“Trời sáng rồi!”
Tôi bị đánh thức bởi một tiếng mở cửa rất mạnh.
Cho dù không cần nhìn thì tôi vẫn biết được người đi vào chính là Illias.
Tôi dụi đôi mắt còn nặng trĩu và ngồi dậy nhìn về phía âm thanh phát ra. Bóng người hiện lên trong tầm mắt đã trở nên rõ ràng quả nhiên là cô ấy.
Thông thường, cô ấy luôn dậy trễ hơn tôi với khuôn mặt ngái ngủ. Nhưng không biết tại sao hôm nay cô ấy trông có vẻ vô cùng năng động. Hơn nữa, trên người cô ấy không phải bộ đồ ngủ mà là một bộ giáp đã được chuẩn bị chỉn chu.
“Gì vậy, không phải trời vẫn còn chưa sáng hay sao? Tôi cũng không nhớ là có việc cần phải làm gấp…”
“Tôi sẽ đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ anh từ ngày hôm nay. Vì để nắm chắc lịch trình một ngày của đối tượng nên tôi nghĩ mình nên xem xét tình trạng của anh ngay từ khi ngủ dậy.”
Khác hẳn với mọi khi, Illias đang tràn trề sự tự tin trong người. Tâm trạng của cô ấy khiến tôi nhớ đến mấy học sinh cấp ba vào ngày đầu du lịch cùng trường.
“Sẵn sàng tìm hiểu hành động của đối tượng bảo hộ thì tốt, nhưng có ai lại đột ngột làm lệch thời gian thức dậy của đối tượng chứ?”
“…..À.”
À cái quái gì chứ. Nhưng giờ có ngủ lại lần nữa thì tôi cũng không chắc mình có thể dậy đúng giờ.
“Đành thôi vậy. Mắt cũng đã mở ra một nửa rồi, giờ có ngủ lại cũng thế. Xem như thỉnh thoảng tôi dậy sớm đi.”
Tôi xác nhận tình trạng cơ thể và từ tốn ngồi thẳng dậy. Tôi đã được Maya-san sử dụng phép Nhập Hồn lên người vì để lý giải ngôn ngữ của thế giới này. Và từ sau khi phát hiện tác dụng phụ của nó chính là những cơn đau cơ bắp thì động tác hằng ngày của tôi chính là vừa thong thả vận động vừa xem xét cơ thể.
“……”
“…..”
Trong khi tôi cẩn thận làm nóng người thì Illias vẫn nhìn về phía này. Dù hiểu cô muốn xác nhận tình huống, nhưng cô có thể ý tứ một chút được không?
“Tôi muốn thay đồ.”
“Tôi không ngại đâu.”
“Đi ra ngoài!”
Sau đó chúng tôi dùng bữa sáng rồi thư giãn bằng trà. Trừ Lacra ra thì trong phòng khách chỉ có ba người. Chẳng biết có phải do chăn êm nệm ấm mới toanh không mà cô ta vẫn còn đang say ngủ.
Ngay khi kết thúc nghỉ ngơi thì Illias nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt long lanh toả sáng.
“Được rồi, hôm nay nghỉ ở nhà học bài thôi nào.”
“Vâng, Shishou.”
“Khoan đã, tại sao anh không ra ngoài chứ?”
“Nhìn bên ngoài cửa sổ đi.”
Trời lúc này đang khá tối tăm. Hơn nữa, những giọt nước mưa đang rơi lất phất tạo nên âm thanh vô cùng êm tai. Tôi không hề nghĩ đến chuyện đi ra ngoài nếu không có việc gì cần thiết.
“Có vấn đề gì sao?”
“Tôi không muốn bị ướt nên hôm nay cứ nghỉ ngơi ở nhà vậy.”
“Ulffe cũng không muốn bị ướt.”
“Anh được bệ hạ thuê làm việc cơ mà. Làm sao anh có thể nghỉ chỉ vì mưa chứ!”
“Tôi chỉ được Marito bảo là cứ đến khi nào rảnh rỗi. Tuy có nhận được chút tiền lương, nhưng đó chỉ là lương thưởng theo sản phẩm nên tôi có thể nghỉ bất cứ lúc nào.”
Tiện thể thì nếu nội dung nghe hay ho thì được chút tiền tiêu vặt, nếu có thể vận dụng trong chính sách thì sẽ được nhận số tiền tương ứng với ý tưởng. Dù biết ơn vì được bao cả ăn uống, nhưng tôi cũng không phải muốn đến đó mỗi ngày.
“Nếu nội dung anh nói với bệ hạ hôm nay có thể được áp dụng thì cuộc sống người dân sẽ càng được cải thiện sớm hơn một ngày đó.”
“Còn tôi đi ra ngoài giữa mưa xong bị cảm lạnh ba hôm thì việc cải thiện sẽ chậm đi hai ngày đấy. Marito cũng có công việc của mình. Nếu cố tăng lượng công việc thì cũng chỉ có Marito là người phải gánh thêm mà thôi.”
“Hừm… Nhưng ngày đầu làm hộ vệ mà lại ở suốt trong nhà thì…”
“Đừng có căng thẳng như thế. Nếu cô cứ làm việc với tình trạng này mỗi ngày thì chỉ khiến cả hai mệt mỏi thôi.”
“Anh nói cũng đúng…”
Dẫu thế, Illias vẫn không có vẻ chấp nhận chuyện này. Cuộc sống bình thường của cô ấy đều là rèn luyện hoặc đi tuần nên tôi cũng không phải không hiểu cái cảm giác bồn chồn khi cuộc sống thay đổi.
Nhưng việc tôi có giúp cô ấy hay không là chuyện khác. Cứ xem như đây cũng là một phần trong cuộc sống thì tốt hơn nhiều.
“Shishou, Ulffe muốn đến lâu đài.”
“Mưa như thế này thì vụ tập luyện___ Mà được thôi, Marito cũng bảo anh thỉnh thoảng cứ dẫn em đến. Thế thì cùng đi nào.”
“Vâng!”
“Nên là chuẩn bị ra ngoài nào, Illias.”
“À… ừ!”
Ulffe đã nhìn thấu tình hình và tự nói muốn ra ngoài để giúp Illias. Tôi cũng không thể nào bơ đi ý kiến của cả hai người được.
Người muốn sống bình an thường yếu ớt trước kết quả bình chọn dân chủ lắm.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị xong xuôi và sắp sửa ra ngoài thì Lacra thức dậy.
“Oa, chào buổi sáng, mọi người__”
“Chạy nào!”
“Này chờ chút đã!?”
Và thế là chúng tôi đã đến phòng làm việc của Marito. Vì không vội đến nên Marito cũng vừa lúc rảnh tay.
“Vì vậy mà mọi người mới đi cả đoàn sao? Nhưng ta không ngờ là Lacra của Yugura giáo lại đến đấy.”
“Xin lỗi, khi tôi định trói lại thì bị cô ta chống cự.”
“Xin đừng xem tôi như người ngoài vậy chứ! Cơ mà không ngờ căn phòng này lộng lẫy thiệt đó. Phòng làm việc của mấy người Đại Giám Mục trong Yugura giáo vừa nhỏ lại vừa đơn điệu không thôi.”
“À, chuyện đó thì tôi có nghe. Giáo Hoàng Eupalo đời này thích giản dị nên những người khác cũng chịu ảnh hưởng. Căn phòng này là nơi các đời quốc vương sử dụng nên cũng không cần thiết phải cất công đi cải tạo cho nhỏ lại.”
“Nhưng nếu có tận sáu người thì cũng gây cảm giác hẹp đi nhỉ.”
“Cái đó thì đành chịu. Với lại chỉ có năm người thôi nhé?”
Có một bàn tay vô hình đang vỗ vai tôi. Nhắc mới nhớ, chúng tôi cần phải giấu đi sự tồn tại của anh chàng ám bộ. Nếu là Illias thì còn trong phạm vi chấp nhận được, nhưng với Lacra thì đúng là nên làm thế. Do đó, tôi cố tình nhìn xung quanh.
“Ồ, Sir Ragdo không có ở đây như mọi khi à?”
“Cái mọi khi đó đều là do cậu đến đây vào khoảng thời gian đặc biệt mà thôi. Bình thường thì ông ấy đều bận bịu khắp nơi.”
“…Giọng điệu của Marito bệ hạ có vẻ khá thoải mái với Thượng Thư-sama nhỉ?”
“Bởi vì cậu ấy là một trong số ít người bạn của ta mà. Chỉ cần không phải nơi công cộng thì ta sẽ tiếp xúc cậu ấy như thế này.”
Chuyện đó thì tôi không ngại. Nhưng trong thân phận người cứ chốc chốc phải nghe giọng điệu của anh thay đổi thì khá là phiền toái đấy. Về phần Lacra thì tôi cũng không hẳn sẽ không cởi mở với cô ấy trong tương lai.
Nhưng cứ tán dóc thế này cũng không ổn lắm. Lý do tôi đến đây hôm nay chính là để cho Illias thấy cuộc sống thường ngày của tôi. Giờ hãy nói về văn hoá Trái Đất cho Marito nào.
“Thấy mưa thì tôi mới nhớ, thế giới này có dự báo thời tiết không vậy?”
“Theo như lời của cậu thì đó là việc xem thời tiết, dự đoán và truyền đạt chuyện ấy phải không? Không lẽ thế giới bên kia thường xuyên làm chuyện ấy à? Thời tiết không phải là do thế giới tuỳ hứng hay sao?”
“Tuy không thay đổi được thời tiết, nhưng chúng toi có thể dự đoán đúng khoảng tám phần dựa vào chuyển động của mây. Chúng tôi sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để biết được điều đó và giúp mọi người chuẩn bị cho thời tiết sắp tới. Ngoài ra thì cũng có cả dự đoán về thay đổi nhiệt độ nữa.”
“Hừm hừm. Tuy nhìn mây mưa thì có thể cảnh giác về cơn mưa sắp tới, nhưng ta không nghĩ rằng có thể dự đoán thời tiết của cả một ngày được. Cơ mà bên đó lại làm được nhỉ? Đúng là nếu biết trước thời tiết của ngày hôm ấy thì chúng ta sẽ có thể phòng bị sẵn. Thế thì tiện lợi thật.”
“Vệ tinh nhân tạo___ Để xem nào, lắp đặt một cái chòi không người ở phía trên đám mây, biến đường đi của đám mây thành tranh vẽ rồi quan sát trên mặt đất, sau đó là xem xét thời tiết sắp tới sẽ như thế nào.”
“Tuy ta không hiểu lắm về mấy kỹ thuật trong quá trình đó, nhưng nếu có thể liên tục giám sát chuyển động của mây từ trên bầu trời thì hẳn sẽ dự đoán được thời tiết rồi.”
Chúng đều thuộc cấp độ truyền tín hiệu âm thanh thuộc bí thuật của Yugura giáo. Tuy cũng có kỹ thuật giống như máy Fax, nhưng để phổ cập thì có lẽ còn lâu lắm.
Nhưng sau khi tham khảo mấy thứ như Nhập Hồn của Maya-san thì tôi nghĩ nếu sử dụng ma pháp thay thế thì không hẳn là không làm được. Dù gì thì đây là một hệ thống có khả năng phiên dịch hoàn chỉnh ngay tức thì. Ngay cả thế giới bên này cũng chưa thể hoàn thành được thứ đó.
“Thế giới của Thượng Thư-sama có thể làm được nhiều thứ nhỉ?”
“Nguyên nhân lớn nhất có lẽ là vì ma pháp không tồn tại. Tạm thời thì nó không bị phủ định hoàn toàn, nhưng cũng chưa được chứng minh rõ ràng. Vì vậy, con người phải phát triển nền văn minh trong tình trạng đó.”
“Thế giới không có ma pháp à… trông có vẻ bất tiện nhỉ.”
“Vì muốn cải thiện sự bất tiện đó nên cuối cùng chúng tôi mới có thể làm được nhiều thứ đấy.”
Khuyết điểm của thế giới này chính là việc tuy tồn tại những hiện tượng siêu nhiên như ma pháp, nhưng các quốc gia lại không hề tích cực nghiên cứu.
Nhờ chiến tranh và sự phát triển của y học nên nền văn minh đã tiến hoá. Nhưng chính vì có ma pháp trong đó nên những nghiên cứu chi tiết tỉ mỉ không thể tiến hành. Thêm cả sự tồn tại của Phong Ma Thạch nên sự phát triển ấy đã bị hãm lại.
Không có nhiều chiến tranh, lòng tranh đấu với nước khác cũng nhạt nhoà. Thế thì cũng không lạ khi sự phát triển của nền văn minh bị ngưng trệ.
Lý do Yugura giáo lợi dụng ma pháp như một phương thức đặc biệt chính là vì họ có ý thức về chuyện Ma Vương có khả năng sẽ xuất hiện một lần nữa.
“Đúng rồi. Nếu hôm nay đã có thêm ba vị khách thì mỗi người cứ tự đặt câu hỏi về điều mình tò mò về văn minh dị giới đi.”
Ra là thế. Tình huống ngẫu nhiên cũng có thể lợi dụng như thế này sao? Không chừng sẽ xuất hiện những câu hỏi ngoài dự đoán.
Tôi nhìn Illias, Ulffe và Lacra. Người đầu tiên giơ tay là Lacra.
“Tại quán [Xương Chó], Thượng Thư-sama đã giúp họ đưa món ăn sử dụng vật phẩm thoả mãn vị giác là muối vào thực đơn nhỉ? Thế thì văn hoá ăn uống ở bên đó như thế nào vậy?”
“Ừm, có một điểm khác biệt lớn nhất. Ở bên này, chỉ cần tốn một hai ngày thì chúng tôi có thể bay đến bất cứ đâu trên thế giới. Nếu muốn có nguyên liệu nấu ăn thì hầu hết đều có thể đạt được. Do đó mà phong cách của các quốc gia sẽ trộn lẫn văn hoá của nước khác và đưa đến những biến hoá độc đáo.”
“Hừm hừm, Chikyuu không ngờ lại nhỏ như vậy.”
“Tôi không rõ độ rộng lớn của thế giới này, nhưng Nhật Bản của tôi là đất nước có diện tích đứng khoảng đâu đó thứ 60. Nhưng dù thế thì nó vẫn rộng hơn lãnh thổ Turize gấp mấy lần đấy?”
“Thứ 60 á!?”
“Có hơn 200 quốc gia, nhân khẩu vượt 7 tỉ người.”
“Các anh lại có thể dùng một hai ngày để đi hết một nơi rộng lớn như vậy…”
“Để giải thích theo thế giới bên này thì… chúng tôi có những con tàu chứa hàng trăm người bay lượn trên bầu trời suốt ngày đêm. Nếu là con thuyền đúng nghĩa thì mấy chiếc thuyền loại lớn cũng có sức chứa hơn 2000 người.”
“Quy mô khủng bố thật đó!?”
Không đâu. Cái kỹ thuật di chuyển của thế giới này cũng quái dị lắm đấy. Con người thì chạy 20km/h, ngựa thì như mấy con ngựa đua nối đuôi nhau. Nếu chỉ tính theo thời đại thì thế giới này còn tiên tiến hơi nhiều.
“Do đó, về văn hoá ẩm thực thì chúng tôi có thể sử dụng nguyên liệu từ nước khác, cùng chung tay phát triển nên mới có tiến bộ nhanh chóng như vậy. Còn câu hỏi nào khác không?”
“Vâng!”
“Ulffe à, là gì nào?”
“Có chỗ nào giống như làng của Ulffe không?”
Một câu hỏi khó khăn rồi đây. Nhưng đó cũng đúng là điều mà Ulffe sẽ tò mò.
“Trước tiên, đặc trưng của Chikyuu chính là không tồn tại á nhân. Nhưng tuỳ theo vùng đất mà có nơi nắng gắt có nơi ít nắng khiến các nơi có sự khác biệt về nhiệt độ. Vì ảnh hưởng của chúng nên khắp thế giới đều có những làn da khác nhau, có nơi trắng tinh thì cũng có nơi đen thui. Ngày xưa thì sự phân biệt màu da đã diễn ra vô cùng ác liệt.”
“Bây giờ thì sao?”
“Công bằng và bình đẳng. Nhưng mà những tập tục trong quá khứ cũng không hoàn toàn biến mất. Vì để chỉnh đốn chúng mà bây giờ người người vẫn còn đang đấu tranh.”
“Tuyệt quá đi.”
“Đúng thế. Tiện thể, nếu xét về trình độ phát triển văn minh thì cũng có những khu vực tồn tại ngôi làng giống như của Ulffe. Những người thuộc bộ tộc đó vừa giữ gìn văn hoá bản thân vừa thích nghi với thế giới.”
“Chỗ Shishou sinh ra thì sao?”
“Xuất thân của anh là ở đất nước được gọi là Nhật Bản. Nhân khẩu thì khoảng 100 triệu, có cả thành thị lẫn thôn quê. Tuy không có khác biệt chủng tộc, nhưng những thứ như tuổi tác, nghề nghiệp, nam nữ đều khác nhau ở một mức độ. Đất nước không theo thể chế quân chủ mà là bầu chọn đại biểu từ người dân. Những người đó hằng ngày đều mở hội nghị và thảo luận về tương lai của đất nước.”
“Về chuyện đó thì ta thật sự vẫn chưa có cảm nhận quá rõ ràng.”
Vì anh chính là đức vua mà. Hiện tại thì nhân khẩu còn đang phát triển nên vẫn còn ít người thừa hơi lắm.
“Toàn bộ người dân phải thực hiện nghĩa vụ giáo dục bắt buộc 9 năm từ lúc 6 tuổi. Sau đó thì tuỳ theo lựa chọn mà họ có thể học tập ba năm, tiếp đó là bốn năm, hơn nữa thì họ có thể dành vài năm để tiếp tục việc học. Chỉ cần sở hữu tài năng ở mức độ nhất định thì họ có thể hướng đến địa vị khá cao nhờ phấn đấu và may mắn.”
“Họ không bị ràng buộc bởi gia nghiệp nhỉ?”
“Vẫn có những mặt như vậy, nhưng thiên hướng bố mẹ sắp đặt cuộc đời con cái đã giảm xuống rồi. Vấn đề sâu hơn thì phải để Ulffe học thêm tri thức về đất nước này đã. Nếu có thứ để so sánh thì sẽ dễ tiếp thu hơn nhiều.”
“Vâng!”
Song, tôi vẫn muốn tránh để em ấy bị đầu độc quá nhiều thường thức của thế giới bên này. Nếu sống tại đất nước mà mình cảm thấy cách vận hành không ổn thì chỉ tổ thêm stress mà thôi.
“Cuối cùng là tôi à? Hừm… Quân lực ở thế giới của anh như thế nào?”
“Để tôi nói thẳng, không có quái vật nào giống như cô đâu. Nếu chỉ xét kỹ thuật thì có khả năng tồn tại người gần như cô, nhưng vì không thể cường hoá bằng ma lực nên năng lực thân thể cũng sẽ bị giới hạn nhiều.”
“Đúng là nếu không có Cường Hoá Ma Lực thì sẽ khá khó chịu. Vậy thì nếu Turize và đất nước của anh xảy ra chiến tranh thì chắc hẳn đất nước bọn tôi sẽ áp đảo chứ?”
“Hiện tại đang là thời kỳ phản đối chiến tranh nên cũng chỉ là giả định tương đối thôi… Nếu bên này nghiêm túc thì có lẽ Marito sẽ phải đầu hàng toàn diện sau ba ngày.”
“Hả!? Nhưng theo chuyện anh nói thì không phải quân đội các anh sẽ không thể đối đầu hiệp sĩ đoàn bọn tôi hay sao?”
“Đúng là vậy, nhưng chúng tôi vẫn có cách khác. Nếu thuộc cấp độ Illias thì còn khó khăn, nhưng với hiệp sĩ bình thường thì chúng tôi vẫn có thể tiêu diệt toàn bộ. Cho dù cô có liên tục thắng lợi thì cũng đâu thể thắng được chiến tranh phải không?”
Có thể Illias sẽ chống chịu được đạn xe tăng, nhưng những người khác thì đến mức khỉ đột như vậy. Đạn vẫn có tác dụng và họ cũng khó mà đối phó với chiến tranh đô thị.
Nếu vậy thì chỉ cần bỏ mặc Illias và tấn công tiêu diệt hàng loạt là có thể giải quyết được.
“Chuyện đó…”
“Nếu đẩy chiến trường đến làng mạc hoặc thành đô thì sau đó chỉ là tranh chấp xem tinh thần Marito gục ngã trước hay là người dân chết hết trước mà thôi.”
“Đúng là dân chúng bị tiêu hao thì không còn cách nào rồi.”
“Nhưng Nhật Bản là nước đi theo chủ nghĩa hoà bình. Chúng tôi không sở hữu quân lực nào ngoài lực lượng bảo vệ đất nước. Nếu là các quốc gia khác thì họ sẽ không khoan nhượng như vậy đâu.”
Vẫn khó nói liệu người Nhật Bản có cho phép việc xâm lược nước khác hay không. Trong thế giới giả tưởng thì dư luận cũng sẽ gặp khó khăn ấy chứ.
“Nếu thế giới của cậu và thế giới bên này có thể qua lại thì có vẻ mọi chuyện sẽ phiền toái rồi đây.”
“Đây chỉ là hi vọng của tôi, nhưng thế giới bên này vẫn theo thiên hướng không thích chiến tranh. Chỉ cần lúc đầu các anh không thảm sát bên này thì mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi. May mắn là chỉ cần phép Nhập Hồn của Maya-san thì việc truyền đạt suy nghĩ cũng trở nên dễ dàng như hiện tại rồi.”
“Ra là thế, chỉ cần có thể hiểu được lẫn nhau thì chúng ta có thể đạt được quan hệ như Turize và tộc Hắc Lang.”
Dù đã tránh nói như thế trước mặt quốc vương, nhưng chuyện đúng là vậy. Trong trường hợp hai bên không phải mọi rợ thì chỉ cần thấu hiểu lẫn nhau thì họ hẳn có thể tự kiểm soát bản thân.
Tuy từng xảy ra mâu thuẫn do các nền văn hoá khác nhau, nhưng thế giới bên này đã có lịch sử trải qua những điều đó. Do đó, theo ý kiến khách quan của tôi thì hẳn sẽ không thành vấn đề.
Nhưng tuỳ theo cầu nối giữa hai bên là đất nước nào thì tình hình sẽ thay đổi. Nhật Bản sẽ theo phương hướng ôn hoà, còn các quốc gia khác thì tôi thật sự không rõ ràng lắm…
“Nói tóm lại, sức mạnh cá nhân thì thế giới ở đây trên trung bình. Chiến lực tổng hợp thì bên này vượt trội hơn.”
“Tuy khó mà chấp nhận… nhưng có lẽ chuyện đúng như anh đã nói.”
“Tôi chỉ là người bình thường thôi. Nhưng nếu vậy mà tôi còn đạt được một số thành quả thì mọi người cũng hiểu được năng lực của các nhà chuyên môn rồi chứ? Dù sao thì bên này là một nơi có những chuyên gia cho từng hạng mục phạm tội mà.”
“Chuyện đó… đúng là vậy thật…”
“Đã có dịp thì ta sẽ hỏi luôn, cậu là dạng người gì vậy?”
“Tôi chỉ là người bình thường sống trong khu phố và biết dùng não chút ít.”
“Uwa, thật là một nơi kỳ ảo khủng bố.”
“Lời đó phải để tôi nói mới đúng đấy.”
Tính theo năng lực sinh tồn cá nhân thì bọn tôi còn chẳng đáng để so sánh. Nếu xảy ra chiến tranh thì có lẽ chúng tôi sẽ có thể giành thắng lợi, nhưng hẳn là mọi người đều bị sang chấn tinh thần mất.
“Mấy chuyện loạn lạc này thì cứ tạm ngừng ở đây, hôm khác chúng ta lại đào sâu tiếp. Về chuyện thời tiết, ta có chút hứng thú với cái thứ gửi tranh từ chòi xuống đấy. Cậu có thể giải thích chi tiết nhất có thể không?”
“Để Marito có thể hiểu thì chắc tôi nên giải thích về hệ nhị phân trước nhỉ? Nó khởi đầu từ việc kết hợp số 1 và 0__”
Chúng tôi cứ thế tiếp tục nói chi tiết hơn. Về chuyện này thì tôi cũng bắt đầu dùng hình ảnh để giải thích, ngoài Marito thông thái ra thì những người khác khó mà bắt kịp nên họ đều im lặng mà nghe.
Tiện thể thì Lacra lại ngủ gật nên chúng tôi ném cô ta ra bên ngoài.
Chuyển đổi hình ảnh thành con số, biến chúng thành tín hiệu điện và gửi cho bên nhận, sau đó lại phải đưa chúng trở lại thành hình ảnh bằng một hệ thống, vì vậy nên tôi phải giải thích về hệ thống tín hiệu ấy. Khi cuộc nói chuyện đi đến giai đoạn đó thì giờ giấc cũng đã không còn sớm.
Nếu chuẩn bị trước tài liệu thì sẽ rút ngắn được vài tiếng, nhưng vì có những câu hỏi phát sinh nên khó mà có thể chuẩn bị vẹn toàn được.
Trên đường về, cơn mưa đã trở nên nhẹ đến mức tôi phải nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của chiếc áo mưa đang khoác trên người.
“Rốt cuộc thì chúng ta chỉ tiêu tốn thời gian ở nơi an toàn nhất vương quốc này. Cô cảm thấy thế nào?”
“Nghe anh nói vậy thì đúng là tôi giống như đang quan sát hơn là bảo vệ… Nhưng mà tôi nghĩ bản thân đã được nghe chuyện có ích. Giờ thì tôi đã hiểu lý do bệ hạ thuê anh rồi.”
“Như Marito đã nói, nếu đường đi giữa thế giới bên này với nơi đây được mở ra tự do thì tôi sẽ lập tức nghỉ hưu ngay.”
Chỉ cần gọi chuyên gia tới hỏi chuyện thì một kẻ dị giới bình thường sẽ không còn gì để vị vua cảm thấy hứng thú nữa. Ngoài ra cũng không có chuyện được ngài hiệp sĩ bảo vệ như lúc này.
Nghĩ như vậy, tôi thật sự có chút không muốn tưởng tượng đến cảnh thế giới này phát triển cho lắm.
“Nhưng ngay lúc này và tại đây, anh vẫn đang có ích. Điều đó không hề thay đổi. Cho dù tương lai có như vậy thì bệ hạ cũng sẽ không quên ơn nghĩa của anh.”
“…Cũng phải.”
“Ưm! Ngủ ngon quá đi! Câu chuyện của Thượng Thư-sama thật có sức ru ngủ ghê đó!”
“Tôi sẽ không dắt con này tới lâu đài nữa đâu. Cơ mà cô còn không được giáo hội giao công việc, vậy chẳng phải cô đang hoàn toàn thất nghiệp sao?”
“Đúng là thế nhỉ… Nếu Đức Giáo Hoàng đến nơi này thì tôi có thể cùng quay về Methys săn ma vật tiếp… Nhưng thế này thì tôi không còn đủ lộ phí nữa!”
Có vẻ Lacra rất ưu tú trong chiến đấu. Lý do cô ấy làm đến chức Giám Mục chính là vì Lacra có thành tích như thế. Vì mấy mặt khác đều quá tệ nên có thể xem như sức mạnh của cô ấy cũng không phải dạng xoàng.
Nhưng Turize có rất ít thiệt hại do ma vật gây ra. Cho dù có thì các hiệp sĩ đồn trú ở làng mạc vẫn có thể kịp thời xử lý.
Về công vụ thì năng lực của Lacra nằm ở mức bị cả người chịu trách nhiệm cao nhất ở đất nước này đuổi khỏi giáo hội. Nếu cô ta có tài năng gì đó thì tôi còn có thể cố hoà giải giúp…
Hay là để cô ấy tận dụng kỹ năng chiến đấu của mình để làm đối tượng huấn luyện cho các hiệp sĩ? Nhưng chỉ thế thì cũng khó mà được trả lương. Nếu hỏi rằng liệu cô ấy có ưu tú đến mức làm cố vấn chiến đấu không thì đó vẫn là một điều bí ẩn.
Giáo viên giảng dạy kỹ năng của Yugura giáo thì… hẳn là vẫn nên tránh lưu truyền mấy cái kỹ năng bất cẩn đó.
Quả nhiên là chỉ có thể cố gắng tìm kiếm công việc phù hợp với cái đầu ngáo ngơ của Lacra.
“Phải suy nghĩ về công việc Lacra có thể làm… thật không có tí lợi ích nào.”
“Thượng Thư-sama, thật ra anh nuôi tôi luôn cũng được đó?”
“…Hay là bán tháo cô đi nhỉ?”
“Sao trông anh nghiêm túc vậy!?”
Tôi bị đánh thức bởi một tiếng mở cửa rất mạnh.
Cho dù không cần nhìn thì tôi vẫn biết được người đi vào chính là Illias.
Tôi dụi đôi mắt còn nặng trĩu và ngồi dậy nhìn về phía âm thanh phát ra. Bóng người hiện lên trong tầm mắt đã trở nên rõ ràng quả nhiên là cô ấy.
Thông thường, cô ấy luôn dậy trễ hơn tôi với khuôn mặt ngái ngủ. Nhưng không biết tại sao hôm nay cô ấy trông có vẻ vô cùng năng động. Hơn nữa, trên người cô ấy không phải bộ đồ ngủ mà là một bộ giáp đã được chuẩn bị chỉn chu.
“Gì vậy, không phải trời vẫn còn chưa sáng hay sao? Tôi cũng không nhớ là có việc cần phải làm gấp…”
“Tôi sẽ đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ anh từ ngày hôm nay. Vì để nắm chắc lịch trình một ngày của đối tượng nên tôi nghĩ mình nên xem xét tình trạng của anh ngay từ khi ngủ dậy.”
Khác hẳn với mọi khi, Illias đang tràn trề sự tự tin trong người. Tâm trạng của cô ấy khiến tôi nhớ đến mấy học sinh cấp ba vào ngày đầu du lịch cùng trường.
“Sẵn sàng tìm hiểu hành động của đối tượng bảo hộ thì tốt, nhưng có ai lại đột ngột làm lệch thời gian thức dậy của đối tượng chứ?”
“…..À.”
À cái quái gì chứ. Nhưng giờ có ngủ lại lần nữa thì tôi cũng không chắc mình có thể dậy đúng giờ.
“Đành thôi vậy. Mắt cũng đã mở ra một nửa rồi, giờ có ngủ lại cũng thế. Xem như thỉnh thoảng tôi dậy sớm đi.”
Tôi xác nhận tình trạng cơ thể và từ tốn ngồi thẳng dậy. Tôi đã được Maya-san sử dụng phép Nhập Hồn lên người vì để lý giải ngôn ngữ của thế giới này. Và từ sau khi phát hiện tác dụng phụ của nó chính là những cơn đau cơ bắp thì động tác hằng ngày của tôi chính là vừa thong thả vận động vừa xem xét cơ thể.
“……”
“…..”
Trong khi tôi cẩn thận làm nóng người thì Illias vẫn nhìn về phía này. Dù hiểu cô muốn xác nhận tình huống, nhưng cô có thể ý tứ một chút được không?
“Tôi muốn thay đồ.”
“Tôi không ngại đâu.”
“Đi ra ngoài!”
Sau đó chúng tôi dùng bữa sáng rồi thư giãn bằng trà. Trừ Lacra ra thì trong phòng khách chỉ có ba người. Chẳng biết có phải do chăn êm nệm ấm mới toanh không mà cô ta vẫn còn đang say ngủ.
Ngay khi kết thúc nghỉ ngơi thì Illias nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt long lanh toả sáng.
“Được rồi, hôm nay nghỉ ở nhà học bài thôi nào.”
“Vâng, Shishou.”
“Khoan đã, tại sao anh không ra ngoài chứ?”
“Nhìn bên ngoài cửa sổ đi.”
Trời lúc này đang khá tối tăm. Hơn nữa, những giọt nước mưa đang rơi lất phất tạo nên âm thanh vô cùng êm tai. Tôi không hề nghĩ đến chuyện đi ra ngoài nếu không có việc gì cần thiết.
“Có vấn đề gì sao?”
“Tôi không muốn bị ướt nên hôm nay cứ nghỉ ngơi ở nhà vậy.”
“Ulffe cũng không muốn bị ướt.”
“Anh được bệ hạ thuê làm việc cơ mà. Làm sao anh có thể nghỉ chỉ vì mưa chứ!”
“Tôi chỉ được Marito bảo là cứ đến khi nào rảnh rỗi. Tuy có nhận được chút tiền lương, nhưng đó chỉ là lương thưởng theo sản phẩm nên tôi có thể nghỉ bất cứ lúc nào.”
Tiện thể thì nếu nội dung nghe hay ho thì được chút tiền tiêu vặt, nếu có thể vận dụng trong chính sách thì sẽ được nhận số tiền tương ứng với ý tưởng. Dù biết ơn vì được bao cả ăn uống, nhưng tôi cũng không phải muốn đến đó mỗi ngày.
“Nếu nội dung anh nói với bệ hạ hôm nay có thể được áp dụng thì cuộc sống người dân sẽ càng được cải thiện sớm hơn một ngày đó.”
“Còn tôi đi ra ngoài giữa mưa xong bị cảm lạnh ba hôm thì việc cải thiện sẽ chậm đi hai ngày đấy. Marito cũng có công việc của mình. Nếu cố tăng lượng công việc thì cũng chỉ có Marito là người phải gánh thêm mà thôi.”
“Hừm… Nhưng ngày đầu làm hộ vệ mà lại ở suốt trong nhà thì…”
“Đừng có căng thẳng như thế. Nếu cô cứ làm việc với tình trạng này mỗi ngày thì chỉ khiến cả hai mệt mỏi thôi.”
“Anh nói cũng đúng…”
Dẫu thế, Illias vẫn không có vẻ chấp nhận chuyện này. Cuộc sống bình thường của cô ấy đều là rèn luyện hoặc đi tuần nên tôi cũng không phải không hiểu cái cảm giác bồn chồn khi cuộc sống thay đổi.
Nhưng việc tôi có giúp cô ấy hay không là chuyện khác. Cứ xem như đây cũng là một phần trong cuộc sống thì tốt hơn nhiều.
“Shishou, Ulffe muốn đến lâu đài.”
“Mưa như thế này thì vụ tập luyện___ Mà được thôi, Marito cũng bảo anh thỉnh thoảng cứ dẫn em đến. Thế thì cùng đi nào.”
“Vâng!”
“Nên là chuẩn bị ra ngoài nào, Illias.”
“À… ừ!”
Ulffe đã nhìn thấu tình hình và tự nói muốn ra ngoài để giúp Illias. Tôi cũng không thể nào bơ đi ý kiến của cả hai người được.
Người muốn sống bình an thường yếu ớt trước kết quả bình chọn dân chủ lắm.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị xong xuôi và sắp sửa ra ngoài thì Lacra thức dậy.
“Oa, chào buổi sáng, mọi người__”
“Chạy nào!”
“Này chờ chút đã!?”
Và thế là chúng tôi đã đến phòng làm việc của Marito. Vì không vội đến nên Marito cũng vừa lúc rảnh tay.
“Vì vậy mà mọi người mới đi cả đoàn sao? Nhưng ta không ngờ là Lacra của Yugura giáo lại đến đấy.”
“Xin lỗi, khi tôi định trói lại thì bị cô ta chống cự.”
“Xin đừng xem tôi như người ngoài vậy chứ! Cơ mà không ngờ căn phòng này lộng lẫy thiệt đó. Phòng làm việc của mấy người Đại Giám Mục trong Yugura giáo vừa nhỏ lại vừa đơn điệu không thôi.”
“À, chuyện đó thì tôi có nghe. Giáo Hoàng Eupalo đời này thích giản dị nên những người khác cũng chịu ảnh hưởng. Căn phòng này là nơi các đời quốc vương sử dụng nên cũng không cần thiết phải cất công đi cải tạo cho nhỏ lại.”
“Nhưng nếu có tận sáu người thì cũng gây cảm giác hẹp đi nhỉ.”
“Cái đó thì đành chịu. Với lại chỉ có năm người thôi nhé?”
Có một bàn tay vô hình đang vỗ vai tôi. Nhắc mới nhớ, chúng tôi cần phải giấu đi sự tồn tại của anh chàng ám bộ. Nếu là Illias thì còn trong phạm vi chấp nhận được, nhưng với Lacra thì đúng là nên làm thế. Do đó, tôi cố tình nhìn xung quanh.
“Ồ, Sir Ragdo không có ở đây như mọi khi à?”
“Cái mọi khi đó đều là do cậu đến đây vào khoảng thời gian đặc biệt mà thôi. Bình thường thì ông ấy đều bận bịu khắp nơi.”
“…Giọng điệu của Marito bệ hạ có vẻ khá thoải mái với Thượng Thư-sama nhỉ?”
“Bởi vì cậu ấy là một trong số ít người bạn của ta mà. Chỉ cần không phải nơi công cộng thì ta sẽ tiếp xúc cậu ấy như thế này.”
Chuyện đó thì tôi không ngại. Nhưng trong thân phận người cứ chốc chốc phải nghe giọng điệu của anh thay đổi thì khá là phiền toái đấy. Về phần Lacra thì tôi cũng không hẳn sẽ không cởi mở với cô ấy trong tương lai.
Nhưng cứ tán dóc thế này cũng không ổn lắm. Lý do tôi đến đây hôm nay chính là để cho Illias thấy cuộc sống thường ngày của tôi. Giờ hãy nói về văn hoá Trái Đất cho Marito nào.
“Thấy mưa thì tôi mới nhớ, thế giới này có dự báo thời tiết không vậy?”
“Theo như lời của cậu thì đó là việc xem thời tiết, dự đoán và truyền đạt chuyện ấy phải không? Không lẽ thế giới bên kia thường xuyên làm chuyện ấy à? Thời tiết không phải là do thế giới tuỳ hứng hay sao?”
“Tuy không thay đổi được thời tiết, nhưng chúng toi có thể dự đoán đúng khoảng tám phần dựa vào chuyển động của mây. Chúng tôi sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để biết được điều đó và giúp mọi người chuẩn bị cho thời tiết sắp tới. Ngoài ra thì cũng có cả dự đoán về thay đổi nhiệt độ nữa.”
“Hừm hừm. Tuy nhìn mây mưa thì có thể cảnh giác về cơn mưa sắp tới, nhưng ta không nghĩ rằng có thể dự đoán thời tiết của cả một ngày được. Cơ mà bên đó lại làm được nhỉ? Đúng là nếu biết trước thời tiết của ngày hôm ấy thì chúng ta sẽ có thể phòng bị sẵn. Thế thì tiện lợi thật.”
“Vệ tinh nhân tạo___ Để xem nào, lắp đặt một cái chòi không người ở phía trên đám mây, biến đường đi của đám mây thành tranh vẽ rồi quan sát trên mặt đất, sau đó là xem xét thời tiết sắp tới sẽ như thế nào.”
“Tuy ta không hiểu lắm về mấy kỹ thuật trong quá trình đó, nhưng nếu có thể liên tục giám sát chuyển động của mây từ trên bầu trời thì hẳn sẽ dự đoán được thời tiết rồi.”
Chúng đều thuộc cấp độ truyền tín hiệu âm thanh thuộc bí thuật của Yugura giáo. Tuy cũng có kỹ thuật giống như máy Fax, nhưng để phổ cập thì có lẽ còn lâu lắm.
Nhưng sau khi tham khảo mấy thứ như Nhập Hồn của Maya-san thì tôi nghĩ nếu sử dụng ma pháp thay thế thì không hẳn là không làm được. Dù gì thì đây là một hệ thống có khả năng phiên dịch hoàn chỉnh ngay tức thì. Ngay cả thế giới bên này cũng chưa thể hoàn thành được thứ đó.
“Thế giới của Thượng Thư-sama có thể làm được nhiều thứ nhỉ?”
“Nguyên nhân lớn nhất có lẽ là vì ma pháp không tồn tại. Tạm thời thì nó không bị phủ định hoàn toàn, nhưng cũng chưa được chứng minh rõ ràng. Vì vậy, con người phải phát triển nền văn minh trong tình trạng đó.”
“Thế giới không có ma pháp à… trông có vẻ bất tiện nhỉ.”
“Vì muốn cải thiện sự bất tiện đó nên cuối cùng chúng tôi mới có thể làm được nhiều thứ đấy.”
Khuyết điểm của thế giới này chính là việc tuy tồn tại những hiện tượng siêu nhiên như ma pháp, nhưng các quốc gia lại không hề tích cực nghiên cứu.
Nhờ chiến tranh và sự phát triển của y học nên nền văn minh đã tiến hoá. Nhưng chính vì có ma pháp trong đó nên những nghiên cứu chi tiết tỉ mỉ không thể tiến hành. Thêm cả sự tồn tại của Phong Ma Thạch nên sự phát triển ấy đã bị hãm lại.
Không có nhiều chiến tranh, lòng tranh đấu với nước khác cũng nhạt nhoà. Thế thì cũng không lạ khi sự phát triển của nền văn minh bị ngưng trệ.
Lý do Yugura giáo lợi dụng ma pháp như một phương thức đặc biệt chính là vì họ có ý thức về chuyện Ma Vương có khả năng sẽ xuất hiện một lần nữa.
“Đúng rồi. Nếu hôm nay đã có thêm ba vị khách thì mỗi người cứ tự đặt câu hỏi về điều mình tò mò về văn minh dị giới đi.”
Ra là thế. Tình huống ngẫu nhiên cũng có thể lợi dụng như thế này sao? Không chừng sẽ xuất hiện những câu hỏi ngoài dự đoán.
Tôi nhìn Illias, Ulffe và Lacra. Người đầu tiên giơ tay là Lacra.
“Tại quán [Xương Chó], Thượng Thư-sama đã giúp họ đưa món ăn sử dụng vật phẩm thoả mãn vị giác là muối vào thực đơn nhỉ? Thế thì văn hoá ăn uống ở bên đó như thế nào vậy?”
“Ừm, có một điểm khác biệt lớn nhất. Ở bên này, chỉ cần tốn một hai ngày thì chúng tôi có thể bay đến bất cứ đâu trên thế giới. Nếu muốn có nguyên liệu nấu ăn thì hầu hết đều có thể đạt được. Do đó mà phong cách của các quốc gia sẽ trộn lẫn văn hoá của nước khác và đưa đến những biến hoá độc đáo.”
“Hừm hừm, Chikyuu không ngờ lại nhỏ như vậy.”
“Tôi không rõ độ rộng lớn của thế giới này, nhưng Nhật Bản của tôi là đất nước có diện tích đứng khoảng đâu đó thứ 60. Nhưng dù thế thì nó vẫn rộng hơn lãnh thổ Turize gấp mấy lần đấy?”
“Thứ 60 á!?”
“Có hơn 200 quốc gia, nhân khẩu vượt 7 tỉ người.”
“Các anh lại có thể dùng một hai ngày để đi hết một nơi rộng lớn như vậy…”
“Để giải thích theo thế giới bên này thì… chúng tôi có những con tàu chứa hàng trăm người bay lượn trên bầu trời suốt ngày đêm. Nếu là con thuyền đúng nghĩa thì mấy chiếc thuyền loại lớn cũng có sức chứa hơn 2000 người.”
“Quy mô khủng bố thật đó!?”
Không đâu. Cái kỹ thuật di chuyển của thế giới này cũng quái dị lắm đấy. Con người thì chạy 20km/h, ngựa thì như mấy con ngựa đua nối đuôi nhau. Nếu chỉ tính theo thời đại thì thế giới này còn tiên tiến hơi nhiều.
“Do đó, về văn hoá ẩm thực thì chúng tôi có thể sử dụng nguyên liệu từ nước khác, cùng chung tay phát triển nên mới có tiến bộ nhanh chóng như vậy. Còn câu hỏi nào khác không?”
“Vâng!”
“Ulffe à, là gì nào?”
“Có chỗ nào giống như làng của Ulffe không?”
Một câu hỏi khó khăn rồi đây. Nhưng đó cũng đúng là điều mà Ulffe sẽ tò mò.
“Trước tiên, đặc trưng của Chikyuu chính là không tồn tại á nhân. Nhưng tuỳ theo vùng đất mà có nơi nắng gắt có nơi ít nắng khiến các nơi có sự khác biệt về nhiệt độ. Vì ảnh hưởng của chúng nên khắp thế giới đều có những làn da khác nhau, có nơi trắng tinh thì cũng có nơi đen thui. Ngày xưa thì sự phân biệt màu da đã diễn ra vô cùng ác liệt.”
“Bây giờ thì sao?”
“Công bằng và bình đẳng. Nhưng mà những tập tục trong quá khứ cũng không hoàn toàn biến mất. Vì để chỉnh đốn chúng mà bây giờ người người vẫn còn đang đấu tranh.”
“Tuyệt quá đi.”
“Đúng thế. Tiện thể, nếu xét về trình độ phát triển văn minh thì cũng có những khu vực tồn tại ngôi làng giống như của Ulffe. Những người thuộc bộ tộc đó vừa giữ gìn văn hoá bản thân vừa thích nghi với thế giới.”
“Chỗ Shishou sinh ra thì sao?”
“Xuất thân của anh là ở đất nước được gọi là Nhật Bản. Nhân khẩu thì khoảng 100 triệu, có cả thành thị lẫn thôn quê. Tuy không có khác biệt chủng tộc, nhưng những thứ như tuổi tác, nghề nghiệp, nam nữ đều khác nhau ở một mức độ. Đất nước không theo thể chế quân chủ mà là bầu chọn đại biểu từ người dân. Những người đó hằng ngày đều mở hội nghị và thảo luận về tương lai của đất nước.”
“Về chuyện đó thì ta thật sự vẫn chưa có cảm nhận quá rõ ràng.”
Vì anh chính là đức vua mà. Hiện tại thì nhân khẩu còn đang phát triển nên vẫn còn ít người thừa hơi lắm.
“Toàn bộ người dân phải thực hiện nghĩa vụ giáo dục bắt buộc 9 năm từ lúc 6 tuổi. Sau đó thì tuỳ theo lựa chọn mà họ có thể học tập ba năm, tiếp đó là bốn năm, hơn nữa thì họ có thể dành vài năm để tiếp tục việc học. Chỉ cần sở hữu tài năng ở mức độ nhất định thì họ có thể hướng đến địa vị khá cao nhờ phấn đấu và may mắn.”
“Họ không bị ràng buộc bởi gia nghiệp nhỉ?”
“Vẫn có những mặt như vậy, nhưng thiên hướng bố mẹ sắp đặt cuộc đời con cái đã giảm xuống rồi. Vấn đề sâu hơn thì phải để Ulffe học thêm tri thức về đất nước này đã. Nếu có thứ để so sánh thì sẽ dễ tiếp thu hơn nhiều.”
“Vâng!”
Song, tôi vẫn muốn tránh để em ấy bị đầu độc quá nhiều thường thức của thế giới bên này. Nếu sống tại đất nước mà mình cảm thấy cách vận hành không ổn thì chỉ tổ thêm stress mà thôi.
“Cuối cùng là tôi à? Hừm… Quân lực ở thế giới của anh như thế nào?”
“Để tôi nói thẳng, không có quái vật nào giống như cô đâu. Nếu chỉ xét kỹ thuật thì có khả năng tồn tại người gần như cô, nhưng vì không thể cường hoá bằng ma lực nên năng lực thân thể cũng sẽ bị giới hạn nhiều.”
“Đúng là nếu không có Cường Hoá Ma Lực thì sẽ khá khó chịu. Vậy thì nếu Turize và đất nước của anh xảy ra chiến tranh thì chắc hẳn đất nước bọn tôi sẽ áp đảo chứ?”
“Hiện tại đang là thời kỳ phản đối chiến tranh nên cũng chỉ là giả định tương đối thôi… Nếu bên này nghiêm túc thì có lẽ Marito sẽ phải đầu hàng toàn diện sau ba ngày.”
“Hả!? Nhưng theo chuyện anh nói thì không phải quân đội các anh sẽ không thể đối đầu hiệp sĩ đoàn bọn tôi hay sao?”
“Đúng là vậy, nhưng chúng tôi vẫn có cách khác. Nếu thuộc cấp độ Illias thì còn khó khăn, nhưng với hiệp sĩ bình thường thì chúng tôi vẫn có thể tiêu diệt toàn bộ. Cho dù cô có liên tục thắng lợi thì cũng đâu thể thắng được chiến tranh phải không?”
Có thể Illias sẽ chống chịu được đạn xe tăng, nhưng những người khác thì đến mức khỉ đột như vậy. Đạn vẫn có tác dụng và họ cũng khó mà đối phó với chiến tranh đô thị.
Nếu vậy thì chỉ cần bỏ mặc Illias và tấn công tiêu diệt hàng loạt là có thể giải quyết được.
“Chuyện đó…”
“Nếu đẩy chiến trường đến làng mạc hoặc thành đô thì sau đó chỉ là tranh chấp xem tinh thần Marito gục ngã trước hay là người dân chết hết trước mà thôi.”
“Đúng là dân chúng bị tiêu hao thì không còn cách nào rồi.”
“Nhưng Nhật Bản là nước đi theo chủ nghĩa hoà bình. Chúng tôi không sở hữu quân lực nào ngoài lực lượng bảo vệ đất nước. Nếu là các quốc gia khác thì họ sẽ không khoan nhượng như vậy đâu.”
Vẫn khó nói liệu người Nhật Bản có cho phép việc xâm lược nước khác hay không. Trong thế giới giả tưởng thì dư luận cũng sẽ gặp khó khăn ấy chứ.
“Nếu thế giới của cậu và thế giới bên này có thể qua lại thì có vẻ mọi chuyện sẽ phiền toái rồi đây.”
“Đây chỉ là hi vọng của tôi, nhưng thế giới bên này vẫn theo thiên hướng không thích chiến tranh. Chỉ cần lúc đầu các anh không thảm sát bên này thì mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi. May mắn là chỉ cần phép Nhập Hồn của Maya-san thì việc truyền đạt suy nghĩ cũng trở nên dễ dàng như hiện tại rồi.”
“Ra là thế, chỉ cần có thể hiểu được lẫn nhau thì chúng ta có thể đạt được quan hệ như Turize và tộc Hắc Lang.”
Dù đã tránh nói như thế trước mặt quốc vương, nhưng chuyện đúng là vậy. Trong trường hợp hai bên không phải mọi rợ thì chỉ cần thấu hiểu lẫn nhau thì họ hẳn có thể tự kiểm soát bản thân.
Tuy từng xảy ra mâu thuẫn do các nền văn hoá khác nhau, nhưng thế giới bên này đã có lịch sử trải qua những điều đó. Do đó, theo ý kiến khách quan của tôi thì hẳn sẽ không thành vấn đề.
Nhưng tuỳ theo cầu nối giữa hai bên là đất nước nào thì tình hình sẽ thay đổi. Nhật Bản sẽ theo phương hướng ôn hoà, còn các quốc gia khác thì tôi thật sự không rõ ràng lắm…
“Nói tóm lại, sức mạnh cá nhân thì thế giới ở đây trên trung bình. Chiến lực tổng hợp thì bên này vượt trội hơn.”
“Tuy khó mà chấp nhận… nhưng có lẽ chuyện đúng như anh đã nói.”
“Tôi chỉ là người bình thường thôi. Nhưng nếu vậy mà tôi còn đạt được một số thành quả thì mọi người cũng hiểu được năng lực của các nhà chuyên môn rồi chứ? Dù sao thì bên này là một nơi có những chuyên gia cho từng hạng mục phạm tội mà.”
“Chuyện đó… đúng là vậy thật…”
“Đã có dịp thì ta sẽ hỏi luôn, cậu là dạng người gì vậy?”
“Tôi chỉ là người bình thường sống trong khu phố và biết dùng não chút ít.”
“Uwa, thật là một nơi kỳ ảo khủng bố.”
“Lời đó phải để tôi nói mới đúng đấy.”
Tính theo năng lực sinh tồn cá nhân thì bọn tôi còn chẳng đáng để so sánh. Nếu xảy ra chiến tranh thì có lẽ chúng tôi sẽ có thể giành thắng lợi, nhưng hẳn là mọi người đều bị sang chấn tinh thần mất.
“Mấy chuyện loạn lạc này thì cứ tạm ngừng ở đây, hôm khác chúng ta lại đào sâu tiếp. Về chuyện thời tiết, ta có chút hứng thú với cái thứ gửi tranh từ chòi xuống đấy. Cậu có thể giải thích chi tiết nhất có thể không?”
“Để Marito có thể hiểu thì chắc tôi nên giải thích về hệ nhị phân trước nhỉ? Nó khởi đầu từ việc kết hợp số 1 và 0__”
Chúng tôi cứ thế tiếp tục nói chi tiết hơn. Về chuyện này thì tôi cũng bắt đầu dùng hình ảnh để giải thích, ngoài Marito thông thái ra thì những người khác khó mà bắt kịp nên họ đều im lặng mà nghe.
Tiện thể thì Lacra lại ngủ gật nên chúng tôi ném cô ta ra bên ngoài.
Chuyển đổi hình ảnh thành con số, biến chúng thành tín hiệu điện và gửi cho bên nhận, sau đó lại phải đưa chúng trở lại thành hình ảnh bằng một hệ thống, vì vậy nên tôi phải giải thích về hệ thống tín hiệu ấy. Khi cuộc nói chuyện đi đến giai đoạn đó thì giờ giấc cũng đã không còn sớm.
Nếu chuẩn bị trước tài liệu thì sẽ rút ngắn được vài tiếng, nhưng vì có những câu hỏi phát sinh nên khó mà có thể chuẩn bị vẹn toàn được.
Trên đường về, cơn mưa đã trở nên nhẹ đến mức tôi phải nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của chiếc áo mưa đang khoác trên người.
“Rốt cuộc thì chúng ta chỉ tiêu tốn thời gian ở nơi an toàn nhất vương quốc này. Cô cảm thấy thế nào?”
“Nghe anh nói vậy thì đúng là tôi giống như đang quan sát hơn là bảo vệ… Nhưng mà tôi nghĩ bản thân đã được nghe chuyện có ích. Giờ thì tôi đã hiểu lý do bệ hạ thuê anh rồi.”
“Như Marito đã nói, nếu đường đi giữa thế giới bên này với nơi đây được mở ra tự do thì tôi sẽ lập tức nghỉ hưu ngay.”
Chỉ cần gọi chuyên gia tới hỏi chuyện thì một kẻ dị giới bình thường sẽ không còn gì để vị vua cảm thấy hứng thú nữa. Ngoài ra cũng không có chuyện được ngài hiệp sĩ bảo vệ như lúc này.
Nghĩ như vậy, tôi thật sự có chút không muốn tưởng tượng đến cảnh thế giới này phát triển cho lắm.
“Nhưng ngay lúc này và tại đây, anh vẫn đang có ích. Điều đó không hề thay đổi. Cho dù tương lai có như vậy thì bệ hạ cũng sẽ không quên ơn nghĩa của anh.”
“…Cũng phải.”
“Ưm! Ngủ ngon quá đi! Câu chuyện của Thượng Thư-sama thật có sức ru ngủ ghê đó!”
“Tôi sẽ không dắt con này tới lâu đài nữa đâu. Cơ mà cô còn không được giáo hội giao công việc, vậy chẳng phải cô đang hoàn toàn thất nghiệp sao?”
“Đúng là thế nhỉ… Nếu Đức Giáo Hoàng đến nơi này thì tôi có thể cùng quay về Methys săn ma vật tiếp… Nhưng thế này thì tôi không còn đủ lộ phí nữa!”
Có vẻ Lacra rất ưu tú trong chiến đấu. Lý do cô ấy làm đến chức Giám Mục chính là vì Lacra có thành tích như thế. Vì mấy mặt khác đều quá tệ nên có thể xem như sức mạnh của cô ấy cũng không phải dạng xoàng.
Nhưng Turize có rất ít thiệt hại do ma vật gây ra. Cho dù có thì các hiệp sĩ đồn trú ở làng mạc vẫn có thể kịp thời xử lý.
Về công vụ thì năng lực của Lacra nằm ở mức bị cả người chịu trách nhiệm cao nhất ở đất nước này đuổi khỏi giáo hội. Nếu cô ta có tài năng gì đó thì tôi còn có thể cố hoà giải giúp…
Hay là để cô ấy tận dụng kỹ năng chiến đấu của mình để làm đối tượng huấn luyện cho các hiệp sĩ? Nhưng chỉ thế thì cũng khó mà được trả lương. Nếu hỏi rằng liệu cô ấy có ưu tú đến mức làm cố vấn chiến đấu không thì đó vẫn là một điều bí ẩn.
Giáo viên giảng dạy kỹ năng của Yugura giáo thì… hẳn là vẫn nên tránh lưu truyền mấy cái kỹ năng bất cẩn đó.
Quả nhiên là chỉ có thể cố gắng tìm kiếm công việc phù hợp với cái đầu ngáo ngơ của Lacra.
“Phải suy nghĩ về công việc Lacra có thể làm… thật không có tí lợi ích nào.”
“Thượng Thư-sama, thật ra anh nuôi tôi luôn cũng được đó?”
“…Hay là bán tháo cô đi nhỉ?”
“Sao trông anh nghiêm túc vậy!?”
Danh sách chương