CHƯƠNG 807
Nghe được câu đoan trang thùy mị biết chăm sóc gia đình, Hà Nhật Dương không nhịn được liền bật cười lên.
Nụ cười này của Hà Nhật Dương thật sự tươi đẹp tới mê hôn, cho nên người phụ nữ thấy được tới nổi đôi mắt lóe lên.
Vũ Ngọc Bình bực bội nói rằng: “Không gặp không gặp không muốn gặp!”
Người phụ nữ lập tức làm mặt uất ức ngồi bên cạnh Vũ tiên sinh nói: “Anh xem đi, em có ý tốt như vậy, kết quả lại trở thành lòng lang dạ sói!”
Vạn Tiên Sinh vỗ bàn tay của phụ nữ, nói với Vũ Ngọc Bình: “Sao con có thể nói chuyện với Dì Nguyên như vậy?’
Vũ Ngọc Bình bực mình nói rằng: “Hai người rốt cuộc có phiền không? Có phải cảm thấy Vũ Ngọc Bình đây cần phải nằm yên ở nhà mới được ư? Mỗi năm tôi đều gửi số tiền ba mươi ba tỷ cho căn nhà này, bây giờ kể cả việc chọn con dâu cho mình cũng không được sao? Tôi nói rồi, chuyện của Tiểu Nghĩa và tôi, chỉ là thông báo cho các ngươi một tiếng, chứ không cần nghe ý kiến của hai người!”
Ánh mắt người phụ nữ nhìn về người Hà Nhật Dương, nhè nhẹ nói rằng: “Cháu đừng giận quá! Mọi người có gì từ từ nói chuyện, dù gì đã đến rồi thì tối nay ở lại ăn bữa cơm chung! Nhất Phi, cháu cũng lâu rồi không về nhà, chúng ta không nên nói những chuyện này, trước tiên đi ăn cơm cái đã! Muốn nói gì, đợi ăn xong cơm hãy nói.”
Vũ tiên sinh hừ lên một tiếng, coi như đã đồng ý.
Vũ Ngọc Bình nhìn sang Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương gật đầu khe khẽ.
Chuyện vui như vậy, sao có thể bỏ qua được?
Hà Nhật Dương có linh cảm, bữa tối hôm nay có thể là bữa tiệc ‘Hồng Môn Yến’.
Quả nhiên, Tới giờ ăn tối, trong nhà lại tới những vị khách không mời.
Những vị khách không mời này đều là những cô gái có khuôn mặt diễm lệ, hoặc là ăn mặc sao cho đầy xinh đẹp.
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình chỉ lướt nhìn một tí, và cảm thấy có chút buồn nôn.
“Để cô giới thiệu cho cháu mấy cô gái này.” Người phụ nữ nhìn thấy mấy cô gái đó đã tới nơi, lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, nói với Hạ Nhất Phi: “Đây là các cháu gái họ hàng bên ngoại cô, đều khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, rất trẻ tuổi! Nào nào, ngồi xuống đi, đừng có đứng đó nữa.”
Vũ Ngọc Bình nhịn không nổi, liền đứng dậy lên, quay đầu đi khỏi.
“Con đứng đó!” Vũ tiên sinh lại kêu gọi Vũ Ngọc Bình: “Cùng với ba ăn một bữa cơm khó đến vậy sao?”
“Mời mấy người không liên quan rời khỏi đây thì muốn con ăn cơm chung với ba một năm cũng được!” Vũ Ngọc Bình quay đầu lại, thái độ tỏ vẻ cứng rắn nói: “Con sẽ không thừa nhận sự tồn tại của bọn họ! Chỉ cần ba một ngày còn chưa ly hôn với mẹ con, danh dự phu nhân nhà họ Vũ gia vẫn cứ rơi vào đầu mẹ con! Người phụ nữ cho dù suốt đời sống chung với ba, bà ta cũng chỉ là một kẻ thứ ba thôi!”
Vũ tiên sinh nghe được như vậy liền nổi cơn giận, muốn đưa tay đánh vào người Nhất Phi.
Vũ Ngọc Bình tránh cũng không tránh, nhìn ba mình với vẻ mặt chế giễu.
Ông ấy nếu có gan to như vậy, thì ông ấy từ sớm đã không phải kiểu mặt như vậy rồi!
Thời trai trẻ, do sự nhu nhược của ông ấy, bị người trong dòng tộc đàn áp tới không thể ngóc lên được.
Bây giờ già rồi, bắt đầu có tính khí rồi há!
Quả nhiên, Vũ tiên sinh thấy Vũ Ngọc Bình không né tránh, ông ấy tự mình nén lấy ngọn lửa của mình.
Ông ấy đúng là không dám đánh vào anh ấy.
Vũ gia hiện giờ, có thể nói toàn bộ đều dựa vào Vũ Ngọc Bình chống đỡ hết.
Kể cả những dòng bên đó, cũng phải dựa vào Vũ Ngọc Bình.
Ngộ nhỡ làm anh ấy nổi cáu, mai mốt không cho tiền thì chắc chết!
Vũ tiên sinh lại lần nữa không thể xuống đài, kẻ thứ ba đó liền ra mặt giảng hòa: “Ây chay, cha con thì không nên có sự hận thù! Đừng cãi nhau nữa. Không thích thì thôi vậy, chúng mình đừng có miễn cưỡng.”
Vũ tiên sinh cuối cùng cũng xuống đài được, hừ hừ một tiếng, nói với người phụ nữ: “Tiểu Nguyên, Dầu gì em cũng dốc tâm dốc sức suy nghĩ cho con anh, và giúp nó tuyển lọc các cô gái. Mà đứa con bất hiếu này lại chẳng để tâm gì, lại còn cau mặt với anh nữa chứ!”
Người phụ nữ mỉm cười với bộ mặt lẳng lơ, đấm vai cho Vũ tiên sinh, nói rằng: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Chúng mình cùng dùng bữa nào.”
Người phụ nữ vẫy tay, thì những cô gái đó đều rời khỏi căn phòng.
Vũ Ngọc Bình cũng vì thế ngồi xuống.
Anh ấy tuy rằng cũng có chút khinh thường người ba này, nhưng dù gì cũng là người cha ruột, Vũ Ngọc Bình cũng không thể làm gì hơn.
Sau khi ngồi xuống ghế, chẳng bao lâu các món ăn được dọn lên.
Mọi người ăn cơm với không khí trầm trọng.
Hà Nhật Dương đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, người phụ nữ ngồi bên cạnh Vũ tiên sinh lập tức đoán được ý, nói: “Trời cũng không còn sớm, hai đứa tối nay ngủ ở đây đi. Dù sao ở đây cũng có nhiều phòng. Với lại, buổi tối rất thích hợp để nói chuyện, cũng không cần vội vàng.”
Hà Nhật Dương chau mày, đang muốn lên tiếng.
Người phụ nữ lập tức nói: “Huống chi lâu rồi không gặp, ba của cháu cũng có nhiều điều muốn nói với cháu.”
Vũ Ngọc Bình than thở.
Người phụ nữ tiếp tục nói: “Ba của cháu mấy năm nay sức khỏe không được tốt, cháu thông cảm một tí đi?”
Vũ tiên sinh hừ lên một tiếng, Vũ Ngọc Bình miễn cưỡng gật đầu nói: “Được, chỉ một đêm thôi.”
Người phụ nữ nghe vậy, bèn vui mừng hớn hở, sau đó trao đổi ánh mắt với Vũ tiên sinh.
Ăn xong cơm, thật chất chẳng có gì để nói cả.
So với cuộc sống phong phú và đa tài đa nghệ của Văn phu nhân, thì cuộc sống của Vũ tiên sinh thực sự rất là tẻ nhạt.
Cuộc sống của hai người họ đúng là khác xa tới hai thế kỷ.
Vũ Ngọc Bình và ba mình cũng không có một tiếng nói chung.
Cho nên, đã rất sớm về phòng nghỉ ngơi.
Trong lúc đi ra ngoài, Hà Nhật Dương vô ý mở miệng ra hỏi: “Nhất Phi, người phụ nữ đó đã theo ba cậu bao lâu rồi?”
“Ba mươi mấy năm rồi.” Vũ Ngọc Bình buồn bã nói: “Khi mình mười mấy tuổi thì đã quen ba mình rồi, còn chuyện trước lúc ba mẹ mình kết hôn thì mình không rõ lắm.”
“Hãy coi chừng. Ba bạn sức khỏe thực sự không được tốt lắm.” Hà Nhật Dương ánh mắt toát lên sáng rực nói: “Mới bước vào nhà, mình liền người được một mùi vị rất kỳ lạ bên trong nhà. Cậu có phải do tâm trạng không được tốt, cho nên không có để ý tới?’
Vũ Ngọc Bình ngay tức khắc toàn người cảnh giác và hồi tưởng lại, sau đó sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hai vị thiếu gia này, trường hợp gì mà chẳng từng gặp qua.
Mùi hương lúc đó, rõ ràng là mùi thơm còn sót lại sau khi dùng qua hàng cấm!
Vũ Ngọc Bình liền nóng lòng: “Đáng ghét! Người đàn bà này, dám dụ dỗ ba mình hút ma túy ư?”
Nhìn thấy Vũ Ngọc Bình muốn chạy tới tính sổ với người phụ nữ đó, Hà Nhật Dương một tay nắm lấy vai anh ấy: “Nóng giận gì chứ? Màn kịch tối nay còn chưa kết thúc nữa!”
“Là sao?” Vũ Ngọc Bình tỏ vẻ không hiểu hỏi.
Hà Nhật Dương nở một nụ cười xảo quyệt, sau đó đưa tay mình lên trên búng ngón tay một tình, chốc lát từ trong bóng tối nhảy ra hai người.
Vũ Ngọc Bình nhìn kỹ càng, lập tức thốt lên: “Chao ôi, Hà Nhật Dương, cậu rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
Thấy được thân hình và gương mặt của hai người kia, đều giống hết Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình.a
Nếu không nhờ có ánh sáng phân biệt ra rõ, ở trong bóng tối, khó mà phân biệt ra người thật người giả
Hà Nhật Dương mang nụ cười thần bí, nói: “Tới lúc đó thì bạn sẽ biết rõ! Nhưng mà, tối nay, hai chúng mình sẽ không ngủ trong căn phòng này đâu! Mình thấy nóc nhà này rất tốt, tối nay lên nóc nhà ngồi ngắm sao nha?”
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Chi Thần Cấp Lấy Ra Hệ Thống
Danh sách chương