Khi tôi đang mang theo Yokus và Maya nhằm xem xét tình hình quân đội Methys từ trên không thì Marito chợt truyền tin tức tới.

Nội dung là bên kia đã mất liên lạc với ngôi làng được chuẩn bị làm nơi tiếp tế. Vì vậy, chúng tôi đã thay đổi tuyến đường sang phía ngôi làng và đến được nơi có thể quan sát từ trên không.

“… Thật kinh khủng.”

Yokus thốt ra lời chất chứa phẫn nộ. Ngôi làng tôi từng thị sát trước khi trận chiến bắt đầu đã không còn bóng dáng ngày trước.

Thứ đang trải rộng chỉ là một bình nguyên vương vãi tro tàn cháy khét. Hệt như cả đại địa cũng bị bao trùm bởi ngọn lửa khổng lồ vậy.

“Dựa theo tro tàn còn sót lại thì đây không phải ma pháp dạng bộc phát. Có lẽ là kiểu đột ngột gia tăng nhiệt độ trong không gian và thiêu rụi mục tiêu trong quá trình ấy.”

Tôi phân tích dấu vết của ngôi làng rồi dời mắt về phía trung tâm. Nhìn từ trên không trung, chúng tôi có thể lập tức nhận ra địa điểm phát sinh nhiệt lượng nằm ở trung tâm ngôi làng.

Và tôi cũng nhanh chóng tìm ra kẻ vừa tạo nên khung cảnh này. Sau khi vừa đáp xuống vừa tiến tới trung tâm làng thì có một kẻ không chút vết xước đang đứng sừng sững.

Một người đàn ông gầy yếu không phải binh lính lẫn thường dân. Điều rõ ràng nhất chính là gã đàn ông vẫn không hề thay đổi sắc mặt khi ngắm nhìn khung cảnh này.

“Mấy người khá là nhanh đấy. Hình như là năng lực Thống Trị của Kim Ma Vương thì phải? Thật là một năng lực tiện lợi quá đi.”

“Ngươi không định giấu diếm sao.”

“Nếu cô biết cách nói dối khiến người khác bỏ qua tình huống này thì tôi cũng có hứng thú đấy.”

“Anh chàng Ma Tộc tự tin thật nhỉ?”

“À đúng rồi. Vì giết ngay nên tôi phải chào hỏi một lần nữa. Xin chào, tên của tôi là Orphalow. Bản thân chỉ là một mặt trời rực cháy ăn mòn thế giới… Đây không phải câu để nói nhiều lần trong một ngày nhỉ. Mấy người nhớ chia sẻ thông tin cho kỹ vào nhé.”

Orphalow liếc sang bên này rồi một lần nữa nhìn tình huống xung quanh. Mặc dù trông cả người toàn sơ hở, nhưng tôi không nghĩ tới chuyện dễ dàng lao vào đối phương. Chiếc mũi luôn đánh hơi được sức mạnh của đối thủ lại không hề có thông tin gì. Dường như đó là loại ma pháp che giấu nào đó và vượt trội hơn cả năng lực cảm nhận của Đại Ác Ma. Điều đó khiến tôi phải buộc lòng cảnh giác.

“Ngươi đang tận hưởng dư âm ư?”

“Tôi chỉ không muốn quên đi vết tích mà mình lưu lại thôi. Tôi muốn ghi nhớ tất cả những thứ do chính mình tổn thương và phá huỷ. Dĩ nhiên rồi, so với chuyện để người khác làm thì chẳng phải điều mình làm ra sẽ có giá trị hơn sao.”

“Thật không muốn ngươi lại nhìn ra giá trị trong việc giết người đâu.”

“Không phải thợ săn con người cũng thường tự mãn về chuyện mình kết liễu con mồi ư? Tôi là Ma Tộc, không phải người cũng không phải thú vật. Điều đó vẫn giống như chuyện con người các cô không xem Ma Vương và Ma Tộc là nhân loại vậy.”

“___ Cũng phải. Đây chỉ là cái tôi của con người mà thôi.”

Orphalow vừa híp mắt nhìn Maya vừa cười. Hắn không cười cho người khác thấy, mà là để thể hiện việc bản thân vui mừng và bắt đầu có hứng thú.

“Cái cảm giác mộc mạc không hoa mỹ đấy thật hay. Mặc dù lắng nghe lời tôi, nhưng cô vẫn giữ thái độ kiên định muốn diệt trừ địch nhân.”

“Ta chỉ phân biệt ngươi là kẻ không thể nói chuyện mà thôi.”

Ngay khi Maya định tấn công Orphalow thì tàn tích của kiến trúc gần đó bỗng chuyển động. Cho dù đó là nơi nằm ở trung tâm vụ tấn công, nhưng so với xung quanh thì vết cháy lại yếu hơn nhiều. Có cảm giác như chỉ nơi đó là được bảo vệ khỏi công kích kia.

Tầm mắt mọi người dời sang và nhận thức cái bóng đang chuyển động bên dưới. Tro tàn cử động… Không, thứ bị cháy đen toàn thân ấy có hình dạng con người.

“Ukka!”

Maya hét lên rồi chạy về phía của thứ mang hình dạng con người. Tôi cũng cảm nhận được ma lực tràn ra một chút ấy và nhận ra đó là Đại Giám Mục Ukka.

Về khoản cảm nhận ma lực thì tôi mạnh hơn Maya. Thế nhưng, Maya lại nhận ra người đang nằm đó là Ukka sớm hơn tôi. Có lẽ trong đó còn tồn tại nguyên nhân khác nữa.

Orphalow hướng tầm mắt sang Maya đang dùng ma pháp Hồi Phục cho Ukka, nhưng hắn lại không có dấu hiệu di chuyển. Có lẽ hắn thật sự không định tấn công chứ không phải vì tôi và Yokus vẫn không lơ là cảnh giác.

“Mặc dù chỉ chiếu rọi hơi yếu chút, nhưng không ngờ vẫn còn người sống đó. À, là gã đàn ông vừa nói chuyện với tôi. Thật không ngờ ông ta có thể lập tức giăng kết giới mà chịu đựng được đấy.”

“Maya-sama! Ukka-sama ra sao rồi!?”

“Ông ấy vẫn còn thở! Nhưng chúng ta cần phải đưa ông ấy đến nơi có thể trị liệu đàng hoàng hơn…!”

Tình trạng của Ukka đang vô cùng bất ổn, với khả năng của con người thì ông ta còn sống đã là một kỳ tích. Tuy nhiên, nếu vẫn còn hơi thở thì bên này vẫn có khả năng kéo dài mạng sống của ông ta.

Maya cũng lý giải điều đó nên đang ưu tiên việc duy trì hoạt động của nội tạng trong cơ thể hơn là chữa trị vết thương bên ngoài. Nếu cứ tiếp tục xử lý và đưa Ukka rời khỏi nơi này thì có lẽ ông ta sẽ sống sót. Tuy nhiên___

“Mấy người muốn chạy à? Tôi cũng không ngại đâu. Bản thân không phải muốn giết một người cụ thể nào, cũng chẳng lưu luyến với kẻ mà mình giết sót. Tuy nhiên, hãy để tôi hỏi một câu.”

Orphalow nghiêng đầu và nhìn lên bầu trời xa xăm. Tầm mắt ấy đang hướng về phía bên trong Methys.

“Sau này, tôi sẽ đi thiêu đốt khắp Methys. Trong lúc cô dẫn tên đàn ông đó chạy đi thì không chừng tôi đã thiêu rụi một hoặc hai ngôi làng. Hay là có ý nghĩa gì để cô cứu một kẻ đang hấp hối như vậy?”

Đúng là việc để xổng Orphalow sẽ trực tiếp dẫn đến chuyện phát sinh thiệt hại lớn hơn. Quyết định cứu Ukka cũng tương tự hành vi để tính mạng của nhân loại gần đó gặp nguy hiểm.

Vốn dĩ kẻ cần đặt câu hỏi ấy chính là người bên này. Nó tuyệt đối không phải thứ mà kẻ muốn huỷ diệt con người sẽ nói ra. Vậy thì ý nghĩa của chuyện đó là gì?

“Thật là một cậu trai xấu tính. Ngươi thích nhìn ta do dự đến vậy sao?”

“Đúng thế. Tôi muốn xem người sở hữu ý chí mạnh mẽ như cô phải khổ não.”

“___ Vậy thì ta sẽ cho ngươi biết câu trả lời. Yokus, thay tôi chữa trị cho Ukka.”

“Vâ… vâng!”

Maya giao việc trị liệu cho Yokus rồi đứng dậy mà quay về phía Orphalow.

“Bớt tự tiện đưa ra hai lựa chọn đi. Ta sẽ cứu Ukka, cũng không để ngươi chạy thoát. Làm sao ta có thể thả rông một đứa trẻ sa đoạ như ngươi chứ.”

“Nói bằng mồm thì dễ lắm. Chỉ là nếu chiến đấu ở đây thì kiểu gì___”

Bóng dáng Maya bỗng biến mất. Khi tôi nhận ra đó là bộ pháp kết hợp ma pháp Ảo Ảnh thì Maya đã nắm lấy đầu Orphalow mà ném về phía xa nhất có thể.

Orphalow bay về phía xa mà không chống cự gì. Khi tôi nhìn về vị trí vừa nãy của Maya thì cô ta đã không còn ở đó nữa. Hẳn là cô ta đã di chuyển về phía Orphalow rồi.

“Yokus. Sau khi cấp cứu cho gã đàn ông đó thì ngươi hãy đưa ông ta tới địa điểm có thể trị liệu. Ta sẽ đi theo Maya.”

“… Tôi hiểu rồi. Nhờ anh trợ giúp Maya-sama.”

Tôi mọc cánh ra rồi bay về phía Orphalow bị ném đi. Maya ở tại đó đã bắt đầu tấn công vô cùng mãnh liệt về phía Orphalow.

Thu hẹp khoảng cách bằng ảo ảnh và cách di chuyển linh hoạt, sau đó là tung cú đấm được cường hoá bởi ma pháp Thanh Tẩy. Bằng không thì cô ta sẽ nắm cánh tay đang muốn phòng ngự của Orphalow, đẩy nó lên rồi đá một cú vào chiếc bụng không có gì ngăn cản. Khi gã mất tư thế thì Maya lại nắm lấy tóc rồi kéo xuống nhằm lên gối vào mặt hắn.

Chuyển động bất quy tắc ấy là những kỹ thuật và kinh nghiệm được trui rèn qua thực chiến chứ không phải luyện tập. Nếu chỉ xét cận chiến thì có lẽ cô ta còn vượt qua cả tôi.

Song, tôi cũng có thể nhận ra ý đồ đẩy Orphalow ra xa khỏi bọn Yokus từ những công kích mãnh liệt đó.

“___! Cách chiến đấu không chút nhã nhặn gì cả.”

“Nếu nhã nhặn có thể khiến Ác ma đau khổ thì không chừng ta đã làm vậy rồi… Duvleori!”

“Đã rõ.”

Tôi cũng phối hợp mà tung Oanh Hữu Cước vào cơ thể đang lơ lửng trên không. Cơ thể của gã không thể triệt tiêu lực mà bị bắn ra khỏi địa điểm từng là ngôi làng.

“Đá hay đó.”

“Tạo khoảng cách đến đây cũng đủ rồi. Ta sẽ dùng kỹ năng mạnh. Nhờ cô phá tư thế của hắn.”

“Cứ yên tâm.”

Chúng tôi đuổi theo Orphalow mà đi ra ngoài phạm vi của ngôi làng. Gã đang vừa đứng dậy vừa nhổ máu ứ đọng trong miệng.

Tuy cơ thể hắn đủ cứng cáp để chịu được đợt công kích mãnh liệt ấy, nhưng đúng là đối phương vẫn đang chịu thương tổn. So với kẻ còn chẳng thể chạm vào như Arkryal, tôi vẫn có thể nhìn ra cơ hội chiến thắng cho bên này. Song, có một điều mà tôi đang thắc mắc.

“Ưm, răng gãy mất rồi. Lâu lắm mới lại có cảm giác này.”

“… Tại sao ngươi lại không định phản công vậy nhỉ?”

Đúng thế. Gã không hề phản công một lần nào từ đầu đến giờ. Mặc dù hắn cử động tay chân để bảo vệ cơ thể khỏi công kích của Maya, nhưng hắn lại chưa tỏ thái độ muốn loại trừ chúng tôi như kẻ địch.

“Nếu chỉ giết chóc thì tôi chỉ cần đùn đẩy cho Lazalicata hay Zahakva là được. Tuy nhiên, nếu Hắc-sama đã ra lệnh thì tôi cũng phải đi giết người. Nếu phải lưu lại trong ký ức thì tôi muốn nó thật cảm khái vào thời điểm mình nhớ lại. Chỉ giết thôi thì sẽ chẳng lưu lại trong ký ức đâu.”

Trong thông tin chúng tôi nhận được từ quả cầu truyền tin vừa rồi có nhắc đến một Ma Tộc tên Zahakva của Hắc Ma Vương. Vậy thì sự tồn tại của cái tên Lazalicata chắc hẳn cũng như vậy.

Orphalow cố tình chịu công kích không phải vì chiến thuật. Sự ngạo mạn ấy có lẽ đến từ sự tự tin tuyệt đối về sức mạnh của bản thân hắn.

“Vậy sao. Dù gì ta cũng có một người bạn bị Ma Tộc giết chết. Ta sẽ không nhân nhượng kể cả ngươi suy nghĩ thế nào.”

“Cô cứ tuỳ ý thôi. Cả tôi cũng sẽ khiến cô bị ăn mòn theo ý mình mà.”

Tôi phối hợp với Maya vừa lao tới bằng cách vòng ra sau lưng hắn. Maya tung vài cú đấm rồi đá Orphalow về phía này, còn tôi thì giãn Tả Oản Xuyên ra mà đâm vào hắn.

“__!”

Tôi nhận ra tay mình có cảm giác khác thường nên rút về kiểm tra. Cánh tay vừa quay trở lại đang bốc khói, thịt bị cháy đen một mảng. Bên Maya cũng giống như vậy, da trên hai nắm tay cô ta đều đỏ lên, chiếc giày vừa tung cú đá cũng đang cháy xém.

Không khí xung quanh Orphalow đang rung động. Nhiệt lượng dị thường vẫn chạm đến làn da dù đang cách một khoảng. Và mọi giác quan của tôi đang nhận thức ma lực hung hãn mà bản thân vừa nãy còn không cảm nhận được.

“… Có vẻ Ma Tộc tên Zahakva tự xưng mình là nhện và dùng chân nhện làm vũ khí đấy.”

“Orphalow tự xưng mình là mặt trời… Có nghĩa là vậy sao.”

Mặt đất dưới chân Orphalow đang bắt đầu tan chảy vì nhiệt độ. Gã không thao túng hoả diễm hay nhiệt độ, mà chính bản thân hắn là hiện thân của nguồn nhiệt. Chắc hẳn hắn đã nâng cao nhiệt độ bản thân mà bao trùm cả ngôi làng bằng nhiệt lượng ấy.

“Tôi đã hạn chế phạm vi nhiệt lượng toả ra để hai người có thể thở đó. Tuy nhiên, xin cố gắng đừng bỏ cuộc nhé. Bởi vì nếu bỏ cuộc thì mọi thứ sẽ kết thúc ngay đấy.”

-------------------------------------------------------------------

Tôi vừa ngăn chặn những đợt tấn công mạnh mẽ của Zahakva vừa tích luỹ công kích gây tổn thương cho cơ thể cô ta. Tuy rằng Zahakva đang cảnh giác chuyện bị chém đầu, nhưng cô ta lại không hề cảnh giác phản công đối với chân nhện của mình. Thật ra cũng không phải cô ta không hiểu rằng mình đang bị bào mòn thể lực, mà là cô ta không có thời gian để phòng ngự những lần phản công ấy.

“Phiền phức quái đi! Cái thứ chỉ toàn dùng những kỹ thuật tự bảo vệ khó coi! Thật khó chịu quá đấy!”

“Đó mới là lời bọn tôi nên nói đó. Chém hoài chém mãi mà cứ nhon nhót mọc lại. À mà bọn này cũng không định kéo trận chiến này thành cuộc chiến dai dẳng đâu!”

Ngay thời điểm Arkryal chém đứt chân nhện thì Girista liền lao tới từ phía sau. Thanh đại kiếm đang mở toang như loài thú liền khép lại, giải phóng sức mạnh của mình và cắn vào thân mình của Zahakva.

“__!”

“À há! Cảm giác sướng hơn hẳn xé xác người nè!”

Zahakva giải trừ Cường Hoá Ma Lực, cố tình để bản thân bị cắt đứt mà thoát khỏi đại kiếm. Cô ta vừa tái sinh vừa giữ khoảng cách mà hướng ánh mắt đầy bực tức về phía Girista.

Tôi và Arkryal không chiến đấu theo hướng phòng ngự để kéo dài trận chiến. Tất cả đều là vì tạo ra thời điểm cho Girista chém Zahakva.

Ma Kiếm của Girista sẽ ăn ma lực của đối tượng mà mình chém vào. Một đòn vừa rồi chắc hẳn đã tạo ra thương tổn hơn cả chúng tôi tưởng tượng.

“___ À, còn tưởng sao lại nhìn quen quen, chẳng phải đó là kiếm của Posimac đấy sao. Vậy là nó bị con người thu hồi rồi nhỉ.”

“Ara, tên chủ nhân cũ của nó là Posimac nhỉ. Thật là một cái tên đáng yêu quá đi.”

“Mỗi tên thôi. Đó là một tên to con đầy mùi mồ hôi và cuồng chiến giống hệt ngươi. Một tên vệ binh đần độn nhiệt tình quá mức.”

“Tôi khá là thích mấy vị có cơ bắp đó?”

“Kệ ngươi. Ta không có hứng thú với sở thích của ngươi. Nhưng thanh kiếm đó đúng là phiền phức thật.”

Zahakva không che giấu sự bực bội. Tôi và Arkryal đứng bên cạnh Girista mà chờ đợi đối phương tấn công.

Qua lượt giao đấu vừa rồi, toàn thân tôi đã quen thuộc với chuyển động của đối phương. Từ giờ thì tôi có thể vừa bảo vệ Girista vừa chiến đấu với cô ta.

Gạt công kích của Zahakva, phong toả thủ đoạn phản công, sau đó là để Girista chém đối phương. Chỉ cần diễn biến này tiếp tục thì cô ta sẽ trở nên yếu đi và dần di chuyển chậm lại. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ lại có cơ hội nhắm vào chiếc đầu ấy.

Chuyện diễn biến nghiêng về phía bên này khiến tôi có chút vướng bận. Chẳng hạn như Zahakva khó có thể tấn công nhưng vẫn không sử dụng Ma Cụ. Theo những gì tôi thấy thì cô ta không sở hữu thứ gì giống như vũ khí, chỉ là vẫn có khả năng cô ta đang giấu ở đâu đó.

“Sao cô không dùng Ma Cụ luôn đi? Tôi nghe bảo là Hắc Ma Vương ban cho mỗi Ma Tộc một món Ma Cụ đó. Chắc cô không làm mất đâu hả?”

“Đúng là thế. Tuy nhiên, chiếc nhẫn của ta không dùng như vũ khí đâu.”

Zahakva thè lưỡi mình ra, và trên lưỡi đang có một chiếc nhẫn được xỏ vào. Một chiếc nhẫn đen giản dị không được khảm đá quý gì đang loé lên tia sáng vì nước bọt của Zahakva.

Mặc dù cảm thấy hơi bất ngờ vì Zahakva thản nhiên lộ ra con bài trong tay, nhưng nhờ Arkryal mà tôi đã được giải đáp một nghi vấn. Nếu cô ta không sử dụng như vũ khí thì chiếc nhẫn ấy được dùng để bảo hộ hoặc sử dụng dưới điều kiện đặc biệt nào đấy.

Chuyện tốt là cô ta không có thêm thủ đoạn tấn công. Song, tôi vẫn cần phải cảnh giác công cụ mà mình vẫn chưa rõ có tác dụng gì.

“Ồ. Tôi cứ tưởng là mỗi người được phân phát một vũ khí cơ.”

“Ngươi thật thiếu sức tưởng tượng rồi. Ta vốn là một thôn nữ bình thường, làm sao lại biết dùng vũ khí cơ chứ?”

“Một thôn nữ bình thường không dùng ma pháp Trọng Lực hay có chân nhện đâu.”

“Chừng đó cũng chỉ là thú vui thôi.”

“Vui quá mức rồi đấy. Bình thường này hơi lạ à nha.”

Zahakva hướng mắt về phía đám ma vật đang chiến đấu đằng xa. Nhờ sức chiến đấu của các hiệp sĩ Turize nên chúng tôi đang chiếm ưu thế đối với ma vật. Rõ ràng là số lượng của chúng đang giảm sút.

“Cứ tiếp tục thế này thì cũng chẳng thay đổi gì nhỉ. Quả nhiên là nếu không thay đổi thì không được rồi.”

“Ồ, cô lộ con bài tẩy à? Không cần phải tăng thêm chân tay nữa đâu đó?”

“Chỉ cần tám chân là đủ rồi, ta sẽ không tăng thêm đâu. Tuy nhiên, ta sẽ… chuyển đổi một chút.”

Zahakva xông tới. Girista nhảy thật xa về sau, Arkryal thì bước ra phía trước. Cả tôi cũng lùi lại một chút và đứng ở vị trí phòng ngừa Zahakva tập kích Girista.

Song, mục tiêu của cô ta là Arkryal. Zahakva đâm toàn bộ bốn chân nhện ra. Arkryal né tránh rồi chặt đứt toàn bộ như nước chảy mây trôi.

“Tiếp cận rồi mới dùng thì lãng phí độ dài quá rồi. Thậm chí là chỗ này lại dễ___!”

Thanh kiếm Arkryal nắm trong tay bị vỡ nát, cơ thể anh ta cũng bị đánh bay qua một bên. Luồng suy nghĩ của tôi thoáng ngừng lại vì khung cảnh đó, nhưng tôi lập tức hoàn hồn mà nhìn nguồn gốc của công kích ấy.

Chân nhện của Zahakva vẫn đang tái sinh, thứ vừa vung tới là cánh tay người của cô ta___!?

“Ôi, chính là nó, chính là cảm giác này! Thật là một điều vô cùng tuyệt vời!”

“Thứ này___”

Cánh tay của Zahakva đang méo mó biến dạng. Xác thịt và xương cốt đang biến đổi hệt như chân côn trùng. Không chỉ cánh tay, cả chân lẫn thân mình cô ta đều đang vứt bỏ dạng người.

Chiếc chân nhện đã tái sinh lấy lại cơ năng vốn có, giậm mạnh trên mặt đất mà chống đỡ thân thể ấy. Cô ta đã biến đổi từ hình người mang chân nhện sang loài nhện mang thân mình con người. Một sự biến đổi ghê tởm và càng rời xa nhân loại.

“Ta sẽ xưng tên thêm một lần nữa! Ta là Zahakva! Một con nhện sẽ giết sạch lũ sâu hại loài người vì Ma Vương-sama!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện