Đây là một câu chuyện mà tôi đã thực sự trải qua ở ngôi làng quê của mình.
Trong suốt thời gian trước khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi đã sống trong một ngôi làng nhỏ ven núi. Chi tiết về ngôi làng sẽ được giữ bí mật, nhưng toàn bộ khu vực này là một nơi linh thiêng và lễ hội thường xuyên diễn ra, với các cánh đồng vàng bao quanh ngôi làng.
Ở đó có một nhóm ba đứa trẻ bằng tuổi nhau, trong đó bao gồm cả tôi. Tôi có một mối quan hệ đặc biệt tốt với cô bé T-chan trong nhóm đó, và chúng tôi thường chơi cùng nhau mỗi ngày.
Thực tế là bà cố của tôi và bà cố T-chan là chị em họ và cũng là họ hàng xa. Có lẽ vì thế mà ngay từ đầu chúng tôi đã có một mối liên kết giống như chị em ruột thịt.
Câu chuyện này diễn ra vào mùa hè năm tôi học lớp một.
Tôi không nhớ rõ tại sao mà tôi đã được mời ở qua đêm tại nhà T-chan, nhưng điều đó đã xảy ra lần đầu tiên. Thực ra, trước đó, dù T-chan đã đến nhà tôi ở qua đêm một vài lần, tôi cũng chỉ vài lần ghé chơi nhà cô ấy. Chúng tôi thường chơi trong sân sau, ngồi chung trên sàn nhà hoặc phòng khách và cùng nhau ăn kem. Tôi chỉ được vào nhà cô ấy ở mức đó.
Vì vậy, tôi đã rất háo hức chờ đến ngày tôi có thể ở lại nhà T-chan trong thời gian dài hơn.
Ngôi nhà của T-chan là quán trọ truyền thống đã tồn tại từ thời xa xưa, và theo như tôi nhớ, ngôi nhà hiện tại đã được xây dựng khoảng trăm năm trước đây.
Mặc dù gọi là nhà trọ, nhưng nó khá là nhỏ và chỉ có ít người biết đến nơi này.
Tầng một rộng rãi, có một phòng khách nhỏ tách biệt với không gian sinh hoạt của gia đình, và một sảnh lớn.
Nhưng tầng hai lại có chút khác biệt. So với tầng một, nó hẹp hơn rất nhiều và chỉ có một phòng duy nhất ở cuối hành lang dài. Và đó là phòng của T-chan.
Về cấu trúc của tầng hai đó, tôi chỉ ngạc nhiên trong một thoáng nhưng không nghĩ quá nhiều về nó. Nhìn thấy căn phòng xinh xắn của T-chan giống như một phòng khách sạn nhỏ, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hứng thú và phấn khích.
Tôi đã có bữa tối cùng gia đình T-chan một cách thoải mái, nhảy vào bồn tắm rộng rãi, sau đó khi quay trở lại phòng, mẹ của T-chan đã sắp xếp hai tấm chăn trong phòng cho chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi dành thời gian để ăn vặt, chơi game và xem TV. Chúng tôi thức khuya hơn bình thường, tận hưởng cảm giác được ở lại qua đêm ở nhà người khác.
Cuối cùng, khi tắt đèn trong phòng và lăn vào chăn, đã một lúc từ khi đi ngủ.
Tôi đã ngủ một cách không hề biết. Nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó đang ở bên cạnh giường mình và tỉnh dậy.
Bước chân nhẹ nhàng của ai đó cứ tiếp tục trên sàn tatami.[note51468]
Chăn của tôi đã được đặt phía gần tường, vì vậy nó chỉ có tường phía trên đầu mà thôi.
Tôi có chút sợ hãi và nằm yên, cố gắng khép chặt đôi mắt.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là T-chan thức dậy. Chắc chắn là vậy.
Không có tiếng động nào trong khi mọi thứ xung quanh đều trong tĩnh lặng. Tôi không biết bao lâu đã trôi qua.
Tôi không thể ngủ lại, mà thay vào đó, tôi càng trở nên tỉnh táo hơn.
Vào thời điểm đó,
Như… như...
Tiếng nói nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng, bắt đầu vọng ra. Đó là một giọng nói không thể phân biệt là nam hay nữ. Dù cho là nam hay nữ, nó rất thấp, và có thể nghe giống như tiếng động của đất rung.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng đó chỉ là ảo giác, kéo chăn bông xung quanh cổ lên cao và che mặt, khép chặt đôi mắt.
Nhưng...
Như... ư... ư...
Tiếng nói ngày càng lớn lên.
Ngoài ra, đột nhiên tôi cảm nhận được một cơn đau đầu.
Nó giống như não tôi bị kéo lên, một cơn đau kịch tính mà tôi chưa từng trải qua.
Tôi kìm nén lại tiếng hét của mình và nghiến chặt răng trong tuyệt vọng.
Vì đây là nhà của T-chan và tôi không muốn đánh thức T-chan đang ngủ...
Đột nhiên...
"Đứa bé này thì khác..."
Âm thanh thì thì thầm từ bên cạnh truyền đến tai tôi.
Không hề có vẻ như nó đang nói với tôi. Nhưng cũng không giống như giấc mơ nói đùa.
Dường như, T-chan đang nói chuyện với cái gì đó bên cạnh chiếc gối của tôi.
T-chan à, có chuyện gì vậy? Cậu đang nói gì vậy?
Tôi muốn hỏi nhưng sự sợ hãi đã khiến giọng nói tôi hoàn toàn nghẹn lại.
Lúc đó, đột nhiên... Tôi bất ngờ bị nắm lất cả hai vai
Trong tay của ai đó
Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể tôi.
Sau đó một lần nữa,
"Tôi nói đây là đứa bé khác biệt."
T-chan nói cùng một điều như vậy. Giọng điệu lúc này sắc bén hơn.
Có vẻ như nó khác với giọng nói thường ngày của cô ấy và tôi có cảm giác không nên nói chuyện với T-chan.
Tôi run rẩy, nhắm chặt mắt lại và giả vờ ngủ trong khi cố gắng cố nén nỗi sợ.
Và sau đó...
Một âm thanh vang lên từ phía dưới chân, như cái gì đó rơi xuống sàn.
Lạch Cạch...[note51467]
Tôi không thể chịu đựng được và phát ra tiếng kêu khóc ngắn ngủi.
Vào thời điểm đó...
Sự hiện diện biến mất một cách thoáng qua.
Bàn tay nắm lấy vai tôi cũng biến mất. Cơn đau đầu cũng biến mất một cách hoàn toàn.
Tôi có cảm giác như đang nín thở suốt thời gian qua. Ngay khi đó tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, đầu tôi trở nên trống rỗng. Và rồi, tôi như ngất đi vậy, tôi không còn nhớ được gì nữa xảy ra sau đó nữa.
Sáng hôm sau khi mở mắt, T-chan đang ngủ yên bình bên cạnh tôi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi tôi ngồi dậy và nhìn quanh căn phòng, mắt tôi nhìn thấy một chiếc cốc thủy tinh chứa nước đã bị đổ từ trên chiếc bàn đặt bên cạnh, lăn trên chiếc thảm.
Cái âm thanh tối qua chắc hẳn là do nó.
Sau một lúc, T-chan cũng tỉnh giấc.
"Ờ... chuyện gì vậy?"
Tôi đã dò hỏi với sự run rẩy. Và sau đó...
"Hả? Chuyện gì thế?"
T-chan trả lời như vậy trong khi mắt còn đang mơ mơ màng màng.
"Ê... là, đêm qua. Cậu đã nói gì đó mà."
Tôi không muốn nhớ lại nhưng cảm giác ngại ngần khi nói ra còn lớn hơn, tôi đưa ra một câu hỏi mơ hồ. Nhưng T-chan lại lắc đầu và nói "Tớ không nhớ".
Tôi hoàn toàn bối rối và từ đó, câu chuyện đó đã chấm dứt.
Có phải đó là giấc mơ... không?
Nhưng chắc chắn, nước trong ly đã đổ hết và làm ẩm chiếc chiếu.
Có thể đó chỉ là một sự trùng hợp, nhưng trong khoảng hai ngày sau đó, T-chan bị sốt li bì và nằm liệt giường.
Tôi cũng thầm lo lắng rằng tôi cũng sẽ bị sốt. Nhưng không có sự thay đổi nào đáng kể xảy ra và dần dần, sự việc này đã bị lãng quên vào một góc tối trong tâm trí của tôi.
Từ sau sự việc đó, T-chan và tôi vẫn giữ mối quan hệ thân thiết như xưa.
Tuy nhiên, từ đó đến nay, tôi không bao giờ ở qua đêm ở nhà T-chan nữa.
Sau một vài năm, sau khi tôi trở nên khôn ngoan hơn một chút, tôi đã suy nghĩ kỹ càng.
Từ bên ngoài căn nhà đó, trên tầng hai, tôi thấy rằng có cửa sổ hướng về hướng khác so với phòng của T-chan. Nghĩa là có vẻ như, ngoài phòng của T-chan, còn có một căn phòng khác.
Một căn phòng không thể vào được. Đằng sau bức tường.
Ở ngôi làng này, có một truyền thuyết cũ như thế này.
Ngày xửa ngày xưa,
Đây là một ngôi làng ẩn dật yên bình.
Một ngày nọ, một con yêu tinh đáng sợ xuất hiện và ăn thịt phụ nữ này đến người phụ nữ khác trong làng.
Những người dân lo lắng quá đỗi, họ đã nhờ một vị nhà sư đến để tiêu diệt yêu tinh.
Nhà sư đã diệt trừ yêu tinh bằng cách ngâm niệm kinh Phật, nhưng linh hồn của nó đã biến thành ma quỷ và gây ra các thảm họa như lũ lụt, sạt lở đất cho ngôi làng.
Vì vậy, vị thầy tu đã quyết định giao phó việc bảo vệ vùng đất này cho một dòng họ có huyết thống đặc biệt.
Dòng họ đó tôn sùng yêu tinh là "Thần" và từ đó linh hồn của yêu tinh không còn gây ác nữa.
Thực ra, dòng họ mà được cho là đã phong ấn "yêu tinh" đó chính là tổ tiên của T-chan.
Liệu điều đó có liên quan đến sự việc này không?
Ồ... ồ ồ... ồ ồ ồ...
Tiếng kêu u uất đó, giống như "Giọng nói của quỷ", tôi đã nghe thấy.
"Đứa trẻ này thì khác."
Liệu đó có phải là những gì T-chan đã nói trong khi ngủ không?
Hay có lẽ đó là những lời đó hướng về thứ gì đó phía bên kia bức tường?
Tôi rời xa ngôi làng này để theo học trung học ở thành phố và từ đó tôi ít khi gặp T-chan.
Vì vậy, tôi vẫn không biết chuyện đó là gì cho đến bây giờ.
27/4 21:00
502 lượt xem
21 lượt thích 5 lượt không thích
Bình luận: 10
1 tháng trước
[Tuyệt vời! Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra làm mình sợ]
1 tháng trước
[Tôi thường nghe trước khi đi ngủ. Những câu chuyện kinh dị của A-chan thật là thú vị. Nhưng cũng đáng sợ. Thậm chí tôi cũng ngủ quên (cười)]
1 tháng trước
[Tôi đã theo dõi A-chan từ rất lâu rồi!!
Lần này thật sự thú vị!!!
Tôi muốn nghe nhiều câu chuyện kinh dị của A-chan hơn nữa (≧∇≦)!!!]
1 tháng trước
[Truyện hôm nay thật đáng sợ. Câu chuyện kinh dị của A-chan dễ nghe và tạo cảm giác bị cuốn vào thế giới kỳ quái]
1 tháng trước
[Cảm ơn bạn vì chia sẻ trải nghiệm quý báu này
Nếu có thêm những trải nghiệm, hãy chia sẻ điều đó nữa nhé]
1 tháng trước
[Có thật có chuyện như thế này à. Câu chuyện thật kỳ quái. Liệu T-chan sau đó đã trở thành một người bình thường chứ?]
1 tháng trước
[T-chan dường như biết điều gì đó. Tôi muốn biết sự thật. À mà A-chan, thật là ngạc nhiên nhỉ, bạn có thể sáng tác một câu truyện kinh dị như vậy]
1 tháng trước
[Phải chăng đây là một câu chuyện hay đúng không? Thông qua việc sáng tạo của trí tưởng tượng và sáng tác một câu truyện hay như này]
1 tháng trước
[Tôi thích giọng nói của A-chan vì nó rất dễ chịu]
1 ngày trước
[T-chan đã chết rồi. Do A-chan gây ra]
Trong suốt thời gian trước khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi đã sống trong một ngôi làng nhỏ ven núi. Chi tiết về ngôi làng sẽ được giữ bí mật, nhưng toàn bộ khu vực này là một nơi linh thiêng và lễ hội thường xuyên diễn ra, với các cánh đồng vàng bao quanh ngôi làng.
Ở đó có một nhóm ba đứa trẻ bằng tuổi nhau, trong đó bao gồm cả tôi. Tôi có một mối quan hệ đặc biệt tốt với cô bé T-chan trong nhóm đó, và chúng tôi thường chơi cùng nhau mỗi ngày.
Thực tế là bà cố của tôi và bà cố T-chan là chị em họ và cũng là họ hàng xa. Có lẽ vì thế mà ngay từ đầu chúng tôi đã có một mối liên kết giống như chị em ruột thịt.
Câu chuyện này diễn ra vào mùa hè năm tôi học lớp một.
Tôi không nhớ rõ tại sao mà tôi đã được mời ở qua đêm tại nhà T-chan, nhưng điều đó đã xảy ra lần đầu tiên. Thực ra, trước đó, dù T-chan đã đến nhà tôi ở qua đêm một vài lần, tôi cũng chỉ vài lần ghé chơi nhà cô ấy. Chúng tôi thường chơi trong sân sau, ngồi chung trên sàn nhà hoặc phòng khách và cùng nhau ăn kem. Tôi chỉ được vào nhà cô ấy ở mức đó.
Vì vậy, tôi đã rất háo hức chờ đến ngày tôi có thể ở lại nhà T-chan trong thời gian dài hơn.
Ngôi nhà của T-chan là quán trọ truyền thống đã tồn tại từ thời xa xưa, và theo như tôi nhớ, ngôi nhà hiện tại đã được xây dựng khoảng trăm năm trước đây.
Mặc dù gọi là nhà trọ, nhưng nó khá là nhỏ và chỉ có ít người biết đến nơi này.
Tầng một rộng rãi, có một phòng khách nhỏ tách biệt với không gian sinh hoạt của gia đình, và một sảnh lớn.
Nhưng tầng hai lại có chút khác biệt. So với tầng một, nó hẹp hơn rất nhiều và chỉ có một phòng duy nhất ở cuối hành lang dài. Và đó là phòng của T-chan.
Về cấu trúc của tầng hai đó, tôi chỉ ngạc nhiên trong một thoáng nhưng không nghĩ quá nhiều về nó. Nhìn thấy căn phòng xinh xắn của T-chan giống như một phòng khách sạn nhỏ, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hứng thú và phấn khích.
Tôi đã có bữa tối cùng gia đình T-chan một cách thoải mái, nhảy vào bồn tắm rộng rãi, sau đó khi quay trở lại phòng, mẹ của T-chan đã sắp xếp hai tấm chăn trong phòng cho chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi dành thời gian để ăn vặt, chơi game và xem TV. Chúng tôi thức khuya hơn bình thường, tận hưởng cảm giác được ở lại qua đêm ở nhà người khác.
Cuối cùng, khi tắt đèn trong phòng và lăn vào chăn, đã một lúc từ khi đi ngủ.
Tôi đã ngủ một cách không hề biết. Nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó đang ở bên cạnh giường mình và tỉnh dậy.
Bước chân nhẹ nhàng của ai đó cứ tiếp tục trên sàn tatami.[note51468]
Chăn của tôi đã được đặt phía gần tường, vì vậy nó chỉ có tường phía trên đầu mà thôi.
Tôi có chút sợ hãi và nằm yên, cố gắng khép chặt đôi mắt.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là T-chan thức dậy. Chắc chắn là vậy.
Không có tiếng động nào trong khi mọi thứ xung quanh đều trong tĩnh lặng. Tôi không biết bao lâu đã trôi qua.
Tôi không thể ngủ lại, mà thay vào đó, tôi càng trở nên tỉnh táo hơn.
Vào thời điểm đó,
Như… như...
Tiếng nói nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng, bắt đầu vọng ra. Đó là một giọng nói không thể phân biệt là nam hay nữ. Dù cho là nam hay nữ, nó rất thấp, và có thể nghe giống như tiếng động của đất rung.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng đó chỉ là ảo giác, kéo chăn bông xung quanh cổ lên cao và che mặt, khép chặt đôi mắt.
Nhưng...
Như... ư... ư...
Tiếng nói ngày càng lớn lên.
Ngoài ra, đột nhiên tôi cảm nhận được một cơn đau đầu.
Nó giống như não tôi bị kéo lên, một cơn đau kịch tính mà tôi chưa từng trải qua.
Tôi kìm nén lại tiếng hét của mình và nghiến chặt răng trong tuyệt vọng.
Vì đây là nhà của T-chan và tôi không muốn đánh thức T-chan đang ngủ...
Đột nhiên...
"Đứa bé này thì khác..."
Âm thanh thì thì thầm từ bên cạnh truyền đến tai tôi.
Không hề có vẻ như nó đang nói với tôi. Nhưng cũng không giống như giấc mơ nói đùa.
Dường như, T-chan đang nói chuyện với cái gì đó bên cạnh chiếc gối của tôi.
T-chan à, có chuyện gì vậy? Cậu đang nói gì vậy?
Tôi muốn hỏi nhưng sự sợ hãi đã khiến giọng nói tôi hoàn toàn nghẹn lại.
Lúc đó, đột nhiên... Tôi bất ngờ bị nắm lất cả hai vai
Trong tay của ai đó
Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể tôi.
Sau đó một lần nữa,
"Tôi nói đây là đứa bé khác biệt."
T-chan nói cùng một điều như vậy. Giọng điệu lúc này sắc bén hơn.
Có vẻ như nó khác với giọng nói thường ngày của cô ấy và tôi có cảm giác không nên nói chuyện với T-chan.
Tôi run rẩy, nhắm chặt mắt lại và giả vờ ngủ trong khi cố gắng cố nén nỗi sợ.
Và sau đó...
Một âm thanh vang lên từ phía dưới chân, như cái gì đó rơi xuống sàn.
Lạch Cạch...[note51467]
Tôi không thể chịu đựng được và phát ra tiếng kêu khóc ngắn ngủi.
Vào thời điểm đó...
Sự hiện diện biến mất một cách thoáng qua.
Bàn tay nắm lấy vai tôi cũng biến mất. Cơn đau đầu cũng biến mất một cách hoàn toàn.
Tôi có cảm giác như đang nín thở suốt thời gian qua. Ngay khi đó tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, đầu tôi trở nên trống rỗng. Và rồi, tôi như ngất đi vậy, tôi không còn nhớ được gì nữa xảy ra sau đó nữa.
Sáng hôm sau khi mở mắt, T-chan đang ngủ yên bình bên cạnh tôi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi tôi ngồi dậy và nhìn quanh căn phòng, mắt tôi nhìn thấy một chiếc cốc thủy tinh chứa nước đã bị đổ từ trên chiếc bàn đặt bên cạnh, lăn trên chiếc thảm.
Cái âm thanh tối qua chắc hẳn là do nó.
Sau một lúc, T-chan cũng tỉnh giấc.
"Ờ... chuyện gì vậy?"
Tôi đã dò hỏi với sự run rẩy. Và sau đó...
"Hả? Chuyện gì thế?"
T-chan trả lời như vậy trong khi mắt còn đang mơ mơ màng màng.
"Ê... là, đêm qua. Cậu đã nói gì đó mà."
Tôi không muốn nhớ lại nhưng cảm giác ngại ngần khi nói ra còn lớn hơn, tôi đưa ra một câu hỏi mơ hồ. Nhưng T-chan lại lắc đầu và nói "Tớ không nhớ".
Tôi hoàn toàn bối rối và từ đó, câu chuyện đó đã chấm dứt.
Có phải đó là giấc mơ... không?
Nhưng chắc chắn, nước trong ly đã đổ hết và làm ẩm chiếc chiếu.
Có thể đó chỉ là một sự trùng hợp, nhưng trong khoảng hai ngày sau đó, T-chan bị sốt li bì và nằm liệt giường.
Tôi cũng thầm lo lắng rằng tôi cũng sẽ bị sốt. Nhưng không có sự thay đổi nào đáng kể xảy ra và dần dần, sự việc này đã bị lãng quên vào một góc tối trong tâm trí của tôi.
Từ sau sự việc đó, T-chan và tôi vẫn giữ mối quan hệ thân thiết như xưa.
Tuy nhiên, từ đó đến nay, tôi không bao giờ ở qua đêm ở nhà T-chan nữa.
Sau một vài năm, sau khi tôi trở nên khôn ngoan hơn một chút, tôi đã suy nghĩ kỹ càng.
Từ bên ngoài căn nhà đó, trên tầng hai, tôi thấy rằng có cửa sổ hướng về hướng khác so với phòng của T-chan. Nghĩa là có vẻ như, ngoài phòng của T-chan, còn có một căn phòng khác.
Một căn phòng không thể vào được. Đằng sau bức tường.
Ở ngôi làng này, có một truyền thuyết cũ như thế này.
Ngày xửa ngày xưa,
Đây là một ngôi làng ẩn dật yên bình.
Một ngày nọ, một con yêu tinh đáng sợ xuất hiện và ăn thịt phụ nữ này đến người phụ nữ khác trong làng.
Những người dân lo lắng quá đỗi, họ đã nhờ một vị nhà sư đến để tiêu diệt yêu tinh.
Nhà sư đã diệt trừ yêu tinh bằng cách ngâm niệm kinh Phật, nhưng linh hồn của nó đã biến thành ma quỷ và gây ra các thảm họa như lũ lụt, sạt lở đất cho ngôi làng.
Vì vậy, vị thầy tu đã quyết định giao phó việc bảo vệ vùng đất này cho một dòng họ có huyết thống đặc biệt.
Dòng họ đó tôn sùng yêu tinh là "Thần" và từ đó linh hồn của yêu tinh không còn gây ác nữa.
Thực ra, dòng họ mà được cho là đã phong ấn "yêu tinh" đó chính là tổ tiên của T-chan.
Liệu điều đó có liên quan đến sự việc này không?
Ồ... ồ ồ... ồ ồ ồ...
Tiếng kêu u uất đó, giống như "Giọng nói của quỷ", tôi đã nghe thấy.
"Đứa trẻ này thì khác."
Liệu đó có phải là những gì T-chan đã nói trong khi ngủ không?
Hay có lẽ đó là những lời đó hướng về thứ gì đó phía bên kia bức tường?
Tôi rời xa ngôi làng này để theo học trung học ở thành phố và từ đó tôi ít khi gặp T-chan.
Vì vậy, tôi vẫn không biết chuyện đó là gì cho đến bây giờ.
27/4 21:00
502 lượt xem
21 lượt thích 5 lượt không thích
Bình luận: 10
1 tháng trước
[Tuyệt vời! Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra làm mình sợ]
1 tháng trước
[Tôi thường nghe trước khi đi ngủ. Những câu chuyện kinh dị của A-chan thật là thú vị. Nhưng cũng đáng sợ. Thậm chí tôi cũng ngủ quên (cười)]
1 tháng trước
[Tôi đã theo dõi A-chan từ rất lâu rồi!!
Lần này thật sự thú vị!!!
Tôi muốn nghe nhiều câu chuyện kinh dị của A-chan hơn nữa (≧∇≦)!!!]
1 tháng trước
[Truyện hôm nay thật đáng sợ. Câu chuyện kinh dị của A-chan dễ nghe và tạo cảm giác bị cuốn vào thế giới kỳ quái]
1 tháng trước
[Cảm ơn bạn vì chia sẻ trải nghiệm quý báu này
Nếu có thêm những trải nghiệm, hãy chia sẻ điều đó nữa nhé]
1 tháng trước
[Có thật có chuyện như thế này à. Câu chuyện thật kỳ quái. Liệu T-chan sau đó đã trở thành một người bình thường chứ?]
1 tháng trước
[T-chan dường như biết điều gì đó. Tôi muốn biết sự thật. À mà A-chan, thật là ngạc nhiên nhỉ, bạn có thể sáng tác một câu truyện kinh dị như vậy]
1 tháng trước
[Phải chăng đây là một câu chuyện hay đúng không? Thông qua việc sáng tạo của trí tưởng tượng và sáng tác một câu truyện hay như này]
1 tháng trước
[Tôi thích giọng nói của A-chan vì nó rất dễ chịu]
1 ngày trước
[T-chan đã chết rồi. Do A-chan gây ra]
Danh sách chương