CHƯƠNG 17

Cái gì? Xin được ra mặt Dương tiên sinh?

Hả?

Tận mắt chứng kiến anh mắt vô cùng tôn kính của người phụ trách chính Hermès dành cho Dương Tiêu, tất cả mọi người đang có mặt ở trong cửa tiệm đều vô cùng kinh ngạc, một biểu cảm như sét đánh giữa trời quang.

Lúc này Lưu Hạo Nhiên đang chuẩn bị âm thầm rời đi, chứng kiến cảnh trước mặt có chút sợ hãi: “Không…không phải chứ?”

“Đây…đây là..” Triệu Mộng Lan người vừa nãy muốn phủi sạch quan hệ với Dương Tiêu hiện tại hoảng hốt không thôi.

Đường Mộc Tuyết há hốc miệng, người bình thường luôn điềm tĩnh như cô, vào lúc này cũng không cách nào khống chế được biểu cảm của bản thân.

Ai có thể tin được người phụ trách chính của Hermès lại xin được ra mắt một tên phế vật?

Nhìn thấy cấp trên trực thuộc của mình lại xin ra mắt một tên thấp kém, hai chân của người phụ nữ trung niên ấy xém chút té ngửa trên mặt đắt.

*Vương…vương tổng, ngài…ngài không nhận lầm người chứ?”

người phụ nữ trung niên ấy giọng run rẫy hỏi.

Nhìn tên nhóc trước mắt, từ trên xuống dưới toàn là quần áo hàng rẻ tiền, trên người cũng không có khí chất của công tử con nhà giàu có, cấp trên trực thuộc của mình tại sao phải ra mắt hắn?

Nhất định là nhận lầm người rồi, tuyệt đối là như vậy!

Khi người phụ trách chính của Hermès tại thành phố Trung Nguyên nghe giọng nói của bà ta, càng thêm tức giận, dùng hết toàn bộ sức lực bản thân tát thẳng vào khuôn mặt người phụ nữ trung niên ấy.

Trong khoảnh khắc, một âm thanh cực kỳ chói tai vang lên.

Vương Thông trong mắt tràn ngập tức giận gào lên: “Nhận lầm người? Bà đúng là đồ ngu xuẩn không có mắt, đến Dương tiên sinh mà cũng dám đắc tội, bà ngại mình sống lâu quá hay sao?

Tôi nói cho bà biết, dù cho lãnh đạo cao cấp nhất của Hermès cũng không dám đắc tội với Dương tiên sinh, đồ ngu xuẩn nhà bà mau lập tức xin lỗi ngài ấy!”

Lời này của Vương Thông như một trái bom rơi xuống đất, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy ong ong, Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan mở to mắt nhìn nhau, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.

Đến cả lãnh đạo cao cấp nhất của Hermès cũng không dám đắc tội Dương Tiêu? Đây là đang nói chuyện cười quốc tế sao?

Sắc mặt Đường Mộc Tuyết đột nhiên thay đổi, tam quan của cô như sụp đỏ, cô không thể ngờ rằng Vương Thông lại có thể nói ra những lời này.

“Ôi mẹ ơi!” người phụ nữ trung niên ấy sợ hãi hét lên.

Vương Thông lại một lần nữa tức giận hét lên: “Còn không mau xin lôi Dương tiên sinh!”

“Vâng, vâng, vâng! Dương tiên sinh tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!” Trên mặt người phụ nữ trung niên ấy hiện tại chỉ còn lại vẻ hoảng hót nào có vẻ kiêu căng phách lồi trước đây.

Dương Tiêu ánh mắt lạnh lùng nói: “Bà tốt nhất nên xin lỗi với vợ của tôi!”

Người phụ nữ trung niên ấy hiện tại không dám chậm trễ thêm phút nào, lập tức hướng về phía Đường Mộc Tuyết vội vã nói: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin tiểu thư hãy rộng lòng tha thứ cho sự vô tri của tôi; cô nhất định phải rộng lòng tha thứ cho sự vô tri của tôi!”

Bà ta biết rằng Vương Thông không hề nói đùa với bà, gấp gáp đến mức muốn khóc.

Nếu như bà không cách nào khiến cho Đường Mộc Tuyết nguôi giận, cũng không biết rằng bà còn có cơ hội sống qua hết đêm nay hay không!

Dù sao người mà đến lãnh đạo cấp cao nhất của Hermès cũng không dám đắt tội, vậy nhất định chính là một nhân vật cực kỳ lớn.

Trong lòng bà đã sớm hồi hận vô cùng, sớm biết như vậy bản thân đã không dùng đôi mắt chó của bản thân hạ thấp người khác rồi; hiện tại thì tốt rồi, khi không lại tự gây họa cho bản thân.

Nhìn cảnh trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết muốn có bao nhiêu đặc sắc thì có báy nhiêu đặc sắc; cô lúc nãy còn vì Dương Tiêu mà lo lắng một phen, điều khiến Đường Mộc Tuyết kinh ngạc nhất chính là Dương Tiêu như vậy mà lại có thể liên lạc với lãnh đạo cao cấp của Hermès.

Không lẽ cuộc điện thoại vừa rồi của Dương Tiêu chính là gọi cho người phụ trách tổng bộ Hermès ở Paris Pháp.

“Mộc Tuyết, em muốn xử lý bà ta như thế nào?” Dương Tiêu dịu dàng nói.

“Tôi sai rồi, xin cô hãy tha thứ cho sự ngu xuẫn của tôi!” bà ta toàn thân run rầy nói.

Đường Mộc Tuyết tâm địa lương thiện, mặc dù chỉ mới vài phút trước còn bị người sỉ nhục, nhưng cô từ trước đến nay không có thói quen gây khó dễ cho người khác, liền nhíu mày nói: “Bỏ đi!”

“Được! Tắt cả đều nghe theo em!” Dương Tiêu dịu dàng nói.

Nghe đến đây, Vương Thông người phụ trách Trung Nguyên liền quay sang nói: “Đồ ngu xuẩn, tất cả đều do Dương tiên sinh và vị tiểu thư xinh đẹp này, người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, bà còn không mau nói cảm ơn!”

“Cảm ơn Dương tiên sinh, cảm ơn tiểu thư đã không chấp nhất!” Người phụ nữ trung niên đó cảm kích không thôi.

Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Dương Tiêu liền chỉ tay lên chiếc túi xách Hermès màu trắng trị giá năm trăm ngàn trên kệ nói: “Tôi mua chiếc túi xách này. Thanh toán!”

“Dương tiên sinh, ngài quá khách sáo rồi, sản phẩm Hermès được ngài nhìn trúng quả thật là một vinh hạnh vô cùng to lớn của Hermès chúng tôi. Không cần ngài thanh toán, tôi hiện tại sẽ đem nó gói lại tặng cho Dương tiên sinh!” Vương Thông dùng tốc độ nhanh nhát để đóng gói chiếc túi sau đó giao nó đến tận tay Dương Tiêu.

Dương Tiêu từ trước đến nay đều không thích chiêm lợi ích từ người khác, nhưng cũng vì đối phương quá nhiệt tình, Dương Tiêu chỉ có thể nhận lấy.

Tay xách túi quà tặng được đóng gói tỉ mỉ, Dương Tiêu nhìn sang bên cạnh nói: “Mộc Tuyết, chúng ta đi!”

“Được! khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết vẫn còn chút kinh hoàng, vô thức bước theo bước chân Dương Tiêu rời khỏi cửa hàng.

“OMGI” tận mắt chứng kiến sự việc diễn ra từ đầu đến cuối, sắc mặt Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan càng trở nên ngơ ngác, hai người bọn họ chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ.

Tự lấy tay bắm vào bản thân, cảm giác đau đớn truyền đến nói cho bọn họ biết, tất cả đều là sự thật.

Đến khi bóng dáng Dương Tiêu đã rời đi, người phụ nữ trung niên đó mới bừng tỉnh, như vừa được xá tội, bà ta như bị rút hết toàn bộ sức lực ngã ngồi trên mặt đắt.

Người phụ trách chính của Hermès dùng ánh mắt chán ghét nhìn bà ta: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, bà đã bị đuổi việc! Cút xéo đi!”

“Cái gì? Vương tổng, Dương tiên sinh lúc nãy không phải đã nói sẽ tha thứ cho tôi rồi sao?” Bà ta kinh ngạc nói.

Vương Thông cười nhạt nói: “Đồ ngu, Dương tiên sinh tha thứ cho bà, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cho bà, với loại người ngu xuẩn không có mắt nhìn người như bà không biết trong tương lai sẽ gây thêm phiền phức gì cho tôi. Cút xéo ngay, còn không biến đi tôi sẽ kêu bảo vệ lên lôi bà ra ngoài!”

Khuôn mặt người phụ nữ trung niên càng trở nên tái xanh, bà hiện tại chỉ muốn có một viên thuốc hối hận, nhưng đáng tiếc rằng trên thế gian này làm sao có loại thuốc đó.

Với thân phận là chủ tiệm cửa hàng Hermès, bà không những có phúc lợi hơn người, hơn nửa tiền lương mỗi tháng còn lên đến con số hàng mười ngàn, loại công việc tốt như vậy biết đi đâu tìm, đôi mắt lập tức tối đen, bản thân thì ngất xỉu ngay tại sảnh cửa hàng.

Sau khi rồi khỏi khu trung tâm thương mại, Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết cùng nhau bắt xe về nhà.

Trên đường quay trở về nhà, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thấy chuyện tối hôm nay xảy ra như một giấc mơ, trong đầu có vô số suy nghĩ nhưng không biết nên mở lời như thế nào?

Khi hai người bọn họ trở về đến nơi thì thời gian cũng đã không còn sớm; ba mẹ cùng em gái của Đường Mộc Tuyết đều đã ngủ say.

Khi về đến phòng ngủ riêng, Dương Tiêu nhỏ giọng nói: “Mộc Tuyết, tặng cho em, hi vọng em sẽ thích nó!”

Nhận lấy chiếc túi xách Hermès trị giá năm trăm ngàn, trong tim Đường Mộc Tuyết như có một dòng nước ấm chảy vào tim, đây có thể xem như món quà đầu tiên Dương Tiêu tặng cho cô từ khi cả hai kết hôn đến nay.

Nhưng Đường Mộc Tuyết sắc mặt phức tạp nhìn Dương Tiêu: “Lúc nãy trong cửa hàng Hermès rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Lúc ở khách sạn Empire anh không phải đã giải thích với em rồi sao? Đông Hải thiếu chủ Lý Minh Hiên và anh vừa gặp như đã quen, Lý Minh Hiên đã từng nói qua sau này có bất kỳ chuyện gì thì không cần khách sáo, cứ trực tiếp tìm anh ta là được; lúc nấy anh đã tìm Lý Minh Hiên ra mặt giải quyết chuyện này!” Dương Tiêu vừa cười vừa giải thích.

Đường Mộc Tuyết mặc dù có nghỉ ngờ, nhưng ngoại trừ lý do này thì những chuyện xảy ra ở cửa hàng Hermès lúc nãy không có cách giải thích nào khác.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Dương Tiêu thành thật trải nệm trên sàn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lúc này đang nằm trên giường, trong nội tâm Đường Mộc Tuyết chợt gợn sóng, suy nghĩ lại những gì đã xảy ra cả ngày hôm này, bất kể việc xảy ra ở khách sạn Empire Dương Tiêu đối với kiến thức lịch sử biểu hiện học sâu hiểu rộng; hay như việc xảy ra tại cửa hàng Hermès; tất cả những điều này khiến cho Đường Mộc Tuyết như tỉnh giác mộng.

Năm năm nay, mỗi ngày cô đều trải qua quá nghẹn khuắt, biểu hiện tối nay của Dương Tiêu khiến cho Đường Mộc Tuyết có thêm hi vọng vào tương lai.

Nhìn Dương Tiêu đang nghỉ ngơi dưới đất, trong lòng Đường Mộc Tuyết có chút áy náy.

Năm năm nay, cô chưa một lần cho phép Dương Tiêu lên giường, năm năm sống chung dù cho sống với con mèo, con chó cũng sẽ có cảm tình, huống chi cô đang sống chung với một người.

Trong lòng cô từ lâu đã sớm chấp nhận Dương Tiêu, chỉ là trong lòng quá bướng bỉnh.

Một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường, chỉ e rằng năm năm nay Dương Tiêu trải qua cũng không dễ dàng gì.

Thời gian này, Đường Mộc Tuyết có chút đau lòng cho Dương Tiêu, nếu như Dương Tiêu một lòng cầu tiến, đem bản thân mình giao cho hắn cũng không phải không được.

Hít sâu một hơi, khuôn mặt Đường Mộc Tuyết trở nên ửng đỏ, cô cắn nhẹ môi nhỏ nhẹ nói: “Dương Tiêu, không…không bằng anh lên giường nghỉ ngơi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện