Mục đích của Lacra-san chính là di vật của Docora, đó là điều đã nằm trong phạm vi dự đoán. Đến mức mà tôi và Marito đã cùng nhau nói “Chắc hẳn là vậy rồi.”

Cũng không phải do chúng tôi áp đặt gì cả. Tuy nhiên, khi đang trong tình trạng cảnh giác với các động thái từ Yugura giáo, nếu họ đột ngột cử người từ tổng bộ đến thì việc suy nghĩ như thế cũng là lẽ tự nhiên.

Thở một hơi dài. Từ khi đến thế giới này thì đây chính là Flag khêu gợi đầu tiên tôi gặp được, nhưng tốc độ gặt Flag này cũng quá là nhanh đi. [note42710]

Nếu cô ấy tạo dựng quan hệ tốt đẹp với tôi trong vài ngày, sau đó lại nhắm vào thời điểm tôi hoàn toàn tin tưởng rồi tấn công thì còn cảm thấy hứng thú…

“Ơ… ủa? Thượng Thư-sama? Tại sao ngài lại thở dài…”

“Thì do cô đi quyến rũ tôi chỉ để thu thập thông tin còn gì…”

“Không, không phải vậy___ Chẳng lẽ, ma pháp Quyến Rũ… không có tác dụng?”

Cái gì vậy? Mình bị dính ma pháp đấy à?

“Nếu bị tiếp cận theo cách như vậy, xét về mặt nào đó thì tôi cũng đang bị cô quyến rũ rồi…”

“…..”

Ồ, khuôn mặt cô ấy càng lúc càng đỏ rực.

“Xin… xin ngài hãy quên chuyện đó đi! Làm ơn! Hãy quên đi!”

Cổ áo tôi bị nắm lấy và rung lắc một hồi. A, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được lực tay ra dáng phụ nữ như vậy tại thế giới này.

“Nào nào, bình tĩnh lại đi. Tôi cảm thấy cô rất hấp dẫn đó.”

“Không đâu! Cái đó là vì cần mấy động tác dự phòng thôi!”

Lacra-san đỏ chín mặt, nước mắt thì rưng rưng. Nếu mà nói thêm nữa thì cô ấy có lẽ sẽ thật sự khóc to ấy chứ.

Là một người lớn, tôi cũng nên giảm bớt mấy việc huênh hoang như vậy.

“Không sao đâu, tôi đã bị quyến rũ rồi đó. Ai da, tim đập thình thịch luôn đây này.”

“Uwaaaaaa!”

Nhưng mà, thỉnh thoảng bản thân cũng sẽ thất bại trước dụ hoặc. Theo nhiều nghĩa.

“Đây, mời cô uống nước.”

“Ư… Hức, cảm ơn ngài.”

Tôi dỗ dành Lacra-san vẫn còn đang hoảng hốt và để cô ấy ngồi xuống giường. Chúng ta nên kìm chế việc chọc ghẹo lại.

Nào, giờ thì phải hỏi cho rõ chi tiết mọi chuyện.

“Vậy thì tôi sẽ đi vào vấn đề. Lacra-san có một món đồ cần tìm kiếm ngoài công việc khảo sát, vì muốn tìm kiếm thông tin nên mới tiếp cận người là dự bị Thượng Thư như tôi. Do định thu thập thông tin nhanh chóng nên đã sử dụng ma pháp Quyến Rũ, nhưng không hiểu sao lại không có hiệu quả.”

“…Vâng.”

“Tiện thể, nếu sử dụng ma pháp Quyến Rũ thì ký ức lúc đó sẽ bị mất đi. Do đó, cô đã cố gắng thực hiện các động tác mà bình thường không muốn làm vì ngại. Nhưng rốt cuộc lại thất bại khiến bản thân xấu hổ khôn cùng.”

“…Vâng.”

“Nếu cô cứ dụ dỗ như bình thường thì có lẽ đã làm được mà không cần ma pháp rồi.”

A, lại sắp khóc rồi. Ưm, nếu đã ngượng đến vậy thì ban đầu không làm là tốt rồi. Đây chính là tự tạo nghiệp khi rũ bỏ phương pháp đơn giản hơn đó.

“Tôi rõ ràng đã kích hoạt rồi mà… Tại sao lại không có tác dụng chứ!?”

“Ờ ừm. Tôi cần xác nhận trước, ma pháp Quyến Rũ là loại tác động lên đầu đối phương ư?”

“Ể, à, vâng. Nói kỹ hơn thì đó là ma pháp thông qua đôi mắt để can thiệp vào ma lực đối tượng, khiến người đó bị hấp dẫn bởi người dùng phép.”

“Đúng rồi. Không phải hồi trước tôi đã nói chuyện ma lực bản thân rất ít ỏi sao? Có lẽ hành động của cô không phải bị sai lầm, mà là do trong cơ thể tôi không đủ lượng ma lực để cấu trúc nên thứ đó thôi.”

Tôi nhớ lại chuyện về quả Rye. Nếu ăn vào, nó sẽ lợi dụng ma lực của kẻ đó và cấu trúc nên trạng thái khống chế rồi dẫn dụ sinh vật đến tổ của Slime.

Kể cả những dã thú với lượng ma lực lưu trữ ít thì trái đó cũng có hiệu quả. Thế nhưng, dường như do lượng MP của “tên tân binh đến từ thế giới khác” nào đó chỉ đạt mức một nên nó cũng chẳng thể gây nên ảnh hưởng gì.

Ban đầu tôi còn nghĩ đó là may mắn, nhưng khi nghe được chuyện không thể tiếp nhận phần lớn ma pháp trị liệu khiến tôi cảm giác như mình chưa đăng ký bảo hiểm vậy.

“Không thể nào… vậy thì phải làm sao… Đúng rồi! Nếu rót ma lực của tôi vào Thượng Thư-sama thì…!”

“Tôi có thể hỏi cách thức không?”

A, cô ấy còn đỏ mặt hơn nữa. Tôi hiểu đại khái rồi, ra là phương pháp đó à. Cái kiểu mỹ nhân ngáo ngơ gì đây.

“Nếu cần làm đến thế thì không phải dụ dỗ bình thường sẽ nhanh hơn sao…”

“Ch-chuyện đó, làm sao tôi có thể làm được chứ!”

“Không phải cô đã làm rồi sao.”

Tôi tiếp tục cuộc trò chuyện giữa hai khoảng nghỉ.

“Nhưng mà tại sao cô phải cưỡng ép như vậy… Có thể nói cho tôi nghe lý do không?”

“Ưư….”

Đại khái mọi chuyện là thế này.

Tại tổng bộ Yugura giáo, các tài liệu liên quan đến Ma Vương hay Cấm Kị đều bị phong ấn.

Điều đó là vì bảo đảm cho thủ đoạn cuối cùng để chống chọi với tình trạng “Một ngày nào đó, có thể sẽ có kẻ một lần nữa chạm vào Cấm Kị và đưa Ma Vương trở lại”.

Tuy nhiên, Docora – ám bộ của Methys – đã trộm đi một quyển sách. Tuy không biết rõ nội dung, nhưng có vẻ đó là vật ghi chép việc liên quan đến thuật Tử Linh.

Tuy thua kém khi so sánh với ma pháp Tái Sinh, nhưng thuật Tử Linh vẫn được liệt vào một trong các Cấm Kị. Vì để tránh việc lan truyền rộng rãi mà Yugura giáo đã theo dấu chân Docora.

Và căn cứ của hắn đã bị phát hiện khi ở Garne. Họ đã tìm thấy vết tích chứng tỏ Docora đang định học thuật Tử Linh.

Dù dấu vết sau đó đã bị cắt đứt, nhưng gần đây, Methys đã yêu cầu Maya-san cung cấp tư liệu.

Người đàn ông một tay, có khả năng đang sử dụng thuật Tử Linh. Đây rõ ràng Docora rồi.

Từ khi chạy trốn ở Methys thì Docora đã mất đi một cánh tay. Sau đó, tổng bộ Yugura giáo đã ra chỉ thị tìm kiếm quyển sách cho Maya-san.

Bởi vì Docora đã học được thuật Tử Linh đến mức độ cao cấp nên khả năng lớn là đã đem quyển sách vào Turize.

Tuy nhiên, dù tìm kiếm toàn bộ căn cứ, họ vẫn không phát hiện được quyển sách. Tổng bộ đã chỉ định Maya-san tiếp tục tìm kiếm, nhưng vãn không có kết quả.

Một thứ đáng lẽ tồn tại lại không thể tìm được. Do đó, những thanh âm nghi ngờ Maya-san bắt đầu vang lên.

Để giải quyết điều đấy, tổng bộ đã giấu diếm cô ấy và phái nhân tài hữu dụng là Lacra-san đi.

“Hữu dụng?”

“Th-thật đó! Tôi đã học được hết ma pháp cấp cao, đặc biệt là chuyên gia về ma pháp Thanh Tẩy. Nếu kẻ địch là Undead thì tôi có thể đơn độc xử lý cả một đội quân đó!”

Vậy thì đúng là hữu dụng. Cho dù chỉ có vài chục Undead, đoàn hiệp sĩ tự hào với số lượng nhiều nhất đất nước này cũng phải gặp khổ sở.

Thế thì cái kiểu đầu óc ngáo ngơ như này quá kỳ lạ rồi. Liệu có khi nào đây là diễn xuất không? Nếu là thật thì quá đỉnh… Không, nếu vậy thì cứ dụ dỗ từ đầu là được rồi.

Nhưng mà, sau khi nghe chuyện này thì tương thích đúng là rất quan trọng nhỉ. Lực tay của Lacra-san khá là yếu, chỉ cỡ như tôi mà thôi…. Bi thương thì cứ tạm gác qua một bên đã.

Nếu vậy thì cô ấy hẳn sẽ không thể thực hiện những đòn tấn công xuất ra từ mấy cử động dị thường của đám người hiệp sĩ.

Tuy nhiên, bọn họ lại không có khả năng giải quyết triệt để Undead. Còn các giáo sĩ thì có thể đơn phương thảm sát. Dù chúng chết cả rồi.

Ngoài ra, đối với ngài khỉ đột thổi bay tất cả trong một đòn thì không thể tính vào vụ tương thích được. Cứ phân loại cô ấy vào hạng đặc biệt đi.

“Rồi cô đến Turize và nhanh chóng có cơ hội tách khỏi Maya-san mà hành động riêng. Hơn nữa, nếu có thể sử dụng ma pháp Quyến Rũ đúng lúc thì sẽ đạt được thông tin hữu ích, cho nên cô mới đi tiếp cận tên nào đó rồi đi đến hiện tại.”

“Vâng…”

“Vậy là dục tốc bất đạt rồi tự huỷ chứ còn gì nữa!”

“Tại… tại vì nếu thuận buồm xuôi gió đến thế này thì chắc chắn đây là do thần linh chỉ dẫn rồi!”

“Cứ cho là thế đi. Mọi chuyện cho đến lúc sử dụng ma pháp Quyến Rũ cũng tốt. Nhưng việc ngó lơ không thèm xác nhận ma pháp có tác dụng không rồi cứ cắm đầu vào chủ đề chính là sao hả?”

“Vì từ đó đến giờ tôi có thất bại bao giờ đâu!”

Thú thật, tôi đã từng rất cảnh giác với Yugura giáo. Thậm chí còn bàn bạc với Marito là cần phải thận trọng hành động, rồi còn nhiều lần suy nghĩ đề xuất các đối sách. Nhưng cái kiểu tạp nham thế này thì cay quá.

“Ưư... Nhiệm vụ bí mật đã thất bại, bộ dạng xấu hổ của bản thân còn bị người khác thấy… Tôi quá vô dụng rồi… Nếu đã đến mức này thì…”

“Muốn tự sát thì về phòng mà chết dùm. Tôi sẽ kể lại sự dũng cảm cuối cùng của cô trên bàn nhậu cho.”

“Anh nghiêm túc đó hả!? Nếu anh nói như thế thì tôi có chết cũng không nhắm mắt được đâu! Tôi sẽ thành Undead đó!”

Đối với một giáo sĩ thì câu đùa này khá là tối đó. Làm ơn hãy yên giấc ngủ say đi.

Nhưng nói gì thì nói, tôi mà trở thành nguyên nhân cô ấy chết đi thì cũng khó lòng yên giấc được. Giờ hãy cứ hỗ trợ cô ấy đã.

“Cô cũng đâu nhất thiết phải cố giấu diếm. Trong thời điểm này mà lại có người từ tổng bộ đến thì Maya-san hẳn cũng đã quan sát được việc mình bị nghi ngờ rồi. Nếu vậy thì cô chỉ cần công khai chuyện này rồi đường đường chính chính đi tìm là được mà. Tại sao cô lại muốn bí mật tìm kiếm thế?”

“Chúng tôi lo rằng nếu sự tồn tại của quyển sách cấm bị lộ ra thì những kẻ ham muốn nó sẽ xuất hiện.”

“Không phải Maya-san đã được tổng bộ giải thích về quyển sách rồi sao?”

“…Phải rồi ha.”

Lacra-san vỗ tay à một tiếng. Cái con này, trả lại nỗ lực chào hỏi xã giao hồi sáng lại cho bố! Đằng này đã phải ứng đối như đang tiếp xúc với thích khách đấy!

“A, nhưng nếu Maya-sama giấu quyển sách đi thì sao!?”

“Dù là thế thì cũng không thay đổi việc cô ấy đang giấu đi phải không? Nếu vậy, việc công khai sẽ càng khiến cô ấy khó mà hành sự chứ sao.”

“… Ra là vậy.”

Lacra-san vỗ tay à một tiếng. Tên nào giao nhiệm vụ cho con này vậy!? Cô ta còn không có một chút trí tuệ gì để mà suy nghĩ kế sách hết á!

“Hầy… thôi đi ngủ.”

“Không thể nào! Ngài không định giúp tôi sao!?”

“Nhớ lại việc mình vừa làm lúc nãy đi, há?”

“Xin hãy quên chuyện đó đi ạ.”

“Có con khỉ mà quên nhá!?”

“Sao tự dưng ngài nói chuyện nghe cục cằn vậy!?”

“Cái thái độ xã giao đối ngoại chỉ dùng với người cần thiết thôi.”

