l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 7 – Tất cả là nhờ vào người hàng xóm tốt bụng #3
**
Seo Ha-ran rời chỗ làm việc trễ hơn 30 phút so với bình thường.
Sau khi làm việc xong, cô thường dọn dẹp những thứ mà công nhân khác không dọn. Tuy nhiên, hôm nay, khối lượng công việc nhiều hơn so với mọi khi.
‘Em trai mình đang đợi…’[note10684]
Cô thường cảm thấy khó chịu khi đi đường ban đêm.
Cô tự hỏi rằng liệu cô có làm tốt vai trò phụ huynh của mình hay không. Cô làm việc 12 giờ 1 ngày, và vẫn chưa thể mua quần áo tốt cho những em trai của cô.
“Cough!”
Cô đột nhiên ho. Cô vừa phải hít lượng bụi dầy đặc trong nhà máy cả ngày.
##
Cứ góp ý thoải mái mình sẽ cân nhắc tất cả ý kiến của các đồng râm.
Hơn nữa, cô sống ở trong một nới lạnh lẽo, ẩm ướt đồng thời còn không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, nên cô luôn bị cảm.
‘Dù sao, ngày mai là ngày được trả lương. Hãy làm một bữa tiệc samgyupsal(Thịt ba chỉ nướng, điểm đặc biệt là không ướp gì cả)!’
Các em trai cô sẽ được ăn đầy bụng.
Cô cảm giác nghị lực cô tăng lên khi nghĩ về những đứa em trai của mình.
‘Eh, người đó là?’
Một bóng người quen trong con hẻm.
“Hmm, Tae-hyuk?”
“Um, sao chị biết thế?”
“Noona biết mọi thứ.”
Ha-ran cười khi nhìn vào em trai cô đang bước ra để đón cô khi cô đi làm về muộn.
Tae-hyuk thẳng thắn nói.
“Sao chị về trễ thế? Em đã nghĩ rằng em sẽ chết vì cảm trong khi đang đợi rồi đấy. Nhanh lên nào.”
“Phải? Chẳng phải trời đang lạnh sao?”
Ha-ran đột nhiên lao tới Tae-hyuk và nắm lấy tay cậu.
[Robbery đã được sử dụng.]
-Bạn đã thất bại trong việc cướp lấy vật phẩm đối phương.
‘Ugh. May mắn thay, nó đã thất bại.’
“Ah, sao chị lại làm thế nữa?”
Tae-hyuk lắc đầu, nhưng cậu cũng không hoàn toàn ghét nó.[note10685]
Cậu cởi áo khoác mình ra và mặc nó lên Ha-ran.
Ha-ran cười một cách ngọt ngào.
Mặc dù em trai cô luôn thể hiện một khuôn mặt cứng nhắc, cô vẫn biết rằng trái tim của thằng bé ấm áp hơn bất kì ai.
“Ah, phải rồi. Mặc thứ này đi.”
Tae-hyuk đưa cho cô một cái bịt mắt.
Ha-ran nghiêng đầu.
“Sở thích của em ngày nay đấy à?”
“…không phải như thế. Hôm nay là sinh nhật của Noona, nên bọn em đã chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ.”
“Ohh….Tiệc à?”
Đôi mắt của Ha-ran sáng lên với sự phấn khích. Sau cùng trái tim của cô vẫn là của một thiếu nữ.
Đôi mắt cô bị bịt lại trong khi em trai cô dắt cô đi.
Lẽ ra phải mất nhiều thời gian hơn để đến nhà họ, mặc dù. Bất ngờ thay, họ đến nơi chỉ trong vài phút.
“Chúng ta đến rồi.”
Ha-ran chậm rãi bỏ bịt mắt và mở mắt ra.
“Wah, ngôi nhà tốt đấy.”
Trong nó như một ngôi nhà trong một vở kịch, một ngôi nhà rộng rãi với 3 phòng.
Thêm nữa, thậm chí có cả một cái ghế sofa xa xỉ và một cái đèn chùm. Còn có cả một chiếc TV rộng khoảng 50 inches.
Ha-ran hỏi để cho chắc.
“Có phải em mượn nhà của một người bạn để tổ chức tiệc sinh nhật phải không?”
“không. Đây là nhà của chúng ta.”
“….Thế nghĩa là sao?”
“Thôi nào, mọi người đang đợi đấy. Chúng ta nên vào trong thôi.”
Tae-hyuk nắm lấy tay của Ha-ran và kéo cô vào trong.
Cậu mang cô đến một căn phòng với một tấm bảng ghi, ‘Seo Ha-ran’.
Đồng thời có một tiếng chúc mừng khi cánh cửa mở ra.
“Chúc mừng sinh nhật Noona!”
“Chúc mừng ngày sinh nhật của cô!”
Bang!Bang!
Pháo hoa bắn ra.[note10686]
Ha-ran che miệng trong sự bất ngờ.
Cô quá sốc đến nỗi không thốt lên lời.
Ha-ran nhìn xung quanh căn phòng.
Nó là một căn phòng mơ ước với một chiếc gường xếp nếpfrilly bed) và thậm chí còn có tủ.
(Cho ai không tưởng tượng được cái giường thế nào.)
Nếu cô ngủ ở đây, thì cô sẽ luôn có cảm giác một như một công chúa.
“T-Tae-min ah!....Và anh là ai?”
Bên trong căn phòng, em trai cô, Tae-min, và một người lạ to lớn đang đeo một cái mũ hình nón.
“Ah. Đây là Kang-suk hyung. Anh ấy đã giúp đỡ em khá nhiều.”
Khi Tae-hyuk giới thiệu Kang-suk, Ha-ran chào anh ta với một cái cúi đầu.
“Haha! Xin chào. Tôi đã nghe rất nhiều về cô từ Tae-hyuk. Tôi là Kang-suk thuộc đội 2 của trạm cảnh sát Gang-dong.
“Điều tra viên….?”
Tae-hyuk nói bằng một giọng nói nhỏ chỉ đủ chỉ để Ha-ran nghe được.
“Anh ấy chỉ là một người hàng xóm đần độn.”
“Ah, thằng nhóc này.”
“Chị ăn tối chưa? Đây không phải là nhiều nhặn gì nhưng hãy ăn đi.”
Có món bít tết và một chiếc bánh kem lộng lẫy. Còn cả salad được làm từ rất nhiều loại trái cây.
Nhân vật chính của bữa tiệc đang khá bối rối.
Ha-ran nghĩ rằng đây là một giấc mơ và nhéo tay cô.
“Ahat!”
May mắn thay, nó không phải là một giấc mơ.
“Tae-hyuk. Chuyện gì đang diễn ra thế? Ngôi nhà này là sao?”
“Ah. Là thế này.”
Tae-hyuk phải thích tính hình một cách dễ hiểu.
Cậu đã gặp may khi biết được nơi ở của một tên tội phạm truy nã, vậy nên cậu báo cáo nó lại và nhận một phần thưởng.
Số tiền đó cậu dùng để mua một căn nhà cho chị cậu.
Khuôn mặt của Ha-ran đỏ lên khi nghe câu chuyện, rồi nhéo má Tae-hyuk và kéo cậu ra khỏi căn phòng.[note10687]
“Noona. Thế này không tốt sao?”
“không phải thế! Một tên tội phạm truy nã! Em đang làm gì thế? Chẳng phải nó nguy hiểm sao! Em có bị đau ở đâu không?”
Vào lúc đó, trái tim của Tae-hyuk trở nên ấm áp bên trong.
Cô quan tâm đến bản thân cậu nhiều hơn căn nhà rộng rãi này.
“D-Dĩ nhiên. Chị nghĩ em là ai thế? Em trai bé bỏng của Noona đấy.”
Kang-suk, người đang lắng nghe từ trong căn phòng, xen vào cuộc đối thoại của họ.
“Haha. Noonim, đừng lo lắng quá. Đây là Tae-hyuk, một gã rất tinh ranh. Kể cả cậu ta bị ném vào Harlem, New York (Khu người da đen của Mĩ), Cậu ta vẫn sẽ sống sót ra khỏi đó thôi.”
“….Phải.”
Ha-ran lần này nhéo tai Tae-hyuk và nói thầm.
“Thế anh ta có phải là điều tra viên chịu trách nhiệm cho việc bắt tên tội phạm?”
“Phải. Anh ấy vừa trở thành hyung của em trong tuần vừa qua.”
“Chị hiểu rồi.”
Họ tập trung lại với nhau và bắt đầu bữa tiệc sinh nhật.
Sau khi hát mừng sinh nhật, họ ăn đồ ăn và nói chuyện.
“Dù sao thì, Noonim. Cô đẹp hơn nhiều so với những gì tôi được nghe kể.”
“Ey, đừng có tán tỉnh tôi nhiều quá vào ngày sinh nhật của tôi.”
“Nghiêm túc đấy.”
‘Kang-suk hyung....! Anh say nắng phụ nữ dễ quá rồi đấy!’
Đầu của Tae-hyuk bắt đầu đau.
Tae-min, người đang uống nước quả bên cạnh, đột nhiên tiến tới chỗ Kang-suk.
“Điều tra viên Cho Kang-suk. Em vừa xem buổi phỏng vấn, và lời lẽ về công lí của anh thật tuyệt. Em có thể xin chữ kí của anh được không?”
‘Tae-min cũng đổ anh ta rồi! Một mối tình tay ba!’[note10688]
Kang-suk cười khúc khích và kí tên, anh bảo với Tae-min rằng hãy cứ xem anh là một hyung.
‘Thứ đó làm mình nhớ lại, Tae-min. Em muốn trở thành một luật sư đúng không?’
Lần này, Tae-hyuk muốn thấy giấc mơ đấy trở thành sự thật.
Vào lúc đó đột nhiên Ha-ran bắt đầu khóc.
“Wahh!”
Tae-hyuk bối rối và hỏi.
“N-Nooa. Sao tự nhiên chị khóc thế? Có phải chị không thích thức ăn không?”
“không, không phải thế…Chỉ chỉ hạnh phúc quá thôi. Gia đình của chị đang sống cùng nhau trong căn nhà đẹp đẽ này…. Tất cả giống như một giấc mơ vậy..”
“Nó không phải là một giấc mơ. Thế nên, 3 chúng sẽ sẽ tiếp tục sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”[note10689]
“P-Phải.”
“Tae-hyuk, tại sao chỉ có 3 người cậu? Thế còn anh thì sao?”
Kang-suk xen vào.
Tae-hyuk xua tay như thể xua mấy con bướm.
“Hyung không phải là một phần của gia đình.”
“Chet.”
Ha-ran lại bắt đầu cười.
Nó là bởi vì Kang-suk bắt đầu làm một điệu nhảy kì lạ.
Thật bất ngờ rằng Kang-suk có thể dễ dàng hòa nhập với gia đình cậu, trong khi Tae-hyuk chỉ xem Kang-suk là một người đáng tin cậy.
‘Một người như thế này rất hiếm.’
Trong 5 ngày vừa qua, anh ấy đã giúp đỡ Tae-hyuk tìm kiếm một ngôi nhà và mua đồ nội thất. Anh ta thậm chí còn tự mình giúp đỡ việc vận chuyển.
Nếu đó là Kang-suk, thì Tae-hyuk có thể giao phó gia đình cậu cho anh ấy.[note10690]
Sau khi nghĩ về điều đó, Tae-hyuk lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi và về phòng mình.
Ngồi nhà mới rộng tới mức mà 3 người họ đều được 1 căn phòng riêng.
‘Mình đã dùng 100 triệu để mua căn nhà này, trong nội thất tốn 15 triệu won. Số tiền còn lại vào khoảng 20 triệu won.’
Nó sẽ là quỹ quân đội cho công việc của cậu trong tương lai.
Tae-hyuk ngồi vào một chiếc bàn và lấy ra một cuốn sổ tay.
Đã có nhiều thứ được viết lên đấy. Tuy nhiên, nó vẫn không đủ.
Trí nhớ con người có giới hạn, còn tệ hơn nữa khi nó là một giấc mơ. Vì vậy, cậu phải viết ra càng nhiều chi tiết về giấc mơ càng tốt trước khi cậu quên mất chúng.
Tae-hyuk đã thấy được điều gì sẽ xảy ra 15 năm tới trong một giấc mơ. Kể cả kết thúc của nó là một bi kịch, rõ ràng nhưng thông tin đó vẫn sẽ hữu dụng.
‘Mình lẽ ra nên ghi nhớ một tờ vé số.’
Hầu hết thông tin Tae-hyuk biết về tương lai chủ yếu liên quan đến tội phạm. Chúng là những tên tội phạm lớn đã làm náo động cả quốc gia.
Xấp xỉ 120 người.
‘Mình cũng không được quên những kĩ năng tội phạm.’
Nó không quan trọng nếu hiện tại cậu vẫn chưa thể kiểm soát nó đúng cách. Cậu có thể sẽ tận dụng tốt chúng.
Tae-hyuk giờ đã có 2 thứ vũ khí: danh sách đen của cậu và kĩ năng tội phạm.
‘Ai sẽ bị buộc tội giết người?’
Cậu sẽ bảo vệ hạnh phúc nhỏ nhoi mà giờ cậu có được bằng đôi bàn tay của chính mình.
Tae-hyuk đã thề như thế.
Vào lúc đó thì đột nhiên cái gương rung lên.
[Bởi vì mối quan hệ mới, được tăng một điểm cộng.]
“Cái gì? Mình vừa được một điểm đấy à?”
Tại sao mọi thứ tự nhiên xảy ra?
Tae-hyuk thậm chí còn không làm bất kì điều gì.
Hơn nữa, nó vẫn chưa phải kết thúc.
[Điều kiện nâng cấp đầu tiên, ‘Tạo Danh Sách Đen’, đã hoàn thành.]
[Một khi tất cả điều kiện được hoàn thành, bạn có thể nâng cấp thành ‘Quý tộc’.]
[Nếu bạn trở thành một quý tộc, thì bạn có thể đạt được nhiều kĩ năng tội phạm hơn.]
Tae-hyuk lặng lẽ lẩm bẩm và đọc hết thông báo.
“Bắt đầu từ một ‘Thường dân’ và tiến hóa lên một ‘Quý tộc’? Mình đang dần phát triển thành một Vị Thần của Tội Ác đấy à?”
Đầu cậu bắt đầu đau.
##
Cứ góp ý thoải mái mình sẽ cố gắng cân nhắc tất cả ý kiến của các đồng râm.
Chúc các đồng râm đêm có ác mộng :v
##
Chapter 7 – Tất cả là nhờ vào người hàng xóm tốt bụng #3
**
Seo Ha-ran rời chỗ làm việc trễ hơn 30 phút so với bình thường.
Sau khi làm việc xong, cô thường dọn dẹp những thứ mà công nhân khác không dọn. Tuy nhiên, hôm nay, khối lượng công việc nhiều hơn so với mọi khi.
‘Em trai mình đang đợi…’[note10684]
Cô thường cảm thấy khó chịu khi đi đường ban đêm.
Cô tự hỏi rằng liệu cô có làm tốt vai trò phụ huynh của mình hay không. Cô làm việc 12 giờ 1 ngày, và vẫn chưa thể mua quần áo tốt cho những em trai của cô.
“Cough!”
Cô đột nhiên ho. Cô vừa phải hít lượng bụi dầy đặc trong nhà máy cả ngày.
##
Cứ góp ý thoải mái mình sẽ cân nhắc tất cả ý kiến của các đồng râm.
Hơn nữa, cô sống ở trong một nới lạnh lẽo, ẩm ướt đồng thời còn không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, nên cô luôn bị cảm.
‘Dù sao, ngày mai là ngày được trả lương. Hãy làm một bữa tiệc samgyupsal(Thịt ba chỉ nướng, điểm đặc biệt là không ướp gì cả)!’
Các em trai cô sẽ được ăn đầy bụng.
Cô cảm giác nghị lực cô tăng lên khi nghĩ về những đứa em trai của mình.
‘Eh, người đó là?’
Một bóng người quen trong con hẻm.
“Hmm, Tae-hyuk?”
“Um, sao chị biết thế?”
“Noona biết mọi thứ.”
Ha-ran cười khi nhìn vào em trai cô đang bước ra để đón cô khi cô đi làm về muộn.
Tae-hyuk thẳng thắn nói.
“Sao chị về trễ thế? Em đã nghĩ rằng em sẽ chết vì cảm trong khi đang đợi rồi đấy. Nhanh lên nào.”
“Phải? Chẳng phải trời đang lạnh sao?”
Ha-ran đột nhiên lao tới Tae-hyuk và nắm lấy tay cậu.
[Robbery đã được sử dụng.]
-Bạn đã thất bại trong việc cướp lấy vật phẩm đối phương.
‘Ugh. May mắn thay, nó đã thất bại.’
“Ah, sao chị lại làm thế nữa?”
Tae-hyuk lắc đầu, nhưng cậu cũng không hoàn toàn ghét nó.[note10685]
Cậu cởi áo khoác mình ra và mặc nó lên Ha-ran.
Ha-ran cười một cách ngọt ngào.
Mặc dù em trai cô luôn thể hiện một khuôn mặt cứng nhắc, cô vẫn biết rằng trái tim của thằng bé ấm áp hơn bất kì ai.
“Ah, phải rồi. Mặc thứ này đi.”
Tae-hyuk đưa cho cô một cái bịt mắt.
Ha-ran nghiêng đầu.
“Sở thích của em ngày nay đấy à?”
“…không phải như thế. Hôm nay là sinh nhật của Noona, nên bọn em đã chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ.”
“Ohh….Tiệc à?”
Đôi mắt của Ha-ran sáng lên với sự phấn khích. Sau cùng trái tim của cô vẫn là của một thiếu nữ.
Đôi mắt cô bị bịt lại trong khi em trai cô dắt cô đi.
Lẽ ra phải mất nhiều thời gian hơn để đến nhà họ, mặc dù. Bất ngờ thay, họ đến nơi chỉ trong vài phút.
“Chúng ta đến rồi.”
Ha-ran chậm rãi bỏ bịt mắt và mở mắt ra.
“Wah, ngôi nhà tốt đấy.”
Trong nó như một ngôi nhà trong một vở kịch, một ngôi nhà rộng rãi với 3 phòng.
Thêm nữa, thậm chí có cả một cái ghế sofa xa xỉ và một cái đèn chùm. Còn có cả một chiếc TV rộng khoảng 50 inches.
Ha-ran hỏi để cho chắc.
“Có phải em mượn nhà của một người bạn để tổ chức tiệc sinh nhật phải không?”
“không. Đây là nhà của chúng ta.”
“….Thế nghĩa là sao?”
“Thôi nào, mọi người đang đợi đấy. Chúng ta nên vào trong thôi.”
Tae-hyuk nắm lấy tay của Ha-ran và kéo cô vào trong.
Cậu mang cô đến một căn phòng với một tấm bảng ghi, ‘Seo Ha-ran’.
Đồng thời có một tiếng chúc mừng khi cánh cửa mở ra.
“Chúc mừng sinh nhật Noona!”
“Chúc mừng ngày sinh nhật của cô!”
Bang!Bang!
Pháo hoa bắn ra.[note10686]
Ha-ran che miệng trong sự bất ngờ.
Cô quá sốc đến nỗi không thốt lên lời.
Ha-ran nhìn xung quanh căn phòng.
Nó là một căn phòng mơ ước với một chiếc gường xếp nếpfrilly bed) và thậm chí còn có tủ.
(Cho ai không tưởng tượng được cái giường thế nào.)
Nếu cô ngủ ở đây, thì cô sẽ luôn có cảm giác một như một công chúa.
“T-Tae-min ah!....Và anh là ai?”
Bên trong căn phòng, em trai cô, Tae-min, và một người lạ to lớn đang đeo một cái mũ hình nón.
“Ah. Đây là Kang-suk hyung. Anh ấy đã giúp đỡ em khá nhiều.”
Khi Tae-hyuk giới thiệu Kang-suk, Ha-ran chào anh ta với một cái cúi đầu.
“Haha! Xin chào. Tôi đã nghe rất nhiều về cô từ Tae-hyuk. Tôi là Kang-suk thuộc đội 2 của trạm cảnh sát Gang-dong.
“Điều tra viên….?”
Tae-hyuk nói bằng một giọng nói nhỏ chỉ đủ chỉ để Ha-ran nghe được.
“Anh ấy chỉ là một người hàng xóm đần độn.”
“Ah, thằng nhóc này.”
“Chị ăn tối chưa? Đây không phải là nhiều nhặn gì nhưng hãy ăn đi.”
Có món bít tết và một chiếc bánh kem lộng lẫy. Còn cả salad được làm từ rất nhiều loại trái cây.
Nhân vật chính của bữa tiệc đang khá bối rối.
Ha-ran nghĩ rằng đây là một giấc mơ và nhéo tay cô.
“Ahat!”
May mắn thay, nó không phải là một giấc mơ.
“Tae-hyuk. Chuyện gì đang diễn ra thế? Ngôi nhà này là sao?”
“Ah. Là thế này.”
Tae-hyuk phải thích tính hình một cách dễ hiểu.
Cậu đã gặp may khi biết được nơi ở của một tên tội phạm truy nã, vậy nên cậu báo cáo nó lại và nhận một phần thưởng.
Số tiền đó cậu dùng để mua một căn nhà cho chị cậu.
Khuôn mặt của Ha-ran đỏ lên khi nghe câu chuyện, rồi nhéo má Tae-hyuk và kéo cậu ra khỏi căn phòng.[note10687]
“Noona. Thế này không tốt sao?”
“không phải thế! Một tên tội phạm truy nã! Em đang làm gì thế? Chẳng phải nó nguy hiểm sao! Em có bị đau ở đâu không?”
Vào lúc đó, trái tim của Tae-hyuk trở nên ấm áp bên trong.
Cô quan tâm đến bản thân cậu nhiều hơn căn nhà rộng rãi này.
“D-Dĩ nhiên. Chị nghĩ em là ai thế? Em trai bé bỏng của Noona đấy.”
Kang-suk, người đang lắng nghe từ trong căn phòng, xen vào cuộc đối thoại của họ.
“Haha. Noonim, đừng lo lắng quá. Đây là Tae-hyuk, một gã rất tinh ranh. Kể cả cậu ta bị ném vào Harlem, New York (Khu người da đen của Mĩ), Cậu ta vẫn sẽ sống sót ra khỏi đó thôi.”
“….Phải.”
Ha-ran lần này nhéo tai Tae-hyuk và nói thầm.
“Thế anh ta có phải là điều tra viên chịu trách nhiệm cho việc bắt tên tội phạm?”
“Phải. Anh ấy vừa trở thành hyung của em trong tuần vừa qua.”
“Chị hiểu rồi.”
Họ tập trung lại với nhau và bắt đầu bữa tiệc sinh nhật.
Sau khi hát mừng sinh nhật, họ ăn đồ ăn và nói chuyện.
“Dù sao thì, Noonim. Cô đẹp hơn nhiều so với những gì tôi được nghe kể.”
“Ey, đừng có tán tỉnh tôi nhiều quá vào ngày sinh nhật của tôi.”
“Nghiêm túc đấy.”
‘Kang-suk hyung....! Anh say nắng phụ nữ dễ quá rồi đấy!’
Đầu của Tae-hyuk bắt đầu đau.
Tae-min, người đang uống nước quả bên cạnh, đột nhiên tiến tới chỗ Kang-suk.
“Điều tra viên Cho Kang-suk. Em vừa xem buổi phỏng vấn, và lời lẽ về công lí của anh thật tuyệt. Em có thể xin chữ kí của anh được không?”
‘Tae-min cũng đổ anh ta rồi! Một mối tình tay ba!’[note10688]
Kang-suk cười khúc khích và kí tên, anh bảo với Tae-min rằng hãy cứ xem anh là một hyung.
‘Thứ đó làm mình nhớ lại, Tae-min. Em muốn trở thành một luật sư đúng không?’
Lần này, Tae-hyuk muốn thấy giấc mơ đấy trở thành sự thật.
Vào lúc đó đột nhiên Ha-ran bắt đầu khóc.
“Wahh!”
Tae-hyuk bối rối và hỏi.
“N-Nooa. Sao tự nhiên chị khóc thế? Có phải chị không thích thức ăn không?”
“không, không phải thế…Chỉ chỉ hạnh phúc quá thôi. Gia đình của chị đang sống cùng nhau trong căn nhà đẹp đẽ này…. Tất cả giống như một giấc mơ vậy..”
“Nó không phải là một giấc mơ. Thế nên, 3 chúng sẽ sẽ tiếp tục sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”[note10689]
“P-Phải.”
“Tae-hyuk, tại sao chỉ có 3 người cậu? Thế còn anh thì sao?”
Kang-suk xen vào.
Tae-hyuk xua tay như thể xua mấy con bướm.
“Hyung không phải là một phần của gia đình.”
“Chet.”
Ha-ran lại bắt đầu cười.
Nó là bởi vì Kang-suk bắt đầu làm một điệu nhảy kì lạ.
Thật bất ngờ rằng Kang-suk có thể dễ dàng hòa nhập với gia đình cậu, trong khi Tae-hyuk chỉ xem Kang-suk là một người đáng tin cậy.
‘Một người như thế này rất hiếm.’
Trong 5 ngày vừa qua, anh ấy đã giúp đỡ Tae-hyuk tìm kiếm một ngôi nhà và mua đồ nội thất. Anh ta thậm chí còn tự mình giúp đỡ việc vận chuyển.
Nếu đó là Kang-suk, thì Tae-hyuk có thể giao phó gia đình cậu cho anh ấy.[note10690]
Sau khi nghĩ về điều đó, Tae-hyuk lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi và về phòng mình.
Ngồi nhà mới rộng tới mức mà 3 người họ đều được 1 căn phòng riêng.
‘Mình đã dùng 100 triệu để mua căn nhà này, trong nội thất tốn 15 triệu won. Số tiền còn lại vào khoảng 20 triệu won.’
Nó sẽ là quỹ quân đội cho công việc của cậu trong tương lai.
Tae-hyuk ngồi vào một chiếc bàn và lấy ra một cuốn sổ tay.
Đã có nhiều thứ được viết lên đấy. Tuy nhiên, nó vẫn không đủ.
Trí nhớ con người có giới hạn, còn tệ hơn nữa khi nó là một giấc mơ. Vì vậy, cậu phải viết ra càng nhiều chi tiết về giấc mơ càng tốt trước khi cậu quên mất chúng.
Tae-hyuk đã thấy được điều gì sẽ xảy ra 15 năm tới trong một giấc mơ. Kể cả kết thúc của nó là một bi kịch, rõ ràng nhưng thông tin đó vẫn sẽ hữu dụng.
‘Mình lẽ ra nên ghi nhớ một tờ vé số.’
Hầu hết thông tin Tae-hyuk biết về tương lai chủ yếu liên quan đến tội phạm. Chúng là những tên tội phạm lớn đã làm náo động cả quốc gia.
Xấp xỉ 120 người.
‘Mình cũng không được quên những kĩ năng tội phạm.’
Nó không quan trọng nếu hiện tại cậu vẫn chưa thể kiểm soát nó đúng cách. Cậu có thể sẽ tận dụng tốt chúng.
Tae-hyuk giờ đã có 2 thứ vũ khí: danh sách đen của cậu và kĩ năng tội phạm.
‘Ai sẽ bị buộc tội giết người?’
Cậu sẽ bảo vệ hạnh phúc nhỏ nhoi mà giờ cậu có được bằng đôi bàn tay của chính mình.
Tae-hyuk đã thề như thế.
Vào lúc đó thì đột nhiên cái gương rung lên.
[Bởi vì mối quan hệ mới, được tăng một điểm cộng.]
“Cái gì? Mình vừa được một điểm đấy à?”
Tại sao mọi thứ tự nhiên xảy ra?
Tae-hyuk thậm chí còn không làm bất kì điều gì.
Hơn nữa, nó vẫn chưa phải kết thúc.
[Điều kiện nâng cấp đầu tiên, ‘Tạo Danh Sách Đen’, đã hoàn thành.]
[Một khi tất cả điều kiện được hoàn thành, bạn có thể nâng cấp thành ‘Quý tộc’.]
[Nếu bạn trở thành một quý tộc, thì bạn có thể đạt được nhiều kĩ năng tội phạm hơn.]
Tae-hyuk lặng lẽ lẩm bẩm và đọc hết thông báo.
“Bắt đầu từ một ‘Thường dân’ và tiến hóa lên một ‘Quý tộc’? Mình đang dần phát triển thành một Vị Thần của Tội Ác đấy à?”
Đầu cậu bắt đầu đau.
##
Cứ góp ý thoải mái mình sẽ cố gắng cân nhắc tất cả ý kiến của các đồng râm.
Chúc các đồng râm đêm có ác mộng :v
Danh sách chương