Đã gần một năm trôi qua kể từ khi tiểu thư Rosalind lên nắm quyền.

Ban đầu, dân chúng hoang mang trước hai lần thay đổi lãnh chúa trong khoảng thời gian ngắn, nhưng sau đó họ an tâm nhờ các chính sách tốt của tiểu thư Rosalind, mở đầu là giảm thuế.

Họ càng khen ngợi đức hạnh của Tiểu thư khi cô chi trả tiền bồi thường cho những hầu gái bị Edward và Wyatt ép buộc làm thiếp.

Hơn nữa, nhờ đội ngũ điệp viên khéo léo loan truyền các hành vi tử tế của tiểu thư Rosalind, và thêm yếu tố tôn giáo rằng cô được Thần linh gia hộ, dân chúng trong lãnh địa Bellclant đã ủng hộ Tiểu thư cuồng nhiệt.

Tôi đã phỏng vấn trực tiếp từng người hầu mới thuê, đảm bảo họ tôn trọng Tiểu thư, không có vấn đề về nhân cách, không phải gián điệp, quan hệ ổn định, không tiền sử đáng ngờ, nên tất cả đều là những người chăm chỉ, lương thiện.

“Nhóm Chó Săn làm việc có vẻ hiệu quả đấy.”

Trong lúc tiểu thư Rosalind nghỉ ngơi, tôi ngồi trên ghế sofa, uống trà, đặt báo cáo của Chó Săn xuống và nói với Nisha đứng sau lưng.

“Vâng, thưa Sư phụ. Hiện mọi người đều yêu mến và tôn sùng Sư phụ cùng Rosalie ạ.”

“Rất tốt...”

Chó Săn là đội điệp viên của nhà Bellclant do tôi thành lập.

Sau khi tiểu thư Rosalind lên nắm quyền, tôi cần một đội ngũ bí mật bảo vệ và thu thập thông tin cho Tiểu thư, đồng thời có thể ám sát khi cần. Vì thế, tôi đã nhắm đến các cô gái ở khu ổ chuột ngưỡng mộ Nisha, người đã đơn độc sống sót ở đó.

Ban đầu họ nghi ngờ tôi, nhưng tôi đã đánh bại và khuất phục bọn họ bằng những phương pháp bạo lực hơn cả với Nisha, rồi hứa hẹn cho họ nơi ở an toàn, bữa ăn ấm cúng, quần áo, nhà tắm. Tôi áp dụng chính sách cây gậy và củ cà rốt, dạy bảo khái niệm chủ tớ, đào tạo và rèn luyện họ.

Kết quả, giờ đây họ đã có kỹ năng chiến đấu tuyệt vời, sẵn sàng hy sinh vì tiểu thư Rosalind, tôi và Nisha. Nhiệm vụ chính là bí mật bảo vệ tiểu thư Rosalind, đồng thời có thể thu thập tin tức, tác động chiến lược và ám sát.

Do bản chất công việc, trong nhà Bellclant chỉ có tôi và Nisha biết về Chó Săn. Ngay cả tiểu thư Rosalind cũng không hay biết. Thường ngày họ cải trang thành hầu gái nhà Bellclant.

“Mọi việc đều thuận lợi. Lãnh địa Bellclant không có vấn đề gì. Thật hoàn hảo.”

“Thưa Sư phụ, Rosalie đang muốn gặp Sư phụ tại phòng ăn dành cho lãnh chúa ạ.”

“Gì cơ? Vậy tôi phải đi ngay, không thể để cô Rosalind đợi dù chỉ một giây.”

Tôi vội đốt báo cáo đã đọc bằng ngọn nến rồi cùng Nisha đi đến phòng ăn. Khi mở cửa ra...

“Bất ngờ này!”

Cùng với giọng nói dễ thương của tiểu thư Rosalind, quả bong bóng treo trên cửa bị vỡ, đổ xuống đầu tôi một lượng lớn giấy cắt nhỏ.

“G-gì vậy...”

“Raptor, ngồi xuống đi.”

“C-cô Rosalind?”

“Phải đó, thưa Sư phụ.”

Tiểu thư Rosalind và Nisha đẩy lưng tôi ngồi xuống ghế, trước mặt là nhiều món ngon. Nhìn sơ qua thì có vẻ như do hai người họ tự tay nấu chứ không phải đầu bếp.

“R-rốt cuộc là sao ạ?”

“Raptor, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”

“À, làm sao tôi quên được. Là ngày 14 tháng 11, ngày tôi và Nisha gặp cô Rosalind ạ.”

Tôi trả lời ngay lập tức.

“Đúng vậy. Là ngày tôi gặp anh và Nisha, được cứu rỗi cả thể xác lẫn tâm hồn.”

“Và em cũng đã được cứu rỗi cả thể xác lẫn tâm hồn nhờ gặp Sư phụ và Rosalie.”

Nisha tiếp lời tiểu thư Rosalind.

“Raptor, anh từng nói mình là trẻ mồ côi nên không biết ngày sinh. Vì vậy, tôi và Nisha đã bàn bạc và thống nhất với nhau rằng hôm nay sẽ sinh nhật của anh.”

““Chúc mừng sinh nhật Raptor/Sư phụ!!””

Hai người họ mỉm cười tươi tắn chúc mừng sinh nhật tôi.

“............”

Tôi không nói nên lời. Đây là cảm giác gì? Hạnh phúc? Vui mừng? Xúc động? Tôi không rõ, nhưng nói chung là cảm xúc rất tích cực.

“C... cảm ơn cô Rosalind... và Nisha...”

Giọng tôi run run, nước mắt lăn dài trên má.

“Cảm ơn Raptor. Nhờ anh, tôi mới có được hạnh phúc như hôm nay. Niềm hạnh phúc thật sự.”

“Em cũng vậy.”

Lời hai người họ lại khiến tôi cảm động. Đây ắt hẳn là hạnh phúc.

Hạnh phúc không phải của bản thân, mà của những người mình yêu, và họ cảm ơn mình đã mang lại hạnh phúc cho họ.

Hóa ra hạnh phúc ấm áp như thế này...

“Đây cũng là lần đầu... tôi cảm nhận được hạnh phúc thực sự... Cảm ơn cả hai...”

Chắc hẳn tôi đang mỉm cười tươi tắn như hai người họ. Nụ cười chân thành tự nhiên từ đáy lòng chứ không phải diễn xuất. Có lẽ vì thế mà tiểu thư Rosalind và Nisha trông rất bất ngờ.

Rồi chúng tôi vui vẻ tận hưởng bữa tiệc sinh nhật.

Và vì vậy, câu chuyện này không thể gọi là [Rosalind bất hạnh] được nữa. Nó cần đổi tên thành:

[Rosalind hạnh phúc]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện