“Ừ, tôi biết. Cho nên tôi đến hỏi thử xem cô đang ở đâu. Thân là tổng giám đốc của công ty, phải biết quan tâm tới cấp dưới chứ.” Hà Nhật Dương bâng quơ đáp lại trong điện thoại.



Quan tâm cái con khỉ! Anh không đến gây gổ với tôi đã là quan tâm lắm rồi biết không hả?

Đương nhiên, Tống Thanh có chết cũng không dám nói thẳng thừng như vậy.

Nếu thật sự nói ra thì chắc cô cũng tèo sớm thôi.

Tống Thanh thầm oán cả buổi mới nhùng nhằng báo địa chỉ.

Hai mươi phút sau, Tống Thanh vừa bôi thuốc xong, đang định rời đi thì nhìn thấy một chiếc Maybach đang đỗ trước cửa phòng khám nhỏ.

Tống Thanh thầm than một tiếng, đúng là hồn ma vất vưởng!

Khoảnh khắc nhìn thấy Hà Nhật Dương, Tống Thanh quả thật muốn chạy trối chết.

Thầy thuốc Tề thấy Hà Nhật Dương, lập tức cười tủm tỉm nói: “Thanh, chồng con đến đón con à?”

Sắc mặt Tống Thanh chợt thay đổi, vội xua tay giải thích: “Không không không, bác nhầm rồi! Ảnh là… Sếp của con đó! Con đi trước đây, lần sau con trả tiền thuốc lại cho bác nhé!”

Nói xong, Tống Thanh chạy ra ngoài như bị chó rượt vậy.

Thầy thuốc Tề nhìn Tống Thanh khó hiểu, lại nhìn Hà Nhật Dương, lẩm bẩm nói: “Nhầm thế quái nào được! Hai người này rõ ràng là có tướng vợ chồng mà lỵ…”

Tống Thanh vừa lao ra ngoài đã nhìn thấy Hà Nhật Dương mở săn cửa bên ghế phụ ra rồi.

Tống Thanh cũng không muốn ở đây bị người khác vây xem, nhanh nhẹn leo lên xe.

Hà Nhật Dương đạp chân ga, Maybach lao vùn vụt ra ngoài, để lại bụi tung mù mịt.

Thấy ô tô nhanh chóng rời khỏi phạm vi của nhà họ Tống, Tống Thanh thế mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu bị người nhà họ Tống thấy mình ngồi lên xe của một người đàn ông xa lạ thì không chừng sẽ lại nói ra nói vào mấy lời khó nghe.

Chờ đến khi Tống Thanh hoàn hồn thì đã phát hiện con đường này lại là đường đi đến trang viên Cảnh Hoa.

“Tổng giám đốc Hà, hôm nay tôi xin nghỉ…” Tống Thanh ấp úng nói.

“Tôi biết rồi.” Đôi mắt phượng hẹp dài của Hà Nhật Dương liếc xéo Tống Thanh một cái: “Tăng ca trong lúc bị bệnh nặng, lương tăng gấp đôi.”

“Tôi sẽ làm việc đến giây phút cuối cùng!” Tống Thanh lập tức vứt hết tiết tháo, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Hôm nay là trường hợp nào vậy? Tôi sẽ về lấy hộp dụng cụ ngay bây giờ.”

“Không cần đâu. Đã chuẩn bị đủ đồ đạc hết rồi.” Khóe miệng Hà Nhật Dương lộ ra ý cười nhỏ đến mức không thể nhìn thấy: “Cô cần tiền tới mức đó cơ à?”

Mặt Tống Thanh hơi đỏ lên, lúng túng gật đầu: “Tôi còn phải trả bảy tỷ cho anh nữa…”

Hà Nhật Dương cười khẽ, không nói lời nào. Chốc lát sau đã đến trang viên Cảnh Hoa.

Vừa xuống xe, lập tức có quản gia dẫn Tống Thanh đến một căn phòng. Ông chỉ vào mọi thứ trong phòng nói: “Những thứ này đều là đồ vật cá nhân của tổng giám đốc. Cứ cách bảy ngày thì sẽ thay đổi một lần. Cô có thể phối hợp thoải mái. Hôm nay tổng giám đốc muốn gặp một đối tác làm ăn quan trọng tại nhà, thế nên xin cô Tống hãy mau bắt đầu đi.”

“Tôi hiểu rồi.” Tống Thanh lập tức tiến vào trạng thái làm việc: “Tôi sẽ làm tốt!”

Tuy rằng là cuộc gặp mặt thương mại, nhưng nếu đã chọn gặp tại nhà thì chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất hòa hợp.

Bởi vậy, tạo hình hôm nay chủ yếu là thoải mái và nhẹ nhàng.

Tống Thanh nhanh chóng lấy một chiếc áo sơ mi vải đay từ trong phòng để đồ khổng lồ, phối hợp với một cái quần dài ống ôm cùng chất liệu.

Cô bỏ qua những trang sức quá trang trọng, chọn một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu thể thao.

Cô kéo hộc tủ ra, nhanh chóng lấy kem dưỡng da phù hợp với chất da của Hà Nhật Dương.

Trong lúc Tống Thanh đang lựa chọn vật phẩm thì Hà Nhật Dương đã tắm rửa xong, lười biếng bước ra.

Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện