CHƯƠNG 59: TÔI ĐÓI BỤNG RỒI, CÙNG TÔI ĂN CƠM



Nhìn thấy Tống Thanh đang nhếch nhác đứng dậy từ trong bồn tắm, toàn thân ướt sũng.

Hà Nhật Dương không kiềm nén được, liền cười phì ra.

Nhìn thấy Tống Thanh thê thảm như vậy, cuối cùng hắn cũng hả dạ rồi.

Nhìn thấy Hà Nhật Dương lần đầu tiên vứt bỏ thân phận lạnh lùng cao quý của tổng giám đốc và cười vui vẻ như vậy, Tống Thanh chợt cảm thấy hơi bực bội.

Tống Thanh nhìn thấy chiếc đèn cầy bị cô đạp nát bét, không chịu được và nói: “Cái này... sao lại để ở đây? Nó hại chết tôi rồi!”

Hà Nhật Dương nhíu mày: “Ai kêu cô không thèm nhìn chứ?”

Tống Thanh cắn chặt môi, toàn thân ướt sũng bò ra từ trong bồn tắm, cô cúi đầu nhìn bộ dạng thê thảm của mình, đau đầu nói: “Tổng giám đốc Hà, ở đây có quần áo để thay không?”

Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một lần từ trên xuống dưới, sau đó xoay người rời khỏi.

Không bao lâu, hắn cầm theo một chiếc áo sơ mi trở về, ném cho Tống Thanh: “Ta không có quần áo của phụ nữ.”

“Vâng.” Tống Thanh mặt dày nói: “Tôi sẽ giặt nó thật sạch sẽ.”

Hà Nhật Dương không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu xoay người rời khỏi phòng tắm.

Tống Thanh cởi hết tất cả quần áo trên người ném vào trong máy giặt, sau đó mặc chiếc áo sơ-mi trắng của Hà Nhật Dương.

Chiếc áo thật quá lớn, mặc nó trên người y hệt như cô đang mặc một chiếc đầm vậy.

Cô vén tay áo lên, quỳ xuống bên cạnh bồn tắm dọn dẹp một cách chậm rãi.

Cô phơi quần áo của mình xong, liền ngoan ngoãn đứng trước mặt Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà, tôi đã làm xong rồi. Nếu không có thêm việc gì khác thì...”

Ánh mắt của Hà Nhật Dương cứ tập trung vào đôi chân trắng nỏn nà dưới chiếc áo sơ-mi ấy.

Đôi mắt của hắn sâu xa vô cùng.

Hắn nhìn xuống, sau đó dừng lại ở đôi chân của cô.

Ngay đến dép cô cũng không mang, cứ đi chân không như vậy qua đây sao.

Tiểu nha đầu này, rốt cuộc cô có biết cô ăn mặc như vậy đứng trước mặt một người đàn ông, là đang ám chỉ việc gì không chứ?

Nếu không phải cô đứng quá xa, thậm chí còn luôn luôn tránh né hắn, thì hắn đã tưởng rằng tiểu nha đầu này cuối cùng cũng tỉnh ngộ và học cách dụ dỗ hắn y hệt như những người phụ nữ khác rồi.

“Không có việc gì nữa, cô đứng qua một bên trước đi.” Hà Nhật Dương cố gắng không nhìn nữa, mà nhìn qua phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Đừng đi lung tung là được, nếu không ta lại tìm không thấy cô.”

Nghe thấy không còn việc gì nữa, Tống Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cứ ăn mặc như vậy đứng trước mặt Hà Nhật Dương, cảm thấy rất có áp lực!

Không có việc gì thì tốt, cô phải tìm một nơi nào đó núp vào, đợi quần áo khô rồi thì nhanh chóng mặc vào.

Tống Thanh gật đầu, không nói thêm gì cả, xoay người chạy mất.

Sau khi Tống Thanh rời khỏi, cô mới có tâm trạng thưởng thức phong cảnh xung quanh Trang Viên này.

Tống Thanh biết rằng, thật ra Trang viên Cảnh Hoa tuy rất xinh đẹp, nhưng so với căn nhà lớn của Nhà họ Hà thật ra không là gì cả.

Căn nhà lớn của Nhà họ Hà là một khu vườn xinh đẹp nhất của thành phố H.

Khu vườn đó có lối kiến trúc cổ, ngôi đình cao lớn xây trên dốc núi, cây cầu nhỏ và suối chảy róc rách, núi giả và có một khu rừng hiên ngang.

Trang viên Cảnh Hoa chỉ có thể nói là một biệt thự nhỏ mà thôi, chứ không thể gọi là nhà được.

Tuy nơi này cũng vô cùng đẹp đẽ, nhưng nói về ngữ cảnh, thì thật sự vẫn không bằng căn nhà lớn của Nhà họ Hà.

Thật sự không biết tại sao Hà Nhật Dương, lại chịu ở trong một biệt thự như vậy, cũng không chịu trở về căn nhà lớn của Nhà họ Hà.

Thôi kệ, những việc này cũng không liên quan gì đến cô cả.

Dù gì thì cô cũng là con dâu của Nhà họ Hà đó thôi! Cô cũng chưa từng gặp qua người chồng của mình lần nào mà!

Khi kỳ hạn đến, cô sẽ mang theo tiền rời khỏi, rời xa tất cả những huyên náo tại đây.

Tống Thanh đi tới lan can, nhìn thấy nơi đó có một tấm nệm, cô không hề nghĩ nhiều liền nằm lên tấm nệm đó, thoải mái lăn người qua.

A, thật là thoải mái quá đi...

Ánh sáng chiếu lên người cô, sau lưng cô còn có hơi lạnh được thổi ra từ máy lạnh trong lòng.

Đôi mắt của Tống Thanh càng ngày càng nặng trĩu, vừa xoay đầu qua thì đã thiếp đi mất.

Giấc ngủ này, vô cùng thoải mái.

Khi cô mở mắt ra, thì mặt trời đã xuống núi, hoàng hôn đang ở phía trước mặt cô.

Tống Thanh chớp chớp mắt, sau đó ngồi thẳng người lên.

Chết rồi, mấy giờ rồi?

Sao cô lại ngủ được chứ?

Tống Thanh nhảy cẩng lên, mở cửa chạy ra ngoài.

“Ơ...” Tống Thanh đụng vào một vòng tay mềm mại, mùi hương thanh mát quen thuộc truyền đến mũi cô.

Bàn tay to lớn lướt qua vòng eo của cô, một giọng nói trêu chọc vang lên từ trên đỉnh đầu: “Ồ? Cô không thể chờ đợi được muốn bay vào vòng tay của tôi đến vậy ư? Xem ra cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô dự định hiến thân để trả nợ ư?”

Tống Thanh hốt hoảng nhảy lên, vừa muốn chạy trốn, liền bị vòng tay đó ghì chặt không cách nào nhúc nhích được.

“Tổng giám đốc Hà, không còn sớm nữa rồi, tôi phải về thôi.” Tống Thanh ấp úng nói: “Thật xin lỗi, mấy ngày nay chắc do tôi quá mệt mỏi, nên mới ngủ thiếp đi.”

Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn cô.

Từ vị trí của hắn, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy vết bớt hình ngọn lửa đó, và cảnh tượng thoắt ẩn thoắt hiện kia...

Hà Nhật Dương cảm thấy cơ thể của mình có chút thay đổi.

Hắn chợt buông tay ra, khi cơ thể của Tống Thanh rời khỏi hắn, thì hắn lại cảm thấy trống trải trong lòng.

Tống Thanh cảm thấy sức mạnh trên vòng eo của cô chợt biến mất, mới nhanh chóng lui về sau một bước: “Nếu không có chuyện gì khác thì...”

“Tôi đói rồi, cô đi ăn cơm với tôi đi.” Hà Nhật Dương say đắm nhìn cô, vừa dứt lời, liền xoay người đi mất.

Tống Thanh há to miệng ra, không dám mở miệng ngăn chặn hắn.

Hắn lại bị bệnh thần kinh gì vậy?

Mệnh lệnh của sếp, thì sao cô lại dám không nghe được?

Tống Thanh hết cách đành phải nhắn tin cho bảo mẫu của Tống Linh, nhờ ông ấy ở bên cạnh Tống Linh thêm lát nữa.

Xem ra, không bao lâu nữa, thì cô có thể cho bảo mẫu sống tại nhà cô luôn cho rồi.

Tống Thanh nhanh chóng thay áo, lúc xuống lầu, vừa mới thấy Hà Nhật Dương mặc một bộ quần áo màu đen, ung dung bước xuống lầu.

Khi đi đến cửa lớn, thì quản gia và một đống người hầu đã xuất hiện, lễ phép tiễn đưa Hà Nhật Dương rời khỏi.

Không biết có phải nhầm lẫn hay không, Tống Thanh cứ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô hôm nay, hơi kỳ quái.

Hà Nhật Dương đứng ngay tại cửa, có người đã lái chiếc xe hôm nay của hắn dừng sẵn trước cửa rồi, sau đó người đó lễ phép đưa chìa khóa cho Hà Nhật Dương.

Lý Xuân, Tiểu Hà, Tiểu Thu, Tiểu Đông bốn người trợ lý hàng đầu cũng đã đứng ngay kế bên chờ lệnh.

Tống Thanh cứ cảm thấy, cô chỉ ngủ một giấc thôi mà, nhưng dường như rất nhiều việc đã thay đổi hết cả rồi.

Tuy không cách nào nói rõ được rốt cuộc chỗ nào kỳ quái, nhưng có cứ cảm thấy có chút bất ổn.

Cửa xe của chiếc Koenigsegg màu trắng tinh được mở ra, Hà Nhật Dương xoay đầu nhìn Tống Thanh một cái: “Cô biết lái xe không?”

“Biết một chút...” Tống Thanh ấp úng trả lời.

“Cô có muốn thử không?” Đây là chiếc xe mới nhập về, toàn cầu chỉ có mười chiếc mà thôi, là phiên bản đặc biệt, không công khai bán ra ngoài, chỉ hạn chế bán trong nội bộ mà thôi.” Hà Nhật Dương ném chìa khóa trong tay cho Tống Thanh.

Mắt Tống Thanh mở to ra: “Tôi lái sao?”

Hà Nhật Dương nhếch mắt lên: “Sao vậy? Cô không dám lái ư?”

Tống Thanh cầm lấy chìa khóa xe trong tay, cắn chặt môi nói: “Khả năng lái xe của tôi kém lắm...”

“Không sao cả, lái từ từ thôi.” Hà Nhật Dương xoay người đi về phía ghế phụ lái.

Truyện convert hay : Chí Tôn Con Rể
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện