"Cho một phần bánh Opera mang đi, cảm ơn."
"Hai phần Yokan, bàn số 11."
"Lại đến năm phần bánh Flan truyền thống bàn số 8."
"Hai hộp Mochi mang đi."
Quán bánh ngọt nhỏ như một góc trời ngọt ngào giữa lòng thành phố. Khách hàng và nhân viên đều chìm trong sự thư thái khi mùi thơm dịu nhẹ của đường, bơ và hương vani lan tỏa khắp không gian. Âm nhạc dịu dàng làm nền, tạo nên không khí vừa bận rộn nhưng không kém phần ấm áp.
Akito, với đôi bàn tay quen thuộc công việc, khéo léo lấy ra vỉ bánh quy vừa được nướng chín tới, bề mặt vàng ươm. Cậu nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn để nguội, ánh mắt chăm chú kiểm tr.a từng chiếc bánh, như thể chúng không chỉ là sản phẩm, mà là những tác phẩm nghệ thuật nhỏ bé. Một bên, phần bánh kem cần trang trí đã sẵn sàng. Akito không vội vàng, từng đường kem mượt mà được vẽ lên bề mặt bánh, mỗi chi tiết đều thể hiện sự tận tâm và khéo léo.
Khi chiếc đồng hồ treo tường điểm giữa trưa, không khí nhộn nhịp dần lắng xuống. Khách hàng thưa dần, tiếng trò chuyện ồn ào cũng tan biến, nhường chỗ cho bản nhạc piano nhẹ nhàng tràn ngập không gian. Akito tháo tạp dề và găng tay, lau mồ hôi trên trán.
Hôm nay ông bà không có ở nhà, đi khám sức khỏe định kỳ, nên cậu phải tự mình trông coi tiệm. Tuy có chút bận rộn hơn thường lệ, nhưng ánh mắt Akito ánh lên niềm vui thầm lặng.
Akito mở chiếc hộp bento nhỏ gọn, gọn gàng sắp xếp từng món ăn, hương thơm dịu nhẹ thoảng ra làm không gian quanh cậu như thêm phần ấm áp. Mỗi món ăn trong hộp là một tác phẩm nghệ thuật nhỏ, được chăm chút từ nguồn nguyên liệu tốt nhất đến từng lát cắt, từng chi tiết. Đây là món quà từ chính nông trường gia đình, không chỉ là thức ăn, mà còn là sự gắn bó với cội nguồn.
Cậu nhấc đũa, cẩn thận gắp một miếng cơm đầu tiên. Vị ngọt thanh của hạt cơm nấu vừa độ hòa quyện cùng chút nước tương nhẹ nhàng khiến miếng cơm dường như tan chảy trong miệng. Tiếp đó là món sườn xào với hương vị đậm đà, vừa có chút mặn mà của nước sốt, lại mang chút chua nhẹ tạo cảm giác kích thích vị giác. Trứng chiên vàng ươm thêm vào chút bắp ngọt, mỗi miếng như chứa cả ánh mặt trời. Cà chua mọng nước, chua ngọt tự nhiên làm dịu lại vị béo của sườn, khép lại bữa ăn bằng vị thanh mát của canh và quả táo tươi ngon.
Mỗi lần nhai, Akito không chỉ cảm nhận mà còn suy ngẫm. "Cơm cần thêm một chút nước để dẻo hơn, sườn có thể giảm bớt độ ngọt để tăng sự cân bằng." Cậu ghi nhớ mọi điều trong tâm trí, không bỏ sót bất kỳ cảm nhận nào.
Thói quen này đã được rèn giũa từ nhỏ. Ông bà thường bảo: "Một đầu bếp giỏi trước hết phải biết cách thưởng thức." Cậu không chỉ thưởng thức bằng vị giác, mà còn bằng cả tâm hồn. Đối với Akito, mỗi món ăn là một câu chuyện, một bài học để thấu hiểu sự kỳ diệu của ẩm thực.
Ngồi một mình trong không gian yên tĩnh, cậu ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng trưa dịu dàng chiếu xuống những cây hoa đang nở rộ bên ngoài quán. Đây là lúc Akito không chỉ nuôi dưỡng cơ thể, mà còn lắng nghe những gì tâm hồn và vị giác đang kể lại, sẵn sàng để chuyển hóa mọi điều thành sự sáng tạo trong căn bếp của mình. "Ngày mai," cậu nghĩ, "mình sẽ thử làm một món hoàn hảo hơn từ những gì hôm nay đã học được."
Điều này trước kia đối với Akito là một thử thách, nhưng nhờ sự cường hóa từ các phần linh hồn khác, giờ đây lại trở nên đơn giản hơn bao giờ hết. Cậu thậm chí cảm thấy vị giác của mình không thua kém Nakiri Erina, người được biết đến với biệt danh "Vị giác của Thần" thiếu nữ.
Hài lòng sau bữa trưa, Akito hướng mắt về phía tấm gương lơ lửng bên cạnh. Sáu mảnh gương vỡ phản chiếu ánh sáng lung linh, như từng mảnh ghép của một câu chuyện chưa hoàn chỉnh. Cậu mỉm cười vui vẻ, bắt chuyện như với một người bạn lâu năm:
"Lần trước trái cây trộn ăn được không? Mặc dù chỉ là chị Nanami tùy tiện trồng ra, nhưng chất lượng thì phải nói là tuyệt hảo."
Tấm gương hơi nghiêng nhẹ, như gật đầu hài lòng. Akito cười, đôi mắt ánh lên sự ấm áp, nhưng cậu không để lỡ cơ hội dò hỏi:
"Vì sao không nói với bọn họ? Tình huống của ngươi đã không thể tệ hơn nữa rồi. Đợi đến khi họ phát hiện, mọi chuyện sẽ chỉ càng khó khăn hơn thôi."
Gương vỡ im lặng một hồi lâu, sau đó xoay tròn như để biểu thị sự từ chối. Nhìn thấy phản ứng đó, Akito thở dài, nhẹ nhàng trấn an:
"Rồi, rồi, không cần nhắc lại, ta không biết ngươi nói thời điểm thích hợp là khi nào, nhưng ngươi tốt nhất làm điều đó sớm đi, càng trễ người gánh vác càng lớn."
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, báo hiệu khách mới đến quán. Akito vội vàng đứng dậy, bước ra ngoài, nhưng trước khi đi, cậu quay lại dặn dò:
"Ta có để vài món bánh ngọt mới nghiên cứu trên bàn, cứ ăn thoải mái nhé."
Tấm gương xoay tròn một vòng quanh cậu, tỏa ra sự vui mừng trước khi hướng về phía bàn. Akito mỉm cười nhìn theo, nhưng trong mắt ánh lên nét đau khổ cùng thương hại, tựa như biết rõ điều gì đó mà không thể nói ra.
. . .
Freeman bơi lội trên mặt biển rộng lớn, kim la bàn trên tay không ngừng xoay tròn vô định, nhưng khung cảnh trước mắt lại chẳng mang lại manh mối nào rõ ràng. Đây đã là ngày thứ tám kể từ khi cậu rời đất liền tìm kiếm Fenrir.
Thân thể mệt mỏi, Freeman tạo ra những bè băng nổi để nghỉ ngơi, cơn đói kéo đến, cậu ăn lấy từ ba lô những thanh lương khô giàu năng lượng mà Diana đã chuẩn bị sẵn. Mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi cậu đến nơi này - một vùng biển xanh thẳm như tấm gương đen, nơi kim la bàn dừng hoạt động, xoay loạn như bị nhiễu bởi điều gì đó rất gần. Freeman đoán rằng, mục tiêu của cậu có lẽ đang di chuyển sâu dưới lòng biển.
Cậu nhìn xuống mặt nước tối đen lấp lánh ánh bạc từ những đàn cá lớn bơi qua. Cảm giác bức bối lẫn bất an đẩy Freeman thử nghiệm sức mạnh mới mà cậu vừa kế thừa từ Yuichiro. Cậu tập trung dòng Thần Lực trong cơ thể, thứ năng lượng nhỏ bé nhưng cực kỳ mạnh mẽ, tựa như ngọn nến bập bùng giữa cơn bão. Freeman cảm nhận Thần Chức Tự Nhiên bắt đầu hoạt động và một sức mạnh vô hình lan tỏa ra khắp nơi.
Không gian bỗng nhiên đông cứng lại, nhiệt độ hạ thấp đến mức bầu trời xanh trở thành tấm vải trắng xóa. Quy tắc của tự nhiên ở đây bị đảo lộn, động vật biển cảm nhận được nguy hiểm, đồng loạt tản ra, để lộ hình dáng của một tòa lâu đài khổng lồ ẩn dưới lớp nước. Nhưng Freeman không chú ý đến điều đó. Cậu nhắm mắt, hai tay chạm vào mặt nước, tập trung toàn bộ ý chí vào dòng Thần Lực trong người.
Chỉ trong khoảnh khắc, biển cả và bầu trời dường như dừng lại, yên tĩnh đến lạ kỳ. Khi Freeman mở mắt, cảnh tượng trước mặt làm cậu không khỏi sững sờ. Mặt biển đã bị bao phủ hoàn toàn bởi một lớp băng dày đến mười mấy mét, tuyết từ từ rơi xuống, nhẹ nhàng và tĩnh lặng như chốn thiên đường lạnh giá. Freeman bước đi trên lớp băng trong sự kinh ngạc. Phạm vi ảnh hưởng trải rộng đến mức có thể so sánh với một hòn đảo nhỏ.
Cảm nhận khí hậu quanh mình như bị đóng băng vĩnh cửu, Freeman không khỏi ngơ ngác. Sức mạnh của cậu giờ đây đủ để thay đổi cả một khu vực, biến nó thành vùng đất bất biến trong thời gian. Nhưng niềm vui về sức mạnh nhanh chóng bị thay thế bởi sự mê man. Freeman đứng lặng, nhìn những lớp băng phủ kín đại dương, cảm giác nặng nề đè lên ngực.
Cậu lẩm bẩm trong lòng: "Nếu sức mạnh có thể dễ dàng đạt được như vậy, thì những đau khổ mà ta từng chịu đựng, những năm tháng rèn luyện gian khổ, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu thần mạnh mẽ đến thế, vì sao thế giới này vẫn đầy rẫy đau thương và bất công?"
Cảm xúc hỗn loạn quấn lấy Freeman, lòng cậu tràn ngập sự khó chịu và bối rối. Cậu không nhận ra, trong lúc chìm đắm vào những suy tư đó, Haki Bá Vương trên người đang suy giảm nghiêm trọng. Một tiếng động lớn kéo Freeman ra khỏi dòng suy nghĩ.
Từ dưới lòng đại dương, tòa lâu đài máy móc khổng lồ chầm chậm trồi lên, phá vỡ mặt băng dày. Cậu nhìn nó trong im lặng, ánh mắt vẫn mang theo sự bất định và đau khổ. Tòa lâu đài trước mắt không chỉ là mục tiêu, mà còn như một lời nhắc nhở rằng hành trình của cậu, dù dài hay gian nan, cũng chưa hề kết thúc.
Sóng biển gào thét, bầu trời phủ đầy mây đen như một bức màn tử thần. Từng tia sét giáng xuống tựa cơn thịnh nộ từ thiên giới. Trong tâm bão hỗn loạn ấy, Freeman đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết bao phủ, tay phải nắm chặt, một thanh đại kiếm băng tuyết hiện ra, lấp lánh và sắc bén đến mức có thể chém đứt cả ánh sáng. Ánh hào quang từ Thần Thân Thể bao phủ lấy cậu, tỏa ra sức mạnh áp đảo, lưỡi kiếm uốn lượn sấm sét, từng tia sáng trắng xanh chớp lên như muốn xé nát thực tại.
Với một nhát chém, Thần giải phóng sức mạnh kinh hoàng. Lưỡi kiếm không chỉ mang theo băng giá mà còn cuộn trào sấm sét dữ dội, chém mạnh xuống hướng về lâu đài trước mặt. Vô số đạn pháo và tia năng lượng từ lâu đài bắn ra hòng ngăn chặn, nhưng tất cả đều vô ích.
Dưới lưỡi kiếm của Thần, những thứ đó chỉ như cát bụi, bị nghiền nát và tan biến không dấu vết. Lâu đài kiên cố bị chém làm đôi, từng phần kiến trúc đồ sộ sụp đổ trong tiếng gào thét kinh hoàng của những nhân bản thể của Fenrir.
Thần bước đi, mỗi bước chân như đè nặng cả mặt đất, khiến đảo băng rung chuyển, những mảng băng lớn rạn nứt và trôi dạt. Mỗi hơi thở của Thần mang theo âm thanh của sấm rền, trong khi sóng biển dâng lên hóa thành những con quái thú khổng lồ, nhấn chìm mọi thứ trong con đường mà Thần tiến tới. Đám nhân bản thể của Fenrir lao ra từ đống đổ nát, một số mang năng lực của những trái ác quỷ hiếm có, nhưng trước mặt Thần, chúng chỉ như những chiếc bóng mờ nhạt.
Thanh kiếm trong tay Thần hóa thành một cơn lốc băng tuyết, nhát chém nhanh đến mức mọi thứ chỉ kịp nhận ra ánh sáng lóe lên trước khi tan biến. Trong tích tắc, toàn bộ lâu đài, kể cả hòn đảo băng bên dưới, bị nghiền nát thành hàng triệu mảnh vụn, cuốn theo gió bão. Fenrir, dù là bản thể hay những nhân bản, không có cơ hội phản kháng. Tất cả đều bị hủy diệt, hóa thành tro bụi bay tản mác trong bầu không khí lạnh lẽo.
Khi mọi thứ lắng xuống, Thần đứng giữa đống đổ nát, ánh mắt sắc lạnh mang lẫn sự thờ ơ cùng ngạo mạn. Trước mặt Thần, giữa tàn dư của trận chiến, là mục tiêu duy nhất còn lại - Ram, đang đứng đó với ánh mắt pha trộn giữa tuyệt vọng và hoảng sợ, đối diện với sức mạnh của vị thần hiện thân trong dáng vẻ con người.
Thần bước đến, rồi ngã quỵ xuống. Freeman gục xuống giữa đống đổ nát của đảo băng, lưỡi kiếm thần thánh tan biến như băng tuyết dưới ánh mặt trời. Hơi thở của cậu dồn dập, từng giọt mồ hôi lạnh toát lăn dài trên gương mặt. Cậu cúi đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn vào đôi tay đang run rẩy, vẫn còn cảm giác bỏng rát từ quyền năng vượt quá giới hạn mà phàm trần có thể chịu đựng. Nếu không phải vừa rồi trong cơ thể Thần Lực cạn kiệt, cậu sợ là bị mình thần tính chinh phục, hoàn toàn hóa thân thành Thần.
"Không phải năng lực sai... là ta quá yếu." Freeman thì thầm, giọng nói nhỏ nhưng chất chứa đầy sự hối tiếc và tự trách. Cậu nhớ lại lời dặn dò của Takemikazuchi trước khi ông rời đi.