Sau khi tuyên bố như thế, tôi rời khỏi chỗ ngồi.
Mặc dù duy trì trạng thái này rất đơn giản, nhưng nếu cứ tiếp tục quan sát đối tượng trong thời gian dài thì tôi sẽ lại tiến đến giai đoạn vứt bỏ bản thân theo thói quen mất.
Vì vậy, cách tốt nhất hiện tại chính là quan sát, phân tích đối phương và duy trì giai đoạn này.
Và trong thực tế, [tôi] lại để bản thân đối đầu cô ấy, xác nhận phản ứng rồi quyết định hành động.
Nếu là lúc bình thường thì bản thân vẫn có thủ đoạn gia tăng độ chính xác. Đó chính là biện pháp nhanh nhất để hoàn toàn đưa cô ta vào bẫy, chỉ là nếu đi đến mức ấy thì tôi sẽ bị Illias ngăn cản.
Cho dù chỉ cần đâm sau lưng Tử Ma Vương thì tôi vẫn có thể sử dụng phương pháp từ trước đến nay, nhưng bản thân lại cần một thắng lợi hoàn chỉnh vào lúc này.
___Không được, tôi không thể sử dụng phương pháp ấy.
Nếu làm như thế thì tôi sẽ hoàn toàn hiểu rõ Tử Ma Vương đang nghiêm túc đến mức nào.
Bởi vì chỉ lý giải mà không đồng cảm nên tôi mới có thể trở về, nhưng lỡ mà tôi cũng chia sẻ cảm xúc ấy thì đó là một dấu chấm hết.
Nhất định bản ngã của [tôi] sẽ bị bản ngã của Tử Ma Vương nghiền nát.
Tôi đi đến bên cạnh Ekdoic.
“Đúng như đã hứa, đây sẽ là trận chiến với Đại Ác Ma mà anh yêu cầu.”
“Cảm tạ anh. Vậy là tôi đã đạt được cơ hội cuối cùng để vãn hồi danh dự của cha trong thế giới này.”
“Có lẽ so với các Đại Ác Ma từ trước đến nay, hắn là kẻ nắm giữ sức mạnh gần với Duvleori nhất. Anh có cơ hội thắng không?”
Ý của tôi chính là nếu phải khổ chiến và gặp nguy hiểm đến tính mạng thì tôi sẽ ngừng trận đấu lại.
Ekdoic suy ngẫm một chút rồi trả lời.
“Mục đích để tôi sống đến bây giờ chính là vì bảo vệ thanh danh của người cha Begragud đã nuôi dưỡng mình. Đây sẽ là trận chiến cuối cùng ấy, bản thân không có gì phải tiếc nuối mạng này cả.”
“Thế chuyện của Lacra thì sao? Anh bỏ mặc ư?”
“Nếu chỉ trông ngóng cuộc sống bình thường thì hẳn tôi vẫn còn luyến tiếc, nhưng Lacra Salf đã chứng minh sức mạnh có thể đánh bại Begragud ngay trước mặt toàn bộ Đại Ác Ma. Ngay từ thời điểm đó là đã đủ rồi.”
So với lúc mới gặp, tôi có thể thấy Ekdoic đã có cái nhìn toàn cục hơn một chút.
Ekdoic đã luôn chiến đấu vì để bảo vệ danh dự của Begragud, bảo vệ giá trị mà bản thân đã tồn tại vì nó. Nhưng vào lúc này, Ekdoic lại sắp sửa hoàn thành phần lớn mục tiêu của mình.
Không, nếu chỉ là vì bảo vệ danh dự của Begragud thì anh ta đã hoàn thành rồi.
Đối với người đã đánh bại hai Đại Ác Ma, cho dù là con người hay Ác ma thì đánh giá về Lacra cũng đã được nâng cao.
Và khi bị đánh bại bởi một kẻ như thế, đánh giá về Begragud cũng sẽ chuyển từ “vô dụng” sang “xui xẻo”.
Sau đó, anh ta chỉ cần phải thanh trừ Đại Ác Ma đã nhục mạ bằng chính tay mình, nhưng kết quả đã không phải vấn đề chính nữa.
Ekdoic bước về phía trước, chính giữa quảng trường đã xuất hiện bóng dáng của Đại Ác Ma mới.
“Vào lúc được Larheit mời gọi, tôi rất vui mừng vì có cơ hội phục thù Lacra Salf nên đã hợp tác để giết anh. Nhưng dù có thành công thì hẳn tôi cũng sẽ chết khi chiến đấu với Đại Ác Ma khác nếu cứ khư khư cố chấp với nỗi hận này. Không phải ai khác, chính người huynh đệ là lý do để tôi có thể đạt được thành tựu này. Không phải mẹ đẻ lẫn cha nuôi, chỉ có anh là người duy nhất tận tình giúp đỡ tôi mà không quản địch ta. Nếu không thể đáp lại điều đó thì tôi sống không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh mà chiến đấu để chết thì tôi sẽ ngăn lại đấy.”
“Nếu đối phương là Duvleori thì tôi còn nghĩ thế, đáng tiếc là tôi không có ý định nhường lại chiến thắng cho kẻ đã vũ nhục cha mình. Cơ hội chiến thắng vẫn có, chỉ cần sợi xích này còn hoạt động thì tôi vẫn có thể chiến đấu.”
-------------------------------------------------------------------
“Con người vô cùng nhỏ bé, hèn nhát và yếu ớt. Nhưng một kẻ như thế lại đánh bại Ma Vương của bọn ta. Kể cả bây giờ, chúng vẫn tiếp tục chống cự và muốn đoạt lại thế giới của mình. Hãy hướng ánh mắt ấy về phía con người, bọn chúng đang sở hữu thứ gì đó. Chỉ cần nắm giữ được điều ấy thì địa vị của chúng ta sẽ trở nên vững chắc.”
Dù xem thường con người, nhưng cha vẫn xem họ là những kẻ có thể trở thành kẻ địch của mình.
Không chỉ Yugura đã đánh bại Ma Vương, con người còn sinh ra những anh hùng từng đánh bại rất nhiều Unique trong lịch sử.
Vì thế, cha đã quan sát con người và học hỏi đặc tính của họ.
Do tâm tính hiếu kỳ đầy méo mó của một Ác ma, cha đã đùa bỡn, giết chóc và ăn rất nhiều con người.
Và có lẽ vì muốn vui đùa mà cha đã đoạt tôi từ ngôi làng và nuôi dưỡng trong tay mình.
Tôi sống trong hoàn cảnh mà bản thân sẽ bị đánh đập nếu chống lại, sẽ bị doạ giết nếu không thể giúp ích.
Tôi được dạy kỹ năng, bị nhồi nhét những kỹ thuật chiến đấu, được nuôi dưỡng như một vũ khí.
Mỗi khi có thêm thực lực thì cha trở nên vui vẻ, tôi sẽ không cần phải sống một cách khổ sở trong khoảng thời gian ấy.
Do đó, tôi điên cuồng mài giũa kỹ năng của mình.
“Ekdoic, ngươi là kẻ mà ta nuôi dưỡng do tuỳ hứng, nhưng thật thú vị khi ngươi đã trưởng thành đến mức này. Thật thú vị khi ngươi có thể áp đảo cả Ác ma thượng cấp. Có vẻ như ta đã nhặt được đồ tốt rồi.”
Vào ngày tôi lần đầu tiên giết chết Ác ma thượng cấp trong thực chiến, đó là lần đầu tiên cha khen tôi.
Tôi cũng không cảm thấy quá vui mừng, nhưng được khen ngợi cũng không phải điều xấu.
Đến khi nhận ra thì tôi đã đến rất gần với Đại Ác Ma Begragud.
“Một con người sở hữu kỹ năng của Ác ma có thể trưởng thành đến mức này sao… Ekdoic, ta sẽ ban cho ngươi con mắt này, nó là vật sở hữu và là thứ tượng trưng cho ta.”
Tôi được ban tặng “Manh Nhãn”. Thậm chí tôi còn nghĩ sức mạnh của bản thân đã sắp sửa ngang hàng với cha.
Tuy nhiên, đôi mắt của Ác ma tốn rất nhiều thời gian để thích ứng với cơ thể. Mặc dù vẫn còn một chút thị lực, nhưng tôi cần một khoảng thời gian nữa để có thể sử dụng nó hoàn toàn.
“Ôi, thật đáng mong chờ. Sau vài năm nữa, một kẻ trở nên hoàn chỉnh như ngươi sẽ đối đầu với con người như thế nào đây.”
Vài tháng sau, cha đã bị huỷ diệt bởi Lacra Salf.
Người cha mạnh đến vậy lại có thể bị triệt hạ nhanh chóng không một tiếng động như thế.
Các Ác ma thuộc hạ còn sống sót đã đầu quân cho các Đại Ác Ma khác.
Lãnh thổ mất đi chủ nhân đã bị các Đại Ác Ma khác xuất hiện và chiếm đoạt.
Trong khi đó, chúng vẫn tiếp tục thoá mạ, vũ nhục, tổn hại danh dự, cướp đoạt giá trị của cha.
Lúc ấy, Đại Ác Ma cao giọng diễn thuyết hăng say nhất chính là gã đàn ông trước mặt, Ramuzgresca này.
“Nói chuyện một chút nào.”
Gã đàn ông trước mặt là “Khứu Tị” – Ramuzgresca. [note48616]
Hắn mang hình dạng con người và mặc trang phục quản gia giống như Duvleori.
Nhưng dường như hắn không thích gò bó nên quần áo của hắn đều để hở ra.
Giữa các Đại Ác Ma vẫn tồn tại những kẻ được xếp vào cấp độ mạnh hơn.
Những kẻ đứng ở bậc cao chính là “mắt”, “lưỡi”, “tai” và “mũi”.
Duvleori không cố chấp lãnh địa của mình. Vì vậy, phần lớn Ma Giới khổng lồ đều do ba kẻ kia thống trị. Lãnh thổ còn lại thì do các Đại Ác Ma khác chiếm cứ.
“Ta từng nghĩ về chuyện sẽ quyết chiến với Begragud vào một ngày nào đó, nhưng không ngờ bản thân lại chiến đấu với con người mà hắn nuôi dưỡng. Tên của ngươi là gì?”
“…Ekdo.”
“Gã rất yêu thích con người, đương nhiên là về nghĩa thống trị chứ không phải hữu hảo. Trong môi trường ấy mà hắn lại có thể nuôi dạy ngươi thì quả thật rất hay ho. Nhưng chính vì ở cạnh con người quá lâu nên hắn đã để bản thân phải nhục nhã khi bị con người săn giết.”
“Ta biết chuyện của ngươi, Ramuzgresca. Rất lâu về trước, ngươi chính là thuộc hạ của Đại Ác Ma đã bị tiêu diệt bởi con người. Và vì sợ hãi con người mà ngươi đã chiếm đóng tại nơi tận cùng bên trong Ma Giới Methys.”
“Ngươi hiểu lầm thế thì tai hại quá. Đúng là khi còn nhỏ yếu, ta đã rời khỏi chốn cũ sau khi Đại Ác Ma bị con người huỷ diệt. Nhưng đó không phải vì ta sợ hãi con người, ta chỉ cảm thấy không đáng để chiến đấu với con người. Chỉ cần sống lâu dài để mạnh hơn, hấp thụ Ma Tố trong Ma Giới, ăn những Ác ma chất chứa Ma Tố là đủ rồi. Tại sao chúng ta cần phải chiến đấu với con người chứ? Ngay cả Begragud leo lên đến cấp bậc Đại Ác Ma cũng bị huỷ diệt chỉ vì dính líu đến con người.”
Đúng là cha chiếm cứ lãnh địa giáp với thế giới con người vì thích thú.
Ngược lại thì các Đại Ác Ma lại không hề quan tâm đến.
Vậy nên lãnh thổ mà cha thống trị trong Ma Giới Methys mới được xem là lớn nhất trong các Đại Ác Ma.
“Ngược lại, ngươi không nghĩ kẻ né tránh việc tranh chấp với bọn ta và lấy con người làm mục tiêu như Begragud mới là kẻ hèn nhát sao?”
“Không hề, ta biết rằng việc xem con người là địch chính là thiên tính của ma vật.”
“Đúng thế, ma vật bọn ta và con người không thể tương hợp. Sống trong thế giới khác nhau thì việc thù ghét nhau cũng là lẽ dĩ nhiên. Song, gã lại muốn học hỏi con người, muốn lý giải bọn chúng. Theo góc nhìn của ta thì đó chính là hành vi đầy khiếm khuyết của một Ác ma đấy.”
“___Vậy sao? Quả nhiên là ta không thể nào hoà hảo với ngươi được.”
“Có vẻ là thế rồi.”
Cả hai chúng tôi hoành thế. Nhìn thấy vậy, Duvleori ra hiệu bắt đầu.
Tôi mở “Manh Nhãn”. Nếu không thể đánh bại kẻ này bằng sức mạnh mà cha để lại thì tôi không thể nào chịu được.
“Ngươi dùng thứ đó sao? Mà hiển nhiên rồi. Nhưng ngươi nghĩ nó sẽ có tác dụng với ta sao?”
“Nếu không thử thì sao biết___!?”
Ramuzgresca không do dự dùng hai ngón tay cái chọc vào mắt mình.
Máu tràn ra từ hốc mắt, hệt như hai dòng huyết lệ vậy.
“Nào, mắt của ta đã không thể thấy gì nữa. Giờ thì đôi mắt tạo ra ảo ảnh mê hoặc cũng trở nên vô nghĩa. Rốt cuộc thì sức mạnh của ngươi chỉ đến thế mà thôi.”
“Ngươi bị điên rồi ư, nếu ngươi không thể nhìn thấy thì___!”
Tôi triển khai sợi xích hướng về phía Ramuzgresca, thế nhưng hắn lại né tránh toàn bộ sợi xích trong đường tơ kẽ tóc. Thậm chí hắn còn bước tới lao về phía này.
Tốc độ ấy nhanh hơn bất cứ Đại Ác Ma nào trước đây.
Hắn tương đương___ không, còn nhanh hơn so với Duvleori lúc đả bại Yokus, đoàn trưởng Thánh kỵ sĩ đoàn Methys.
“Sức mạnh của ta, Khứu Tị, có thể đánh hơi được vạn vật. Không chỉ mùi vị, ta còn có thể phân biệt tất cả mọi thứ như khoảng trống của đòn tấn công, cơ hội phản kích, thậm chí là cả cơ hội chiến thắng!”
Hắn đánh vào bụng khiến cơ thể của tôi bay đi.
Trong khoảnh khắc đó, thứ tôi nhìn thấy là khung cảnh nắm tay của hắn đấm nát cả lớp phòng ngự bằng xích ở lồng ngực.
Tôi đập xuống mặt đất vài lần và cuối cùng đập vào tường.
“Cho nên ta không cần đến thị lực. Và nhờ vào chủ nhân, năng lực của ta lại tăng thêm nhiều tính năng khác. Mặc dù bản thân vẫn bất mãn vì phải duy trì hình dạng con người mới có thể vận dụng đến mức tối đa, nhưng nếu vừa có sức mạnh lại còn linh động thì ta cũng không đòi hỏi gì thêm.”
Duy trì hình dạng con người mà uy lực còn mạnh hơn cả cánh tay trái của Guggegderestaf sao.
Lớp xích đã giăng tường phòng ngự dưới lớp áo của tôi cũng bị vỡ nát chỉ bằng một đòn.
Xương gãy vài khúc, nội tạng cũng có bị tổn hại vài chỗ.
Chuyển động của tôi trở nên chậm chạp, trước tiên thì tôi buộc phải điều trị ở mức tối thiểu.
Tôi đặt mấy sợi xích trong trạng thái vô hình ra xung quanh và giăng bẫy bằng ma pháp Thanh Tẩy.
Phía trước là sợi xích dễ vỡ, phía trong cùng là xích được cường hoá.
Chỉ cần hắn tấn công thì mấy sợi xích dễ vỡ sẽ đâm vào tay hắn, trong khi những sợi bên trong có thể đồng thời phòng ngự.
Cho dù không thể ngăn cản hoàn toàn, nhưng chỉ cần câu được một chút thời gian___
“Ngươi nghĩ giăng một đống mùi rỉ sét cùng ma pháp Thanh Tẩy trình độ thấp như thế có thể ngăn cản ta sao?”
Chân của Ramuzgresca đá bay đống xích bằng một đòn, xung kích từ đó lại một lần nữa khiến tôi đập vào tường.
Mặc dù chỉ là sóng xung kích, nhưng tôi gần như tiếp nhận nó trong trạng thái không chút phòng bị. Nội tạng toàn thân bị ép lại khiến máu trào ra từ cổ họng.
“Ặc___!”
Sau một thoáng khựng lại, tôi rơi xuống mặt đất theo quán tính.
Ramuzgresca không chút tổn thương. Ngay cả mảnh vỡ từng cắm vào tay Guggegderestaf cũng không thể xuyên thủng phòng ngự của hắn.
Từ trước đến nay, cách chiến thắng của tôi chính là lợi dụng sự ngạo mạn của địch và tiên phát chế nhân.
Thế nhưng lần này, tôi lại bị đoạt tiên cơ, những đòn tấn công và phản kích cứ tiếp nối nhau.
Đây chính là khác biệt cơ năng thuần tuý giữa con người và Đại Ác Ma___
“Không dùng được mấy trò tiểu xảo thì trở nên thế này sao? Ta thật không thể lý giải nổi tại sao chủ nhân lại thèm muốn tên con người đó đến thế.”
“___Vậy… sao… ngươi không thể hiểu được ư…”
Tôi quấn sợi xích quanh cơ thể và hỗ trợ bản thân đứng dậy.
Xung kích vừa rồi gây tổn thương quá lớn lên toàn thân. Tuy không phải không thể dùng ý thức điều khiển cơ thể, nhưng thế thì sẽ cản trở khả năng phản xạ bình thường.
“Khéo léo đấy. Ừ, dĩ nhiên là ta không thể hiểu được. Làm sao một sinh mạng mà ta có thể giết chết trong vài giây lại có thể đáng giá để dọn cỗ đặt cược đến thế.”
“Không ngờ… ngươi nói năng kiểu đấy mà lại được ban tặng nhiều sức mạnh đến thế.”
“Dĩ nhiên là ta công nhận chủ nhân, dù sao thì bản thân đã tụt hậu so với một Ác ma thượng cấp. Có nghĩa là nếu vâng lệnh người này thì ta có thể mạnh lên bao nhiêu cũng được. Nếu ta có thể đưa ra phán đoán này ngay từ đầu thì đã không để Duvleori lên mặt như vậy rồi.”
“Hah, một kẻ không thể lý giải được giá trị của người huynh đệ như ngươi thì cũng chỉ phát huy năng lực ấy đến trình độ này thôi.”
“Vậy kẻ bị giết chết bởi trình độ này lại thuộc cấp độ nào chứ?”
Ramuzgresca một lần nữa lao đến.
Né tránh____ từ lúc nhìn thấy loại công kích thì quá chậm. Tôi không do dự dùng sợi xích ném bản thân đi.
Vì miễn cưỡng ném đi nên gánh nặng lên cơ thể đang bị thương càng lớn hơn. Tôi cũng không thể trở mình tiếp đất mà lăn lộn trên mặt đất.
Cú đá của hắn không chỉ đập nát sợi xích tại đó mà còn vung một vòng với tốc độ không đổi.
Nếu tôi lựa chọn việc né tránh tại chỗ thì thân thể đã bị xé nát rồi.
“Bất ngờ đấy, không ngờ ngươi lại ném bản thân như đồ vật như vậy. Thật lố bịch.”
“…Ta không… quan tâm vẻ ngoài.”
Mặc dù là biện pháp né tránh thảm hại, nhưng tôi đã kéo giãn khoảng cách với hắn. Song, nó cũng chỉ ở mức độ một hai bước là chạm đến.
“…..”
Do thay đổi vị trí nên tôi có thể nhìn thấy huynh đệ từ xa.
Người huynh đệ đang lộ vẻ mặt bất an.
Hơn nữa, anh ta vẫn duy trì đôi mắt giống với khi nhìn tôi ngày trước.
Một người không có chút khả năng chiến đấu. Mặc dù định bắt làm con tin nhưng suýt chút nữa thì tôi đã siết cổ anh ta đến chết.
Tôi từng rất ngạc nhiên rằng tại sao Larheit lại cảnh giác với một con người yếu ớt đến thế.
Nhưng giờ tôi đã hiểu được. Cho dù bản thân là gã thì tôi cũng sẽ công nhận huynh đệ là kẻ địch đáng sợ nhất.
Vừa quan tâm tình huống của tôi vừa không quên cuộc đấu với Tử Ma Vương và bước gần đến chiến thắng.
Một người đàn ông yếu đuối đến vậy lại đang chiến đấu vì để chiến thắng Ma Vương.
Ấy vậy mà người mạnh hơn anh ta vô số lần như tôi lại bị giết bởi một kẻ phủ phục dưới chân Ma Vương sao?
___Cho dù tôi chết đi tại đây thì huynh đệ nhất định cũng sẽ giành chiến thắng.
Tôi hiểu rõ sự tuyệt vời và giá trị của huynh đệ.
Dù thế, khoé miệng tôi lại cong lên vì sự thảm hại của mình khi đi so sánh bản thân với anh ta.
“Gì đấy? Không ngờ ngươi lại đủ bình tĩnh để cười đấy.”
“Ta chỉ đang suy nghĩ về giá trị của bản thân mà thôi.”
Tôi đã lấy lại thanh danh của cha, đó là vì để chứng minh giá trị của bản thân.
Người huynh đệ vô cùng tận tuỵ đã chấp nhận tôi, công nhận giá trị của tôi.
Hoá ra là vậy, cảm giác thoả mãn gần đây hẳn là nó rồi.
Tôi đã thể hiện giá trị bản thân đã sống từ trước đến nay. Bản thân cũng được công nhận bởi người mà mình mong muốn.
Thế thì có lẽ chết đi lúc này cũng chẳng vấn đề gì nữa.
Tôi đã thoả mãn đủ rồi, nhưng____
“Một kẻ chỉ có thể bại trận và chết đi lại có giá trị gì chứ?”
“Người định ra giá trị của ta không phải ngươi.”
“Vậy ý ngươi là từ chủ nhân mà ngươi đang phục vụ ư?”
Tôi bỗng bắt đầu có chút tham lam. Nó khác với lúc trái tim lạnh lẽo hoá thành hận thù rực lửa.
Trong con tim đáng lẽ không còn lại gì lại có một chút nhiệt tình, một chút cảm xúc gì đó.
Giá trị từ trước đến nay đã đủ, nhưng tôi vẫn có thể tạo ra giá trị mới từ lúc này.
Chỉ cần tôi còn sống, còn chiến đấu, còn làm gì đó, vậy thì giá trị nhất định sẽ được sinh ra.
Sự tồn tại của gã đàn ông tên Ekdoic liệu có nên kết thúc tại đây không?
Nếu chết đi ở đây thì không chỉ huynh đệ… A, không được.
Nhiệt huyết trong người bỗng nhảy vọt.
“Kẻ quyết định giá trị của ta chỉ có thể là bản thân. Ta vẫn chưa thoả mãn với giá trị của mình. Hơn nữa, làm sao ta có thể chết đi trong khi vẫn còn tụt hậu so với Lacra Salf chứ!”
“Ơ, sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ!?”
Từ phía xa, tôi nghe thấy giọng nói của kẻ mà mình không muốn thua kém.
Đúng rồi, việc nâng cao địa vị của cô ta cũng rất tốt.
Đó là điều cần thiết để phục hồi danh dự của cha, bởi vì tôi không thể nào thay đổi được vị thế thua kém cô ta của ông ấy.
Nhưng bản thân thì sao chứ? Được cha nuôi dạy, đến khi chứng minh được giá trị thì lại thua kém cô ta.
Kết quả đối đầu với Đại Ác Ma trong trận chiến tay đôi của cả hai đều là một thắng. Nếu tôi chết đi ở đây và cô ta giành chiến thắng thì bản thân sẽ thua cuộc.
Vốn dĩ, tôi cũng đã toàn bại trong trận chiến với Lacra.
Cứ thế này thì cuộc đời của tôi sẽ kết thúc trong khi vẫn là một kẻ còn đứng dưới cả cô ta.
Sao có thể phi lý như vậy chứ! Bình tĩnh nghĩ lại thì tôi không thể nào chết đi trong khi vẫn kém cỏi hơn được.
Cha ơi, đôi mắt được ban tặng này đã không thể xua tan nỗi nhục nhã của ngài. Xin cho con tạ tội về chuyện đó.
Thế nhưng, việc không thua kém đối tượng đã đánh bại ngài lại càng quan trọng hơn.
Từ lúc này, con sẽ dùng sức mạnh của mình để chiến thắng!
“Tên của ta là Ekdoic! Ramuzgresca, ta sẽ cho ngươi nếm thử [Manh Nhãn] thực sự là như thế nào!”
Mặc dù duy trì trạng thái này rất đơn giản, nhưng nếu cứ tiếp tục quan sát đối tượng trong thời gian dài thì tôi sẽ lại tiến đến giai đoạn vứt bỏ bản thân theo thói quen mất.
Vì vậy, cách tốt nhất hiện tại chính là quan sát, phân tích đối phương và duy trì giai đoạn này.
Và trong thực tế, [tôi] lại để bản thân đối đầu cô ấy, xác nhận phản ứng rồi quyết định hành động.
Nếu là lúc bình thường thì bản thân vẫn có thủ đoạn gia tăng độ chính xác. Đó chính là biện pháp nhanh nhất để hoàn toàn đưa cô ta vào bẫy, chỉ là nếu đi đến mức ấy thì tôi sẽ bị Illias ngăn cản.
Cho dù chỉ cần đâm sau lưng Tử Ma Vương thì tôi vẫn có thể sử dụng phương pháp từ trước đến nay, nhưng bản thân lại cần một thắng lợi hoàn chỉnh vào lúc này.
___Không được, tôi không thể sử dụng phương pháp ấy.
Nếu làm như thế thì tôi sẽ hoàn toàn hiểu rõ Tử Ma Vương đang nghiêm túc đến mức nào.
Bởi vì chỉ lý giải mà không đồng cảm nên tôi mới có thể trở về, nhưng lỡ mà tôi cũng chia sẻ cảm xúc ấy thì đó là một dấu chấm hết.
Nhất định bản ngã của [tôi] sẽ bị bản ngã của Tử Ma Vương nghiền nát.
Tôi đi đến bên cạnh Ekdoic.
“Đúng như đã hứa, đây sẽ là trận chiến với Đại Ác Ma mà anh yêu cầu.”
“Cảm tạ anh. Vậy là tôi đã đạt được cơ hội cuối cùng để vãn hồi danh dự của cha trong thế giới này.”
“Có lẽ so với các Đại Ác Ma từ trước đến nay, hắn là kẻ nắm giữ sức mạnh gần với Duvleori nhất. Anh có cơ hội thắng không?”
Ý của tôi chính là nếu phải khổ chiến và gặp nguy hiểm đến tính mạng thì tôi sẽ ngừng trận đấu lại.
Ekdoic suy ngẫm một chút rồi trả lời.
“Mục đích để tôi sống đến bây giờ chính là vì bảo vệ thanh danh của người cha Begragud đã nuôi dưỡng mình. Đây sẽ là trận chiến cuối cùng ấy, bản thân không có gì phải tiếc nuối mạng này cả.”
“Thế chuyện của Lacra thì sao? Anh bỏ mặc ư?”
“Nếu chỉ trông ngóng cuộc sống bình thường thì hẳn tôi vẫn còn luyến tiếc, nhưng Lacra Salf đã chứng minh sức mạnh có thể đánh bại Begragud ngay trước mặt toàn bộ Đại Ác Ma. Ngay từ thời điểm đó là đã đủ rồi.”
So với lúc mới gặp, tôi có thể thấy Ekdoic đã có cái nhìn toàn cục hơn một chút.
Ekdoic đã luôn chiến đấu vì để bảo vệ danh dự của Begragud, bảo vệ giá trị mà bản thân đã tồn tại vì nó. Nhưng vào lúc này, Ekdoic lại sắp sửa hoàn thành phần lớn mục tiêu của mình.
Không, nếu chỉ là vì bảo vệ danh dự của Begragud thì anh ta đã hoàn thành rồi.
Đối với người đã đánh bại hai Đại Ác Ma, cho dù là con người hay Ác ma thì đánh giá về Lacra cũng đã được nâng cao.
Và khi bị đánh bại bởi một kẻ như thế, đánh giá về Begragud cũng sẽ chuyển từ “vô dụng” sang “xui xẻo”.
Sau đó, anh ta chỉ cần phải thanh trừ Đại Ác Ma đã nhục mạ bằng chính tay mình, nhưng kết quả đã không phải vấn đề chính nữa.
Ekdoic bước về phía trước, chính giữa quảng trường đã xuất hiện bóng dáng của Đại Ác Ma mới.
“Vào lúc được Larheit mời gọi, tôi rất vui mừng vì có cơ hội phục thù Lacra Salf nên đã hợp tác để giết anh. Nhưng dù có thành công thì hẳn tôi cũng sẽ chết khi chiến đấu với Đại Ác Ma khác nếu cứ khư khư cố chấp với nỗi hận này. Không phải ai khác, chính người huynh đệ là lý do để tôi có thể đạt được thành tựu này. Không phải mẹ đẻ lẫn cha nuôi, chỉ có anh là người duy nhất tận tình giúp đỡ tôi mà không quản địch ta. Nếu không thể đáp lại điều đó thì tôi sống không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh mà chiến đấu để chết thì tôi sẽ ngăn lại đấy.”
“Nếu đối phương là Duvleori thì tôi còn nghĩ thế, đáng tiếc là tôi không có ý định nhường lại chiến thắng cho kẻ đã vũ nhục cha mình. Cơ hội chiến thắng vẫn có, chỉ cần sợi xích này còn hoạt động thì tôi vẫn có thể chiến đấu.”
-------------------------------------------------------------------
“Con người vô cùng nhỏ bé, hèn nhát và yếu ớt. Nhưng một kẻ như thế lại đánh bại Ma Vương của bọn ta. Kể cả bây giờ, chúng vẫn tiếp tục chống cự và muốn đoạt lại thế giới của mình. Hãy hướng ánh mắt ấy về phía con người, bọn chúng đang sở hữu thứ gì đó. Chỉ cần nắm giữ được điều ấy thì địa vị của chúng ta sẽ trở nên vững chắc.”
Dù xem thường con người, nhưng cha vẫn xem họ là những kẻ có thể trở thành kẻ địch của mình.
Không chỉ Yugura đã đánh bại Ma Vương, con người còn sinh ra những anh hùng từng đánh bại rất nhiều Unique trong lịch sử.
Vì thế, cha đã quan sát con người và học hỏi đặc tính của họ.
Do tâm tính hiếu kỳ đầy méo mó của một Ác ma, cha đã đùa bỡn, giết chóc và ăn rất nhiều con người.
Và có lẽ vì muốn vui đùa mà cha đã đoạt tôi từ ngôi làng và nuôi dưỡng trong tay mình.
Tôi sống trong hoàn cảnh mà bản thân sẽ bị đánh đập nếu chống lại, sẽ bị doạ giết nếu không thể giúp ích.
Tôi được dạy kỹ năng, bị nhồi nhét những kỹ thuật chiến đấu, được nuôi dưỡng như một vũ khí.
Mỗi khi có thêm thực lực thì cha trở nên vui vẻ, tôi sẽ không cần phải sống một cách khổ sở trong khoảng thời gian ấy.
Do đó, tôi điên cuồng mài giũa kỹ năng của mình.
“Ekdoic, ngươi là kẻ mà ta nuôi dưỡng do tuỳ hứng, nhưng thật thú vị khi ngươi đã trưởng thành đến mức này. Thật thú vị khi ngươi có thể áp đảo cả Ác ma thượng cấp. Có vẻ như ta đã nhặt được đồ tốt rồi.”
Vào ngày tôi lần đầu tiên giết chết Ác ma thượng cấp trong thực chiến, đó là lần đầu tiên cha khen tôi.
Tôi cũng không cảm thấy quá vui mừng, nhưng được khen ngợi cũng không phải điều xấu.
Đến khi nhận ra thì tôi đã đến rất gần với Đại Ác Ma Begragud.
“Một con người sở hữu kỹ năng của Ác ma có thể trưởng thành đến mức này sao… Ekdoic, ta sẽ ban cho ngươi con mắt này, nó là vật sở hữu và là thứ tượng trưng cho ta.”
Tôi được ban tặng “Manh Nhãn”. Thậm chí tôi còn nghĩ sức mạnh của bản thân đã sắp sửa ngang hàng với cha.
Tuy nhiên, đôi mắt của Ác ma tốn rất nhiều thời gian để thích ứng với cơ thể. Mặc dù vẫn còn một chút thị lực, nhưng tôi cần một khoảng thời gian nữa để có thể sử dụng nó hoàn toàn.
“Ôi, thật đáng mong chờ. Sau vài năm nữa, một kẻ trở nên hoàn chỉnh như ngươi sẽ đối đầu với con người như thế nào đây.”
Vài tháng sau, cha đã bị huỷ diệt bởi Lacra Salf.
Người cha mạnh đến vậy lại có thể bị triệt hạ nhanh chóng không một tiếng động như thế.
Các Ác ma thuộc hạ còn sống sót đã đầu quân cho các Đại Ác Ma khác.
Lãnh thổ mất đi chủ nhân đã bị các Đại Ác Ma khác xuất hiện và chiếm đoạt.
Trong khi đó, chúng vẫn tiếp tục thoá mạ, vũ nhục, tổn hại danh dự, cướp đoạt giá trị của cha.
Lúc ấy, Đại Ác Ma cao giọng diễn thuyết hăng say nhất chính là gã đàn ông trước mặt, Ramuzgresca này.
“Nói chuyện một chút nào.”
Gã đàn ông trước mặt là “Khứu Tị” – Ramuzgresca. [note48616]
Hắn mang hình dạng con người và mặc trang phục quản gia giống như Duvleori.
Nhưng dường như hắn không thích gò bó nên quần áo của hắn đều để hở ra.
Giữa các Đại Ác Ma vẫn tồn tại những kẻ được xếp vào cấp độ mạnh hơn.
Những kẻ đứng ở bậc cao chính là “mắt”, “lưỡi”, “tai” và “mũi”.
Duvleori không cố chấp lãnh địa của mình. Vì vậy, phần lớn Ma Giới khổng lồ đều do ba kẻ kia thống trị. Lãnh thổ còn lại thì do các Đại Ác Ma khác chiếm cứ.
“Ta từng nghĩ về chuyện sẽ quyết chiến với Begragud vào một ngày nào đó, nhưng không ngờ bản thân lại chiến đấu với con người mà hắn nuôi dưỡng. Tên của ngươi là gì?”
“…Ekdo.”
“Gã rất yêu thích con người, đương nhiên là về nghĩa thống trị chứ không phải hữu hảo. Trong môi trường ấy mà hắn lại có thể nuôi dạy ngươi thì quả thật rất hay ho. Nhưng chính vì ở cạnh con người quá lâu nên hắn đã để bản thân phải nhục nhã khi bị con người săn giết.”
“Ta biết chuyện của ngươi, Ramuzgresca. Rất lâu về trước, ngươi chính là thuộc hạ của Đại Ác Ma đã bị tiêu diệt bởi con người. Và vì sợ hãi con người mà ngươi đã chiếm đóng tại nơi tận cùng bên trong Ma Giới Methys.”
“Ngươi hiểu lầm thế thì tai hại quá. Đúng là khi còn nhỏ yếu, ta đã rời khỏi chốn cũ sau khi Đại Ác Ma bị con người huỷ diệt. Nhưng đó không phải vì ta sợ hãi con người, ta chỉ cảm thấy không đáng để chiến đấu với con người. Chỉ cần sống lâu dài để mạnh hơn, hấp thụ Ma Tố trong Ma Giới, ăn những Ác ma chất chứa Ma Tố là đủ rồi. Tại sao chúng ta cần phải chiến đấu với con người chứ? Ngay cả Begragud leo lên đến cấp bậc Đại Ác Ma cũng bị huỷ diệt chỉ vì dính líu đến con người.”
Đúng là cha chiếm cứ lãnh địa giáp với thế giới con người vì thích thú.
Ngược lại thì các Đại Ác Ma lại không hề quan tâm đến.
Vậy nên lãnh thổ mà cha thống trị trong Ma Giới Methys mới được xem là lớn nhất trong các Đại Ác Ma.
“Ngược lại, ngươi không nghĩ kẻ né tránh việc tranh chấp với bọn ta và lấy con người làm mục tiêu như Begragud mới là kẻ hèn nhát sao?”
“Không hề, ta biết rằng việc xem con người là địch chính là thiên tính của ma vật.”
“Đúng thế, ma vật bọn ta và con người không thể tương hợp. Sống trong thế giới khác nhau thì việc thù ghét nhau cũng là lẽ dĩ nhiên. Song, gã lại muốn học hỏi con người, muốn lý giải bọn chúng. Theo góc nhìn của ta thì đó chính là hành vi đầy khiếm khuyết của một Ác ma đấy.”
“___Vậy sao? Quả nhiên là ta không thể nào hoà hảo với ngươi được.”
“Có vẻ là thế rồi.”
Cả hai chúng tôi hoành thế. Nhìn thấy vậy, Duvleori ra hiệu bắt đầu.
Tôi mở “Manh Nhãn”. Nếu không thể đánh bại kẻ này bằng sức mạnh mà cha để lại thì tôi không thể nào chịu được.
“Ngươi dùng thứ đó sao? Mà hiển nhiên rồi. Nhưng ngươi nghĩ nó sẽ có tác dụng với ta sao?”
“Nếu không thử thì sao biết___!?”
Ramuzgresca không do dự dùng hai ngón tay cái chọc vào mắt mình.
Máu tràn ra từ hốc mắt, hệt như hai dòng huyết lệ vậy.
“Nào, mắt của ta đã không thể thấy gì nữa. Giờ thì đôi mắt tạo ra ảo ảnh mê hoặc cũng trở nên vô nghĩa. Rốt cuộc thì sức mạnh của ngươi chỉ đến thế mà thôi.”
“Ngươi bị điên rồi ư, nếu ngươi không thể nhìn thấy thì___!”
Tôi triển khai sợi xích hướng về phía Ramuzgresca, thế nhưng hắn lại né tránh toàn bộ sợi xích trong đường tơ kẽ tóc. Thậm chí hắn còn bước tới lao về phía này.
Tốc độ ấy nhanh hơn bất cứ Đại Ác Ma nào trước đây.
Hắn tương đương___ không, còn nhanh hơn so với Duvleori lúc đả bại Yokus, đoàn trưởng Thánh kỵ sĩ đoàn Methys.
“Sức mạnh của ta, Khứu Tị, có thể đánh hơi được vạn vật. Không chỉ mùi vị, ta còn có thể phân biệt tất cả mọi thứ như khoảng trống của đòn tấn công, cơ hội phản kích, thậm chí là cả cơ hội chiến thắng!”
Hắn đánh vào bụng khiến cơ thể của tôi bay đi.
Trong khoảnh khắc đó, thứ tôi nhìn thấy là khung cảnh nắm tay của hắn đấm nát cả lớp phòng ngự bằng xích ở lồng ngực.
Tôi đập xuống mặt đất vài lần và cuối cùng đập vào tường.
“Cho nên ta không cần đến thị lực. Và nhờ vào chủ nhân, năng lực của ta lại tăng thêm nhiều tính năng khác. Mặc dù bản thân vẫn bất mãn vì phải duy trì hình dạng con người mới có thể vận dụng đến mức tối đa, nhưng nếu vừa có sức mạnh lại còn linh động thì ta cũng không đòi hỏi gì thêm.”
Duy trì hình dạng con người mà uy lực còn mạnh hơn cả cánh tay trái của Guggegderestaf sao.
Lớp xích đã giăng tường phòng ngự dưới lớp áo của tôi cũng bị vỡ nát chỉ bằng một đòn.
Xương gãy vài khúc, nội tạng cũng có bị tổn hại vài chỗ.
Chuyển động của tôi trở nên chậm chạp, trước tiên thì tôi buộc phải điều trị ở mức tối thiểu.
Tôi đặt mấy sợi xích trong trạng thái vô hình ra xung quanh và giăng bẫy bằng ma pháp Thanh Tẩy.
Phía trước là sợi xích dễ vỡ, phía trong cùng là xích được cường hoá.
Chỉ cần hắn tấn công thì mấy sợi xích dễ vỡ sẽ đâm vào tay hắn, trong khi những sợi bên trong có thể đồng thời phòng ngự.
Cho dù không thể ngăn cản hoàn toàn, nhưng chỉ cần câu được một chút thời gian___
“Ngươi nghĩ giăng một đống mùi rỉ sét cùng ma pháp Thanh Tẩy trình độ thấp như thế có thể ngăn cản ta sao?”
Chân của Ramuzgresca đá bay đống xích bằng một đòn, xung kích từ đó lại một lần nữa khiến tôi đập vào tường.
Mặc dù chỉ là sóng xung kích, nhưng tôi gần như tiếp nhận nó trong trạng thái không chút phòng bị. Nội tạng toàn thân bị ép lại khiến máu trào ra từ cổ họng.
“Ặc___!”
Sau một thoáng khựng lại, tôi rơi xuống mặt đất theo quán tính.
Ramuzgresca không chút tổn thương. Ngay cả mảnh vỡ từng cắm vào tay Guggegderestaf cũng không thể xuyên thủng phòng ngự của hắn.
Từ trước đến nay, cách chiến thắng của tôi chính là lợi dụng sự ngạo mạn của địch và tiên phát chế nhân.
Thế nhưng lần này, tôi lại bị đoạt tiên cơ, những đòn tấn công và phản kích cứ tiếp nối nhau.
Đây chính là khác biệt cơ năng thuần tuý giữa con người và Đại Ác Ma___
“Không dùng được mấy trò tiểu xảo thì trở nên thế này sao? Ta thật không thể lý giải nổi tại sao chủ nhân lại thèm muốn tên con người đó đến thế.”
“___Vậy… sao… ngươi không thể hiểu được ư…”
Tôi quấn sợi xích quanh cơ thể và hỗ trợ bản thân đứng dậy.
Xung kích vừa rồi gây tổn thương quá lớn lên toàn thân. Tuy không phải không thể dùng ý thức điều khiển cơ thể, nhưng thế thì sẽ cản trở khả năng phản xạ bình thường.
“Khéo léo đấy. Ừ, dĩ nhiên là ta không thể hiểu được. Làm sao một sinh mạng mà ta có thể giết chết trong vài giây lại có thể đáng giá để dọn cỗ đặt cược đến thế.”
“Không ngờ… ngươi nói năng kiểu đấy mà lại được ban tặng nhiều sức mạnh đến thế.”
“Dĩ nhiên là ta công nhận chủ nhân, dù sao thì bản thân đã tụt hậu so với một Ác ma thượng cấp. Có nghĩa là nếu vâng lệnh người này thì ta có thể mạnh lên bao nhiêu cũng được. Nếu ta có thể đưa ra phán đoán này ngay từ đầu thì đã không để Duvleori lên mặt như vậy rồi.”
“Hah, một kẻ không thể lý giải được giá trị của người huynh đệ như ngươi thì cũng chỉ phát huy năng lực ấy đến trình độ này thôi.”
“Vậy kẻ bị giết chết bởi trình độ này lại thuộc cấp độ nào chứ?”
Ramuzgresca một lần nữa lao đến.
Né tránh____ từ lúc nhìn thấy loại công kích thì quá chậm. Tôi không do dự dùng sợi xích ném bản thân đi.
Vì miễn cưỡng ném đi nên gánh nặng lên cơ thể đang bị thương càng lớn hơn. Tôi cũng không thể trở mình tiếp đất mà lăn lộn trên mặt đất.
Cú đá của hắn không chỉ đập nát sợi xích tại đó mà còn vung một vòng với tốc độ không đổi.
Nếu tôi lựa chọn việc né tránh tại chỗ thì thân thể đã bị xé nát rồi.
“Bất ngờ đấy, không ngờ ngươi lại ném bản thân như đồ vật như vậy. Thật lố bịch.”
“…Ta không… quan tâm vẻ ngoài.”
Mặc dù là biện pháp né tránh thảm hại, nhưng tôi đã kéo giãn khoảng cách với hắn. Song, nó cũng chỉ ở mức độ một hai bước là chạm đến.
“…..”
Do thay đổi vị trí nên tôi có thể nhìn thấy huynh đệ từ xa.
Người huynh đệ đang lộ vẻ mặt bất an.
Hơn nữa, anh ta vẫn duy trì đôi mắt giống với khi nhìn tôi ngày trước.
Một người không có chút khả năng chiến đấu. Mặc dù định bắt làm con tin nhưng suýt chút nữa thì tôi đã siết cổ anh ta đến chết.
Tôi từng rất ngạc nhiên rằng tại sao Larheit lại cảnh giác với một con người yếu ớt đến thế.
Nhưng giờ tôi đã hiểu được. Cho dù bản thân là gã thì tôi cũng sẽ công nhận huynh đệ là kẻ địch đáng sợ nhất.
Vừa quan tâm tình huống của tôi vừa không quên cuộc đấu với Tử Ma Vương và bước gần đến chiến thắng.
Một người đàn ông yếu đuối đến vậy lại đang chiến đấu vì để chiến thắng Ma Vương.
Ấy vậy mà người mạnh hơn anh ta vô số lần như tôi lại bị giết bởi một kẻ phủ phục dưới chân Ma Vương sao?
___Cho dù tôi chết đi tại đây thì huynh đệ nhất định cũng sẽ giành chiến thắng.
Tôi hiểu rõ sự tuyệt vời và giá trị của huynh đệ.
Dù thế, khoé miệng tôi lại cong lên vì sự thảm hại của mình khi đi so sánh bản thân với anh ta.
“Gì đấy? Không ngờ ngươi lại đủ bình tĩnh để cười đấy.”
“Ta chỉ đang suy nghĩ về giá trị của bản thân mà thôi.”
Tôi đã lấy lại thanh danh của cha, đó là vì để chứng minh giá trị của bản thân.
Người huynh đệ vô cùng tận tuỵ đã chấp nhận tôi, công nhận giá trị của tôi.
Hoá ra là vậy, cảm giác thoả mãn gần đây hẳn là nó rồi.
Tôi đã thể hiện giá trị bản thân đã sống từ trước đến nay. Bản thân cũng được công nhận bởi người mà mình mong muốn.
Thế thì có lẽ chết đi lúc này cũng chẳng vấn đề gì nữa.
Tôi đã thoả mãn đủ rồi, nhưng____
“Một kẻ chỉ có thể bại trận và chết đi lại có giá trị gì chứ?”
“Người định ra giá trị của ta không phải ngươi.”
“Vậy ý ngươi là từ chủ nhân mà ngươi đang phục vụ ư?”
Tôi bỗng bắt đầu có chút tham lam. Nó khác với lúc trái tim lạnh lẽo hoá thành hận thù rực lửa.
Trong con tim đáng lẽ không còn lại gì lại có một chút nhiệt tình, một chút cảm xúc gì đó.
Giá trị từ trước đến nay đã đủ, nhưng tôi vẫn có thể tạo ra giá trị mới từ lúc này.
Chỉ cần tôi còn sống, còn chiến đấu, còn làm gì đó, vậy thì giá trị nhất định sẽ được sinh ra.
Sự tồn tại của gã đàn ông tên Ekdoic liệu có nên kết thúc tại đây không?
Nếu chết đi ở đây thì không chỉ huynh đệ… A, không được.
Nhiệt huyết trong người bỗng nhảy vọt.
“Kẻ quyết định giá trị của ta chỉ có thể là bản thân. Ta vẫn chưa thoả mãn với giá trị của mình. Hơn nữa, làm sao ta có thể chết đi trong khi vẫn còn tụt hậu so với Lacra Salf chứ!”
“Ơ, sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ!?”
Từ phía xa, tôi nghe thấy giọng nói của kẻ mà mình không muốn thua kém.
Đúng rồi, việc nâng cao địa vị của cô ta cũng rất tốt.
Đó là điều cần thiết để phục hồi danh dự của cha, bởi vì tôi không thể nào thay đổi được vị thế thua kém cô ta của ông ấy.
Nhưng bản thân thì sao chứ? Được cha nuôi dạy, đến khi chứng minh được giá trị thì lại thua kém cô ta.
Kết quả đối đầu với Đại Ác Ma trong trận chiến tay đôi của cả hai đều là một thắng. Nếu tôi chết đi ở đây và cô ta giành chiến thắng thì bản thân sẽ thua cuộc.
Vốn dĩ, tôi cũng đã toàn bại trong trận chiến với Lacra.
Cứ thế này thì cuộc đời của tôi sẽ kết thúc trong khi vẫn là một kẻ còn đứng dưới cả cô ta.
Sao có thể phi lý như vậy chứ! Bình tĩnh nghĩ lại thì tôi không thể nào chết đi trong khi vẫn kém cỏi hơn được.
Cha ơi, đôi mắt được ban tặng này đã không thể xua tan nỗi nhục nhã của ngài. Xin cho con tạ tội về chuyện đó.
Thế nhưng, việc không thua kém đối tượng đã đánh bại ngài lại càng quan trọng hơn.
Từ lúc này, con sẽ dùng sức mạnh của mình để chiến thắng!
“Tên của ta là Ekdoic! Ramuzgresca, ta sẽ cho ngươi nếm thử [Manh Nhãn] thực sự là như thế nào!”
Danh sách chương