l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l

##

Chapter 17: Có quá nhiều thứ tốt đẹp #4

**

Đó là ngày thông báo kết quả kiểm tra.

Dễ hiểu rằng mọi người ai cũng tò mò xếp hạng của An Eun-young và Park Sung-kwang. Từ khi nhập học, 2 người họ luôn giữ vị trí 1 và 2.

Ai sẽ là người đúng nhất toàn trường lần này?

“Mình nghĩ rằng Sung-kwang sẽ thắng lần này. Gần đây, xếp hạng của cậu ra rất cao.”

“Nhưng liệu cậu ta có vượt qua bức tường An Eun-young? Ở bài kiểm tra trước, cô ấy được 98 điểm trung bình tất cả môn…Thánh học cmnr. Thực sự đấy.”

“Nhưng trông như An Eun-young không chuẩn bị nhiều cho bài kiểm tra vì cô ấy phải dạy cho Seo Tae-hyuk.”

“không, lớp trưởng là bất diệt…”

“…Park Sung-kwang!”

“…An Eun-young!”

Có một vụ tranh cãi kịch liệt trong lớp học

“Hey! Im lặng! Đống kết quả mà các em mong chờ có rồi này!”

Cửa trước của lớp đã mở và thầy Jung Nam-ho bước vào. Có một nụ cười lớn trên khuôn mặt ông ấy.

Thầy Jung Nam-ho bắt đầu phát phiếu điểm dựa trên số báo danh từng người.

Những người đạt kết quả mong muốn vui mừng. Còn những người có kết quả thấp hơn mong đợi thì thở dài.

“Park Sung-kwang.”

Đến lượt của Park Sung-kwang.

Hắn tự tin rằng hắn sẽ đứng nhất trường, vậy nên hắn đi tới trước với khuôn mặt cười tươi. Tuy nhiên, bầu không khí trở lên kì lạ, và thầy Jung Nam-ho có một vẻ mặt lo âu.

“….Nhà em đang có chuyện gì xảy ra à?”

“Huh?”

Park Sung-kwang hỏi với vẻ mặt lúng túng.

“Aiya. Ta cần phải làm gì đó với điều này.”

“….”

Park Sung-kwang cảm thấy cái gì đó không may xảy ra trong khi trở về ghế ngồi với phiếu điểm.

Rồi hắn nguyền rủa khi mở phong bì.

“….Shit.”

‘Hạng 7 toàn trường.’

Hắn là người chỉ đứng hạng 1 hoặc 2. Đó là một thành tựu thỏa đáng.

Nếu có vấn đề gì, thì đó là hắn luôn ngồi sau ai đó.

Wooduk!

Park Sung-kwang nghiến răng.

Chỉ có một nguyên nhân duy nhất dẫn đến kết quả này.

An Eun-young. Con khốn đó đã đâm sau lưng hắn. Hắn đã cọp dê đáp án của An Eun-young. Vậy nên, có vẻ như cô ta đã tự hi sinh điểm của mình. An Eun-young cũng sẽ đứng hạng 7. Park Sung-kwang nhìn chằm chằm vào An Eun-young, nghĩ cách để trả thù.

An Eun-young nhận được phiếu điểm không lâu sau đó. Ngực thầy Thầy Jung Nam-ho nhô lên như đang thấy tự hào.

“An Eun-young! Hạng 1 toàn trường! Em đã học chăm chỉ rồi! Về nhà và nghỉ ngơi đi!”

An Eun-young mỉm cười nhẹ nhàng và cúi đầu trước thầy Jung Nam-ho.

Đôi mắt của Park Sung-kwang mở to.

‘Hạng 1 toàn trường?’

không thể nào.

Hắn chắc chắn đã cọp dê tờ đáp án của An Eun-young một cách chính xác. Vậy nên, sao hắn lại được kết quả khác…?[note10897]

“Và còn một người nữa tôi có điều muốn nói. Tae-hyuk! Ra đây đi!”

Seo Tae-hyuk, người đã im lặng ngồi trên ghế của hắn cho tới giờ, bước tới.

Thầy Jung Nam-ho nhiệt tình ôm lấy Tae-hyuk.

“Tôi thực sự rất bất ngờ! Một học sinh đạt hạng 1 khác ở trong lớp của tôi! Tae-hyuk! Tôi đã nói gì nào? Tôi tin là em có thể làm được mà!”

“Đ-Điều đó thật nực cười!”

“Seo Tae-hyuk hạng 1 á?”

“Xạo chó!”

Các học sinh khác trở nên hoảng loạn khi nghe thấy lời của thầy Jung Nam-ho. Họ biết rằng cậu đã học hành chăm chỉ với lớp trưởng. Dù thế, đó là hạng 1 toàn trường. Cậu ta là một tên côn đồ sắp bị đuổi học.

Tae-hyuk nói.

“Well, mấy câu trong bài kiểm tra lại dính phần mà lớp trưởng dạy tui. Tôi ăn may thôi.”[note10898]

“Hey! Hay lắm! Thực sự hay lắm! Nhưng cái vẻ mặt đó là thế nào hả?”

Thầy Jung Nam-ho chỉ vào băng cá nhân dính trên khuôn mặt Tae-hyuk.

“Oh, cái này hả? Thầy sẽ sơm biết thôi.”

Trông như có ai đó đã làm cậu bị thương.

Vào lúc đó….

“Seo, Tae, Hyuk!”

Park Sung-kwang lao thấy tới Tae-hyuk với một khuôn mặt như muốn ăn thịt cậu.

Hắn nắm lấy cổ áo của Tae-hyuk và kéo cậu ra ngoài.

“Các em! Hey! Park Sung-kwang!”

Thầy Jung Nam-ho bước tới, nhưng nó xảy ra quá nhanh nên thầy không thể dừng Park Sung-kwang được.

**

Park Sung-kwang kéo Seo Tae-hyuk lên tầng thượng.

Hắn không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Tuy nhiên, chắc chắn một điều rằng—thằng khốn Seo Tae-hyuk đã nhúng tay vào.

“Sao mày dám chơi tao?”

Tae-hyuk nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối.

“Mày đang nói về cái gì thế?”

“Chối đến cuối à! Thằng chó rác rưởi này. Tao không biết sao mày làm được, nhưng mày đã thay đổi tờ đáp án của tao thành của mày!”

Tae-hyuk nói trong khi nhìn vào đồng hồ đeo trên tay phải cậu.

“Mày ngồi sau tao trong suốt bài kiểm tra còn gì. Chẳng phải mày sẽ chú ý nếu tao bất cứ điều gì kì lạ sao?”

Điều đó rất có lí đấy.

Hiển nhiên, Seo Tae-hyuk không làm bất cứ điều gì đáng nghi trong giờ kiểm tra.

“Đợi chút. Mày rõ ràng đã tranh cãi với học sinh thu bài kiểm tra. Tao đã nghĩ rằng mày chỉ phát điên vì căng thẳng. Tờ giấy đáp án của tao đã bị tráo ngay lúc đó!”

Tae-hyuk nói như thể rằng nó bất công.

“Mày có thấy tao đặt ngón tay nào lên đống giấy đáp án không?”

“không! Nó phải là như thế! Nói cho tao! Mày đã làm gì?”

Tae-hyuk một lần nữa nhìn vào đồng hồ của cậu để xác nhận thời gian.

“Tao thực sự không làm gì cả.”

“Thằng chó chết này. Mày nghĩ rằng mày sẽ an toàn sau khi mày làm điều này à? Bố tao là một chính trị gia!”[note10899]

Park Sung-kwang thực sự sôi máu lên rồi. Hắn đang bực bội vì Seo Tae-hyuk đang quá bình tĩnh trước mặt hắn. Hắn sẽ dùng nhóm côn đồ dưới trướng của cha hắn. Hắn sẽ nguôi được chút khi bọn chúng nhắm vào Seo Tae-hyuk.

“Well. Chẳng phải đến lúc rồi sao?”

“Cái gì, lúc gì cơ?”

Park Sung-kwang nhận ra rằng có điều gì đó kì lạ.

Từ sớm, Seo Tae-hyuk trông như đang thấy lãng phí thời gian. Cậu lúc nào cũng kiểm tra thời gian bằng cái đồng hồ đeo tay của cậu. Thêm nữa, Seo Tae-hyuk có một cái băng cá nhân trên mặt. Có vẻ như ai đó đã làm cậu bị thương.

Tuy nhiên, Park Sung-kwang chưa bao giờ đụng vào Seo Tae-hyuk.

Thế, ai đã làm…?

Seo Tae-hyuk liếm môi và nói.

“Oh, cái vết trên mặt tao á?”

Cậu tháo băng và để lộ ra vết bầm tím trông như thể ai đó đã đánh cậu.

“Tao đã phải tập trung vào vai trò của tao. Có phải phương pháp này gọi là diễn xuất không?”

“Diễn xuất?”

“Phải, nó sẽ sớm bắt đầu thôi.”

Đồng hồ của Tae-hyuk đã điểm chính xác 9h30.

Đột nhiên, có thứ gì đó đang được phát sóng toàn trường.

-Seo, Tae, Hyuk! Thằng chó đẻ!

Vẻ giọng giận dữ của Park Sung-kwang đang được phát sóng. Rồi sau đó có tiếng ồn như thế ai đó đang đánh nhau.

Peok!

Âm thanh ai đó đang bị đánh.

-T-Tao sẽ không hợp tác với vụ gian lận của mày cho dù mày có đánh tao đến mức nào!

Lần này là giọng của Seo Tae-hyuk.

Trí tưởng tượng của con người thật là tuyệt vời. Họ chỉ cần nghe thấy vài giọng nói và hiệu ứng âm thanh, và cứ như thế khuôn cảnh sẽ xuất hiện sống động trước mắt họ.

Park Sung-kwang dẫm lên mặt của Seo Tae-hyuk.

Tae-hyuk đảm bảo ràng cậu nghe thấy nó như thế. Cậu lẩm bẩm với một vẻ mặt hài lòng.

“Well, Eun-young đã làm nó chính xác.”

“Cái gì thế? Một vụ phát sóng? Tại sao lại có giọng của tao? Cái đéo gì thế này?”

Park Sung-kwang hoảng loạn. Đó là giọng của hắn chứ không phải ai khác đang được phát sóng.

-Tao đã bảo là mày đổi tờ đáp án của mày cho tao. Mày đang chống đối đấy à? Tao sẽ giết mày!

-D-Dù thế. Điểm của tao đã bị thấp xuống từ khi phải làm điều này cho mày! Hơn nữa, áp đặt tao bằng mấy thứ bạo lực đó…Tao không chịu được nữa!

-Thằng khốn đần độn. Tao là kẻ thống trị cái trường này, vậy mà mày đang chống đối lại tao ư? Tao sẽ làm mày ghi nhớ ngày này.

Park Sung-kwang trở nên chết lặng trong khi nghe âm thanh đang được phát sóng từ trên tầng thượng.

Nó bảo rằng hắn đã tráo điểm của hắn với Seo Tae-hyuk, người rất giỏi học hành.

Dĩ nhiên, hắn đã làm điều tương tự, nhưng không phải với Seo Tae-hyuk. Thêm nữa, hắn đã cố làm Tae-hyuk bị đuổi khỏi trường bằng cách dàn xếp cậu liên quan tới một vụ bạo lực.

Những nội dung như thế đã được phát sóng.

Tae-hyuk nói với một vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Oh, cái phần này! Tao đã làm nó, những nó không giống thật cho lắm. ‘Vì lợi ích của công lí, tao sẽ không chịu đựng sự bất công của mày nữa!’ Wah…Chẳng phải tao rất có tài trong diễn xuất sao?”

“Thằng khốn!”

Park Sung-kwang biết rằng vụ phát sóng đó đã được dàn xếp. Hắn không biết giọng của hắn bị lấy bằng cách nào, nhưng nó không quan trọng nữa.

Ngay bây giờ, hắn là tên phản diện sừng sỏ, kẻ đã đe dọa Tae-hyuk để làm vỏ bọc cho hành động của hắn. Hắn đã mất tất cả những gì hắn đã xây dựng được trong trường.

Thứ này phải dừng lại.

Park Sung-kwang quyết định sử dụng vũ khí mạnh nhất của hắn.[note10900]

“….Mày không biết rằng ba tao là một chính trị gia à? Ngưng cái buổi phát sóng lại và giải thích rõ ràng cho tao. Còn nữa, tao sẽ biến mày và gia đình mày thành thịt băm bằng băng đảng của ba tao.”

Đó là một lời đe dọa bạo lực. Hơn nữa, Park Sung-kwang có khả năng để làm điều đó.

Đột nhiên, Tae-hyuk thở dài.

“Sao thế, mày thấy hối hận rồi à?”

“không, mấy lời đó của mày thực sự đáng kinh ngạc.”

Tae-hyuk nhìn vào Quỷ Gương Tiết Lộ. Khi cậu lên sân thượng, cậu đã sử dụng Spying.

Cho tới một phút trước, những chữ này đã được viết trên danh hiệu của Park Sung-kwang.

‘Con trai của chính trị gia Park Seong-ho.’

Tuy nhiên, giờ nó hoàn toàn trống rỗng. Điều này có nghĩa là…

“Tao biết mày to lớn tới mức nào, nhưng tao sẽ nói điều này – Nó chẳng là gì cả. Danh hiệu của mày…Những lời mày dùng để giới thiệu bản thân…Giờ nó đã là vô nghĩa.”

Park Sung-kwang trở nên bối rối. Hắn không thể hiểu được những lời của Tae-hyuk chút nào cả.

Tae-hyuk mỉm cười cay đắng.

“Đến cuối, mày—Park Sung-kwang, con trai của chính trị gia Park Seong-ho – đã biến mất khỏi thế giới từ một phút trước rồi.”

Cùng lúc đó, cả đất nước đang náo động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện