1

Tôi không có bạn bè.

Không phải vì tôi không thích nói chuyện với người khác, hay bởi vì tôi không đáng tin cậy, hay vì tôi quá lười biếng, không chịu giữ liên lạc. Không phải tôi cố tình không muốn kết bạn; chỉ là tôi quá mộc mạc và không thể kết bạn với ai.

Mẹ của tôi luôn nói rằng chuyện đó chẳng có gì trầm trọng cả, vì tôi thông minh và điểm số của tôi vẫn tốt, nhưng theo quan điểm của tôi thì đó mới là thứ không quan trọng. Mẹ không biết trường học nặng nề thế nào đối với người không thể kết bạn.

Nhưng lúc này: mặc dù đang là giờ nghỉ và mọi người tụ tập nói chuyện với nhau, tôi đang một mình ngồi đây như thể tôi đang ở thế giới khác. Giờ nghỉ trưa còn tệ hơn nữa, khi tôi nhai nhóp nhép bữa trưa của mình, chẳng nói được lời nào trong khi mọi người kéo bàn lại gần nhau và cùng ăn chung—Tôi luôn cảm thấy mình như một người bị bỏ rơi trên đảo hoang, bao bọc xung quanh là biển cả bao la.

Hết lần này đến lần khác tôi tự hỏi mình không biết tất cả mọi người kề bên tôi là người ngoài hành tinh đang cải trang dưới hình dạng con người và đang đánh lừa tôi, người trái đất cuối cùng còn sống.

Lố bịch thật. Đúng là lố bịch, nhưng nó diễn tả tôi cô đơn thế nào khi ở trường.

Bởi vì tôi không có gì làm giữa các tiết học, tôi bắt đầu đọc sách trong thời gian rảnh rỗi dù tôi chẳng thích đọc sách lắm. Bởi vì vậy, tôi càng trở nên khó gần và khoảng cách giữa tôi với những bạn trong lớp lại mở rộng ra thêm. Tôi ở trong một vòng lẩn quẩn: tôi bị hiểu lầm là người thích được một mình. Dù điều ấy sai rành rành. Tôi cũng thích tán dóc! Tôi cũng muốn tán dóc ai là chàng trai bảnh bao nhất trong lớp chúng tôi hay ai là người tôi thầm thương trong đám con trai! Nhưng tôi bị lờ tịt đi. Người ta chỉ tiếp cận tôi khi hết sức cần thiết, một cách miễn cưỡng.

Tại sao tôi không thể kết bạn? Điều gì khiến tôi khác biệt với người khác? Vì dù gì tôi cũng chẳng có gì để làm, tôi cứ thường nghĩ đi ngẫm lại câu hỏi này.

Chắc bởi vì tôi không xinh xắn. Tôi bị khá nhiều mụn, mắt tôi nhỏ và mũi bẹt, cũng như ngực tôi. Nhưng tôi trông có thảm thương thế thật không? Tôi không nghĩ vậy. Đổ thừa cho ngoại hình dù sao cũng không đúng.

Đó là kĩ năng nói chuyện của tôi. Đúng rồi, tôi không giỏi nói chuyện với người khác. Nhưng tại sao vậy? Bởi vì tôi luôn cảnh giác? Bởi vì tôi phát hoảng khi có người nói chuyện với tôi? Không, cũng chẳng phải thế. Đó chỉ là một vòng lẩn quẩn khác bắt đầu bởi vì tôi không thường nói chuyện với mọi người.

Nguyên nhân gốc rễ chắc hẳn là vì…tôi sợ bị tổn thương. Tôi sợ người ta nghĩ rằng tôi là kẻ kì quặc. Tôi sợ tôi sẽ phá vỡ bầu không khí với một lời nhận xét chẳng hề ăn nhập gì. Tôi sợ ý kiến của người khác về tôi.

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đang nhìn chằm chằm về nhóm của Mizuhara ngồi hàng thứ hai tính từ cửa sổ. Mizuhara là người đứng đầu của lớp này hay gì đấy và có rất nhiều bạn bè. Trông họ dường như vui lắm. Thật đáng ghen tị.

Nhưng ngay cả giữa những thành viên trong một nhóm thân thiết như thế, tôi chắc rằng ai cũng có thể kể tên một người trong nhóm mà người ấy không ưa. Không ai hoàn hảo cả. Ai cũng có phẩm chất riêng có thể người khác không thích. Ví dụ như tôi, tôi có rất nhiều.

Do vậy, kết bạn chắc hẳn là điều không thể đối với tôi.

Nhưng không sao cả.

Có lẽ tôi không có bạn bình thường, nhưng tôi có bạn tri kỉ.

Một người bạn không thể thay thế được—

—Kamisu Reina.

“Cậu tử tế quá, Fumi, vấn đề của cậu đấy.”

Đó là điều mà Reina nói với tôi trên đường về nhà khi tôi kể với cô ấy tại sao không thể kết bạn với ai được.

Nụ cười nở trên môi cô ấy trong khi nói chuyện ấn tượng sâu sắc đến nỗi trong phút chốc, tôi chỉ biết thầm ngưỡng mộ cô ấy. Mái tóc dài của cô ấy mang một màu đen nhánh thuần khiết và suôn mượt đến mức chẳng thể tưởng tượng nổi, dường như không bị chẻ ngọn. Thân hình của Reina đầy đặn với những đường cong như một người mẫu, không giống cơ thể trẻ con của tôi.

Reina hết sức xinh đẹp. Một vẻ đẹp đến mức không tưởng.

“Mình tử tế ư…? Mình không nghĩ vậy. Mình chỉ không muốn bị tổn thương thôi.”

“Nhưng không phải thế là cậu tử tế rồi sao?”

“Sao vậy?”

“Ý của mình là đâu phải ai cũng muốn bị tổn thương đâu, phải không? Họ cũng không muốn bị tổn thương vậy.”

“Nhưng họ thân thiết với nhau lắm mà.”

“Ừ. Thế thì điều gì khiến cậu khác biệt với họ? Để mình nói nhé: cậu nhạy cảm với vết thương của người khác. Fumi à, cậu sợ bị tổn thương, nhưng cậu cũng sợ làm người khác tổn thương nữa.”

Ừ, dĩ nhiên tôi không muốn khi không lại làm tổn thương người khác.

“Đó là lí do cậu rất tử tế với mọi người.”

“Reina…”

Tôi thật lòng rất biết ơn những lời nói của cô ấy.

Nhưng tôi biết rằng thật sự tôi chỉ là một đứa nhát cáy. Reina đơn thuần làm công việc bọc một lớp đường ngọt ngào quanh cái từ nhát cáy trước khi đưa cho tôi.

Sự ân cần của cô ấy khiến tôi vui lòng.

Aaa, đúng là không ai sánh bằng Reina. Dù cô ấy chỉ mới học lớp chín như tôi, cô ấy khác biệt hoàn toàn.

“Cậu may mắn quá, Reina…”

“Mm? Sao thế?”

“Ý mình là…cậu xinh đẹp và thông minh…Mình không thể không nghĩ rằng Thượng đế đối xử với chúng ta không công bằng.”

Ừ, Thượng đế không công bằng. Nếu không, Reina và tôi đã không sống cùng một thế giới. Tôi cho rằng Thượng đế chẳng rỗi hơi để làm cân bằng mọi thứ sinh ra, và đẩy chúng tôi đi một cách bất cẩn còn hơn cả công nhân trên băng chuyền.

Ai cũng biết điều đó. Nhưng tôi không đủ chín chắn để chấp nhận mình “thấp kém” hơn.

“Không phải đâu! Fumi, cậu đáng yêu lắm.” – Cô ấy đáp lại với nụ cười ân cần, cứ như đọc được suy nghĩ của tôi.

“…Chẳng đúng. Nghe chính cậu nói thế cứ như có chút mỉa mai mình vậy, cậu biết không…?”

“A, cậu quá đáng lắm! Nhưng Fumi này…trong khi có người thích mình hơn thì cũng có người thích cậu hơn vậy!”

“Không hề.”

“Nhưng có mà! Ít nhất là một người, ở ngay đây.” – Reina vừa nói vừa chỉ tay vào chính mình rồi mỉm cười.

“Nhưng—”

“Nếu nhé…” – Cô ấy xen vào lời tôi nói. “Nếu ví dụ thế này thôi, có nhiều người thích mình hơn cậu, cậu quan tâm làm gì? Số lượng chẳng có ý nghĩa gì cả. Hay cậu muốn đứng dưới ánh đèn sân khấu như thần tượng?”

“Không phải thế.”

“Vậy thì chẳng có gì phải lo lắng đâu nhỉ? Ít nhất có một người ngay đây nghĩ rằng cậu là người không thể thay thế được. Hay đã thế mà cậu vẫn chưa vui?”

“Mmm! Mình chẳng dám mơ gì hơn!”

“…Được rồi.”

Reina nở nụ cười tử tế một lần nữa, khiến tôi có phần xấu hổ vì hành động của mình.

Aaa…Mình vẫn còn trẻ con thế đấy. Ngốc quá. Thiệt tình. Tôi cá rằng Reina nghĩ rằng tôi đang ghen tị với ngoại hình xinh xắn của cô ấy, mà điều này lại đúng. Tôi thật là nhơ nhuốc. Bây giờ cô ấy đã mất niềm tin vào tôi. Tôi chắc chắn thế.

“…Fumi, cậu đang tự trách mình phải không?”

“Sao?”

“Trời…cậu thật quá tử tế đi mất. Cậu nhìn mình có phải mình đang giận cậu không?”

“Nhưng——”

“Không nhưng nhị gì cả. Cậu quá đáng lắm đấy, cậu biết không?”

“Sao?”

“Fumi, cậu là bạn thân của mình. Một người quan trọng với mình. Cậu hành xử thế này, cứ như thể cậu không tin vào lời mình nói sao?”

“Aa…”

“Fumi. Mình là bạn thân nhất của cậu, đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi!”

Tôi có thể chắc chắn nói điều này.

“Reina, cậu là người bạn không gì có thể thay thế được!”

Một người bạn thân thiết không gì có thể thay thế.

Nếu Reina không có ở đây, tôi—

Từ lâu tôi đã—

2

Một ngày tồi tệ khác lại đến.

Việc tôi thường xuyên một mình vào buổi sáng chỉ làm mọi chuyện tệ hơn; Reina luôn phải đến trường sớm vì buổi tập sáng trong câu lạc bộ điền kinh. Tôi từng có một lần xét đến chuyện ra khỏi nhà cùng lúc với cô ấy, nhưng chờ đợi trong lớp cho đến giờ học bắt đầu cũng không dễ chịu gì và hơn hết, tôi không muốn làm phiền cô ấy nên tôi quyết định thôi.

Tôi đi một mình đến trường và hướng đến tủ giày để đổi sang giày đi trong nhà.

“…”

Gì đây nhỉ…?

Chào cậu! Tôi nghe tiếng ai đó nói đằng sau lưng tôi (dĩ nhiên không phải dành cho tôi) và tôi cuống quít đóng tủ giày lại. Sau khi chờ học sinh ấy đi ra chỗ khác, tôi lại mở ra.

“Ơ, a…”

Có một lá thư trên giày đi trong nhà của tôi.

Tôi giơ tay ra, nhưng tôi chợt không biết phải làm gì, tay của tôi cứ giữ nguyên như thế cho đến khi một học sinh khác tiến đến. Trong khoảnh khắc bất thần ấy, tôi nhét vội lá thư vào trong cặp.

Ôi…ôi…đ-đây là…?

Tôi thấy bồn chồn. Tôi không biết tại sao ở đây lại có nhiều người thế. Tôi có cảm giác như thể tất cả những người xung quanh đang nhìn tôi. Bất cứ khi nào tôi bắt gặp ánh mắt khác (và tôi biết chỉ là tôi đi ngang qua họ và họ không có ý quan sát tôi), tôi cảm thấy ánh mắt ấy như đang đâm xuyên người tôi.

Chẳng ai thèm quan tâm tôi cả, tôi biết thế, nhưng tôi không thể không cảm thấy rằng mọi người đang dõi theo từng bước chân của tôi.

Không thể chịu đựng những ánh mắt lâu hơn được nữa, tôi trốn vào trong nhà vệ sinh và nhanh chân bước vào một buồng rồi lấy lá thư ra.

Bức thư bị nhét vào cặp khiến nó hơi bị nhăn—xin lỗi ai đã đặt nó vào tủ để giày của tôi.

Tôi mở bức thư ra.

“Saito Fumi thân mến

Mình viết lá thư này cho bạn bởi vì mình có điều muốn nói với bạn suốt.

Xin hãy chờ mình trong phòng học sau khi tan trường.”

Chỉ có thế.

“Aa…haa…” – Tôi thở hổn hển, phát hiện ra rằng tôi chẳng hề thở trong lúc đọc.

Là gì thế này? Là…là gì thế?

Nói ngắn gọn, một cách khách quan, và tôi cũng thấy, nhất định là một lá thư tình. Tuy vậy, nó dành cho tôi. Thư tình dành cho tôi? Thật không? Có chuyện này sao?

“Dĩ nhiên là có rồi!” – Reina nói ngay tắp lự.

Bây giờ đang là giờ nghỉ và chúng tôi đang ở chiếu nghỉ của cầu thang dẫn lên sân thượng. Bởi vì sân thượng không lên được, cầu thang ở đây gần như chẳng được ai sử dụng, đó là lí do tại sao chúng tôi thường dùng nơi đây khi chúng tôi muốn bí mật trao đổi gì đó (dù hầu như lúc nào tôi mới là người có thứ để trao đổi).

“Sao cậu nói chắc thế!? Ý mình là thư gửi mình cơ mà…!”

“Fumi, mình có nói với cậu hôm bữa rồi: cậu đáng yêu lắm.”

Tôi mở miệng ra để phủ nhận điều cô ấy nói, nhưng rồi lại thôi, tôi nghĩ lại lúc trước chúng tôi đã vòng vo thế nào.

“Rồi, thế nào đây, Fumi?”

“Hở? Ý cậu là sao?”

“Cậu đáp lại lá thư tình thế nào?”

“A—”

Tôi quên béng chuyện ấy vì tôi cứ chăm chăm vào chuyện có khả năng tôi nhận được thư tình hay không. Đúng rồi, tôi vẫn phải đáp lại.

“R-Reina à, mình không biết phải làm gì cả!”

“Bắt đầu nhé, cậu thấy cậu ấy ra sao?”

“Cậu ấy…?”

Tôi mở lá thư ra và kiểm tra lại.

“Thế nào, Fumi? Cậu thấy sao? Hai người có biết rõ về nhau chưa? Hay có lẽ chưa biết gì hết?”

“—Chưa.”

“Hm?”

“Không có tên.”

“Để mình…để mình xem cho nào.”

Tôi đưa lá thư cho Reina. Cô ấy dò xét mẩu giấy hết mặt này đến mặt khác rồi cuối cùng lên tiếng thở dài.

“Đúng rồi. Chẳng có tên.”

“…Trước đây cậu nhận được nhiều thư tình lắm rồi nhỉ, Reina?”

“Ừ, có.”

“Có lá thư nào không có tên không?”

“…Hm…có lẽ là có một lá, nhưng mình nghĩ trường hợp của mình là khi người gửi rõ ràng quá rồi. Mình luôn biết lá thư được gửi từ ai.”

“Ra vậy…”

Tôi đọc lại lá thư. “Xin hãy chờ mình trong phòng học sau khi tan trường” — một lời đề nghị chân thành với tôi.

“…Cậu định làm gì đây?” – Reina hỏi.

“Reina, không phải cậu biết rõ mình định làm gì sao?”

“…Ừ. Thôi, tất cả là do cậu mà!” – Cô ấy buồn bã mỉm cười.

“Hôm…hôm nay đừng đợi mình sau khi cậu hoạt động ở câu lạc bộ xong nhé.”

“Sao lại không…?”

“…” – Tôi im lặng, không thể đưa cô ấy một câu trả lời thích đáng. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại nói với cô ấy như vậy. Bình thường, tôi muốn cô ấy ở cạnh bên tôi trong những thời điểm thế này.

Reina mỉm cười rạng rỡ với tôi. “…Này, Fumi. Cậu muốn đi chơi thủy cung suốt mà, phải không?”

“…Ừ. Mình thích cá heo lắm.”

“Vậy bữa nào bọn mình đi chung nhé!”

Tại sao cô ấy lại đề nghị vào lúc này?

“…Mm! Hứa nhé!”

Tôi biết tại sao, và điều ấy khiến tôi hạnh phúc.

Tan học.

Tôi luôn ở lại trường ngay cả khi không nhận được lá thư như thế, bởi vì tôi chờ cho đến khi giờ sinh hoạt câu lạc bộ của Reina kết thúc.

Tuy vậy, hôm nay, tôi lại bảo Reina đi về một mình. Tôi một mình—một mình chờ đợi cho người gửi lá thư ấy.

Trong lúc tôi nhìn vào quyển sách đang mở, tôi thắc mắc không biết tôi muốn lá thư đó là từ ai gửi. Cái cậu Kado nổi tiếng trong lớp vì cậu ấy giỏi bóng rổ? Mm, thế thì mừng lắm. Cậu học sinh cá biệt Ashizawa? Cậu ấy hơi đáng sợ, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ trân trọng tấm lòng của cậu ấy. Còn Kogure, dù cậu ấy hơi kì quặc thì sao? Chắc chắn tôi sẽ có gì đó cảnh giác với cậu ấy, nhưng tôi vẫn vui. Và Dojima nữa, ai cũng lảng tránh cậu ấy vì cậu ấy ở dơ? Tôi không muốn hẹn hò với cậu ấy đâu, nhưng tôi vẫn vui.

Được người khác yêu quý thì luôn là điều tốt đẹp.

Nhưng tôi sẽ đáp lại thế nào khi phải hẹn hò ai đó?

Lúc này đây…tôi chẳng có kế hoạch sẵn nào cả, bởi vì tôi không biết chính xác người ta mong đợi gì từ tôi. Tôi thấy hơi sợ và tôi không biết phải xử sự với đối phương như thế nào.

Chắc một cặp đôi bình thường sẽ phải hôn? Nhưng cảm giác ấy thế nào? Khi hôn sẽ cảm thấy ra sao? Tôi nên phản ứng thế nào khi cậu ấy muốn tôi hôn? Cậu ấy có bị tổn thương khi tôi từ chối không? Vậy thì tôi không từ chối được rồi…Dù sao, tôi không muốn bị ghét bỏ.

Đúng thế. Từ chối không phải là một phương án.

Mm, vậy ra ai đưa tôi lá thư ấy không quan trọng—Tôi phải nghe theo và chờ đợi trong lớp học sau khi tan trường.

Bên ngoài trời đã bắt đầu tối. Trường sẽ sớm đóng cổng.

Có lẽ, không ai sẽ đến. Có lẽ, đó là một trò đùa. Nếu thế thật—tôi thấy an tâm hơn chút.

Tôi dọn quyển sách tôi chỉ nhìn mà chẳng đọc rồi chuẩn bị ra về. Bất chợt, nhóm Mizuhara bước vào lớp. Tất cả họ đều ở trong câu lạc bộ tennis nên ban đầu tôi nghĩ họ đến để cất vợt ở đây.

Tuy vậy, mắt của họ cho tôi thấy rằng không chỉ thế là hết.

Mizuhara nhìn tôi. “Ha, thì ra cậu đợi thật.”

“Ơ…”

Nhóm nữ sinh xung quanh Mizuhara bắt đầu cười khúc khích khi họ thấy tôi hốt hoảng.

“Bọn mình có khiến cậu có thêm hi vọng gì không?” – Mizuhara hỏi với nụ cười trên gương mặt.

“Ơ, à…”

Mình nên trả lời thế nào đây…? Họ chờ đợi câu trả lời gì từ tôi?

“Cũng có…mình có hi vọng…” – Tôi thành thật trả lời.

Đột nhiên, một trong số họ không nhịn được nữa, phá ra cười nắc nẻ.

“Ôi thôi đi, khờ ơi là khờ! Làm gì có thằng nào thích một bà cụ non như cậu chứ!”

“Kaho! Đừng nói ác thế chứ~!”

“Nhưng nhìn kìa…!”

“À, cậu ấy đúng là cả tin, nhưng thế mới rõ trường hợp của cậu ấy nghiêm trọng thế nào chứ, đúng không?”

“Ừ, con nhỏ đó rõ ràng chả quen với việc kiểu này.”

Không cho tôi cơ hội nào để xen vào, Takatsuki và Omi cứ bàn tán tôi ngốc và kì quặc ra sao.

Tôi chẳng biết làm gì cả.

Hi vọng. Đúng, tôi có hi vọng mong manh rằng có lẽ ai đó sẽ thích tôi. Thật ngốc quá. Lố bịch. Hoàn toàn không thể.

Lúc này đây, có một hàng rào rõ ràng giữa phần còn lại của thế giới và tôi. Trong suốt, nhưng lại cứng như kính tôi nhiệt. Dù họ có thể thấy tôi, không ai muốn đọc cảm xúc tôi giữ trong lòng sau gương mặt. Dù họ có thể thấy tôi, không ai muốn hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của tôi.

Cứ như thể mắt tôi đang thấu nhận thứ gì đó hoàn toàn khác hẳn mọi người. Bất cứ khi nào tôi chìa tay ra, tôi chỉ có thể nắm được không khí.

Cô độc. Tôi cô độc.

Ai đó thích tôi ư? Còn khuya. Chẳng ai quan tâm đến tôi dù là điều nhỏ nhất, có lẽ ngoại trừ để châm chọc. Là một chủ đề đáng cười.

“…hư…”

A…Tôi không muốn khóc…nhưng nước mắt rơi ra. Tôi sẽ phá hỏng buổi tiệc mất. Mình xin lỗi, mình lỡ khóc mất rồi, mình thật sự xin lỗi.

Đúng như tôi dự đoán, họ bắt đầu có những gương mặt bất an.

Tôi che mắt lại, cố gắng không cho họ thấy nước mắt của tôi trong tuyệt vọng.

“Aaa…bọn mình làm cậu ấy khóc rồi. Xin lỗi nhé, Saito-san.” – Mizuhara nhẹ nhàng nói. “Nhưng bọn mình có biết đâu, bọn mình không có ý làm cậu tổn thương. Nói thế nào nhỉ…cậu luôn tránh nói chuyện với người khác, không phải sao?”

Không, chỉ là mình không thể nói chuyện với người khác!

“Mình nghĩ đó không phải điều tốt nên mình nghĩ ra chuyện này, như là một liệu pháp gây sốc, có lẽ sẽ giúp cậu được. Mình không có ý xấu gì cả.”

Tôi tự hỏi không biết lời nói ấy có bao nhiêu phần sự thật. Có lẽ đó là một phần lí do, nhưng làm sao một lá thư tình giả mạo lại khiến tôi nói chuyện lại bình thường được chứ? Không có cách khác sao? Không phải đó chỉ là cái cớ để châm chọc tôi?

“Không có ý gì đâu! Thật đấy!...Cậu thứ lỗi cho mình nhé?”

Tuy nhiên, có gì đó khẩn nài trong giọng của Mizuhara khiến tôi gật đầu trong khi tôi vẫn che đôi mắt mình lại.

“Aaa, cảm ơn nhiều lắm…Mình thật sự xin lỗi. Thôi, gặp lại sau nhé.”

Ngay khi tôi thứ lỗi, họ nhanh chóng rời đi.

…Nhưng Mizuhara không phải có ác ý. Mizuhara đánh sai mục tiêu thật đấy, nhưng Mizuhara có quan tâm đến tôi. Mizuhara có để ý đến tôi.

Ừ, Mizuhara không có ác ý. Mizuhara…không ác ý.

“Đúng là một đám bẩn tính!”

Lời độc thoại nội tâm của tôi bị phủ nhận. Tôi ngước nhìn lên, ngạc nhiên với giọng nói đột ngột thốt lên đó.

“A…Kimura-kun…”

Ôi không, cậu ấy thấy gương mặt đầy nước mắt của mình rồi. Chắc bây giờ trông mình thảm hại lắm…

“Xin lỗi nhé! Mình đã tự tiện nghe lỏm được câu chuyện nhỏ của cậu.” – Cậu ấy nói với vẻ mặt lo lắng.

“Mmm! K-Không sao đâu…” – Những lời nói đó thoát khỏi miệng tôi vì tôi muốn trấn an cậu ấy.

“…Bọn họ chọc cậu với thư tình giả mạo, đúng không? Ác thật. Mizuhara…lúc nào cũng thế. Cậu có thể nói rằng sở thích của cậu ấy là đùa giỡn với cảm xúc của người khác!” – Kimura rủa, trông dường như tức giận thật sự với Mizuhara.

Cậu ấy tức giận vì tôi sao? Thật không? Nếu thế thì tại sao?

Được rồi, mình nên làm gì đây? Mình nên giúp cậu ấy bình tĩnh lại chăng?

“Không sao đâu, Kimura-kun…Mình biết đó chỉ là trò chơi khăm thôi.”

“Cậu biết đó là trò chơi khăm?” – Cậu ấy nhíu mày hỏi.

“Mình biết…kết cục sẽ như thế này.”

“…Nhưng thế thì tại sao cậu không lờ lá thư luôn đi?”

“———”

Tôi không thể cho cậu ấy câu trả lời. Tôi không biết phải diễn đạt bằng lời ra sao.

“À, thôi vậy…mà này, nếu có chuyện như thế xảy ra lần nữa, nhớ cho mình biết nhé!”

“Sao cơ!?”

“G-Gì vậy? Cậu không tin mình hay gì à?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Tôi hốt ha hốt hoảng cũng chỉ là điều tự nhiên—dù sao, cậu ấy chẳng được lợi chút gì khi giúp đỡ tôi.

“Cậu lạ lùng lắm đấy…thôi, mình đi đây!” – Cậu ấy nói, đặt tay lên đầu của tôi với một nụ cười rồi rời đi. Tôi chẳng hiểu điều ấy có nghĩa gì, tôi chỉ biết bối rối nhìn cậu ấy.

Trong khi đang một mình bước về nhà, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ lại về lí do tại sao tôi không thể phớt lờ lá thư.

Tôi mong lá thư là đồ giả mạo—bởi vì trên đó không có tên, bởi vì tờ giấy viết con trai không dùng nhiều, và hơn hết, bởi vì tôi nhận ra người viết cố tình giả nét chữ.

Tuy vậy, lỡ như, cũng gần như là điều không thể, lá thư tình ấy là thật thì sao? Nếu thế, tôi sẽ làm tổn thương người ấy khi phớt lờ nó. Tôi sẽ phản bội người ấy cùng với lời đề nghị chân thành rằng chờ mình sau tan trường. Tôi không thể làm điều ấy. Hoàn toàn không.

Hơn nữa, dù gì thì tôi cũng không thể phớt lờ được: người muốn lấy tôi ra làm trò đùa mong tôi diễn vai hề. Nếu tôi phớt lờ lời yêu cầu ấy, tôi đã phản bội kì vọng của họ. Tôi đã làm hỏng trò vui. Tôi đã khiến họ mất hứng thú.

Đó là lí do tại sao tôi không thể phớt lờ lá thư.

Tôi có lựa chọn đúng không? Không, tôi chắc rằng tôi đã không. Nếu tôi đúng—

—Đã không đau đớn thế này.

Reina.

Reina ơi, mình đau quá!

Đau quá, mình không muốn ở đây.

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi lại phải đối diện với suy nghĩ ấy lần nữa. Cái suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi trước khi gặp Reina.

Đúng thế, nếu Reina không có ở đây, tôi—

Từ lâu tôi đã—chết rồi.

Tôi có suy nghĩ về cái chết vô số lần.

Tôi chắc chắn rằng chẳng có thứ gọi là những phút giây hạnh phúc.

Người lớn nói dối khi họ nói về thời tuổi trẻ nghe ra thì rất hạnh phúc của họ. Nếu họ không nói dối, thế thì nỗi nhớ nhung chắc hẳn đã bóp méo kí ức của họ, bởi vì bằng không, họ đã không thể chịu nổi cảnh thiếu thốn nguồn hi vọng. Nghĩ lại về ngày xưa, mọi thứ tốt đẹp hơn, để cam chịu hiện tại.

Điều này dẫn đến giả thuyết của tôi.

Cuộc sống vẫn và sẽ mãi luôn tuyệt vọng. Chúng ta sống cuộc đời tối đen như mực của mình vì ta cứ bám víu lấy những mảnh tươi sáng xuất hiện lúc này lúc khác, và rồi chúng ta nghĩ về những mảnh vỡ ấy với nụ cười lưu luyến trên gương mặt. Như những kẻ khờ dại.

Do đó, nơi duy nhất tôi có thể chạy trốn đến là cái chết.

Đừng nghĩ tới việc tự tử, người ta nói thế. Nhưng liệu lời khẳng định ấy có phát xuất từ suy nghĩ thật sự không? Ngươi không được giết người. Đương nhiên. Ngươi không được cướp của. Đương nhiên. Ngươi không được tự tử. Đương nhiên. Câu trả lời rõ ràng đến nỗi không có chỗ để ngờ vực. Những lời khẳng định kia chắc hẳn hoàn toàn đúng đắn. Đúng đắn đến lóa mắt.

Ngươi phải bước đi trên con đường vô tận chỉ toàn bùn lầy mà chẳng hề có chút nghĩa lí, và tất nhiên ngươi không được phép vượt ra ngoài. Đúng là một hệ thống tuyệt vọng.

Các người muốn tôi làm gì đây? Tôi phải làm điều quái quỷ gì mới vừa lòng đây?

Ai đó cứu tôi với! Cho tôi hi vọng! Không, tôi sẽ không tham lam thế đâu. Cầu xin ai đó, chỉ cần nhận ra tôi đang đi trên con đường này và nói vài lời dịu dàng với tôi…

“Fumi.”

Tôi ngẩng đầu lên, hết hồn bởi giọng nói gọi tôi đúng thời khắc này.

“Reina…”

Chỉ sau khi nói những lời ấy ra, tôi mới phát hiện rằng mình đang khóc.

“Cậu bảo mình về nhà, nhưng cậu không bảo mình không được gặp cậu, đúng không?” – Cô ấy mỉm cười dịu dàng với tôi.

“…Mình không thể.”

Dù hiểu ý tôi muốn nói gì, cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

“…Đau lắm, phải không?”

Mình không thể…Mình không thể nữa rồi!

Mình sẽ phụ thuộc vào cậu, Reina! Mình sẽ dựa vào cậu! Mình sẽ giao phó cuộc đời mình cho cậu!

“Không sao đâu.” – Cô ấy thì thầm với tôi. “Mình sẽ không phản bội cậu đâu.”

“—!”

Bây giờ tôi hiểu rõ tại sao trước đó tôi bảo Reina về nhà trước.

Bởi vì tôi biết rằng cô ấy sẽ an ủi tôi. Bởi vì tôi biết rằng tôi sẽ dựa dẫm vào cô ấy.

Hậu quả của điều đó là gì?

Từ lâu tôi đã mất cân bằng để ở đây, và cần thứ gì đó để ẩn náu.

Không cần phải nói, Kamisu Reina đã nhận vai trò làm nơi ẩn náu của tôi, nơi che chở cho tôi.

Nhưng giờ đây, vì vòng tay của cô ấy, tôi đã hoàn toàn trở nên phụ thuộc vào cô ấy. Có lẽ chuyện này đã xảy ra trong thời gian dài, dù sao thì tôi không thể tồn tại mà không có Reina.

Để tránh chuyện ấy, tôi bảo cô ấy về nhà.

“…Reina…mình…”

“Không sao đâu. Đừng lo. Mình…sẽ chịu hết mọi gánh nặng của cậu.”

Lời nói của cô ấy xuyên thấu tôi.

Tôi cảm thấy cả cơ thể của mình bắt đầu tan chảy vào người Reina. Chầm chậm nhưng chắc chắn một điều rằng, tôi tan biến dần vào cô ấy.

Thật hạnh phúc.

Tôi nhận ra việc được một người thừa nhận có nghĩa như thế nào.

“Ư…gh…” – Tôi rên rỉ, nước mắt dâng lên. Những giọt nước mắt rơi lên người Reina, tạo thành những vệt sóng nhỏ. Tôi luôn nghĩ rằng những giọt nước mắt của tôi chỉ sẽ rơi xuống đất, nhưng tôi đã sai — chúng luôn chạm đến trái tim của Reina.

Tôi là một phần của Reina, và—

—Reina là tất cả của tôi.

3

Tôi đang thay đổi. Chất lỏng “Reina” đang liên tục được đổ vào vật chứa “tôi”, trong khi chất lỏng “tôi” đang chảy ra khỏi vật chứa ấy.

Vật chứa vẫn là tôi, nhưng bên trong là Reina; Reina đã trở thành cốt tủy của tôi.

Tôi vẫn hiếm khi lên tiếng trong lớp (dù Kimura ngồi sau lưng tôi thường hay nói chuyện với tôi hết lần này đến lần khác), nhưng tôi không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa.

Tôi không cô đơn.

Niềm tin ấy cho tôi sức mạnh. Cái suy nghĩ tôi lưu giữ bấy lâu đã biến đi một nơi xa xôi.

Tôi chẳng quan tâm đến thứ gì cả, miễn là Reina còn ở bên tôi.

Đó là những gì tôi nghĩ. Đó là những gì tôi tin.

Nhưng ngay cả trong giấc mơ dữ dội nhất tôi vẫn không ngờ mọi chuyện lại có thể trở nên tồi tệ hơn.

“Ví của mình đâu mất rồi!” – Mizuhara hốt hoảng thét lên.

Mọi người có mặt trong giờ chủ nhiệm sau khi tan học, kể cả giáo viên chủ nhiệm Kosugi của chúng tôi, dồn ánh mắt về phía Mizuhara khi Mizuhara hớt hải tìm ví của mình. Những thành viên trong nhóm của Mizuhara lo lắng nhìn về phía Mizuhara. Trong phút chốc, cả lớp rơi vào im lặng, cho đến khi có ai đó kiểm tra xem rằng ví của mình có còn ở đó không, và những người khác cũng làm theo. Tôi không đem ví đến trường, nhưng tôi dù gì thì tôi vẫn đút tay vào túi để không làm kẻ lạc loài.

Đến khi mọi người đều xác nhận rằng tiền của mình vẫn an toàn, Mizuhara ngồi trên ghế, trông lo lắng thấy rõ. Thầy Kosugi lại chỗ Mizuhara.

“Em tìm thấy chưa?”

“Chưa ạ…”

“Em có chắc là em để đó không?”

“Dạ chắc.”

“Được rồi.” – Thầy giáo cau mày nói và trở về bàn giáo viên. “Nào, các em chắc đã nghe rõ rồi, Mizuhara làm mất ví. Dĩ nhiên có khả năng Mizuhara có nhầm lẫn gì đó, nhưng mà—” – Thầy bắt đầu giải thích lòng và lòng vòng rằng có khả năng một người trong lớp này trộm ví của Mizuhara.

Khả năng có người lấy trộm là cao, khi vật bị mất là chiếc ví. Nói không đâu xa, mới đây có một vụ lùm xùm về chiếc máy nghe nhạc mp3 bị mất cắp.

Mizuhara tin rằng đây là một vụ trộm, nổi nóng thấy rõ và những thành viên trong nhóm của Mizuhara cũng bị ảnh hưởng bởi Mizuhara rồi nổi nóng theo.

“Có ai có manh mối ví của Mizuhara ở đâu không?” – Thầy Kosugi hỏi.

Học sinh chỉ nhìn nhau. Thầy Kosugi cũng không mong đợi có câu trả lời—cả thủ phạm lẫn ai biết manh mối đều sẽ không lên tiếng vào lúc này.

Tôi nghĩ thế. Nhưng tôi đã sai.

Kimura miễn cưỡng giơ tay lên.

“Kimura, em biết gì à?”

“Dạ, không hẳn…nhưng có điều em thấy hơi kì.”

“Ý của em là sao?”

“Em nghĩ bình thường ít ai trộm tiền mà lấy luôn cả ví. Thường thì chắc người ta chỉ lấy thứ bên trong thôi phải không? Mà đúng là vụ trộm ở lớp 5 diễn ra như vậy.”

“…Cũng đúng.”

“Hơn nữa, thà trộm tiền của mọi người trong lớp còn hơn chỉ lấy của Mizuhara-san. Thế mà bạn ấy là nạn nhân duy nhất.”

“Em đang định nói gì?”

“Điều em muốn nói là hoặc đây có sự hiểu lầm hoặc có một trò đùa ác ý nhằm vào Mizuhara-san.”

“Nhất định chẳng có hiểu lầm gì cả!” – Mizuhara lớn tiếng phản đối. “Có ai đó bày trò với em!”

“Bày trò hở? Cho thầy hỏi, em có bao nhiêu trong ví?”

“…Một ngàn yen và tiền lẻ, nhưng rồi sao?” – Mizuhara gắt gỏng trả lời.

“Vậy thì không thể là vì lí do tiền bạc. Dường như mục đích của thủ phạm là để trêu Mizuhara-san; và không phải thế sẽ thu hẹp phạm vi người bị tình nghi xuống mức có thể xử lí sao?” – Kimura nói, khiến mọi người lại nhìn nhau lần nữa.

Có nghĩa rằng thủ phạm có thù oán với Mizuhara, hay ít nhất là không ưa gì Mizuhara?

Suy nghĩ được đến đây—

—Tôi nhận ra những cặp mắt đang đổ dồn về tôi.

“Hở…?”

Một số học sinh không nhìn tôi nhận ra có vài người đang dồn mắt về phía tôi và họ bắt đầu làm theo. Thấy thế, lại một người khác chăm chú nhìn tôi. Tất cả những cặp mắt đang dán chặt vào tôi.

Tại sao? Tại sao họ nhìn tôi?

Cứ như thể…như thể—

Thầy giáo cũng nhận ra tôi là trung tâm chú ý. Thầy nhìn tôi, rồi chuyển hướng sang Mizuhara. Tôi hướng mắt theo thầy.

Không hiểu vì sao, Mizuhara như chợt nhận ra điều gì.

“Saito.” – Thầy nói với tôi với giọng nghiêm nghị, khiến tôi giật thót.

Chỉ bởi vì thầy gọi tên tôi sao?...Đúng, nhưng tôi…nhưng tôi không ngốc đến nỗi không hiểu ra tình hình hiện tại. Đối với tôi, đây hệt như là — án tử hình.

“Em có biết gì không?”

“Ơ? A…ơ…”

Em không biết gì cả! Em vô tội! Nhưng…tôi không mở miệng ra nói thế một cách đàng hoàng được.

“Sao vậy? Thầy vừa hỏi em đấy, Saito.”

Nhưng thầy đang nghi ngờ tôi.

“Hư…”

Mọi người đang nhìn tôi, nghi ngờ tôi — quá đủ để khiến tôi nín thin thít, nhưng họ không thấy thế.

Họ hiểu như thế này: Tôi bấn loạn vì tôi đã bị bắt quả tang, vì tôi là thủ phạm.

Tôi hoàn toàn nhận thức rõ điều ấy, và tôi biết rằng tôi phải trả lời câu hỏi của thầy một cách tự tin, thế nhưng tôi lại không làm được.

“Em…em…”

Nếu có ai đó ở đây hiểu rõ tính cách của tôi — nếu Reina ở đây — cô ấy có thể giải thích cho họ rõ, nhưng cô ấy không có ở đây.

Cô ấy không có ở đây.

Tôi không có bất cứ người nào ủng hộ mình ở đây.

“Em không biết…em không biết gì—”

“Thầy Kosugi.” – Mizuhara nói, cắt ngang những lời nói tuyệt vọng của tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn Mizuhara.

Không còn vẻ nóng giận trên gương mặt của Mizuhara.

“Gì thế, Mizuhara?”

“Có lẽ em đã làm chuyện khiến Saito-san giận em. Em…em đã trêu bạn ấy. Giờ nghĩ lại…em thấy mình thật quá đáng.” – Mizuhara vừa nói vừa rơi nước mắt. “Nhưng em…em làm vậy vì em nghĩ rằng em có thể giúp bạn ấy cởi mở hơn!”

Tôi nhìn Mizuhara, ngạc nhiên trước những gì Mizuhara vừa nói. Vẻ mặt buồn bã của Mizuhara không phải là giả tạo. Mizuhara nói thật.

Tuy vậy, tôi không rõ Mizuhara thật sự cố gắng để khiến tôi cởi mở hơn với lá thư tình giả ấy, hay chỉ tự huyễn bản thân về cái mục tiêu cao cả đó vì tình trạng của mình hiện giờ.

Câu trả lời có là gì, có một điều đã trở thành sự thật.

Lời nói của Mizuhara đã ghim chặt vị trí của tôi.

“…”

Tất cả những con mắt đang dán vào tôi.

Mắt, mắt, mắt, mắt, mắt.

Như ánh sáng chiếu qua một sợi thòng lọng, những ánh mắt trách móc của họ xuyên thấu tôi.

Họ không còn sự hoài nghi nữa.

Mọi chuyện đã được định đoạt.

Mọi chuyện đã được định đoạt rằng tôi là thủ phạm.

“K-Không, mình không c—”

“Là CẬU!” – Takatsuki chen ngang vào. “Cậu tức tối, nhưng cậu không thể bảo vệ chính mình vì cậu sợ phát khiếp! Đó là lí do cậu viện đến trò bẩn thỉu này — để xả giận!”

“Đừng nói thế, Kaho. Mình…mình cũng có lỗi mà…”

Cũng.

Lời nói mà Mizuhara thút thít nói ra vô tình nhưng rõ ràng có ngụ ý rằng tôi là thủ phạm và Mizuhara là nạn nhân.

Kết quả là lời nói của Mizuhara như châm dầu vào lửa. Với gương mặt đỏ bừng bừng, Takatsuki tiến về phía tôi. Lo sợ bị đánh, tôi ôm đầu và co mình lại.

Tuy vậy, Takatsuki không đến vì tôi. Mục tiêu là cặp của tôi. Takatsuki xách nó lên, mở ra, lật ngược nó và đổ mọi thứ bên trong lên bàn tôi.

Và không hiểu vì sao, một chiếc ví lạ lẫm nằm giữa những thứ rơi trên bàn tôi. Thế nhưng, có ai đó đã dùng vật bén cứa vào nó.

“…Saito, sau nữa em đến phòng giáo viên.”

Khoảnh khắc thầy Kosugi nói thế, tiếng thút thít không kiềm nén được vang vọng khắp lớp học.

Không cần phải nói, đó là Mizuhara.

Tôi nhìn quanh.

Mắt. Mắt. Mắt. Mắt. Mắt.

Như một tảng băng nhọn, những ánh mắt trách móc của họ xuyên thấu tôi.

Reina không có ở đây.

Nói cách khác—không ai có ở đây.

Tôi không có ai ủng hộ mình ở đây.

Ngày hôm sau, bàn của tôi biến mất.

Cho đến lúc này, tôi chỉ là không khí với mọi người, nhưng từ bây giờ, họ sẽ chẳng còn cho phép tôi là không khí nữa.

Tôi còn không được phép tồn tại.

Một chiếc bàn bị mất trong lớp giống như một mảnh xếp hình bị mất; nhưng trong trường hợp này thứ bị mất chính là bàn của tôi. Chắc hẳn tôi là người duy nhất cảm thấy một mảnh ghép bị mất — đối với mọi người khác, bức xếp hình đã hoàn thành.

Tôi đi đến hành lang và chuyển bàn ghế của mình vào lại chỗ cũ. Chỗ cũ? Thật ư? Không, có lẽ chỗ ngồi cũ của tôi đáng lẽ không phải ở trong lớp, mà là ở ngoài hành lang.

Dù có lẽ đúng thế thật…tôi không muốn để tâm.

Trắng, mọi thứ biến thành màu trắng.

Mọi thứ ngoài Reina và tôi trở thành màu trắng.

Như một quyển tiểu thuyết thiếu đi những khoảng trống, tôi không thể nắm bắt được cái thế giới màu trắng ở đây. Chúng biến mất. Mọi thứ ngoài tôi ra biến ra khỏi tầm tay.

Hay có lẽ—

Tôi là người thiếu đi màu sắc.

Giờ nghỉ trưa kết thúc mà tôi chẳng nói chuyện với ai.

Tôi thật sự không nói ra được tiếng nào, vì tôi không thể gặp được Reina. Không một lời nói nào đến từ người khác hay phát ra từ tôi.

Người ta không nói chuyện với tôi nữa. Không, chuyện đó chẳng có gì mới, nhưng ít nhất là trước đây, họ không hề có ác ý.

Tôi còn không được phép có được một cuộc nói chuyện tối thiểu. Kể cả Kimura cũng không vượt qua được cái từ trường bao bọc tôi mới xuất hiện trong lớp.

“…”

Tôi biết.

Tôi biết, nhưng việc này càng làm rõ hơn rằng.

Chẳng ai để tâm nếu tôi cứ thế mà biến mất.

Thế giới sẽ chẳng biến mất nếu tôi biến mất. Bầu trời xanh sẽ hoàn toàn phớt lờ tôi và cũng chẳng hề đổ một giọt mưa. Chẳng ai quan tâm có chuyện gì xảy đến với tôi không. Tôi hoàn toàn bị tách biệt khỏi phần còn lại của thế giới.

Một lần nữa, một ý nghĩ thân thuộc tấn công tôi.

—Mình…mình không chịu nổi nữa rồi, Reina ơi!

Tại sao? Tôi đã làm gì? Tôi không muốn bị ghét bỏ. Thế thôi…Tôi chỉ khép chặt mình lại trong cái hộp nhỏ của tôi vì tôi sợ bị tổn thương, thế nhưng tại sao họ lại dùng giáo mác xuyên thủng nó?

Đau quá, đau quá, đau quá!

Cứu mình với Reina, cứu mình với Reina, cứu mình với reina, cứumìnhvớireina.

“Ai cũng quá đáng thật.”

“—Hở?”

Reina đứng trước mắt tôi.

“‘Hở’ gì? Sao thế, Fumi?”

“A, mmm…không có gì.”

Tan học; tôi bắt gặp Reina khi cô ấy chuẩn bị đi đến câu lạc bộ và hỏi thăm cô ấy ở chỗ thường lệ của chúng tôi, nơi cầu thang dẫn lên sân thượng.

Ừ, nghe hoàn toàn bình thường.

Thế tại sao có gì đó hết sức lạc lõng? Chẳng có lí do gì cả.

“Tại sao bọn nó lại nghĩ rằng cậu là thủ phạm mà không có bằng chứng thuyết phục gì hết? Chẳng đời nào cậu làm thế đâu.”

“…Thôi, mấy bạn ấy không biết tính cách của mình. Hơn nữa, ví của Mizuhara-san nằm trong cặp của mình, mấy bạn ấy nghĩ rằng mình làm cũng là tự nhiên thôi.”

“Ừ, nhưng Fumi này…mà sao cái ví ấy lại ở trong cặp của cậu vậy?”

“Bởi vì—”

Tôi thật sự không muốn nghĩ về điều đó…

“…Lí do đầu tiên trong đầu mình là có lẽ ai đó muốn đặt bẫy cậu.”

“…Ừ, chắc thế.” – Trừ khi tôi có đa nhân cách. “…Ai đó ghét mình chăng?”

“Mình…mình không nghĩ thế. Cậu không phải là người gây thù chuốc oán nhiều…Mình nghĩ ai đó chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu là người dễ bị đổ tội thôi.”

Có lẽ thế.

Nhưng dù gì đi nữa, ai đó ghét tôi đủ đến mức đổ tội cho tôi cũng chẳng sao cả.

“Đúng là vô nhân tính mà! Bọn mình phải tìm thủ phạm rồi dạy hắn một bài học!”

“Không…không cần đâu!”

“Tại sao thế? Không phải với tình hình hiện tại cậu đang chịu đau đớn sao?”

“Có. Có chứ, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Chuyện có phải mới đâu. Bây giờ chỉ mới là bề nổi thôi mà…”

“Không phải…ý mình là cậu đâu có đến mức chẳng được ai quý mến…”

“Cậu nghĩ vậy sao? Mình dám chắc đó chỉ là chuyện thời gian thôi. Ví dụ nhé, nếu vị trí của Mizuhara-san và mình được đảo lại, chắc hẳn mình vẫn là người có lỗi.”

“Không, cậu—”

Reina không nói được thêm lời nào. Khi đến chuyện quyết định xem lại là người có lỗi, điều gì đã xảy ra không quan trọng, quan trọng là ai làm việc ấy. Giữa giáo viên và học sinh, học sinh sẽ là người sai; giữa một học sinh xuất sắc và một học sinh cá biệt, học sinh cá biệt sẽ là người sai; giữa một người xinh đẹp và một người xấu xí, người xấu xí sẽ là người sai.

Và dĩ nhiên, giữa Mizuhara và tôi, tôi sẽ là người sai.

Nói cách khác, kết quả đã được định đoạt từ trước.

Reina thông minh, cô ấy liền nhận ra.

“…Không phải thế đâu!”

Reina không tin vào chính lời nói của mình, và nhìn vào gương mặt của cô ấy, cô ấy đang tự trách mình vì đã dao động.

…Nhưng không có gì để trách cô ấy cả, vì đó là sự thật.

“Reina.”

“Hm?”

“Cậu vẫn còn đứng về phía mình, đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi!”

Tốt quá.

Tôi có một người ủng hộ mình. Tôi có một người bạn không thể thay thế được. Tôi có Reina.

Nên có lẽ tôi còn ở đây.

“A—” – Reina đột nhiên lên tiếng nên tôi hướng theo ánh mắt của cô ấy.

“Ừm…”

Kimura đang đứng đó, trông có vẻ khá khó xử.

“…Kimura-kun? Có chuyện gì thế?”

“À, ừ…cậu có rảnh không?” – Cậu ấy hỏi một cách miễn cưỡng.

“Ừ…sao vậy?”

“Mình xin nói thẳng vào vấn đề, Ashi-chan bảo mình gọi cậu đến vì mình biết đôi khi cậu ở đây.”

“Ashi-chan?”

“Mình đang nói đến Ashizawa-kun! Ashizawa Toshiki.”

Ashizawa xấu tính ư…? Cậu ấy muốn gì từ tôi?

Dù có là gì, chẳng có gì tốt đẹp cho tôi cả. Vẻ mặt của Kimura đã biểu lộ hết.

“Ơ…cậu ấy…có giận không?”

“…”

Kimura chỉ chăm chú nhìn tôi rồi cuối cùng cũng lảng mắt đi.

“…Có ư?’

“Saito-san. Nếu cậu không đi thì có lẽ tốt hơn.” – Kimura lẩm bẩm nói, mắt vẫn hướng nhìn chỗ khác.

…Có vẻ như nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Nhưng nếu tôi không đi, ác cảm của Ashizawa về tôi chỉ có tăng thêm mà thôi.

Tôi—không muốn thế. Tôi không muốn bị người ta lảng tránh hơn nữa vì một sự hiểu lầm.

“…Mình sẽ đến.”

“Ừ…” – Cậu ấy nói như thể cậu ấy sẽ bị Ashizawa đánh một trận.

“Fumi.” – Reina gọi tôi với giọng lo âu.

“Mình sẽ không sao đâu.” – Tôi mỉm cười và vẫy tay tạm biệt.

Tôi được đưa đến phòng học của chúng tôi (Kimura lập tức rời đi đến câu lạc bộ của mình), Ashizawa dồn tôi vào một góc, và chẳng có chút thời gian nào để bối rối, tôi bị bao quanh bởi bạn bè của Ashizawa, Takatsuki cùng với những thành viên khác trong nhóm, vài bạn học khác trong lớp thì đứng nhìn ở khoảng cách an toàn. Mizuhara cũng ở đây, nhưng đứng nhìn từ đằng xa với vẻ mặt bất an.

“Rồi. Mày có biết cái này là gì không?” – Ashizawa dùng cái giọng hung hãn, dí thứ gì đó vào mặt tôi. Ở cự li gần như vậy thì khó nhìn ra nhưng tôi có thể nhận thấy đấy là ví của Mizuhara.

“—”

Tôi cố trả lời, nhưng những lời nói cứ dính trong cổ họng. Mọi người nhìn tôi chằm chằm với sự thù địch rõ hiển hiện; tôi có cảm giác rằng tôi không được phép nói. Tôi sợ.

Cánh tay phải của cậu ấy đặt ngay cạnh đầu tôi, trông có vẻ nó sắp mất kiểm soát bất cứ lúc nào. Cậu ấy chắc chắn muốn thế. Cậu ấy đang giận. Và mục tiêu hoàn hảo để cậu ấy trút cơn giận đang ngay trước mắt.

Tôi sợ lắm! Tại sao họ lại nhìn tôi như thế? Tôi không thể nói được gì cả! Tôi không được phép nói!

“Ê! Tao hỏi mày cái này là cái quái gì!” – Cậu ấy hét lên. Cánh tay phải run bần bật.

“Là…là…cái ví…”

“Của ai?”

“Của Mizuhara-san…”

“Đúng. Ví của Yuu.”

Yuu? Giờ tôi mới nhớ, đó là tên của Mizuhara.

“Đây là cái ví tao tặng làm quà sinh nhật cho Yuu. Đây là cái ví mày lấy dao rạch!” – Cậu ấy nói, nước bọt bắn lên mặt tôi.

Cơn giận dữ khiến cậu ấy mất gần hết lí trí. Nếu tôi là con trai, cậu ấy đã đánh tôi nhừ tử từ lâu rồi.

“Mày biết Yuu đang hẹn hò với Toshiki, đúng không?” – Takatsuki nói với gương mặt đáng sợ. “Và mày cũng biết cái ví này là quà tặng sinh nhật, đúng không?”

Tôi không biết. Tôi chẳng hề hay biết bọn họ là một đôi. Những chuyện đồn đoán như thế không bao giờ đến tai tôi cả.

“Đó là lí do mày trộm cái ví này lúc mày lên cơn tức, không phải sao? Mày không giấu được đâu!”

Không, mình chẳng làm gì cả!

Nhưng tôi không thể thốt câu nói ấy ra. Ngay cả khi tôi nói và tự bào chữa, họ cũng sẽ chẳng tin tôi.

“Mày hiểu không? Cái này chả phải thứ mà mày lấy tiền ra đền bù được đâu!”

Bàn tay phải của cậu ấy chuyển động. Tôi nhắm nghiền mắt lại theo phản xạ. Tuy vậy, cậu ấy bằng cách nào đấy tự kiềm chế được bản thân và đánh vào bức tường sau lưng tôi.

Tâm trí tôi trống rỗng như màu sơn trắng. Tôi run lẩy bẩy.

Tôi phải làm gì đây? Sợ quá! Xin đừng làm tôi đau. Tôi chẳng hề làm gì cả!

“Cứu mình với…”

Cuối cùng tôi cũng thốt ra, khi đã bị dồn vào chân tường và bị đe dọa.

“Cứu mình với…”

Ban đầu, những người khác dường như nghĩ rằng tôi đang cầu xin họ, nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng không phải và lùi bước lại.

“Cứu mình với…”

Tôi tìm kiếm sự giúp đỡ. Dĩ nhiên, chỉ có một người tôi tìm kiếm giúp đỡ từ người ấy.

“Cứu mình với…Reina.”

Tôi không muốn Reina dính líu vào chuyện này, nên tôi cố gắng giải quyết vấn đề mà không cần nhờ đến cô ấy đến bên tôi.

Nhưng tôi đã thất bại.

Tôi tưởng tượng mái tóc dài của Reina sẽ đung đưa thế nào khi cô ấy đến và nhẹ nhàng giải thoát tôi khỏi nanh vuốt của họ. Tôi có cảm giác rằng khung cảnh ấy sẽ trở thành sự thật. Và rồi cô ấy sẽ mỉm cười với tôi với gương mặt xinh xắn tuyệt trần của cô ấy. “Tất cả đều ổn rồi, Fumi.”

—Tuy vậy, Reina không đến.

Cái ảo giác ngọt ngào ấy đưa tôi từ dưới đất lên chín tầng mây, đến cực điểm. Nhưng rút cuộc, sự thật tôi vẫn bò lồm cồm dưới đất. Tôi bị quẳng xuống khỏi tầm cao ấy một lần nữa.

“Ư…hư…”

Không thể kiềm nén nổi nữa, tôi bắt đầu khóc.

Chùn bước vì những giọt nước mắt của tôi, dấu hiệu bạo lực biến mất, mặc dù Ashizawa vẫn giận dữ trông thấy.

“Cái gì!? Mày tưởng bọn tao sẽ tha cho mày nếu mày khóc à!?” – Takatsuki hét lên, tiến lại gần tôi. “Chưa kể, làm gì có ai muốn ‘cứu’ một người như mày chứ!”

“Có…”

“Ai? Mẹ? Thầy giáo? Họ chỉ giúp đỡ mày vì đó là nghĩa vụ của họ thôi!”

“Có đấy!”

“Vậy thì là ai đây!? Ôi trời ơi, mày—”

“Reina! Kamisu Reina sẽ đến vì tôi!” – Tôi thét lên. Với giọng nói có lẽ là to nhất trong cả cuộc đời tôi.

Takatsuki—không, mọi người hiện diện tại đây—mở to mắt trước tiếng hét mạnh mẽ của tôi. Chính tôi cũng ngạc nhiên, nhưng tôi không hối hận.

Vì đó là điều duy nhất tôi không cho phép bất cứ ai bất đồng với tôi.

Tôi có một người bạn không thể thay thế được.

Tôi có Kamisu Reina.

Tôi sẽ không để ai đó nói khác đi.

Lợi dụng họ chưa hoàn hồn, tôi trốn thoát. Tôi trốn thoát khỏi họ. Tôi không còn cần gì nữa. Không gì nữa.

Tất cả những gì tôi cần là Reina.

Miễn là Reina còn ở bên tôi, tôi sẽ ổn cả thôi.

4

Như đã hứa, Reina và tôi đi đến thủy cung.

Có nhiều khách tham quan hơn dự đoán vào một ngày làm việc, hầu hết là những gia đình gồm con cái và cặp vợ chồng khoảng độ tuổi hai mươi. Chắc hẳn bởi vì họ không bị vướng bận thời gian.

Và dĩ nhiên, chúng tôi là những học sinh cấp hai duy nhất quanh đây.

“Reina, cậu có chắc rằng cậu không cần đến trường không?”

“Không sao đâu, như cậu thì sao, Fumi?”

“Mình cũng chẳng để tâm đâu.”

Dù gì thì tôi cũng không được đón nhận tại trường. Cha mẹ của tôi sẽ không để ý chuyện tôi cúp học, trừ khi có cuộc gọi từ trường. Thật ra, cúp học ngày hôm nay khiến tôi tự hỏi tại sao tôi không làm thế sớm hơn.

Qua lớp kính thủy tinh, tôi nhìn vào hồ chứa.

Lũ cá bắt mắt. Tất cả những gì hiện lên trong đầu tôi. Chúng thuộc loài Chaetodon auripes, nhưng tôi sẽ quên cái tên ấy chỉ trong vài giây. Do vậy, tôi chỉ cảm thấy rằng chúng bắt mắt mà thôi.

Nhưng thế là vui rồi.

“Oa, nhìn này, Fumi! Cả đàn sứa!”

“Hay thật.”

“Mình thích sứa.”

“Cậu thích á? Sao thế?”

“Hm? A…không biết sao nữa? Có lẽ bởi vì…chúng trông không giống vật đang sống ư?”

Chúng trông không giống vật đang sống — giờ cô ấy nói thế, tôi mới nhận ra cô ấy có lí. Bên trong thủy cung, chúng còn chút gì đó giống sinh vật sống, nhưng khi chúng được nuôi trong bể cá ở nhà, chúng giống vật trang trí hơn. Vật trang trí tỏa sáng và nở ra co vào. Khi sứa được đặt trong bể cá ở nhà, vai trò của chúng thay đổi từ vật đang sống sang vật trang trí.

“Hơn nữa, sứa cũng nổi bật. Tất cả những loài cá khác chỉ là cá, nhưng sứa thì khác hẳn. A, mình nói nghe vô lí lắm nhỉ?”

“À, ừ, cũng có. Sứa chỉ là sứa thôi.”

Sứa chỉ là sứa.

Nhìn Reina khi cô ấy đang ngắm vào bể nước, tôi nghĩ.

Reina cũng giống thế.

Kamisu Reina chỉ là Kamisu Reina.

Xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn khác hẳn với mọi người khác, và là người duy nhất ủng hộ tôi.

Reina nhận thấy ánh mắt của tôi.

“…Sao thế, Fumi?” – Cô ấy hỏi.

“Mm, không có gì.”

Cô ấy nghiêng đầu.

“Reina…buổi diễn cá heo sắp bắt đầu kìa!”

“Hm? Ơ, đúng rồi. Nào, nhanh đi thôi.”

Chúng tôi khẽ tăng tốc, đi bộ đến sân vận động nơi diễn ra buổi diễn cá heo.

Trên đường đến đó, chúng tôi đi ngang qua một bể chứa toàn cá bơi theo từng đàn và xoay vòng không mệt mỏi.

Chúng không mệt sao? Tôi không chỉ muốn nói về thể chất, mà còn tinh thần nữa. Bơi vòng quanh suốt chẳng làm chúng đi xa hơn được; chúng cứ việc đứng yên ngay từ đầu là xong. Nếu chúng không muốn tiến đến đâu nữa, liệu tiếp tục làm thế có phải là mục tiêu của chúng cho đến khi chúng không còn di chuyển được? Chúng không cảm thấy thế là dã tràng xe cát sao?

Nhưng lũ cá cứ tiếp tục bơi vòng quanh, chẳng hề bận tâm đến suy nghĩ của tôi.

Khắp các chỗ ngồi từ trước ra sau ở sân vận động đã kín chỗ.

“Lên chỗ hàng trước nào, Reina.”

“Ơ? Bọn mình sẽ ướt mất!”

“Mình biết, nhưng mình muốn ngắm cá heo gần nhất có thể.”

Với nụ cười gượng nhưng hết sức ân cần, cô ấy theo tôi đến hàng ghế đầu tiên và ngồi xuống.

“Mà này, Fumi, mình nói với cậu lí do mình thích sứa, còn cậu thích cá heo là tại sao?”

“Hm…bởi vì chúng đáng yêu.”

“Thế thôi sao?”

“Không, ngoài ra…”

Trước khi tôi tiếp tục, người phụ nữ chịu trách nhiệm chương trình bắt đầu thuyết minh, đầu tiên là giải thích ngắn gọn về cấu tạo sinh học của cá heo (mũi của chúng ở đâu, chúng nghe âm thanh bằng xương, vân vân).

Và rồi buổi diễn bắt đầu.

Khi vài con cá heo nhảy lên không trung để chào chúng tôi, tôi đã bị mê hoặc.

Chúng khá to lớn khi nhìn thật bên ngoài — cú nhảy của chúng hết sức ngoạn mục và khiến bọn trẻ con trong số khán giả hò reo thích thú. Cá heo trông oai nghiêm nhưng lại dễ thương.

Khi chúng đáp xuống, nước bắn lên mặt chúng tôi. Tôi co rúm người lại theo bản năng. Trong khi quần áo của tôi không sao, giày của tôi hơi bị ướt.

Tuyệt vời! Tuyệt vời quá! Cá heo thật tuyệt vời!

Trong buổi diễn, chúng nhảy qua vòng, đẩy trả lại trái bóng mà người phụ nữ thảy cho chúng và bơi vòng quanh…tóm lại, thật tuyệt vời và tôi bị hút hồn.

“Cá heo đúng là thông minh thật…” – Reina đột nhiên nói.

“Đúng thật!” – Tôi đáp lại ngay lập tức.

“Hahaha, cậu thích cá heo quá nhỉ? Trí thông minh có phải là lí do—”

“Phải!”

Buổi diễn tiến đến cao trào khi đến tiết mục ba con cá heo phải lần lượt nhảy qua cây gậy được đặt ở vị trí cực cao.

“Và cậu biết không, cá heo phát ra sóng siêu âm và định vị vị trí vật thể bằng sóng phản xạ đấy!”

“Cứ như dơi vậy.”

“Hmm…mình không muốn nghĩ chúng lại chung một kiểu, nhưng mà đúng thế.”

Những con cá heo chuẩn bị theo hiệu lệnh của người phụ nữ.

Chúng có nhảy cao đến thế được không? A, nếu không được thì chúng đã không diễn tiết mục này rồi, nhưng tôi sợ rằng một trong số chúng có khi lại không thành công.

Tôi nín thở.

Những con cá heo đứng kề bên nhau (có thể nói thế này được không nhỉ?) và — nhảy.

“Oa!”

Đúng là một bữa tiệc thỏa mắt.

Với tiếng nước bắn tung tóe, ba con cá heo đáp xuống mặt nước, gây ra vài cơn sóng lớn.

“Không thể tin được…” – Tôi thốt lên kinh ngạc.

Nhìn cái hồ gợn sóng, tôi đi đến suy nghĩ rằng có lẽ cá heo là nguyên nhân gây ra sóng biển không dứt ở đại dương.

“Này, Fumi ơi? Cá heo có thể giao tiếp bằng âm thanh, đúng không?”

“Ừ. Dù người ta vẫn chưa biết cuộc trò chuyện của chúng phức tạp ra sao. Còn mình thì tin rằng kĩ năng giao tiếp của cá heo cũng cao như con người vậy.”

“Thế à…vậy thì hay quá nhỉ.”

“Mm! Thật ra, lí do khác mà mình thích cá heo là vì chúng có thể giao tiếp với nhau!”

“Ừm, hay đấy.”

Buổi diễn kết thúc và khách tham quan bắt đầu rời đi trong khi những con cá heo chào tạm biệt bằng cách bơi vòng quanh và diễn màn riêng.

“Cậu biết không, khi mình biết rằng cá heo có thể giao tiếp bằng âm thanh, mình ghen tị với chúng lắm.” – Tôi lẩm bẩm trong khi nhìn màn diễn của chúng.

“…ghen tị?” – Reina nghiêng đầu sang bên và thắc mắc.

“…”

Tôi bị dao động, không biết có nên giải thích cho cô ấy không. Nếu tôi tiếp tục, tôi sẽ phá hỏng bầu không khí vui tươi mất.

“Mình nghĩ rằng giao tiếp bằng lời nói thì quá phức tạp đối với mình.”

Nhưng tôi không muốn có bí mật nào với Reina.

“Fumi…”

“Mình chắc chắn rằng ngay cả mình cũng có thể kết bạn nếu mình có cách giao tiếp khác…”

“Cậu có mình rồi mà, Fumi!”

“…Mm.”

Những lời nói này của cô ấy là đủ cho tôi rồi.

“Nhưng cậu biết không, dạo này mình có suy nghĩ...”

“Hm?”

“Mình có suy nghĩ rằng có lẽ mình đã trở nên ‘như thế’.”

“…‘như thế’?”

Không thể trả lời cô ấy, tôi ngắm những con cá heo lần nữa, chúng đang bận biểu diễn. Một trong số chúng đang dùng vây để vẫy chào tạm biệt chúng tôi.

Tôi vẫy tay lại.

Và đó là ý của tôi.

Tôi vẫy tay vì tôi tự do hiểu cái vẫy của con cá heo theo nghĩa rằng “tạm biệt”. Hành động của chúng tôi chẳng khớp nhau chút nào.

Đúng thế, tệ hại như vậy đấy, tôi không thể nói chuyện với cá heo.

Nhưng không chỉ dừng lại ở cá heo.

Ngôn ngữ của tôi trở nên khác với mọi người, và đó là lí do tại sao tôi không thể chạm đến lòng người khác. Lời nói của tôi không động đến ai.

Ngoại trừ Reina.

Cách thức giao tiếp của tôi đã trở nên khác. Và đó là lí do tại sao tôi bị tách lìa và biến mất.

Chúng tôi rời thủy cung, nơi nằm chính giữa công viên nước. Tôi bước đến một băng ghế và ngồi xuống. Reina ngồi cạnh tôi.

“Reina? Cậu có…”

Reina nhìn tôi khi tôi đột nhiên lên tiếng.

“Cậu có sao không nếu bọn mình là những người duy nhất trên trái đất?”

Tôi nhìn quanh. Không có ai khác xung quanh ngoài Reina, chẳng lạ lắm đối với một buổi chiều ngày làm việc bình thường. Chỉ có hai chúng tôi. Tôi chẳng bận tâm xíu nào nếu thế giới khép lại ngay tại đây và chỉ còn hai chúng tôi bị bỏ sót.

“Hm…cũng khá rắc rối vì bọn mình không có điện…”

“Và nếu bỏ mấy chuyện liên quan ấy đi thì sao?”

Reina nhìn chăm chú vào mặt tôi và trả lời với nụ cười.

“Nếu thế thì chắc cũng không tệ lắm.”

“Thật không?”

“Thật!”

Tôi nhìn cô ấy. Aa, cô ấy không chỉ nói cho qua. Tôi vui lắm, tôi thật sự vui mừng.

Dù sao, cô ấy cũng khác với tôi! Không giống tôi, cô ấy được nhiều người quý mến. Mặc dù thế, cô ấy sẽ ở cùng với tôi.

“Nhưng mà này, Reina, mẹ của cậu…sẽ—”

—Mẹ của Reina?

Lòng tôi dậy lên hoài nghi và tôi dừng lại ngay lập tức.

Nhiều người?

A, chắc chắn là nhiều lắm. Cô ấy xinh đẹp và tử tế, không giống tôi. Nhưng—

—Nhưng cụ thể đó là ai?

“Fumi…?”

“Reina này…”

“Có chuyện gì à?”

“…Mình chưa bao giờ đến nhà cậu, phải không?”

“Cậu chắc không?”

“Cậu sống ở đâu? Gần đây. Chắc chắn thế. Dù sao thì cậu cũng về nhà cùng với mình mà.”

“Có chuyện gì thế, Fumi? Thế không rõ ràng rồi sao?”

“Vậy thì tại sao — dù bọn mình là bạn thân — mình chưa bao giờ đến nhà cậu?”

“…” – Reina im lặng.

Ơ? Khoan đã! Thế có nghĩa là sao?

Có sao đi chăng nữa, chúng tôi là bạn thân, vậy thì tại sao tôi chẳng hề hay biết bạn bè và gia đình của cô ấy là ai, và cô ấy sống ở đâu?

“Mà này, Reina—”

“Đừng nói!” – Cô ấy cắt ngang câu hỏi của tôi.

“Reina…?”

“Đừng nói gì thêm nữa hết…” – Cô ấy buồn bã nói và tránh ánh mắt sang chỗ khác.

Có hoàn cảnh gì sao…? Tôi không biết là gì, nhưng Reina có lí do để không nói cho tôi về cô ấy.

Ai nấy đều có điều mình không muốn hay không thể nói ra.

Nhưng,

Nhưng—

“—Cậu quá đáng lắm!”

“…Hở?”

“Không phải bọn mình là bạn thân sao? Bọn mình không nên giữ bí mật với nhau! Hay chỉ có mình là người cảm thấy như thế? Hở?”

“Không phải!”

“Nhưng mà…!”

“Không được đâu, Fumi!”

“Tại sao? Reina à, mình không hiểu!” – Tôi hét lên và khi ấy, tôi nhận ra một giọt nước mắt đang chảy xuống gò má, khiến Reina không thốt nên lời.

Làn không khí lạnh thổi giữa chúng tôi. Chuyện này…không hề xảy ra trước đây. Đây là lần đầu tiên chúng tôi bị bao quanh bởi một làn không khí lạnh lẽo như thế.

Cảm xúc của tôi đã chạm đến Reina. Cô ấy biết rằng tôi sẽ không bao giờ ghét bỏ hay chế nhạo cô ấy.

Chẳng có lí do gì để giữ bí mật cả.

Đáng lẽ là không.

Thế mà—

“Mình không thể nói.” – Cô ấy thẳng thắn.

“Sao cậu lại…”

Chối từ.

Không, không phải thế. Nhất định không phải. Reina sẽ không bao giờ muốn làm tôi tổn thương. Dù vậy, có gì đó…chắc có gì đó cô ấy không thể nói.

Dĩ nhiên là tôi hiểu.

Nhưng—

“Đừng ngờ vực mình nhé.”

Tôi không thể không có cảm giác rằng cô ấy đang chối từ tôi.

“Hư…”

Do vậy, một giọt nước rơi xuống từ mắt tôi.

Và khi tôi nhận ra đó là nước mắt, chúng bắt đầu tuôn chảy như thác nước. Aaa, dạo này mình cứ khóc suốt! Trời ơi, mình không muốn cho ai thấy mình khóc. Mình không muốn làm phiền ai cả. Nhưng chúng cứ không dừng.

Tôi áp đầu mình lên gối rồi phá ra khóc.

“—Fumi.”

Giọng nói của Reina.

Giọng nói dịu dàng của Reina.

“Mình xin lỗi.”

Tất cả những gì tôi thấu nhận được là chính tiếng khóc của tôi, đó là lí do tại sao tôi không nhận thấy chuyện gì đang xảy ra.

Tôi cứ khóc mãi như con ngốc, và khi tôi ngẩng đầu lên—

—Reina không còn ở đó.

“Reina…?”

Tôi nhìn quanh và chạy đi tìm cô ấy.

Nhưng không thấy cô ấy đâu cả.

Reina chẳng còn ở đâu.

Tôi đứng trong công viên nước bao la, vắng lặng, bị bỏ lại cô độc trong thế giới.

5

Con người có những cục tẩy trong lòng.

Trong khi những cục tẩy ấy có hiệu quả khác nhau đối với mỗi người — vài người còn không có khả năng tẩy xóa — ai ai cũng có thể sử dụng chiếc tẩy của mình.

Xoạt, xoạt. Rồi, tránh xa ra. Thật ngứa mắt. Hãy biến đi. Xoạt, xoạt.

Hai tuần trôi qua kể từ sự kiện chiếc ví của Mizuhara. Một tuần kể từ khi tôi đến thủy cung với Reina.

Cả sau một khoảng thời gian như thế, không ai nói chuyện với tôi cả. Như những người trước đây, tôi chỉ ngồi vào chỗ, thứ đáng lẽ không có ở đây, và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi đã phai nhạt đi nhiều.

Thế nhưng, họ vẫn tiếp tục xóa sổ tôi. Xoạt, xoạt.

Ngày qua ngày, tôi bị xóa đi. Từng chút một, tôi đang phai nhạt. Xoạt, xoạt. Hầu hết sự tồn tại của tôi đã biến thành vụn tẩy và bị phủi khỏi bàn.

Sẽ không khá hơn đâu. Họ đã quen với việc tẩy xóa tôi đến mức chẳng còn ai do dự về chuyện ấy, đừng nói chi cảm giác tội lỗi. Tôi cứ bị tẩy xóa một cách máy móc như thế. Nếu có cảm xúc con người nào trong đó, thì nó chỉ là một chút khó chịu thoáng qua vì cục tẩy của họ bị mòn đi sau sử dụng.

Và Reina vẫn mất tích trong cái thế giới trắng xóa và phai nhạt này.

Tại sao thế? Mình không chịu nổi nữa đâu! Reina…sao cậu lại bỏ rơi mình, Reina ơi?

Tại sao cậu không biến mất trước mặt mình? Ngay cả khi cậu có bí mật, đó cũng không phải trở ngại đâu!

Hay bây giờ cậu ghét mình rồi?

Dù gì đi nữa, mình muốn gặp cậu!

Mình muốn gặp cậu, mình muốn gặp cậu, mình muốn gặp cậu!

Dù tôi có cầu xin đến mức nào, Reina không xuất hiện.

Và đâu đó trong lòng, tôi biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Chẳng còn nghĩa lí gì cả.

Trong lớp học này chỉ còn những tiếng ồn chẳng liên quan đến tôi, những bức tranh chẳng liên quan đến tôi, những bạn học chẳng liên quan đến tôi, và bản thân chẳng liên quan đến chính mình.

Chẳng còn nghĩa lí gì cả.

Chẳng còn nghĩa lí gì…khi ở đây.

“—Tạm biệt.” – Tôi đứng lên và khẽ nói.

Thầy giáo đang nói gì đó. A, tôi đang ở giữa ‘tiết học’ sao?

Ôi, thầy giận rồi. Nhưng tôi chẳng hiểu thầy nói cái gì — dù sao thì thầy chẳng lên tiếng vì tôi, đúng không?

Ôi, thầy hết giận rồi. Nhưng tôi thắc mắc tại sao thầy lại nhìn tôi như thế? Đây là lần đầu tiên một người nhìn tôi như vậy, nên tôi không biết nó có nghĩa là gì. Nhưng trông thầy có chút gì sợ hãi.

Tôi rời khỏi lớp học.

Xa đằng sau lưng tôi, cả lớp nhốn nháo, nhưng chẳng liên quan đến tôi. Chẳng hề liên quan. Hoàn toàn không.

Tôi đang ngồi một mình trên thảm nghỉ dẫn lên sân thượng. Đây là lần thứ hai kể từ khi tôi đến đây mà ngôi trường bắt đầu ầm ĩ. Mấy giờ rồi nhỉ? Tiếng ầm ĩ đầu tiên nhất định là giờ nghỉ trưa, nên chắc hẳn bây giờ là giờ tan học?

Reina. Tôi có còn gặp lại được cô ấy không?

Không hiểu vì sao, tôi có cảm giác rằng tôi sẽ không gặp lại cô ấy được nữa. Cảm giác ấy tôi đã mang trong người kể từ khi cô ấy biến mất khỏi tôi trong công viên nước. Nhưng rồi sao? Thế nào? Chẳng thay đổi được gì cả — Tôi vẫn cần cô ấy, rất nhiều, đến tuyệt vọng.

Reina là tất cả của tôi. Không có gì còn lại nếu lấy cô ấy ra khỏi tôi. Tôi trống rỗng. Một tảng thịt bèo nhèo không có xương.

“Aaa…”

Tôi nên làm gì đây? Làm sao tôi có thể gặp Reina? Tôi không biết! Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây?

Đột nhiên, tôi nghe tiếng ai đó bước chân lên cầu thang.

Tôi chuẩn bị tinh thần. Có lẽ là cậu ấy — có lẽ là cậu ấy đến như tôi mong muốn.

“…Saito-san.”

Kimura xuất hiện trước mặt tôi.

“Kimura-kun…cậu đến để nói chuyện với mình…”

“Ừ…mình không có lí do để từ chối nếu cậu gọi mình ra…”

Đúng thế. Tôi đã đặt một bức thư vào tủ giày của cậu ấy để gọi cậu ấy ra đây. Như Mizuhara đã làm.

“Mình cũng mang cái này đến. Qua mặt được thầy cô đúng là phát mệt.” – Cậu ấy vừa giải thích vừa giơ chìa khóa mở cửa lên sân thượng.

“Mm. Cảm ơn cậu.” – Tôi nói và nhận chùm chìa khóa từ bàn tay run run trông thấy rõ của cậu. Có lẽ, cậu ấy nhận ra tại sao tôi gọi cậu ấy đến đây.

“…” – Cậu ấy im lặng.

“Cậu không hỏi gì sao…?”

“Hỏi gì…?” – Cậu ấy vụng về nói.

“Tại sao mình nhờ cậu mang cho mình chìa khóa lên sân thượng.”

Sau phút chốc, cậu ấy miễn cưỡng hỏi. “Tại sao?”

Nói thật là tôi cũng không biết chắc trả lời cậu ấy thế nào. Bởi vì có lẽ — không, chắc chắn — là câu trả lời của tôi sẽ làm cậu ấy tổn thương.

Nhưng thế cũng chẳng sao đâu nhỉ? Dù sao Kimura cũng giống mọi bạn học khác trong lớp chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi đáp lại. “Để trả thù.”

Gương mặt của cậu ấy đóng băng ngay lập tức.

Ôi, thì ra tôi đã đúng. Cuối cùng, tôi cũng đã xác nhận mối hoài nghi của tôi.

“T-Trả thù…?” – Cậu ấy lắp bắp, hoang mang đến đáng thương, rồi cậu ấy còn hoảng hốt hơn nữa.

“Cậu cắt ví của Mizuhara-san rồi bỏ vào cặp của mình, đúng không?”

“T-Tại sao cậu lại nói thế…?” – Kimura đáp, vẫn không chịu thừa nhận, dù cậu ấy biết cậu ấy không thể tự bào chữa.

“Không sao đâu! Mình không có ý định tra hỏi cậu về chuyện này.”

Sự thật là tôi thật tình không muốn tra hỏi và trách móc cậu ấy. Nhưng tôi từng một lần nói với Reina, thế nào tôi cũng rơi vào trường hợp này — Kimura chỉ đơn thuần là người vô tình nhấn nút.

Lời nói của tôi dường như đã làm cậu ấy bình tĩnh hơn chút.

“N-Nhưng…làm sao cậu biết?”

Cậu có thật sự muốn biết không? Không phải làm thế sẽ khiến cậu khó xử sao?

“…Mình có nên trả lời không?”

Cuối cùng nhận ra ý nghĩa câu trả lời của tôi, cậu ấy cúi mặt và nói “…Không cần đâu.”

“Được rồi.”

Với những lời nói ấy, tôi tra chìa khóa vào ổ.

Có vài lí do tại sao tôi nghi ngờ Kimura.

Nghi ngờ đầu tiên của tôi được dấy lên khi cậu ấy bắt đầu nói chuyện với tôi sau khi tôi nhận được lá thư tình giả mạo. Tôi biết rõ Kimura chẳng có cảm xúc gì với tôi, nên tôi thắc mắc sao bỗng dưng cậu ấy lại trở nên ân cần.

Manh mối khác là phản ứng chung khi ví của Mizuhara bị mất. Mọi người đều xem tôi là thủ phạm ngay lập tức. Nói cách khác, có thứ gì đó dẫn họ tin rằng tôi có thù oán với Mizuhara. Theo tôi biết, bất hòa duy nhất giữa Mizuhara và tôi là lá thư tình ấy, có nghĩa rằng ai đó hẳn đã phát tán câu chuyện. Nhưng chỉ có nhóm của Mizuhara và tôi, cũng như Kimura là biết đến chuyện ấy. Dĩ nhiên, tôi không kể với ai cả, Mizuhara và bạn bè trông có vẻ chẳng muốn tiết lộ với ai.

Nhưng quan trọng nhất, không ai khác ngoài Kimura lên tiếng rằng thủ phạm có thù oán với Mizuhara. Cậu ấy thu hút sự chú ý lên tôi như thể mọi chuyện rõ rành rành.

Tôi không biết tại sao cậu ấy làm thế. Có lẽ cậu ấy có thù oán với tôi mà tôi không biết, hay có lẽ cậu ấy có cảm xúc mãnh liệt về chuyện của Mizuhara và Ashizawa.

Nhưng tôi chẳng quan tâm.

Chuyện của cậu ấy chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi xoay chìa khóa và cánh cửa mở ra tiếng tách. Tôi xoay nắm đấm thăm dò— ừ, hình như được.

“…Cậu định làm gì trên sân thượng thế, Saito-san?”

“…” – Tôi lặng lẽ quay về phía cậu ấy.

“Saito-san…?”

Tôi trả lời câu hỏi của cậu ấy bằng một câu hỏi.

“Này, Kimura-kun—”

“—Cậu có biết Kamisu Reina không?”

Có lẽ tôi thật sự nghĩ rằng Reina đang đợi tôi ở phía bên kia cánh cửa.

Đây là nơi không ai được phép vào, dù thật gần. Là nơi tất cả chúng tôi đều biết nó tồn tại, thế nhưng chỉ vài người thật sự đến được đó. Và đó là lí do tại sao tôi có cảm giác tôi có thể tìm được cô ấy ở đây.

Nhưng dĩ nhiên, chẳng có dấu hiệu nào của Reina.

Tôi bước đến giữa sân thượng và xoay một vòng.

Học sinh đi về nhà, trụ điện được đặt cách nhau một khoảng đều đặn, phố mua sắm, dòng sông bẩn của chúng tôi, một ngôi trường khác, ngôi nhà, một ngôi nhà khác — một cảnh vật chẳng liên quan đến tôi. Nhưng một thứ trong cảnh vật chẳng liên quan đến tôi này — mặt trời chiếu rọi đỏ rực ẩn nấp một phần phía sau tòa nhà ở chân trời — tôi cảm thấy nó liên quan đến tôi.

Mặt trời sắp ẩn mình sang phía bên kia, hoàn thành công việc của mình trong ngày hôm nay, nhưng lại trôi lơ lửng ở chân trời, có cảm giác như thể đang gọi tôi.

Tôi quay trở lại cánh cửa để khóa nó lại.

Giờ thì tôi hoàn toàn cô độc.

Tôi dựa vào rào chắn, và trong khi ngắm nhìn mặt trời từ từ ẩn đi sự hiện diện của mình, tôi một lần nữa nghĩ nhiều hơn về Kamisu Reina.

Reina đã tan biến. Đúng thế, cô ấy đã tan biến.

Một học sinh xinh xắn và nổi tiếng không đến trường và mất tích. Chuyện này đáng lẽ rõ ràng là một biến cố nghiêm trọng với trường cấp hai Shikura. Đáng lẽ là thế.

Tuy vậy, chẳng ai nhắc đến nó cả.

Dĩ nhiên, sẽ không ai bảo tôi cả, nhưng chính tôi cũng có thể vểnh tai để nghe những tin đồn. Lạ thật. Kamisu Reina chẳng xuất hiện đâu cả. Không ai nói về một cô gái phi thường như thế. Có thật không?

Tôi thu hết can đảm và lén nhìn vào lớp học của cô ấy. Đầu tiên, tôi chẳng tin vào mắt mình, rồi tôi chẳng tin vào tai, và cuối cùng, tôi chẳng thể tin vào chính mình.

Chỗ ngồi của cô ấy không tồn tại. Tủ giày của cô ấy không tồn tại. Tên của cô ấy không tồn tại. Không thứ gì liên quan đến cô ấy tồn tại.

Reina chẳng ở đâu cả.

Và khi tôi thấy gương mặt của Kimura khi tôi hỏi về Reina, tôi đã bị thuyết phục.

—Kamisu Reina đã tan biến.

Đó không phải là một cái chết bình thường. Cô ấy xóa đi mọi thứ về sự tồn tại của mình, mọi thứ liên quan đến nó, và tan biến. Không để lại cho bất kì ai thứ gì về mình, và hoàn toàn hủy bỏ sự thật rằng một người tên Kamisu Reina đã từng tồn tại, cô ấy biến mất.

Ngoại trừ tôi, bạn thân nhất của cô ấy.

Nhưng ngay cả tôi cũng chỉ còn vài kí ức sót lại—nhiều như giọt soda trên thành lon. Tôi không nhớ chúng tôi gặp nhau ở đâu, làm sao chúng tôi trở thành bạn, hay chúng tôi chia tay nhau ở đâu từ thủy cung. Không gì cả.

Những kí ức ấy sẽ sớm phai nhòa, xóa sổ sự tồn tại của cô ấy một lần và mãi mãi.

Reina đang biến mất.

Reina, người là tất cả của tôi, đang biến mất.

Cho nên—Không có lí do gì để tôi ở đây nữa.

Tôi trèo lên hàng rào. Nó rộng 15 cm, nên tôi có thể đứng mà chẳng gặp trở ngại.

Tôi định cởi giày ra, nhưng rồi lại quyết định không; tôi có phải cố gắng tự tử hay gì đâu.

Tôi chỉ đi gặp Reina mà thôi.

Dĩ nhiên, tôi không thể chắc chắn nếu tôi có thể gặp được cô ấy hay không. Đó chỉ là ý nghĩ vẩn vơ rằng nếu cô ấy không ở đây, cô ấy phải ở “kia”. Cũng vẩn vơ như thể nghĩ rằng một con chim cho thể bay vượt bầu trời để ra ngoài không gian.

Nhưng tôi không thể nghĩ ra được thứ gì khác.

Chẳng còn cách nào, và nếu đây là cách duy nhất, tại sao tôi không thử? Chẳng gì ngăn cản được tôi. Tôi xin nhắc lại: tôi chẳng có lí do gì để ở đây, nên chẳng có gì ngăn cản tôi.

Tôi chợt nhớ ra điều tôi đã nói với Kimura.

—Để trả thù.

Ừ, một sự trả thù nhỏ nhen. Cậu mang cho mình chìa khóa, cậu đã tự đưa chính mình liên can vào chuyện sắp diễn ra bây giờ, đúng không?

Tôi không biết liệu cậu ấy sẽ có chút day dứt hối hận không, mặc dù cậu ấy chẳng quan tâm đến tôi?

Tôi nhìn xuống, và co rúm người lại một chút, sợ cái cơn đau sắp đến mà tôi suýt quyên mất. Sẽ đau lắm đây. Gấp mười lần…gấp trăm lần hơn khi tiêm. Nhưng tôi không được nao núng.

Thứ gì quan trọng với tôi? Gặp được Reina. Ở cùng với Reina.

Đó mới là tất cả. Tất cả…

Đúng, mãnh liệt!

Bởi vì tôi cảm thấy tôi có thể đi xa hơn thế.

Tôi thực hiện một cú nhảy mãnh liệt.

Đột nhiên, thế giới đảo quanh và hoàn toàn thay đổi. Không nắm bắt cái thế giới mà tôi không ngờ được này, tôi suýt ngất đi.

Tôi chỉ có thể nói rằng đó không phải là nơi tôi muốn đến. Tôi phát hiện ra mình đang ở trong một vở bi kịch.

Aaa…mình thất bại rồi sao? Cuối cùng mình đã có quyết định sai lầm sao…?

Nhưng—

Ngay khi tôi sắp bỏ cuộc, tôi nhận ra tôi đã thắng vụ đặt cược này.

“Reina…”

Reina ở ngay trước mắt tôi.

“Reina, mình nhớ cậu…”

Cô ấy nở nụ cười ân cần và xinh đẹp tuyệt trần của mình cho tôi.

“Reina…nói mình nghe: cậu ở đâu?”

“Mình—” – Cô ấy trả lời.

“Mình ở đây. Kamisu Reina — ở đây.”

A, đúng rồi.

Tại sao tôi không nhận ra một điều đơn giản thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện