Nếu nói ai là người có hiềm nghi lớn nhất thì chắc chắn là cô gái khoác áo gió màu đen kia.
Tất cả bọn họ đều xuất hiện trước trạm xe buýt, sao cô lại đứng một mình sau biển quảng cáo? Đã thế lại còn núp sau biển quảng cáo cười một cách kì quái.
Hành động trên cả chặng đường cũng rất kì quái..
Bọn họ không quyết định được, chỉ có thể nhìn về phía thủ lĩnh - Mạc Đông: "Ông Mạc, ông thấy thế nào?"
Mạc Đông nhíu mày, không lập tức bày tỏ thái độ.
Nếu cô gái đó thật sự là nội gián thì sao cô lại biểu hiện rõ ràng như vậy, làm thế không phải rất dễ bị phát hiện sao?
Nhưng nếu không phải cô, vậy bọn họ sẽ lại phải bắt đầu hoài nghi lẫn nhau..
* * *
* * *
Lúc Ngân Tô thức dậy, còn một tiếng nữa mới đến bữa tối. Khang Mại vẫn ở trong phòng, thấy cô đột nhiên ngồi dậy, khóe miệng hơi giật giật, "Cô buồn ngủ lắm à?"
"Anh không hiểu." Ngân Tô xoa mặt, giọng điệu nặng nề, "Rất lâu rồi tôi không được ngủ ngon như vậy."
Ngủ.. ngon?
Khang Mại cảm thấy, không phải cô bị điên thì chính là bản thân bị điên rồi.
Trong phó bản mà ngủ ngon cái gì!
Quả nhiên đầu óc cô ta không bình thường!
Ngân Tô: "Bọn họ đã bỏ phiếu xong chưa?"
Khang Mại gật đầu: "Có lẽ bọn họ đã phát hiện vấn đề về cửa phòng nên đi tìm chìa khóa rồi, cũng chưa ngu quá."
Nửa tiếng trước, mấy người đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Bây giờ còn một tiếng nữa mới đến bữa tối, nếu như may mắn, có lẽ bọn họ có thể tìm được.
Nếu như không may..
Chắc chắn tối nay bọn họ sẽ có cơ hội lĩnh hội được cái gọi là giày vò.
[Cốc cốc --]
Tiếng gõ cửa.
Hai người im lặng đối mặt nhìn nhau.
Khang Mại ở gần cửa hơn, anh ta thuận tay mở cửa ra.
Ngoài cửa là vị y tá trưởng mới được thăng chức.
Y tá trưởng không nhìn Khang Mại, bắt được bóng dáng của Ngân Tô, giọng điệu rất tốt nói: "Cô cần phải đi theo tôi một chuyến."
Ngân Tô không bất ngờ chút nào: "Bỏ phiếu xong rồi?"
"Đúng vậy, cô bị bỏ bảy phiếu." Giọng của y tá trưởng có chút đồng tình, thương hại nhìn Ngân Tô: "Tất cả bọn họ đều chọn cô, bao gồm cả bạn cùng phòng của cô."
Nói đến nửa sau, rõ ràng trong giọng của y tá trưởng còn mang thêm chút ý khích bác.
Ngân Tô: "Một phiếu đó là tôi tự bỏ cho mình."
Chỉ có bảy phiếu, Khang Mại không thể nào chọn cô.
Y tá trưởng: "?"
Tự chọn bản thân?
Dường như cô đang làm ra trò gì đó rất mới mẻ.
Ngân Tô chẹp một tiếng, vừa đi ra ngoài vừa cảm thán: "Bọn họ cũng khá đoàn kết đấy chứ, hy vọng bọn họ có thể đoàn kết như vậy mãi."
Đi đến cửa, Ngân Tô nhớ ra gì đó, lại quay trở về, lấy ra con dao sáng loáng dưới cái gối.
Y tá trưởng: "..."
Ngân Tô nhìn cô ta cười một cái, xách dao ra ngoài.
Dáng vẻ đó làm gì có chỗ giống đi tiếp nhận điều tra, rõ ràng là đang đi trả thù.
* * *
* * *
Trước khi bữa tối bắt đầu, Mạc Đông khó khăn lắm mới đưa mấy tùy tùng vào được trong nhà ăn, cả đám người thở hổn hển ngồi xuống bàn VIP.
Hết cách rồi.. chỉ có chỗ này là còn trống.
Nhưng khi bọn họ ngồi xuống mới phát hiện chỉ có một mình Khang Mại ở đây, mấy người liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tiếng chuông nhà ăn vang lên, thức ăn vẫn như trưa. Có vết xe đổ từ buổi trưa, mấy người nhịn cơn buồn nôn xuống, nhét được bao nhiêu thì nhét bấy nhiêu.
Thời gian ăn tối còn ngắn hơn buổi trưa, nhưng may mà bọn họ biết thời gian gấp rút nên đều rất cố gắng nhét đồ ăn vào miệng, người nào cũng ăn xong miếng cuối cùng trước khi thời gian dùng bữa kết thúc.
Rời khỏi nhà ăn, cả nhóm đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cô gái đó không tới ăn cơm, có phải cô ta đã xảy ra chuyện rồi không.." Rời khỏi nhà ăn một đoạn rồi Trần Húc mới lên tiếng dò hỏi.
Nghe cậu ta hỏi, đội ngũ lại càng trầm mặc.
Uông Hiểu Linh: "Y tá đó không tới làm phiền chúng ta, nói không chừng cô ta chính là phóng viên?"
Tưởng Lượng ra hiệu Khang Mại ở phía trước: "Hay là chúng ta hỏi thử anh ta.."
"Thôi bỏ đi, anh ta rất dữ." Gan Trần Húc nhỏ, lắc đầu lia lịa, ngập ngừng nói: "Mà chắc gì anh ta đã nói với chúng ta."
Tên to con đó vẫn luôn xem thường bọn họ.
Càng không thèm làm bạn cùng bọn họ.
Uông Hiểu Linh rõ ràng cũng sợ tên to con là Khang Mại kia, cô ta chuyển chủ đề, "Ông Mạc, phân chia chìa khóa thế nào vậy?"
"Mỗi phòng một chìa." Mạc Đông rõ ràng sớm đã nghĩ xong cách đối phó, lập tức lấy chìa khóa ra chia cho bọn họ, "Mọi người tự thương lượng xem ai bảo quản."
Phó Kỳ Kỳ và Tưởng Lượng còn ổn, hai người nói nhỏ mấy câu, Tưởng Lượng liền cất chìa khóa đi.
Trần Húc tín nhiệm Mạc Đông, cũng không tranh bảo quản chìa khóa.
Đến lượt Uông Hiểu Linh với Đinh Hàm Chi lại giằng co mãi không xong, hai người đều muốn cầm khóa. Tuy Đinh Hàm Chi không nói nhiều nhưng cũng không phải loại nhu nhược, cái gì cũng nghe theo Uông Hiểu Linh.
Chìa khóa này rất quan trọng, rất có khả năng nó là nhân tố quan trọng để giữ mạng, đương nhiên cô ta muốn giữ.
Nhưng làm gì có chuyện Uông Hiểu Linh nhường cho Đinh Hàm Chi.
"Ông Mạc!"
Lần này trái lại Mạc Đông không làm người hòa giải, để bọn họ tự thương lượng.
Uông Hiểu Linh cho rằng trước đó Đinh Hàm Chi không hay nói chuyện nên là người rất dễ thương lượng, ai ngờ bây giờ mới phát hiện chuyện không như mình tưởng.
Hai người giằng co không nhường, cuối cùng chỉ có thể giao vận mệnh cho sự may mắn -- bốc thăm.
Vận mệnh thiên vị Đinh Hàm Chi kiệm lời ít nói, sắc mặt Uông Hiểu Linh vốn đã khó coi ngay lập tức trở nên u ám, ánh mắt nhìn Đinh Hàm Chi cũng để lộ vài phần oán giận.
Trên đường trở về hai người cũng không nói chuyện nữa.
Lúc đi qua quầy y tá, y tá trưởng gọi bọn họ lại, đưa cho bọn họ một tờ đơn kiểm tra, đồng thời nói cho bọn họ biết tối nay sẽ có người tới gọi bọn họ đi làm kiểm tra, không được để lỡ thời gian kiểm tra.
"Để lỡ thời gian kiểm tra thì sẽ thế nào?"
Vẻ mặt y tá bất đắc dĩ: "Vậy thì chỉ có thể để bác sĩ đích thân qua đây cung cấp dịch vụ kiểm tra cho mọi người thôi."
Mọi người: "!"
[Bác sĩ sẽ không xuất hiện ở tòa nội trú vào ban đêm, nếu mọi người nhìn thấy thì hãy lập tức tìm y tá trực lấy thuốc sau đó lên giường nghỉ ngơi]
Y tá hồi trước dẫn bọn họ tới đã từng nói quy tắc này.
Nhưng rõ ràng quy tắc này không chính xác, chỉ cần bọn họ làm lỡ thời gian kiểm tra, bác sĩ sẽ xuất hiện ở tòa nội trú.
Nhưng mà phần đằng sau nói đi tìm y tá trực lấy thuốc thì là thuốc gì?
Mạc Đông cũng không chắc chắn, trước đây ông ta từng thảo luận với bọn họ trong một quy tắc, rất có thể nửa trước đúng nửa sau sai, có nhiều thứ cần bọn họ tự phán đoán và thử nghiệm.
"Không biết thời gian cụ thể là mấy giờ, mọi người tuyệt đối không được ngủ quá say."
"Nhưng mà mười giờ tắt đèn là đã phải lên giường đi ngủ.."
"Nằm trên giường chắc cũng tính là đi ngủ, có thể để một người ngủ, một người canh, cả hai người tuyệt đối không được cùng ngủ, nếu không xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết." Bây giờ Mạc Đông cũng chỉ có thể căn dặn bọn họ như vậy thôi.
"Cô ta.. hình như ở trong phòng."
Người nói chuyện là Trần Húc.
Bọn họ thuận theo ánh mặt của Trần Húc nhìn qua đó, vừa đúng lúc cửa phòng đóng lại.
Nhưng mới nãy rõ ràng Trần Húc nhìn thấy lúc Khang Mại đi vào, trong phòng có người.
Cô gái đó không sao?
* * *
* * *
Ngân Tô không chỉ không sao mà còn thong dong ăn tối, là thức ăn bình thường lại còn phong phú.
Khang Mại nhướn mày, có chút bất ngờ: "Cô không sao?"
Không biết ánh trăng treo trên màn trời xanh đen từ bao giờ, ánh sáng yếu ớt chiếu từ cửa sổ xuống, bao phủ lấy cô gái, mạ lên người cô một tầng khói mù mờ ảo.
Con dao sáng loáng kia bị cô tùy tiện đặt bên cạnh, bên trên còn dính chút máu, ánh trăng rơi trên lưỡi dao, lóe lên sự sắc bén.
Thức ăn trước mặt Ngân Tô đã bị ăn một nửa, nghe thấy câu hỏi của Khang Mại, cô hơi ngước mắt lên, "Thất vọng?"
Tất cả bọn họ đều xuất hiện trước trạm xe buýt, sao cô lại đứng một mình sau biển quảng cáo? Đã thế lại còn núp sau biển quảng cáo cười một cách kì quái.
Hành động trên cả chặng đường cũng rất kì quái..
Bọn họ không quyết định được, chỉ có thể nhìn về phía thủ lĩnh - Mạc Đông: "Ông Mạc, ông thấy thế nào?"
Mạc Đông nhíu mày, không lập tức bày tỏ thái độ.
Nếu cô gái đó thật sự là nội gián thì sao cô lại biểu hiện rõ ràng như vậy, làm thế không phải rất dễ bị phát hiện sao?
Nhưng nếu không phải cô, vậy bọn họ sẽ lại phải bắt đầu hoài nghi lẫn nhau..
* * *
* * *
Lúc Ngân Tô thức dậy, còn một tiếng nữa mới đến bữa tối. Khang Mại vẫn ở trong phòng, thấy cô đột nhiên ngồi dậy, khóe miệng hơi giật giật, "Cô buồn ngủ lắm à?"
"Anh không hiểu." Ngân Tô xoa mặt, giọng điệu nặng nề, "Rất lâu rồi tôi không được ngủ ngon như vậy."
Ngủ.. ngon?
Khang Mại cảm thấy, không phải cô bị điên thì chính là bản thân bị điên rồi.
Trong phó bản mà ngủ ngon cái gì!
Quả nhiên đầu óc cô ta không bình thường!
Ngân Tô: "Bọn họ đã bỏ phiếu xong chưa?"
Khang Mại gật đầu: "Có lẽ bọn họ đã phát hiện vấn đề về cửa phòng nên đi tìm chìa khóa rồi, cũng chưa ngu quá."
Nửa tiếng trước, mấy người đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Bây giờ còn một tiếng nữa mới đến bữa tối, nếu như may mắn, có lẽ bọn họ có thể tìm được.
Nếu như không may..
Chắc chắn tối nay bọn họ sẽ có cơ hội lĩnh hội được cái gọi là giày vò.
[Cốc cốc --]
Tiếng gõ cửa.
Hai người im lặng đối mặt nhìn nhau.
Khang Mại ở gần cửa hơn, anh ta thuận tay mở cửa ra.
Ngoài cửa là vị y tá trưởng mới được thăng chức.
Y tá trưởng không nhìn Khang Mại, bắt được bóng dáng của Ngân Tô, giọng điệu rất tốt nói: "Cô cần phải đi theo tôi một chuyến."
Ngân Tô không bất ngờ chút nào: "Bỏ phiếu xong rồi?"
"Đúng vậy, cô bị bỏ bảy phiếu." Giọng của y tá trưởng có chút đồng tình, thương hại nhìn Ngân Tô: "Tất cả bọn họ đều chọn cô, bao gồm cả bạn cùng phòng của cô."
Nói đến nửa sau, rõ ràng trong giọng của y tá trưởng còn mang thêm chút ý khích bác.
Ngân Tô: "Một phiếu đó là tôi tự bỏ cho mình."
Chỉ có bảy phiếu, Khang Mại không thể nào chọn cô.
Y tá trưởng: "?"
Tự chọn bản thân?
Dường như cô đang làm ra trò gì đó rất mới mẻ.
Ngân Tô chẹp một tiếng, vừa đi ra ngoài vừa cảm thán: "Bọn họ cũng khá đoàn kết đấy chứ, hy vọng bọn họ có thể đoàn kết như vậy mãi."
Đi đến cửa, Ngân Tô nhớ ra gì đó, lại quay trở về, lấy ra con dao sáng loáng dưới cái gối.
Y tá trưởng: "..."
Ngân Tô nhìn cô ta cười một cái, xách dao ra ngoài.
Dáng vẻ đó làm gì có chỗ giống đi tiếp nhận điều tra, rõ ràng là đang đi trả thù.
* * *
* * *
Trước khi bữa tối bắt đầu, Mạc Đông khó khăn lắm mới đưa mấy tùy tùng vào được trong nhà ăn, cả đám người thở hổn hển ngồi xuống bàn VIP.
Hết cách rồi.. chỉ có chỗ này là còn trống.
Nhưng khi bọn họ ngồi xuống mới phát hiện chỉ có một mình Khang Mại ở đây, mấy người liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tiếng chuông nhà ăn vang lên, thức ăn vẫn như trưa. Có vết xe đổ từ buổi trưa, mấy người nhịn cơn buồn nôn xuống, nhét được bao nhiêu thì nhét bấy nhiêu.
Thời gian ăn tối còn ngắn hơn buổi trưa, nhưng may mà bọn họ biết thời gian gấp rút nên đều rất cố gắng nhét đồ ăn vào miệng, người nào cũng ăn xong miếng cuối cùng trước khi thời gian dùng bữa kết thúc.
Rời khỏi nhà ăn, cả nhóm đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cô gái đó không tới ăn cơm, có phải cô ta đã xảy ra chuyện rồi không.." Rời khỏi nhà ăn một đoạn rồi Trần Húc mới lên tiếng dò hỏi.
Nghe cậu ta hỏi, đội ngũ lại càng trầm mặc.
Uông Hiểu Linh: "Y tá đó không tới làm phiền chúng ta, nói không chừng cô ta chính là phóng viên?"
Tưởng Lượng ra hiệu Khang Mại ở phía trước: "Hay là chúng ta hỏi thử anh ta.."
"Thôi bỏ đi, anh ta rất dữ." Gan Trần Húc nhỏ, lắc đầu lia lịa, ngập ngừng nói: "Mà chắc gì anh ta đã nói với chúng ta."
Tên to con đó vẫn luôn xem thường bọn họ.
Càng không thèm làm bạn cùng bọn họ.
Uông Hiểu Linh rõ ràng cũng sợ tên to con là Khang Mại kia, cô ta chuyển chủ đề, "Ông Mạc, phân chia chìa khóa thế nào vậy?"
"Mỗi phòng một chìa." Mạc Đông rõ ràng sớm đã nghĩ xong cách đối phó, lập tức lấy chìa khóa ra chia cho bọn họ, "Mọi người tự thương lượng xem ai bảo quản."
Phó Kỳ Kỳ và Tưởng Lượng còn ổn, hai người nói nhỏ mấy câu, Tưởng Lượng liền cất chìa khóa đi.
Trần Húc tín nhiệm Mạc Đông, cũng không tranh bảo quản chìa khóa.
Đến lượt Uông Hiểu Linh với Đinh Hàm Chi lại giằng co mãi không xong, hai người đều muốn cầm khóa. Tuy Đinh Hàm Chi không nói nhiều nhưng cũng không phải loại nhu nhược, cái gì cũng nghe theo Uông Hiểu Linh.
Chìa khóa này rất quan trọng, rất có khả năng nó là nhân tố quan trọng để giữ mạng, đương nhiên cô ta muốn giữ.
Nhưng làm gì có chuyện Uông Hiểu Linh nhường cho Đinh Hàm Chi.
"Ông Mạc!"
Lần này trái lại Mạc Đông không làm người hòa giải, để bọn họ tự thương lượng.
Uông Hiểu Linh cho rằng trước đó Đinh Hàm Chi không hay nói chuyện nên là người rất dễ thương lượng, ai ngờ bây giờ mới phát hiện chuyện không như mình tưởng.
Hai người giằng co không nhường, cuối cùng chỉ có thể giao vận mệnh cho sự may mắn -- bốc thăm.
Vận mệnh thiên vị Đinh Hàm Chi kiệm lời ít nói, sắc mặt Uông Hiểu Linh vốn đã khó coi ngay lập tức trở nên u ám, ánh mắt nhìn Đinh Hàm Chi cũng để lộ vài phần oán giận.
Trên đường trở về hai người cũng không nói chuyện nữa.
Lúc đi qua quầy y tá, y tá trưởng gọi bọn họ lại, đưa cho bọn họ một tờ đơn kiểm tra, đồng thời nói cho bọn họ biết tối nay sẽ có người tới gọi bọn họ đi làm kiểm tra, không được để lỡ thời gian kiểm tra.
"Để lỡ thời gian kiểm tra thì sẽ thế nào?"
Vẻ mặt y tá bất đắc dĩ: "Vậy thì chỉ có thể để bác sĩ đích thân qua đây cung cấp dịch vụ kiểm tra cho mọi người thôi."
Mọi người: "!"
[Bác sĩ sẽ không xuất hiện ở tòa nội trú vào ban đêm, nếu mọi người nhìn thấy thì hãy lập tức tìm y tá trực lấy thuốc sau đó lên giường nghỉ ngơi]
Y tá hồi trước dẫn bọn họ tới đã từng nói quy tắc này.
Nhưng rõ ràng quy tắc này không chính xác, chỉ cần bọn họ làm lỡ thời gian kiểm tra, bác sĩ sẽ xuất hiện ở tòa nội trú.
Nhưng mà phần đằng sau nói đi tìm y tá trực lấy thuốc thì là thuốc gì?
Mạc Đông cũng không chắc chắn, trước đây ông ta từng thảo luận với bọn họ trong một quy tắc, rất có thể nửa trước đúng nửa sau sai, có nhiều thứ cần bọn họ tự phán đoán và thử nghiệm.
"Không biết thời gian cụ thể là mấy giờ, mọi người tuyệt đối không được ngủ quá say."
"Nhưng mà mười giờ tắt đèn là đã phải lên giường đi ngủ.."
"Nằm trên giường chắc cũng tính là đi ngủ, có thể để một người ngủ, một người canh, cả hai người tuyệt đối không được cùng ngủ, nếu không xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết." Bây giờ Mạc Đông cũng chỉ có thể căn dặn bọn họ như vậy thôi.
"Cô ta.. hình như ở trong phòng."
Người nói chuyện là Trần Húc.
Bọn họ thuận theo ánh mặt của Trần Húc nhìn qua đó, vừa đúng lúc cửa phòng đóng lại.
Nhưng mới nãy rõ ràng Trần Húc nhìn thấy lúc Khang Mại đi vào, trong phòng có người.
Cô gái đó không sao?
* * *
* * *
Ngân Tô không chỉ không sao mà còn thong dong ăn tối, là thức ăn bình thường lại còn phong phú.
Khang Mại nhướn mày, có chút bất ngờ: "Cô không sao?"
Không biết ánh trăng treo trên màn trời xanh đen từ bao giờ, ánh sáng yếu ớt chiếu từ cửa sổ xuống, bao phủ lấy cô gái, mạ lên người cô một tầng khói mù mờ ảo.
Con dao sáng loáng kia bị cô tùy tiện đặt bên cạnh, bên trên còn dính chút máu, ánh trăng rơi trên lưỡi dao, lóe lên sự sắc bén.
Thức ăn trước mặt Ngân Tô đã bị ăn một nửa, nghe thấy câu hỏi của Khang Mại, cô hơi ngước mắt lên, "Thất vọng?"
Danh sách chương