CHƯƠNG 36: VÒNG QUAN HỆ LUẨN QUẨN



Hà Nhật Dương nhận được ánh mắt cầu cứu của Tống Thanh, nhưng không cho bất cứ chỉ thị nào cả.

Tống Thanh đành phải miễn cưỡng nói: “Xin lỗi, tôi không biết nữa.”

“Phù…” Vũ Ngọc Bình đột nhiên không nhịn được bật cười: “Thật thú vị. Tôi hỏi cô là cô hiểu cái gì, cô đáp lại tôi là không biết?”

Tống Thanh há miệng, mặt đỏ bừng, ngượng nghịu nói: “Tôi chỉ là một nhà tạo mẫu nho nhỏ mà thôi. Chuyên ngành đại học là mỹ học nên tôi thật sự không biết gì về mảng tài chính cả. Chuyện không biết thì đừng chen mồm vào, đây là lễ phép cơ bản nhất. Xin lỗi, tôi thật sự không thể đáp lại câu hỏi của anh.”

“Nhà tạo mẫu?” Ánh mắt Vũ Ngọc Bình sáng lên, nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương bằng ánh mắt đầy hàm ý.

“Vâng. Rất xin lỗi, tôi biết trong trường hợp này tôi không nên…” Tống Thanh còn chưa dứt lời thì đã đứng dậy, định rời đi.

Nhưng cô vừa đứng dậy, Hà Nhật Dương lại đột nhiên giơ tay đè vai Tống Thanh xuống: “Không sao đâu, chúng tôi chỉ tán gẫu thôi mà. Cô ngồi nghe cũng không sao. Dù sao thì ba người họ cũng sẽ không quan tâm đâu.”

Lời nói của Hà Nhật Dương thành công khiến Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh và Phan Ly đồng thời mở to mắt.

Đúng là gặp ma giữa ban ngày!

Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời cười tủm tỉm đáp: “Đúng đúng, bọn tôi không ngại đâu.”

Tống Thanh thế mới nơm nớp ngồi xuống lần nữa.

Ánh mắt Phan Ly sáng ngời nhìn Tống Thanh: “Chuyên ngành đại học của cô là mỹ học hả? Mỹ học phương Đông hay là phương Tây vậy?”

“Ừm… Đều như nhau.” Tống Thanh hơi ngại ngùng nói: “Thật ra năm hai tôi đã chọn học ngành khác, sau này cũng đặt trọng tâm ở trang điểm tạo hình. Hết cách rồi, chỉ học mỹ học một cách đơn thuần thì rất khó tìm việc.”

Phan Ly bình tĩnh nhìn Tống Thanh: “Thật ra tôi cũng chọn học mỹ học. Tôi thích nhất là ‘Mỹ học phương đông’ của Tomonobu Imamichi.”

Ánh mắt Tống Thanh chợt sáng lên như là tìm thấy tri kỷ vậy. Cô gật đầu mỉm cười nói: “Tôi cũng thế. Lúc đọc cuốn ‘Mỹ học phương đông’, tôi cũng cảm ngộ được rất nhiều. Tuy rằng hiện giờ người trong nước càng thiên vị thẩm mỹ mỹ học phương Tây, nhưng tôi thật sự rất thích ý nhị của mỹ học phương Đông. Vẽ tranh từng nét một, mỗi một điểm rất nhỏ đều đẹp đến mức khiến người ta phải thán phục.”

Hà Nhật Dương ngồi bên cạnh, mắt phượng vẫn nhìn khuôn mặt của Tống Thanh.

Đây là lần đầu tiên Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh tỏa sáng như thế.

Đó là tia sáng của sự tự tin và niềm kiêu hãnh.

Đó là một Tống Thanh rất khác với ngày thường.

Phan Ly và Tống Thanh càng trò chuyện càng hợp rơ. Vẻ ngượng nghịu bất an trên mặt Tống Thanh dần dần biến mất, cười nói tự nhiên như là hoa mùa xuân nở rộ, xán lạn thơm ngát.

Một người đội mặt nạ cười cùng với nụ cười phát ra từ tận đáy lòng là hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Tống Thanh vốn dĩ xinh đẹp, mặt mày như vẽ, giống tranh cung nữ thời cổ đại.

Lúc cô cười rộ lên chẳng khác nào khiến người ta như đang tắm gió xuân.

Có thể nói là mẫu phụ nữ phương Đông điển hình.

Thấy Tống Thanh chưa bao giờ cười như vậy với mình, lại tươi tắn với Phan Ly vừa gặp mặt thế kia, trong lòng Hà Nhật Dương không khỏi cảm thấy khó chịu.

“Tôi nói chứ, hôm nay hai người trò chuyện vui vẻ nhỉ.” Hà Nhật Dương bất thình thình ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Biết mỹ học giỏi lắm à? Anh học thạc sĩ tiến sĩ thuộc ngành quản trị tài chính, đúng là biết rất ít về lý luận mỹ học.

Tống Thanh nghe vậy, theo phản xạ lè lưỡi với Phan Ly, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.

Ngay cả cao thủ tình trường như Vũ Ngọc Bình cũng không nhịn được bị Tống Thanh thu hút.

“Anh bỗng cảm thấy hơi khát. Thanh, em đi rót ly nước cho anh đi.” Hà Nhật Dương tìm đại một cái cớ, hơn nữa ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Tống Thanh nhìn thoáng qua cái ly trước mặt Hà Nhật Dương, café chưa từng bị đụng vào.

Tống Thanh biết Hà Nhật Dương cố ý xúi mình đi, lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”

Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh rời đi, Vũ Ngọc Bình lập tức ngồi xuống bên cạnh Hà Nhật Dương, cười càng giả dối: “Chơi thật à?”

Hà Nhật Dương bình tĩnh liếc anh ta một cái: “Gì mà thật với chả giả?”

Vẻ mặt Vũ Ngọc Bình như có suy nghĩ, nói: “Không phải cậu vẫn đang tìm cô bé của cậu hay sao? Chẳng lẽ chính là cô ấy à?”

Hà Nhật Dương lập tức phủ nhận: “Không phải.”

“Thế mà lại không phải à…” Biểu cảm của Vũ Ngọc Bình như là thấy ma giữa ban ngày, nhìn Hà Nhật Dương nói: “Còn Phương Khanh Hân phải làm sao đây?”

Hà Nhật Dương nhướn mày, liếc xéo Vũ Ngọc Bình một phát: “Liên quan gì tới cô ta?”

Vũ Ngọc Bình lắc đầu: “Người trong thiên hạ đều biết Phương Khanh Hân đang theo đuổi cậu. Bây giờ cậu giữ một người đẹp bên cạnh mình như thế, không sợ Phương Khanh Hân nổi cáu à?”

“Không giống như các cậu nghĩ đâu.” Không hiểu sao Hà Nhật Dương lại không muốn khiến người khác biết quan hệ thật sự của họ.

Lúc này, bên ngoài có người đi vào báo cáo: “Cậu chủ, cô Phương đến rồi.”

Vũ Ngọc Bình không nhịn được đứng dậy nói: “Ái chà chà, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới! Tôi chờ xem lát nữa cậu phải làm sao đây.”

Vẻ mặt Hà Nhật Dương không thay đổi, như thể không có chuyện gì đáng để anh phải xúc động vậy.

Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Một lát sau, Phương Khanh Hân mang đôi giày cao mười hai phân thướt tha đi đến.

“Vũ Ngọc Bình, anh từ Anh về mà cũng không báo cho tôi một tiếng à? Phan Thịnh, Phan Ly hai người các anh cũng thật là, nếu không phải tôi gọi điện thoại thì có phải là hai người cũng không định nói cho tôi biết có tụ hội ở đây không hả?” Phương Khanh Hân vừa cười nói vừa đi về phía họ.

Hôm nay Phương Khanh Hân mặc một bộ váy dài bó sát người màu đỏ như lửa, làm tôn lên dáng người nóng bỏng của cô ta.

Phối hợp với khuôn mặt được trang điểm cực kỳ tinh xảo kia, thật đúng là một báu vật quyến rũ.

Vũ Ngọc Bình cũng không nhịn được huýt sáo với Phương Khanh Hân. Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời mỉm cười tỏ vẻ hoan nghênh. Chỉ có Hà Nhật Dương nghiêng người tựa trên sofa, mắt điếc tai ngơ.

Tầm mắt của Phương Khanh Hân dừng trên người Hà Nhật Dương, ánh mắt lóe ra không cam lòng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô đã si cuồng anh rồi.

Bao nhiêu năm qua, cô đã chờ đủ lâu rồi!

“Nhật Dương, anh không hoan nghênh em à?” Phương Khanh Hân chủ động ngồi ở chỗ Tống Thanh vừa ngồi, hơi cúi xuống phô bày dáng người quyến rũ của cô ta.

Vũ Ngọc Bình nhìn thoáng qua cặp song sinh. Cặp song sinh đồng thời bày ra vẻ bó tay rồi.

Ý của Vũ Ngọc Bình là, sao mấy cậu lại gọi Phương Khanh Hân đến đây vậy?

Ý của cặp song sinh là, cô ta gọi điện thoại tới, chúng tôi làm sao chém gió với ẻm được!

Hà Nhật Dương hơi ngước mắt phượng, hờ hững nhìn lướt qua Phương Khanh Hân, nói: “Sao có thể chứ? Đây là nhà của Phan Thịnh và Phan Ly, sao tôi có quyền không hoan nghênh cô được?”

Phương Khanh Hân cố ý áp sát một chút, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần: “Thế, ý của anh là anh cũng mong em đến đây đúng không?

Ngay tại lúc này, Tống Thanh cúi đầu bưng ly nước lại đây: “Tổng giám đốc Hà, nước của anh…”

Tống Thanh vừa ngẩng đầu, lập tức thấy Phương Khanh Hân gần như dính trên người Hà Nhật Dương.

Phương Khanh Hân nghe có tiếng nói thì ngẩng đầu lên, lập tức nhìn chằm chằm vào mặt Tống Thanh, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cứng đờ: “Là cô? Tại sao cô lại ở đây?”

Truyện convert hay : Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện