Ngân Tô không định đợi những người khác, cô quay người đi vào thang máy.

Khang Mại có cảm giác rằng chắc chắn trên đường sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên thời gian còn lại của anh ta không nhiều lắm. Anh ta cầm tờ giấy kiểm tra của mình đuổi theo Ngân Tô.

Thang máy trước đó vẫn còn sử dụng bình thường lúc này lại không có điện, ấn nút cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngân Tô nhìn thang máy không hoạt động, vẻ mặt có chút không vui.

Khang Mại: "Xem ra chỉ có thể đi thang bộ thôi?" Chắc chắn thang máy không dùng được rồi.

"Thang bộ không phù hợp với tôi." Ngân Tô không định đi thang bộ, cô đi tới cuối hành lang, đẩy cửa sổ ra, chống tay lên bệ cửa sổ nhảy thẳng ra ngoài.

"?"

Khang Mại nhìn cô nhảy xuống, vô thức chạy qua nhìn xuống.

Bên ngoài tường có mấy mái hiên cửa sổ rất hẹp, Ngân Tô giẫm lên mấy cái mái che cửa sổ chằng chịt xung quanh, nhanh nhẹn đáp xuống đất.

Cô phủi phủi áo khoác, không quay đầu lại đi thẳng đến tòa kiểm tra.

"..."

Không cho họ dùng thang máy rõ ràng là muốn ép họ đi thang bộ, mà đi thang bộ rất dễ xảy ra mấy chuyện kiểu như bị ma dọa.. Đây là cách kéo dài thời gian tốt nhất.

Một khi bỏ lỡ thời gian kiểm tra, bác sĩ sẽ đến thăm..

Đúng là ác độc.

Nhưng không phải trên tay cô có một cái đèn pin mới lấy được sao? Chắc là một đạo cụ nhỉ? Nó có thể giúp bọn họ an toàn xuống lầu đúng không?

Khang Mại không hiểu nổi suy nghĩ của người bạn cùng phòng tâm thần của mình nhưng anh ta vẫn học theo cách xuống tầng của Ngân Tô, nhảy xuống.

* * * Dù sao thì anh ta cũng không có đèn pin.

* * *

* * *

Từ khu nội trú đến tòa kiểm tra phải đi qua vườn hoa.



Toàn bộ vườn hoa chìm trong ánh trăng, hoa cỏ tươi tốt xanh biếc đổ những chiếc bóng như đang giương nanh múa vuốt xuống nền đất. Gió thổi qua, bóng cây cũng lay động theo giống như yêu ma quỷ quái vô cùng dữ tợn.

Ngân Tô đi xuyên qua vườn hoa, ánh mắt đảo qua những hoa cỏ kia.

Hình như đám hoa cỏ này trông có vẻ tươi tốt hơn ban ngày rất nhiều. Thế nhưng nhìn chúng an tĩnh tắm trăng lại không thấy có gì đặc biệt.

"Sao vậy?" Khang Mại đuổi theo Ngân Tô, thấy cô dừng lại trong vườn hoa thuận miệng hỏi một câu: "Chỗ này có vấn đề gì sao?"

Ngân Tô lắc đầu, tiếp tục đi về phía tòa kiểm tra.

Khang Mại liếc nhìn hoa cỏ xung quanh, một cảm giác không thoải mái không tên xông thẳng lên đầu.

Anh ta nhíu mày, cất bước đuổi theo Ngân Tô.

* * *

* * *

Tòa kiểm tra.

Toàn bộ tòa kiểm tra không bật đèn, thang máy cũng trong trạng thái không hoạt động.

Khung cảnh yên tĩnh, âm u. Một chùm ánh sáng phá tan bóng tối, có hai người một trước một sau đi lên thang bộ. Khi ánh sáng dần yếu lại, mọi thứ lại dần bị bao phủ trong bóng tối.

Có đèn pin mở đường, Ngân Tô chẳng tốn chút sức nào đã tìm được phòng kiểm tra 401.

Cửa phòng kiểm tra đóng chặt, bên trên dán một bảng biểu.

Ngân Tô tiến tới xem, người đầu tiên là Khang Mại, thứ hai là cô..

Hiện tại chỉ có hai cái tên.

Ngân Tô đang định rời mắt thì thấy tên của Phó Kỳ Kỳ xuất hiện trên bảng biểu.

Đây chắc là danh sách kiểm tra được xếp theo thứ tự y tá gọi dậy.

Bọn họ tới đây theo con đường không bình thường nên không gặp phải trở ngại gì, cũng không bị trễ giờ, còn cách thời gian Khang Mại làm kiểm tra tận nửa tiếng.

Vì chưa tới giờ nên không mở được cửa phòng kiểm tra. Thấy vẫn còn khá sớm nên Ngân Tô định đến chỗ khác xem xét thử.

Tầng này đều là phòng khám, các phòng khám khác đều có thể mở được nhưng bên trong ngoại trừ dụng cụ chữa bệnh lạnh như băng thì chẳng còn gì nữa.

Căn phòng ở phía cuối hành lang bị khóa, Ngân Tô đang nghĩ cách chuẩn bị mở ra thì Khang Mại đi theo sau không nói một lời liền đưa khóa cho cô.

Ngân Tô rất cảm động, cảm thấy không uổng công mình cho anh ta ké đèn pin.

Ngân Tô cũng không hỏi Khang Mại lấy được chìa khóa ở đâu, cứ thể cầm khóa mở cửa. Cắm chìa vào ổ xoay hai vòng rồi cạch một tiếng, cửa mở.

Phòng này là phòng trưng bày, trong phòng chứa đầy kệ sắt lạnh lẽo, bên trên đặt đủ các loại tiêu bản ngâm trong formalin.

Dưới mỗi tiêu bản đều có một mã só.

【0360324】

【0520904】

Mã số này cùng loại với dãy số cô nhìn thấy trên tờ giấy kia.



Cô thử tìm mã số của cô nhưng tiếc là trong đây không có.

Khang Mại: "Cô không thấy những tiêu bản này rất lạ sao?"

Ngân Tô lấy đèn pin ra soi, tiêu bản rất đa dạng, đủ mọi chủng loại nhưng tiêu bản nào cũng xám ngắt, thậm chí một trong số chúng còn mọc một lớp lông màu xanh bên trên.

Tiêu bản mốc mọc nấm khuẩn?

Ha ha?

"Ầm!"

Ngân Tô quay đầu qua liền nhìn thấy cửa phòng trưng bày bị đóng lại.

Một giây sau mắt cá chân cô lạnh buốt, cái lạnh thấu xương kia làm cô run một cái, "Chào hỏi như vậy không lịch sự chút nào đâu nha."

"Cái gì?" Khang Mại vẫn còn đang nhìn cửa, nghe Ngân Tô nói vậy thì cho rằng cô đang nói chuyện với mình.

Anh ta men theo vị trí vừa rồi của Ngân Tô nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy cô gái xoay người kéo ra một cánh tay dưới kệ trưng bày ra, cái tay kia càng kéo càng dài..

Ngân Tô kéo cả buổi cũng không kéo được cái thứ dưới kệ trưng bày ra, thế là cô lấy con dao sau eo ra: "Không ra ta chém đấy."

Rõ ràng cánh tay kia muốn ra, cũng không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Ngân Tô.

Ngân Tô vung dao chặt xuống.

Con dao vô cùng sắc bén, dễ dàng chém đứt cánh tay kia như cắt giấy, máu tươi bắn đầy đất.

Mà sau khi cánh tay kia bị chặt, thứ đồ dưới kệ trưng bày lập tức yên lặng.

Chạy rồi? "Chậc." Ngân Tô đá cánh tay đã biến lại thành chiều dài bình thường, "Chạy nhanh thật đấy. Nhát gan như vậy chơi chẳng vui gì cả."

Khang Mại: "..."

Cô ta đúng là đồ điên.

Rốt cuộc ai mới là người chơi vậy!

* * *

* * *

Có lẽ do thứ tập kích bọn họ ra quân bất lợi nên sau đó không còn thứ gì xuất hiện nữa.

Trong phòng trưng bày ngoại trừ những tiêu bản kia ra thì không còn gì khác.

Ra khỏi phòng trưng bày, Khang Mại lập tức nhìn thấy có một y tá áo xanh đứng bên ngoài cửa phòng kiểm tra 401, đèn trong phòng kiểm tra cũng đã sáng lên.

Những người chơi khác vẫn chưa tới.

Khang Mại liếc mắt nhìn thời gian, cũng gần đến giờ kiểm tra của anh ta rồi.

Đến gần Ngân Tô mới phát hiện cô y tá này là vị y tá trưởng tiền nhiệm vì cô khiếu nại nên bị giáng chức.

Y tá trưởng tiền nhiệm nhìn thấy Ngân Tô đáy mắt lập tức lộ ra vẻ oán độc.



Ngân Tô không ngờ lại có thể gặp được người quen cũ ở đây, cô giơ tay lên chào hỏi: "Chị y tá chúng ta lại gặp nhau rồi. Chị thăng chức rồi sao?"

"..."

Nhìn cô ta trông giống được thăng chức lắm hả?

Cô ta rất muốn chất vấn bệnh nhân này, đã nói là không khiếu nại cô ta nhưng sao mới quay đi quay lại cái đã khiếu nại rồi?

Y tá trưởng tiền nhiệm âm u trừng mắt nhìn Ngân Tô người nói không giữ lời, nhưng dường như có gì đó ngăn cản nên cô ta chỉ có thể nén hận xuống, nhìn Khang Mại, "Anh Khang Mại, bác sĩ đang đợi anh."

Nói xong, cô ta mở cửa ra hiệu mời vào.

Khang Mại liếc nhìn cánh cửa mở một nửa, bước vào không chút chần chờ.

Y tá trưởng tiền nhiệm lại trừng Ngân Tô một cái rồi đi vào theo.

Ngân Tô bất đắc dĩ nhún vai, đứng dựa qua một bên chờ.

Mười phút sau, cửa phòng kiểm tra mở ra.

Khang Mại bước ra với vẻ mặt không được ổn cho lắm, cả người trông suy yếu hơn hắn.

Anh ta muốn nói chuyện với Ngân Tô nhưng y tá trưởng tiền nhiệm đã ngay lập tức lên tiếng: "Cô Ngân Tô, bác sĩ đang đợi cô."

* * *

* * *

Ngân Tô cầm giấy kiểm tra đi vào.

Y tá trường tiền nhiệm đóng cửa lại rồi đứng cạnh cửa, không tiến lên cũng không đi ra ngoài, đứng canh giữ ở đó không nhúc nhích.

Ngân Tô nhìn quanh phòng kiểm tra một lượt.

Phòng kiểm tra này rộng rãi hơn những phòng kiểm tra khác rất nhiều, ở giữa có một cái bàn khám có thể nằm được, hai bên là đủ các loại dụng cụ khám chữa bệnh.

Phía bên phải ngay gần cửa sổ có một cái bàn, ngồi đằng sau là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Ngân Tô nhận ra ông ta, là một trong hai bác sĩ được ghi trên quyển số giới thiệu viên điều dưỡng -- Nhìn trông có vẻ già hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện