Thời gian trôi qua vùn vụt, mấy ngày nay Tống Thanh quả thực là bận bịu không ngớt.
Ban ngày phải đến trường học trang điểm kiêm chức giảng viên, buổi tối phải nhận đơn hàng, làm tạo hình cho các cậu ấm cô chiêu tham dự đủ các buổi gặp mặt, còn phải tranh thủ đi nhà họ Tống chịu đựng mắng nhiếc để thăm anh hai nữa.
Vì có thể để dành đủ tiền, Tống Thanh chỉ hận một giờ không thể bẻ thành hai giờ mà dùng.
Ngoài giờ ngủ nhất định cần thiết, cô quả thực là bận tới mức chân không chạm đất.
Hôm nay, lúc hết giờ học, trời lại đổ mưa to.
Tống Thanh buồn bực phát hiện mình lại quên mang dù.
Từ trường dạy nghề đến bến tàu điện ngầm còn có một khoảng cách không hề ngắn. Nếu đi bộ thì chắc cả người sẽ ướt như chuột lột.
Nhưng nếu gọi taxi thì từ đây đến biệt thự thật sự rất mắc.
Bây giờ Tống Thanh rất túng thiếu, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
Tống Thanh nhìn trời mưa, quyết định cắn môi chịu đựng.
Tiết kiệm số tiền gọi xe thì có thể mua một bản vẽ phác họa cho anh hai.
Ngay lúc Tống Thanh đang định lao ra thì bỗng nhiên có một chiếc ô che trên đầu cô.
Tống Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, xoay người lại, không khỏi giật nảy mình.
Hà Nhật Dương giơ ô nhìn cô, vẻ mặt như là vô tình đi ngang qua nói: “Tôi tiện đường đi ngang qua, thấy cô không mang ô. Đừng cảm kích tôi quá nhé.”
Tống Thanh vẫn chưa hoàn hồn.
Tại sao Hà Nhật Dương lại ở đây?
Vẻ mặt Hà Nhật Dương hơi ngượng nghịu, nói: “Đi thôi. Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn, lập tức nói: “Phiền anh đưa tôi đến cổng tàu điện ngầm là được rồi.”
Hà Nhật Dương rất muốn nói anh có thể lái xe đưa cô đi, nhưng ngẫm lại, lần trước anh nói muốn đưa cô về nhà, cô rõ ràng đưa địa chỉ giả cho anh.
Hà Nhật Dương lập tức nói: “Được, để tôi đưa cô đến đó.”
Tống Thanh không nói gì nữa. Hai người cùng nhau bước vào màn mưa.
Trên đầu mưa ồ ạt, dưới ô lại lặng thinh.
Hai người cứ thế chậm rãi bước đi trong mưa.
Không ai nói gì, tiếng mưa rơi che khuất tiếng tim đập của hai người.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương sóng vai mà đi, không hiểu sao lại cảm thấy tâm hồn yên tĩnh.
Hà Nhật Dương cũng không biết tại sao anh lại chạy tới đây nữa.
Vừa rồi anh thật sự là đi ngang qua đây, chẳng qua vô tình lướt thấy cô từ trong đám đông.
Thấy cô chuẩn bị đội mưa xông ra ngoài, anh như ma xui quỷ khiến mượn ô của trợ lý Lý Xuân, chủ động đi tới đưa ô cho cô.
Anh vốn định đưa ô cho cô rồi quay đi, nhưng khi đối diện với đôi mắt ấy, anh lại lần nữa buột miệng nói sẽ đưa cô đi…
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì cô có một cái bớt giống hệt như người mình muốn tìm nên anh yêu ai yêu cả đường đi sao?
Hay là vì cô trốn tránh và kháng cự anh, khơi dậy lòng chinh phục của mình?
“Đến rồi. Cảm ơn anh.” Tống Thanh bỗng lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh dưới tán ô.
Hà Nhật Dương ngẩng đầu nhìn cổng tàu điện ngầm, ánh mắt khẽ lóe lên: “Đừng khách khí. Nếu cô bị ốm thì không có cách kiếm tiền trả tôi đâu. Tôi cũng có thể lấy được bồi thường sớm hơn.”
Chút an bình vừa xuất hiện trong lòng Tống Thanh lập tức bay biến trong nháy mắt: “Xin tổng giám đốc Hà cứ yên tâm! Chứng chỉ hành nghề của tôi vẫn còn nằm trong tay tổng giám đốc Hà, tôi không dám lười biếng đâu. Hẹn gặp lại!”
Bỏ lại những lời này, Tống Thanh xoay người xông vào cổng tàu điện ngầm.
Hà Nhật Dương nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của Tống Thanh, không nhịn được lại mỉm cười.
Nụ cười của anh khiến những người đang định lên tàu điện ngầm đều đứng hình.
Hà Nhật Dương xoay người lại. Xe của anh đã đỗ đằng sau. Anh cất ô đi trực tiếp lên xe, yên lặng rời khỏi nơi đó.
Tống Thanh vừa quẹt thẻ vào trạm thì điện thoại bỗng vang lên.
Tống Thanh vừa thấy số điện thoại của nhà họ Tống, lập tức nghe máy: “A lô? Anh tôi sao rồi?”
Giọng của Tống Ngọc Nhan truyền tới từ trong điện thoại: “Ông anh si ngốc của chị chạy mất tiêu rồi, không biết là chạy đi đâu nữa…”
Tống Thanh chỉ cảm thấy thân thể lạnh buốt.
Trời mưa to như thế, anh hai lại mất tích rồi sao?
Truyện convert hay : Nhất Hào Người Ở Rể
Danh sách chương