Phó bản này có Mạc Đông sẵn lòng giúp đỡ người chơi mới, thực ra những gì ông ấy làm được thực sự không tệ.

Tập hợp những người chơi khác, trong số những người chơi không ai muốn làm người dẫn đầu, ông ấy đã đoàn kết bọn họ lại đạt được sự thống nhất chưa từng có.

Lại đúng lúc có hai người chơi không hòa đồng, trở thành công cụ hữu nghị gắn kết bọn họ lại cùng nhau thống nhất đối ngoại.

Cho nên ngày đầu tiên bọn họ an toàn vượt qua.

Nhưng ngày hôm sau trò chơi tăng thêm số người bị bỏ phiếu, còn không cho phép chọn lại, đúng lúc Uông Hiểu Linh bởi vì cái chết của Đinh Hàm Chi mà ngăn cách với nhóm Mạc Đông.

Uông Hiểu Linh liền cho rằng bản thân chắc chắn sẽ trở thành vật hi sinh trong vòng thứ hai, dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực, cô ta bắt đầu xa cách mấy người Mạc Đông.

Sau khi bị chọn trúng, chắc chắn cô ta sẽ không cam lòng, sẽ hận những người khác.

Người bị chọn trúng sẽ bị đưa đi gặp phải quái vật, vốn điều đó đã làm người chơi bị ô nhiễm, mà cảm xúc tiêu cực của cô ta khiến cô ta càng ô nhiễm nhanh hơn, cũng trở thành 'phóng viên' bị chọn trúng.

"Cô nói không thì là không đi à." Ngân Tô không để tâm nhún vai, "Dù sao tôi cũng chọn cô."

"..."

Sắc mặt Uông Hiểu Linh từ trắng chuyển thành xanh.

Bây giờ chỉ còn lại bốn người chơi, Ngân Tô bỏ cho cô ta một phiếu, nếu Khang Mại chọn theo cô thì cô ta đã có hai phiếu rồi.

Trừ khi cô ta có thể kéo được một phiếu của Phó Kỳ Kỳ, cùng chọn một người khác với cô ta, đạt được số phiếu bằng nhau.

Nhưng chắc chắn Phó Kỳ Kỳ sẽ không đứng về phía cô ta.

Cánh tay giấu trong tay áo của Uông Hiểu Linh không chịu được mà phát run, nhưng ham muốn sống sót lại khiến cô ta không thể không ép bản thân phải bình tĩnh lại.



Ngân Tô đã về phòng, cô chỉ có thể nhìn Khang Mại còn chưa đi.

Khang Mại nhìn chằm chằm cô ta, không biết đang nhìn cái gì. Uông Hiểu Linh hít sâu một hơi, bước vài bước đến bên cạnh Khang Mại, cô ta vẫn muốn tranh đấu một phen: "Cô ta đang vu cáo hãm hại tôi, một người chơi có kinh nghiệm như Mạc Đông, tôi hoàn toàn không thể giết được ông ta. Tôi.."

"Tôi cũng chọn cô." Khang Mại cũng không ngu, những lời Ngân Tô vừa mới nói cũng đủ để anh ta đưa ra phán đoán.

Hơn nữa anh ta cảm thấy lúc Ngân Tô tùy tiện thì đó thực sự là tùy tiện, tùy tiện đến mức ngay cả bản thân cô cũng dám chọn.

Dù ngay từ ban đầu cô đã bị những người chơi khác xa lánh nhưng hai ngày này, cô chưa từng cố ý nhằm vào bọn họ mà chỉ không để ý đến bọn họ thôi.

Bây giờ cô nêu tên điểm họ chỉ đích danh một người..

"?" Câu nói kế tiếp của Uông Hiểu Linh bị nghẹn lại trong họng, cô ta mở to mắt nhìn Khang Mại rời đi.

Cho đến tận khi Khang Mại sắp vào trong phòng, dường như lúc này Uông Hiểu Linh mới phản ứng lại, cô ta mất kiểm soát xông qua hét lớn: "Tại sao.. Tại sao các người đều nhằm vào tôi! Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy! Các người hùa nhau ức hiếp tôi! Tại sao lại ức hiếp tôi.. Hu hu hu, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!"

* * *

* * *

Buổi trưa bọn họ không thấy tung tích Uông Hiểu Linh nhưng lúc Ngân Tô và Khang Mại ăn cơm xong ra ngoài thì lại nhìn thấy Phó Kỳ Kỳ đang vô cùng nhếch nhác.

Trên người Phó Kỳ Kỳ toàn là vết thương, đột nhiên cô ta đi từ trong góc, cản đường bọn họ.

Mất đi sự che chở của bạn trai, dường như chỉ trong một đêm Phó Kỳ Kỳ đã trưởng thành hơn không ít, "Uông Hiểu Linh là phóng viên, cô ta hại chết bạn trai của tôi và ông Mạc."

Tối qua lúc đi qua vườn hoa, không ai ngờ thực vật trong vườn hoa lại đột nhiên tấn công bọn họ.

Cô ta và Tưởng Lượng vốn có thể chạy thoát nhưng Uông Hiểu Linh lại đột nhiên đẩy cô ta một cái, vì để bảo vệ cô ta mà Tưởng Lượng bị đám thực vật đó quấn đi mất.

Nhân lúc đám thực vật bị mùi máu tanh của Tưởng Lượng hấp dẫn, bọn họ mới có thể trốn ra ngoài.

Còn về Mạc Đông..

Tối qua Phó Kỳ Kỳ cũng gặp phải đám bệnh nhân có thể mở cửa giống như mấy người Ngân Tô.

Cô ta bị ép phải rời khỏi phòng.

Gặp được Mạc Đông cũng bị ép phải ra ngoài trên hành lang, Mạc Đông dẫn cô ta tìm một nơi cũng coi như là an toàn để trốn.

Nhưng Uông Hiểu Linh đã tìm thấy bọn họ..



Xuất hiện cùng với cô ta còn có bác sĩ trực.

"Chúng tôi vốn đã không phải đối thủ của bác sĩ kia, cuối cùng ông Mạc để lại đạo cụ của ông ấy cho tôi, đánh lạc hướng bác sĩ trực.."

Nói tới đây, Phó Kỳ Kỳ có chút nghẹn ngào, ".. Uông Hiểu Linh đuổi theo tôi không tha, tôi chỉ có thể sử dụng đạo cụ ông Mạc để lại cho tôi, cái đạo cụ đó có thể ngăn ra một không gian an toàn độc lập. Nhưng sau khi tiến vào phải 10 tiếng sau mới có thể ra được."

Đạo cụ này hoàn toàn có thể bảo đảm an toàn nhưng lại không thể khống chế thời gian của nó, rất nguy hiểm trong phó bản trò chơi.

Bởi vì trong 10 tiếng này bạn có thể sẽ để lỡ rất nhiều thứ, mà sự kiện để lỡ có thể sẽ kích hoạt điều kiện tử vong.

Sau khi cô ta ra ngoài, y tá trưởng không biết từ đâu xông ra, đưa tờ giấy bỏ phiếu cho cô ta.

Thời gian bỏ phiếu hôm nay tính đến bữa tối, cho nên Phó Kỳ Kỳ ngay lập tức đi tìm Ngân Tô và Khang Mại để báo cho bọn họ biết thông tin này.

Đương nhiên, Phó Kỳ Kỳ cũng biết năng lực của mình, chỉ dựa vào bản thân thì cô ta không thể qua được cái phó bản này.

Biện pháp duy nhất chính là bọn họ sẽ vì lợi ích của thông tin mình đem tới mà cho mình đi theo.

"Tôi đã chọn Uông Hiểu Linh."

Phó Kỳ Kỳ sững sờ, sau đó một luồng khí lạnh khổng lồ bao chùm lên toàn thân cô ta.

Đã chọn Uông Hiểu Linh..

Vậy thông tin cô đem tới há chẳng phải là vô dụng rồi sao..

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phó Kỳ Kỳ lại trắng đi vài phần, cơ thể lung lay sắp đổ, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ khi bản thân chết đi.

A Lượng đã chết rồi, có phải cô ta cũng nên chết theo hay không, dù sao một mình cô ta cũng không thể sống sót.

Từ bỏ đấu tranh, đi tìm A Lượng thôi.

Nhưng mà..

Ông Mạc.. Ông Mạc bảo cô ta đi thăm vợ ông ấy.

A Lượng vẫn còn người nhà, cô ta cũng có người nhà, nếu cô ta và Tưởng Lượng đều chết thì bọn họ phải làm sao.

Hốc mắt Phó Kỳ Kỳ đau xót, cắn chặt môi, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói: "Tôi.. có thể đi theo hai người không?"

Giọng điệu Ngân Tô lãnh đạm: "Nhưng tôi sẽ không bảo vệ cô giống bạn trai cô, cũng sẽ không tốt bụng như Mạc Đông. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm với sự sống chết của cô."



Nước mắt Phó Kỳ Kỳ rơi xuống: "Dù sao.. Cũng không thể tệ hơn hiện tại."

Cô ta sẽ cố gắng hết sức để sống sót.

* * *

* * *

"Cô thật sự muốn dẫn cô ta theo?" Khang Mại vẫn giữ nguyên thái độ đối với đứa con chồng trước này, khinh bỉ và coi thường.

Tuy nhiên, cặp đôi trẻ này với Mạc Đông đều khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.

Trong phó bản đầu tiên, anh ta cũng gặp được một cặp đôi nhưng cuối cùng hai người đó lại trở mặt cãi nhau, đâm sau lưng nhau.

Còn về loại người như Mạc Đông, anh ta thấy ông ấy chính là một thánh phụ giả tạo, sự tốt bụng của bọn họ rất có thể đều là để chuyển bị cho cái mạng của bản thân.

Anh ta cho rằng Mạc Đông sẽ vì để bản thân sống sót mà hy sinh những người chơi khác.

Không ngờ tới cuối cùng người chết lại chính là bản thân ông ấy.

Ngân Tô không để ý nói: "Bản thân cô ta bằng lòng đi theo, đó là tự do của cô ta, chẳng lẽ tôi còn có thể cướp đoạt tự do của cô ta?"

Cho dù cô từ chối thì nếu Phó Kỳ Kỳ muốn sống sót, chắc hẳn cô ta cũng học theo Uông Hiểu Linh hôm qua, đi theo bọn họ không rời nửa bước.

"So với bề ngoài thì cô có vẻ.." Khang Mại nghĩ ra một tính từ, có lẽ tự anh ta cũng cảm thấy từ này có hơi kỳ quái, nói ra vô cùng nghiêm trọng: ".. Lương thiện."

Cô hành động một mình, hơn nữa dường như thần kinh có vẻ không được bình thường cho lắm.. Nhưng cô cũng sẽ ra tay cứu anh ta. Cho dù anh ta không có thông tin để trao đổi thì cô cũng sẽ nói cho anh ta một vài thứ.

Thậm chí ngay cả thứ quan trọng như mã hóa hồ sơ cũng cho không anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện