CHƯƠNG 99: VẼ THỰC VẬT NAM SƠN
Tống Thanh gật đầu nhìn mọi người, rồi lập tức đi tìm Trần Thần.
Cô kéo tay Trần Thần, hỏi: “Chuyện gì thế này? Không phải bọn họ học điêu khắc sao? Tại sao lại tới vẽ vật cùng chúng ta.”
“Người ta nghe tin thì lập tức chủ động tìm tới, chúng ta còn biết làm sao? Hơn nữa hoạt động lần này là phía trường tổ chức chứ cũng không phải chúng ta!” Trần Thần bắt đắc dĩ khoanh tay: “Tớ biết cậu ngại Hàn Phi, nhưng cũng có vấn đề gì đâu phải không? Hơn nữa Trịnh Bảo cũng đã...”
Vẻ mặt Tống Thanh tức khắc trầm xuống.
Trần Thần lập tức nói: “A, xem kìa, tớ lỡ miệng rồi, xin lỗi nhé Thanh Thanh, tớ hoàn toàn không có ý này. Nếu như cậu không thích Hàn Phi thì để tớ đi nói với anh ta, bảo anh ta cách xa cậu một chút...”
Trần Thần bảo đi là đi luôn, Tống Thanh liền nhanh nhẹn kéo cô nàng lại: “Nhìn cậu xem, tớ cũng đâu có ý đó chứ. Mọi người đều là bạn cùng lớp cả mà, sao làm như vậy được! Có thể là do tớ suy nghĩ nhiều thôi. Dù sao chúng ta tốt nghiệp đã lâu như vậy rồi, chuyện ở trường trước kia cũng đều qua rồi, còn tính toán với nhau làm gì nữa chứ.”
Đang nói chuyện, Hàn Phi liền nhìn thấy Tống Thanh đi tới.
Hàn Phi là con trai một nhà giàu có ở ngoại tỉnh, lại đẹp trai, có không ít người theo đuổi. Nhưng suốt bốn năm đại học hắn chỉ để ý Tống Thanh, cố gắng rào trước đón sau lấy lòng, tiếc là Tống Thanh luôn lấy lí do đã có bạn trai để từ chối hắn.
Hàn Phi nhìn Tống Thanh, cười tươi rói: “Thanh Thanh, cuối cùng cũng gặp được cô. Dạo này cô khỏe không?”
Tống Thanh khách sáo gật đầu với Hàn Phi: “Khỏe lắm, còn anh?”
Hàn Phi khẽ lắc đầu: “Vẫn vậy thôi.”
Trần Thần ở cạnh bọn họ, nói: “Hàn Phi, không phải anh học điêu khắc sao? Sao bây giờ lại đi vẽ vời thế này?”
“Tôi đã không vẽ từ lâu rồi.” Hàn Phi khoát tay nói: “Gia đình tôi không cho phép chơi bời lêu lổng, bảo rằng cho tôi chơi nốt bốn năm đại học, tốt nghiệp xong phải về tiếp quản công ty của gia đình.”
Hàn Phi gãi đầu: “Lần này tôi khó khăn lắm mới mượn được cớ quay về trường cũ học, mới có thể thỏa mãn niềm đam mê mỹ thuật. Các cô hẳn cũng không chê tôi không mời mà tới chứ!”
Lúc này, những học viên cùng lớp xung quanh bắt đầu xôn xao.
Chuyện năm ấy Hàn Phi theo đuổi Tống Thanh gây xôn xao khắp trường.
Hàn Phi vừa tặng hoa cho cô, vừa đánh đàn tỏ tình dưới trời mưa tầm tã, đó là chuyện một thời gây chấn động cả trường đại học, không ai không biết.
Tống Thanh lúc này cười lịch sự: “Làm sao lại thế được? Mọi người đều là bạn cùng lớp mà, có thể hội họp với nhau thì chắc chắn là rất vui vẻ rồi.”
Trần Thần thấy Hàn Phi vẫn đang nhìn Tống Thanh, liền nhanh chóng tách hai người ra, nói: “Nhưng cũng lâu rồi tớ chưa trò chuyện với Thanh Thanh, giờ tớ muốn nói chuyện riêng với cậu ấy, mọi người đừng có tranh với tớ nhé.”
Hàn Phi còn đang muốn nói ra những lời ấp ủ trong lòng, lại bị Trần Thần cắt ngang mà phải im lặng.
Hàn Phi thực ra muốn nói rằng, Thanh Thanh, cô ngồi xe của tôi đi...
Tống Thanh thấy Trần Thần đang giúp tớ, liền lập tức nói: “Được, đồ của bọn tớ nhiều lắm, chắc là không chở được mọi người đâu, xin lỗi nhé!”
Trong ánh mắt của Hàn Phi hơi lộ ra vẻ mất mát.
Những bạn học khác đều trả lời: “Không sao, không sao đâu, vẽ cảnh cần mang theo nhiều đồ mà. Mọi người đều lái xe tới, không có vấn đề gì hết.”
Vậy là, Trần Thần quả quyết lôi kéo Tống Thanh về phía chiếc xe BMW của cô.
Hàn Phi ở phía sau nhìn theo bóng lưng của Tống Thanh, lưu luyến không rời.
Một cậu bạn đứng bên cạnh huých vào cánh tay của hắn: “Tốt nghiệp cũng được hai năm rồi, vẫn không từ bỏ được à?”
Hàn Phi không nhìn nữa, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Sao có thể chứ? Tôi chỉ... chẳng qua chỉ thấy lâu rồi không gặp, nên mới nói chuyện một chút.”
“Được rồi! Ai mà không biết cậu có tình cảm với hoa khôi của khoa chúng tôi chứ!” Người bạn kia cười cười nói: “Nhưng bây giờ cậu có cơ hội rồi đấy. Nghe bảo mấy tháng trước, bạn trai của cô ấy hình như xảy ra chuyện gì rồi.”
Mắt Hàn Phi lập tức sáng ngời: “Cậu bảo sao?”
Đúng lúc ấy, có người khẽ hắng giọng, anh bạn kia liền lập tức im lặng.
Hàn Phi cũng hiểu được mọi chuyện đã thay đổi.
Mọi người tập hợp đủ, vui vẻ lái xe về phía Nam Sơn.
Nam Sơn ở vùng ngoại ô phía Nam của thành phố H, từ thành phố đến đó mất ba tiếng lái xe.
Vậy nên mọi người chuẩn bị nghỉ lại một đêm ở làng du lịch Nam Sơn, chơi một chuyến thật vui vẻ.
Tống Thanh lái xe giữa nhóm, tốc độ vừa phải.
Ở ghế phó lái, Trần Thần lấy một cái gương ra soi, bảo: “Thanh Thanh, vừa nãy ở chỗ đông người tớ không tiện hỏi cậu. Dạo này cậu thế nào?”
“Rất tốt.” Tống Thanh thản nhiên nói. “Tốt hơn trước đây nhiều. Cuối cùng cũng không bị đánh nữa. Tớ với anh trai đã đi khỏi nhà họ Tống, giờ cũng không còn liên quan gì đến họ cả.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng thoát khỏi nhà đó.” Trần Thần nói, vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.
“Coi là vậy đi.” Tống Thanh một tay cầm lái, một tay lại day day vào thái dương.
Thoát khỏi địa ngục nhà họ Tống, nhưng rồi cuối cùng lại rơi vào sự dịu dàng của Hà Nhật Dương.
Cô có thể thoát khỏi sự tàn bạo của nhà họ Tống, chả lẽ lại không thể thoát khỏi cái bẫy của Hà Nhật Dương sao?
Mấy ngày gần đây, thực sự hắn đối xử với cô quá tốt...
Tốt đến mức không có chỗ nào khiến cô không vừa ý.
Thậm chí chẳng qua bao lâu nữa, cô sẽ bị mê hoặc trong sự dịu dàng của anh sao?
Làm sao chống cự lại được người đàn ông như vậy chứ?
“Còn cậu? Gần đây thế nào?” Tống Thanh hỏi lại Trần Thần.
“Tớ ấy hả? Vẫn như cũ thôi, làm công việc bản thân không thích, mỗi tháng kiếm được một số tiền lương cũng không phải là thấp. Cuộc sống không phải luôn là như vậy sao?” Trần Thần vỗ vai Tống Thanh: “Thật ra Hàn Phi cũng không tồi. Cậu cũng nên tự nghĩ kĩ chuyện của cậu đi.”
Tống Thanh lắc đầu: “Không, tớ với Hàn Phi không thể yêu nhau được, vì tớ đã lấy...”
Tống Thanh đang nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, liền tiện tay nghe điện thoại.
Chất giọng từ tính của Hà Nhật Dương từ trong điện thoại truyền ra: “Em đang ở đâu?”
“Đang trên đường đến Nam Sơn.” Tống Thanh nghĩ một chút rồi nói: “Đêm nay có thể em sẽ nghỉ lại đây.”
“Ừ.” Hà Nhật Dương cũng không hỏi nhiều, dặn dò thêm một hai câu thì cúp máy.
Điện thoại vừa cúp, Trần Thần đang ngồi ở ghế bên cạnh liền bày ra vẻ mặt khó mà tin được.
“Thanh Thanh, anh ta là ai thế? Trời đất ạ, cái giọng này quyến rũ chết đi được ấy!” Trần Thần dường như đang cố gắng kiềm chế sự phấn khích.
“À... Anh ấy là...” Tống Thanh do dự một hồi, vẫn quyết định giấu chuyện tớ kết hôn.
Dù sao thì từ lúc mới bắt đầu, cô đã muốn rời khỏi chỗ ấy rồi.
Trước khi chưa xác định rõ tình cảm của tớ, cô cũng không muốn mọi chuyện trở nên quá phức tạp.
“Anh ấy là bạn của tớ.” Tống Thanh nhàn nhạt trả lời.
Đến nơi, mọi người đều dừng xe ở bãi đỗ, vươn vai hít thở không khí trong lành.
Tống Thanh vừa xuống xe thì thấy Hàn Phi đi tới.
Hắn nói: “Bây giờ các làng du lịch đang lúc đông khách, vậy nên chúng ta phải đi đặt phòng trước, để đến tối sợ là không còn kịp mất.”
Tống Thanh quay lại nhìn Trần Thần: “Chúng ta ở một phòng nhé?”
“Được!” Trần Thần nhìn lướt qua Hàn Phi, trả lời: “Hàn Phi, cùng đi nhé?”
Hàn Phi hơi thất vọng nhìn Tống Thanh, vốn là hắn muốn đi cùng Tống Thanh.
Nhưng nếu Trần Thần đã nói như vậy, Hàn Phi cũng không tiện từ chối. Hắn đành gật đầu, rời đi cùng Trần Thần.
Không biết có phải trùng hợp hay không.
Làng du lịch mà bọn họ định ở lại, vừa đúng là sản nghiệp của nhà họ Phương.
Phương Khanh Hân đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe ở sân khấu cách đó không xa có một nam một nữ đang nói chuyện.
Đối phương nhắc tới một cái tên, khiến Phương Khanh Hân nghe thấy lập tức dừng bước.
“Hàn Phi, lần này anh trở về là vì Tống Thanh có phải không?” Trần Thần kéo Hàn Phi, hỏi: “Từ bỏ đi, anh không có hi vọng đâu.”
“Đó là chuyện của tôi, cô cũng không cần phải xen vào chứ?” Hàn Phi nhíu mày nói: “Tôi hỏi cô, có đúng bạn trai của Tống Thanh đã xảy ra chuyện gì không?”
Trần Thần cắn môi, nói: “Đúng vậy. Bốn tháng trước Trịnh Bảo đi họp mặt bạn bè, bị rơi xuống vách núi, đến lúc trở lại thì thay đổi hoàn toàn.
Hàn Phi nghe Trần Thần nói vậy, xoay người trở về.
Trần Thần vội vã ngăn cản Hàn Phi: “Anh vẫn là từ bỏ đi! Hôm nay lúc đi trên đường tôi nghe thấy Thanh Thanh nói chuyện với một người đàn ông, quan hệ của hai người rõ ràng có vấn đề. Anh đã không còn hi vọng nữa rồi.”
“Vậy sao?” Hàn Phi đẩy Trần Thần ra: “Kể cả không có cơ hội, cũng là chuyện của tôi.”
Nói xong, Hàn Phi xoay người chạy đi.
Trần Thần buồn bã.
Nhiều năm như vậy rồi, sao hắn vẫn không chịu từ bỏ.
Chẳng lẽ hắn không biết rằng ở đây vẫn còn có người đang chờ hắn?
Phương Khanh Hân đang đứng phía xa, nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền nhanh chóng nhận ra ngay người đàn ông mà Trần Thần nhắc tới là Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương muốn tới Nam Sơn?
Phương Khanh Hân vốn muốn rời khỏi làng du lịch, nhưng giờ cô lại đổi ý.
Vừa rồi cuộc nói chuyện của hai người kia đã tiết lộ rất nhiều chuyện.
Bây giờ chỉ cần là chuyện tình của Tống Thanh, thì Phương Khanh Hân đều rất quan tâm.
Bất kể là Tống Thanh của quá khứ hay của hiện tại.
Người đàn ông khi nãy thích Tống Thanh sao?
Nếu như mình có thể tác hợp cho Tống Thanh và người này, thì kể cả Hà Nhật Dương không chịu từ bỏ đi chăng nữa, anh ta còn có thể làm gì đây?
Phương Khanh Hân lập tức bảo với người hầu của mình: “Tôi không về nữa. Đêm nay tôi sẽ ở đây.”
Người hầu và vệ sĩ biết quen với việc Phương Khanh Hân thay đổi quyết định xoành xoạch, lập tức đưa Phương Khanh Hân trở về phòng.
Tống Thanh lấy điện thoại ra chụp phong cảnh Nam Sơn.
Quả thật không ngờ tới qua một năm khai phá, Nam Sơn lại thay đổi đến mức này.
Cô nhớ kĩ trước đây khi còn đi học, nơi này chỉ là một vùng đất hoang vu.
Vậy mà bây giờ, đã mọc lên một vài làng du lịch san sát nối tiếp nhau, với kiến trúc tinh xảo, trang nhã.
Những nhà nghỉ ở đây đều có kiến trúc độc lập như tổ ong.
Từng gian phòng đều rất tiêu chuẩn với một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh.
Mỗi gian phòng lại có một chiếc cầu bằng ván gỗ nối với nhau.
Cây xanh bao phủ, nước chảy dưới cầu.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy mái nhà màu đỏ như cây nấm mọc lên sau cơn mưa, vô cùng dễ thương.
Khó trách mọi người muốn đến Nam Sơn vẽ cảnh, phong cảnh nơi này đúng là đẹp tuyệt.
Không có việc gì phải làm lại được ngủ một giấc, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tống Thanh lấy điện thoại gửi cho Hà Nhật Dương xem vài tấm ảnh, tiện tay gõ thêm một cái biểu cảm cười xấu xa: “Phong cảnh chỗ này đẹp không thua gì trang viên Cảnh Hoa đâu.”
Thấy tin nhắn của Tống Thanh, Hà Nhật Dương đang ngồi họp cũng không kiềm chế được mà mỉm cười.
Anh nhanh chóng gửi tin đáp lại: “Nếu em thích, chúng ta đến Nam Sơn ở luôn nhé?”
Truyện convert hay : Cuồng Thiếu Trở Về
Danh sách chương