CHƯƠNG 97: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ TÌNH YÊU?



Đầu kia của điện thoại truyền đên tiếng thét chói tai: “Cuối cùng thì cậu cũng vẫn còn nhớ tớ!”

Tống Thanh ôm trán nói: “Tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý không liên lạc với các cậu đâu, cậu cũng biết hoàn cảnh của gia đình tớ rồi đấy.”

Trần Thần thở dài một tiếng rồi nói: “Biết thì biết, bọn tớ cũng không có ý cười cậu, được rồi, thế ngày hội kỷ niệm thành lập trường cậu có tới không?”

Tống Thanh liền nhìn về phía Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương nghe thấy tiếng nói ở trong điện thoại thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tống Thanh liền nói: “Được, lễ kỷ niệm thành lập trường sẽ tổ chức vào ngày nào?”

Trần Thần thông báo ngày tháng xong thì hàn huyên với cô thêm mấy câu rồi cúp máy.

Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương: “Tôi thực sự có thể đi à?”

“Đương nhiên rồi, đó là quyền tự do của em.” Hà Nhật Dương mỉm cười yếu ớt đáp lời: “Người tôi cưới là vợ chứ không phải là một con rối.”

Tống Thanh cười thật lòng: “Hà Nhật Dương, cảm ơn anh.”

“Về nhà thôi.” Hà Nhật Dương khởi động xe rồi đưa Tống Thanh về nhà.

Mặc dù sau đó cả hai người đều không nói gì thêm nhưng bầu không khí lại tốt đẹp lạ thường.

Tống Thanh nhìn phong cảnh hai bên đường đang lùi về phía sau, xe hơi, người đi đường, dường như là mỗi người đều đang vội vàng quay về nhà.

Về đến nhà, bầu không khí vẫn tràn đầy sự dịu dàng và chờ mong như thế.

Trước đây, thì chuyện về nhà lại là cơn ác mộng với Tống Thanh.

Nhưng mà hôm nay, cô cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng đó rồi, cuối cùng cô cũng có thể giống như những người bình thường khác, cuối cùng cũng có thể cảm nhận hai chữ tốt đẹp này rồi.

Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân gượng ép sai trái nhưng mà không thể không phủ nhận rằng Hà Nhật Dương đã cho cô một thế giới yên tĩnh và bình lặng.

Trong trang viên Cảnh Hoa, cô có đủ tự do.

Đối với một người nắm quyền quan trọng trong tay, một đế vương nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả đế quốc mà nói thì đây cũng coi như là cách bày tỏ rất tốt của hắn rồi.

Tống Thanh cứ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài rồi suy nghĩ viển vông như thế.

Cô không hề phát hiện ra tốc độ xe đã chậm đi một chút.

Hà Nhật Dương đã chạy quá mức cho phép, lại còn chạy với tốc độ của rùa bò nữa.

Hà Nhật Dương đột nhiên không nghĩ tới việc bầu không khí tốt đẹp thế này lại kết thúc như thế.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy sự trói buộc của ngôi nhà, đoạn đường về trang viên Cảnh Hoa quá gần.

Nếu như có thể, hắn hy vọng rằng con đường này sẽ mãi mãi không có điểm cuối, thì hắn có thể cứ đi cùng với cô mãi như thế này.

Hà Nhật Dương dùng bàn tay thon dài điều khiển bánh lái, hắn nhìn thấy Tống Thanh ngồi dựa vào lưng ghế nhẹ nhàng thiếp đi.

Hà Nhật Dương lặng lẽ vươn tay ra, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tống Thanh.

Bàn tay của Tống Thanh nhỏ bé, nhanh nhẹn hơn tay của Hà Nhật Dương nhiều.

Ngón tay nho nhỏ chạm vào lòng bàn tay hắn, mang đến một cảm giác bình yên kỳ lạ.

Hà Nhật Dương chưa bao giờ được trải qua cảm giác này.

Khi nắm tay cô, hắn giống như có thể nắm được cả thế giới vậy.

Loại cảm giác lạ lẫm này khiến cho hắn cảm thấy vừa mới lạ vừa bàng hoàng.

Đồng thời cũng khiến cho hắn cảm thấy hơi bất an.

Hắn biết rằng, chỉ cần hắn buông tay cô ra thì hắn sẽ lại bất an.

Nhưng mà, hắn lại càng hiểu rõ rằng hắn không nỡ buông tay...

Bàn tay hắn lại càng chặt hơn, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chặt hơn một chút, lại chặt thêm một chút nữa.

Tống Thanh vẫn cứ ngủ, cô để cho Hà Nhật Dương tùy ý nắm tay mình, không hề có một chút phản ứng nào.

Nhưng mà mặc dù như thế thì Hà Nhật Dương vẫn cảm thấy không đủ.

Hắn không nhịn được mà đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn đã bắt đầu để ý đến cô từ lúc nào thế nhỉ?

Từ cái hôm mưa tầm tã đấy ư?

Hay là lúc cô sốt mê man ngay trước trước mặt hắn?

Hay là lúc ở chỗ Mạc đại ca, dáng vẻ chậm chạp của cô đã chọc hắn cười?

Hay là cái lúc mà cô để lộ ra tính cách thật sự của mình lần đầu tiên, cười đùa ầm ĩ với hắn?

Cũng có thể là lúc cô bướng bỉnh đứng bên cạnh hắn, đòi cùng hắn vượt qua mọi chông gai?

Những thứ này không quan trọng.

Bởi vì mỗi một cái nhíu mày, mỗi một ánh mắt của cô đều đã khác sâu vào trong đầu của hắn rồi, mỗi một hình ảnh đều sống động như thật, khiến cho hắn không có cách nào để quên đi.

Loại cảm giác này có phải là tình yêu không?

Tình yêu thực sự tươi đẹp đến thế sao?

Mặc kệ đây có phải là tình yêu hay không, thì hắn vẫn không muốn để cô đi.

Bởi vì, khoảng khắc mà hắn nghe thấy cô gặp phải phiền phức đó, trái tim hắn thực sự giống như bị thít chặt.

Hắn chưa bao giờ lo lắng cho một người nào đến như thế.

Giờ đây, cuối cùng hắn cũng có được người này rồi...

Mặc dù hắn đã cố gắng đi thật chậm rồi nhưng cuối cũng thì cũng đã đến trước cửa nhà.

Chiếc xe từ từ dừng lại, Hà Nhật Dương ngăn không cho người khác nói chuyện, hắn cẩn thận bế Tống Thanh đang ngủ say ở chỗ ngồi bên cạnh lên rồi đi vào phòng ngủ.

Quản gia nhìn thấy tư thế này của bọn họ thì lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Mọi người lặng lẽ lui ra, trả lại không gian cho bọn họ.

Tống Thanh lặng lẽ ngủ ngoan như một con mèo nhỏ, cô cuộn mình vào lòng Hà Nhật Dương.

Động tác của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng vô cùng.

Dịu dàng đến mức Tống Thanh không hề cảm thấy được một chút nghiêng ngả nào.

Hôm sau, lúc mở mắt ra, Tống Thanh nhất thời vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cô nhớ là trước khi thiếp đi cô ngồi ở trên xe cơ mà, sao bây giờ vừa mở mắt đã thấy mình ở nhà rồi?

Cô quay đầu nhìn lại, không hề có một chút bất ngờ nào, Hà Nhật Dương vẫn đang nằm ngủ bên cạnh cô.

Hà Nhật Dương vẫn chưa tỉnh, lần đầu tiên Tống Thanh có thể quang minh chính đại mà quan sát gương mặt lúc ngủ của hắn.

Cho dù là trong giấc mơ thì hắn vẫn mang dáng vẻ tôn quý mê người của một hoàng tử như thế.

Ngũ quan của hắn như được điêu khắc ra vậy, vừa hoàn hảo lại hài hòa.

Vẻ nam tính cuốn hút chỉ thuộc về đàn ông được toát ra một cách tinh tế.

Một người đàn ông hoàn hảo như thế mà lúc này lại nằm ngủ ngay bên cạnh cô.

Càng nghĩ thì càng thấy giống như đang mơ vậy.

Tống Thanh cẩn thận vươn bàn tay nhẹ nhàng vẽ theo viền môi của Hà Nhật Dương.

Môi của hắn vừa mỏng vừa bóng bẩy, trần đầy sắc hồng rực rỡ.

Một người đàn ông mà lại có một đôi môi như thế, quả thực là khiến cho không ít người kể cả nam lẫn nữ ghe ghét muốn chết...

Tống Thanh cảm thấy bản thân như đang trở nên tham lam, ngoài bờ môi ra thì cô còn muốn sờ vào những chỗ khác nữa, xem thử xem những chỗ khác có phải cũng hoàn hảo giống như trong tưởng tưởng của cô không...

Không chờ ngón tay của Tống Thanh động đậy, Hà Nhật Dương vẫn còn đang ngủ đột nhiên mở miệng, rồi đột nhiên cắn lấy ngón tay của Tống Thanh.

Một dòng điện tê dại từ đầu ngón tay đột nhiên truyền đến khắp các ngóc ngách trên cơ thể cô.

Tống Thanh lúng túng, khó xử vô cùng.

Hắn đã tỉnh rồi ư?

Là bị cô đánh thức à?

Hà Nhật Dương từ từ mở mắt ra.

Một khi đôi mắt phượng kia tỉnh táo lại thì con ngươi của hắn quả thực sẽ tỏa ra luồng sát khí mạnh mẽ vô cùng.

Tống Thanh cảm thấy rằng, chỉ sợ rằng tất cả phụ nữ trên thế gian này đều không thể nào chống cự lại nổi ánh mắt như thế ấy chứ?

Quả thực là khiến người khác say đắm vô cùng...

“Nghịch ngợm.” Hà Nhật Dương trở người, sau đó đè Tống Thanh xuống dưới thân: “Mới sáng sớm mà đã quấy nhiễu giấc mơ của người khác rồi, có phải là em muốn kiểm tra xem năng lực của chồng em thế nào không? Nếu như đây là mong muốn của em thì anh sẽ cho em toại nguyện!”

Khuôn mặt của Tống Thanh đỏ bừng lên trong nháy mắt, hai tay của cô chống lên ngực của Hà Nhật Dương một cách mất tự nhiên, cô lắp bắp nói: “Tôi... Tôi không có...”

Chiếc cổ thon dài của Hạn Nhật Dương hơi hơi cúi xuống, mái tóc màu đen rối tung lên che đi đôi mắt của hắn, hắn liền dùng giọng nói từ tính mà cất lời: “Hả? Không cái gì? Không phải cái gì?”

Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương đang đè lên người mình, bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh một cách lạ thường!

Làm sao đây?

Đột nhiên cô muốn cắn Hà Nhật Dương một cái ngay lập tức!

Đúng là yêu nghiệt quá mà!

Tống Thanh bỗng nhiên cảm thấy rối rắm vô cùng!

Cô muốn ăn luôn Hà Nhật Dương lúc này.

Nhưng mà, từ tận đáy lòng có một giọng nói nhắc nhở cô, nếu như bây giờ cô và Hà Nhật Dương xảy ra chuyện gì thì e rằng một năm sau cô sẽ không có cách nào để thuận lợi thoát thân nữa.

Làm sao đây! Rối bời quá!

Hà Nhật Dương bỗng nhiên lật người xuống khỏi cơ thể của Tống Thanh, hắn giờ tay ấn vào trán cô: “Không cần phải dùng ánh mắt rối rắm như vậy để nhìn anh. Muốn ăn sống anh thì lúc nào cũng được. Nhưng mà Thanh Thanh này, lúc em đã giao toàn bộ bản thân em cho anh rồi thì cả đời này em sẽ không thể rời khỏi anh đâu. Em hiểu chưa?”

Tống Thanh ngây người: “Sao anh lại biết...”

Sao hắn lại biết rõ những chuyện cô nghĩ trong lòng thế nhỉ?

Sao hắn lại dùng túng cô như thế chứ?

“Bởi vì, cả đời này Hạ Nhật Dương anh không định sẽ kết hôn lần thứ hai đâu.” Tuy rằng giọng nói của Hà Nhật Dương rất nhẹ nhưng mà lại vô cùng nghiêm túc.

Tống Thanh thực sự cảm động!

Chết tiết, làm sao mà không thể cảm động cho được chứ!

Tổng giám đốc của đế quốc có khuôn mặt yêu nghiệt vô cùng lại hứa hẹn cả đời này sẽ không kết hôn lần thứ hai một cách dịu dàng với mình như thế thì thử hỏi toàn bộ phụ nữ trên đời này xem có mấy người có thể chống cự lại sự mê hoặc như thế này chứ?

Huống hồ, trái tim của cô đã bị hắn mê hoặc hoàn toàn rồi...

Nhưng mà, cô muốn giao cả cuộc đời này cho hắn ư?

“Không phải hôm nay em còn phải đi gặp bạn học à? Sửa soạn xinh đẹp một chút rồi hẵng đi, thân là thiếu phu nhân của Nhà họ Hà thì không thể để người khác vượt mặt được!” Hà Nhật Dương nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tống Thanh, quá đúng là thích đến tận xương tủy, hắn vươn tay nhéo nhéo chiếc mũi của Tống Thanh: “Về sớm một chút nhé.”

“Ừm.” Trái tim của Tống Thanh phảng phất nổi lên một làn sóng ngọt ngào, một cảm giác hạnh phúc tự nhiên nảy sinh mà trước đây cô chưa từng có.

Cảm giác này kể cả Trịnh Bảo cùng chưa từng cho cô.

Trịnh Bảo thích các kiểu hoạt động bên ngoài, hầu hết thười gian của anh đều dành cho những hoạt động bên ngoài đó, cho nên là anh rất ít khi ở bên cô.

Yêu nhau nhiều năm như vậy nhưng thời gian bên nhau của họ còn chẳng bằng một phần mười thời gian anh dành cho các hoạt động bên ngoài.

Mỗi lần gặp nhau đều rất vội vàng.

Mặc dù công việc của Hà Nhật Dương rất nhiều và cũng rất bận rộn nhưng mà hắn đã cho cô một loại thể nghiệm khác hoàn toàn.

Một người vốn dĩ rất bận là lại có thể dành thời gian để ở bên cô.

Ăn sáng xong, Tống Thanh liền sửa soạn, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài.

Tống Thanh vừa đi thì không lâu sau cô giúp việc liền đi đến báo cáo: “Thiếu gia, Bà Tống đến rồi, bà ấy muốn gặp thiếu phu nhân.”

“Ha ha, thú vị thật.” Hà Nhật Dương chớp chớp mắt, hắn nói: “Cho bà ấy vào, chờ tôi ở phòng phụ.”

“Vâng thưa thiếu gia.” Cô giúp việc nhận lệnh rồi rời đi.

Chỉ một lát sau,Bà Tống khóc sướt mướt đi vào, được dẫn đến phòng phụ.

Bà Tống rất bất mãn.

Bà ta đến tìm Tống Thanh, thế mà Tống Thanh lại để bà ta chở ở phòng phụ ư?

Cả đời này bà ta chưa bị ai đối xử như thế này bao giờ!

Tí nữa Tống Thanh đến, bà ta nhất định sẽ khiến cho cô mất mặt!

Bà ta sẽ dạy cho cô biết thế nào là phép tắc!

Bà Tống đang thầm oán trách thì Hà Nhật Dương từ bên ngoài bước vào.

Bà Tống nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau thì bỗng nhiên quay người lại, giơ tay đánh người theo thói quen.

Nhưng mà tay của Bà Tống vừa giơ lên, vẫn chưa kịp hạ xuống thì bỗng nhiên phát hiện người đang đến không phải là Tống Thanh mà là Hà Nhật Dương.

Bà Tống giật nảy mình, vội vàng thay đổi vẻ mặt từ giận dữ sang tươi cười ngay.

Bàn tay đang giơ lên cũng thay đổi từ động tác bạt tai sang động tác vuốt tóc.

“Nhật Dương, sao con lại ra đây? Thanh Thanh đâu?” Bà Tống bỗng chốc sắm vai thành một người mẹ hiền lành như nước.

Sao Hà Nhật Dương có thể bỏ qua vẻ mặt gượng gạo và diễn xuất tệ hại như vậy chứ?

Truyện convert hay : Hồng Mông Thiên Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện