Khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Lục Dạ lập tức chạy vội về phòng.
Nàng lấy ra cuốn bí tịch Lâm Bạch đã tặng rồi chăm chú đọc.
Vạn Ảnh Thần Công gồm ba tầng.
Tầng thứ nhất,Bộc Phát bạo kích hư ảnh được tạo ra khá mờ nhạt nhưng đã có thể gia tăng sát thương mỗi khi vận dụng nội lực, nhưng hư ảnh không thể ly khai quá xa khỏi người võ giả.
Tầng thứ hai, Ảo Ảnh, hư ảnh lúc này đã ngưng thực rất nhiều, mỗi lần ra tay đều sẽ kèm theo hàng chục hư ảnh, khuếch đại sức tấn công lên hàng chục, hàng trăm lần.
Tầng thứ ba, Hư Thực Thực Hư, mỗi bước đi của võ giả đều sẽ để lại một hư ảnh giống như một loại phân thân, một hình chiếu cũng có thể đánh người, một người ra chiêu như hàng trăm, hàng ngàn người ra chiêu.
Lâm Lục Dạ rất hiếu kỳ, nàng nhảy lên trên giường, vận công hành khí.
Tư chất của nàng vốn rất tốt nên luyện tập một cuốn Thần Công cũng không có gì khó khăn.
Rất nhanh chóng, nàng đã dựa theo những gì được ghi chép trong bí tịch, vận khí tuần hoàn một chu thiên.
"Đây là..."
Lâm Lục Dạ ngạc nhiên khi nhìn vào bàn tay của mình, nó trở nên như thực như ảo khi mà nội công của Vạn Ảnh Thần Công đi qua.
Lúc này mọi nghi ngờ về tính chân thật của cuốn bí tịch đã biến mất, thứ võ công có thể khiến võ giả có năng lực thần kỳ chính xác là "Thần Công".
Lâm Lục Dạ tiện tay đánh một chưởng về phía không khí.
Oanh!
Tốc độ không nhanh tới nỗi gây ra âm bạo, nhưng ở vùng không khí phía trước lòng bàn tay nàng lại nổ như pháo bởi lực lượng bất ngờ bộc phát.
Nhưng ngay khi nàng còn chưa kịp vui mừng thì bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào tiếng chửi mắng, tiếng la thất thanh và vô số tạp âm khác.
Lâm Lục Dạ vội vã chạy ra ngoài, nàng dùng khinh công chỉ vài bước đã có thể phi thân lên trên nóc nhà.
Trong màn đêm tối tăm, ánh sáng từ hàng ngàn ngọn đuốc đang bao vây Lâm phủ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Một tiếng thét vang rền phát ra từ cổng chính của Lâm gia, kèm theo đó là tiếng vang của cánh cửa gỗ nặng nề đổ xuống.
"Lâm gia vô liêm sỉ, vơ vét tiền bạc mồ hôi nước mắt của bá tánh, khi nam phách nữ, chiếm đoạt Đông Hải thành kiến trăm họ lầm than!
Hôm nay! Huynh đệ Lang Sơn chúng ta tới đây để thay trời hành đạo!"
Những kẻ xông vào Lâm phủ là người của Lang Sơn trại, một đám thổ phỉ chiếm núi xưng vương cách Đông Hải thành hai trăm dặm.
Dẫn đầu đám người này là Tống Hỏa, một tên với tạo hình của một trùm thổ phỉ tiêu biểu, râu tóc rối bời, mặt mũi giữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn.
Hắn là một tên Khai Mạch cảnh võ giả.
"Hừm! Một đám thổ phỉ vừa ăn cướp vừa la làng, các ngươi nghĩ có thể hủy thanh danh của Lâm gia chúng ta bằng vài câu nói phát ra từ mồm của đám ăn người không nhả xương các ngươi sao?"
"Với lại, nơi đây thuộc quản hạt của Xích Kiếm tông! Lang Sơn trại! Các ngươi quá giới! Nơi đây không phải địa bàn của các ngươi mà giễu võ giương oai!"
Một lão già mặc áo bàu màu đỏ đi ra từ đám người Lâm gia, đến và đối nghịch với Tống Hỏa.
Ông ta là một cựu trưởng lão của Xích Kiếm tông, Lâm gia đệ nhất cao thủ, Lâm Kình Thiên.
"Haha! Ta cứ tưởng là ai dung túng cho Lâm gia vô pháp vô thiên, thì ra lại là Lâm trưởng lão."
Lâm Kình Thiên đối đầu với Tống Hỏa, hai mắt đầy uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tên trùm thổ phỉ.
"Nếu ngươi biết ta là người của Xích Kiếm tông, tại sao ngươi còn dám tới đây gây sự, Lâm gia chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc như vậy."
Đáp lại ánh mắt chất vấn của Lâm Kình Thiên chỉ là điệu cười cực kỳ khó nghe của tên trùm thổ phỉ.
"Ha ha ha! Nhìn cái ánh mắt của lão kìa, ta sợ quá haha. Nếu lão còn là Khai Mạch cảnh thì ta còn kính lão vài phần, nhưng chỉ cần người cố ý nghe ngóng một chút, cũng có thể biết rằng Lâm gia mua một số lớn đan dược chữa thương cho Khai Mạch cảnh.
Và cái Lâm gia của lão, thì ngoài lão ra có ai Khai Mạch nữa?"
Bị Tống Hỏa vạch ra điểm yếu, Lâm Kình Thiên bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
"Với lại sau lưng lão có Xích Kiếm tông, thì sau lưng ta là Hàn Kiếm tông.
Mấy năm trước, Xích Kiếm tông chưởng môn tỉ thí với Hàn Kiếm tông, kết quả là chưởng môn của các ngươi bị chưởng môn Hàn Kiếm tông đánh trọng thương. Từ đó tới nay Xích Kiếm tông luôn đóng cửa không ra.
Ta đoán là giờ Xích Kiếm tông ốc còn không mang nổi mình ốc, chứ đừng nói gì có người sẽ đến cứu viện cái Lâm gia bé tí nhà các ngươi."
Vừa nói xong, nhìn Lâm gia lão tổ đã không tập trung vào trận chiến nữa, Tống Hỏa nở một nụ cười, mưu kế của hắn như ý muốn.
Chợt hai lòng bàn tay tên trùm thổ phỉ bùng lên ánh lửa, hắn lao về phía Lâm Kình Thiên nhanh như đạn bắn.
Lâm Kình Thiên còn đang thất thần nên không kịp ra chiêu ứng đối.
Kết quả, một bước sai từng bước sai.
Vốn thực lực của Lâm Kình Thiên không phải ở thời đỉnh cao nay còn bị đánh bất ngờ.
Chứng kiến lão tổ bị đè lên đánh, chiến ý của người Lâm gia giảm xuống rất nhanh.
Việc Tống Hỏa tấn công bất ngờ giống như một tín hiệu ra lệnh tất cả đám thổ phỉ đồng loạt tấn công.
Dù cho người của Lâm gia là một đám người được huấn luyện đầy đủ, nhưng hiện tại chiến ý tụt giảm quá nhiều, ảnh hưởng tới lực chiến chỉ còn chưa đầy một nửa.
Còn đám thổ phỉ của Lang Sơn trại, phần lớn lại là đám lưu manh liều mạng, khí thế hung hung như một đàn sói, dù cho phần lớn bọn chúng là người bình thường cũng khiến cho đám võ giả của Lâm gia phải sợ hãi.
Đám người của Lâm gia liên tục bị đẩy lùi, mặc dù vết thương do đao kiếm cùn của đám thổ phỉ chỉ có thể coi là vết thương ngoài da.
Nhưng bị áp chế về mặt tinh thần lại khiến đám người này ảo tưởng quân địch rất lợi hại.
Một số kẻ hèn nhát bắt đầu tháo chạy khỏi chiến trường khi vừa nhận vài vết thương ngoài da.
Binh bại như núi đổ, đám bao cỏ mà Lâm gia nuôi dưỡng bấy lâu nay lập tức bỏ chạy, chỉ để lại tộc nhân nòng cốt của Lâm gia đau khổ chiến đấu.
Mãi tới khi đám người này trông thấy đệ tử nòng cốt của Lâm gia lấy một địch nhiều, lúc này chúng mới lấy lại dũng khí và quay trở lại.
Về phía Tống Hỏa đang đối đầu với Lâm Kình Thiên.
Chiến trường hai người giao chiến ngày càng mở rộng, cả hai đi đến đâu thì nhà cửa, phòng ốc sập đến đấy, cả Lâm gia như chìm vào biển lửa khi hai người giao thủ.
Sau khi giao thủ cả trăm chiêu, Lâm gia lão tổ cuối cùng cũng quen thuộc với tiết tấu của Tống Hỏa và bắt đầu phản công.
"Nhật Luân Công! Đây chẳng phải là võ công bí truyền của Xích Kiếm tông ta sao?"
Lâm Kình Thiên cảm thấy quen thuộc và có thể dần áp chế lại đối phương, đơn giản vì ông ta đã quá quen với công pháp này.
"Giờ lão già nhà ngươi mới nhận ra sao?"
Tống Hỏa vừa cười vừa nói, bàn tay rực lửa của hắn đánh thẳng về phía lão già trước mắt.
Để đáp lại, Lâm Kình Thiên cũng đánh ra một bàn tay rực lửa.
"Ta nhớ ra rồi, 20 năm trước có một tên phản đồ đã ăn cắp Nhật Luân Công rồi bỏ trốn, xem ra kẻ đó chính là ngươi đi!"
Hai bàn tay rực lửa va chạm cùng một chỗ rồi nổ tung, đẩy lùi hai tên võ giả và tiện thể san bằng thêm vài căn nhà khác.
"Chính xác, vì ban đầu ta vốn là người của Hàn Kiếm tông."
Lúc này Lâm Kình thiên chợt nhớ tới một chi tiết, Tống Hỏa nói rằng tông chủ của Hàn Kiếm tông đã đánh tông chủ của Xích Kiếm tông trọng thương.
Lâm Kình Thiên run rẩy khi nghĩ tới một sự thật đáng sợ.
"Nếu ngươi đã luyện thành công Nhật Luân Công, thì tông chủ của Hàn Kiếm tông cũng phải thu được rồi đi... Chẳng lẽ, Hàn Kiếm tông tông chủ đã luyện thành Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công sao!"
Hàn Kiếm tông và Xích Kiếm tông trước đây từng là một môn phái từng đứng đầu giang hồ gọi là Nhật Nguyệt tông.
Vì môn trấn tông thần công là Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công quá khó học, nên môn thần công này được chia thành hai bộ phận là Nhật Luân Công và Nguyệt Chuyển Công.
Sau này, không biết vì sao mà Nhật Nguyệt tông nội chiến, kết quả tông môn tan rã, tách ra thành hai tông môn riêng biệt là Xích Kiếm tông và Hàn Kiếm tông, mỗi tông môn giữ một bộ phận của thần công.
Tống Hỏa cười đầy sảng khoái.
"Chính xác rồi đấy lão già. Tông chủ của chúng ta hiện tại đã luyện thành công Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công, nếu không thì Xích Kiếm tông tông chủ đã không bị đánh thảm như vậy rồi.
Chẳng mấy chốc Hàn Kiếm tông sẽ quật khởi, trở thành bá chủ Đông Châu."
Giống như lần trước, Tống Hỏa lại giở trò đánh bất ngờ.
Nhưng lần này, Lâm Kình Thiên đã chờ sẵn.
Nhật Luân chân khí chảy xuôi trong kinh mạch rồi truyền lên thanh kiếm Lâm gia lão tổ đang cầm trên tay, nung đỏ lưỡi kiếm.
Tống Hỏa lao tới mạnh mẽ như một cơn bão lửa, còn Lâm Kình Thiên cầm thanh kiếm trên tay lại bình tĩnh tới lạ thường.
Khi đã bước vào tầm tấn công, trong nháy mắt, tốc độ của hai vị cao thủ tăng tốc tới nỗi mắt thường không theo kịp.
Nháy mắt sau đó, hai người đã đổi vị trí.
Lưỡi kiếm của Lâm gia lão tổ vốn đỏ rực nay đã nguội hơn phân nửa.
"Hiện tại, về thực lực ngươi có thể mạnh hơn ta, nhưng về kinh nghiệm và hiểu biết về Nhật Luân Công, ngươi so với ta còn non lắm."
Trước thái độ thong dong của Lâm gia lão tổ, Tống Hỏa nhìn lại bàn tay to lớn của hắn.
Một vết kiếm cắt sâu tới xương, máu thịt xung quanh vết kiếm ấy đã hoàn toàn bị đốt thành than và thậm chí chúng còn đang âm ỉ cháy.
Đau nóng, bỏng rát khiến tên trùm thổ phỉ phải cắn răng chịu đựng.
"Đừng có cứng miệng nữa, lão già. Để chống lại lực lượng ở cấp độ Khai Mạch cảnh thì cần một Khai Mạch cảnh khác, mà ta thấy lão đã suy yếu đến mức Nửa Bước Khai Mạch mà thôi.
Ta rất tò mò lão còn có thể chống được bao nhiêu chiêu nữa?"
Nói rồi Tống Hỏa như một con chó điên lao vào chiến đấu.
Trên nóc nhà, Lâm Lục Dạ chứng kiến sức chiến đấu của võ giả thời đại mới.
Cấp độ Khai Mạch cảnh chiến đấu không khác gì vũ khí hạng nặng cuồng oanh loạn tạc.
Nàng hiện tại kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có Vô Ảnh Thần công làm nàng có thể vượt cấp mà chiến, nhưng khi đối mặt với Khai Mạch cảnh, nàng cảm thấy bất lực.
"Nhưng ta vẫn có thể tham gia chiến trường nếu dựa vào nó."
Lâm Lục Dạ chợt nhớ ra một trong những con bài chưa lật nàng đã tự chế cho mình trong hai năm qua, đáng tiếc, nàng lại cất nó trong kho ở phòng thí nghiệm.
Nàng đang định dùng lối đi bí mật để lên núi, thì chợt bên ngoài xuất hiện tiếng người dùng khinh công đạp ngói.
"Nhanh lên! Hi vọng Lâm tiểu thư nhỏ bé của chúng ta không đào tẩu ra sau núi, không thì lần này chúng ta lỗ lớn."
"Cẩu ca, tại sao chúng ta lại phải vội vậy? Chẳng phải chúng ta đã bàn bạc kĩ với Ưng ca là dù ai bắt được Lâm Lục Dạ thì tiền thưởng mọi người đều có?"
"Ngươi thì biết cái gì chứ? Tiền tới tay mới là tiền thật, còn tất cả trường hợp còn lại đều là tiền mồm, ai mà biết được nếu người rơi vào tay hắn thì tiền chúng ta nhận được còn lại bao nhiêu?"
Đám người giang hồ gồm năm tên võ giả Tụ Khí cảnh, chúng vượt nóc băng tường, nhanh chóng tiếp cận biệt viện của Lâm Lục Dạ.
Tất cả khung cửa, kể cả cửa sổ lẫn cửa chính đều bị đám người bịt mặt này đạp nát.
Thậm chí có tên còn lỗ mãng, lao thẳng vào tường khi dùng khinh công với tốc độ cao, kết quả hắn đục một cái lỗ hình người lên tường rồi nằm lăn ra đất, bất tỉnh.
"Lâm gia tiểu thư! Chúng ta cần ngươi..."
Lâm Lục Dạ không có thói quen chờ ch.ết, dù cho kết quả cuối cùng không có thay đổi chăng nữa thì vẫn phải phản kháng.
Tên bịt mặt còn chưa kịp nói xong thì một bóng đen lao tới, một chưởng đánh vào người lại tựa như hàng chục chưởng đánh tới.
Chỉ với một chưởng, Lâm Lục Dạ đã đánh xuyên qua ngực một tên bịt mặt trước sự ngỡ ngàng của đồng bọn hắn.
Một tên Tụ Khí cảnh sơ kỳ cứ như vậy mà ch.ết.
Trái lại với vẻ thất thần của đám người bịt mặt, Lâm Lục Dạ lại điêu luyện thành thạo, trên nhảy dưới tránh, lợi dụng thân thể nhỏ bé của mình lướt qua tất cả những kẻ có mặt tại đây, và tặng mỗi tên một chưởng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô gái nhỏ nhắn ấy đã giết gần hết đám người giang hồ.
Đến khi tên cuối cùng kịp phản ứng lại đã quá trễ.
Hắn còn chưa kịp vận chuyển công pháp, một nắm đấm nhỏ xinh đẫm máu đã đấm bay đầu hắn.
"Tụ Khí cảnh? Dễ giết như vậy sao?"
Lâm Lục Dạ không thể tin nổi mà nhìn vào đôi tay mình, một đôi bàn tay nhuộm đầy máu tươi.
Võ giả từ Luyện Lực đột phá tới Tụ Khí cảnh, lực bộc phát, sức mạnh, thể lực sẽ vượt trội hơn hẳn so với cảnh giới trước.
Nhưng cường độ cơ thể chỉ tăng lên chứ không có chất biến.
Với lại Lâm Lục Dạ tấn công quá bất ngờ, nếu để một tên Tụ Khí cảnh kịp vận công hộ thể, thì dù Luyện Lực cảnh cường đại như thế nào cũng khó gây thương tích.
Qua lời nói của đám người kia, có thể thấy bên trong nội bộ Lâm gia có ai đó đã để lộ thông tin của Lâm Lục Dạ ra bên ngoài.
Trong thế lực mà có một người tài năng như vậy thì chẳng khác nào nắm trong tay một cái máy in tiền, nhưng chỉ ngại sức mạnh của Lâm gia, không kẻ nào dám thò tay, còn những kẻ có thể thò tay lại không để ý.
Nhưng lúc này, Lang Sơn trại đánh đến tận cửa, nhìn kiểu gì thì đây cũng là một cơ hội ngàn năm có một.
Lâm Lục Dạ biết, ở phía bên kia đường hầm, vẫn còn có một nhóm người khác.
Nhưng để có thể tham chiến, nàng cần phải tiến về phía trước.
Phía dưới chân núi.
Một nắp hầm bí mật được đẩy lên, để lộ một cái khe nhỏ mà mắt người có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, cứ như thể không có ai ở đây vậy.
Lúc này, nửa người Lâm Lục Dạ chui ra khỏi nắp hầm thì một tiếng nói vang lên phía sau nàng.
"Lâm gia tiểu thư! Chúng ta cần ngươi..."
Lâm Lục Dạ cười nhẹ, nàng từ từ quay người lại.
Và những gì từng diễn ra trong biệt viện của Lâm Lục Dạ lại diễn ra lần nữa.
Dưới chân núi hoang vu, có những tiếng la hét thảm thiết vang lên.