CHƯƠNG 50: TỐNG THANH HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ



“Nên mới nói, thay vì nói đường lối này là thuộc về ta, thì chi bằng nói nó là của Hà lão đại thì chính xác hơn.” Mạc đại ca tiếp tục nói: “Những việc mà Hà lão đại đã làm trong mấy năm nay, Nhà họ Hà vô cùng không hài lòng. Nhưng mà, Hà lão đại đã làm đúng duy nhất một việc, chính là sinh ra người thừa kế Hà Nhật Dương.”

Tống Thanh nhất thời không biết nên nói gì nữa!

“Nhật Dương nếu dựa vào ta để gắn kết mối quan hệ, thì chắc chắn Hà lão đại sẽ không buông tha cho ta. Bởi vì năm xưa, Hà lão đại đã từng vỗ ngực nói rằng, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì của Nhà họ Hà.” Mạc đại ca nói tiếp.

“Nhật Dương làm như vậy, nhất định đã không cho Nhà họ Hà biết. Nhưng nếu Nhà họ Hà đã biết rồi, thì chỉ e là Nhật Dương phải chịu sự trừng phạt theo gia pháp mà thôi.” Mạc đại ca tiếp tục nói: “Thật ra mảnh đất đó, không cần phải khai thác gấp, chỉ cần Nhật Dương có kiên nhẫn, đả thông mối quan hệ từ những mặt khác, thì nhất định có thể thành công.”

Không biết tại sao, Tống Thanh đột nhiên cảm thấy, mục đích mà Hà Nhật Dương tới đây để tìm Mạc đại ca giúp đỡ không phải vì mảnh đất cần khai phá đó.

Mà là bởi vì... cha của Hà Nhật Dương.

Dù sao đi nữa, thì dù cho Nhà họ Hà có không yêu thích đứa con trai này thì người đó cũng vẫn là người nhà họ Hạ!

Vả lại người đó còn là cha ruột của Hà Nhật Dương!

Hà Nhật Dương tuyệt đối sẽ không làm vậy một cách vô duyên vô cớ đâu.

“Tuy rằng như vậy, tôi cũng biết thỉnh cầu của tôi nêu ra cũng rất quá đáng. Nhưng mà, mong anh có thể xem xét lại.” Tống Thanh nâng ly trà khẽ nói: “Từ lúc tôi còn nhỏ, thì cha của tôi đã không còn ở trên đời này nữa rồi. Thật ra, tôi thật sự rất nhớ cha của tôi. Tôi nghĩ, chắc chắn anh ấy cũng như vậy.”

“Vốn dĩ tôi đã nghĩ đến rất nhiều câu để nói, để thuyết phục anh. Nhưng sau khi nghe anh nói, tôi biết những câu đó đều là dư thừa cả.” Tống Thanh yên lặng nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn giúp một người đàn ông muốn gặp được cha của mình mà thôi, người đó dùng hết tất cả phương pháp, để gặp được cha của mình một lần. Dù chỉ có thể tiến gần đến cha mình hơn chút nữa cũng được.”

“Tôi rất thích ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, bởi vì tôi vẫn còn nhớ rất rõ, có một người anh trai đã từng nói với tôi, sau khi chết đi con người ta sẽ trở thành những ngôi sao trên trời. Cho nên tôi cứ nghĩ, rốt cuộc ngôi sao nào sẽ là cha của tôi đây? Nhìn thấy tôi trưởng thành, nhìn thấy tôi hiểu chuyện, liệu ông ấy có thấy được hay không? Liệu ông ấy có vui mừng hay không?” Tống Thanh thong thả nhìn bầu trời sao bên ngoài nói: “Tôi rất muốn nói cho cha tôi biết, tôi thật sự đã trưởng thành và hiểu chuyện rồi, tôi đã lớn lên y hệt như kỳ vọng của ông ấy.”

“Tôi xin lỗi, tự nhiên tôi lại nhớ đến cha tôi. Tôi thật sự không muốn khuếch đại xuất thân bi thảm của mình, để có được sự đồng tình của anh. Vả lại, cha của Hà Nhật Dương vẫn còn sống, và còn sống rất vui vẻ, hoàn toàn khác với tình trạng của tôi.” Tống Thanh hoàn hồn lại nói: “Quyền quyết định nằm trong tay của anh, tôi chỉ có thể đưa ra lời đề nghị mà thôi.”

Mạc đại ca đột nhiên đổi giọng: “Cô cảm thấy con người Nhật Dương như thế nào?”

Tống Thanh không hiểu đối phương tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô vẫn thật thà trả lời: “Bên ngoài trông có vẻ rất lạnh nhạt như một nam thần vậy, nhưng thật ra tâm địa của anh ấy khá tốt.”

“Tâm địa khá tốt ư?” Lần này đến lượt Mạc đại ca phải ngạc nhiên: “Tại sao cô lại nghĩ như vậy?”

Sắc mặt Tống Thanh vô cùng kỳ lạ, cô suy nghĩ một hồi lâu, tuy nhiều lúc hắn thật sự rất đáng ghét, cứ luôn miệng trêu chọc cô, nhưng thật ra hắn cũng chưa từng làm qua việc gì không thể tha thứ được cả!

Cô đã làm hư hết quần áo của hắn, đền tiền là chuyện đương nhiên.

Hắn nhìn thấy cô đang thiếu tiền, còn cho cô mượn một một món tiền trước nữa.

Con người này thật sự không xấu mà.

Mạc đại ca lúc này mới cười lên một cách đầy ẩn ý: “Hắn đối xử với cô, khác với những người khác...”

Tống Thanh gãi đầu một cách vô cớ, hoàn toàn nghe không hiểu câu nói này.

Cuộc trò chuyện này đã kết thúc một cách thần kỳ như vậy.

Tống Thanh khi quay trở về phòng của mình, vẫn vô cùng hoang mang.

Nhưng Hà Nhật Dương lại mở ra một chai rượu vang trong phòng, nhìn thấy Tống Thanh quay về, hắn cứ vui vẻ cười không ngừng.

“Nào, ăn mừng cô đã thành công.” Hà Nhật Dương đưa một ly rượu cho Tống Thanh.

Sắc mặt Tống Thanh vô cùng hoang mang: “Tôi đâu có thành công đâu?”

Nhưng Hà Nhật Dương lại không hề nói thêm gì cả, cụng ly với Tống Thanh: “Cạn ly.”

Tống Thanh mở to mắt ta kinh ngạc: “Tôi đã thành công thật rồi ư?”

Hà Nhật Dương uống hết tất cả rượu trong ly.

Tống Thanh chợt nhảy tung người lên vì vui sướng!

Aaaa, sao lại dễ dàng thành công như vậy được?

Thật tốt quá!

Sau khi khấu trừ đi một tỷ rưỡi nợ, thì cô chỉ còn thiếu không đến ba tỷ nữa mà thôi!

Tối nay còn có thể ngủ chiếc giường lớn của Hà Nhật Dương nữa!

Ahahaha, thật là vui chết đi được!

“Chiếc giường lớn cuối cùng cũng thuộc về tôi rồi ư?” Tống Thanh nhất thời không nhịn được, vui mừng hỏi.

“Ừ...” Hà Nhật Dương có chút xảo quyệt cười lên.

Tống Thanh vui mừng xông vào trong phòng ngủ, sau đó nằm dang hết tay chân ra trên giường, lăn qua lăn lại hai vòng.

A, thật là thoải mái quá, còn thoải mái hơn trong tưởng tượng nữa!

Hà Nhật Dương này thật biết hưởng thụ quá đi!

“A, tôi đi tắm trước, tối nay cuối cùng cũng có thể hưởng thụ thoải mái một bữa rồi!”

Tống Thanh nhanh chóng bò xuống giường, mang theo đồ vệ sinh cá nhân của mình, hớn hở xông vào trong phòng tắm, vui mừng tắm rửa một bữa.

Tốc độ lần này của Tống Thanh rất nhanh.

Xem ra sức hút của chiếc giường lớn đối với cô rất hấp dẫn.

Chưa đến hai mươi phút thì cô đã tắm xong hết tất cả rồi.

Đợi đến khi cô vui mừng mặc chiếc áo ngủ hình con thỏ lăn lộn trên giường, vừa mới ngước đầu lên liền nhìn thấy Hà Nhật Dương cũng đã bước vào phòng.

Hả? Hắn vào đây làm gì vậy?

Hắn muốn lấy chăn và gối sao?

A, đúng đúng đúng.

Cô đã thắng mà, đương nhiên tối nay tới phiên hắn phải ngủ trên sàn rồi.

Tống Thanh nhanh chóng lấy một cái gối, vừa dự định đưa cho Hà Nhật Dương, nhưng ai ngờ Hà Nhật Dương đã cởi hết những nút áo trên áo của hắn trước mặt cô.

Cởi... cởi nút áo ư?

Không phải hắn đã nói, chỉ cần cô thành công, thì tối nay chiếc giường lớn sẽ thuộc về cô sao?

Chẳng lẽ hắn dự định nuốt lời sao?

Hà Nhật Dương không hề bỏ lỡ khoảng khắc cơ thể của Tống Thanh cứng đơ lại, cũng không hề bỏ lỡ ánh mắt mở to khó tin được của cô.

Động tác của Hà Nhật Dương rất nhanh, hắn cởi hết tất cả nút áo trên chiếc áo ngủ, sau đó giở chăn ra, chuẩn bị nằm lên giường.

Đợi một lát!

Tống Thanh nhất thời ôm lấy chiếc gối trong tay, ấp ơ ấp úng nói: “Tổng giám đốc Hà, anh đã nói là, chỉ cần tôi thành công, thì tối nay tôi sẽ ngủ trên giường!”

Anh đường đường là một tổng giám đốc, sao lại nuốt lời được chứ? Anh không thấy ngại sao?

Để có thể ngủ trên chiếc giường này tôi đâu có dễ dàng gì đâu chứ!

Đôi mắt của hắn nhếch lên, khóe mắt liếc một cái về phía Tống Thanh, ung dung nói: “Đúng vậy.”

Nè! Xem ra anh cũng phải thừa nhận đó chứ! Vậy anh lên đây làm gì!

Tống Thanh lập tức phồng miệng lên nói: “Vậy chiếc giường này đã chính thức thuộc về tôi rồi mà.”

Hà Nhật Dương không cách nào nhịn được cười: “Tôi chỉ nói tối nay cô có thể ngủ trên giường, nhưng không có nói tối nay tôi sẽ ngủ trên sàn.”

Con mắt của Tống Thanh co thắt lại: “Hả?”

Sao lại có thể như vậy được!

Đường đường là một tổng giám đốc, sao lại chơi chữ với một nhà tạo mẫu nho nhỏ chứ!

Hắn cho phép cô ngủ trên giường, nhưng hắn lại không chịu đi!

Tối nay hắn phải ngủ chung với cô sao?

Đừng mà...

Rõ ràng cô là chị dâu của hắn cơ mà!

Truyện convert hay : Thần Cấp Long Vệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện