CHƯƠNG 73: BỊ TRÓI



Tống Thanh lập tức ôm lấy điện thoại xông ra ngoài: “Tôi sẽ tới ngay!”

Tống Thanh không dám báo cảnh sát.

Cô lo sợ đối phương sẽ giết chết anh ấy

Cô càng lo sợ việc này là âm mưu nhắm tới cô.

Dù sao thì cô cũng đã đắc tội với Phương Khanh Hân rồi, cũng có nghĩa là đắc tội với nguyên giới thượng lưu.

Những tay sai của Phương Khanh Hân, để có thể nịnh hót cô ta, nhất định chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Những người đó đều thuộc gia tộc có quyền có thế tại nơi này cả.

Nếu cô báo cảnh sát, chỉ sợ họ sẽ càng hành hạ Tống Linh một cách nghiêm trọng hơn.

Tống Thanh không dám mạo hiểm như vậy.

Chỉ cần họ tha cho anh ấy, dù phải trả giá gì, thì cô cũng bằng lòng chấp nhận.

Tống Thanh xông tới dưới lầu, dốc hết sức đón một chiếc taxi, tài xế chưa kịp mở miệng thì Tống Thanh đã lập tức nói: “Bác tài xin anh đưa tôi đến khu xưởng bỏ hoang tại khu ngoại giao phía Tây Bắc, anh trai của tôi bị bắt cóc rồi, tôi phải đi cứu anh ấy!”

Tống Thanh bỏ lại chứng minh nhân dân và ví tiền phía trước tay lái của bác, van xin: “Tôi cầu xin anh, cầu xin anh mau đưa tôi đến đó!”

Bác tài nhìn thấy nước mắt của Tống Thanh chợt không ngừng chảy ra, nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của cô gái này, chắc không phải đang nói dối đâu, bác cũng không hề nói nhiều, nhanh chóng đạp chân ga, xông thẳng về phía khu xưởng bỏ hoang.

Đúng lúc này, điện thoại của cô lại reo lên.

Tống Thanh nhìn thấy số điện thoại đó, liền cúp máy ngay.

Hà Nhật Dương ở đầu dây bên kia cũng không ngờ Tống Thanh lại dám cúp máy của hắn!

Bao nhiêu năm nay, không có ai dám cúp máy của hắn cả!

Đôi mắt của Hà Nhật Dương lạnh lùng vô cùng, khiến cho nhiệt độ xung quanh hắn cũng hạ thấp xuống mấy độ.

Lý Xuân bọn họ cứ bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa?

“Gọi điện thoại cho Tống Thanh, gọi đến khi cô ta bắt mày thì thôi.” Hà Nhật Dương ra lệnh nói.

Lý Xuân kinh ngạc nói: “Cô Tống không bắt máy ư? Không thể nào! Cô ấy luôn luôn rất có đạo đức nghề nghiệp mà. Có phải cô ấy có chuyện gì không?”

Có chuyện gì? Cô ta có thể có chuyện gì được chứ?

Hà Nhật Dương lo lắng nhìn Lý Xuân một cái.

Lý Xuân suy ngẫm một hồi nói: “Tổng giám đốc, dòng điện thoại này khi được đặc chế tôi cũng đã thêm vào một hệ thống định vị GPS. Hệ thống này không phải hệ thống công khai, mà là được phát ra từ vệ tinh tư nhân của công ty đó. Dù không có tín hiệu vẫn có thể định vị ngay trong chốc lát, có cần...”

“Định vị ngay lập tức, xem thử rốt cuộc cô ta đang làm gì!” Hà Nhật Dương bực bội ra lệnh.

Chiếc xe taxi cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, con đường mấy chục năm trước, đến bây giờ đã không còn diện mạo như xưa nữa, ngay đến taxi cũng không cách nào vào đó được.

Tống Thanh rút hết tiền trong túi ra, nhưng vẫn không đủ để trả tiền xe.

Tống Thanh mới chợt nhớ ra, cô đã đem hết tiền trên người ra cho Lê Huy rồi.

Tống Thanh giao ví tiền và chứng minh nhân dân của mình cho bác tài xế, nghiêm túc nói: “Bác tài, tất cả những tài sản của tôi đều ở đây hết. Mong bác hãy tin tôi, tôi thật sự không phải không muốn trả tiền xe đâu. Nếu tôi có thể trở về bình an, thì tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi cho bác!”

Bác tài xế thở dài một tiếng: “Thôi kệ đi, cứ xem như tôi đã làm một việc tốt vậy. Nhưng mà, cô thật sự không dự định báo cảnh sát hay sao?”

Tống Thanh lắc đầu một cách kiên định, sau đó cúi người chào bác tài xế, rồi mới xoay người đi về phía khu xưởng bỏ hoang.

Tống Thanh chạy bộ hết hai mươi mấy phút, mới đến được khu xưởng bỏ hoang đó.

Những thập niên 70 của thế kỷ trước, khu này mang một sứ mệnh quan trọng cho nguyên một cái thành phố.

Nhưng tùy vào sự cải cách và phát triển của thời đại, nơi này dần dần suy thoái, sau đó biến mất hoàn toàn, trở thành một khu hoang vu.

Và nơi này, cũng trở thành thiên đường của những người yêu thích xe đua moto.

Sự trở ngại tự nhiên của nơi này, cũng trở thành nơi vui chơi của họ.

Tống Thanh vừa mới xuất hiện ở khu xưởng bỏ hoang, thì lập tức có một nhóm người chạy xe moto hét to xông tới, họ chạy quanh Tống Thanh mấy vòng sau đó mới dừng lại ở một nơi không xa.

Một người đàn ông có cái đầu như trái lê, mặc một chiếc áo da màu đen và quần bó dài xuất hiện, trông vô cùng quái dị.

Người đàn ông đó nhìn thấy Tống Thanh đi một mình đến đây, bèn nhéo cằm cười ha hả nói: “Cô cũng thật là to gan, dám một mình đi đến đây.”

“Người đâu rồi?” Tống Thanh nhìn người đàn ông này, dù trong lòng cô lo sợ muốn chết, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi đã đến đây rồi, giờ có thể thả người ra được chưa?”

Tống Thanh vừa dứt lời, thì những người xung quanh chợt cười lớn lên.

Dường như đang chế giễu sự ngây thơ của Tống Thanh vậy.

“Người đẹp à, ta nói thật với cô. Người mà cô muốn tìm, thật sự không hề nằm trong tay chúng ta.” Người đàn ông đầu trái lê vò đầu nói: “Có người cho chúng ta một mớ tiền, muốn chúng ta yêu thương cô.”

Sắc mặt Tống Thanh chợt thay đổi, cô nhanh chóng lui về sau hai bước: “Là ai muốn làm nhục tôi?”

Người đầu tiên Tống Thanh nghĩ đến chính là Phương Khanh Hân.

Bởi vì bây giờ ngoài Phương Khanh Hân ra thì cô thật sự không hề đắc tội qua với người nào khác!

Nhưng cũng đương nhiên, những người hâm mộ của Phương Khanh Hân cũng có thể ra tay.

“Người đẹp à, cô hỏi nhiều như vậy làm gì?” Tên đầu trái lê cười ha hả nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không yêu thương cô ngay tại đây đâu. Ta đã chuẩn bị xong những thiết bị ghi hình rồi, ta sẽ cho cô cơ hội thể hiện cho tốt mà.”

Tống Thanh lui về phía sau hai bước, xoay người bỏ chạy ngay.

Còn chưa chạy được hai bước, Tống Thanh đột nhiên cảm thấy đau nhói ngay đằng sau ót.

Cô té ngã xuống, trước mặt vô cùng tối tăm, không còn hay biết gì nữa.

Vào lúc này, trong chiếc máy vi tính đặt tại tổng bộ của Tập đoàn Hà thị đã nhanh chóng tìm được vị trí của Tống Thanh.

“Ủa? Nơi đó không phải là khu xưởng bỏ hoang sao? Mảnh đất này, còn là mảnh đất mà Nhà họ Phương vừa mới giành được nữa, họ còn chuẩn bị khai phá thành một khu biệt thự mà. Nhưng bây giờ còn chưa chính thức thi công, bây giờ nơi đó là một nơi cho những kẻ đầu đường xó chợ ăn chơi mà.” Tiểu Hà vừa giải thích vị trí đó vừa nói: “Cô Tống sao lại xuất hiện ở đây được chứ?”

Đôi mắt của Hà Nhật Dương nhếch lên.

Chết rồi, Tống Thanh thật sự đã xảy ra chuyện rồi!

Tống Thanh thật sự không phải dân yêu thích moto gì cả!

Cô ấy vốn sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở những nơi như vậy!

Hà Nhật Dương xoay người rời khỏi, Lý Xuân lập tức dẫn theo những người khác đi theo sau, nói với Tiểu Hà: “Hãy phân tích vị trí cụ thể của tín hiệu đi!”

Tiểu Hà gật đầu, không ngừng gõ lên bàn phím, nhập lệnh cho máy tính, phân tích đường đi chính xác của tín hiệu phát ra.

“Tổng giám đốc, có cần dẫn theo người đi không?” Lý Xuân đã đuổi kịp Hà Nhật Dương.

“Nếu có người dám phản kháng, lập tức giết ngay.” Hà Nhật Dương thật sự đã giận rồi!

Hắn đã cảnh cáo qua Phương Khanh Hân rồi, Tống Thanh là người của hắn!

Phương Khanh Hân lại dám lơ đi lời cảnh cáo của hắn, ra tay với Tống Thanh!

Điều này đã đụng đến giới hạn của hắn rồi!

Hắn không dự định sẽ nể mặt Nhà họ Phương nữa rồi.

Hà Nhật Dương vừa nghĩ đến Tống Thanh chân yếu tay mềm bị một đám dân chơi sỉ nhục, thì đã cảm thấy một luồng máu nóng bốc lên khỏi não.

Hắn hận hắn không thể lập tức đáp xuống mảnh đất bỏ hoang đó ngay, ôm chặt tiểu nha đầu đó vào lòng để bảo vệ!

Tên ngốc này, xảy ra chuyện cũng không biết tìm hắn sao?

Chẳng lẽ cô ấy không biết, chỉ cần hắn xuất hiện, thì nguyên một tỉnh này cũng sẽ không có một ai dám không nể mặt hắn sao?

Xem ra, tiểu nha đầu này, cần phải dạy dỗ lại rồi!

Truyện convert hay : Manh Bảo Đột Kích: Tổng Tài Daddy, Sủng Lên Trời
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện