Tống Thanh không do dự nữa, dẫn Tống Linh đi thẳng tới căn hộ nhỏ mà mình thuê.



Tuy rằng cô không sống ở đây, nhưng những thứ cơ bản thì vẫn phải có.

Tống Thanh đẩy Tống Linh vào toilet để anh tắm rửa trước, sau đó lục lọi quần áo mà Trịnh Bảo từng mặc.

Cô vuốt ve những bộ quần áo đã được đóng gói lại, ký ức phủ đầy bụi lại hiện ra từng chút một. Tống Thanh nhất thời chết lặng…

“Thanh, anh tắm xong rồi.” Tống Linh bước ra từ phòng tắm, cả người từ trên xuống dưới chỉ quây một tấm khăn tắm lớn.

Tống Thanh thế mới tỉnh táo lại, thấy dáng người hoàn hảo tinh xảo của ông anh mình, cũng không nhịn được đỏ mặt.

Tống Thanh cuống quýt nhét quần áo vào lòng Tống Linh: “Vào thay quần áo rồi lại đi ra.”

Tống Linh ngoan ngoãn nghe theo. Chờ cho Tống Linh lại đi ra thì đã mặc quần áo của Trịnh Bảo đầy đủ.

Tống Linh hơi cao hơn Trịnh Bảo một chút, cho nên quần áo cũng không vừa người cho lắm.

Nhưng mà có còn hơn không.

Tống Thanh nhìn khuôn mặt đẹp đẽ quá đáng của anh hai nhà mình, bởi vì vừa tắm xong nên càng tươi đẹp hơn, không nhịn được thở dài một tiếng: “Mặt đẹp đến mức này thì phải làm sao mới được đây! Tới đây, cúi đầu xuống, em lau khô tóc cho anh.”

Tống Linh ngoan ngoãn cúi đầu để Tống Thanh lau tóc cho mình.

Sau khi sửa soạn cho Tống Linh xong, Tống Thanh mới có tâm trạng cũng tắm nước ấm, lau khô tóc, thay một bộ quần áo.

Tống Thanh lau tóc bước ra từ phòng tắm, bèn thấy Tống Linh ngồi dưới sàn nhà, vẽ những đường cong một cách cực kỳ nghiêm túc.

Bao nhiêu năm qua, hình như Tống Linh vẫn rất thích vẽ đường cong.

Tuy rằng mọi người đều không hiểu anh đang vẽ cái gì, nhưng anh vẫn vẽ rất nghiêm túc.

Tống Thanh ngồi bên cạnh Tống Linh: “Anh đang vẽ gì vậy?”

“Mật mã két sắt của ba.” Tống Linh không ngẩng đầu lên đáp.

Tống Thanh đang lau tóc chợt khựng lại: “Anh thấy mật mã của ba rồi à?”

Tống Linh gật đầu nói: “Anh đã thấy ba mở một lần rồi.”

Tống Thanh chỉ vào những đường cong: “Tại sao lại là đường cong mà không phải là chữ số?”

Tống Linh nghiêng đầu, không giải thích được vấn đề này.

Tống Thanh cầm lấy tờ giấy này, đường cong trên giấy có độ dài khác nhau.

Thoạt nhìn lộn xộn tạp nham nhưng thực tế mơ hồ tuân thủ theo một quy luật…

Chờ đã, những đường cong cái dài cái ngắn này sao giống hệ nhị phân thế nhỉ?

Ánh mắt Tống Thanh khẽ động, lập tức lấy bút trong tay Tống Linh, dùng số 1 và 0 đại biểu cho những đường cong dài và đường cong ngắn bên dưới hình vẽ.

Sau khi viết xong, Tống Thanh lập tức ngây người!

Thật sự là mật mã sáu con số!

Chờ đã, từ nhỏ anh hai đã mắc chứng tự kỷ rồi, chưa bao giờ từng học lập trình cả. Sao anh ấy lại biết hệ nhị phân của lập trình vậy?

Tống Thanh lập tức viết một dãy số cho Tống Linh: “Anh hai, lại vẽ nữa đi.”

Tống Linh nhìn lướt qua dãy số đó, thậm chí không cần nhìn lần thứ hai, lập tức vẽ một chuỗi đường cong dài ngắn khác nhau trên giấy.

Tống Thanh lại cầm lên xem, ngây ngẩn hết cả người!

Đúng hết luôn rồi!

Tống Thanh vội hỏi: “Anh hai, anh học hệ nhị phân với ai vậy? Hả? Học khi nào?”

Rõ ràng Tống Linh không hiểu câu hỏi của Tống Thanh là gì, chỉ ngơ ngác nhìn cô.

Tống Thanh kiên nhẫn nói: “Ừm, sao anh lại nghĩ tới chuyện vẽ đường cong đại biểu cho những con số này vậy?”

Cuối cùng Tống Linh cũng hiểu được, nhếch miệng cười: “Sách của… Thanh.”

Tống Thanh lập tức mở to mắt: “Sách? Ý anh là, anh đọc sách của em hả?”

Tống Linh gật đầu.

Tống Thanh cảm thấy cả người đều không ổn: “Chờ đã, ý anh là, anh đọc qua sách giáo khoa tin học của em nên anh đã tự học được hệ nhị phân hả?”

Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Hung Mãnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện