người.
Khi chúng tôi tới, ga tàu vẫn hoạt động bình thường, với lượng người như thường lệ. Không giống khu dân cư chúng tôi vừa đi ngang qua, ga này sáng hơn một chút và đầy người qua lại vội vã, tỏa ra các khu thương mại lân cận. Đây là một trong số ít chỗ bạn có thể tin rằng tên giết người hàng loạt không xuất hiện. Kể cả vậy, ảnh hưởng của nó vẫn có thể thấy rõ, qua cách mọi người đứng sát vào nhau, như thể cùng sát cánh chiến đấu, và qua vẻ sợ hãi thoáng qua và cảnh giác mơ hồ trên khuôn mặt mỗi người. Đêm mới bắt đầu, và hẳn dòng người trong giờ tan tầm sẽ kéo dài gần như bất tận.
Đi qua sân ga đông đúc và đến khu thương mại, ngang qua một cửa hàng điện tử, chúng tôi thấy vô tuyến đang chiếu thời sự buổi tối. Trong thoáng mắt, tôi đã thấy điều mình mong đợi, một tin đặc biệt nữa về tên giết người. Trong khi tôi nhanh chóng bỏ qua, Shiki lại đứng xem, mắt dán chặt vào màn hình, khiến tôi bất đắc dĩ phải dừng lại.
“Mikiya, xem này.” Shiki cười khoái chí. “Họ gọi hắn là Quái vật Sát nhân.” Cô ấy nói đúng. Ở phía cuối màn hình, được đánh dấu bằng chữ “X” ở đầu, đề một dòng chữ cỡ tương đối lớn “Khởi đầu của Quái vật Sát nhân”.
“Tớ đoán họ cho rằng chỉ nói ‘sát nhân’ thôi không đủ để mọi người lo lắng. Số vụ giết người lớn hơn mười chẳng có gì đáng cười, tớ biết, nhưng cậu không nghĩ là họ đang hơi gây chuyện giật gân quá không?”
Nhướn một bên mày, Shiki cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi. “Chuyện đó, ừ, hiển nhiên rồi. Dù vậy, tớ nghĩ họ có phần đúng. Nếu bây giờ có kẻ nào đáng bị coi là quái vật, hẳn phải là hắn ta. Hắn muốn được chú ý, được thể hiện. Hắn sung sướng vì điều đó. Quái vật hiếm khi cần lý do. Nạn nhân chắc chắn không biết lý do trước khi họ chết. Vì thế, cậu không thể thực sự gọi đây là giết người.” Cô ấy quay lại phía vô tuyến, khiến khuôn mặt được phản chiếu mờ mờ trên màn hình ti vi.
“Ý cậu là sao?” Tôi hỏi.
“Tàn sát và giết người có thể khác nhau. Có thể cậu đã quên, phải không Kokutou? Trên đời này chỉ có đất cho duy nhất một sát nhân đích thực.” Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Bình thường, cô ấy nhìn khá xa cách, gần như mơ ngủ, như thế đang nhìn nơi xa xăm nào đó. Nhưng lúc này, ánh nhìn từ đôi mắt đen ấy thật mãnh liệt, như đang khẩn cầu tìm về một miền ký ức xa xưa.
“Một sát nhân đích thực…” Tôi mặc cho giọng mình lạc đi. Tôi chắc chắn đã từng nghe điều đó từ cô ấy trước đây, nhưng lúc nào? Ở đâu? Chỉ có thể là một thời điểm cách đây đã lâu, khi tôi có thể nhìn lại, và thấy hối tiếc. Có thể nếu tôi nhớ được, tại thời khắc ấy, mọi chuyện tiếp theo sau đều có thể tránh được.
“Thôi bỏ đi.” Sau vài giây, cuối cùng Shiki nói. “Không quan trọng. Giờ ta cùng về nhà. Tớ mới ngủ dậy, và nếu không ăn gì thì tôi chẳng thể nào bình tĩnh được.”
“Gượm đã, cậu mới ngủ dậy? Thế còn trường học? Cậu quên hôm nay là thứ Hai à, hay cậu tự cho mình ngủ nướng?”
Cô ấy liền nở một nụ cười tinh quái. “Bình tĩnh nào, hít sâu vào.” Cô ấy cầu xin tôi, nhưng lại đầy vẻ chế giễu. “Thôi nào, sáng nay tớ đến trường rồi. Ý tớ là ngủ chiều. Thực tình tớ chưa kể với cậu, nhưng điểm số của tớ đã khá hơn nhiều từ tháng Mười một ? Thôi nào, hãy nói rằng cậu ngạc nhiên đi.”Tôi gật đầu, thực sự ngạc nhiên. Điểm của cô ấy từng trượt dài cùng với độ chuyên cần và tôi đã lo rằng cô ấy không học qua nổi trước cuối năm. Khi tôi gật đầu, cô ấy thốt ra một câu mãn nguyện, và đút tay vào túi áo khoác.
“Được, vậy phải thưởng thôi!” Shiki bất thần tuyên bố. “Azaka cứ khoe với tớ về chỗ tuyệt diệu mà cậu đưa nó xuống ở Akasaka ấy. Và cậu biết sao không ? Tớ thực sự muốn đi thử một lần. Ồ sao mà mình muốn giết con bé thế cơ chứ.”
Điều khó chịu khi Shiki nói vậy là cô ấy thừa biết rằng mình có dao và đã từng sử dụng nó. Trước khi tôi kịp nói, cô ấy tóm lấy tay tôi và kéo đi. Tôi không chắc cô ấy định dẫn tôi đi đâu, nhưng nếu căn cứ vào câu nói lúc nãy, hẳn là tới Akasaka, nơi một nửa lương tháng của tôi sẽ tiêu tùng cùng với bao hy vọng và mộng đẹp chỉ với một bữa ăn tối, và cô ấy không có vẻ gì sẽ dừng lại. Tôi thầm nguyền rủa Azaka vì đã kể cho Shiki về chỗ tôi đưa con bé đi hồi năm mới.
Thôi, chi bằng cứ tận hưởng vậy. Rốt cuộc, rất lâu rồi chúng tôi mới có một buổi hẹn hò thực sự. Kỳ thực, lần gần nhất có thể là bốn năm trước, hồi còn học cấp ba, khi cô ấy vẫn còn phần nhân cách SHIKI nam. Tối nay cô ấy làm tôi nhớ về cậu ta, và tôi không rõ cảm giác ấy đến từ đâu. Ngoài sự khó gần lúc đầu buổi tối, tôi không thấy điều gì khác lạ.
Và rồi chúng tôi bắt đầu tháng Hai với một bữa tối sang trọng, và một đêm đi lang thang quanh thị trấn, vui vẻ với nhau như thể đây là đêm cuối cùng chúng tôi được phép bên nhau.
Đó là lúc bắt đầu năm cuối cùng của thiên niên kỷ cũ, chuẩn bị bước sang một thiên niên kỷ mới. Trước những ước đoán đầy tính ngẫu hứng từ nhiều phía, người ta bắt đầu bám lấy các lời tiên tri hay tiên đoán về thảm họa, bất kể vì lợi ích cá nhân hay do hiệu ứng lây lan của sự hoang mang ngày một gia tăng. Trong thành phố bao trùm bởi bầu không khí lo lắng và tiết trời đông với mức nhiệt khá phổ biến trong những năm gần đây, tôi, Mikiya Kokuto quyết định đi dạo đêm với Shiki.
Giờ đang là giữa mùa đông và những ngày gần đây, mặt trời thường lặn sau 5 giờ chiều, sớm buông màn đêm lên thành phố. Hơi thở của tôi trắng xóa, và Shiki cũng vậy. Tôi cho rằng, cả hai người chúng tôi, đều khá bảo thủ (có người nói dễ đoán) trong cách ăn mặc. Tôi mặc một chiếc áo khoác tối màu bên ngoài áo len cao cổ màu đen, quần thể thao cũng màu đen nốt. Trong khi đó, Shiki mặc một chiếc kimono màu xanh da trời cùng với một chiếc áo khoác da màu đỏ dài ngang eo và đi một đôi bốt quân đội cao cổ. Từ lâu, tôi đã thôi không hỏi rằng Shiki mặc vậy có lạnh không. Tôi thấy cô ấy mặc kiểu trang phục đó từ cách đây ba năm. Trời nóng hay lạnh có vẻ chẳng tác động nhiều đến cô ấy như những người khác.
Shiki nói muốn gặp tôi trên đường về nhà sau khi xong việc, vốn không phải điều cô ấy hay làm, và thường khiến tôi liên tưởng đến một động cơ bí mật nào đó.
“Được rồi, cứ nói thẳng ra đi. Hẳn phải có chuyện rất quan trọng xảy ra nên cậu mới không thể kiên nhẫn chờ tớ quay về chỗ cậu được. Lặn lội đến gặp tớ ngay gần chỗ làm là hơi bị hiếm đấy.”
“Không có gì, thật đấy. Chỉ là dạo này, ngoài đường có vẻ hơi… nguy hiểm, nên tớ nghĩ mình nên đưa cậu về nhà.” Mặt cô ấy đanh lại khi dò xét xung quanh, chẳng bao giờ thực sự nhìn tôi. Một cơn gió cô độc lướt qua chúng tôi, khẽ làm bộ Kimono của Shiki xao động.
Phong cách ăn mặc của Shiki Ryougi luôn như vậy, kể từ ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy ở trường cấp ba. Nó tạo cho cô ấy một vẻ lạ lùng, nhưng tôi phải công nhận kiểu trang phục đó khá hợp với chiều cao của cô ấy (khoảng 1m6). Mái tóc ôm khít lấy khuôn mặt, và luôn có vẻ bị cắt bừa để vừa chạm đến cổ áo. Cũng như tóc, mắt cô ấy đen thẳm đầy đe dọa. Như thể đối lập với tất cả điều này, cô ấy có cách nói khá thô và gần như chẳng để tâm đến lời tiếp theo. Người nào nói chuyện lần đầu cũng phải choáng. Giờ cô ấy vẫn giữ dáng vẻ cao quý và sang trọng hơn là xinh đẹp, kể cả cách cô ấy đi lại và kiểm tra đường phố, phần nào vẫn còn vương đầy ánh nắng đang nhanh chóng rút đi, trông như thể một con thú đang đi săn mồi.
Tôi bắt chuyện. “Shiki, dạo này cậu hành xử buồn cười lắm.”
“Tớ buồn cười đến mức nào khi chính cậu còn chẳng thèm cười?”
Cô ấy đáp một cách lười nhác, thiếu hẳn sinh khí bình thường. Thường thì cô ấy sẽ liếc nhanh về phía tôi, chỉ để tận hưởng vẻ nhăn nhó của tôi trước sự nhanh trí của cô ấy, như hôm nay mắt cô ấy như để ý tận đâu đâu. Thôi được, nếu cô ấy không muốn trò chuyện, thì cứ để yên vậy. Tôi đi bên cạnh và không nói thêm lời nào nữa. Shiki dẫn hai chúng tôi đến ga tàu gần căn hộ của cô ấy, mà giờ này thường khá đông đúc. Đường tới đó, ngược lại hoàn toàn, lặng như tờ, chỉ mỗi tôi và Shiki đi dọc con phố hẹp. Không có đèn cửa hàng và đèn đường, bạn có thể nghĩ đang có vụ gì nghiêm trọng xảy ra. Tôi nghĩ nguyên nhân của việc này cũng chính là lý do Shiki muốn đưa tôi về nhà.
Những người đi một mình buổi đêm đang được báo mất tích hoặc bị giết. Căn cứ vào tỷ lệ tội phạm thấp trong khu vực, chuyện này được xếp vào dạng bất thường. Nếu không kể đến chuyện tương tự xảy ra vào mùa đông ba năm trước.
Năm đầu cấp ba của tôi xuất hiện một tên giết người hàng loạt, đặt người dân thành phố vào thế hoang mang. Hắn chỉ hành động vào ban đêm, và thực hiện các nghi thức giết người tàn bạo mà không vì nguyên do cụ thể nào. Hắn đã giết tổng cộng bảy người. Bất chấp vô số cuộc điều tra và hợp tác với các phương tiện truyền thông đại chúng, mọi nỗ lực của cảnh sát nhằm bắt hắn đều thất bại, và không có thông tin rõ ràng nào về một nghi phạm cụ thể. Do không có vụ giết người nào khác cùng mẫu hình, người ta giả định rằng tên giết người hàng loạt đã dừng tay, và vụ việc bị chôn vùi.
Vụ giết người đầu tiên bắt đầu vào mùa hè bốn năm trước, và kẻ giết người mai danh ẩn tích vào mùa đông ba năm trước. Tôi nhớ khi đó là tháng Hai lạnh giá, tôi và Shiki chuẩn bị bước sang năm hai cấp ba. Chuyện đó chỉ diễn ra sau khi Shiki gặp tai nạn giao thông và bị hôn mê sâu. Sau đó, tôi tốt nghiệp phổ thông và lên cao đẳng, nhưng đã bỏ học sau một tháng, và không lâu sau, tôi làm thuê cho cô Touko. Shiki mới tỉnh lại vào mùa hè năm ngoái. Với tôi, vụ án giết người hàng loạt đã là quá khứ.
Tuy nhiên, tôi nghĩ, với Shiki, mọi chuyện không phải như vậy. Với cô ấy, chuyện như mới xảy ra nửa năm trước. Chuỗi các vụ án lần này hoàn toàn trùng khớp với khuôn mẫu giết người tàn bạo bốn năm trước, và các bản tin truyền hình đang làm rùm beng lên rằng hung thủ trước đây đã trở lại, bằng tất cả những hình ảnh minh hoạ và các hoạt động nhằm tái hiện sự vụ cùng một cốt truyện gay cấn, cứ như thể nhà đài đã phục sẵn để khuấy động lại sự việc cho người xem. Dù vậy, tôi không thể không để ý khi Shiki càng nghe tin về vụ việc thì trông càng u ám hơn. Tôi từng nhìn thấy cô ấy thế này ba năm trước, trước khi tai nạn xảy ra.
Đó là khi Shiki Ryougi, vẫn còn chứa phần nhân cách khác, SHIKI nam, bảo tôi rằng, cô ấy là một kẻ giết người.
Khi chúng tôi tới, ga tàu vẫn hoạt động bình thường, với lượng người như thường lệ. Không giống khu dân cư chúng tôi vừa đi ngang qua, ga này sáng hơn một chút và đầy người qua lại vội vã, tỏa ra các khu thương mại lân cận. Đây là một trong số ít chỗ bạn có thể tin rằng tên giết người hàng loạt không xuất hiện. Kể cả vậy, ảnh hưởng của nó vẫn có thể thấy rõ, qua cách mọi người đứng sát vào nhau, như thể cùng sát cánh chiến đấu, và qua vẻ sợ hãi thoáng qua và cảnh giác mơ hồ trên khuôn mặt mỗi người. Đêm mới bắt đầu, và hẳn dòng người trong giờ tan tầm sẽ kéo dài gần như bất tận.
Đi qua sân ga đông đúc và đến khu thương mại, ngang qua một cửa hàng điện tử, chúng tôi thấy vô tuyến đang chiếu thời sự buổi tối. Trong thoáng mắt, tôi đã thấy điều mình mong đợi, một tin đặc biệt nữa về tên giết người. Trong khi tôi nhanh chóng bỏ qua, Shiki lại đứng xem, mắt dán chặt vào màn hình, khiến tôi bất đắc dĩ phải dừng lại.
“Mikiya, xem này.” Shiki cười khoái chí. “Họ gọi hắn là Quái vật Sát nhân.” Cô ấy nói đúng. Ở phía cuối màn hình, được đánh dấu bằng chữ “X” ở đầu, đề một dòng chữ cỡ tương đối lớn “Khởi đầu của Quái vật Sát nhân”.
“Tớ đoán họ cho rằng chỉ nói ‘sát nhân’ thôi không đủ để mọi người lo lắng. Số vụ giết người lớn hơn mười chẳng có gì đáng cười, tớ biết, nhưng cậu không nghĩ là họ đang hơi gây chuyện giật gân quá không?”
Nhướn một bên mày, Shiki cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi. “Chuyện đó, ừ, hiển nhiên rồi. Dù vậy, tớ nghĩ họ có phần đúng. Nếu bây giờ có kẻ nào đáng bị coi là quái vật, hẳn phải là hắn ta. Hắn muốn được chú ý, được thể hiện. Hắn sung sướng vì điều đó. Quái vật hiếm khi cần lý do. Nạn nhân chắc chắn không biết lý do trước khi họ chết. Vì thế, cậu không thể thực sự gọi đây là giết người.” Cô ấy quay lại phía vô tuyến, khiến khuôn mặt được phản chiếu mờ mờ trên màn hình ti vi.
“Ý cậu là sao?” Tôi hỏi.
“Tàn sát và giết người có thể khác nhau. Có thể cậu đã quên, phải không Kokutou? Trên đời này chỉ có đất cho duy nhất một sát nhân đích thực.” Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Bình thường, cô ấy nhìn khá xa cách, gần như mơ ngủ, như thế đang nhìn nơi xa xăm nào đó. Nhưng lúc này, ánh nhìn từ đôi mắt đen ấy thật mãnh liệt, như đang khẩn cầu tìm về một miền ký ức xa xưa.
“Một sát nhân đích thực…” Tôi mặc cho giọng mình lạc đi. Tôi chắc chắn đã từng nghe điều đó từ cô ấy trước đây, nhưng lúc nào? Ở đâu? Chỉ có thể là một thời điểm cách đây đã lâu, khi tôi có thể nhìn lại, và thấy hối tiếc. Có thể nếu tôi nhớ được, tại thời khắc ấy, mọi chuyện tiếp theo sau đều có thể tránh được.
“Thôi bỏ đi.” Sau vài giây, cuối cùng Shiki nói. “Không quan trọng. Giờ ta cùng về nhà. Tớ mới ngủ dậy, và nếu không ăn gì thì tôi chẳng thể nào bình tĩnh được.”
“Gượm đã, cậu mới ngủ dậy? Thế còn trường học? Cậu quên hôm nay là thứ Hai à, hay cậu tự cho mình ngủ nướng?”
Cô ấy liền nở một nụ cười tinh quái. “Bình tĩnh nào, hít sâu vào.” Cô ấy cầu xin tôi, nhưng lại đầy vẻ chế giễu. “Thôi nào, sáng nay tớ đến trường rồi. Ý tớ là ngủ chiều. Thực tình tớ chưa kể với cậu, nhưng điểm số của tớ đã khá hơn nhiều từ tháng Mười một ? Thôi nào, hãy nói rằng cậu ngạc nhiên đi.”Tôi gật đầu, thực sự ngạc nhiên. Điểm của cô ấy từng trượt dài cùng với độ chuyên cần và tôi đã lo rằng cô ấy không học qua nổi trước cuối năm. Khi tôi gật đầu, cô ấy thốt ra một câu mãn nguyện, và đút tay vào túi áo khoác.
“Được, vậy phải thưởng thôi!” Shiki bất thần tuyên bố. “Azaka cứ khoe với tớ về chỗ tuyệt diệu mà cậu đưa nó xuống ở Akasaka ấy. Và cậu biết sao không ? Tớ thực sự muốn đi thử một lần. Ồ sao mà mình muốn giết con bé thế cơ chứ.”
Điều khó chịu khi Shiki nói vậy là cô ấy thừa biết rằng mình có dao và đã từng sử dụng nó. Trước khi tôi kịp nói, cô ấy tóm lấy tay tôi và kéo đi. Tôi không chắc cô ấy định dẫn tôi đi đâu, nhưng nếu căn cứ vào câu nói lúc nãy, hẳn là tới Akasaka, nơi một nửa lương tháng của tôi sẽ tiêu tùng cùng với bao hy vọng và mộng đẹp chỉ với một bữa ăn tối, và cô ấy không có vẻ gì sẽ dừng lại. Tôi thầm nguyền rủa Azaka vì đã kể cho Shiki về chỗ tôi đưa con bé đi hồi năm mới.
Thôi, chi bằng cứ tận hưởng vậy. Rốt cuộc, rất lâu rồi chúng tôi mới có một buổi hẹn hò thực sự. Kỳ thực, lần gần nhất có thể là bốn năm trước, hồi còn học cấp ba, khi cô ấy vẫn còn phần nhân cách SHIKI nam. Tối nay cô ấy làm tôi nhớ về cậu ta, và tôi không rõ cảm giác ấy đến từ đâu. Ngoài sự khó gần lúc đầu buổi tối, tôi không thấy điều gì khác lạ.
Và rồi chúng tôi bắt đầu tháng Hai với một bữa tối sang trọng, và một đêm đi lang thang quanh thị trấn, vui vẻ với nhau như thể đây là đêm cuối cùng chúng tôi được phép bên nhau.
Danh sách chương