Khu phố đã trở nên náo nhiệt theo cách khác. Vì lễ hội thu hoạch sắp sửa bắt đầu nên mọi người cũng bắt đầu thực hiện các công tác chuẩn bị. Đây là lễ hội cầu nguyện cho mùa màng bội thu, không chỉ trong thành đô mà cả các ngôi làng cũng đồng thời tổ chức. Do đó, có rất đông dân làng đến đây để thu mua các dụng cụ nhằm tổ chức lễ hội.

Người thuộc Yugura giáo thì vô cùng bận rộn. Dù gì thì bọn họ cũng là người điều hành tổ chức toàn bộ lễ hội ở các ngôi làng. Riêng chúng tôi thì không có bị gánh thêm việc gì cả. Hơn nữa, vì Maya-san quá bận bịu để dạy học nên Ulffe hiện trở nên vô cùng rảnh rỗi.

Marito cũng phải chuẩn bị cho lễ hội nên các buổi học dị giới tạm đình chỉ. Lacra thì mang rất nhiều công cụ về nhà và phải làm thêm giờ. Hình như là mấy công việc kiểu chế tác công cụ dùng trong lễ hội gì đó. Đó cũng là những thứ chỉ cần tốn thời gian thực hiện một công đoạn. Vì sợ làm phiền nên chúng tôi đành phải ra khỏi nhà và lững thững dạo bước như thế này.

“Vậy mà cô ta còn trơ trẽn đòi quà mang về nữa chứ… Mà, dù sao cô ta vẫn đang cố gắng nên đòi phần thưởng cũng được thôi.”

“Đúng vậy. Vả lại anh trông rảnh rỗi quá đấy.”

“Cả Marito và Maya-san đều bận rộn cả. Ban-san cũng thế. Quán Xương Chó thì không thể vào ngồi từ ban ngày được. Dĩ nhiên là tôi rảnh rồi.”

“Có một thứ được gọi là rèn luyện đấy.”

“Nào, Ulffe. Anh sẽ mua đồ thưởng cho em vì đã luôn cố gắng nhé!”

“Thật ạ!”

Tôi lơ đi Illias đang gọi và xoa đầu Ulffe. Dù sao cũng phải mua quà cho Lacra, nếu không mua cho Ulffe thì lại chẳng đều nhau rồi.

“Trong phòng Ulffe toàn là quần áo do Saira làm và sách mượn về. Gia tăng đồ dùng cá nhân cũng không phải chuyện xấu.”

“Không phải lúc trước anh bảo là đồ đạc cồng kềnh sao?”

“Tôi theo chủ nghĩa không mang nhiều đồ nên là thế. Nhưng tôi vẫn có nhiều đồ trong phòng hơn Ulffe đấy.”

Chủ yếu là một đống giấy viết, bút và một ít quần áo. Ngoài ra thì còn có rương báu vật và cộng sự, thêm vào đó là con dao điêu khắc mà tôi đã lén mua. Mấy cái gậy gỗ thăng cấp thành kiếm gỗ rồi xúc xắc dùng trong The Game of Life đều được tôi dùng con dao này chế tác. Ừm, đúng là vẫn ít đồ quá.

“Hơn nữa, Ulffe cần phải biết làm nũng nhiều hơn. Anh sẽ lắng nghe phần lớn những sự ích kỷ của em đó.”

“Có phải do tôi tưởng tượng không? Chứ tôi đang cảm thấy sự khác biệt trong cách đối xử hơi bị lớn đấy.”

“Không phải cô tưởng tượng đâu. Tôi cần phải chỉ dạy cho Ulffe nhiều thứ nữa. Không chỉ về cách sống và chuẩn bị tâm lý, em ấy còn cần phải biết cách trông cậy hay dựa dẫm vào người khác. Cho dù Ulffe trong tương lai không cần làm vậy thì vẫn sẽ xuất hiện những người trông cậy dựa dẫm vào em ấy. Lúc đó, Ulffe cần phải biết rõ ý nghĩa của những điều đó để không cảm thấy mấy hành vi ấy là phiền phức.”

Đối với bố mẹ, những đứa trẻ bình thường sẽ làm nũng, đòi hỏi, được chấp nhận, bị từ chối, được cưng chiều, bị la rầy, vui cười, nức nở, trưởng thành. Và trong tương lai, bọn họ sẽ hiểu được cảm xúc của đối phương nhờ vào những điều từng trải.

Nhưng Ulffe thì không. Em ấy không trải qua phần lớn những cảm xúc ấy và cũng chưa từng tiếp xúc đầy đủ với người khác. Dù có Maya-san, Illias hay những người tuyệt vời thuộc đội Ragdo thì em ấy vẫn không thể học được sự yếu đuối từ họ.

Em ấy sẽ không nghĩ đến việc làm nũng khi phải tiếp xúc cuộc sống đầy quy củ của bọn họ. Thực tế thì Ulffe vẫn đang học tập thuận lợi, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc em ấy sẽ chỉ trưởng thành theo cách như vậy.

Tôi muốn Ulffe có nhiều cảm xúc hơn, rồi từ đó mà hình thành nên bản thân một cách đúng đắn. Tiện thể, Illias lúc nhỏ cũng thuộc về một gia đình bình thường, nhưng cuộc đời sau đó lại nghiêng hẳn về một phía. Chính vì lý do đó mà tôi mới dùng cách khiến cô ấy làm thân với người cùng lứa là Saira. Và trông có vẻ mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ.

“Vậy thì không phải Lacra là người thích hợp để dạy dỗ hơn sao?”

“Nếu để cô ta can thiệp quá độ thì em ấy sẽ bắt chước theo mất. Tôi muốn Ulffe có thể giữ một cự ly thích hợp và xem cô ta là tấm gương xấu.”

Tuy mong muốn Ulffe có thể trưởng thành một cách tự do, nhưng tôi không muốn một đệ tử có tính cách như Lacra. Và vì có khả năng bản thân cũng sẽ nuông chiều theo nên tôi có thể thấy trước một kết cục đầy bi thảm. Chắc không sao đâu nhỉ? Nhỉ?

“Không phải anh cũng nên dùng bản thân làm gương xấu đấy chứ?”

“Cô đừng có gộp người giỏi giao du với tệ nạn làm một. Nào Ulffe, em muốn cái gì?”

“Ưm…. A, Ulffe tìm ra rồi!”

Ngoài ra thì đây cũng là cách để tôi biết thêm về Ulffe. Dựa vào món đồ em ấy mong muốn thì tôi có thể hiểu được Ulffe đang được ai ảnh hưởng nhiều nhất.

“Ulffe muốn vũ khí!”

“Là tại cô hả Illias!”

“Tôi sao cơ!?”

“Ulffe cũng muốn vũ khí giống như Shishou.”

“Hoá ra là mình sao…”

Nhắc mới nhớ, em ấy đã luôn thể hiện sức mạnh chỉ bằng Giải Phóng Ma lực. Nếu phải chiến đấu thì có lẽ mang một món vũ khí chỉn chu vẫn tốt hơn.

Song, mấy cái kiểu như cộng sự kiếm gỗ thì không thể nào đủ cho Ulffe. Tuy dồn ma lực thì sức phá hoại sẽ có, nhưng mỗi lần như vậy thì nó cũng bị hỏng mất. Hiển nhiên là tôi không thể giao cho em ấy cây kiếm gỗ này được.

“Hình như Ulffe đã thử nhiều loại vũ khí trong đội Ragdo rồi nhỉ? Vậy em thích loại nào?”

“…Ulffe không biết.”

“Dù sao thì em ấy cũng có thể sử dụng mọi loại vũ khí ở mức ổn…”

Hừm, tôi từng nghe Ulffe thuộc dạng người vạn năng, nhưng không ngờ lại vạn năng tới mức như thế. Em ấy có thể chiến đấu cận thân, vũ khí cũng dùng được nhiều thứ. Tuy học đại khái cách dùng cũng tốt, nhưng trong chiến đấu, loại người vạn năng cũng tương đương loại người không giỏi cái gì cả. Nếu đạt tới trình độ như Illias rồi học thì không có hại gì, nhưng trước hết cần phải cố định một món mới được.

“Trước hết thì cứ ra cửa hàng vũ khí đã. Nhìn hàng thật thì có thể em ấy sẽ tìm được món mình thích. Bằng không thì cứ hỏi chuyên gia là được.”

“Cũng đúng. Tuy dạo này không ghé qua, nhưng tôi nghĩ mình cũng nên đi sửa lại bao kiếm. Để tôi dẫn đường cho.”

Nơi chúng tôi được đưa đến là một cửa hàng cách xa khu phố. Cái bầu không khí u buồn yêu thích của người có tay nghề khiến kẻ đến từ Nhật Bản hiện đại vô cùng phấn khích.

“Thorid, ông có ở đây không?”

Illias đi vào trong và cất tiếng gọi. Sau khi đi theo vào thì tôi vô thức kêu khẽ. Có rất nhiều vũ khí xuất hiện trong tầm mắt. Phần lớn là kiếm và thương, ngoài ra còn có búa, dao và thậm chí có món nhìn giống như Kusari-gama nữa. Dù kệ bị đóng bụi, nhưng những vũ khí được trưng bày lại mới tinh như được cẩn thận chăm sóc hằng ngày vậy. [note45909]

Khi tôi đang ngắm nghía xung quanh thì một ông lão khoảng hơn 70 tuổi trong bộ đồ cũ kỹ nhàu nát đi ra từ bên trong. Ồ, đây chính là cái kiểu nhìn sơ thì không thấy gì nhưng thực tế là một thợ rèn có tay nghề cực kỳ tốt chứ đâu.

“Không phải là tiểu thư Ratzel đấy sao? Dạo này còn chả thấy cô đâu, giờ thì kiếm bị gãy rồi chắc.”

“Thật không may là kiếm do ông rèn vẫn còn bền lắm. Hôn nay tôi muốn nhờ ông sửa lại bao kiếm thôi.”

“Đâu, đưa ta xem nào… Cô đấy nhé!? Bao kiếm không phải vũ khí đâu!?”

A, một người thật thẳng thắn. Từ trước đến nay, chả ai đụng chạm đến chuyện Illias giữ kiếm trong bao mà đập đối thủ cả. Tuy Nhật Bản cũng sử dụng bao kiếm làm vũ khí, nhưng hiện tại thì có vẻ việc này không đúng như ý đồ của người chế tác rồi.

“Ông đừng nói vậy. Đôi lúc tôi muốn rút ra thì nó bị vướng lại, vì vậy mà tôi có dịp dùng bao kiếm chém kẻ địch nhiều hơn.”

“Nó bị móp thế này rồi thì sao mà gọn gàng rút ra được chứ! …Gì đấy? Cô còn dắt người theo à.”

“Ừ, hôm nay tôi dẫn họ đến để chọn vũ khí hợp với mình. Đây là Ulffe. Ulffe, đây là Thorid.”

“Hân hạnh được giúp đỡ.”

“Ồ, là Á nhân sao.___ Lượng ma lực nhiều thật đấy. Trông không rèn luyện mấy mà trâu bò phết nhờ. Cơ mà ngược lại thì anh trai kia bị sao đấy? Yếu như thể ngày mai sắp chết đến nơi vậy.”

“Nếu nhắc đến độ yếu thì tôi khá tự tin đấy.”

“Trông cũng biết tính toán đó. Vậy cậu cũng chọn vũ khí à?”

“Không, tôi chỉ cần cái này thôi.”

Tôi nói rồi đưa cho ông ấy xem thanh kiếm gỗ nhà làm. Chỉ cần có cộng sự thì ai cần vũ khí nữa chứ.

“Đã sẵn dịp thì sao anh không mua luôn đi. Cho dù mấy cái rẻ thì chúng vẫn là hàng tốt đấy.”

“Có một câu gọi là tự lượng sức mình đó.”

“Ừm. Đúng là với cơ thể đó thì cậu cũng không sử dụng được món nào của ta cả. Trong đây có dầu dùng để bảo quản vật liệu gỗ nên cậu cứ xem thử đi.”

“Thật á? Thế thì tốt quá.”

Cho dù là kiếm gỗ thì nó vẫn cần phải chăm sóc. Ở chợ chả có thứ nào giống như sơn gỗ nên tôi còn định nhờ Ban-san phân phối giùm ấy chứ. Hãy chờ đấy, cộng sự. Tôi sẽ ban cho cậu hào quang mang tên bóng loáng!

“Đã là tiệm rèn thì ông cũng phải đề nghị vũ khí chứ…”

“Cây kiếm gỗ đó hợp với anh trai đấy hơn. Cậu ta đã tự mình chuẩn bị món vũ khí sau khi lý giải rõ ràng sức mạnh của bản thân. Ta chỉ cần cho cậu ta mượn công cụ mà thôi.”

“Cảm ơn vì đã khen, nhưng thực tế thì chỉ vung cái này thì tôi cũng đủ mệt rồi.”

“Cái đó thì cậu phải tập luyện đi. Cho dù không có tài năng thì chỉ cần cử động cánh tay là chém được rồi.”

Đúng là thế, quả nhiên vẫn phải rèn luyện đến một mức nào đấy. Illias và Thorid-san đi vào bên trong. Ngay sau đó thì tiếng búa gõ vang lên.

Giờ thì tôi cũng___ không được, tôi cần phải giúp Ulffe chọn lựa vũ khí. Hiện em ấy đang lục lọi, cầm vài món trên tay và nhẹ vung vẩy để thử cảm giác.

“Đừng đụng trúng mấy món được trưng bày nhé.”

“Vâng, Shishou.”

Vũ khí thì ngoài chuyên môn của tôi. Ý kiến chủ quan thì tôi nghĩ em ấy hợp dùng tay không nhất. Hơn hết, trong tình huống toả sáng lúc trước thì em ấy không hề trang bị món vũ khí nào cả.

Khi đối đầu đám người ám bộ của Methys, tuy em ấy chiến thắng vì dùng kỹ năng bất ngờ, nhưng kỹ thuật thì vẫn có khác biệt vô cùng lớn. Nếu sử dụng một món vũ khí lạ tay thì Ulffe chắc chắn đã thua rồi. Vậy thì không phải đôi bàn tay dễ điều khiển ma lực sẽ có tiềm năng lớn hơn hay sao?

Nhưng Ulffe đang muốn có vũ khí. Giờ mà bảo dùng tay không tốt hơn thì cũng chẳng ổn lắm. À khoan đã? Món vũ khí đó có lẽ…

Tôi lấy mảnh giấy da cừu từ túi ra rồi nhanh tay phác thảo ý tưởng trong đầu.

“Thiệt tình. Bao kiếm không có lõi nên mềm như bún ấy. Đừng có mà sử dụng bừa bãi như vậy.”

“Nhưng nó lại rất tốt trong việc hạn chế sát thương. Những lúc cần thiết thì tôi đành phải sử dụng nó thôi.”

Nói hay lắm. Cái đứa để nguyên bao kiếm chém phăng cơ thể một gã đàn ông to lớn mà nói hay đấy nhỉ.

“Nếu cô đã nói vậy thì để lần tới ta làm cho một cái bao kiếm khác. Sử dụng món đồ theo chức năng khác thì chỉ gây tổn thương lên nó thôi. Thế cô bé trắng tinh này sao rồi? Đã tìm được món nào ưng ý chưa?”

“Vẫn chưa. Ulffe không biết nên chọn cái nào hết.”

“Phải rồi, nhìn thân thể cô bé là hiểu. Tuy là dáng người dễ thích ứng với nhiều loại vũ khí, nhưng cũng chính vì vậy nên càng không thích hợp với một món nào cả. Giờ thì khó mà chọn vũ khí rồi.”

“Ư…. Shishou hãy chọn đi. Ulffe sẽ dùng vũ khí Shishou chọn.”

Ulffe năn nỉ tôi với khuôn mặt bối rối. Tuy muốn nói em ấy rằng phải tự quyết định phong cách của mình, nhưng hạng mục lần này là để Ulffe làm nũng nên đành chịu.

“Anh biết ngay mà. Thorid-san, tôi muốn thảo luận một chút, ông hãy nhìn cái này đi.”

Tôi chìa ra mảnh giấy lúc nãy. Thorid-san nhíu mày lại một chút rồi khẽ thở hắt ra.

“Ra là cách chiến đấu này sao. Trông có vẻ thú vị đấy… nhưng chỉ nhìn sơ đồ thì cường độ không tốt lắm. Chỗ này nên làm như thế…”

Ông ấy lấy bút bổ sung vào sơ đồ. Hình như ông ấy đang nổi máu làm nghề. Và như thế, chúng tôi không ngại việc tuổi tác cách biệt mà thảo luận với nhau. Quả nhiên Thorid-san rất động tâm với việc phát triển mấy món vũ khí.

“Hỏi thế này có chút không tiện, nhưng mà giá cả thì thế nào vậy?”

“Ta cũng là lần đầu gặp món vũ khí có kết cấu như thế này nên không chắc sẽ làm tốt được. Phí tổn cho nguyên liệu và tiền công… sau đó là mấy loại phí để học thì chắc là nhiêu đây.”

Số tiền được viết trong mảnh giấy không phải là ít. Đắt hơn một phần so với mấy món vũ khí được trưng bày xung quanh. Nhưng với số tiền hiện có, chỉ cần tiết kiệm một khoảng thời gian thì đó cũng không phải số tiền không thể trả nổi.

“Được thôi, nhờ ông vậy.”

“Quyết định ngay lập tức cơ à? Cô bé được anh trai đây yêu thương lắm đấy.”

“….Shishou, thế có được không?”

Ulffe lo lắng nhìn sắc mặt của tôi. Em ấy chắc là đã nhận ra giá cả của thứ này rất cao. Có vẻ Ulffe cũng đã học được sự quan trọng của tiền bạc rồi.

“Nếu là số tiền không thể trả thì anh đã từ chối rồi.”

“Quyết định thế nhé. Cô bé, qua đây để ta đo đạc một chút nào.”

“Vâ…vâng.”

“Tiện thể thì ông cần bao nhiêu thời gian vậy?”

“Ta vẫn luôn rảnh rỗi cho dù có lễ hội hay không nên có thể bắt tay vào việc ngay hôm nay. Khoảng chiều mai là ta sẽ hoàn thành.”

Và ngày hôm sau, Ulffe mang lên món vũ khí đã được hoàn thành. Nhìn thấy nó, Illias mới gật đầu hiểu rõ.

“Hoá ra là Gauntlet.”

Gauntlet, nói dễ hiểu thì là một loại giáp bao bọc từ cánh tay trở xuống. Đó là một cục sắt nặng cỡ vài ký lô, lực đấm khi mang vào thì không cần phải bàn. Thực tế, trong lịch sử phương Tây vẫn tồn tại kỹ thuật tấn công bằng gauntlet và nó cũng được dùng như một món vũ khí.

Gauntlet được làm cho Ulffe dĩ nhiên là loại vũ khí, nhưng nó cũng có thể sử dụng như đồ bảo hộ. Nó được tạo nên từ rất nhiều miếng kim loại kết hợp với nhau để không ảnh hưởng đến độ linh hoạt của khuỷu tay. Sự kết hợp của kim loại thuần cứng và kim loại mềm dẻo sẽ giúp hạn chế xung kích lên cánh tay đến mức tối thiểu khi phòng thủ. Ngoài ra, giữa các lớp còn tích hợp cả kim loại hiếm có tác dụng truyền ma lực một cách thuận lợi nên nó sẽ dễ dàng tiếp nhận cường hoá ma lực hơn.

Tuy không kiên cố bằng khiên, nhưng cấu tạo của nó thích hợp để hất đòn tấn công ra hơn là chính diện ngăn chặn. Phần nắm tay cũng có cấu trúc bảo vệ tương tự, nhưng vì để không làm giảm độ linh hoạt của ngón tay nên lòng bàn tay không có chút kim loại nào cả. Ngoài ra, xung quanh ngón cái thường hay được lắp một lớp kim loại hình vòng do dễ bị tấn công khi cầm kiếm, nhưng vì em ấy chỉ đơn giản là nắm tay lại nên phần đó đã bị loại bỏ. Thay vào đó, phần vải cũng dùng vật liệu dễ thẩm thấu ma lực để dễ thực hiện trò vỗ tay lần trước hơn.

Một chiếc gauntlet được thiết kế để không khó sử dụng, có thể chơi oẳn tù tì cũng có thể dùng đũa. Một trang bị được đặc hoá cho cận chiến.

“Sức đột phá và sức sát thương của Ulffe rất cao, nhưng kiểu gì cũng sẽ gây gánh nặng lên cơ thể. Gặp phải mấy loại như kết giới của Lacra thì em ấy sẽ không thể dùng hết sức đấm bằng tay không được. Nhưng nếu có cái này thì Ulffe sẽ có thể tấn công thoải mái.”

Xung quanh nắm tay cũng được lắp đồ bảo vệ rõ lớn, cái này thì có lý do riêng của nó. Ngoài ra, tôi cũng chuẩn bị sẵn cho em ấy mấy thứ kết hợp giữa giáp cẳng chân và giày sắt.

“Nếu có thể thì tôi còn muốn đặt hàng đồ bảo hộ quanh người cho Ulffe nữa, nhưng có lẽ em ấy có thể tự xoay sở được thôi.”

“…..”

Ulffe thử cử động ngón tay rồi nhẹ đấm tay vào nhau. Em ấy tỏ vẻ rất thích thú với món vũ khí mới này.

“Cô bé, trước khi thử vũ khí thì ta giao cô bé cái này.”

Thorid nói rồi đưa mảnh giấy da cừu cho Ulffe.

“Đây là…?”

“Hướng dẫn sử dụng kết cấu mà ta cùng anh trai đây nghĩ ra. Trong đó viết những thứ có thể làm được với Gauntlet này. Nhớ đọc cho kỹ đấy.”

“Vâ…vâng!”

Sau đó, Ulffe lập tức thử dùng Gauntlet tại doanh trại sau khi đọc bản hướng dẫn một lúc. Kết quả khá là tốt. Tuy quá phức tạp để sử dụng thuần thục nhưng tôi tin Ulffe sẽ làm được.

Tối hôm ấy, Ulffe ăn xong liền đi tắm rồi rúc vào phòng. Vì tò mò nên tôi thử đến ngoài phòng áp tai vào nghe. Có vẻ là em ấy đang vừa ngâm nga vừa chăm chút cho trang bị của mình. Thật tốt khi Ulffe thích nó. Giờ thì không nên làm phiền em ấy.

“Thượng Thư-sama! Anh cũng phải mua cho tôi thứ gì đó tốt chứ!”

“Ồn ào, tôi đã mua rượu ngon từ Xương Chó về còn gì!”

Dĩ nhiên là phản ứng của Lacra nằm trong dự đoán của tôi. Tôi đã đến nhờ Gozz chọn rượu ngon rồi mà con này còn… Tiện thể, tôi vừa mới mua rượu hôm trước nên hiện tại nhóm người trưởng thành đang ngồi nhậu nhẹt. Do đó mà tôi cũng có hơi hưng phấn một chút.

“Phải là cái gì đó để lại được ấy! A, nhẫn thì sao ta? Thật mong có một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út ghê… liếc liếc.”

“Tôi có thể đặt hàng cho cô dây xích với vòng cổ để buộc vào chỗ làm đấy.”

“Ác quá đi!? Ít nhất thì cũng phải là dây chuyền chứ!”

“Bình tĩnh đi Lacra, vốn dĩ quà tặng là để truyền đạt sự cảm tạ trong cuộc sống hằng ngày. Lacra toàn là để anh ấy chăm lo thôi đó?”

“Đúng là vậy, nhưng mà tôi nghĩ rằng vẫn có một chút khả năng Thượng Thư-sama sẽ mua quà cho tôi!”

“Méo. Hơn nữa tôi còn vừa sử dụng số tiền lớn nên không đủ tiền cho cô đâu!”

“Vậy nếu tiết kiệm đủ tiền thì được ư!?”

“Trừ phi tôi cảm thấy biết ơn cô, bằng không thì đừng có mơ!”

“Xem như tiền mừng người mới vào hay phí làm bạn cũng được mà!”

“Tôi thì muốn cô xéo ra ngoài, còn nếu là phí tuyệt giao thì cũng được đấy.”

“Uwaaa! Illias-saan! Thượng Thư-sama lạnh lùng quá đi!”

Mệt cái con bợm rượu này quá đi. Tôi còn nghĩ rượu sẽ là món đồ cô ta có thể dễ dàng vui mừng, nhưng đến lúc này thì tôi hối hận vì mình đã lựa chọn sai lầm rồi. Trước mắt thì tôi thấy bực vì chỉ toàn cô ta uống nên bản thân cũng bắt đầu tăng tốc độ.

“Gì chứ, cô muốn ban ơn anh ta cũng không phải chuyện khó gì đâu. Cơ mà nếu lý luận như vậy thì không phải anh cũng nên tặng quà cho tôi hả? Tôi lúc nào cũng hân hạnh chào đón quà tặng đó? Không, phải là đưa đây ngay!”

“Cái... cái con này cũng bắt đầu xỉn rồi!?”

Đám người lớn trải qua một đêm luộm thuộm. Trong lúc ấy, Ulffe không để tâm đến tiếng cãi cọ mà chỉ ôm chặt chiếc Gauntlet mà ngủ một giấc ngon lành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện