CHƯƠNG 94: LÀ CÔ CỨU TÔI?



Tống Thanh nói đi là đi.

Phương Khanh Hân có chút bất ngờ.

“Này, Tống Thanh! Nếu cô đã đưa anh tôi tới thì cô không thể đi như vậy!” Phương Khanh Hân kêu lên: “Tuy tôi rất chán ghét cô, vô cùng chán ghét cô! Nhưng nhà họ Phương tôi không phải người thích mắc nợ kẻ khác! Cô đã ứng trước bao nhiêu tiền thuốc thì tôi sẽ trả cho cô gấp đôi!”

Tống Thanh dừng chân lại: “Không cần. Không đáng bao nhiêu cả, chờ khi nào tôi thiếu tiền thì cô trả lại tôi cũng được!”

Phương Khanh Hân tức giận đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhó.

“Đây là ý gì? Khoe khoang cô nhiều tiền hơn tôi sao? Cũng chỉ là gả cho Hà Nhật Dương mà thôi, vậy mà đã dám đối đầu với tôi hả?” Phương Khanh Hân tức giận muốn đạp chân vào thùng rác bên tường, nhưng lại bị một tên vệ sĩ nhanh mắt giữ lại.

“Làm gì vậy? Anh cũng muốn đối đầu với tôi sao?” Phương Khanh Hân gầm lên.

“Tiểu thư, đây là sản nghiệp của nhà họ Hà. Cô ở đây gây loạn sẽ truyền đến tai người nhà họ Hà.” Vệ sĩ tận tình khuyên nhủ: “Hơn nữa bệnh viện tư nhân Khang Vũ có đội bảo vệ riêng của nó, cô ở đây làm loạn chúng tôi không thể đảm bảo sự bình yên cho cô được. Huống chi, cậu cả vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật, lỡ như ảnh hưởng...”

Lúc này Phương Khanh Hân mới kiềm chế lửa giận, lập tức thoái ra khỏi sự khống chế của tên vệ sĩ.

“Tống Thanh, chuyện này chưa xong đâu!” Phương Khanh Hân vung tay tức giận.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ đi tới, nhìn ngó xung quanh một lúc: “Ồ, phẫu thuật còn chưa xong sao người nhà của bệnh nhân lại đi rồi?”

Bác sĩ nói câu này xong khiến cho sắc mặt Phương Khanh Hân càng thêm tối sầm.

“Tôi mới là người nhà của bệnh nhân! Cô ta mà cũng xứng làm người nhà của tôi sao?” Phương Khanh Hân bất mãn nói: “Người nhà của cậu cả Phương sao có thể để cho người khác dễ dàng giả mạo được?”

Bác sĩ ngước mắt nhìn Phương Khanh Hân, từ tốn nói: “Vậy lúc bệnh nhân cần người nhà kí tên phẫu thuật thì cô ở đâu?”

“Tôi...” Phương Khanh Hân lập tức im lặng.

“May là bệnh nhân tới kịp thời, nếu không thì đã nguy hiểm tính mạng rồi. Hiện giờ chỗ bị thương đã được xử lý xong, tuy nhiên vẫn phải ở bệnh viện quan sát thêm một thời gian.” Bác sĩ tiếp tục nói: “Cô là người nhà của bệnh nhân, nhớ chăm sóc bệnh nhân cho tốt. Tiền viện phí còn lại nhớ nộp đủ.”

Nói xong câu đó, bác sĩ lập tức quay người rời đi.

Phương Khanh Hân bị liên tiếp hai người giáo huấn, không nói được gì, cô tức tới mức không khống chế được mà nổi cáu.

“Tống Thanh đó không phải thích mạo danh người nhà sao? Sao lại bắt tôi ở đây chăm sóc người bệnh? Bảo Tống Thanh đến chăm sóc là được rồi! Không phải công việc của tiện nhân là làm ba bốn cái chuyện này sao?” Phương Khanh Hân lập tức quay đầu nói với vệ sĩ: “Lập tức gọi điện thoại cho Tống Thanh, bảo cô ta đến hầu hạ!”

Mấy tên vệ sĩ nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Nói xong Phương Khanh Hân nổi giận đùng đùng quay đầu bỏ đi.

Đám vệ sĩ đều không dám rời đi, chỉ có hai tên vệ sĩ đi theo Phương Khanh Hân, còn lại đều đứng tại chỗ chờ Phương Mạn Luân.

Tống Thanh vừa đi tới cửa bệnh viện thì điện thoại đã reo lên: “Tống Thanh, cô không phải thích làm người tốt sao? Vậy cô làm đến cùng đi! Anh trai tôi phẫu thuật xong rồi, cần người hầu hạ, cô hầu hạ anh trai tôi đi! Tôi trả cô gấp mười lần!”

Vừa nói xong, không đợi Tống Thanh trả lời, Phương Khanh Hân đã tắt điện thoại.

Tống Thanh không còn gì để nói.

Nghĩ lại cô cũng không có việc gì, thôi bỏ đi, người cũng đã đưa đến bệnh viện rồi, làm người tốt thì làm cho trót vậy.

Nhà họ Phương nhất định sẽ cho người tới chăm, chính mình mua cháo cho hắn là được rồi.

Giúp người thì giúp tới cùng.

Tống Thanh ra ngoài mua một suất cháo, đưa đến bệnh viện.

Lúc đầu Tống Thanh định để đồ xuống rồi đi, nhưng cô chưa kịp xoay người thì Phương Mạn Luân nằm trên giường liền mở trừng mắt.

“Là cô cứu tôi sao? Cảm ơn!” Phương Mạn Luân vừa hết thuốc tê tỉnh lại, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Không có gì. Cho dù là người lạ thì tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tôi mang cháo cho anh đây, bây giờ anh không thể ăn đồ khó tiêu được.” Tống Thanh cầm cặp lồng cháo nói: “Bác sĩ nói anh chỉ bị viêm ruột thừa thôi, phẫu thuật xong sẽ rất nhanh khỏi, nhưng nếu áp lực công việc quá lớn sẽ lại đau đó.”

Phương Mạn Luân im lặng nhìn Tống Thanh, sau đó mới nhìn sang chỗ khác: “Sao cô lại tốt bụng vậy?”

Tống Thanh nhún vai, tỏ ra không quan trọng: “Nếu không phải tôi tốt bụng thì chỉ sợ anh gặp nguy rồi.”

Tống Thanh giơ cặp lồng cháo trước mặt Phương Mạn Luân: “Muốn ăn cháo không?”

Phương Mạn Luân nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn!”

Tống Thanh múc một bát cháo đưa cho Phương Mạn Luân.

Lúc này hắn mới phát hiện ra Tống Thanh có một đôi tay vô cùng xinh đẹp.

Móng tay sạch sẽ gọn gàng, không có chút sơn móng tay nào.

Lòng bàn tay hồng hào mềm mại.

Có thể thấy được cô là người rất yêu quý đôi tay của chính mình.

Cũng đúng, làm một stylist...

Cảm xúc đến từ đôi tay rất quan trọng.

Phương Mạn Luân đưa tay nhận bát cháo, cúi đầu ăn hai thìa, sau đó ngẩng đầu lên: “Nghe nói dạo này cô gặp phiền phức?”

Tống Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh nói đến những chỉ trích trên mạng sao?”

Phương Mạn Luân mỉm cười nhìn Tống Thanh, hắn muốn nhìn xem cô gái này có thể ứng phó như thế nào?

Tống Thanh cười khổ: “Không biết! Tôi còn có thể thế nào được chứ? Mặc kệ bọn họ thôi.”

Ánh mắt Phương Mạn Luân khẽ sáng lên.

Hắn đột nhiên cảm thấy, tình địch này của em gái không hề đáng ghét như trong tưởng tượng.

Ngược lại, cô gái này còn là một người quang minh lỗi lạc, tâm địa thiện lương.

Nếu như cô không phải tình địch của em gái thì có lẽ hắn sẽ trở thành bạn tốt của cô.

Phương Mạn Luân đặt bát cháo xuống, búng tay một cái, vệ sĩ bên ngoài lập tức tiến vào.

Phương Mạn Luân căn dặn vệ sĩ một chút, sau đó vệ sĩ liền mang một cuốn chi phiếu đến.

Phương Mạn Luân hơi suy nghĩ một chút, viết một con số, sau đó đưa cho Tống Thanh: “Cảm ơn cô ứng tiền phẫu thuật giúp tôi.”

Tống Thanh nhìn số tiền trên chi phiếu rồi nói: “Tôi trả không tới một phần mười, chẳng đáng bao nhiêu. Tôi sẽ cho anh số tài khoản, anh trực tiếp chuyển khoản cho tôi được rồi. Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây. Chúc anh sớm bình phục.”

Tống Thanh cầm bút, ghi số tài khoản của cô lên một trang giấy, sau đó quay người rời đi.

Nhìn số tài khoản Tống Thanh lưu lại, Phương Mạn Luân không nhịn được cười, bật cười thành tiếng.

Dường như càng ngày hắn càng không ghét nổi cô gái này nữa.

Hà Nhật Dương liên tục gọi điện thoại cho Tống Thanh, nhưng điện thoại của cô luôn trong tình trạng tắt máy.

Gọi điện thoại cho quản gia, quản gia nói Tống Thanh đã lái xe ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Hà Nhật Dương quả thực sắp phát điên rồi.

Hắn đọc tin tức đáng xấu hổ về nhà họ Tống trên mạng, vì vậy hắn đã ra mặt để tin tức đó biến mất.

Lúc đầu hắn định an ủi Tống Thanh, nhưng hắn lại không liên lạc được cho cô.

Khi hắn nghe quản gia nói Tống Thanh rời nhà đi từ sáng, đến giờ vẫn chưa về thì hắn rất lo lắng.

Không phải cô không muốn ra ngoài sao?

Không phải cô vẫn luôn kiên cường sao?

Tống Linh rời đi, cô liền sốt cao một trận.

Chẳng lẽ bởi vì không còn Tống Linh nên cô không kiên trì nổi nữa sao?

Cô gái ngu ngốc này...

Đến lúc nào cô mới biết cách sử dụng thân phận mợ hai của nhà họ Hà đây?

Cô không biết chỉ cần cô để lộ ra thân phận này thì có thể giải quyết được mọi chuyện sao?

Đúng là bị chọc cho tức chết mà!

Hà Nhật Dương ném điện thoại di động trong tay xuống mặt bàn, sau đó đứng dậy: “Quay về!”

Lý Xuân sững sờ: “Tổng giám đốc, hợp đồng còn chưa ký...”

“Nếu hắn muốn hợp tác với Tập đoàn Hà thị của tôi thì để hắn tới thành phố H đi!” Hà Nhật Dương âm trầm nói.

Hắn không đợi được thêm phút giây nào nữa.

Hắn gặp quỷ rồi! Hắn vô cùng lo lắng cho cô gái kia!

Hắn nghĩ đến cảnh cô gái kia bị nhà họ Tống bắt nạt, hắn không chịu được!

Hà Nhật Dương hỏi Lý Xuân: “Gần đây nhà họ Tống có động tĩnh gì không?”

Lý Xuân trả lời: “Nhà họ Tống hiện nay đang đầu tư xây dựng một tiểu khu, nghe nói đã rút toàn bộ tiền đầu tư ra khỏi các hạng mục khác, toàn lực tiến hành xây dựng tiểu khu này. Khu vực xây dựng là một trong những sản nghiệp của Nhà họ Phương.”

“Hừ! Đúng như tôi dự đoán!” Dung nhan tuấn mỹ của Hà Nhật Dương tối sầm xuống: “Nhà họ Tống muốn tặng công đầu cho Nhà họ Phương. Truyền tin tức đi, để cho nhà họ Tống không lấy được xu nào từ hạng mục này.”

“Vâng, tổng giám đốc!” Lý Xuân lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Tiểu Hà hỏi: “Tổng giám đốc, lúc nào chúng ta lên đường?”

“Ngay bây giờ!” Hà Nhật Dương không muốn chậm trễ thêm một phút nào nữa.

Cô gái ngu ngốc kia bị bắt nạt, còn không biết đánh trả, hiện giờ có lẽ đang trốn ở góc nào đó chịu đựng một mình!

Tống Thanh đến tận khuya mới mệt mỏi trở về.

Vừa vào cửa, Tống Thanh đã thấy Hà Nhật Dương ngồi trên ghế salon trong phòng khách, uy nghiêm như đế vương.

Tống Thanh sững sờ.

Không phải hắn nói sẽ rời đi vài ngày sao?

Sao bây giờ lại...

Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh, lo lắng trong lòng mới được đặt xuống.

Thấy gương mặt mệt mỏi của cô, không có dấu hiệu khóc lóc, Hà Nhật Dương mới thả lỏng một chút.

Nhưng thấy cô trở về muộn như vậy, Hà Nhật Dương lại cảm thấy rất tức giận!

“Tới đây!” Hà Nhật Dương lạnh lùng nói.

Tống Thanh giật mình, lập tức đi qua.

Không đợi Tống Thanh mở miệng, Hà Nhật Dương bất ngờ đứng lên, một tay kéo Tống Thanh vào trong ngực, dùng sức xoa giữ gáy Tống Thanh, ép gương mặt cô vào lồng ngực hắn.

Tống Thanh nằm mơ sao?

Tình huống gì đây?

“Thật xin lỗi, tôi trở về muộn, để em chịu ấm ức rồi.” Hà Nhật Dương bất ngờ nói: “Tôi để cho người khác xử lý chuyện này rồi, ngày mai tin tức sẽ biến mất. Những kẻ muốn hại em cũng sẽ phải trả giá đắt!”

Tống Thanh giật mình.

Hắn... đang an ủi cô sao?

Hắn... đang lo lắng cho cô sao?

Tống Thanh ngơ ngác tựa đầu vào ngực Hà Nhật Dương, không vì lời nói của Hà Nhật Dương mà cảm động, ngược lại có chút hoảng sợ.

Hà Nhật Dương, nếu như trong lòng anh đã có cô gái khác, xin anh đừng đối xử tốt với em như vậy.

Nếu như anh chưa từng thích em, thì đừng đến gần em như thế...

Em sợ, em sợ em sẽ không làm chủ được chính mình mà yêu anh...

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện