Ra khỏi cửa lớn của Linh Pháp Điện, bên ngoài đã không còn ai, những đệ tử lúc trước vây xem đã tản đi hết từ bao giờ. Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nhìn xung quanh vài lần rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Một khắc đồng hồ sau, hắn đi tới một tòa lầu các, các kiến trúc đều làm từ gỗ màu vàng, trên cửa cao có tấm bảng đề ba chữ: Linh Lung Các.
Cửa lớn của tòa lầu mở rộng, xung quanh yên ắng không có bóng người nào, nhưng loáng thoáng có thể nghe được tiếng nói chuyện đâu đó truyền ra. Thạch Mục ngẩng đầu lên nhìn tấm biển 'Linh Lung Các', trong lòng có chút kích động, hít sâu một hơi vào rồi nhấc chân bước vô.
Lúc này, có bóng người trong Linh Lung các lóe lên, một người khác từ trong các đi ra. Thạch Mục không để ý đến thiếu chút nữa thì dụng vào người này, may là hắn phản ứng nhanh, bước chân dừng lại kìm cả thân thể theo. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trước mặt là một thanh niên cao gầy, còn cao hơn hẳn hắn một cái đầu, dáng người tong teo, hai gò má sâu hoắm, tay chân dài như cây sào trúc. Người này bề ngoài nhìn rất yếu ớt thế nhưng xung quanh y lại có một áp lực vô hình mạnh mẽ, không thể xem thường.
Thạch Mục biến sắc, người trước mặt hắn ăn mặc như một đệ tử Bính cấp, thế nhưng nhìn tuổi tác có lẽ là một đệ tử cũ. Nếu người này đã xuất hiện ở đây thì hiển nhiên hắn cũng là một Thuật Sĩ. Thạch Mục hơi chút tính toán trong lòng, thân mình cũng nghiêng sang một bên nhường đường cho y. Thanh niên cao gầy liếc ngang qua Thạch Mục, sắc mặt lạnh nhạt đi qua. Thạch Mục nhìn thoáng về bóng người thanh niên cao gầy kia một chút rồi cất bước đi vào Linh Lung các. Lầu các được bố trí khá đơn giản, một cái bàn gỗ dài đặt ở phía trước. Sau bàn gỗ là một nam tử trung niên tầm ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt chất phác.
“Ngươi là Thuật Sĩ học đồ mới?” Trung niên chất phác liếc qua Thạch Mục rồi mở miệng hỏi.
“Vâng, đệ tử tới nhận tài nguyên cho Thuật Sĩ.” Thạch Mục vừa nói vừa lấy trong ngực ra một ngọc bội màu trắng, đưa cho trung niên chất phác kia.
Nam tử kia cầm lấy ngọc bội, lật tay lấy ra một cái lệnh bài màu xanh đậm, rạch nhẹ một cái vào ngọc bội. Một ánh sáng trắng từ ngọc bội bay ra, bay thẳng vào trong lệnh bài. Lệnh bài màu xanh liền lóe sáng, hiện lên tên Thạch Mục. Lúc này nam tử trung niên mới gật đầu đưa trả ngọc bội cho Thạch Mục.
…
Nửa canh giờ sau, Thạch Mục đã về đến gian phòng của mình. Đóng của lại xong hắn lấy từ trong người ra một cái bọc nhỏ màu xanh, trên mặt hiện lên thần sắc hưng phấn, mở cái bọc ra, lấy đồ bên trong ra ngoài. Đó là mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh, một bình nhỏ màu xanh, và hai viên tinh thạch màu hồng một viên màu lam.
Ánh mắt Thạch Mục rơi vào mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh.
Ở trong Hắc Ma Môn thì tài nguyên tu luyện của Thuật Sĩ nhiều hơn võ giả nhiều, những thứ khác không tính chỉ riêng chuyện nhiều hơn mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh đã làm cho những đệ tử khác phải thèm nhỏ dãi rồi. Nhưng dựa vào những ấn ký trên bích ngọc trong Linh Pháp Điện thì có thể thấy được cũng chỉ có hơn trăm người được hưởng đãi ngộ như vậy. Thạch Mục lại nhìn về phía bình nhỏ màu xanh, mở nắp bình ra thì một mùi thơm ngát tản ra, bên trong là ba viên đan được màu xanh lớn tầm ngón tay cái.
Trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười.
Đan dược này lần trước hắn đã gặp qua, đó là Tăng Linh Đan, có thể giúp Thuật Sĩ bổ sung pháp lực, chính là bảo bối bảo vệ tính mạng cho Thuật Sĩ, giá trị không thể nói rõ được. Thạch Mục bỏ bình thuốc xuống, cầm lên một viên tinh thạch. Những tinh thạch này có chút thô, xung quanh nó tản ra một ánh sáng màu đỏ đậm dễ chịu, bên trong như có một luồng khí mỏng manh lưu động. Vật này chính là linh thạch, trong việc tu luyện vô cùng đắt đỏ, tia linh khí bên trong chính là linh lực tinh thuần, linh thạch màu đỏ như hỏa diễm này chính là hỏa linh thạch trong ngũ hành linh thạch.
Ba viên tinh thạch này đều là hạ phẩm linh thạch nhưng giá cả cũng ngang với Tăng Linh Đan.
Thạch Mục lần đầu tiên thấy linh thạch, ngắm nhìn hồi lâu mới cất lại vào túi. Đây là tài nguyên mà thuật sĩ học đồ được phát một năm một lần. Đối với đệ tử như Thạch Mục là khoản tài phú cực lớn. Bất quá hắn rất nhanh bình tâm trở lại. Dù sao những thứ trước mắt đều là ngoại vật, muốn đề cao thực lực còn phải dựa vào quá trình khổ tu của bản thân. Nghĩ như vậy, hắn lấy ra ngọc giản Uẩn Thần Thuật, đặt lên trán. Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong đầu, một khắc đồng hồ qua đi, họ Thạch đã đại khái xem qua nội dung bên trong.
Phương thức tu luyện năm tầng đầu của Uyển Thần Thuật khác xa Bàn Nhược Thiên Tượng Công và Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết. Pháp quyết của thuật sĩ ngoài thu nạp thiên địa linh khí vào cơ thể còn chuyển hóa những thứ này thành pháp lực tinh thuần. Hơn nữa quá trình tu luyện cần kết hợp thần thứ cùng khả năng cảm ứng nhất định với các nguyên tố, độ khó vì thế vượt xa công pháp võ giả Hậu Thiên.
Dựa nội dung bên trong ngọc giản, mỗi tầng Uẩn Thần Thuật luyện thành, pháp lực trong cơ thể sẽ được gia tăng gấp đôi. Thuật sĩ viên mãn tầng năm liền có thể trùng kích cảnh giới Linh giai. Dưới tình huống bình thường, tu sĩ có thiên tư trác tuyệt cần đến nửa năm để luyện thành tầng thứ nhất. Tu sĩ có tư chất kém hơn thì phải bỏ ra ba bốn năm rèn luyện không ngừng. Đến tầng thứ hai, thời gian cần thiết theo đó tăng lên gấp đôi. Những tầng còn lại cũng đồng dạng tiêu tốn thời gian tương tự.
Xem đến đây, Thạch Mục không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Theo đó mà tính, dù là thuật sĩ có thiên phú không tệ, muốn luyện xong Uẩn Thần Thuật cũng cần ít nhất ba mươi năm thời gian. Đọc xong, họ Thạch không khỏi cười khổ. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao thuật sĩ Linh giai lại thưa thớt đến như vậy, do đó dù là thuật sĩ học đồ cũng được tông môn coi trọng. Lại nói, Uẩn Thần Thuật tuy rằng khó luyện bất quá tu luyện đến tầng thứ sẽ nắm giữ một loại pháp thuật tên là ‘Khí bạo thuật’, đến tầng thứ năm liền có thể nắm giữ ‘Khí hoàn thung’.
Qua hơn một canh giờ, Thạch Mục mới gỡ ngọc giản trên trán xuống, sắc mặt âm tình biến hóa. Đại đạo thuật sĩ nhìn như tiền đồ sáng lạng thế nhưng mức độ gian nan cũng vượt khỏi dự liệu của hắn. Chẳng qua đến lúc này, hắn tự nhiên sẽ không nghĩ gì đến chuyện rút lui. Thu hồi ngọc giản, nhắm hai mắt lại, ổn định hô hấp, dần dần điều chỉnh tâm thần đến trạng thái tốt nhất. Năm tầng đầu tiên được hắn ghi nhớ cẩn thận, lúc này kiểm tra lại một lượt, xác nhận không có sai sót liền dựa theo pháp quyết tầng thứ nhất vận chuyển tinh thần lực một cách chậm rãi.
Theo thời gian trôi qua, Thạch Mục đắm chìm trong một cảnh giới huyền diệu. Tinh thần lực tỏa ra bên ngoài cơ thể giúp hắn dù không mở mắt vẫn nắm rõ tình hình chung quanh. Cảm giác hết thảy chung quanh thân thể đều trở nên bay bổng, hư không dần dần hiện ra từng nhóm điểm sáng hơi nhỏ, chậm rãi sáp vào trong cơ thể hắn. Theo sự vận chuyển của Uẩn Thần Thuật, những quang điểm này chuyển hóa thành năng lượng pháp lực tinh thuần, tiến vào kinh mạch trong cơ thể Thạch Mục. Năng lượng của chúng cực nhỏ vì vậy không tạo thành chút xung đột nào với chân khí trong cơ thể hắn.
Thạch Mục trong lòng vui vẻ, hắn rốt cuộc nắm giữ bí quyết tu luyện Uẩn Thần Thuật.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong lúc bất trí bất giác, Thạch Mục đã tĩnh tọa được hơn nửa ngày.
Một khắc đồng hồ sau, hắn đi tới một tòa lầu các, các kiến trúc đều làm từ gỗ màu vàng, trên cửa cao có tấm bảng đề ba chữ: Linh Lung Các.
Cửa lớn của tòa lầu mở rộng, xung quanh yên ắng không có bóng người nào, nhưng loáng thoáng có thể nghe được tiếng nói chuyện đâu đó truyền ra. Thạch Mục ngẩng đầu lên nhìn tấm biển 'Linh Lung Các', trong lòng có chút kích động, hít sâu một hơi vào rồi nhấc chân bước vô.
Lúc này, có bóng người trong Linh Lung các lóe lên, một người khác từ trong các đi ra. Thạch Mục không để ý đến thiếu chút nữa thì dụng vào người này, may là hắn phản ứng nhanh, bước chân dừng lại kìm cả thân thể theo. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trước mặt là một thanh niên cao gầy, còn cao hơn hẳn hắn một cái đầu, dáng người tong teo, hai gò má sâu hoắm, tay chân dài như cây sào trúc. Người này bề ngoài nhìn rất yếu ớt thế nhưng xung quanh y lại có một áp lực vô hình mạnh mẽ, không thể xem thường.
Thạch Mục biến sắc, người trước mặt hắn ăn mặc như một đệ tử Bính cấp, thế nhưng nhìn tuổi tác có lẽ là một đệ tử cũ. Nếu người này đã xuất hiện ở đây thì hiển nhiên hắn cũng là một Thuật Sĩ. Thạch Mục hơi chút tính toán trong lòng, thân mình cũng nghiêng sang một bên nhường đường cho y. Thanh niên cao gầy liếc ngang qua Thạch Mục, sắc mặt lạnh nhạt đi qua. Thạch Mục nhìn thoáng về bóng người thanh niên cao gầy kia một chút rồi cất bước đi vào Linh Lung các. Lầu các được bố trí khá đơn giản, một cái bàn gỗ dài đặt ở phía trước. Sau bàn gỗ là một nam tử trung niên tầm ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt chất phác.
“Ngươi là Thuật Sĩ học đồ mới?” Trung niên chất phác liếc qua Thạch Mục rồi mở miệng hỏi.
“Vâng, đệ tử tới nhận tài nguyên cho Thuật Sĩ.” Thạch Mục vừa nói vừa lấy trong ngực ra một ngọc bội màu trắng, đưa cho trung niên chất phác kia.
Nam tử kia cầm lấy ngọc bội, lật tay lấy ra một cái lệnh bài màu xanh đậm, rạch nhẹ một cái vào ngọc bội. Một ánh sáng trắng từ ngọc bội bay ra, bay thẳng vào trong lệnh bài. Lệnh bài màu xanh liền lóe sáng, hiện lên tên Thạch Mục. Lúc này nam tử trung niên mới gật đầu đưa trả ngọc bội cho Thạch Mục.
…
Nửa canh giờ sau, Thạch Mục đã về đến gian phòng của mình. Đóng của lại xong hắn lấy từ trong người ra một cái bọc nhỏ màu xanh, trên mặt hiện lên thần sắc hưng phấn, mở cái bọc ra, lấy đồ bên trong ra ngoài. Đó là mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh, một bình nhỏ màu xanh, và hai viên tinh thạch màu hồng một viên màu lam.
Ánh mắt Thạch Mục rơi vào mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh.
Ở trong Hắc Ma Môn thì tài nguyên tu luyện của Thuật Sĩ nhiều hơn võ giả nhiều, những thứ khác không tính chỉ riêng chuyện nhiều hơn mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh đã làm cho những đệ tử khác phải thèm nhỏ dãi rồi. Nhưng dựa vào những ấn ký trên bích ngọc trong Linh Pháp Điện thì có thể thấy được cũng chỉ có hơn trăm người được hưởng đãi ngộ như vậy. Thạch Mục lại nhìn về phía bình nhỏ màu xanh, mở nắp bình ra thì một mùi thơm ngát tản ra, bên trong là ba viên đan được màu xanh lớn tầm ngón tay cái.
Trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười.
Đan dược này lần trước hắn đã gặp qua, đó là Tăng Linh Đan, có thể giúp Thuật Sĩ bổ sung pháp lực, chính là bảo bối bảo vệ tính mạng cho Thuật Sĩ, giá trị không thể nói rõ được. Thạch Mục bỏ bình thuốc xuống, cầm lên một viên tinh thạch. Những tinh thạch này có chút thô, xung quanh nó tản ra một ánh sáng màu đỏ đậm dễ chịu, bên trong như có một luồng khí mỏng manh lưu động. Vật này chính là linh thạch, trong việc tu luyện vô cùng đắt đỏ, tia linh khí bên trong chính là linh lực tinh thuần, linh thạch màu đỏ như hỏa diễm này chính là hỏa linh thạch trong ngũ hành linh thạch.
Ba viên tinh thạch này đều là hạ phẩm linh thạch nhưng giá cả cũng ngang với Tăng Linh Đan.
Thạch Mục lần đầu tiên thấy linh thạch, ngắm nhìn hồi lâu mới cất lại vào túi. Đây là tài nguyên mà thuật sĩ học đồ được phát một năm một lần. Đối với đệ tử như Thạch Mục là khoản tài phú cực lớn. Bất quá hắn rất nhanh bình tâm trở lại. Dù sao những thứ trước mắt đều là ngoại vật, muốn đề cao thực lực còn phải dựa vào quá trình khổ tu của bản thân. Nghĩ như vậy, hắn lấy ra ngọc giản Uẩn Thần Thuật, đặt lên trán. Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong đầu, một khắc đồng hồ qua đi, họ Thạch đã đại khái xem qua nội dung bên trong.
Phương thức tu luyện năm tầng đầu của Uyển Thần Thuật khác xa Bàn Nhược Thiên Tượng Công và Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết. Pháp quyết của thuật sĩ ngoài thu nạp thiên địa linh khí vào cơ thể còn chuyển hóa những thứ này thành pháp lực tinh thuần. Hơn nữa quá trình tu luyện cần kết hợp thần thứ cùng khả năng cảm ứng nhất định với các nguyên tố, độ khó vì thế vượt xa công pháp võ giả Hậu Thiên.
Dựa nội dung bên trong ngọc giản, mỗi tầng Uẩn Thần Thuật luyện thành, pháp lực trong cơ thể sẽ được gia tăng gấp đôi. Thuật sĩ viên mãn tầng năm liền có thể trùng kích cảnh giới Linh giai. Dưới tình huống bình thường, tu sĩ có thiên tư trác tuyệt cần đến nửa năm để luyện thành tầng thứ nhất. Tu sĩ có tư chất kém hơn thì phải bỏ ra ba bốn năm rèn luyện không ngừng. Đến tầng thứ hai, thời gian cần thiết theo đó tăng lên gấp đôi. Những tầng còn lại cũng đồng dạng tiêu tốn thời gian tương tự.
Xem đến đây, Thạch Mục không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Theo đó mà tính, dù là thuật sĩ có thiên phú không tệ, muốn luyện xong Uẩn Thần Thuật cũng cần ít nhất ba mươi năm thời gian. Đọc xong, họ Thạch không khỏi cười khổ. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao thuật sĩ Linh giai lại thưa thớt đến như vậy, do đó dù là thuật sĩ học đồ cũng được tông môn coi trọng. Lại nói, Uẩn Thần Thuật tuy rằng khó luyện bất quá tu luyện đến tầng thứ sẽ nắm giữ một loại pháp thuật tên là ‘Khí bạo thuật’, đến tầng thứ năm liền có thể nắm giữ ‘Khí hoàn thung’.
Qua hơn một canh giờ, Thạch Mục mới gỡ ngọc giản trên trán xuống, sắc mặt âm tình biến hóa. Đại đạo thuật sĩ nhìn như tiền đồ sáng lạng thế nhưng mức độ gian nan cũng vượt khỏi dự liệu của hắn. Chẳng qua đến lúc này, hắn tự nhiên sẽ không nghĩ gì đến chuyện rút lui. Thu hồi ngọc giản, nhắm hai mắt lại, ổn định hô hấp, dần dần điều chỉnh tâm thần đến trạng thái tốt nhất. Năm tầng đầu tiên được hắn ghi nhớ cẩn thận, lúc này kiểm tra lại một lượt, xác nhận không có sai sót liền dựa theo pháp quyết tầng thứ nhất vận chuyển tinh thần lực một cách chậm rãi.
Theo thời gian trôi qua, Thạch Mục đắm chìm trong một cảnh giới huyền diệu. Tinh thần lực tỏa ra bên ngoài cơ thể giúp hắn dù không mở mắt vẫn nắm rõ tình hình chung quanh. Cảm giác hết thảy chung quanh thân thể đều trở nên bay bổng, hư không dần dần hiện ra từng nhóm điểm sáng hơi nhỏ, chậm rãi sáp vào trong cơ thể hắn. Theo sự vận chuyển của Uẩn Thần Thuật, những quang điểm này chuyển hóa thành năng lượng pháp lực tinh thuần, tiến vào kinh mạch trong cơ thể Thạch Mục. Năng lượng của chúng cực nhỏ vì vậy không tạo thành chút xung đột nào với chân khí trong cơ thể hắn.
Thạch Mục trong lòng vui vẻ, hắn rốt cuộc nắm giữ bí quyết tu luyện Uẩn Thần Thuật.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong lúc bất trí bất giác, Thạch Mục đã tĩnh tọa được hơn nửa ngày.
Danh sách chương