Đã một tuần kể từ ngày tuyên bố bộ truyện "Cô em gái đáng yêu nhất trên đời" của tôi được lên anime.

Anime làm ra như thế nào? Chọn diễn viên lồng tiếng ra sao? Lúc nào được phát sóng?

Các loại tiểu tiết khác thì sao?

Lần đầu tiên làm nên tôi dốt đặc cán mai, chả biết gì hết. Giỏi lắm chỉ có ít kinh nghiệm học lởm từ cô bạn hàng xóm thôi, có khi mấy đứa fan cuồng còn giỏi hơn cả mình khoản này cũng nên.

Và người hỏi tôi những câu này là đạo diễn Akasaka.

"Tháng sau sẽ bắt đầu chọn bốn diễn viên lồng tiếng chính, Izumi-sensei, nhớ đi tham dự đấy nhé."

"Đương nhiên!"

Chọn diễn viên lồng tiếng! Đi ngay!

"Chắc chắn sẽ đi" Tôi đáp như đinh đóng cột.

Nói thật, nghe đến mấy chữ chọn diễn viên lồng tiếng là thấy vừa sướng vừa sợ rồi. Nhưng vì anime, chắc chắn phải ra sức.

Nhất định lần này phải tham dự.

Sagiri cũng muốn đi cơ, nhưng không ra khỏi nhà được nên đành chịu. Hà hà.

"Về nhân vật phụ, chị sẽ chọn sẵn ra một danh sách rồi ghi âm, em dựa theo đó mà chọn ra nhé."

"Vâng."

Cũng không phải tự mình chọn tất tần tật các nhân vật chính phụ

"Về giọng các nhân vật chính, em có yêu cầu đặc biệt gì không?"

"Em phải hỏi trước, nếu em bảo là có thì sao? Chị có chọn theo đó không?"

"Có thể. Hoặc không."

Đạo diễn Akasaka bình thản đáp.

"Chị không thể hoàn toàn bơ ý kiến tác giả kịch bản được, nhưng nếu không thể làm theo chị cũng sẽ có lý do chính đáng."

Chị ấy ăn mặc cũng cỡ Kagurazaka-san, nhưng rõ ràng là khí chất người lớn hơn nhiều.

"Đã hiểu! Thực ra thì em cũng không thạo khoản này lắm, nên em chỉ mong chị làm theo ý kiến Eromanga-sensei hết mức có thể."

Là tác giả gốc, tôi chỉ có một yêu cầu thôi. Người lồng tiếng phải làm tốt hơn mức "độc giả xem sách và tưởng tượng". Chỉ cần làm được thế là ok.

"Giọng nhân vật này phải thế này mới đúng!" --- thằng gà mờ như tôi thì làm gì đủ trình độ mà chọn ra diễn viên xịn thế.

Không chỉ bản thân, tôi nghĩ các độc giả khác đều nghĩ thế cả mà thôi

"Lần họp tiếp theo, chị sẽ đưa cho em danh sách diễn viên lồng tiếng để em tự mình lựa chọn."

"Danh sách…à?"

"Phải, danh sách từng người kèm theo các yếu tố cần đánh giá. Em nhớ lựa chọn những người có kết quả tốt thôi đấy."

…Ừm.

Vậy các yếu tố đó đại loại là "phát âm", "ca hát" hay gì đó hả? Nhưng có cần phải chọn người nào giỏi tất cả các khoản ấy không?

"Có cần phải chọn toàn bộ các yếu tố không ạ?"

"Không nhất định, nhưng đại đa số thời gian người được chọn là có những yếu tố ấy."

"Hiểu rồi."

….Có lẽ mang về cho Sagiri xem một chuyến coi nó có ý kiến ý cò gì không.

"Dự định anime sẽ lên sóng vào mùa xuân năm sau."

"Chính xác thì em cần làm gì?"

"Chị dự tính cứ mỗi tuần mình sẽ gặp nhau một lần để xem em có ý kiến gì không. Hàng tuần, bọn chị sẽ gửi em một bản anime trước khi công chiếu -- tất cả đều cần kiểm tra, có khi còn phải xem phản ứng của người xem nữa. Lo liệu các hồi đáp là trách nhiệm của em."

"Thế em cụ thể là…?"

"Một trong những vấn đề quan trọng nhất là kiểm tra bản thảo, bối cảnh cùng các chi tiết trong anime. Izumi-sensei, em sẽ lo kiểm tra lời thoại nhân vật để đảm bảo không vấn đề gì."

Ừm…dù sao thì vẽ các kiểu tôi cũng đâu có biết.

Đương nhiên là có ý định học qua -- nhưng chắc là nhìn kế hoạch không mình cũng chả biết đâu mà lần.

Mặt khác, kiểm tra lời thoại thì đơn giản. Làm ngon lành thôi.

"Đã hiểu" Tôi gật đầu

Đoạn hội thoại vừa rồi diễn ra ở phòng họp cao nhất trong công ty.

Đây đã là buổi họp thứ hai. Thành viên tham dự gồm có tôi, Kagurazaka-san, giám đốc Amamiya-san, đạo diễn Akasaka-san và tác giả kịch bản Aoi Makina-san cùng một số thành viên khác.

Chúng tôi thống nhất sẽ họp thế này lúc 18:00 thứ sáu hàng tuần.

"Thế hôm nay sẽ thảo luận gì đây?"

Tôi hỏi. Dù sao thì họp gì cũng có biết đâu.

Ở bên phải, đạo diễn Akasaka trả lời:

"Lần này chúng ta sẽ thảo luận bố cục câu truyện."

"Ịzumi-sensei, em có biết bố cục câu truyện là gì không?"

Người vừa hỏi bằng cái giọng "chắc chắn là không chứ gì" là Kagurazaka-san, đang ngồi kế bên.

"Em cũng chuẩn bị rồi."

Bố cục câu truyện nói đơn giản là xem anime sẽ làm đến mức nào của truyện, một tình tiết sẽ kéo dài bao lâu, theo sát kịch bản đến mức nào…

Thảo luận sẽ bao gồm cái đó. Đôi lúc, tác giả kịch bản sẽ lo cái này luôn.

"Như thế phải không ạ?"

Kagurazaka-san bĩu môi, tỏ vẻ không vui.

Xem ra chuẩn bị cũng đáng giá.

Nhân tiện, bố cục câu truyện của anime Sekaimo là do tác giả kịch bản Aoi Makina viết. Có thể nói, chị ấy là người quan trọng thứ hai ở đây, cũng là người ---

"ZZZzzzzzz"

Đang ngủ ngon lành trước mặt tôi.

"Zzzzzzz"

Cả người nằm rạp ra ghế, miệng hơi há, nước dãi chảy ra cả bàn…

Kính thì lệch sang một bên, có vẻ sắp rơi đến nơi.

Trông bất cẩn quá…nhưng mà bộ ngực đầy đặn này nhìn cũng thích mắt.

"……………….."

"………………"

Tất cả mọi người đều đã nhận ra "người đẹp ngủ trên bàn" này.

Đương nhiên tôi cũng thế, nhưng không dám nói ra mà thôi.

"………………."

Vì đạo diễn Akasaka nhìn Makina cứ như thể nhìn đống rác ven đường ấy, làm sao tôi dám hỏi "sao chị ấy lại ngủ" cơ chứ.

Mọi người yên lặng một lúc, sau đó đạo diễn Akasaka thở dài, rồi…

Chị ấy cốc đầu Makina-san một cái đánh *cốp*

"Đau quuuuuuuuuuuuuuuuuuuuá ~~ ! Làm cái trò gì thế?"

Makina lắc lắc đầu khóc lóc, đạo diễn Akasaka lạnh lùng nói:

"Aoi-sensei, sắp họp rồi. Dậy đi."

"Gọi dậy bình thường dùm cái ~~! Mà tui đâu có ngủ! Ơ mà…đang nói cái gì thế?"

Nhìn tác giả kịch bản vẫn tỉnh bơ như không, đạo diễn Akasaka lườm hung hãn.

Makina-san vội dụi mắt, lấy tay đặt lên túi xách

"À à, biết rồi biết rồi ~ là bố cục câu truyện chứ gì ? Đây nè."

Vừa cười, chị ta vừa lấy một bọc giấy A4 ra.

Tựa đề có khi "bố cục câu truyện (tạm thời) cho anime Cô em gái đáng yêu nhất trên đời."

Đằng sau đó là mấy chữ rất to

Chưa xác định

Đạo diễn Akasaka nheo mắt

"…Aoi-sensei, cái gì đây?"

"Thì bố cục câu truyện đó ~~ ai cũng thấy mà."

Hiểu chết liền.

Makina-san làm ra một bọc mà ai cũng làm được trong mười giây, đã thế còn cười cợt. Mặt khác, đạo diễn Akakasa ---

"Đang giỡn mặt tôi đấy hả?"

Chị ấy gần như gầm lên.

Đáng sợ quá.

Sợ đến mức không dám nhúc nhích, thế mà Makina-san có vẻ vẫn chưa thấm.

"Tui không đùa đâu, thật đó mà ~~"

"Ngày nào tôi cũng bận tối tăm mặt mũi, còn nhóc bỏ cả tuần làm mấy chữ? Hay, hay lắm!"

"Ahaha, đạo diễn, đừng giân mà. Có lý do cả đó."

Makina-san cười, ngăn cản đạo diễn Akasaka bùng nổ thêm.

"Nghe tui nói cái đã nhé."

"Cuộc họp lần trước, chị bảo tui làm bố cục câu truyện phải không? Thế nên tui mới nghĩ làm sao để viết ~~"

"…Rồi sao?"

Makina-san ngang nhiên tuyên bố:

"Tui kết luận là giờ chưa phải lúc để mình viết."

"Được rồi, cứ giả sử đó là lý do đi nữa - thì rồi sao?"

"Ehehe."

Hy vọng là chị ta đừng có định cười cho qua chuyện

Makina-san nói tiếp:

"Thì, lý do tui thấy chưa phải lúc là vì tui chưa nói chuyện với tác giả trước khi viết bố cục."

"Hơ? Em à?"

Tôi hơi bị hẫng khi thấy câu chuyện tự dưng quay qua mình. Makina-san nói tiếp:

"Ừm! Thế nên muốn viết được bố cục -- hôm nay mình nói chuyện đi! Giờ luôn!"

"…Thế còn phần họp liên quan đến bố cục này thì sao?"

Makina-san thì vẫn nhởn nhơ, nhưng đạo diễn Akasaka không có vẻ định cho qua.

"Thì ~ cứ để tuần sau họp tiếp là được rồi."

"Thế sẽ trễ tiến độ một tuần, không ổn. Với cả…Aoi-sensei, nói chuyện với Izumi-sensei xong liệu có làm được không?"

"Đương nhiên! Không chỉ làm xong mà còn ngon lành là khác."

Đạo diễn Akasaka đồng ý, quay qua tôi:

"Thật xin lỗi, Izumi-sensei, có thể nhờ em được không?"

"Được thôi, nhưng mà..định nói cái gì mới được chứ?"

"Thì có cái này tui muốn hỏi nè:"

Makina-san cười khoái trá, chỉ mặt tôi đáp:

"Nhẫn vật nữ chính của Sekaimo -- cô em gái ấy -- có người trong lòng rồi phải không?"

"Hơ? Ai nói thế?"

Cái này có quan hệ đến thân phận thật của Eromanga-sensei nên chỉ vài người là biết thôi.

"Chả ai nói cả. Đọc thì có cảm giác ấy."

…Nhạy đấy.

Cái này không phải một đứa lười có thể đọc ra được.

Tôi nói "Đúng, nhân vật nữ chính thích người khác rồi."

"Biết mà! Có thể hỏi thêm được không?"

"Cái này…"

Tôi do dự, sau đó trả lời:

"Vì vài lý do, danh tính người đó tạm thời không thể công khai. Vì thế tôi chỉ có thể trả lời trong phạm vi nhất định thôi."

Không biết thế có ổn không, nhưng hình như là có.

Makina-san hừ một tiếng, cười:

"Thế nói thật đi, chú có dùng người chú thích làm mẫu không đấy?"

"Sao…."

Sao lại biết???

"À, nhìn phát biết ngay mà. Tui nghĩ yếu tố quyết định anime là tác giả định bộc lộ bao nhiêu phần tâm ý của mình."

"………….."

Lần đầu gặp mặt, tôi đã phạm sai lầm khiến chị ta tưởng là cầu hôn.

Giờ chị ta lại muốn tôi bộc lộ tình cảm thật lòng.

….Cứ gặp nhau là lại bị chơi khó thế này…

Mặt đã thấy nóng lên rồi, chắc lại đỏ lắm đây.

"Hà hà, phản ứng được đấy ♡ . Nếu chú có lý do, tui cũng không hỏi danh tính thật sự nữa -- nhưng về cô gái chú thích -- về chuyện tỉnh, về những khoảng khắc gặp nhau -- kể hết ra xem nào."

"Có thật sự cần thiết không?"

"Có chứ! Khụ khụ, Izumi-sensei, lần đầu tiên nên chú không biết chứ ---"

Tác giả kịch bản Aoi Makina chỉa tay vào tôi:

"Họp mặt làm anime là thế này đấy!"

"----"

Ai mà ngờ chứ! Làm sao mà biết gặp mặt làm anime lại ngượng thế này."

"…Khụ, chả lẽ…tất cả các tác giả đều phải trải qua giai đoạn này?"

"Đúng. Tác giả light novel nào cũng thế hết."

"Thế…sao…không ai nói gì."

"Hừm, thế để tui hỏi nhé. Giả sử chú gặp một đàn em sắp có anime, chú có kể cho nó nghe chuyện đáng xấu hổ thế này không?"

"Đương nhiên là không rồi."

"Thấy chưa?"

Ừ…ừm…đã hiểu.

"Thế nghe kể chuyện tình của Izumi-sensei nào! Bắt đầu đi!"

"Ừa -----! Có thể coi là tình yêu sét đánh ---!"

Thế là --

Cuộc họp lần hai lại đổi hướng sang thành như thế đấy.

Chúng tôi nghe về câu chuyện tình đáng ngượng của tôi.

Sau buổi họp mệt mỏi ấy, tôi lê cái xác của mình về nhà được thì trời đã tối mịt. Vừa đặt chân vào nhà đã thấy rầm rầm. Tôi đành lên chỗ căn phòng khóa kín gõ cửa, lập tức mở ra luôn.

Sagiri thẹn thùng đứng trước mặt trong bộ đồ ngủ, nó xấu hổ nói:

"…Mừng anh đã về."

"Anh về rồi đây."

Có lẽ chỗ này không nên gọi là căn phòng khóa kín nữa.

Tôi, Sagiri, cả mối quan hệ giữa hai đứa -- đều đang thay đổi.

Tôi hỏi, cảm thấy ấm lòng:

"Sao thế Sagiri?"

"Ừm…hôm nay…kết quả thế nào?" Nó hỏi, giọng đầy hứng thú

"Cuộc họp ấy hả?"

"Ưm! Anh chính thức làm việc rồi mà! Anh đã gặp giám đốc Amamiya và tác giả Aoi-sensei, những người làm nên Meruru chưa?"

"Rồi."

"Hay quá!" Nó nói, mắt tỏa sáng.

Tôi cũng hơi ngượng, nên cười gượng đáp:

"Ahaha, thế à?"

Những người đó mới hay, nào phải tôi. Tôi chỉ làm việc cùng họ thôi."

"Kể em nghe đi."

"Ừm."

Con bé kéo tôi vào phòng.

Tôi ngồi xuống, kể cho nó nghe về phần bố cục định viết hôm nay.

"Wah ~~ bố cục anime --- em đã nghe qua rồi."

"Có điều phải hoãn sang tuần sau."

"Tại sao?"

"…Có kha khá vấn đề."

Tác giả kịch bản chưa viết được chữ nào, lại còn phải kể về chuyện yêu đương -- làm sao dám nói chứ.

"Anh định tranh thủ tập viết kịch bản hay gì đó."

Tôi lấy mấy quyển sách khá nặng ra khỏi túi. Toàn nhờ cô chủ tiệm sách Tomoe mua đấy.

"Gì đấy, Nii-san?"

"Hướng dẫn viết kịch bản…và từ điển chuyên ngành anime…anh vừa mua từ hiệu sách xong."

"Hơ, Izumi-sensei, anh định viết cả kịch bản à?"

"Không không, anh chỉ cảm thấy mình cũng nên có ít kiến thức trụ cột mà thôi."

"À ừ…thỉnh thoảng người lớn dùng từ chuyên ngành trong lúc nói chuyện…"

Đúng thế.

Họ dùng mấy từ như "dubbing", "gross" hoặc "rush" những từ dùng hoài thì còn hiểu được, chứ các từ "IP", "proper" hoặc "fix" thì lại khác. Nhất là còn dùng trong khi nói chuyện chứ.

Đương nhiên, tôi phải thừa nhận là mấy từ ấy nghe ngầu. Cảm giác cứ như dân pro ấy.

"Cơ mà mua thế thôi, hiểu chút xíu là có tác dụng rồi."

"…Haha."

"Nè, làm gì vậy?"

Sao em lại cười ?

"…Nii-san cũng đã cố gắng rất nhiều mà."

Nghe con bé nói thế tôi lại ngượng, vội quay mặt đi chỗ khác.

"Sau khi hoàn thành bố cục, anh sẽ cho em xem nữa, Eromanga-sensei."

"Em không quen ai tên như thế cả!"

Con bé bổ sung, sau đó nói thêm:

"Rồi, em giao cho anh đấy, Izumi-sensei."

" -- Đã hiểu."

Trách nhiệm lớn đây ta.

"Với cả….giữa anh và Aoi-sensei…cùng các thành viên khác nữa…thế nào? Mọi người có hợp nhau không?"

Tác giả kịch bản thì gật gà gật gù, đạo diễn thì đáng sợ còn giám đốc thì cứ im như hến ---

Không thể nói thế được! Tôi đã hứa với Army rồi!

"Ừ, đại khái là có."

"Thế à."

Sagiri có vẻ lo lắng.

"….Thế thì, nè…Nii-san."

Nó lấy một đĩa blueray khỏi giá sách đưa tôi.

"Cùng xem đi."

"Stardust ☆Witch Meruru? .. Ừm, đã hứa rồi nhỉ."

"Ừ…cùng xem đi, sau đó cố gắng làm thân với mọi người."

Đây là cách nó quan tâm sao? Cảm thấy cũng nhẹ cả người thật.

"Thế -- xem thôi nào."

Sau đó, chúng tôi tựa lưng vào tường ngồi cạnh nhau xem anime.

Có vẻ cái này là một bộ thiếu nữ ma pháp dành cho trẻ con.

Một cô nhóc tóc hồng ít nói lại bộc lộ hàng hoạt động tác nhanh và mạnh. Vừa bay lượn trên trời vừa bắn phép ầm ầm, lại còn vừa đánh nhau vừa kết bạn nữa.

"…Bộ này cũng siêu thực quá ta."

Lúc đầu còn sợ không hợp, nhưng xem rồi mới thấy lo thế là thừa.

Nói thật, Stardust ☆Witch Meruru là một anime khác hay.

Đương nhiên có vài chỗ chưa rõ ràng, nội dung cũng khá dễ đoán --

Nhưng những lúc quan trọng kịch tính đều được miêu tả đúng mức, tôi nhận ra các tình tiết phụ có ý nghĩa thế nào.

Lúc cần cao trào là có cao trào, sau đó lại giải thích đủ cho trẻ con hiểu được.

Kịch bản nói ngắn gọn là thế.

Với cả quần áo của kẻ địch cũng khá là bắt mắt nữa. Tôi cũng hiểu tại sao cái anime này lắm fan thế, sao Eromanga-sensei lại khoái nó thế.

"Với cả Sagiri -- cái anime này có tác giả gốc không?"

"Ừm…nếu em nhớ không nhầm thì tác giả gốc là Kitsunega Sakinaru, nhưng hình như người ta chỉ là giữ bản quyền tên thôi. Anime thực ra không có tác giả gốc -- trên mạng nói là Meruru thực ra là của tác giả Aoi-sensei tự làm."

"Thế à --"

Vừa "hình như" lại còn "nghe nói", tức là chả có gì chắc chắn cả.

Nhưng mà dù sao không chỉ anime, nội tình các ngành công nghiệp thì người ngoài làm sao mà đòi biết được.

Vậy ra…anime nổi tiếng Meruru …là có vẻ do Aoi Makina tạo ra.

Chả lẽ…Makina-san quả thực là tác giả kịch bản giỏi?

Trông chị ấy lười chảy thây còn hơn cả Elf…không hiểu Aoi thực sự sẽ thế nào?

Mặc dù người ta còn chưa có kết quả gì để thấy được, nhưng ---

Đọc xong truyện của chú thấy thế thôi

Chị ấy chắc cũng cho là tác phẩm của tôi "hay" chứ? Chắc là chấm điểm đạt chứ?

Đạo diễn Akasaka chắc chắn rất có tài, vì thế chị ấy chỉ chọn người có tài năng thôi.

Kể cả Kagurazaka-san, chuyên gia đọc tính cách cũng đồng ý với người ta.

Và quan trọng nhất là Sagiri là fan của chị ấy.

Tôi phải tin tưởng Makina-san, phải làm việc với người ta.

Nhưng mà…chả hiểu sao có cảm giác…chị ấy "vẫn còn chưa làm việc."

Nói cách khác, chả thấy nhiệt huyết người ta đâu hết.

"Nii-san, Nii-san."

Nghe Sagiri gọi, tôi quay lại nhìn nó.

"Nhìn kìa, cảnh vừa rồi họ vừa bay lượn vừa chiến đấu đáng yêu quá nhỉ?"

"Ừ."

Thiếu nữ đang xem anime hưng phấn rất đáng yêu.

Suýt nữa đã nói ra, may mà kìm lại được.

Lúc này thật hạnh phúc

Cả hai cùng xem đến khi Sagiri muốn ngủ mới thôi.



"…Phù."

"Xem thế thôi nhé, còn lại để mai?"

"…Ừm."

Sagiri có vẻ mệt, nhưng con bé rất vui vẻ. Nó giơ ngón út lên:

"…Hứa nhé."

"Hứa."

Chúng tôi móc tay hứa với nhau.

"Hay không?"

"Anime rất hay."

"Đạo diễn Amamiya và Aoi-sensei giỏi nhỉ?"

"Ừ."

Tuy nói thế, chứ xem anime cũng không đủ để xác định được.

Nhưng có một chuyện tôi có thể xác định.

Nhóm làm anime "Cô em gái đáng yêu nhất trên đời" -- là một nhóm có thể khiến em gái tôi cười.

Tuần sau, buổi họp thứ ba

Đã là 17:50 rồi. Tôi đến phòng họp sớm mười phút.

"Cảm ơn mọi người."

Bước vào phòng, đã thấy đạo diễn Akasaka, Kagurazaka-san, giám đốc Amamiya và các thành viên khác ở đây.

Nhưng Makina-san và một chị nữa còn chưa thấy đến.

" -- Ừm, Andou-san chưa đến à?"

Tôi hỏi, giọng vô hại hết mức có thể.

Còn khoản "Makina-san đâu rồi" thì thật không có gan nói ra.

Hôm nay, dự định là sẽ thảo luận bố cục câu truyện.

Ở đây chưa ai đọc bản dự thảo bố cục hết.

…Hôm nay Makina-san mà còn chưa có dự thảo thì dẹp luôn, chả cần họp hành gì nữa. Tình huống này là dở nhất.

Thế nên tôi mới tránh cái chủ đề nguy hiểm này và hỏi cái khác an toàn hơn.

"Andou-san ốm rồi."

"Hơ?"

Đạo diễn Akasaka trả lời ngay.

Đương nhiên nghe thế chỉ khiến người ta lo lắng hơn mà thôi.

"Ơ…ốm….nặng không ạ?"

"Tuần sau sẽ có người thay, không phải lo."

"Không, em không hỏi cái đó."

Đang hỏi…Andou-san có ổn không

"??"

Xem ra đạo diễn Akasaka vẫn chưa hiểu. Giám đốc Amamiya nhận ra, giải thích:

"…Chuyện này…cũng bình thường thôi."

"…Hơ?"

Bình thường? Thế là bình thường? Thấy có vẻ nặng nề mà.

Ờ…

Tôi mờ mịt ngồi xuống ghế.

"Thế… Andou-san?"

"Thì ---"

Đạo diễn Akasaka chưa kịp nói, cửa đột nhiên bật mở.

"Chào ~~ mọi người ~~ nhaaaaaaaaaaaaaaa!!"

Makina-san đến rồi.

Giọng nói rất rõ ràng sáng sủa khiến tôi nhẹ cả người.

-- Xem ra không phải lo "hôm nay không có dự thảo" nữa rồi.

Makina-san ngồi xuống trước mặt tôi. Đạo diễn Akasaka lạnh lùng gọi:

"Aoi-sensei, xin vui lòng đưa dự thảo ra đây."

"Chờ đã nào, đạo diễn."

"…………….."

Đạo diễn Akasaka nhíu mày. Makina-san nói, giọng nghiêm túc.

"Hôm nay tui có tin rất quan trọng muốn thông báo."

Hơ? Tin quan trọng? Là gì ta?

Liệu có liên quan đến vụ đến trễ, hay là bản dự thảo lề mề không?

Tôi ngồi thẳng lên nghe.

"Hôm nay, trên tàu điện, tui thử rút nhân vật trong một game trên di động ~~ ai ngờ ra được nhân vật 6 sao luôn. Tỷ lệ có 0.007% thôi đó! Hè hè, tui sướng quá nên đến trễ!"

"Aoi-sensei, vui lòng đưa dự thảo ra đây."

Đạo diễn Akasaka giọng đầy sát khí, như thể muốn nói "Giết mày đó, ranh con".

Makina-san vẫn không nhận ra, tiếp tục tỉnh bơ với thái độ bất cần đời như trước:

"Gần đây người ta cứ đòi tăng tỷ lệ rút ra, nhưng tui nghĩ thế là sai. Rút càng dễ người ta lại càng không cảm thấy sướng khi ra được nhân vật siêu hiếm nữa! Sưu tập xong phải đi khoe chứ -- sau đó yên lặng hỏi Có ai có Meruru 6 sao không Lúc đó tha hồ mà khoe, không ai đáp lại được, tha hồ sướng!!"

"Aoi-sensei, vui lòng đưa dự thảo ra NGAY LẬP TỨC. "

"Cảm giác khi được nhân vật hiếm cứ gọi là hạnh phúc y chang một tình yêu thời cấp ba vậy. Tôi nghĩ 『 mọi người đang đùa hả 』 là câu nói dụ người giỏi nhất trong tiếng Nhật. Có lẽ đó là lý do tại sao cái game này --- dù nhiều người không coi nó là game -- lại có lắm fan thế, vì game di động chạm đến cảm xúc sâu nhất của người ta."

Ừm, có vẻ không ổn rồi.

Makina-san hoàn toàn đánh trống lảng, cứ lạc đề hoài.

Đến lúc chuẩn bị đá sang anime mùa này -- đạo diễn Akasaka giơ tay cắt đứt, sau đó chậm rãi nói dằn từng tiếng.

"Aoi-sensei. Vui lòng. Đưa dự thảo. Ra."

"Thực ra thì hôm qua, lúc bữa trưa tui gọi pizza ---"

"Aoi-sensei. Dự thảo đâu."

"Còn chưa viết"

Makina-san la toán lên, có chút thẹn quá hóa giận.

"... ... ... ... ... ... ... ... ... ..."

"... ... ... ... ... ... ... ... ... ..."

Toàn trường yên tĩnh

Hờ….

Tôi nuốt nước bọt, hỏi:

"Thế…hôm nay nói về cái gì đây?"

Makina-san lấy tay xoa bụng

"…Thì..hôm qua pizza có chút lâu không ăn, thành ra đau bụng không làm việc được. Suýt nữa là thành một đống rồi."

Làm ơn làm việc rồi ăn cái.

Bộ người lớn đều thế này hả?

"……………"

Không ai nói câu nào.

Trong lúc này, đạo diễn Akasaka vẫn lấy tay gõ gõ lên bàn. Rất đáng sợ nhé.

Sau đó chị ấy xỉa tay vào mặt Makina-san:

"Cô có cách nào ngay bây giờ hoàn thành dự thảo không?"

"Chịu thôi ~~ hì hì ♡"

"Viết được chừng nào rồi?"

"Chưa ~~ viết được chữ nào cả!"

Giỡn mặt nhau hả trời?

Tôi bị sốc đến mức ngẩn cả người ra. Makina-san vẫn còn ưỡn ngực được, mặt dày quá mức:

Đạo diễn Akasaka nói:

"Nếu bí cái gì, thảo luận cả nhóm luôn bây giờ."

"Không không không! Không phải thế! Không có chuyện đó!"

"Tuần sao có xong được không?"

"Được được, được mà."

Makina-san cúi đầu hứa.

"…………"

"…………"

Tôi nghĩ là không đâu. Dám cả ở đây ai cũng cho là thế hết thôi.

Sau khi họp xong (sớm), đạo diễn Akasaka gọi tôi lại.

"Izumi-sensei, có thể làm phiền em một lúc được không?"

"Ờ…có chuyện gì ạ?"

"Trước hết, chị xin lỗi về buổi họp này."

Đạo diễn Akasaka cúi đầu. Tôi ngạc nhiên đến mức không kịp phản ứng.

Makina-san, giám đốc Amamiya và các thành viên khác đã ra về rồi, nên chỉ còn tôi với đạo diễn Akasaka cùng Kagurazaka-san thôi.

"Chị đã có kế hoạch khẩn cấp rồi." Chị ấy ngẩng lên nói "Nếu tuần sau Aoi-sensei còn chưa xong…thì sẽ phải đổi tác giả khác."

"Hơ?"

"Chị đã có chuẩn bị người thay thế. Anime của em sẽ không bị trễ đâu. Xin đừng lo."

"Khoan khoan khoan đã! Thế là thế nào?"

Chị ấy nói gì thế? Nghe thì dễ mà sao không theo kịp!

"Chị định thay tác giả kịch bản khác."

"..Cái đó em biết, nhưng không hiểu là sao chị thay nhanh thế được? Lại còn chọn trước người khác rồi nữa?"

" --- À…"

Chị ấy nhận ra ý tôi, chậm rãi gật đầu.

"Nói thế nào nhỉ…thực ra thì…Aoi-sensei…có thể coi là trường hợp đặc biệt…"

"…Hơ…"

Ừm, cũng nhận ra cái đó rồi. Tôi cũng chắc là chả có tác giả kịch bản nào khác giống chị ấy trên đời nữa đâu.

"Các…tác phẩm khác mà Aoi Makina-sensei chịu làm từ đầu đến cuối đều là anime nổi cả. Cô ta trẻ vậy nhưng thực sự là có tài, biết làm sao để thành công. Vì cô ta rất giỏi làm anime hài hước, bọn chị mới chọn để chuyển thể tác phẩm này."

"Ừm."

Cái đó tôi biết rồi. Sagiri đã kể nghe rồi.

Nhưng câu vừa rồi có một đoạn khiến tôi để ý -- chị ấy nói là "chịu làm từ đầu đến cuối".

Đạo diễn Akasaka bình thản nói:

"Hiện nay, Aoi-sensei còn được biết đến với cái tên Tác giả kịch bản không chịu làm việc trong cộng đồng làm anime."

"…………."

"Không phải là làm rất chậm, mà là không chịu làm -- Có những lúc đã nhận lời rồi mà không làm, đến nổi bị người ta thay thế."

Thế nên người khác mới chuẩn bị thay thế chị ấy nhanh như vậy.

Tôi đã nghi nghi rồi…nhưng khi biết sự thật vẫn bị sốc nặng

Kagurazaka-san bình thản thêm vào:

"À ~ giờ mới nhớ ra, đáng lẽ chị phải báo em từ trước, Izumi-sensei à….."

Ừ, đúng đấy.

"Thế nên --" Đạo diễn Akasaka tóm tắt "Chuẩn bị tuần sau có lẽ chúng ta sẽ có tác giả kịch bản khác."

"………"

Tôi ngẫm lại toàn bộ những gì mình vừa nghe, trả lời:

"Eromanga-sensei là fan của Aoi-sensei…em cũng thích anime của cả Aoi-sensei và giám đốc Amamiya…không phải của một người."

Tôi nhìn đạo diễn Akasaka, nói:

"Nếu có thể, em muốn anime của mình -- được Aoi-sensei làm ra."

Để giấc mơ thành công, tôi phải chấp nhận hy sinh.

Nhận được câu trả lời này, đạo diễn Akasaka gật đầu, sau đó suy tính một lúc trước khi trả lời:

"Chị cũng nghĩ giống em, Izumi-sensei. Nếu Aoi-sensei làm việc là tốt nhất. Đương nhiên chị cũng sẽ thức cô ta."

"Chị định…làm gì ạ?"

"Sáng mai chị định mang một số 『 tư liệu thuyết phục 』 đến để kích cô ta thử xem."

"Tư liệu thuyết phục?"

"Em có muốn đi cùng không, Izumi-sensei?"

"…Ơ?"

"Nếu em không bận gì."

Vừa nãy, chỉ mấy câu đó đã bao gồm khá nhiều ẩn ý.

Dẫn tôi đi cùng để thuyết phục nhằm mục đích gì? Nếu thuyết phục không được thì tận dụng sự có mặt của tôi?

…Không.

Nghĩ nhiều cũng chả để làm gì.

Dù sao, câu trả lời của tôi cũng đã xác định trước rồi.

"Vậy em đi với chị."

Tôi cúi đầu, tay nắm chặt.

Tôi cần kích thích Aoi Makina để bắt người ta làm việc. Nếu tôi muốn giấc mơ của mình thành sự thực, đây là việc tôi phải làm.

Hôm sau, đạo diễn Akasaka dẫn tôi đến nhà Aoi Makina-sensei.

"Eromanga-sensei là fan cuồng của Aoi-sensei, nên nếu muốn em bảo chị ấy đi cùng cũng được."

"À…có chút khó khăn…."

Đạo diễn Akasaka còn chưa biết về anh em bọn tôi nên vẫn tưởng Eromanga-sensei là cô Kyouka.

"Ý em là sao?"

"Ờ….với Eromanga-sensei mà nói, Aoi-sensei…nói thế nào nhỉ? Giấc mơ trong lòng…..ờ…em thấy tốt nhất không nên để họ gặp nhau."

"Thế à? Chị hiểu rồi."

Đạo diễn Akasaka gật đầu, mặt không đổi sắc. Chị ấy cũng đáng sợ như cô Kyouka, nhưng kiểu hơi khác.

Cô Kyouka trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tỏa ra một trận bão tuyết quanh người.

Còn đạo diễn Akasaka -- tôi không biết chị ấy nghĩ gì trong đầu nữa. Có cảm giác…lạnh lùng như một cái máy ấy.

-- Bảo vệ thiếu nữ ôm giấc mơ trong lòng.

Tôi hứa với Army rồi, nhưng có lẽ ngoài Makina-san…cả đạo diễn Akasaka cũng cần phải tránh tiếp xúc với em gái mình nữa. Dù sao, người ta cũng là một phần của cái ngành công nghiệp máu lạnh này.

Chúng tôi đi đường hướng về phía núi, đến khu nhà ở cao cấp.

Trên đường đi, cả hai nói chuyện với nhau một chút.

"Izumi-sensei, chị nghĩ chắc em nhận ra rồi ---"

Đạo diễn Akasaka bình thản nói:

"Aoi Makina-sensei --- là đồ rác rưởi."

"………………"

Muốn mình nói gì đây trời

"Chị ghét nhất là lũ rẻ rách nhận việc mà không làm đến nơi đến chốn."

Mặt không đổi sắc, chị ta nói tiếp:

"Phải làm tốt hơn nữa, có trễ cũng chả sao miễn có nộp là đươc….chỉ những lũ rác rưỡi không tôn trọng đồng nghiệp mới nói những câu thế này. Đúng là khá nhiều người không kịp nộp đúng hạn, nhưng so sánh kiểu đó cũng là thừa nhận sự vô dụng của mình."

Có vẻ…giận rồi.

Tôi không biết ai thế cả. Ngay cả ham chơi như Elf cũng ngoan ngoãn nộp bản thảo đúng hạn.

"Đương nhiên, giỏi đến thế nào đi nữa mà nói không giữ lời cũng có nghĩa bản thân không đáng tin cậy. Chị không bao giờ trong cậy vào loại đó nữa, đừng nói đến chuyện coi kẻ đó là con người. Nhưng giờ còn giá trị sử dụng thì chị vẫn giả bộ tin tưởng."

Chị ấy nhìn thẳng vào mắt tôi - vào mắt Izumi Masamune.

"Những lời vừa rồi là ý kiến cá nhân của chị, Izumi-sensei, em đừng vì thế mà nghĩ là nền công nghiệm này có thể cho phép loại như thế tồn tại. Đã làm trễ việc bao nhiêu người mà còn dám cười phớ lớ nữa!"

"…Đã hiểu ạ."

Đây là lời khuyên từ tận đáy lòng -- tôi cảm nhận được là thế.

"Con nhóc…Aoi Makina này…."

Lỡ lời rồi. Tôi nhận ra ngay Makina-san trong mắt đạo diễn Akasaka là có vị trí như thế nào.

"Khụ khụ, về Aoi Makina."

"Vâng"

"Cô ta rất hữu dụng." Chị ấy nói thẳng "Chỉ cần chịu làm việc."

"Chỉ cần chịu làm việc…có nghĩa là mọi thứ sẽ ổn hết nếu có cái điều kiện này?"

"Đúng. Nếu dùng ví dụ như manga thì cô ta là 『 thợ rèn truyền thuyết 』."

Có khả năng rèn ra vũ khí mạnh nhất, nhưng lại không chịu nhấc búa lên làm.

Ý đạo diễn Akasaka là Aoi Makina chính là kiểu đó.

"Dùng ví dụ đó với cô ta thì hơi quá, nhưng đại khái là thế. Chị còn nghĩ mình đã chiều trẻ con rất giỏi rồi, thế mà cô ta còn làm lỡ vô số việc là đủ hiểu rồi đấy."

Chị ấy từ từ không còn để ý việc che giấu ý nghĩ bản thân về Makina-san nữa. Nhưng mà ---

Cho dù phàn nàn nhiều vậy, chị ấy vẫn coi Makina-san là lựa chọn tốt nhất.

Có nghĩa là người ta có khi còn giỏi hơn cả những gì tôi tưởng tượng nữa.

"Izumi-sensei, phải làm sao thì thợ rèn truyền thuyết mới chịu làm việc?"

"Nếu là manga hoặc light novel thì sẽ là kiểu phải qua bài kiểm tra, được sự chấp nhận của người ta hoặc là có sự kiện gì đó rất lớn…"

"Ý em là làm cho cô ta thích nhân vật chính?"

"Ừm…cách đó cũng có thể. Có vài loại độc giả cứ khoái thêm càng nhiều gái càng tốt."

"Hiểu rồi. Vậy chị không làm được -- may mà có em."

"Hử?"

Còn chưa kịp nói gì, chị ấy đã vỗ vai:

"Trông cậy vào em đó, tác giả nguyên tác."

Nghe giọng đã thấy chị ấy đang cười rồi.

Sau đó …

" -- Được rồi."

Đạo diễn Akasaka quay người, ngẩng đầu nhìn tòa căn hộ trước mặt.

"Đã đến nhà đồ rác rưởi rồi."

Căn hộ là một tòa nhà cao. Từ dưới đất, tôi nhìn không rõ là nó có bao nhiêu tầng nữa.

Không hiểu tiền phòng một tháng là bao nhiêu nhỉ?

Dù sao, đây cũng là khu trung tâm mà.

Nói thế hơi bất lịch sự…nhưng tôi không nghĩ mức lương bình thường thì thuê được phòng ở đây đâu.

"…Aoi-sensei giàu làm ạ?"

"Nói thẳng thì nó là con gái của giám đốc cao cấp -- thiên kim đại tiểu thư đấy. Nó quen được chiều rồi, từ bé đến lớn sống trong nhung lụa nên thành ra thế này."

"Thỉnh thoảng có những đứa…dựa hơi bố mẹ để kiếm việc nhưu thế. Aoi Makina chính là một trong số đó…chị không biết may hay xui, nhưng nó thực sự có tài."

Chúng tôi đi thang máy lên tầng 41, về phòng phía đông.

Đạo diễn Akasaka lấy ra một chiếc chìa khóa, cùng loại với chiếc chị ấy dùng ở tầng một.

"Cái này…Andou-san dùng cả tính mạng để lấy về cho chị đấy."

"Andou-san còn sống cơ mà!!!"

"Đùa thôi. Vào đi em."

Chị ấy lạnh lùng nói, xoay chìa, mở cửa.

" --- Ực."

Bên trong có một cảnh tượng khiến chúng tôi hoàn toàn bị bất ngờ.

Cảnh tượng đó bao gồm một núi hộp giấy xếp cao như núi. Hơn nữa không phải xếp cẩn thận gì nên mấy hộp bên dưới đã bì đè bẹp dí hết cả.

"…Cái gì thế này."

Tôi nhìn thoáng qua hành lang và thấy còn một đóng túi giấy, vỏ lon, giấy gói đồ ăn, sách báo truyện tranh đĩa game các loại vứt lỏng chỏng khắp mọi nơi.

…Nói ngắn gọn là đạo diễn Akasaka nói trúng luôn. Phòng lẫn chủ phòng đều rác rưởi hết.

"Khụ khụ khụ!"

Phòng này đâu phải cho người ở, đừng nói đến con gái của giám đốc.

"Izumi-sensei, em tránh ra một chút."

"Hử?"

"*Bụp*!"

Đạo diễn Akasaka đá hết mọi thứ cản đường sang một bên.

"Chờ đã…thế hơi bị quá thô bạo…! Ai, sách gì sắp tung hết cả rồi…."

"Đừng để ý -- sàn bẩn lắm, em đeo vào này."

Chị ấy đưa tôi một đôi giày ở trường, bản thân cũng đeo một đôi vào, sau đó tiếp tục tiến lên, gặp gì đá nấy.

Trong số những thứ bị ăn cước có thấy một figure nhân vật nào đó là đắt giá nhất. Đương nhiên bản thân nó cũng chịu chung số phận bị đá.

Tôi cuống quít bám theo sau chị ấy.

"Tự ý vào nhà người ta thế này có sao không ạ?"

"Dù sao nó cũng đang ngủ, muốn thuyết phục gì cũng phải lôi nó dậy đã."

"….Bộ người làm anime đều thế cả hay sao…"

Chị ấy quay lại đáp:

"Đây vốn là công việc của nhóm làm chung, nhưng hôm nay Andou-san ốm nên…"

Làm anime cũng cực khổ quá nhỉ….

"Đây là trường hợp đặc biệt -- heya!"

Chị ấy cuối cùng cũng đến được cửa phòng và đạp nó mở tung.

Phòng khách khá rộng nên ít ra còn sạch sẽ hơn một chút. Đương nhiên, một chút cũng chỉ có nghĩa là có chỗ đặt chân mà thôi.

Đồ đạc trong phòng bài trí rất kỳ lạ, có tivi ở giữa phòng, bàn thấp, máy tính.

Nhân tiện cạnh tivi còn một cái thảm, có một cục chăn cuộn trong nằm trên đó nữa.

"Wow…."

Cảm giác này trông quen quá!

Tôi không muốn liên tưởng đâu, nhưng tình hình này…giống một cô nhóc hikikomori nào đó.

Nhưng đương nhiên Sagiri thì khoái sạch sẽ hơn.

"Thế…."

Đạo diễn Akasaka ngừng bước, nhìn Makina đang chui vào trong chăn ngủ.

"Chờ chút đã!"

Thấy không khí có vẻ không bình thường, tôi vội lên tiếng:

"Em cũng sống khá lâu với một cô nhóc hikikomori cũng có kiểu phòng thủ này rồi. Theo kinh nghiệm của em giờ ép dậy là không ổn đâu ạ."

Đối phương sẽ cáu, lúc đó thì chả còn nói chuyện được gì luôn.

"Hôm nay chúng ta đến để thuyết phục người ta…hơn nữa đã tự ý vào nhà rồi…theo em mình nên tìm cách nào ôn hòa hơn gọi người ta dậy…"

"…Hừm, cũng được. Thử một chút xem."

Đạo diễn Akasaka gật đầu, chậm rãi rút điện thoại ra.

"Izumi-sensei, em làm ơn lấy điện thoại của Aoi-sensei nhét vào dưới chăn cho chị."

"Thế này ạ?"

"Ừ. Giờ thì thử cách ôn hòa gọi dậy xem nào. Để chị gửi tin nhắn…"

Chị ấy nhấn nhấn điện thoại --

Điện thoại của Makina-san đổ chuông!

Spiral! ♪

"Wow!"

Đột nhiên cái chăn nhúc nhích. Cứ như con slime bị phép điện đánh trúng ấy

"Đạo diễn, tiếng gì thế?"

"Đây là tiếng báo hiệu rơi ra được đồ xịn. Ai chơi mấy game chặt chém nhiều nghe thấy là dậy ngay."

"......"

Tôi còn đang ngẩn ra, đạo diễn Akasaka vẫn tiếp tục dùng "chuông".

Spiral! Biku ~ tsu! Spiral! Biku ~ tsu!

Spiral! Biku ~ tsu! Spiral! Biku ~ tsu!

Chăn cứ lay động không ngừng. Tôi nghe loáng thoáng như thể có tiếng "ưm...ư..." vậy.

Xem ra có tác dụng thật kìa!

Nhưng cá nhân tôi lại chả thích cách này gì cả.

"Vẫn không chịu dậy."

"Đúng là không chịu dậy. Để thử cách khác."

Sau đó đạo diễn Akasaka làm gì đó trên điện thoại rồi nhét nó xuống dưới chăn.

"Chị làm gì thế ạ?"

"Chị sao chép một đoạn âm thanh trong game mà Aoi-sensei chơi. Ai chơi trò đó mà nghe thấy tiếng này cũng dậy ngay.

Một giọng ngọt như mật vang lên:

Stardust ☆ Witch Meruru Grand War ♪ Thể lực đã phục hồi ~~~☆

"Wow wah!!!"

Thum thum thum* Cái chăn lại lắc lắc liên tục.

Xem ra rất có tác dụng nè!

"Thể lực…phải xài thể lực…."

Một cái tay vươn ra khỏi chăn và sờ soạng xung quanh tìm điện thoại.

Trông thế đã buồn nôn lắm rồi, nhưng đến lúc nó tìm thấy điện thoại thì ---

"Ui."

Đạo diễn Akasaka đá điện thoại ra xa.

Quá đáng quá!

"Ai ~ thể lực…phải xài…phải xài…quá …sẽ phí…."

"Izumi-sensei nhìn đi, đây là một đứa fan cuồng của game trên di động đấy."

Đây là zombie à? [note6925]

"Đến mức này rồi là hết thuốc chữa đấy."

"Em nghĩ em đã bảo chị là dùng cách nào nhẹ nhàng nhất có thể mà."

Từ nãy đến giờ thấy toàn cách kinh dị à.

"Vừa rồi là những cách nhẹ nhành nhất chi có thể nghĩ ra rồi..vậy làm sao bây giờ, còn chưa chịu dậy nữa."

"…………….."

Tôi liếc nhìn cái chăn, nhìn cái tay vẫn đang sờ tới sờ lui, người đẹp ngủ trong chăn thì lầm bầm "thể lực, thể lực" không dứt

"…Có tác dụng đấy ạ."

Cảm giác chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi.

Điện thoại của đạo diễn Akasaka tiếp tục phát ra một giọng nữ ngọt như mật:

Hôm nay là sinh nhật của Makina-chan ♪ Bạn nhận được quà là 5000 viên đá quý, quyền rút miễn phí 100 ngày liên tiếp. ♪

Hơn nữa, trong 100 ngày đó đảm bảo sẽ ~ có ít nhất một nhân vật 4 sao đó ! ♪

Cơ hội cả năm chỉ có một lần! Cùng chơi nào!

Lại còn làm cả thông báo giả nữa. Người không chơi như tôi còn thấy thèm, đúng là gãi chỗ ngứa cho đám game thủ này rồi.

Còn đang đợi kết quả, đột nhiên tôi nhận ra đạo diễn Akasaka đã từ từ đi về phía cửa.

"Đạo diễn? Chị làm gì đấy ạ?"

"Chị dùng cách đánh thức thông thường thôi."

Nghĩa là sao….

Còn chưa kịp hỏi, chị ấy đã đi được đủ xa.

Sau đó -- quay đầu, cúi người, chạy đà --- sút

"Ahhhhhhhhhhh!!!!!"

Đúng là cú "Cọp tát" rồi! Làm sao có thể coi đây là gọi dậy bình thường được. [note6926]

Vèo một tiếng, cả Makina-san lẫn chăn gối bị sút bay.

"Oáiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii"

Nghe tiếng la như thể con cóc bị người ta dẫm lên vậy.

Cùng lúc chăn bị đá ra, tôi cũng vội quay mặt đi chỗ khác.

Đạo diễn Akasaka hỏi:

"Aoi-sensei, đã dậy chưa?"

"Đã dậy chưa là thế nào? Sao lần nào cũng gọi tui dậy bằng cách kinh dị ấy!"

Hai đàn chị bắt đầu cãi nhau ngay sau lưng tôi.

"Tui về méc Papa là bà ăn hiếp tui!"

"Cứ việc. Vô dụng thôi."

"Hở?"

"Bố của cô bảo tôi 『Có toàn quyền với con gái của chú 』."

"Dối…dối trá! Bà lại dùng quan hệ của bố mệ bà phải không?

"Phải thì sao? Bộ cô tưởng mình cô có cái quyền dùng tên bố mẹ trong công việc chắc?"

"Guhhhhhhh ~~"

Makina-san gầm gừ rất không cam lòng.

Đột nhiên, lúc này chị ấy mới nhận ra tôi, lên tiếng:

"Ủa Izumi-sensei cũng đến à? Nè, nói gì với bà đạo diễn kinh khủng này đi ~~"

"Giờ không phải lúc, chị làm ơn mặc quần áo vào cái!"

Tôi gào lên, vẫn không quay người lại.

Lý do là dưới chăn, Makina-san chẳng mặc gì ngoài quần lót cả.

"À, hôm qua tắm xong đi ngủ luôn."

Chị ta nói thế, sau đó đi về phía trước tôi.

Thân thể chỉ dùng chăn bọc lại, hỏi một cách đùa cợt:

[add image 110]



"…Thấy chưa?"

"Không thấy."

"Thật không ~?"

"Thực sự gì là chả thấy gì hết! Làm ơn mặc đồ vào cái! Em sẽ nhắm mắt lại."

"…Oặc, nhìn chú ngượng quá thế giờ lại lây luôn cái ngượng rồi."

Sau đó tôi nghe thấy tiếng quần áo mặc vào…rồi Makina-san bảo "Có thể mở mắt ra được rồi."

Tôi làm theo và thấy chị ấy đã thay một bộ đồ thể thao gọn nhẹ.

…Càng nhìn càng chả có vẻ gì người ta hơn tuổi cả. Thực sự thì chị này bao nhiêu?

Makina-sensei đeo kính lên, hỏi:

"Thế mấy người đến nhà tui làm gì?"

"Trước khi trả lời, em có chuyện cần nói đã."

"Ừ ~~ chuyện gì?"

Tôi cúi thấp đầu:

"Cho phép em dọn cái phòng này đã!"

Chỗ này không phải chỗ cho con người nữa rồi!

Trước khi thỏa luận gì đi nữa cũng phải lau dọn cái đã.

Trong đầu tôi đã tưởng tượng nếu đây là phòng Sagiri thì sao. Trốn trong phòng thì cũng được thôi, nhưng mà…

“Phòng mà bẩn là không thể chấp nhận được! Lỡ ốm thì sao!”

“Ơ?”

Makina-san phản ứng y như tôi trong mấy buổi họp, há hốc mồm ngớ ra.

“L..lau dọn? Ừm…”

“Cảm ơn nhiều! Em đi mua ít đồ đã!”

Trong lúc chạy ra cửa, tôi còn nghe tiếng người cười đằng sau

“…Chú đúng là kỳ quái.”

Khoảng nửa tiếng sau ---

“Đã ~~ sạch sẽ rồi!”

Tóm lại là tôi lau dọn cái phòng bẩn như ma này thành một chỗ ít ra cho phép người ta sống được.

Rác rưởi nhét hết vào một góc. Sàn dọn dẹp cẩn thận, quần áo thì đã giặt và đang chờ phơi.

Sách báo, game, figure thì cần phân loại, việc này sẽ tốn thời gian hơn nên tạm thời tôi cứ để vào một phòng khác đã. Hiện giờ cứ lo cái phòng khách là đủ rồi.

“Chỉ lau dọn qua thôi. Nói thật muốn dọn cả nhà phải tốn ít nhất một ngày trời.”

Dù sao thì dọn sạch cả phòng này trong có nửa tiếng là không thể. Vừa nãy chỉ là lau tạm mà thôi.

Chúng tôi ngồi xuống quanh bàn. Tôi pha trà và mang đồ ăn ra.

“Izumi-sensei làm việc nhà giỏi quá nhỉ?”

Đạo diễn Akasaka lên tiếng. Chị ấy đang đeo khẩu trang do vừa nãy hỗ trợ tôi.

“Xin lỗi vì đã chiếm thời gian của chị.”

Việc tôi vừa làm làm phí thời gian đáng lẽ dùng để thuyết phục Makina-san.

“Không sao – Izumi-sensei, ở nhà em hay làm việc nhà lắm à?”

“Không hẳn, đúng ra là em làm toàn bộ việc nhà một mình.”

Cảm thấy nói thẳng đuột thế cũng không ổn lắm, nhưng chả còn cách nào khác.

Dù sao đã động đến cái chủ đề này rồi.

“Bố mẹ em thì sao?”

“Không còn ở đây nữa rồi ạ.”

Tôi cố gắng trả lời rõ ràng hết mức có thể, kinh nghiệm trong quá khứ cho thấy đây là cách tốt nhất. Người nói chỉ cần hiểu không khí rồi xin lỗi một câu là có thể qua đề tài khác ngay được.

Nhưng mà…

“Ra là thế. Thảo nào trưởng thành sớm thế. Chị hiểu rồi.”

Đạo diễn Akasaka bình tĩnh tiếp tục cuộc hội thoại, không tỏ vẻ bất thường gì khi nghe tin bố mẹ tôi đã qua đời.

…Chả lẽ chị ấy đã biết mà còn hỏi? Vậy làm thế có mục đích gì?

“Vậy em sống một mình à?

Không thể nào….à…quả nhiên

Đang dẫn dắt câu trả lời của mình đây mà.

“Em sống cùng em gái. Có một người giám hộ nữa nhưng cô ấy không sống với bọn em.”

“Vậy à. Cảm ơn em đã trả lời. Sống cùng với em gái – lo lắng cho cuộc sống hàng ngày của nó…thì ra là thế.”

Chị ấy ném cho Makina-san một cái nhìn đây thâm ý.

“…Aoi-sensei, có vẻ là thế đó.”

“Tui nghe rồi. Nhưng hỏi tui cái đó làm gì?”

“Chả có gì, chỉ là tiện miệng nói ra thôi. Tôi cũng không để ý nó khá giống một cặp chị em nào đó ….mà, trà ngon quá.”

Chị ấy nhấp một ngụm trà như muốn che giấu gì đó. Makina-san rõ ràng rất khó chịu:

“Ah ~ phiền quá! Đừng có nói về cái đó nữa! Mấy người đến đây làm gì!?”

“ – Vậy vào thẳng chủ đề nào.” Đạo diễn Akasaka lạnh giọng “Aoi-sensei, sau cuộc họp hôm qua cô đã làm được gì rồi?”

“Chơi game không ngừng.”

Làm ơn viết đi mà

“Ra thế. Thế nghĩa là giống các lần khác, cô không định làm việc phải không?”

“Ahahaha ~ có sao đâu ~ còn thời gian mà ~~ phải đến sáu ngày nữa là ít ~~”

“Trước đây có bao giờ cô nói câu này xong hoàn thành công việc đúng hạn chưa?”

“…Chưa? Chưa à? Chắc phải có ít nhất một lần chứ…?”

“Chưa bao giờ.”

Thật là một cuộc đối thoại kinh hoàng.

Thoạt nhìn thì khá giống cuộc hội thoại giữa Elf và anh Chris, nhưng khác nhau rất rõ ràng

Khác ở đâu? Ở chỗ Makina-san vẫn không chịu làm việc.

“………….”

Tôi cúi đầu, nắm chặt tay.

“Lần này nhất định sẽ làm! Chắc chắn đấy!”

“…Câu này nghe mấy lần rồi.”

Đạo diễn Akasaka thở dài, có vẻ sắp đến mức bỏ cuộc rồi.

Thật sự là hết cách sao?

Chả lẽ để Makina-san, người mà Sagiri hâm mộ làm việc lại khó khăn đến thế sao?

Không ---!

“Aoi-sensei!!”

Không ---! Mình đến đây làm gì cơ chứ!

“Hử? Sao thế?”

“…Em…em muốn làm việc với Aoi-sensei! Em đến để thuyết phục chị đây!”

Tôi biểu lộ quyết tâm của mình.

“----------------“

Nghe thấy những lời này, Makina-san chớp mắt không ngừng.

“…Ôi…nhiệt huyết sôi trào kìa.”

“Em và Eromanga-sensei đã cùng nhau xem Meruru! Anime đó thật tuyệt vời! Người viết kịch bản cho nó là chị phải không, Aoi-sensei? Nếu thế chúng em có thể giao tác phẩm của mình cho chị! Bọn chị có thể giúp chúng em đến được với giấc mơ của mình!”

Tôi không biết mình nói có rõ ràng không. Tôi còn chả biết mình đang nói gì nữa.

Nhưng tôi bộc lộ lòng mình.

Nếu không nói ra, làm sao người ta hiểu được.

Makina-san cắn môi:

“Giấc mơ đó là gì?”

Hỏi vậy đó. Cũng không phải một câu nói đùa.

Hơn nữa, quan trọng nhất là ở đây tôi đang nhờ người ta, tôi không thể nói dối được.

“Em gái em là Eromanga-sensei.”

“Sau khi cha mẹ qua đời, con bé trốn trong phòng không chịu ra ngoài.”

“Em muốn giúp nó cười lên! Em muốn quét sạch những kỷ niệm buồn, lo lắng, bất an – vì thế!”

“Eromanga-sensei và em sẽ sáng tác một light novel thật hay! Sẽ chờ nó được làm thành anime! Em sẽ mang con bé ra khỏi phòng! Sẽ cùng xem phim! Chúng em đã hứa với nhau rồi!”

“Đó là --- giấc mơ của chúng em.”

“…Cùng em gái…anh em…cùng nhau sáng tác.”

“Vâng.”

“Đây là giấc mơ của các em.”

“Đúng thế ạ.”

“…Thế à ~”

Makina-san cúi đầu không nói. Tôi cũng cúi đầu.

“Để giấc mơ thành sự thật, bọn em cần chị giúp! Làm ơn đi!”

“……………..”

Chị ấy yên lặng không nói gì.

Một lúc sau, người ta mới ngẩng lên gãi gãi mặt.

“ – Cho dù chú nói thế…không phải chị không muốn giúp, nhưng mà…..!”

Đạo diễn Akasaka giơ tay ngăn tôi nói.

“Được rồi. Bình tĩnh lại.”

Có vẻ chị ấy đang có tâm trạng tốt. Một tiếng nói thì thầm vào tai tôi:

“Đủ rồi. Còn lại để chị.”

“…Ưm.”

Tôi ngần ngừ một chút rồi làm theo, vì đạo diễn Akasaka trông rất tự tin

Hơn nũa ---

-- Ngày mai chị sẽ mang “tư liệu thuyết phục” đi để kích cho Aoi-sensei làm việc

Tôi nhớ là có câu này.

“Aoi-sensei, thực ra có quà cho cô đây.”

“Quà? Sao tự dưng có linh cảm xấu.”

Mặt Makina-san trở nên cứng đờ. Đạo diễn Akasaka đưa điện thoại ra.

“Cái này là của địch thủ của cô đấy.”

“Địch thủ? Tôi có à? Ai?”

Ở chỗ đang đứng tôi không thấy được màn hình, chỉ nghe được một giọng nữ mà thôi.

Ahaha, tác giả kịch bản lười biếng mũi tẹt. Lâu rồi không gặp, có khỏe không.

Tui là tui khỏe lắm đó!

Thực ra thì mùa xuân năm sau, manga của tui sẽ thành anime đó.

Hoan hô ~ vỗ tay vỗ tay!

Nghe đồn nhóc đang làm kịch bản cho một light novel để lên anime à ? Chao ôi ~~ hoài niệm quá cơ.

Tui lại nhớ hồi Meruru lên sóng. Anime của tui với của nhóc cùng phát một lúc, thành ra cứ tìm cách cướp người xem của nhau ♪

Cơ mà đột nhiên tác phẩm của tui lại bị cắt cái rụp!

Rồi có một đứa dở hơi lại dùng giọng dễ thương ~ mà khoe khoang nữa ~ ! Nghĩ đến mà điên hết cả đầu !! Rõ ràng là cười nhạo tui mà!

Cơ mà tất cả đều là quá khứ rồi! Tui là tui rộng lượng lắm đó, nên tui tha cho.

Lần này tui sẽ thắng! Tui là tui tự tin lắm đó! Đội ngũ của tui cũng giỏi lắm đó!

À ~ đành chịu thôi.

Nghe nói gật đây nhóc bị loét mũi, sau đó lại sắp bị sa thải nữa hả?

Xem ra không đấu được nhau rồi, đáng tiếc quá ~~☆

À ~~ dù sao nhóc cũng chỉ là đứa ăn may được với Meruru mà thôi. Không có chị thì nhóc chả làm nên trò trống gì cả. Có mỗi ưu điểm là ngực to và bố mẹ làm cao.

Hồi trước tui còn gọi nhóc là kình địch, thật sự là xấu hổ quá ~~ thôi thế nhé, nhớ xem anime của tui nhé.

Yêu lắm cơ ~~♡

Bíp bíp!

Màn hình tối đen, không có tiếng gì phát ra nữa.

Tôi có nhận ra vài từ mấu chốt, nhưng mà…

"……………………."

Makina-san đang nhìn cái màn hình không chớp mắt

“Nó---“

Đột nhiên lộ ra vẻ mặt chân thành

“Nó ~~ ~~ ~~ ~~ ~~ ~~”

…Đáng sợ quá.

“Nó vẫn chả thay đổi gì cả ~~ Ahahaha!!”

Cái mắt này hoàn toàn không cười gì cả.

“Arara ~ mới có tí xíu ~~ ưu thế đã nổ tung trời ~~ đáng yêu quá ~~ giờ lại muốn đè bẹp nó rồi cười nhạu rồi ~~ ahaha.”

Một nụ cười tà ác. Lời thoại chỉ nhân vật phản diện mới có.

Đạo diễn Akasaka nói:

“Thế nào, Aoi-sensei, thấy nhiệt tình làm việc hơn chưa?”

“Coi như là có.”

Makina-san sửa lại kính, dáng vẻ buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

“Quà tốt đấy. Tóm lại là tui muốn làm việc rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Đạo diễn Akasaka gật đầu thỏa mãn, thì thầm với tôi “Thấy chưa, rác rưởi còn gì.”

“……………..”

Cảm giác này là sao nhỉ?

Tôi…để thực hiện “giấc mơ của mình”….

Hình như mình vừa bắt tay với một người rất hung ác thì phải?

Còn chưa kịp nói gì, Makina-san đã lườm sang:

“Nói trước nè, cái này chả liên quan đến chú đâu.”

“Ơ?”

“Giấc mơ của chú hay là tác phẩm của hai anh em…từ, cảm động thật, nhưng chả thấy tí nhiệt tình làm việc gì cả. Giờ tui chỉ muốn một đứa ngốc nghếch vênh váo biết tự lượng sức mình thôi – có thế mà thôi. Đừng có hiểu nhầm đó.”

“Ừm…”

“Hiểu chưa?”

“…Đã hiểu.”

“Tốt.

Makina-san gật đầu. Đạo diễn Akasaka nói với tôi:

“Izumi-sensei, chị giao Aoi-sensei cho em đấy.”

“Ơ, ý chị là sao ạ?”

Còn chưa kịp nghe câu trả lời, Makina-san đã lên tiếng trước:

“Izumi-sensei, tui chuẩn bị làm việc nè!”

“Được rồi, từ ngày mai tui sẽ làm việc hết mình!”

Làm ơn làm việc hết mình từ hôm nay luôn đi!

Hôm sau

Vẻ mặt bừng bừng khí thế “làm việc hết mình”, tác giả kịch bản Aoi Makina bắt tay luôn.

Việc đầu tiên chị ấy làm là --

“Hả? Makina-san? Sao chị đến nhà em làm gì?”

“Đến khi nào anime hoàn thành, nhờ chú nuôi tui nhé ♡.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện