l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 22 – Những tên tội phạm #4
**
không giống như cái không khí đẫm máu đang diễn ra, cuộc nói chuyện diễn ra khá suôn sẻ.
Bên cạnh đó, Moonlight Flower là một sự trợ giúp đáng ngạc nhiên.
‘Đùa cợt với Big Mama…’
Hình tượng về Big Mama mà Tae-hyuk biết giống như khác biệt giữa trời với đất vậy.
Cô ta rèn luyện kĩ năng của mình trong khi là một tên buôn đồ trộm, trước khi bước vào ngành công nghiệp làm giả. Có vẻ như đây là khoảng thời gian đó.
‘Dù thế, kĩ năng làm đồ giả của bà ta vốn kinh khủng rồi.’
Big Mama đang vẽ một bản sao của thứ gì đó. Bằng đôi mắt của Tae-hyuk, thật khó để phân biệt được hàng giả với hàng thật.
Đôi mắt của Tae-hyuk sáng lên.
Moonlight Flower đã biến mất vào kho để kiếm một cái que để sử dụng.
Đây là cơ hội của cậu.
Tae-hyuk định hình lại thông tin cậu có về Big Mama trong đầu. Chi tiết cậu viết trong danh sách đen, thế nhưng cậu vẫn có thể nhớ được những điểm quan trọng.
Cậu nhớ ra điều gì đó rất không bình thường.
“Này, cậu nhóc. Cậu cần cái gì?”
Big Mama hỏi với một nụ cười của một người bán hàng.
“Xin chào, tôi là Seo Tae-hyuk. Tôi đã nghe rất nhiều lời đồn về Mama. Thật hân hạnh khi gặp được cô. Thế thì, tôi sẽ nói thẳng. Tôi muốn lập một thỏa thuận với Mama.”
Big Mama thể hiện sự bất ngờ trên khuôn mặt trong khi đôi mắt bà ta sắc bén lại.
“Hoh. Cậu không phải là một đứa trẻ bình thường.”
“Chẳng phải cô thường nói rằng vẻ ngoài không hề quan trọng sao?”
“….Cậu biết tôi rất rõ.”
“Cô khá là nổi tiếng.”
“Cậu muốn làm loại thỏa thuận gì?”
Bà ta muốn biết những gì cậu biết. Tae-hyuk không có ý định thả hết lá bài trong tay cậu.
“Cô có biết gì về tên trộm đã cướp lấy một chuỗi tràng hạt trong khu vực này hôm qua không? Nó trông giống thế này này.”
Tae-hyuk đưa một bức ảnh chuỗi tràng hạt mà cậu đã vẽ trước.
Big Mama đáp lại bằng một giọng thư giãn.
“Tôi đã trao đổi rất nhiều hàng ăn trộm trong một ngày, tôi không thể nhớ hết tất cả chúng.”
“Tôi biết Mama có trí nhớ rất tốt đến mức mà Mama có thể nhớ tới cả mẩu hàng hóa từ cả tuần trước kìa.”
Big Mama rất nổi tiếng vì trí nhớ siêu hạng của bà ta.
“Hoh. không nhiều người biết tới khả năng đặc biệt của tôi đâu…Cậu là một thằng nhóc mà tôi thực sự không nên xem thường. không, tôi có nên gọi cậu là Tae-hyuk không?”
Giọng điệu của Big Mama thay đổi.
Tae-hyuk biết rằng điều này nghĩa là gì.
“Tôi muốn thỏa thuận về vấn đề thông tin. Nếu cô đưa tôi thông tin về tên trộm đã cướp chuỗi tràng hạt, thì tôi sẽ đưa cô một mẩu thông tin khác.”
“Tôi sẽ nghe trước và quyết định sau.”
Tae-hyuk nói như bình thường, như thể cậu đang gọi jajangmyeon từ một nhà hàng Trung Quốc.
“Đường Mòn Hoàng Hôn (The Trail of the Sunset).”
Cảm giác như thời gian vừa ngừng lại.
Big Mama đóng băng.
“….Làm thế nào mà cậu biết….?”
Có 2 hàm ý.
Tae-hyuk mỉm cười nhẹ nhàng.
Cậy nói ra điều đó vì cậu biết tương lại của Big Mama.
“Đó là một thứ mà tất cả nhà sưu tầm nghệ thuật đều khao khát.”
Đôi tay của Big Mama run rẩy. Đó là một biểu hiện như thể bà tay vừa bị đánh.
“Điều rất quan trọng là thông tin có đáng tin hay không. Chẳng có gì đảm bảo là cậu không nói dối cả.”
Tae-hyuk biết rằng Big Mama sẽ nói điều này. Câu trả lời cũng đã được chuẩn bị.
“Chẳng phải vị trí bây giờ của cô chẳng khác nào nhìn qua một ống hút sao? Nếu thông tin đưa không đáng tin thì tôi cũng chịu. Tôi sẽ từ bỏ thỏa thuận này.”
Tae-hyuk nói một cách mạnh dạn. Nếu chiếc hộp chưa được mở, thì người ta sẽ không biết mình nhận được gì khi gọi món từ một nhà hàng Trung Quốc. Dĩ nhiên, cũng tương tự với người khác.[note11085]
Đây là rủi ro khi trao đổi thông tin.
“Tae-hyuk đang bảo ta phản bội lại cái kèo sinh lợi này sao. Cậu có biết điều đó là gì không?”
“Đường Mòn Hoàng Hôn hoặc tiền. Chọn 1 trong 2 đi.”
không cần phải so đo 2 thứ đó. Cho dù có gom lại bao nhiêu quả bóng bàn, chúng vẫn không thể đánh bại được quả bóng bowling.[note11086]
Big Mama vẫn đang cười, nhưng đôi mắt của bà sáng bốc lên ánh lửa kì lạ.
“Nếu cậu nói dối thì hãy sẵn sàng đi, tôi sẽ cho cậu một sự trừng phạt cực kì đau đớn đấy.”
“Thế thì, tôi sẽ nói cô vị trí của bức tranh. Mama, làm ơn hãy nói tên và số điện thoại của kẻ tôi đang tìm kiếm.”
Big Mama nói với cậu.
“Tôi không đánh bạc, nhưng tôi sẽ thử tin Tae-hyuk chỉ một lần. Tên trộm là…”
Tae-hyuk có thể lấy được thông tin cậu muốn nhờ vào trao đổi với Big Mama.
**
“Bây giờ cậu tính làm gì?”
“Tôi phải thiết lập một cái bẫy mà chúng không thể chạy thoát được, vậy nên tôi sẽ phải chuẩn bị vài thứ để nhử hắn.”
“Ahum~”
Moonlight Flower nói bằng một giọng kì lạ và cười.
Tae-hyuk nói giọng hối lỗi.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ phải bỏ cô ở đây.”
“Bah. Cậu ăn hết mọi thứ à giờ cậu muốn vứt bỏ tôi như món hàng đã sử dụng à?”
“Tôi xin lỗi. Thay vào đó, tôi hứa sẽ tới nói chuyện sau khi bắt được K.”
K là danh tính của tên tội phạm.
“Cậu hứa chứ?”
“Phải.”
Moonlight giờ một 1 tay ra.
“Tôi sẽ thêm 1 thứ nữa. Đôi khi tới thủy cung với tôi vào cuối tuần. Có vài thứ tôi muốn thảo luận với cậu khi tới đó.”
“….Tốt thôi. Ok, tôi hiểu rồi.”
Lần này, Tae-hyuk nợ một ân huệ lớn với Moonlight Flower, vậy nên cậu quyết định lắng nghe yêu cầu của cô ấy.
Moonlight Flower tiếp tục vẫy tay cho tới khi Tae-hyuk biến mất khỏi tầm nhìn của cô ấy.
‘Mình không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp 2 người trong danh sách đen trong 1 ngày.’
Tae-hyuk thở dài bên trong.
Moonlight Flower và Big Mama. Có vẻ như họ thu hút lẫn nhau. Có 120 người trên danh sách đen. Để mà chống lại tất cả chúng là điều không thể, kể cả với kĩ năng tội phạm của cậu.
‘Trước hết, mình cần phải quan sát tình hình…’
Trong khi Tae-hyuk không biết nhiều về Moonlight Flower, cậu biết rằng Big Mama gian xảo như một con hồ ly.
Cậu có thể để cô ta một mình không?
Suy nghĩ của Tae-hyuk trở nên phức tạp.
‘Thôi giờ cứ nghĩ cách để bắt K đã.’
Tae-hyuk gọi vào số cậu nhận được từ Big Mama.
Kế hoạch để bắt K đã được tiến hành.
Có vài tiếng bíp.
“Xin chào?”
Cuộc gọi đã được kết nối.
**
Kim Sang-hyun không thấy tốt vào buổi sáng.
Hắn không biết bao nhiêu ngày đã qua kể từ khi hắn tìm thấy thứ gì đó tốt.
Hôm qua, hắn đã nhắm được một con mồi mới được phát hiện. Đó là một gia đình vừa chuyển tới khu vực của hắn. Thông thường, ở trường hợp thế này, có rất nhiều tiền trong nhà người chủ đó.
Tuy nhiên, họ đã để hết mọi thứ vào ngân hàng, vậy nên hắn lục tung mọi thứ trong nhà. Ở đó thậm chí còn chẳng có một cái nhẫn vàng nào.
Kim Sang-hyuk ngồi trên sàn.
“Che! Ara, mấy tên khốn.”
Hắn muốn chuyển tới khu vực khác, nhưng tình hình hiện tại không cho phép. Có lẽ còn ai đó khác…
Hắn lấy ra một điếu thuốc lá và đưa nó vào miệng. Hắn mới chỉ vừa mua gói mới vậy mà đây lại là điếu cuối cùng.
“Điên rồ. Mình không còn điếu thuốc nào cả.”
Thật nguy hiểm nếu hắn không thể trúng vé số.
Hắn đang tận hưởng điếu thuốc lá của mình thì chuông điện thoại vang.
Hắn không biết số của ai. Có lẽ là gọi nhầm.
Kim Sang-hyun đột nhiên nảy ra sáng kiến. Hắn sẽ chửi thề vào người ở đầu dây kia để xả stress.
Sang-hyun nhấn nút nghe và mang điện thoại lên tai.
“…..”
Hắn trước tiên kiểm tra xem đầu dây kia là ai. Nếu đó là ai mà hắn không biết, thì hắn sẽ sủa bậy vào họ.
Sang-hyun tập trung vào giọng của người trên đầu dây.
-Sang-hyun, là Mẹ đây.
Kim Sang-hyuk không thế tin được tai hắn. Mama đang trực tiếp gọi điện cho hắn.
“Ah, Mẹ. Có chuyện gì thế?”
-Well, tôi gọi cậu vì tôi nghĩ tôi nên nói vài thứ cậu sẽ cần chú ý. Trước đó, có thằng nhóc đang tìm kiếm cậu. Tôi không biết nó là ai, nhưng cậu nên cẩn thận. Thắng đó hỏi về cậu.
“Hỏi tôi á? Mẹ đã làm gì?”
-Chúng ta đã làm việc bao lâu rồi hả? Dĩ nhiên, tôi đưa hắn số giả.
“Haha….Cảm ơn, Mẹ.”
-Well, tất nhiên là có phí cho thông tin.
“Tôi hiểu.”
Bà ấy sẽ không đưa thông tin giả miễn phí.
Kim Sang-hyun thấy mồ hôi đang chảy, vì Mama không chỉ đơn giản là một tên buôn đồ trộm.
-Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Tôi là Mama, tôi không lạnh lùng thế đâu. Tôi có lợi nhờ vào Sang-hyun. Sang-hyun cũng nên có được một phần thưởng. Tôi vừa nhận được vài mẩu thông tin rất tốt, vậy thấy thế nào? Có muốn thử phát không?
Vào lúc đó, Kim Sang-hyun muốn hoan hô.
Đó là một cơ hội tốt cho những tên trộm. Một nơi chứa nhiều thứ giá trị.
“Tôi chấp nhập! không, tôi sẽ làm nó! Làm ơn hãy để tôi làm nó!”
-Hoho! Tôi hiểu rồi. Thực vậy, Sang-hyun. Cậu thật đáng tin cậy.
Những tên buôn đồ trộm thường nắm trong tay thông tin.
Nếu như vậy, có một luật ngầm khi làm những công việc với họ.
Kim Sang-hyun chỉ vừa đủ ngăn bản thân mình khỏi cười.
Nơi mà Mama chỉ được đồn rằng chẳng khác nào trúng vietlott.
“Thế tôi cần cướp thứ gì?”
-Chỗ đó sẽ có rất nhiều kim cương. Làm ơn hãy giúp Mama cướp tất cả chúng.
“Haha. Chỉ cần tin vào tôi!”
Kim Sang-hyun ghi nhớ thông tin cậu nhận được từ Mama.
Kim cương á?
“Hahaha! Mình sẽ trở nên giàu có! Giàu có!”
**
Địa điểm không xa.
Kim Sang-hyun làm một lượt kiểm tra trang bị cuối cùng. Trang bị của hắn rất nhiều loại từ công cụ bẻ khóa cho tới đòn bẩy để nâng vật nâng.
Cứ như hắn đang tính cướp một ngân hàng chứ không phải một ngôi nhà.
“Thế thì….Đây không phải khu vực của mình. Thế có ổn không?”
Hắn tới dưới cái tên của người buôn thông tin vĩ đại nhất, Mama.
Kể cả tên đầu sỏ khu vực này sẽ không thể phàn nàn được điều gì.
Địa điểm là một ngôi nhà 2 tầng với một cái sân rất rộng. Trong những năm gần đây, những thiết bị an ninh đắt đỏ thường thấy trong những ngôi nhà như thế này. Rất kho để có thể ăn và sống trong thế giới này.
‘Trông như chả có một camera giám sát thông thường nào cả. Trúng số đậm rùi!’
Kim Sang-hyun hoan hô.
Như mong đợi từ Mama. Hắn tự hỏi làm sao bà ta tìm ra được thông tin về nơi này.
Đã là đêm muộn rồi, vậy nên không còn ai trong nhà. Lò lửa cũng tắt và không có âm thanh nào có thể nghe thấy.
Một cơ hội vàng để trộm cắp!
Tiếng một bài hát vang lên.
Kim Sang-hyun là một tên trộm với kĩ năng đáng kể. Hắn thậm chí có thể vào bẻ khóa két an toàn chỉ trong vòng 5 phút bởi vì hắn là con của một thợ khóa.
Hắn mở cánh cửa đang khóa bằng kĩ năng của hắn.
Dựa trên thông tin của Mama, những viên kim cương ở trong phòng ngủ. Hắn đi đến địa điểm khi hình dùng cấu trúc của căn nhà trong đầu.[note11087]
‘Ở đây!’
Kim Sang-hyun phấn khích mở cánh cửa.
Pang!
Pang pang!
Đột nhiên, có âm thanh của pháo hoa giấy.
Căn phòng sáng lên.
Những người núp trong bóng tối chúc mừng.
“Ngạc nhiên chưa~!”(Surprise motherfucker :v)
“Chúc mừng!”
“Chúc mừng sinh nhật, Cảnh sát trưởng-nim!”
“Cảnh sát trưởng-nim, I love you!”(Trans: Vì mình méo biết ai nói với ai nên để eng lun :3 hãy để trí tưởng tượng bay xa :v)
“Cảnh sát trưởng-nim màu sữa!”[note11088]
Kim Sang-hyun dừng di chuyển.
Kim cương. Có rất nhiều kim cương. 3 biểu tương kim cương.
“Kim Sun-kyung. Dù ta có nhìn thế nào, đó đâu phải là cảnh sát trưởng?”
Viên kim cương thứ 2 trả lời.
“Phải, đúng thế!”
Một viên kim cương là một viên kim cương nhưng chúng không phải đá quý. Tuy nhiên bọn họ được bao bọc bởi những viên kim cương.
Trong căn phòng, hàng chục người đang mặc đồng phục cảnh sát. Ở giữa căn phòng là một cái bánh kem lớn, cùng như bia và gà.
Ngạc nhiên? Sinh nhật? Cái đéo gì thế này? Đây là nhà của cảnh sát trưởng á?
Tại sao Mama lại gửi hắn đến đây…?
“Aaaaack!”
Kim Sang-hyun hét lên.
Cảnh sát!
Mấy anh áo xanh!
Và nó rất xanhhhhhhhh!
Kim Sang-hyun cố gắng chạy đi bằng đường mà hắn tới.
Viên kim cương nói.
“Ai đây? Kim Sang-hyun! Cậu tính đầu thú vào ngày sinh nhất của cảnh sát trưởng-nim à?”
Hôm này là ngày sinh nhật của cảnh sát trưởng.
Kim Sang-hyun phải hát một bài chúc mừng với cái còng tay.
##
Chapter 22 – Những tên tội phạm #4
**
không giống như cái không khí đẫm máu đang diễn ra, cuộc nói chuyện diễn ra khá suôn sẻ.
Bên cạnh đó, Moonlight Flower là một sự trợ giúp đáng ngạc nhiên.
‘Đùa cợt với Big Mama…’
Hình tượng về Big Mama mà Tae-hyuk biết giống như khác biệt giữa trời với đất vậy.
Cô ta rèn luyện kĩ năng của mình trong khi là một tên buôn đồ trộm, trước khi bước vào ngành công nghiệp làm giả. Có vẻ như đây là khoảng thời gian đó.
‘Dù thế, kĩ năng làm đồ giả của bà ta vốn kinh khủng rồi.’
Big Mama đang vẽ một bản sao của thứ gì đó. Bằng đôi mắt của Tae-hyuk, thật khó để phân biệt được hàng giả với hàng thật.
Đôi mắt của Tae-hyuk sáng lên.
Moonlight Flower đã biến mất vào kho để kiếm một cái que để sử dụng.
Đây là cơ hội của cậu.
Tae-hyuk định hình lại thông tin cậu có về Big Mama trong đầu. Chi tiết cậu viết trong danh sách đen, thế nhưng cậu vẫn có thể nhớ được những điểm quan trọng.
Cậu nhớ ra điều gì đó rất không bình thường.
“Này, cậu nhóc. Cậu cần cái gì?”
Big Mama hỏi với một nụ cười của một người bán hàng.
“Xin chào, tôi là Seo Tae-hyuk. Tôi đã nghe rất nhiều lời đồn về Mama. Thật hân hạnh khi gặp được cô. Thế thì, tôi sẽ nói thẳng. Tôi muốn lập một thỏa thuận với Mama.”
Big Mama thể hiện sự bất ngờ trên khuôn mặt trong khi đôi mắt bà ta sắc bén lại.
“Hoh. Cậu không phải là một đứa trẻ bình thường.”
“Chẳng phải cô thường nói rằng vẻ ngoài không hề quan trọng sao?”
“….Cậu biết tôi rất rõ.”
“Cô khá là nổi tiếng.”
“Cậu muốn làm loại thỏa thuận gì?”
Bà ta muốn biết những gì cậu biết. Tae-hyuk không có ý định thả hết lá bài trong tay cậu.
“Cô có biết gì về tên trộm đã cướp lấy một chuỗi tràng hạt trong khu vực này hôm qua không? Nó trông giống thế này này.”
Tae-hyuk đưa một bức ảnh chuỗi tràng hạt mà cậu đã vẽ trước.
Big Mama đáp lại bằng một giọng thư giãn.
“Tôi đã trao đổi rất nhiều hàng ăn trộm trong một ngày, tôi không thể nhớ hết tất cả chúng.”
“Tôi biết Mama có trí nhớ rất tốt đến mức mà Mama có thể nhớ tới cả mẩu hàng hóa từ cả tuần trước kìa.”
Big Mama rất nổi tiếng vì trí nhớ siêu hạng của bà ta.
“Hoh. không nhiều người biết tới khả năng đặc biệt của tôi đâu…Cậu là một thằng nhóc mà tôi thực sự không nên xem thường. không, tôi có nên gọi cậu là Tae-hyuk không?”
Giọng điệu của Big Mama thay đổi.
Tae-hyuk biết rằng điều này nghĩa là gì.
“Tôi muốn thỏa thuận về vấn đề thông tin. Nếu cô đưa tôi thông tin về tên trộm đã cướp chuỗi tràng hạt, thì tôi sẽ đưa cô một mẩu thông tin khác.”
“Tôi sẽ nghe trước và quyết định sau.”
Tae-hyuk nói như bình thường, như thể cậu đang gọi jajangmyeon từ một nhà hàng Trung Quốc.
“Đường Mòn Hoàng Hôn (The Trail of the Sunset).”
Cảm giác như thời gian vừa ngừng lại.
Big Mama đóng băng.
“….Làm thế nào mà cậu biết….?”
Có 2 hàm ý.
Tae-hyuk mỉm cười nhẹ nhàng.
Cậy nói ra điều đó vì cậu biết tương lại của Big Mama.
“Đó là một thứ mà tất cả nhà sưu tầm nghệ thuật đều khao khát.”
Đôi tay của Big Mama run rẩy. Đó là một biểu hiện như thể bà tay vừa bị đánh.
“Điều rất quan trọng là thông tin có đáng tin hay không. Chẳng có gì đảm bảo là cậu không nói dối cả.”
Tae-hyuk biết rằng Big Mama sẽ nói điều này. Câu trả lời cũng đã được chuẩn bị.
“Chẳng phải vị trí bây giờ của cô chẳng khác nào nhìn qua một ống hút sao? Nếu thông tin đưa không đáng tin thì tôi cũng chịu. Tôi sẽ từ bỏ thỏa thuận này.”
Tae-hyuk nói một cách mạnh dạn. Nếu chiếc hộp chưa được mở, thì người ta sẽ không biết mình nhận được gì khi gọi món từ một nhà hàng Trung Quốc. Dĩ nhiên, cũng tương tự với người khác.[note11085]
Đây là rủi ro khi trao đổi thông tin.
“Tae-hyuk đang bảo ta phản bội lại cái kèo sinh lợi này sao. Cậu có biết điều đó là gì không?”
“Đường Mòn Hoàng Hôn hoặc tiền. Chọn 1 trong 2 đi.”
không cần phải so đo 2 thứ đó. Cho dù có gom lại bao nhiêu quả bóng bàn, chúng vẫn không thể đánh bại được quả bóng bowling.[note11086]
Big Mama vẫn đang cười, nhưng đôi mắt của bà sáng bốc lên ánh lửa kì lạ.
“Nếu cậu nói dối thì hãy sẵn sàng đi, tôi sẽ cho cậu một sự trừng phạt cực kì đau đớn đấy.”
“Thế thì, tôi sẽ nói cô vị trí của bức tranh. Mama, làm ơn hãy nói tên và số điện thoại của kẻ tôi đang tìm kiếm.”
Big Mama nói với cậu.
“Tôi không đánh bạc, nhưng tôi sẽ thử tin Tae-hyuk chỉ một lần. Tên trộm là…”
Tae-hyuk có thể lấy được thông tin cậu muốn nhờ vào trao đổi với Big Mama.
**
“Bây giờ cậu tính làm gì?”
“Tôi phải thiết lập một cái bẫy mà chúng không thể chạy thoát được, vậy nên tôi sẽ phải chuẩn bị vài thứ để nhử hắn.”
“Ahum~”
Moonlight Flower nói bằng một giọng kì lạ và cười.
Tae-hyuk nói giọng hối lỗi.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ phải bỏ cô ở đây.”
“Bah. Cậu ăn hết mọi thứ à giờ cậu muốn vứt bỏ tôi như món hàng đã sử dụng à?”
“Tôi xin lỗi. Thay vào đó, tôi hứa sẽ tới nói chuyện sau khi bắt được K.”
K là danh tính của tên tội phạm.
“Cậu hứa chứ?”
“Phải.”
Moonlight giờ một 1 tay ra.
“Tôi sẽ thêm 1 thứ nữa. Đôi khi tới thủy cung với tôi vào cuối tuần. Có vài thứ tôi muốn thảo luận với cậu khi tới đó.”
“….Tốt thôi. Ok, tôi hiểu rồi.”
Lần này, Tae-hyuk nợ một ân huệ lớn với Moonlight Flower, vậy nên cậu quyết định lắng nghe yêu cầu của cô ấy.
Moonlight Flower tiếp tục vẫy tay cho tới khi Tae-hyuk biến mất khỏi tầm nhìn của cô ấy.
‘Mình không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp 2 người trong danh sách đen trong 1 ngày.’
Tae-hyuk thở dài bên trong.
Moonlight Flower và Big Mama. Có vẻ như họ thu hút lẫn nhau. Có 120 người trên danh sách đen. Để mà chống lại tất cả chúng là điều không thể, kể cả với kĩ năng tội phạm của cậu.
‘Trước hết, mình cần phải quan sát tình hình…’
Trong khi Tae-hyuk không biết nhiều về Moonlight Flower, cậu biết rằng Big Mama gian xảo như một con hồ ly.
Cậu có thể để cô ta một mình không?
Suy nghĩ của Tae-hyuk trở nên phức tạp.
‘Thôi giờ cứ nghĩ cách để bắt K đã.’
Tae-hyuk gọi vào số cậu nhận được từ Big Mama.
Kế hoạch để bắt K đã được tiến hành.
Có vài tiếng bíp.
“Xin chào?”
Cuộc gọi đã được kết nối.
**
Kim Sang-hyun không thấy tốt vào buổi sáng.
Hắn không biết bao nhiêu ngày đã qua kể từ khi hắn tìm thấy thứ gì đó tốt.
Hôm qua, hắn đã nhắm được một con mồi mới được phát hiện. Đó là một gia đình vừa chuyển tới khu vực của hắn. Thông thường, ở trường hợp thế này, có rất nhiều tiền trong nhà người chủ đó.
Tuy nhiên, họ đã để hết mọi thứ vào ngân hàng, vậy nên hắn lục tung mọi thứ trong nhà. Ở đó thậm chí còn chẳng có một cái nhẫn vàng nào.
Kim Sang-hyuk ngồi trên sàn.
“Che! Ara, mấy tên khốn.”
Hắn muốn chuyển tới khu vực khác, nhưng tình hình hiện tại không cho phép. Có lẽ còn ai đó khác…
Hắn lấy ra một điếu thuốc lá và đưa nó vào miệng. Hắn mới chỉ vừa mua gói mới vậy mà đây lại là điếu cuối cùng.
“Điên rồ. Mình không còn điếu thuốc nào cả.”
Thật nguy hiểm nếu hắn không thể trúng vé số.
Hắn đang tận hưởng điếu thuốc lá của mình thì chuông điện thoại vang.
Hắn không biết số của ai. Có lẽ là gọi nhầm.
Kim Sang-hyun đột nhiên nảy ra sáng kiến. Hắn sẽ chửi thề vào người ở đầu dây kia để xả stress.
Sang-hyun nhấn nút nghe và mang điện thoại lên tai.
“…..”
Hắn trước tiên kiểm tra xem đầu dây kia là ai. Nếu đó là ai mà hắn không biết, thì hắn sẽ sủa bậy vào họ.
Sang-hyun tập trung vào giọng của người trên đầu dây.
-Sang-hyun, là Mẹ đây.
Kim Sang-hyuk không thế tin được tai hắn. Mama đang trực tiếp gọi điện cho hắn.
“Ah, Mẹ. Có chuyện gì thế?”
-Well, tôi gọi cậu vì tôi nghĩ tôi nên nói vài thứ cậu sẽ cần chú ý. Trước đó, có thằng nhóc đang tìm kiếm cậu. Tôi không biết nó là ai, nhưng cậu nên cẩn thận. Thắng đó hỏi về cậu.
“Hỏi tôi á? Mẹ đã làm gì?”
-Chúng ta đã làm việc bao lâu rồi hả? Dĩ nhiên, tôi đưa hắn số giả.
“Haha….Cảm ơn, Mẹ.”
-Well, tất nhiên là có phí cho thông tin.
“Tôi hiểu.”
Bà ấy sẽ không đưa thông tin giả miễn phí.
Kim Sang-hyun thấy mồ hôi đang chảy, vì Mama không chỉ đơn giản là một tên buôn đồ trộm.
-Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Tôi là Mama, tôi không lạnh lùng thế đâu. Tôi có lợi nhờ vào Sang-hyun. Sang-hyun cũng nên có được một phần thưởng. Tôi vừa nhận được vài mẩu thông tin rất tốt, vậy thấy thế nào? Có muốn thử phát không?
Vào lúc đó, Kim Sang-hyun muốn hoan hô.
Đó là một cơ hội tốt cho những tên trộm. Một nơi chứa nhiều thứ giá trị.
“Tôi chấp nhập! không, tôi sẽ làm nó! Làm ơn hãy để tôi làm nó!”
-Hoho! Tôi hiểu rồi. Thực vậy, Sang-hyun. Cậu thật đáng tin cậy.
Những tên buôn đồ trộm thường nắm trong tay thông tin.
Nếu như vậy, có một luật ngầm khi làm những công việc với họ.
Kim Sang-hyun chỉ vừa đủ ngăn bản thân mình khỏi cười.
Nơi mà Mama chỉ được đồn rằng chẳng khác nào trúng vietlott.
“Thế tôi cần cướp thứ gì?”
-Chỗ đó sẽ có rất nhiều kim cương. Làm ơn hãy giúp Mama cướp tất cả chúng.
“Haha. Chỉ cần tin vào tôi!”
Kim Sang-hyun ghi nhớ thông tin cậu nhận được từ Mama.
Kim cương á?
“Hahaha! Mình sẽ trở nên giàu có! Giàu có!”
**
Địa điểm không xa.
Kim Sang-hyun làm một lượt kiểm tra trang bị cuối cùng. Trang bị của hắn rất nhiều loại từ công cụ bẻ khóa cho tới đòn bẩy để nâng vật nâng.
Cứ như hắn đang tính cướp một ngân hàng chứ không phải một ngôi nhà.
“Thế thì….Đây không phải khu vực của mình. Thế có ổn không?”
Hắn tới dưới cái tên của người buôn thông tin vĩ đại nhất, Mama.
Kể cả tên đầu sỏ khu vực này sẽ không thể phàn nàn được điều gì.
Địa điểm là một ngôi nhà 2 tầng với một cái sân rất rộng. Trong những năm gần đây, những thiết bị an ninh đắt đỏ thường thấy trong những ngôi nhà như thế này. Rất kho để có thể ăn và sống trong thế giới này.
‘Trông như chả có một camera giám sát thông thường nào cả. Trúng số đậm rùi!’
Kim Sang-hyun hoan hô.
Như mong đợi từ Mama. Hắn tự hỏi làm sao bà ta tìm ra được thông tin về nơi này.
Đã là đêm muộn rồi, vậy nên không còn ai trong nhà. Lò lửa cũng tắt và không có âm thanh nào có thể nghe thấy.
Một cơ hội vàng để trộm cắp!
Tiếng một bài hát vang lên.
Kim Sang-hyun là một tên trộm với kĩ năng đáng kể. Hắn thậm chí có thể vào bẻ khóa két an toàn chỉ trong vòng 5 phút bởi vì hắn là con của một thợ khóa.
Hắn mở cánh cửa đang khóa bằng kĩ năng của hắn.
Dựa trên thông tin của Mama, những viên kim cương ở trong phòng ngủ. Hắn đi đến địa điểm khi hình dùng cấu trúc của căn nhà trong đầu.[note11087]
‘Ở đây!’
Kim Sang-hyun phấn khích mở cánh cửa.
Pang!
Pang pang!
Đột nhiên, có âm thanh của pháo hoa giấy.
Căn phòng sáng lên.
Những người núp trong bóng tối chúc mừng.
“Ngạc nhiên chưa~!”(Surprise motherfucker :v)
“Chúc mừng!”
“Chúc mừng sinh nhật, Cảnh sát trưởng-nim!”
“Cảnh sát trưởng-nim, I love you!”(Trans: Vì mình méo biết ai nói với ai nên để eng lun :3 hãy để trí tưởng tượng bay xa :v)
“Cảnh sát trưởng-nim màu sữa!”[note11088]
Kim Sang-hyun dừng di chuyển.
Kim cương. Có rất nhiều kim cương. 3 biểu tương kim cương.
“Kim Sun-kyung. Dù ta có nhìn thế nào, đó đâu phải là cảnh sát trưởng?”
Viên kim cương thứ 2 trả lời.
“Phải, đúng thế!”
Một viên kim cương là một viên kim cương nhưng chúng không phải đá quý. Tuy nhiên bọn họ được bao bọc bởi những viên kim cương.
Trong căn phòng, hàng chục người đang mặc đồng phục cảnh sát. Ở giữa căn phòng là một cái bánh kem lớn, cùng như bia và gà.
Ngạc nhiên? Sinh nhật? Cái đéo gì thế này? Đây là nhà của cảnh sát trưởng á?
Tại sao Mama lại gửi hắn đến đây…?
“Aaaaack!”
Kim Sang-hyun hét lên.
Cảnh sát!
Mấy anh áo xanh!
Và nó rất xanhhhhhhhh!
Kim Sang-hyun cố gắng chạy đi bằng đường mà hắn tới.
Viên kim cương nói.
“Ai đây? Kim Sang-hyun! Cậu tính đầu thú vào ngày sinh nhất của cảnh sát trưởng-nim à?”
Hôm này là ngày sinh nhật của cảnh sát trưởng.
Kim Sang-hyun phải hát một bài chúc mừng với cái còng tay.
Danh sách chương