Chương 66
“Đội trưởng đã lâu rồi không ra tay, tên phế vật Dương Tiêu này dám dùng khẩu khí này nói chuyện với đội trưởng, chính là tìm chết rồi! Tên phế vật này cả ngày ở trong nhà chỉ biết ăn uống chơi bời, căn bản không thừa nhận được đòn hiểm này của xã hội. Chờ lát nữa đội trưởng nhất định sẽ ấn tên phê vật này ở trên mặt đất, hung hăng cọ xát.” Một người bảo vệ hưng phấn nói.
Dường như Dương Tiêu bị làm nhục, chính là một sự việc vô cùng khuây khỏa.
Không nghĩ đến Mã Thế Xương xuất thân chính là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, thực lực mạnh mẽ. Ở trong mắt đám bảo vệ, Dương Tiêu ở trước mặt Mã Thế Xương chỉ là người yếu đuối.
Mã Thế Xương cũng tự tin tuyệt đối rằng một quyền này sẽ khiến phế vật của nhà họ Đường, thu thập Dương Tiêu đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy.
Dương Tiêu bắt lực lắc đầu. Anh không nghĩ gây chuyện nhưng phiền phức lại tự tìm đến cửa. Mọi người ở đây chắc chắn cho rằng Dương Tiêu chết chắc rồi. Bàn tay Dương Tiêu vung lên, một phen cầm nắm đấm thép của Mã Thế Xương, khiến Mã Thế Xương không thẻ tiến về phía trước.
Nhìn thấy nắm đắm thép của Mã Thế Xương bị Dương Tiêu nhẹ nhàng chặn lại, tắt cả đám bảo vệ ở hiện trường đều thay đổi sắc mặt.
*Tôi khuyên anh nếu không có việc gì thì đừng có gây chuyện.”
Dương Tiêu nói nhỏ.
Mã Thế Xương cũng kinh ngạc. Vừa rồi hắn ta dường như sử dụng toàn lực, không đoán được tên phế vật trước mặt này sẽ vân đạm phong khinh như thế mà ngăn lại nắm đấm của mình.
Điều này khiến Mã Thế Xương thẹn quá thành giận, giống như bị một tên phé vật cản lại là sự sỉ nhục của cả đời hắn ta.
“Đáng giận. Phế vật, mày muốn dạy dỗ tao? Đi tìm chết đi!” Mã Thế Xương giận không thể nguôi, tay trái hóa thành nắm đấm, lần nữa hướng trên đầu Dương Tiêu đập xuống.
Nhìn vẻ mặt muốn đẩy mình vào chỗ chết của Mã Thế Xương, Dương Tiêu cũng tức giận. Tượng đất huống hồ còn có ba phần lửa giận, đừng nói là Dương Tiêu. Nếu không phải không nghĩ mang lại phiền phức cho Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không ngại dạy dỗ Mã Thế Xương một chút.
Bây giò, Mã Thế Xương lặp đi lặp lại nhiều lần tìm mình gây phiền phức, Dương Tiêu hoàn toàn ngồi không yên.
Anh vung tay trái lên, mạnh mẽ ngăn lại nắm đấm thép của Mã Thế Xương. Tất nhiên lực đạo của Mã Thế Xương cực lớn, nhưng ở trước mặt Dương Tiêu thì chẳng đáng nhắc đến.
Chọt phát ra lực, cánh tay của Mã Thế Xương lập tức truyền ra tiếng kêu “răng rắc”. Trong chớp nhoáng, hai tay Mã Thế Xương bị trật khớp.
“Mẹ nó, phế vật, mày dám ra tay với tao à?” Cảm nhận được sự đau nhức truyền từ hai tay, khóe mắt Mã Thế Xương như muốn nứt ra, một chân đá vào Dương Tiêu.
Dương Tiêu thật không nghĩ đến Mã Thế Xương không thuận theo buông tha sự kiêu ngạo, ngang ngược. Hắn ta nhanh, Dương Tiêu còn nhanh hơn so với hắn ta. Chân Mã Thế Xương chưa kịp đá trên người Dương Tiêu, chân Dương Tiêu đã đá vào trên người Mã Thế Xương. Mã Thế Xương đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngay lập tức bị đá bay, quăng ngã như một con chó gặm bùn.
Bị một tên phế vật làm trật khớp hai tay, còn bị một chân đá bay. Giờ phút này Mã Thế Xương có bao nhiêu bi phẫn. Hắn ta gian nan bò dậy từ trên mặt đất, trong ánh mắt che kín ngọn lửa hừng hực. Nếu ánh mắt có thể giết người thì sợ giờ phút này Dương Tiêu đã sớm bị ngũ mã phanh thây.
“Lên, tất cả lên hết cho tôi. Đánh chết, đánh tàn phế, đánh nửa thân tên phế vậy này tàn tật cho tôi.” Mã Thế Xương tức giận lên tận não, không còn chút lý trí nào.
Đám bảo vệ vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Ai cũng không đoán được Dương Tiêu đánh không đánh lại, mắng không cãi lại đánh tan đội trưởng của bọn họ.
Đám bảo vệ này tất cả đều lấy Mã Thế Xương như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Tất cả đồ ăn của bọn họ đều do Mã Thế Xương phát, nếu không nghe mệnh lệnh của Mã Thế Xương, bọn họ không chỉ không có cơm ăn, chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm bị đuổi việc.
“Lên, đùa chết cái kẻ bất lực này!” Đám bảo vệ hung thần ác sát đi đến trước mặt Dương Tiêu.
Biểu cảm mỗi người bọn họ hung ác, hận không thể lập tức xẻ nát Dương Tiêu tám khối.
“Cho tôi hung hăng đùa nó, dám sỉ nhục tôi thì phải trả giả lớn thảm thiết.” Cả người Mã Thế Xương sắp bùng nổ sự tức giận.
Hắn ta đường đường là bộ đội đặc chủng xuất ngũ nhưng lại bị một tên phế vật ép đến chật vật như thé, quả thực chính là vô cùng nhục nhã. Nếu nói ra, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người cười nhạo. Chỉ là một kẻ bất lực cũng không trị được, là ăn phân để lớn lên sao?
Ánh mắt Mã Thế Xương toàn sự oán độc, trong lòng hắn ta đã quyết tâm, chờ tiếp theo nhất định sẽ đánh Dương Tiêu nửa thân tàn tật.
Nhưng mà ngay sau đó một màn khiến cả người Mã Thế Xương đều kinh ngạc, sợ hãi.
Hơn mười người bảo vệ vung tay đánh nhau với Dương Tiêu nhưng chỉ thấy đột nhiên thân hình Dương Tiêu cuồng phác, khí thế bức người, giống như hỗ vào đàn dê, tất cả đám bảo vệ thành thạo đều bị Dương Tiêu đánh bại.
*“A, a uil” Trong nháy mắt hơn mười người bảo vệ bị Dương Tiêu đánh mặt mũi bằm dập, bọn họ nằm tê liệt ở trên mặt đất run bân bật.
Giải quyết xong đám đàn em này, ánh mắt Dương Tiêu bễ nghễ nhìn về phía Mã Thế Xương, lạnh giọng nói: “Đội trưởng Mã, anh muốn đùa chết tôi sao?”
“Đội trưởng đã lâu rồi không ra tay, tên phế vật Dương Tiêu này dám dùng khẩu khí này nói chuyện với đội trưởng, chính là tìm chết rồi! Tên phế vật này cả ngày ở trong nhà chỉ biết ăn uống chơi bời, căn bản không thừa nhận được đòn hiểm này của xã hội. Chờ lát nữa đội trưởng nhất định sẽ ấn tên phê vật này ở trên mặt đất, hung hăng cọ xát.” Một người bảo vệ hưng phấn nói.
Dường như Dương Tiêu bị làm nhục, chính là một sự việc vô cùng khuây khỏa.
Không nghĩ đến Mã Thế Xương xuất thân chính là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, thực lực mạnh mẽ. Ở trong mắt đám bảo vệ, Dương Tiêu ở trước mặt Mã Thế Xương chỉ là người yếu đuối.
Mã Thế Xương cũng tự tin tuyệt đối rằng một quyền này sẽ khiến phế vật của nhà họ Đường, thu thập Dương Tiêu đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy.
Dương Tiêu bắt lực lắc đầu. Anh không nghĩ gây chuyện nhưng phiền phức lại tự tìm đến cửa. Mọi người ở đây chắc chắn cho rằng Dương Tiêu chết chắc rồi. Bàn tay Dương Tiêu vung lên, một phen cầm nắm đấm thép của Mã Thế Xương, khiến Mã Thế Xương không thẻ tiến về phía trước.
Nhìn thấy nắm đắm thép của Mã Thế Xương bị Dương Tiêu nhẹ nhàng chặn lại, tắt cả đám bảo vệ ở hiện trường đều thay đổi sắc mặt.
*Tôi khuyên anh nếu không có việc gì thì đừng có gây chuyện.”
Dương Tiêu nói nhỏ.
Mã Thế Xương cũng kinh ngạc. Vừa rồi hắn ta dường như sử dụng toàn lực, không đoán được tên phế vật trước mặt này sẽ vân đạm phong khinh như thế mà ngăn lại nắm đấm của mình.
Điều này khiến Mã Thế Xương thẹn quá thành giận, giống như bị một tên phé vật cản lại là sự sỉ nhục của cả đời hắn ta.
“Đáng giận. Phế vật, mày muốn dạy dỗ tao? Đi tìm chết đi!” Mã Thế Xương giận không thể nguôi, tay trái hóa thành nắm đấm, lần nữa hướng trên đầu Dương Tiêu đập xuống.
Nhìn vẻ mặt muốn đẩy mình vào chỗ chết của Mã Thế Xương, Dương Tiêu cũng tức giận. Tượng đất huống hồ còn có ba phần lửa giận, đừng nói là Dương Tiêu. Nếu không phải không nghĩ mang lại phiền phức cho Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không ngại dạy dỗ Mã Thế Xương một chút.
Bây giò, Mã Thế Xương lặp đi lặp lại nhiều lần tìm mình gây phiền phức, Dương Tiêu hoàn toàn ngồi không yên.
Anh vung tay trái lên, mạnh mẽ ngăn lại nắm đấm thép của Mã Thế Xương. Tất nhiên lực đạo của Mã Thế Xương cực lớn, nhưng ở trước mặt Dương Tiêu thì chẳng đáng nhắc đến.
Chọt phát ra lực, cánh tay của Mã Thế Xương lập tức truyền ra tiếng kêu “răng rắc”. Trong chớp nhoáng, hai tay Mã Thế Xương bị trật khớp.
“Mẹ nó, phế vật, mày dám ra tay với tao à?” Cảm nhận được sự đau nhức truyền từ hai tay, khóe mắt Mã Thế Xương như muốn nứt ra, một chân đá vào Dương Tiêu.
Dương Tiêu thật không nghĩ đến Mã Thế Xương không thuận theo buông tha sự kiêu ngạo, ngang ngược. Hắn ta nhanh, Dương Tiêu còn nhanh hơn so với hắn ta. Chân Mã Thế Xương chưa kịp đá trên người Dương Tiêu, chân Dương Tiêu đã đá vào trên người Mã Thế Xương. Mã Thế Xương đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngay lập tức bị đá bay, quăng ngã như một con chó gặm bùn.
Bị một tên phế vật làm trật khớp hai tay, còn bị một chân đá bay. Giờ phút này Mã Thế Xương có bao nhiêu bi phẫn. Hắn ta gian nan bò dậy từ trên mặt đất, trong ánh mắt che kín ngọn lửa hừng hực. Nếu ánh mắt có thể giết người thì sợ giờ phút này Dương Tiêu đã sớm bị ngũ mã phanh thây.
“Lên, tất cả lên hết cho tôi. Đánh chết, đánh tàn phế, đánh nửa thân tên phế vậy này tàn tật cho tôi.” Mã Thế Xương tức giận lên tận não, không còn chút lý trí nào.
Đám bảo vệ vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Ai cũng không đoán được Dương Tiêu đánh không đánh lại, mắng không cãi lại đánh tan đội trưởng của bọn họ.
Đám bảo vệ này tất cả đều lấy Mã Thế Xương như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Tất cả đồ ăn của bọn họ đều do Mã Thế Xương phát, nếu không nghe mệnh lệnh của Mã Thế Xương, bọn họ không chỉ không có cơm ăn, chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm bị đuổi việc.
“Lên, đùa chết cái kẻ bất lực này!” Đám bảo vệ hung thần ác sát đi đến trước mặt Dương Tiêu.
Biểu cảm mỗi người bọn họ hung ác, hận không thể lập tức xẻ nát Dương Tiêu tám khối.
“Cho tôi hung hăng đùa nó, dám sỉ nhục tôi thì phải trả giả lớn thảm thiết.” Cả người Mã Thế Xương sắp bùng nổ sự tức giận.
Hắn ta đường đường là bộ đội đặc chủng xuất ngũ nhưng lại bị một tên phế vật ép đến chật vật như thé, quả thực chính là vô cùng nhục nhã. Nếu nói ra, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người cười nhạo. Chỉ là một kẻ bất lực cũng không trị được, là ăn phân để lớn lên sao?
Ánh mắt Mã Thế Xương toàn sự oán độc, trong lòng hắn ta đã quyết tâm, chờ tiếp theo nhất định sẽ đánh Dương Tiêu nửa thân tàn tật.
Nhưng mà ngay sau đó một màn khiến cả người Mã Thế Xương đều kinh ngạc, sợ hãi.
Hơn mười người bảo vệ vung tay đánh nhau với Dương Tiêu nhưng chỉ thấy đột nhiên thân hình Dương Tiêu cuồng phác, khí thế bức người, giống như hỗ vào đàn dê, tất cả đám bảo vệ thành thạo đều bị Dương Tiêu đánh bại.
*“A, a uil” Trong nháy mắt hơn mười người bảo vệ bị Dương Tiêu đánh mặt mũi bằm dập, bọn họ nằm tê liệt ở trên mặt đất run bân bật.
Giải quyết xong đám đàn em này, ánh mắt Dương Tiêu bễ nghễ nhìn về phía Mã Thế Xương, lạnh giọng nói: “Đội trưởng Mã, anh muốn đùa chết tôi sao?”
Danh sách chương