“Ư… Tôi đã tưởng Thượng Thư-sama là một người tuyệt vời lắm mà…”

“Thế thì cảm ơn. Tôi cũng nghĩ Lacra như vậy… cho đến vừa nãy.”

“Lời ngài nói thật đau lòng quá đi!”

“Thiệt tình… Thôi hiểu rồi. Tôi sẽ [giúp cô tìm quyển sách]. Thế là được phải không?”

“Thật ư!? Cảm ơn ngài!”

Nhưng tôi không định cung cấp thông tin Marito đã giữ quyển sách cho cô ấy.

Dù tình huống không được rõ ràng, nhưng tôi đã tránh được câu hỏi “Có biết quyển sách không?”

“A, vậy ngài có biết gì về quyển sách không?”

Hoặc là không. Cô ta cứ liên tục phản bội suy nghĩ của tôi.

“Ngược lại, tôi muốn hỏi cô về quyển sách cơ. Có thông tin gì về bề ngoài của nó không?”

“Ưm… đó là một quyển sách cũ, tiêu đề được viết bằng ngôn ngữ chưa từng thấy.”

“Bên trong cũng vậy?”

“Vâng. Dường như không thể giải nghĩa một cách đơn giản được.”

“Ở Turize thì tôi chưa từng đọc quyển sách nào như thế cả.”

“Vậy à…”

Phù, suýt thì toang. Tiêu đề thì đã xem qua vài lần, nhưng tôi vẫn chưa đọc bên trong.

Vấn đề ở đây là tôi đã suýt nói “Tôi chưa từng đọc quyển sách nào như thế cả.” Như thế thì sẽ là nói dối.

Bởi vì tôi biết nó được viết bằng tiếng Nhật. Sách tiếng Nhật thì dĩ nhiên tôi đã đọc ở Nhật Bản.

Trong trường hợp tôi nói câu trên rồi mới bổ sung thêm “ở Turize," vậy thì có khả năng “máy phát hiện nói dối” vẫn sẽ phản ứng vì tôi đã sửa lời nói dối.

Dù cần phải thử nghiệm năng lực này có thể phát động ở phạm vi nào, nhưng trong tình huống nguy hiểm như thế này thì tôi vẫn muốn tránh việc đó. Dù có thể ứng đối, nhưng vẫn không thay đổi việc nó là một năng lực vô cùng nguy hiểm.

“Cô không có phương pháp tìm kiếm nào sao?”

“A, tạm thời thì có. Quyển sách đó bao hàm ma lực rất đặc thù, chỉ cần giăng kết giới chuyên dụng thì nó sẽ phản ứng.”

“Ra là thế. Cho nên cô mới đi đến giáo hội ở mấy ngôi làng để thiết lập chúng nhỉ?”

“Vâng… Khoan đã! Sao ngài lại biết chứ!?”

“Ulffe có nói hành lý của Lacra đã giảm đi một chút, bên trong không nghe mùi đồ ăn, mấy thứ giảm đi giống như hòn đá. Hẳn là cô cũng đã chuẩn bị cả mấy tế đàn đơn giản cho những ngôi làng không có giáo hội, qua đó giúp họ ít nhất có thể cầu nguyện. Tôi có thể tưởng tượng được đến đấy.”

Mũi và tai của Ulffe vượt xa người thường. Quả nhiên chỉ có thể tấm tắc khen Á Nhân loài sói mà thôi.

Khi bảo con bé nói về mấy cái thay đổi thì chuyện về hành lý của Lacra cũng được kể ra.

Chỉ cần nhìn vào mục đích và mấy thủ đoạn của Lacra thì rất dễ để dự đoán được hành động của cô ấy.

“Mỗi một kết giới có thể bao phủ cả một ngôi làng à?”

“Vâng. A, nhưng mà nó không gây hại gì cho mọi người đâu. Không chỉ thế, ma lực từ kết giới còn có một chút hiệu quả trong việc điều chỉnh hỗn loạn ma lực trong cơ thể hay hồi phục mệt nhọc.”

Tôi chỉ có thể nghĩ đến chuyện dạo này không thấy nhiều sản phẩm Ion âm lắm. [note42711]

“Nhiều hiệp sĩ của Turize thường dùng Phong Ma Thạch cho vũ khí lắm đó. Cái thiết lập đó không bị ảnh hưởng bởi chúng sao?”

“Để xem nào. Nếu hạch tâm của kết giới bị ảnh hưởng bởi Phong Ma Thạch thì sẽ bị xoá bỏ. Nhưng ma lực phát ra từ kết giới chỉ mang tính chất như thế nên sẽ không sao.”

Vậy là chỉ cần không mang vũ khí vào giáo hội thì sẽ ổn thoả hết nhỉ.

Như thế thì giống với cách làm của Docora rồi. À không, họ vốn thuộc cùng quốc gia nên cách thức làm việc tương tự nhau cũng là lẽ dĩ nhiên.

“Cho dù ở xa, cô cũng có thể biết được nếu nó phản ứng ư?”

“Vâng. Nếu ma lực của quyển sách và ma lực của kết giới chạm vào nhau thì sẽ gây ra cộng hưởng và phát ra một thứ giống như sóng ma lực đặc trưng với phạm vi siêu rộng lớn. Chỉ cần nhận được chúng thì tôi có thể phán đoán kết giới ở vị trí nào đang phản ứng.”

Cách sử dụng phức tạp lại tăng lên rồi. Cơ mà, cái việc lợi dụng tính chất của ma lực gây cho tôi cảm giác như đó là thủ đoạn để lách khỏi sự tồn tại của Phong Ma Thạch.

Nhưng mà, nếu sử dụng theo hướng xấu thì không phải nó có thể tạo ra một vũ khí kinh khủng hay sao?

Khiến các kết giới mang tính chất đặc biệt, có thể nhắm vào ma lực mới được sinh ra do sự giống nhau về tính chất. Nhưng tôi chả phải chuyên gia nên không hiểu gì sất.

“Nếu đã thiết lập ở tất cả các làng và không nhận được phản ứng, vậy có thể xem như nó không tồn tại trong đó rồi nhỉ.”

“Vâng. Chỉ cần thiết lập tại thành đô thì tôi có thể xác định toàn bộ chỗ có người ở.”

“Ừ, nhưng liệu cô có được cho phép không?”

Liệu sẽ có bao nhiêu quốc gia sẽ hào phóng đồng ý việc thiết lập kết giới tại đất nước của mình?

Tạm thời thì đang có thứ kiểu như Ion âm kia, cơ mà…

“…Thượng Thư-sama sẽ giúp tôi chứ?”

“Chỉ là dự bị thôi, tôi không có cái thực quyền đấy đâu. Thưa chuyện với đức vua thì được, nhưng để được chấp nhận thì có lẽ cần phải hỏi thử đã.”

“Như thế là đủ rồi ạ!”

“Ngoài ra thì để xem. Nếu muốn thiết lập tại thành phố thì tôi sẽ cùng cô tìm chỗ phù hợp. Cơ mà, đã có những thứ như thế này thì không phải cô nên thận trọng hành động hơn sao?”

“Chuyện đó thì… do tôi nhìn thấy lượng ma lực của ngài, cho nên mới nghĩ chắc là an toàn thôi…”

“Ê, Lacra, tôi sẽ phản bội cô một ngày nào đó đấy.”

“Aa!? Ngài nói thật đó hả!?”

Và như thế, tuy không rõ ràng nhưng tôi và Lacra đã hình thành quan hệ hợp tác.

“Hả!? Giờ tôi mới nhận ra tên bản thân bị gọi trống không rồi!? Tôi lớn tuổi hơn anh mà!”

“Thôi, đừng có lại lôi cái vụ ấy lên nữa.”

Từ ngày tiếp theo, chúng tôi dần hoàn tất chuyến hành trình qua các ngôi làng. Tốn hai ngày để đi các ngôi làng phía Tây, ngày thứ ba là các làng phía Đông.

Tuy nhiên, dù đã thiết lập trên tất cả ngôi làng, nhưng cô ấy vẫn không phát hiện được quyển sách. Dĩ nhiên là vì nó ở lâu đài rồi.

Về phía bản thân, do hiện tại chưa thể hợp tác gì cả nên tôi cứ tiếp tục công việc của dự bị Thượng Thư vậy.

“Nhưng mà, nếu đã đồn trú tại từng ấy ngôi làng lại còn phải thực hiện công việc ở thành đô thì đoàn hiệp sĩ bận bịu thật đấy. Chẳng lẽ không thiếu người hay sao?”

“Để xem nào. Ở thành đô cũng có nhiều hiệp sĩ tập sự giúp việc vặt nữa…”

“Lacra, nghe nói tỉ lệ xuất hiện ma vật ở Methys nhiều lắm. Các cô xử lý như thế nào vậy?”

“Để xem, chúng tôi treo tiền thưởng đối với các bộ phận trên cơ thể ma vật rồi nhờ các mạo hiểm giả xử lý. Mấy ngôi làng cũng sẽ thuê bọn họ về làm hộ vệ với khế ước có kỳ hạn nhất định.”

“Ra là vậy. Nghĩa là cứ giao cho các chuyên gia diệt ma vật à.”

“Đất nước bọn tôi cũng muốn làm như vậy, nhưng bởi vì có quá ít mạo hiểm giả đến Turize…”

Vì ma vật rất hiếm khi đến nên các mạo hiểm giả không có nguồn săn bắt ổn định.

Phương pháp ứng dụng như Methys thì không được rồi. Phải tìm yếu tố gì để kêu gọi mạo hiểm giả đến Turize đây.

“Tiện thể thì, hai người từ khi nào lại thân thiết như vậy?”

“Không, chúng tôi có thân gì đâu.”

“Không phải hai người đang nói chuyện như thể đã mở lòng với nhau rồi vậy. Ngay cả anh gọi tên cô ấy cũng không dùng kính ngữ nữa.”

“Tại vì cô ta__”

“Đó là vì tôi muốn xây dựng quan hệ hữu nghị với Thượng Thư-sama như Illias-sama nên mới ép buộc ngài ấy gọi và nói chuyện như vậy đó!”

“Ra… ra là vậy.”

“Không phải, chỉ là vì đánh giá của tôi với cô ta bị rớt xuống mà thôi.”

“Tại sao anh lại không phối hợp với tôi vậy!?”

“Có phối hợp rồi được cảm ơn thì tôi cũng chả vui đến vậy. Ngược lại còn thấy khó chịu vì cứ bị hiểu lầm nữa.”

“Tại sao anh lại có thể thật lòng nói như vậy chứ!?”

“…Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Shishou, Ulffe cũng muốn giống như mấy người Illias.”

Tôi im lặng ngoắc tay gọi Ulffe đến ngồi bên cạnh rồi xoa đầu.

“Nghe này, Ulffe. Tuy vị trí của Ulffe là thiểu số khác với mọi người, nhưng em không cần phải cố tình hạ thấp phẩm giá bản thân đâu. Em cần phải chọn lựa đối tượng để bắt chước đó?”

“Nhưng mà… Shishou chỉ dịu dàng với Ulffe thôi.”

“Không phải anh đặc biệt đối xử như thế với Ulffe, mà chỉ là đối với mấy người kia thấp hơn mà thôi. Cho nên Ulffe cứ tự nhiên như thế là được.”

“…Vâng!”

“Khoan đã! Vậy có nghĩa anh cũng đánh giá xấu về tôi hả!?”

“Chứ cô nghĩ là tốt à!?”

“Đừng có mà ngạc nhiên!”

“Tôi đây là người dùng đầu óc đấy. Đừng có tưởng tôi sẽ đánh giá cao loại người lúc nào cũng giải quyết mọi việc bằng sức mạnh!”

“Hự… Nhưng mà tôi cũng đâu phải đồ ngốc. Nhìn vậy chứ tôi cũng khá biết vận dụng trí não đó!”

“Một kẻ lần nào cũng lập tức đòi dùng sức giải quyết thì tôi tuyệt đối không thừa nhận cô biết dùng đầu óc đâu đồ khỉ đột não cơ bắp này!”

“Khỉ đột là gì cơ!?”

Sau đó, chúng tôi quay về thành đô. Trước hết, Lacra nói với Maya-san về tình hình.

“Cũng phải nhỉ, đành chịu vậy. Tôi muốn mình nhanh chóng được minh oan nên Lacra cũng cố lên nhé!”

“A, vâng…”

Và cô ấy đã được cho phép tự do làm việc. Như thế thì sẽ không có trở ngại gì cho việc hoạt động tại thành phố.

“Nhưng mà Maya-san, cô biết hết mọi chuyện từ đầu rồi hả?”

“Dĩ nhiên rồi. Người nào không hiểu mới có vấn đề đấy.”

“Cũng phải~”

--------------------------------------------------------------------

Thánh Địa Yugura giáo tại Methys. Nơi mà ngày xưa vị dũng sĩ đã từng thề sẽ đánh hạ Ma Vương, hiện tại thì Đại Thánh Đường của Yugura giáo được xây dựng tại đó.

Trong căn phòng giản dị và sâu bên trong nhất của Đại Thánh Đường khổng lồ chính là căn phòng của ta, Giáo Hoàng của Yugura giáo, Eupalo Rosaleo.

Ta không thích sự xa hoa lộng lẫy. Thế nhưng, Yugura giáo là tín ngưỡng có nhiều tín đồ nhất trên thế giới này.

Vì vậy, dù Đại Thánh Đường được dựng lên đầy tráng lệ giữa muôn vàn kiến trúc, nhưng phòng làm việc của ta vẫn chỉ tái hiện lại căn phòng hồi còn là thanh niên.

Và ngay bây giờ, một vị Tổng Giám Mục được gọi đến căn phòng này.

Ukka Kenuk, nhân vật thuộc cánh tả trong Yugura giáo, là người đã gửi Lacra đến Turize.

“Vậy là ông đã gửi Lacra Salf đi thu hồi quyển sách à.”

“Vâng, đúng là như vậy, thưa Đức Giáo Hoàng.”

“… Nếu như ký ức của ta là đúng, thì cô ấy chính là giáo sĩ có năng lực siêu hạng. Dù còn trẻ tuổi, nhưng cô ấy đã gần như tinh thông toàn bộ ma pháp Thanh Tẩy cốt lõi của Yugura giáo. Kể cả thành tích săn Ác Ma cũng vô cùng tốt.”

“Vâng, đúng là như vậy.”

“Và ta cũng nhớ rằng, cô ấy là con người thảm thương khi tài năng đó đã đoạt đi toàn bộ những tài năng về mặt khác.”

“Vâng, đúng là như vậy.”

“Thế thì tại sao ông lại chọn cô ấy chứ…”

Thở ra một hơi. Một Giám Mục loại hình chiến đấu như Lacra liệu có thể thu hồi quyển sách hay không. Không thể nào. Tại vì ta đã từng nhìn thấy Lacra một lần. Cô bé đó hẳn là không thể rồi.

“Trước mắt, ta có thể thấy được viễn cảnh mục đích của chúng ta sẽ bị Maya ở Turize biết được đấy…”

“Thưa ngài, điều đó cũng là do tôi nhắm đến.”

“…Được rồi. Ta phiền chuyện hỏi đáp lắm nên nói cho hết một lần đi.”

“Ý định của tôi là để Lacra đi tìm kiếm quyển sách trên lập trường công khai. Tổng Giám Mục Maya tại Turize là người phụ nữ có đầu óc sắc bén. Khả năng cao là chúng ta có gửi ai đi thì cô ấy cũng sẽ nghi ngờ và nhận ra kẻ đó là để giám thị.”

“Cũng đúng. Một người ở độ tuổi đó lại có thể leo lên chức Tổng Giám Mục sẽ không chỉ là vật trưng bày."

"Do đó, chúng ta chỉ cần làm ngược lại. Trước mắt cứ lộ ra ý đồ gửi Lacra đi và để Maya sớm nhận ra, từ đó mới thực hiện việc tìm kiếm.”

“Nhưng thế thì có cần đến Lacra không? Nếu điều một Giám Mục có khả năng tìm kiếm thì sẽ__”

“Fufufu, Lacra rất là cần thiết đó. Nếu gửi một người ngáo ngơ như thế đến để giám thị, vậy thì Maya sẽ nghĩ chúng ta không xem trọng đến mức đấy và thả lỏng hơn. Đó chính là điều tôi đang nhắm đến!”

“…Ông đã bí mật gửi kẻ khác đi rồi à.”

“Quả nhiên là Đức Giáo Hoàng!”

Ukka khen ngợi với phản ứng thái quá. Đứa nào đưa tên này lên làm Tổng Giám Mục vậy? À, là mình.

Mà khoan, nhìn vậy chứ tên này có quan hệ rất rộng rãi đấy.

Người đảm nhiệm phần lớn việc kiếm tiền của Yugura giáo chính là Ukka. Bởi vì tính cách đó mà ông ta có thường khó bị người khác cảnh giác.

Nghĩa là ông ta có thể làm thân với đại đa số người. Vì thành tích của Ukka nhiều đến mức không thể đùa cợt nên dù có nhiều điều muốn nói, nhưng các Tổng Giám Mục khác cũng đành phải ngậm miệng lại.

“Tôi đã gửi các ám bộ của Methys đến Turize. Trong lúc Lacra ngoài mặt lăn lộn tìm kiếm, các ám bộ ưu tú sẽ bí mật thu lấy quyển sách. Đây chính là kế sách của tôi! Con người khi tìm ra câu trả lời thường sẽ trở nên thiếu cảnh giác. Tôi đang lợi dụng chuyện đấy!”

“…Mà, để xem. Nếu sử dụng kẻ nghiêm chỉnh thì ta sẽ không phàn nàn gì. Nhưng nhớ phải tránh những việc khiến mối quan hệ với Turize trở nên xấu đi đấy.”

“Vâng, xin ngài hãy cứ giao cho tôi.”

Tuy vậy, dù có mạng lưới quan hệ rộng, nhưng tên này lại có thể liên lạc với cả ám bộ Methys ư?

Chắc là kiểu đi nói chuyện phiếm tại quán rượu nhỉ.

“Fufufu, kế sách của tôi tuyệt đối sẽ không bị phát hiện. Bởi vì nó vô cùng hoàn hảo mà!”

--------------------------------------------------------------------

“Mà, kiểu gì họ cũng gửi kẻ khác đến thôi.”

“Chuẩn rồi, chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.”

Tối hôm ấy, tôi đến chỗ của Marito vì chuyện này quả nhiên cần phải báo cáo. Chúng tôi đang bàn bạc về hành động của Methys.

“Họ không thể lại gửi một giáo sĩ nữa. Có khả năng sẽ là thương nhân hoặc mạo hiểm giả nhỉ.”

“Cũng vì điều tra mấy kẻ lạ mặt thì độ khó có hơi cao. Có khi nào họ sử dụng ám bộ Methys không?”

“Để xem nào, nếu có kỹ thuật hoá trang thì chúng có thể sẽ lẻn vào trong lâu đài.”

“Vậy là có vẻ cần phải hoạch định đối sách nữa rồi. À quên mất, tôi hiện tại đang hợp tác với Lacra, để tôi tự bơi có được không?”

“Được thôi. Nếu có thể lợi dụng thì tốt.”

“Lợi dụng à… Tôi hiểu rồi. Vậy anh định xử lý quyển sách thế nào?”

“Theo nội dung câu chuyện thì cô ấy sẽ đi thiết lập kết giới bên ngoài lâu đài phải không? Nếu vậy thì không được mang nó ra ngoài rồi. Ta hoặc Sir Ragdo sẽ giữ nó vậy.”

“Giả định trường hợp tệ nhất là quyển sách sẽ bị thu hồi, có lẽ chúng ta nên bắt đầu giải nghĩa nó thì tốt hơn.”

“Ừm. Mà cái gã gửi Lacra đến đây có tính cách táo bạo thật đấy. Điều này không phải công khai chuyện tài liệu liên quan đến Cấm Kị đang ở tại Turize sao.”

“Có thể họ đã chuẩn bị tinh thần lộ chuyện với Maya-san, nhưng không nghĩ đến việc Lacra sẽ tuồn thông tin đến Turize… Không phải, không thể nào có chuyện đó được.”

“Có lẽ là họ muốn biểu lộ thái độ hợp tác ở mức độ nhất định nhằm ngăn cản việc làm xấu đi quan hệ với Turize. Thẳng thắn như vậy làm ta cảm thấy có chút hảo cảm đó.”

-------------------------------------------------------------------

“Đã nói tình hình với dự bị Thượng Thư của Turize á!?”

Ukka nghe báo cáo từ Lacra và trở nên sửng sốt. Đây là một loại bí thuật của Yugura giáo, sử dụng thuỷ tinh để truyền lời đến đối phương ở xa.

Tuy địa điểm có thể sử dụng bị giới hạn, nhưng hầu như những giáo hội tồn tại chức vụ từ Giám Mục trở lên đều được thiết lập.

“Kh-không sao cả đâu! Sau khi nói chuyện thì người đó nói sẽ giúp tôi tìm kiếm quyển sách.”

“Ồ, thế thì tuyệt quá!”

“Anh ta là một người rất nghiêm túc trong công việc, ngoài ra còn rất thân thiết với Maya-sama. Tôi cho rằng anh ấy có thể lý giải sâu sắc vụ việc lần này.”

“Ừm ừm, thật tốt khi có một người hợp tác như vậy! Nhưng phải nhớ là bịt mồm cho kỹ đấy.”

Nếu Eupalo ở đây thì hẳn ông ấy sẽ phải lắc đầu với cuộc nói chuyện này, nhưng hiện giờ không có ai xen vào cả.

“Lacra, nếu thuật Tử Linh được viết trong sách bị lan truyền thì thế giới sẽ không tránh khỏi một hồi bi kịch. Nhớ phải cố gắng vào đấy!”

“Vâng, tôi sẽ cố gắng để đáp lại kỳ vọng của Ukka-sama!”

Ngắt tín hiệu. Ukka dù ngạc nhiên với hành động ngoài dự đoán của Lacra, nhưng vẫn thoả mãn với thành quả.

Thậm chí ông còn nghĩ đến chuyện cô ấy có thể tìm ra quyển sách trước cả mấy người ám bộ.

“Ukka-sama, xin phép ngài.”

“Hửm, là cậu à. Được thôi.”

Một vị khách vừa xuất hiện. Đó là một thanh niên trẻ tuổi.

“Ngài đã liên lạc với Lacra ư?”

“Đúng thế. Lacra không ngờ lại có tiến triển tốt hơn ta nghĩ. Có khả năng là cô ấy sẽ tìm ra quyển sách trước cả đám ám bộ mà cậu phái đi đấy.”

“Ố chà. Nhưng như thế thì tôi cũng không ngại. Nếu một Giám Mục của Yugura giáo có thể đạt được thành quả thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.”

“Ừm, đúng vậy. Mà cậu có chuyện gì à?”

“Vâng. Tôi muốn tăng thêm vài người để phụ giúp những người đang bí mật hoạt động nên đến đây để xin ngài cho phép.”

“Ừm, Lacra cũng gặp được người hợp tác tại đó. Nếu bí mật hoạt động mà không được người bản địa hợp lực thì sẽ vất vả lắm. Cậu cứ nhanh chóng phái người đi đi.”

Ukka lần lượt ký vào tài liệu mà vị khách mang đến.

“Vâng, thế thì tôi xin được phép.”

Nói xong, vị khách rời khỏi căn phòng. Sau khi tiễn người thanh niên rời đi, Ukka lại nhìn chăm chú vào hư không một lúc lâu.

“…Ồ, vừa có ai ở đây ư?”

Ukka nghiêng đầu thắc mắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện