CHƯƠNG 83: ĐẾN NHÀ LỚN NHÀ HỌ HÀ ĂN CƠM



Hà Nhật Dương thở dài một tiếng: "Bà ơi, cháu sẽ không cùng cô ấy sinh con đâu."

Giọng nói của Bà cụ Hà lập tức trở nên nghiêm khắc vài phần: "Nhật Dương! Cháu chưa gặp cũng chưa gặp cô ấy, liền nói ra những lời không chịu trách nhiệm như vậy. Hay là như vậy, cháu trở về gặp cô ấy một mặt, nếu như cháu thật sự không thích, bà cũng không miễn cưỡng cháu! Thế nhưng chỉ cần cháu không ghét, cháu nhất định phải đồng ý, nhanh chóng làm cho cô ấy mang thai!"

Hà Nhật Dương cảm thấy chám nản mà móc lỗ tai nói: "Cô ấy vốn dĩ là người của anh cả, hay là kêu anh cả trở về đi gặp đi."

"Hồ đồ! Ai bảo cháu lúc trước thay thế anh của cháu mà kết hôn đấy? Đã kết hôn với cháu rồi, vậy là không thể làm rối loạn vai vế." Bà cụ Hà nghiêm túc mà nói: "Thì như vậy đi, ngày mốt sáu giờ tối, nếu như cháu dám không về, cháu cũng đừng nghĩ đến gặp bà!"

Nghe thấy sự uy hiếp của Bà cụ Hà, Hà Nhật Dương chỉ có thể đành chịu mà nói: "Được được được, như là cháu sợ bà rồi! Cháu về còn không được sao?"

Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương đưa điện thoại ném trên mặt bàn, dưới đáy của con mắt phượng là một cơn gió bạo.

Không được, hắn là tuyệt đối không thể cho cô gái hám của ngu ngốc não tàn kia sinh hạ con của hắn!

Xem ra, cần nghĩ ra cách, khiến cho bản thân cô ấy biết khó mà lui rồi...

Tống ngọc nhan cái ngu xuẩn kia, cho cô ấy ở đâu tới, thì cho cô ấy cút về chỗ đó!

Buổi tối hôm nay, hai người đều ngủ không được ngon giấc.

Chuyện mà Tống Thanh lo lắng, mình phải làm sao đối mặt với Hà Nhật Khang.

Chuyện mà Hà Nhật Dương lo lắng, hắn phải làm sao khiến Tống ngọc nhan biết khó mà lui.

Sáng ngày hôm sau, Tống Thanh vác hai cái quầng thâm mắt mà thức dậy rồi.

Tống Linh thấy được, lập tức chỉ vào đôi mắt của Tống Thanh nói: "Thanh Thanh, gấu trúc to."

Tống Thanh lập tức đem đầu tựa vào bờ vai của Tống Linh, ôm lấy Tống Linh mà làm nũng: "Em là gấu trúc nhỏ, anh chính là gấu trúc to, chúng ta đều là gấu trúc."

Tống Linh chân mày cong cong: "Ừ, chúng ta đều là gấu trúc."

Lê Huy từ bên ngoài mua bữa sáng về, xấp đặt ở trên mặt bàn, nói: "Thanh Thanh có phải có chuyện phiền muộn không?"

Tống Thanh sụp xuống bờ vai mà nói: "Không có gì, chỉ là có chút ít phiền toái. Nhưng mà con sẽ nghĩ cách giải quyết đấy."

Những chuyện kia, vẫn là đừng cho người khác biết.

Dù sao người ta đã biết rồi cũng không giúp được cho mình, chỉ có thể làm tăng thêm sự buồn phiền.

Bản thân vẫn là suy nghĩ cách, cố gắng hết sức tránh đi cơ hội gặp mặt với đối phương.

Sau đó tìm thêm những lý do không thể đến với nhau, có thể kéo dài được bao lâu thì tính được bao lâu đi!

Ăn xong bữa sáng, Tống Thanh dẫn Tống Linh đi ra ngoài tiếp tục đi tiếp xúc với đám người.

So với trước kia hăng hái hừng hực, Tống Thanh hôm nay lại rõ ràng không tập trung.

Hai người đi ở trong công viên một hồi, Tống Thanh đột nhiên nói với Tống Linh: "Anh, nếu như sau này, em đã làm chuyện khiến anh không vui, anh còn chấp nhận em gái này không?"

Tống Linh cúi đầu nhìn Tống Thanh, đôi mắt xinh đẹp rủ xuống, che lấy trong mắt màu hổ phách của anh ấy.

"Thanh Thanh là quan trọng nhất." Tống Linh không giống như những người đàn ông khác mà lời ngon tiếng ngọt, anh ấy chỉ biết dùng ngôn ngữ chất phác nhất nói ra tiếng lòng của anh ấy.

Tống Thanh lộ vẻ cảm động một hồi, thoáng một phát ôm lấy eo ếch của Tống Linh, đem mặt của mình giấu vào trong lồng ngực của Tống Linh.

"Anh, chờ sau khi anh khôi phục rồi, đừng trách em." Tống Thanh rầu rĩ mà nói: "Em tuy rằng cũng biết không nên đến Nhà họ Hà, thế nhưng là em thật sự không thể không đi. Giờ này phút này, em vẫn không thể rời khỏi tỉnh H, mang theo anh mà cao chạy xa bay. Cho em thời gian một năm, em sẽ xử lý tốt tất cả những người theo đuôi, xử lý sạch tất cả tình cảm đấy! Chờ em!"

Tống Linh tuy không hiểu Thanh Thanh đang nói cái gì, anh chỉ biết là Thanh Thanh của anh, bây giờ rất yếu ớt, rất cần sự an ủi.

Anh chỉ có thể nhẹ khẽ xoa đầu của Tống Thanh, cho cô ấy ấm áp.

Cuối cùng ngày hẹn cũng đã tới rồi.

Tống Thanh đứng ở trước gương, nghiêm túc quan sát nhiều lần, xác định trang phục của mình không thất lễ, lúc này mới xách túi đi ra khỏi cửa nhà.

Nhà lớn của Nhà họ Hà ở vị trí thành phố H gần bờ biển.

Nơi đây một vùng hải vực lớn, đều là sản nghiệp tư nhân của Nhà họ Hà.

Một trang viên còn đỉnh cấp xa hoa hơn Tô Châu lâm viên, chính là nhà lớn của Nhà họ Hà.

Chiếm diện tích hơn mười mẫu đất, ba mươi tám căn biệt thự, hai mươi hoa viên nhỏ, lâm viên tư nhân, đại môn dọc theo tiểu chuẩn của Tử Cấm Thành, mái nhà được thuần túy đồng luyện, nhà cổ được khảm nạm sứ thanh hoa.

Quan trọng nhất là, hành lang gấp khúc liên tiếp với ba mươi tám căn biệt thự này, được áp dụng kỹ nghệ điêu khắc cao cấp nhất, đem kiến trúc mỹ học của Trung Hoa được phát huy đến vô cùng tinh tế.

Từng căn biệt thự đều có một hệ thống độc lập toàn vẹn, ngoại trừ những trang bị cần thiết như có phòng ngủ chính, phòng ngủ cho khách, nhà hàng, bể bơi trong nhà, phòng chiếu phim và nghe nhạc, phòng tiếp khách vân... vân...,còn có thể nhìn thấy vật dụng trong nhà hạng đồ cổ được thật sự lưu truyền từ triều Tống mà cả đời của người khác có lẽ thấy cũng chưa từng thấy qua.

Nơi đây mỗi một vật mỗi một bộ phận, để ở bên ngoài đều là tinh phẩm, vật phẩm độc nhất vô nhị xu chi nhược vụ.

Thế nhưng là ở Nhà họ Hà, chỉ là vật phẩm trưng bày hoặc là vật dụng gia đình vô cùng bình thường mà thôi.

Đây chính là sức mạnh và nội tình của Nhà họ Hà.

Đây mới là thật sự là một đẳng cấp quý tộc khác biệt với nhà giàu mới nổi.

Tống Thanh lần đầu tiên đứng ở trước cổng lớn của Nhà họ Hà, chưa đi vào, cũng đã bị sự tinh tế và hoa mỹ ở trước mắt làm cho chấn động đến mức nói không ra lời.

Cửa lớn, có người đang nghênh đón Tống Thanh rồi.

Tống Thanh hơi mất tự nhiên mà nói: "Xin chào, tôi là Tống Thanh."

"Cô Tống xin mời vào, lão phu nhân đã đợi chờ rất lâu rồi." Đối phương lập tức trả lời.

Tống Thanh lập tức gật đầu gửi tới lời cảm ơn, cùng đối phương từ từ đi vào.

Tống Thanh nhìn sự xa hoa và lộng lẫy ở trước mắt, những thiết kế và điêu khắc từ chính tay của các đại sư, thiệt tình làm cho người ta lưu luyến quên về, say đấm không thôi.

Nếu như cô lần này tới không phải là vì sự kêu gọi của Bà cụ Hà, cô thiệt tình muốn tham quan học tập thật kỹ một hồi về những kiến trúc và mỗi một cây hoa cỏ ở đây.

Có thể đứng ở khoảng cách gần như vậy mà thưởng thức được những cảnh đẹp này, đời này có lẽ không có nhiều cơ hội rồi.

Xuyên qua hai cái hành lang gấp khúc, đã đi đến phía trước biệt tinh tinh tế nhất, hoa mỹ nhất cũng là trang trọng nhất, người dẫn dắt kia: "Cô Tống, xin mời vào, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi."

Tống Thanh lập tức nói lời cảm ơn, đứng ở nguyên chỗ, không dám lung tung nhúc nhích.

Không lâu sau, liền đi ra một đàn bà trung niên xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu đỏ tía, cả người khí độ sang trọng.

Tống Thanh ngoan ngoãn đứng ở nguyên chỗ, không dám thất lễ.

"Cô Tống, tôi là Hòa quản gia." Người đàn bà trung niên xinh đẹp nhìn thoáng qua Tống Thanh, dưới đáy mắt hiện lên một chút khen ngợi.

Rất tốt, không có tính trẻ con.

Trang điểm đoan trang trang nhã, không có chút nào lỗ mãng.

Ánh mắt thanh tịnh, đối mặt với phong thái xa hoa như vậy của Nhà họ Hà, chỉ có thưởng thức nhưng không có tham lam.

"Xin chào Hòa quản gia, xin lỗi, khiến ngài đă đợi lâu." Tống Thanh khuôn phép mà chào hỏi.

Hòa quản gia gật gật đầu nói: "Vào đi, lão phu nhân muốn gặp cô trước."

"Vâng." Tống Thanh lập tức gật đầu chấp nhận mệnh lệnh.

Mà lúc này ở trong một căn biệt thự khác, Hà Nhật Dương đem cà vạt của mình tiện tay ném vào trên ghế sa lon, vẻ mặt không vui.

"Bà đúng thiệt là! Lại dùng lý do như vậy mà ép tôi về! Vừa nghĩ tới gặp người phụ nữ dung tục kia, thì cảm thấy ngán." Hà Nhật Dương phàn nàn mà nói.

Lý Xuân đứng ở một bên, lặng im không nói.

Chuyện của tổng giám đốc, là thuộc hạ cũng không nên xen vào được.

Chính vào lúc này, Lý Hạ từ bên ngoài nhanh chóng đi vào, ở bên tai của Lý Xuân khẽ giọng nói một câu.

Lý Xuân từ trước đến nay đều bình tĩnh cũng kinh ngạc kêu lên: "Ngươi nói cái gì?"

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện